Thay Oi Chuyen Ver 16

Lúc đứng tại cửa nhà Hồ Lê Thanh Tùng, Hàn Ánh Hân mang theo vẻ mặt choáng váng mơ hồ, gắt gao cầm chặt cái chìa khóa không buông tay, hoàn toàn không biết đã tới cửa. Anh dở khóc dở cười nhìn chằm chằm cô hỏi:

 "Còn không mở cửa ra?"

Hàn Ánh Hân lúc này mới phản ứng lại, ngượng ngùng đưa chìa khóa cho anh.

Hồ Lê Thanh Tùng không nhận, ôm cánh tay nhíu mày.

Hàn Ánh Hân nâng chìa khóa, thật cẩn thận thử hỏi:

 "Em... em mở sao?"

Hồ Lê Thanh Tùng ừ một tiếng, cũng không động, trong mắt hàm chứa cổ vũ.

Tay Hàn Ánh Hân run nhè nhẹ nhắm ngay lỗ trên cửa, cắm cái chìa khóa vào vặn thử, khóa cửa bên trong phát ra tiếng kim loại ma sát chói tai, không bật ra. Hàn Ánh Hân kỳ quái vặn một chút, vẫn không mở được, quay đầu xin giúp đỡ nhìn Hồ Lê Thanh Tùng.

"Ngược."

Hàn Ánh Hân mặt đỏ tai hồng lần thứ ba thử lại rốt cục mở được cửa.

Lần trước đến mấy lần gần như là đêm khuya. Ở phòng khách ngây ngốc một hồi đã bị ôm đi phòng ngủ còn chưa kịp quen thuộc bài trí và thiết kế trong nhà. Mỗi lần đến đây cơ hồ đều ở trong phòng ngủ, dù sao chỉ nhớ kỹ cái ghế nằm kia.

Hàn Ánh Hân thập thò mở cửa vào, vui vẻ nói: 

"Mặc dù đã từng tới nhưng cảm giác giống như là lần đầu tiên đến a!"

Hồ Lê Thanh Tùng đi theo vào, nhìn Hàn Ánh Hân mỉm cười không nói lời nào.

Hàn Ánh Hân lẩm bẩm: 

"Đã là lần đầu tiên đến, cần có chút ký hiệu..."

Hồ Lê Thanh Tùng nói:

"Cuối tuần không phải đến rồi sao." 

Biểu tình bỡn cợt.

 "Ký hiệu kỳ thực cũng lưu lại rồi... tấm trải giường đó..."

Hàn Ánh Hân vội vàng che miệng anh.

 "A em biết..." 

Tấm trải giường đó ngấm đầy dâm thủy của cô. Quả thực xấu hổ không thể nghĩ nhiều...

Nam nhân cao 1m81, so với Hàn Ánh Hân 1m61, hơn đúng 20cm. Lúc cô che miệng anh, phải kiễng mũi chân, thân thể hơi hơi đổ về phía trước, trọng tâm không giữ được bổ nhào vào trong lòng Hồ Lê Thanh Tùng.

Hồ Lê Thanh Tùng ôm thắt lưng cô, sung sướng vạch ra.

 "Động cơ không thuần khiết. Hân Hân nhớ nhung anh lắm sao?"

Hàn Ánh Hân chóp mũi tràn đầy mùi nam nhân ấm áp, nhất thời mặt nóng tim nhảy, không phục nói: 

"Mới không có." 

Bỗng nhớ tới cái gì, tránh thoát ôm ấp của anh, ghé vào bên tai Hồ Lê Thanh Tùng lặng lẽ nói hai câu.

Hồ Lê Thanh Tùng nhíu mày, nói: 

"Muốn như vậy?"

Hàn Ánh Hân đỏ mặt gật gật đầu.

Hồ Lê Thanh Tùng mỉm cười, tâm tình không sai, nói: 

"Thỏa mãn em."

