Thay Oi Chuyen Ver 10

"Bạn học bạn học... Làm ơn tránh ra một chút. Cho mình xem một chút..." 

Hàn Ánh Hân khó khăn xông vào giữa đám người, thành tích kiểm tra tháng vừa rồi cuối cùng cũng được công bố. Bảng thành tích được dán lên liền khiến đám học sinh nhốn nháo chen nhau chật ních để xem. Hàn Ánh Hân khẩn trương vạn phần nhìn bảng thành tích, bắt đầu từ phía dưới trở lên tìm tên của mình, sau 500.. không có tên của mình... 399... A! Thật tốt quá không phải tên mình... Như vậy số thứ tự của mình là... 101?!

Hàn Ánh Hân ba chữ rõ ràng hiện ra ở số 101, cứ như vậy chỉ cách có một số liền rớt khỏi top 100 tình huống này trong mắt cô thật là đáng châm chọc.

Trong lòng cô gái nhỏ lúc này không tránh khỏi thất vọng.

Tuy rằng cô có tiến bộ rất lớn nhưng bản thân vẫn khiến thầy giáo thất vọng rồi. Trước kỳ kiểm tra liền cam đoan thề thốt dưới sự dạy dỗ của thầy nhất định phải đạt được xếp hạng trong top 100, thành tích xếp hạng số 100 cũng tốt là người cuối cùng trong top 100 cũng tốt nhưng cố tình là tạo hóa trêu người.

Hàn Ánh Hân uất ức lại càng không cam lòng, tinh thần sa sút liền rời khỏi bảng tin.

Một lát sau, Hồ Lê Thanh Tùng đi ngang qua bảng tin trường. Từ xa đã nhìn thấy bảng thành tích được dán lên. Anh tới gần tìm được xếp hạng của cô gái nhỏ khóe miệng cong lên vui mừng.

Nhưng sau đó, qua trưa cũng không tìm được bóng dáng Hàn Ánh Hân.

Hồ Lê Thanh Tùng có tiết dạy buổi sáng. Sáng nay anh dạy xong liền qua lớp năm hai, buổi chiều anh đến phòng tự học tìm Hàn Ánh Hân, lại phát hiện liên tiếp hai buổi tan học trong ngày đều không tìm được bóng dáng cô. Anh không khỏi nhíu mày, mặt trầm xuống.

Lớp trưởng lớp năm hai kinh hồn bạt vía nhìn thầy dạy toán liên tục giữa hai buổi đều đứng ở hành lang quan sát toàn lớp. Trong lòng không khỏi lặng lẽ oán khổ nhất định tình huống này là thầy xem tình hình lớp để sắp xếp bài tập rồi. Còn đang kêu khổ trong lòng, lập tức lớp trưởng bị cái người mà giờ này không muốn gặp nhất gọi ra ngoài.

Hồ Lê Thanh Tùng gương mặt bình tĩnh hỏi lớp trưởng:

"Trò Hàn Ánh Hân đâu rồi?"

Lớp trưởng cẩn thận trả lời: 

"Em không biết ạ... Có thể bạn ấy đi toilet chăng?"

Hồ Lê Thanh Tùng vẫy vẫy tay ra hiệu cho lớp trưởng trở về. 

"Được rồi. Em đi gọi bạn ấy, nhắn bạn ấy đến văn phòng gặp thầy."

Lớp trưởng không khỏi cảm thấy bản thân may mắn. Đồng thời không khỏi bi ai thương cảm cho Hàn Ánh Hân. 

"Vâng thưa thầy Hồ."

Nhưng cho đến tận khi các thầy cô trong văn phòng khoa đều lục tục thu thập đồ đạc đi về. Học trò cơ bản cũng về hết Hồ Lê Thanh Tùng vẫn không thấy Hàn Ánh Hân đâu.

Anh có chút nóng lòng vội vàng mặc áo khoác đi ra cửa dọc theo đường về nhà của cô mà tìm kiếm.

Ánh hoàng hôn còn chưa buông xuống hẳn. Ở phương trời xa ráng đỏ của mặt trời xuống núi đang ánh lên bao phủ khiến bầu trời được bọc bởi thứ màu sắc ấm áp. Học sinh túm tụm thành nhóm hai nhóm ba đang trên đường về nhà có người đi xe đạp, có nhóm đi bộ nhưng đều không thấy bóng dáng nhỏ xinh quen thuộc. Hồ Lê Thanh Tùng biết chắc chắn xảy ra vấn đề nhưng không hiểu vì sao Hàn Ánh Hân đột nhiên trốn tránh mình.

