Thay Oi Chuyen Ver 13

Sáng sớm, cơn gió nhẹ thổi qua rèm cửa sổ trắng. Theo cửa sổ len lỏi vào trong phòng hôn lên khuôn mặt ngủ say của cô gái nhỏ một nụ hôn ngọt ngào. Rèm cửa sổ có hai lớp, lớp bên ngoài là tơ lụa màu xám đậm, chống nắng, chắn sáng, lớp bên trong là lụa trắng ngà cực mỏng nửa trong suốt, gió thổi qua sẽ bay nhẹ để lộ ánh sáng chiếu vào.

Hàn Ánh Hân cuộn mình trong lớp khăn trải giường màu trắng đã được thay từ tối qua, ngủ say trên chiếc giường lớn. Phần cổ của váy ngủ tơ tằm mở rộng lộ những dấu hôn đỏ, dấu vết bị người nào đó điên cuồng mà giày vò. Ngày hôm qua cùng người đàn ông nào đó làm loạn đến nửa đêm vài lần bị trêu chọc đến phun nước, ga trải giường bị dâm thủy phun ướt. Rốt cuộc cho đến khi bản thân cô không chịu được quá nhiều kích tình. Lúc đó anh mới thu tay, ôm cô đến nhà tắm dịu dàng mà giúp cô rửa sạch phía dưới. Ở trong bồn tắm lớn đầy nước ấm làm ổ trong vòng ôm ấm áp của anh. Cô liền an tâm nặng nề ngủ mất.

Bởi vì ngủ muộn, giường lại ấm áp mềm mại thoải mái cô không cưỡng lại được liền ngủ nướng thật lâu. Cho đến khi anh kéo lớp rèm cửa sổ màu xám lên ánh sáng tràn ngập phòng Hàn Ánh Hân mới lờ mờ mở mắt.

Hồ Lê Thanh Tùng mặc áo choàng tắm, phía trên cổ áo mở rộng lộ lồng ngực cường tráng còn có dấu vết cào cắn hôm qua của cô lưu lại. Anh nhìn cô cười, trêu chọc chế nhạo nói: 

"Mèo hoang nhỏ tỉnh rồi."

Hàn Ánh Hân dụi dụi mắt, giọng nói như dòng nước dịu dàng, ngượng ngùng nói: 

"Không phải..."

Hồ Lê Thanh Tùng ngồi xuống mép giường, xoa xoa mái tóc lộn xộn của, cười nói: 

"Mau dậy nào!"

Hôm nay là cuối tuần. Buổi sáng buổi chiều đều được nghỉ nhưng buổi tối lại có tiết tự học khá muộn. Hàn Ánh Hân liếc nhìn đồng hồ báo thức một chút đã 11 giờ mới chầm chậm chôn đầu vào gối, mông cong lên lộ ra vòng eo mềm mại cùng quần lót bao lấy cặp mông mượt mà một thanh âm rầu rĩ từ dưới gối truyền tới: 

"Thầy là đồ biến thái... Không dậy đâu, không dậy đâu..."

Hồ Lê Thanh Tùng xoa xoa cái mông xinh đẹp tròn trịa của, vỗ một cái không mạnh không nhẹ, cười nặng nề: 

"Sao lại gọi anh là đồ biến thái?" 

Hôm qua quả thực anh đã rất thương xót cô nhóc này, không muốn lần đầu tiên đã làm đến mức phá hư cô. Sau lại có chút không khống chế được bản thân.

Hàn Ánh Hân xoay xoay mông tránh, không ngẩng đầu lên nói: 

"Có người đàn ông độc thân nào trong nhà có đồ nội y của con gái chứ... Chắc chắn thầy là đồ biến thái..."

Giọng nói rầu rĩ lại ẩn chứa ý cười.

Hồ Lê Thanh Tùng lúc này mới hiểu, cô nhóc này cười nhạo trong nhà có chuẩn bị quần áo nội y cho cô tắm rửa liền dùng giọng nói trầm thấp dịu dàng trả lời: 

"Còn không phải biết em sẽ đến, đến bản mặt già nua cũng không cần giữ mà đi mua cho em sao."