Anh cầm lấy cái chìa khóa, nắm tay nhỏ của cô cùng nhau đẩy cửa đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa, đóng cửa lại.

Cô đầy cõi lòng chờ mong nhìn anh, đỏ mặt đưa tay ôm cổ anh.

Hồ Lê Thanh Tùng hơi hơi xoay người, tay trái đỡ dưới bả vai cô, ngón tay dài vòng dưới nách, tay phải đặt dưới đầu gồi cô, thắt lưng cường tráng dùng một chút lực, hai tay nâng về phía trước, thoải mái ôm ngang cô lên.

Hàn Ánh Hân hưng phấn đỏ ửng mặt, ôm cổ Hồ Lê Thanh Tùng, cười nói: 

"Là muốn ôm kiểu công chúa vào cửa!"

Hồ Lê Thanh Tùng bật cười, theo cô nháo, nói:

"Được, công chúa điện hạ. Vấn đề là anh mở cửa thế nào?"

Hàn Ánh Hân khe khẽ đấm ngực Hồ Lê Thanh Tùng một chút, oán giận nói:

 "Đều tại anh, trong phim cũng không thật sự đóng cửa."

Hồ Lê Thanh Tùng nhún nhún vai.

 "Anh đã xem "Sau cửa sổ" bất quá không nhớ rõ có đoạn tình lữ vào cửa như vậy."

Hàn Ánh Hân cắn cắn môi, không chịu đi xuống, sờ sờ túi áo khoác anh, lấy ra cái chìa khóa, chỉ huy: 

"Lão sư ghé sát vào, em muốn mở cửa."

Anh thuận theo ôm cô sát vào cửa, Hàn Ánh Hân buông ra một bàn tay, mím môi mở cửa, trong mắt to lóe ra hưng phấn.

 "Thành công!"

Hai người một lần nữa vào nhà.

Hồ Lê Thanh Tùng bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn thiếu nữ trong ngực nói: 

"Thế này có hàm nghĩa đặc thù gì sao?"

Cô ấp úng một hồi, không chịu đáp. Anh ép hỏi mãi cô mới ngượng ngùng nhỏ giọng nói: 

"Em từng xem người khác cưới tân nương, tân nương vào cửa nhà trai, đều là nhà trai ôm không buông vào trong nhà mới có thể đặt xuống đất... Em hy vọng em là người thứ nhất vào nhà thầy như vậy..."

Lời này cần nhiều dũng khí mới có thể từ miệng một thiếu nữ vị thành niên thổ lộ ra chân ý, người ta không thể nào biết được. Hàn Ánh Hân cũng không biết mình vì sao lại đề xuất như vậy, đột nhiên thấy mình quả thực da không mặt cũng không biết làm sao có dũng khí. Càng giống một loại khẩn cầu... không có cảm giác an toàn....

Rõ ràng vừa mới bắt đầu, tình tiết đã đi xa, sắp nghĩ đến kết cục. Lung tung bắt đầu tựa như viết ngoáy bản nháp, trên đường đi tiếp, con đường phía trước còn gập ghềnh cũng đã mạnh mẽ thiết kế kết thúc.

Giờ phút này, bỗng nhiên thế giới an tĩnh. Tiếng gió lùa trở nên rất rõ ràng, không nhẹ nhành nỉ non, mà là mãnh liệt thổi qua.

Lời nói của anh giờ khắc này có vẻ như vậy không đầu không đuôi, lại trịnh trọng lạ kì, nặng nề nói:

"Duy nhất một người."

"Ồ!"

Trong tư thế ôm công chúa, anh không báo trước cúi đầu hôn đôi môi mềm mại rung động.

Giống sương sớm mát lành đọng trên mảnh lá, giống ánh sang ban mai chiếu vào rừng rậm ngủ say. Môi anh ấm áp, hơi mang theo ẩm ướt, xúc cảm so với Hàn Ánh Hân trăm ngàn lần tưởng tượng càng thêm mềm mại. Kỳ thực mỗi lần hôn cảm giác đều như mới mẻ lần đầu, mỗi lần xúc cảm đều hoàn toàn bất đồng. Cái hôn ở thư viện vội vã khẩn trương, hiện giờ hôn thong dong thân mật.