Vì thế bước chân càng nhanh hơn, qua một ngã tư đường ánh mắt đảo qua liền tìm thấy bóng hình cô. Cô gái nhỏ đang cúi đầu thật thấp bước đi về phía trước.

Anh chạy nhanh hai bước từ phía sau ôm chặt lấy cô gái nhỏ nặng nề gọi: 

"Hân Hân." 

Dưới ánh đèn đường, thân hình cao lớn của anh trùm lên bóng dáng nhỏ nhắn hai cái bóng hòa vào nhau. Ôm chặt cô một lúc anh mới nhận ra cô gái của mình tinh thần không tốt, không ngừng run nhẹ nhẹ cũng không quay đầu lại nhìn anh.

Anh cứng rắn xoay người Hàn Ánh Hân lại. Lúc này mới nhìn thấy cô gái trước mặt đã khuôn mặt đẫm nước mắt, ánh mắt đỏ hồng còn đang co rụt người khóc nức nở.

Hồ Lê Thanh Tùng nóng nảy:

 "Sao lại thế này? Ai bắt nạt em?"

Hàn Ánh Hân không trả lời cũng không giống như bình thường lưu luyến anh ôm ấp chỉ tiếp tục khóc nức nở.

Người đàn ông trầm mặt.

"Em nói đi! Ai bắt nạt em, anh sẽ làm cho kẻ đó phải trả lại gấp mười."

Anh tưởng bạn học cãi nhau hoặc làm gì bắt nạt cô nhóc vốn sáng sủa hoạt bát của mình khiến anh vô cùng đau lòng. Cô gái nhỏ mềm mại mà mình sủng ái yêu thương lại có thể bị kẻ khác bắt nạt.

Hàn Ánh Hân rốt cục không nhịn được "Oa" lên khóc to hơn nhào vào lòng ôm lấy Hồ Lê Thanh Tùng, tủi thân vạn lần vừa áy náy: 

"Thầy ơi... huhu... Em xếp hạng 101... không có được vào top 100... Như vậy chúng ta không thể tiếp tục yêu đương nữa sao..."

Cả ngày nay Hàn Ánh Hân luôn lo lắng sợ hãi khi nghĩ đến khả năng này xảy ra. Cô biết thầy đối với mình luôn nghiêm khắc dạy học và yêu cầu rất cao. Ánh Hân rõ ràng đã rất cố gắng rõ ràng có thầy dạy kèm nhưng rốt cuộc vẫn không đạt được thành tích như thầy yêu cầu.

Hồ Lê Thanh Tùng kiên nhẫn nghe nửa ngày mới hiểu được cô nhóc này rốt cuộc tại sao trốn tránh không chịu gặp mình. Hóa ra là thấy bản thân không đạt được thành tích tốt, lo lắng không thể tiếp tục quan hệ yêu đương với anh. Anh vừa buồn cười vừa đau lòng cô làm tâm địa lạnh nhạt của anh cũng bị tình yêu nhiệt thành cháy bỏng của cô sưởi ấm trở nên dịu dàng.

Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên trán cô gái nhỏ. 

"Cô nhóc ngốc nghếch!"

Hàn Ánh Hân chậm rãi ngừng khóc đáng thương vô cùng ngẩng đầu nhìn anh giống như một chú mèo con đáng thương biết mình sắp bị chủ nhân vứt bỏ. 

"Vậy... thầy còn cần em không?"

Giọng Hồ Lê Thanh Tùng kiên định:

"Anh không chỉ muốn có tâm của em, con người em mà còn cần em cả đời."

Đã đau lòng thương cô lại cảm thấy cô khờ đến đáng yêu nhỡ cả đời bị gạt thì phải làm sao?

Hàn Ánh Hân nín khóc, mỉm cười lau nước mắt: 

"Thật ra em đã rất cố gắng đó lúc thi có kiểm tra lại cẩn thận mà."

Anh xoa đầu nói:

 "Anh biết. Đi nào, đi ăn cơm. Sau đó mua cho em bộ quần áo. Hôm nay mặc phong phanh quá!"