Hàn Ánh Hân lúc này mới ngẩng đầu lên từ gối, lộ ra đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại nói: 

"Là mua cho em?"

Anh nhìn cô đầy vẻ nuông chiều: 

"Ừ."

Tưởng tượng đến cảnh người đàn ông này bề ngoài lạnh lùng nghiêm túc cũng sẽ có ngày mặt đỏ xấu hổ đến trung tâm thương mại mua nội y phụ nữ. Hàn Ánh Hân liền không ngậm mồm được cười. Lập tức cô nhổm dậy, ngồi chồm hỗm trước mặt anh ngượng ngùng nhìn anh cười không đầu không đuôi nói: 

"Thầy thật tốt mà."

Hồ Lê Thanh Tùng cũng nở nụ cười, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô gái nhỏ cả người đều lưu lại dấu vết đêm qua bị anh chà đạp, cố ý nói: 

"Hân Hân cũng rất tốt. Nước lại nhiều... Cắn anh cũng rất chặt..."

Hàn Ánh Hân nghe phần trước còn bình thường đến phần sau liền trở thành chuyện không đứng đắn vội vàng che miệng Hồ Lê Thanh Tùng không cho anh nói thêm gì nữa càng xấu hổ phản đối:

 "Không cho nói a..."

Người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ bé đặt trên miệng mình, đứng đắn nói: 

"Tuy có rửa sạch nhưng vẫn sợ em bị thương để cho anh xem xem."

Hàn Ánh Hân đỏ mặt, chầm chậm ghé vào đầu gối của anh vén lên váy ngủ của mình tùy ý để anh vươn ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa nắn massage mông mình, rên rỉ nói: 

"Lạnh quá!"

Anh không nói gì nhẹ nhàng cởi quần lót của cô ra xác nhận hôm qua đánh mông cô không lưu lại vết thương. Sau đó đem ngón tay lạnh như băng chuyển qua sờ sờ tiểu huyệt non mềm còn hơi hơi sưng đỏ, ngón tay ấn lên tiểu âm đế đang phồng lên. Quả thật còn có chút sưng nóng. Anh đang nghĩ xem có cần mua thuốc mỡ để bôi hay không. Bỗng cảm thấy ngón tay có dính chút dịch nhầy dính, cúi đầu thấy giữa hai ngón tay có chất lỏng trong suốt hóa ra huyệt nhỏ non mềm của anh bị trêu trọc đến ướt át.

Anh không khỏi cười nói: 

"Để anh kiểm tra cẩn thận nào! Hân Hân đừng ồn ào."

Hàn Ánh Hân xấu hổ muốn khóc rồi: 

"Không phải... Em không có cách nào..."

Hồ Lê Thanh Tùng thấy Hàn Ánh Hân không có việc gì, liền yên tâm. Đột nhiên ngón tay thon dài của anh còn đang xoa xoa ở miệng huyệt, phụt một cái đâm vào huyệt mềm. Lập tức tầng tầng lớp lớp những nếp gấp trong huyệt mút chặt lấy ngón tay anh không cho anh rút ra. Thanh Tùng không nặng không nhẹ cắm rút vài cái, tiểu huyệt mới trải qua mưa móc bắt đầu từng chút từng chút một phun dâm thủy, nước chảy không ngừng.

Hàn Ánh Hân cả người mềm nhũn, thân thể mẫn cảm không chịu được sự đùa bỡn của anh phải kêu lên: 

"Thầy ưm... Đừng chọc vào nơi đó của Hân Hân... ưm ưm..."

Anh một tay ôm cô một tay còn đang cắm ra rút vào tiểu huyệt của cô. Tiếng nước chảy cùng động tác ra vào tạo thành âm thanh phụt phụt. Thanh Tùng dùng giọng nói trầm ấm dụ dỗ cô nói ra mấy câu xấu hổ:

 "Nơi đó là nơi nào?"

Hàn Ánh Hân không nói nên lời chỉ có thể nghẹn ngào: 

"Chính là nơi đó mà... ưm ưm thật tuyệt quá..."