Không phải phán đoán khát cầu, cao cao tại thượng mỏng manh ban phát, cũng không phải lạnh lùng thản nhiên thô ráp vội vã mà là chân thật. Ở trong lòng anh được anh thương tiếc, yêu chiều.

Hàn Ánh Hân còn không kịp nghĩ lại hàm nghĩa trong lời anh đã bị anh thành thục dụ dỗ hôn đến rơi vào thế giới ý loạn tình mê. Nam nhân ngậm cánh môi cô, đầu lưỡi ướt sũng liếm cắn giống báo tuyết rút đi bề ngoài cao ngạo chỉ ở trước mặt người thân thiết lộ ra vẻ mặt yêu thích lỗ mãng vốn không muốn người khác biết. Mút có chút nặng, cô ăn đau, yếu ớt tràn ra một tia thở dốc, đầu lưỡi anh nhân cơ hội chui vào trong khoang miệng của cô, trơn tuột cuốn lấy đầu lưỡi cô, tham lam hấp thu nước bọt ngọt ngào. Bất tri bất giác, lúc tiếp xúc lặng yên dạy dỗ cô càng thêm kiều diễm ướt át.

Anh như không chịu nổi, đá giầy đi, bước chân trần dẫm lên sàn gỗ, vừa hôn vừa ôm, ôm Hàn Ánh Hân từ cửa đến trên thảm màu trắng trước sofa, ôn nhu đặt trên mặt đất.

"A a..." 

Tóc Hàn Ánh Hân rơi trên thảm, không chịu nổi buông lời, đầu quay nghiêng một bên, cầu xin tha thứ nói: 

"Không... không... chậm lại chậm... ưm... thầy..." 

Không nghĩ lại càng cho anh thêm cơ hội, Hồ Lê Thanh Tùng nặng nề thở dốc bên tai cô, một ngụm ngậm vành tai đỏ tươi ướt át, yêu thích dùng đầu lưỡi liếm láp đầy ham muốn, thậm chí không có hảo ý, dâm đãng chọc vào trong lỗ tai cô.

"Đừng... Đừng... Ngứa..." 

Cô xấu hổ định ôm tai.

Hồ Lê Thanh Tùng hai tay chống hai bên đầu cô, chậm rãi nâng thân lên, nặng nề cười nói: 

"Anh đột nhiên nghĩ ra, hôm nay còn chưa tập thể hình."

Hàn Ánh Hân còn đang thở, không rõ Hồ Lê Thanh Tùng vì sao đột nhiên nhắc cái này.

Hồ Lê Thanh Tùng đột nhiên cởi áo khoác, lộ ra áo lót, người đã ra một tầng mồ hôi mỏng, chậm rãi bỏ kính xuống đặt sang một bên, nói: 

"Hân Hân có muốn xem không?"

Tự làm tự nói xong, bắt đầu ở trên người Hàn Ánh Hân tập hít đất.

Hàn Ánh Hân rất gần mặt Hồ Lê Thanh Tùng. Anh làm hai mươi cái còn không ngừng, chỉ yên lặng nhìn thiếu nữ dưới thân. Mỗi lần trầm xuống, thân thể tràn ngập nhiệt lượng đều dán lên cơ thể cô, sau đó không chút nào lưu luyến rời đi.

Thân thể cô bắt đầu dần dần chờ mong mỗi một lần tiếp xúc ngắn ngủi mà thân mật. Cảm giác rất nhẹ đầu vú nho nhỏ nằm trên người mình, lại giống như điện giật, núm vú dưới áo ngực đã lặng yên đứng thẳng lên, thân thể càng ngày càng nóng.

