Khi đôi tình nhân cãi vã
Type biết mình là người nói năng thiếu suy nghĩ. Nhưng cậu thực sự không muốn nói ra những điều như vậy.
Type nhớ rõ mình đã cảm thấy thế nào cách đây 1 tiếng. Đó chính là cảm giác khó chịu, tức giận. Nhưng cậu khó chịu là vì nghĩ đến lời nói của tên đàn anh cao lớn kia. Rằng Tharn và tên đó có mối quan hệ trên mức bạn bè, anh em thân thiết.
Anh ta nói mình là lần đầu tiên và duy nhất của Tharn. Ý nghĩa của câu này Type làm sao mà không hiểu được cơ chứ.
Tharn đã từng nói rất lâu rồi, rằng lần đầu tiên của cậu ấy là cùng một tiền bối ở một phòng tập của câu lạc bộ âm nhạc. Và bây giờ cậu đã biết tên khốn đó là ai, nhưng không biết tại sao cậu lại không muốn hét vào mặt Tharn điều đó.
Có lẽ vì Type không muốn bản thân hành động ngu ngốc thêm nữa.
Còn những người yêu trước đây của nó thì sao? Mẹ nó! Cậu ta và họ đã ngủ với nhau khi nào?
Type luôn tự nhủ rằng mình sẽ không trở thành kẻ nhàm chán, ghen tuông ngu ngốc như những điều mà các cô gái hay làm. Nhưng trên thực tế, cậu đã nổi cơn tam bành khi biết rằng Tharn cũng đã ngủ với tên đó trước đây giống hệt những gì mà các cô gái yếu đuối hay làm.
Vì không thể nói với Tharn tất cả những điều đó cũng không có cách để khiến Tharn hiểu được tâm tư của mình. Bên cạnh đó, tính hiếu thắng của bản thân đã khiến Type nói ra những điều không nên nói.
"Nếu mày còn gặp lại nó thì chúng ta sẽ kết thúc!!!"
Cậu không muốn nói điều đó chút nào. Cậu không muốn chia tay. Không muốn nhìn thấy khuôn mặt thất vọng đó của Tharn.
Ngay cả những người ngu ngốc nhất trên thế giới cũng biết cảm giác của Tharn như thế nào khi nghe cậu nói như thế. Hẳn là rất đau.
Ok. Thiwat có thể đã phiền lòng vì cậu biết được rằng tên đàn anh kia hiểu rõ Tharn hơn mình. Nhưng cậu càng đau đớn hơn khi nhìn thấy nụ cười bất mãn và cái nhìn lạnh lùng thể hiện rõ sự thất vọng của người kia.
Type đau lòng đến mức không biết phải diễn tả thế nào. Điều đó khiến cho sự bực tức trong cậu biến mất gần như là ngay lập tức. Thay vào đó là cảm giác tội lỗi, cực kì ân hận.
Cảm giác không khác gì với hôm cậu bước vào căn hộ với Puifai.
Type lăn qua lăn lại rồi nằm ngửa hẳn ra. Thế nhưng, cậu không hề chợp mắt được. Type liếc qua người đang ngủ rồi nhìn vào tấm lưng rộng lớn, rắn chắc của người đó mà cả hai tay cậu cũng ôm không xuể. Nơi mà cậu đã không ít lần để lại những vết cào cấu trên đó. Nhưng chưa bao giờ nó mang lại cho cậu cảm giác lạnh lẽo như hiện tại.
Tharn, tao không thích điều này!
Type hít thở sâu và hỏi:
"Tharn, mày ngủ chưa?"
"..."
Cậu ấy không trả lời, nhưng Type biết Tharn cũng không ngủ được. Bởi vì, nếu cậu ấy thực sự ngủ say thì đã không nằm gần sát mép giường như vậy.
Suy nghĩ theo cách này, Type đã dịch người, di chuyển cơ thể tiến về phía kia hơn...đến khi vai cậu áp sát vào tấm lưng rộng.
Tuy Tharn vẫn quay lưng lại và Thiwat thì nằm ngửa, nhưng họ đủ gần nhau để cảm nhận được nhiệt độ da của đối phương. Trong giây phút đó, chàng trai phương Nam nghiến răng nói.
"Tao xin lỗi."
Đây là một trong những lần hiếm hoi Type nhận lỗi với người kia.
"......"
Nhưng một lần nữa căn phòng lại chìm vào im lặng.
"Tharn, tao xin lỗi. Mày quay lại nói chuyện với tao có được không?"