Nói xong anh liền cởi áo khoác của mình trùm lên vai cô lấy tư thế bảo vệ ôm cô cùng đi.

Trong phòng thử đồ của cửa hàng quần áo cao cấp, người đàn ông tay đút túi quần tùy tiện đứng dựa vào cửa một gian thử đồ. Bên trong Hàn Ánh Hân thử bộ đồ mà Hồ Lê Thanh Tùng chọn cho cô áo lông trắng rộng dài váy kẻ ô vuông màu xanh phối hợp tốt vô cùng mang phong cách trầm tĩnh mà ấm áp.

Hồ Lê Thanh Tùng phía ngoài đứng chờ. Bên trong truyền ra giọng cô gái.

"Thầy... Khóa của váy... bị kẹt rồi... Thầy có thể vào giúp em không..."

Hồ Lê Thanh Tùng bất đắc dĩ cười nhìn quanh khu vực thử đồ cũng không có ai chú ý đến phía này gõ cửa ra hiệu mình muốn đi vào. Cô gái lặng lẽ mở một khe hẹp người đàn ông bèn lách người tiến vào.

Gian thử đồ hẹp có một mặt là gương soi. Anh vừa vào biết mình bị cô nhóc này lừa gạt. Hàn Ánh Hân phía trên mặc một cái áo lót màu trắng ngà tôn lên da thịt trước ngực càng thêm trắng nõn. Cô đối mặt với gương đưa lưng về phía anh một tay thẹn thùng che ngực, tay nhấc váy lộ khe ngực sâu hun hút bầu ngực tròn to lớn lắc lư trong áo lót, đầu vú mẫn cảm sắp lộ ra. Áo lông để trên ghế, căn bản không có mặc phía dưới chiếc váy kẻ ô vuông không kéo khóa phía sau lộ ra quần lót màu nude, cái mông vểnh nẩy nở uốn éo xoay xoay. Cô nghiêng thân hướng về phía Hồ Lê Thanh Tùng.

 "Thầy giúp em kéo khóa."

Hồ Lê Thanh Tùng ánh mắt lập tức liền tối lại và cúi đầu mở miệng.

 "Em ..."

Anh tiến lên phía trước, lồng ngực chạm vào sống lưng gần như trần trụi của cô tay nhẹ nhàng đặt ở trên khóa váy thong thả mà kéo lên rồi bất ngờ kéo mạnh xuống dưới chiếc váy lập tức rơi xuống. Cô gái sợ hãi kêu nhỏ giọng kẹp chặt hai chân nam nhân lập tức đưa ngón tay thon dài vào miệng cô khuấy đảo đùa giỡn với cái lưỡi xinh nước bọt không nuốt kịp liền chảy dọc theo ngón tay như sợi chỉ bạc trong suốt. Tay kia của anh thoải mái cởi bỏ dây lưng áo lót của cô hai bầu ngực to lớn nhảy ra đầu vú hồng phấn đứng thẳng. Anh cúi đầu áp sát vào vành tai cô ngậm vành tai, mập mờ hỏi:

 "Hân Hân có phải thích đùa giỡn như vậy, phải không?"

Hàn Ánh Hân chịu không nổi khi nam nhân dùng thanh trầm thấp ghé vào tai mình nói một tiếng "phải không". Mỗi lần nghe được giọng của anh đều mềm cả người huống hồ lúc này cô gần như trần trụi bị anh tà ác nắm trong tay. Hàn Ánh Hân chỉ có thể dựa vào vách tường lạnh như băng dùng giọng nói ngọt như nước thở dốc mờ mịt. 

"Thầy xấu lắm... Bên phải... thật khó chịu... Thầy sờ nơi đó của Hân Hân đi..."

Hóa ra Hồ Lê Thanh Tùng vẫn đang đùa giỡn với bầu vú bên trái của Hàn Ánh Hân dùng sức nắm lấy đầu vú sưng đỏ cứng rắn dùng hai ngón tay ra sức lôi kéo rồi dùng ngón trỏ đè đầu vú xuống thật sâu lún xuống bầu ngực căng tròn ngón tay ấn nhũ hoa lún sâu vào da thịt mềm mại của bầu ngực, chậm rãi rút ra rồi lại đâm ngược lại. Nghe cô nói vậy, anh bèn xoay người cô lại để hai tay cô ôm cổ mình, hai chân vòng quanh lưng mình, một bàn tay ôm lấy lưng cô bao cô chặt chẽ trong vòng ôm, hai bầu ngực lớn trần trụi hiện ra trước mắt anh.