Hồ Lê Thanh Tùng làm một hồi, thân thể cũng dần dần nóng hơn, hạt mồ hôi lớn từ tóc mai rơi xuống, nóng nóng mặt cô. Ánh mắt không thay đổi vẻ xâm chiếm, nóng rát, thực chất như đầy hứng thú đang thị gian thân thể thiếu nữ quấn trong vải dệt mỏng manh. Một giọt mồ hôi lớn rơi ở bên môi cô. Hàn Ánh Hân vô ý thức vươn đầu lưỡi vụng trộm liếm, nhỏ giọng nói: 

"Mặn."

Hồ Lê Thanh Tùng nhìn động tác của cô, ánh mắt sâu thẳm, vừa tập hít đất, vừa thở hào hển, thấy trên người nóng đến càng khó nhịn, đơn giản cũng cởi áo lót trong, lộ ra tám khối cơ bụng rắn chắc cường tráng cũng đầy mồ hôi nóng bỏng. Mồ hôi dọc theo cơ bụng chảy xuống bị quần thấm hết. Quần của anh bởi vì động tác mạnh mà có thấp xuống, lộ ra lông mao thưa thớt trên bụng.

Hàn Ánh Hân đột nhiên không chỉ cảm thấy nóng, càng cảm thấy có chút... khát nước.

Kìm lòng không được vươn lưỡi lên liếm một chút cơ bụng rắn chắc căng cứng.

Nam nhân thét lớn một tiếng, hình dáng cơ bụng càng thêm rõ nét, cơ bắp chảy mồ hôi trở nên sáng bóng kiện mỹ.

Hàn Ánh Hân phảng phất bị mê hoặc, vươn đầu lưỡi, tiếp tục liếm láp cơ bụng no đủ của anh, liếm hết mồ hôi toát ra. Dọc theo khe giữa cơ bụng hướng lên trên liếm tiếp, liếm đến cơ ngực. Cơ bắp anh căng thật sự chặt, đường cong lưu loát, gợi cảm dị thường.

Hồ Lê Thanh Tùng tâm lý kích thích càng lớn so với kích thích sinh lý, nữ hài tử nũng nịu liếm láp cơ bụng mình cảm thấy kích thích đột nhiên đầy đầu óc, đã có chút nhịn không được.

Hàn Ánh Hân tò mò ngậm đầu vú anh, hàm hồ nói: 

"Thầy, nơi này thoải mái không?"

Hồ Lê Thanh Tùng trùng điệp thở dốc.

"Nha đầu ngốc! Mọi người mẫn cảm không giống nhau."

Hàn Ánh Hân vẫn không buông ra, hơi hơi cắn đầu vú một chút, nói:

"Em không tin... Rõ ràng thấy liếm em chỗ này rất thoải mái nha..."

Hồ Lê Thanh Tùng nhìn ngực mình có dấu răng hơi đỏ, bất đắc dĩ nở nụ cười:

 "Em thực sự cắn được."

Hàn Ánh Hân biết mình cắn mạnh, vội vàng sờ sờ:

"Thầy, thực xin lỗi..." 

Bộ dạng muốn khóc ra.

Hồ Lê Thanh Tùng khe khẽ kéo tay nhỏ bé của Hàn Ánh Hân đến chỗ phồng lên ở hạ thân, cúi đầu nói: 

"Nơi này cần em."

Hàn Ánh Hân đỏ mặt, nhưng không rút tay về:

 "Em... em sẽ cố gắng!"

Anh bị chọc cười:

 "Ngoan lắm."

Đêm dài yên tĩnh, trong phòng ngủ phát ra tiếng thiếu nữ mang theo nức nở sợ hãi:

 "Thầy... em thật sự chịu không nổi... Không thể cố nữa a a..."

Thanh âm nam nhân nặng nề:

 "Em gọi anh là thầy! Anh sao có thể không cẩn thận dạy dỗ em... Lại cố gắng thêm..."

"Ưm ưm..."

loading...