Anh không nói lời nào chỉ tiếp tục làm còn dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy âm đế phồng lên, tàn nhẫn xoa nắn, nghiền nát nói: 

"Nói rõ ràng nào!"

Hàn Ánh Hân xấu hổ đến tai cũng đỏ lên, âm đế bị anh nhéo nhéo xoa nắn, tiểu huyệt cũng không theo ý mình mà dâm đãng bao vây ngón tay của anh. Anh trêu chọc, đùa giỡn dâm tà mà cô không chống không đánh lại được, chỉ có thể rên rỉ nhỏ giọng: 

"Không cần... không cần đùa giỡn tiểu huyệt của Hân Hân... ưm ưm... Âm đế cũng không cần nhéo... Thích muốn chết mất..."

Hồ Lê Thanh Tùng lúc này mới hơi vừa lòng:

"Ngoan nào! Về sau cũng phải như vậy nhé, thoải mái phải nói ra, biết không?"

Hàn Ánh Hân giống như cá thiếu nước, nằm trong lòng anh giãy dụa vặn vẹo vì thỏai mái mà nước mắt càng không ngừng chảy ra, liên tục cầu xin tha thứ nói:

"Hân Hân biết rồi... ưm ưm... Bị niết hỏng rồi... Âm đế dâm đãng bị anh siết hỏng rồi..."

Nam nhân nghe tiếng kêu phóng đãng của cô gái càng nổi lòng muốn bắt nạt. Không chỉ bóp siết mà càng mở rộng hai cánh hoa lớn làm không khí lạnh tràn vào tiểu huyệt nóng nực, ngón tay không chút lưu tình càng đùa nghịch hạt đậu đã sưng lớn. Anh nặng nề nói: 

"Vậy Hân Hân có muốn tiếp tục hay không?"

Hàn Ánh Hân sắp cao trào vô lực ôm lấy cổ anh dâng môi thơm cho anh hôn liếm đùa bỡn, hàm hồ nói: 

"Muốn... Muốn thầy làm Hân Hân đến hư luôn."

Ánh mắt Hồ Lê Thanh Tùng đỏ lên, gương mặt vẫn giữ bình tĩnh ngón tay dùng sức đâm chọc tiểu huyệt của Hàn Ánh Hân, chọc đến độ nước chảy ướt thân dưới của cô làm ướt ga trải giường, hung hăng nói: 

"Anh làm sao lại thích tiểu dâm đãng như em... Lại quyến rũ lẳng lơ... phải không?"

Hàn Ánh Hân liên tục lắc đầu khóc: 

"Hân Hân không dâm đãng... ưm... thầy đừng giận..." 

Lại bởi vì nghe được ngôn ngữ khiêu khích của anh mà tiểu huyệt hưng phấn tột đỉnh, co rút chặt hơn, cơ hồ hút chặt lấy ngón tay anh không thể nhúc nhích.

Nam nhân cũng không thèm nhắc lại, chuyên tâm dùng ngón tay mà mãnh liệt đâm vào rút ra tiểu huyệt, động tác mạnh mẽ làm tiểu huyệt sưng đỏ lên, dâm thủy phun ra đem cô gái nhỏ mẫn cảm làm đến cao trào.

Hàn Ánh Hân ngẩng đầu, rướn cao la lên hoảng hốt:

 "Ưm ưm... Muốn phun nước..."

Một dòng nước phun thẳng từ sâu trong tiểu huyệt làm ga trải giường dưới thân hoàn toàn ướt nhẹp. Cô gái ghé vào chân anh không còn sức lực nhúc nhích, xụi lơ thành một vũng nước.

Anh rút ngón tay ướt đẫm ra đưa lên miệng cô khiến cho cô nuốt vào toàn bộ dâm thủy của mình, một giọt cũng không dư lại, cười nói: 

"Hân Hân cứ như vậy, một ngày đổi mười tấm ga trải giường cũng không đủ."

Cô gái bị khoái cảm mãnh liệt khiến cho không còn sức lực nhúc nhích dùng âm thanh nũng nịu vô lực nói: 

"Hân Hân thật sự không được..."