Ánh mắt Hồ Lê Thanh Tùng tối sầm, cúi đầu chậm rãi ngậm đầu vú bên phải của Hàn Ánh Hân đầu tiên là dùng đầu lưỡi đẩy qua đẩy lại làm cho nó chậm rãi trướng lên, lại không chút lưu tính dùng răng cắn đầu vú sưng cứng rồi lại mút vào đùa bỡn. Núm vú bên trái sưng đỏ, trướng to lên không ít, đầu vú đỏ tươi ướt đẫm, cô không khỏi thẹn thùng rên rỉ:

 "Ưm... núm vú của Hân Hân ... Thầy đừng liếm... Hỏng mất..."

Nam nhân nặng nề nở nụ cười nói:

" Trò Hàn Ánh Hân nói nhỏ một chút."

Hồ Lê Thanh Tùng nhả đầu vú đã sưng đỏ không chịu được. 

"Đây là thầy thưởng cho."

Hai chân cô quấn quanh cái lưng cường tráng của anh. Tiểu huyệt mềm mại đã làm ướt cả quần lót, ẩm ướt ngượng ngùng chảy ra từng giọt dâm thủy, tiểu huyệt vô thức cọ xát vào phần phía dưới của nam nhân. Chính cô cũng không biết bản thân muốn gì chỉ cảm thấy tiểu huyệt nước chảy không ngừng. Nam nhân đùa bỡn lại không chạm vào khiến cô ngày càng khó chịu.

Anh thấy Hàn Ánh Hân đã ướt đẫm, không khỏi bật cười.

"Hân Hân đừng làm ồn, đùa giỡn thêm nữa anh không kiềm chế được, không thể ở làm chuyện đó với em ở đây. Trở về làm tiếp." 

Anh cũng không muốn yêu đương vụng trộm trong gian thử đồ mà lấy đi lần đầu tiên quý giá của cô gái mình trân quý. Lần đầu tiên nhất định phải ở trên một chiếc giường lớn mềm mại, an ủi thân thể của cô lại càng có thể biến đổi nhiều tư thế... Sau đó từng bước từng bước đùa giỡn thân thể cô.

Cô gái mặt lại ửng hồng, nhẹ nhàng đem tay nam nhân đặt trên bầu ngực lớn của mình.

 "Hân Hân không chịu được... Hân Hân muốn thầy tiếp tục..."

Cô hổn hển lại ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi:

"Thầy có phải cảm thấy Hân Hân rất dâm đãng không?"

Người đàn ông phải dùng hết sự tự chủ của mình mới tỉnh táo lại, buồn rầu phát hiện bản thân mình không có biện pháp nào với cô gái nhỏ này, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

"Không hề. Hân Hân thế nào anh đều thích. Trở về lại tiếp tục, anh không thể ở bên ngoài mà làm việc này với em."

Cô gái đỏ mặt gật đầu, kẹp chặt tiểu huyệt ướt đẫm, núm vú còn truyền đến cảm giác tê dại, xoay mông.

"Vậy thầy giúp em mặc..."

Hồ Lê Thanh Tùng nhìn quần lót đã ướt đẫm của cô, lộ ra gò đất bí ẩn, ở giữa lộ ra một khe hở hẹp, không kìm được vỗ mông cô, bàn tay anh để trên hai cánh hoa đang run rẩy.

"Đừng phóng túng, còn muốn chơi đùa lần nữa sao?"

Cô cười quyến rũ: 

"Hân Hân biết... thầy thích làm Hân Hân." 

Nói xong còn dùng chân đụng vào phần nhô cao giữa chân nam nhân cọ xát qua lại cảm giác dưới đụng chạm của mình vật cứng càng trướng lớn căng phồng. Cô cắn cắn môi, vẫn cố thẹn thùng nói:

 "Hôm nay Hân Hân là của thầy. Thầy muốn làm gì... Em đều nguyện ý."

Hồ Lê Thanh Tùng khó nhịn rên lên:

 "Em thật sự muốn giết chết anh ..."

Anh lo sợ bản thân mình không nhẫn nhịn được đến khi trở về nhà mất.

loading...