Type vẫn đang cố gắng, thực ra cậu đang cân nhắc xem có nên trực tiếp ôm lấy người kia hay không. Nhưng điều đó có vẻ quá phô trương nên cậu dùng vai hích vào lưng người kia.
"Haizzz"
Tharn lần này lại thở dài khiến người nghe nhụt chí.
"Tao không cố ý. Tao không có muốn chia tay với mày, chỉ là lỡ miệng thôi."
"Vậy thì mày còn bao nhiêu lần lỡ miệng nữa để đến một ngày sẵn sàng bỏ rơi tao?"
Tharn đã chịu đáp lời nhưng giọng điệu của cậu bình tĩnh đến mức không hề bộc lộ ra cảm xúc thật sự của bản thân. Nhưng những lời của cậu lại khiến người nghe phải sững sờ.
"Tao sẽ không nói như vậy nữa."
Thiwat nói với giọng nhẹ nhàng, bây giờ vấn đề của tên San đã được đặt sang một bên. Việc dỗ dành kẻ đáng ghét bên cạnh cũng đủ làm cậu nhức đầu rồi.
"Không nói nữa?"
Tharn hỏi với một giọng điệu không mấy tin tưởng cho lắm khiến chàng trai phương Nam nghiến răng.
"Đã nói rằng sẽ không như vậy nữa!"
Type đã nói lớn tiếng hơn một chút, cho đến khi cậu nghe thấy tiếng thở dài.
"Ngủ đi, mai tao có tiết học buổi sáng."
Tharn cắt ngang cuộc nói chuyện, nhưng Type đang cực kì hoang mang. Vì điều đó cho thấy rằng Tharn vẫn còn giận cậu. Người đó đã không quay lại và nói chuyện với cậu. Người đàn ông tràn đầy tự tin như Type bỗng chốc cảm thấy thật sự tồi tệ.
Cậu thật rất muốn đập đầu Techno vào tường mấy cái vì đã bày trò dẫn họ đến nhà hàng đó và chắc chắn là sẽ không thiếu phần tên khốn nạn San.
Nhưng, khi người đánh trống cắt ngang chủ đề, Type không thể làm gì khác ngoài việc khẽ liếc nhìn tấm lưng rộng, vươn tay định ôm người kia, nhưng...lại thả xuống, và nói với giọng thú tội.
"Tao thực sự xin lỗi, hãy tha lỗi cho tao đi."
Điều cuối cùng cậu có thể nói chỉ có như vậy và sau đó dịch ra xa một chút, chuyển mình nằm ngửa lại để ngủ. Nhưng dù cố ép bản thân nhắm mắt thế nào thì tất cả những gì cậu nghe được là tiếng thì thầm bên tai của San.
Tharn đã từng ôm cậu ngủ mỗi đêm.
🥰🥰edit by Buff🥰🥰
"Ê, tao thấy bài này cũng ok nè, mày nghĩ sao Tharn?"
"......."
Trong phòng tập nhạc, tất cả các thành viên của band vừa mới được thành lập trong kỳ nghỉ đang sôi nổi bàn bạc, nhưng khi đang thảo luận về bài hát thì tay trống điển trai lại ngồi im lặng và chỉ nhíu mày thật chặt khiến nam ca sĩ phải quay sang và cau mày lo lắng.
"Tharn, có chuyện gì vậy?"
Tae......... Tay chơi guitar, sinh viên năm nhất, người đang chuẩn bị nhạc cụ hỏi thêm:
"Đúng rồi, Phi, em thấy anh ngồi yên lặng từ lúc anh vào luôn đó."
Song....... đàn em trong nhóm,
người chơi bass, cũng tò mò hỏi.
Câu hỏi của ca sĩ Lhong khiến chính cậu cũng tự gãi đầu bối rối. Mọi người đều lắc đầu ngán ngẩm không biết anh chàng đẹp trai này có chuyện gì. Nhưng chỉ một lúc sau, cậu ta lại lộ ra nụ cười xấu xa, và Lhong đưa tay lên môi nhắc cả hai im lặng rồi nhón chân đứng cạnh Tharn....
Ngay cả khi đứng thế này cậu ấy vẫn không để ý.
Sau đó, Lhong cúi đầu xuống tai Tharn.
"Phi Tharn..."
Oh SHIT!
"Chết tiệt, Lhong. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?"
Tharn bị giật mình nên nhanh chóng quay lại nhìn người bạn mình rồi hét lên khiến ca sĩ Lhong bật cười rồi nặng nề vỗ vai cậu.
"Có chuyện gì vậy bạn của tôi? Tụi nó đã hỏi mày cả thế kỷ rồi mà mày cứ ngồi đó thẫn thờ."