Anh nhẫn nại mà trìu mến vuốt vuốt tóc cô, thấp giọng nói: 

"Anh biết."

Thuận thế anh ôm cô vào ngực, bế cô vào nhà tắm tắm rửa dịu dàng mở nước săn sóc lưu lại không gian riêng cho cô, dặn cô tắm xong liền xuống dưới ăn cơm rồi đóng cửa đi ra.

Hàn Ánh Hân ôm cánh tay hơi nước tràn ngập phòng tắm vụng trộm cười một mình đầy thỏa mãn.

Thầy thật là là... Rất xấu xa mà... cũng cực kỳ tốt.

Khi Hàn Ánh Hân ăn mặc chỉnh tề đi xuống tầng thấy anh cũng đã mặc xong đồ, áo sơ mi kẻ và quần tây xám, không thắt caravat đang xếp đồ ăn trên bàn cơm dài. Nhìn thấy Ánh Hân đi xuống, anh cười dịu dàng nói: 

"Lại đây."

Hàn Ánh Hân không kìm được vui sướng trong lòng bay nhanh xuống lầu lập tức nhào vào lòng anh, rầu rĩ nói: 

"Thầy! Em rất thích anh."

Anh vòng tay ôm cô, thuận tiện ngồi xuống ghế làm cho cô ngồi trên đùi đối mặt với mình hai người thân mật ôm lấy nhau. Anh dịu dàng nâng mặt cô, nhẹ nhàng đặt lên trán cô nụ hôn chào buổi sáng, nặng nề nói: 

"Anh biết."

Cô gái nhỏ cứ nhìn mãi khuôn mặt anh tuấn của anh đến độ muốn mù mắt, si mê ngốc nghếch nói: 

"Em thật sự ở cùng một chỗ với thầy cứ như đang nằm mơ vậy."

Hồ Lê Thanh Tùng gõ nhẹ lên đầu cô.

 "Suốt ngày ăn nói hàm hồ, ngồi xuống ăn cơm nào."

Hàn Ánh Hân đỏ mặt nói: 

"Em... muốn được đút."

Hồ Lê Thanh Tùng mặt không chút thay đổi nói: 

"Được thôi. Bạn nhỏ Hàn Ánh Hân mới lên 2 tuổi."

Hàn Ánh Hân phẫn nộ vỗ vào lồng ngực rộng của anh: 

"A không cho anh cười em! Đấy là tình thú! Thầy cái gì cũng không biết!"

Hồ Lê Thanh Tùng cầm lấy cốc sữa trên bàn uống vào ngụm, ngậm trong miệng môi áp sát vào đôi môi đỏ tươi của cô nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô đem sữa trong miệng mớm cho cô hàm hồ nói: 

"Phải không... Vậy em dạy anh đi..."

Cô gái đỏ mặt ngoan ngoãn nuốt xuống ngụm sữa được anh mớm cho thẹn thùng nhắm mắt còn đưa lưỡi liếm liếm nốt chất lỏng còn vương trên môi, nhẹ giọng yêu cầu: 

"Em còn muốn..."

Một ly sữa cứ như vậy lần lượt được truyền giữa hai đôi môi mà uống hết. Cô gái ôm ngực thở dốc.

"Không uống, không uống nữa."

Hồ Lê Thanh Tùng mỉm cười gian xảo giống như ác ma, cầm lên một cốc sữa đầy khác lắc lắc, ôn nhu nói: 

"Vừa rồi là ly sữa của anh. Còn có ly sữa của em, tự mình uống hết đi."

Cơn gió nhẹ thổi qua rèm cửa màu trắng, ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua khung cửa, phía sau rèm cửa vang lên giọng nói khổ sở của cô gái:

"Không cần uống nữa... ưm... ưm..." 

Sau đó là tiếng hôn mút ngọt ngào quấn quýt vang lên.

Hôm nay Hàn Ánh Hân vẫn như mọi khi bị thầy giáo Hồ Lê Thanh Tùng mặt người dạ thú vô tình trấn áp, hoàn toàn knock-out.

loading...