Câu hỏi khiến người đánh trống quay lại nhìn quanh phòng thì thấy Lhong và những cậu học sinh đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình, khiến cậu phải xua xua tay.
"Chỉ là đang nghĩ về một số thứ thôi, bắt đầu tập đi. Chúng ta chỉ đăng kí sử dụng phòng tập trong một giờ thôi đó."
Tharn đã thay đổi chủ đề vì cậu không muốn làm những người khác lo lắng. Nhưng có vẻ như vẫn không thể thoát khỏi cái nhìn chằm chằm chết người của người bạn tốt bụng trước khi cậu ta tiến đến đứng cạnh Tharn và nhẹ nhàng hỏi.
"Có chuyện gì với mày vậy? ... Lại gặp khuất mắc trong chuyện tình cảm sao?"
Tharn lặng đi một lúc, nhìn lên người bạn tỏ vẻ biết tất cả mọi thứ về cuộc sống tình yêu của cậu, sau đó quyết định lắc đầu.
Lần này cho tao xin lỗi, tao không thể nói với mày.
"Không có gì."
"Ờ, không thì thôi vậy nhưng nếu có thì đừng quên nói cho tao biết đó. Đừng quên, tao là bạn thân của mày."
Lhong nói mà không cần suy nghĩ, vỗ vai Tharn lần nữa rồi từ từ đi về vị trí cố định.
Tharn cảm thấy tội lỗi khi đã không nói thật với bạn mình về những gì đã xảy ra đêm qua.
Bây giờ, cậu phải thừa nhận rằng điều làm cậu bận tâm chính là cụm từ ... "Tha lỗi cho tao" ...
Cậu nhường như đã mềm lòng và muốn tha thứ ngay lập tức, nhưng cậu phải tự nhủ rằng: Nếu mình không quyết liệt, cứng rắn hơn thì Type sẽ lặp lại chuyện đó lần nữa.
Dù lần này cậu ấy biết mình đã sai, cũng chưa chắc lần sau sẽ không tái phạm.
Tại sao mày lại phải yêu một người tàn nhẫn như thế?
Cuối cùng, Tharn chỉ biết thở dài và quay lại tập luyện, vì Phi Kong đã nhiều lần hỏi về việc đến quán rượu của anh ấy để chơi nhạc. Cho nên cậu cần phải tập trung vào vấn đề này thay vì ngồi nghĩ về ai đó. Người không biết bây giờ cậu có bao nhiêu phần thất vọng vì những lời của cậu ta.
Lúc Tharn quay về phòng thì đã gần 9 giờ và Type có vẻ đã về trước đó được một lúc rồi. Vì hiện tại cậu ấy đang mặc trên người chiếc quần đùi và áo ba lỗ, nằm dài trên sô pha bấm điện thoại. Tharn lúng túng vì phải tránh đặt đồ của mình trên chiếc bàn trước mặt người kia và định cứ thế mà đi vào nhà tắm.
Type dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại im lặng.
Cho đến khi Tharn bước ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ ngủ kèm chiếc khăn khoác trên vai thì người kia chợt lên tiếng.
"Mày ăn gì chưa?"
Tharn quay đầu nhìn lại thì thấy người kia vẫn đang nghịch điện thoại của mình.
"Đi ăn với vài người bạn trong ban nhạc rồi."
Nghe tay trống nói vậy, người kia lập tức truy hỏi.
"Ban nhạc của mày?"
Câu hỏi khiến chàng con lai thở dài.
"Tao đã nói với mày rằng tao vừa thành lập được một ban nhạc mới trong kỳ nghỉ và hiện đang tập cùng nhau."
Nói xong, Tharn bước đến mở tủ lạnh và lấy nước rót vào li, nhưng khi cậu cầm li lên thì chạm phải một chiếc túi nhựa được đặt trên tủ chén.
"Gì đây?"
"Bữa sáng của tao!"
Type buột miệng đáp lại, và Tharn chỉ nhún vai, không mong rằng nó sẽ dành cho mình, nhưng sự tò mò đã khiến cậu mở túi ra xem và nhìn thấy món...mỳ Ý.
Món mì và nước sốt được bỏ vào từng gói riêng biệt, kèm theo rau và dầu giấm để trộn ở một góc của hộp.
Nó trông tươi ngon và thích hợp để ăn ngay bây giờ chứ không phải để đến sáng mai vì đến lúc đó rau chắc chắn sẽ bị héo và chất lượng món ăn không còn tốt nữa. Thấy vậy, Tharn mới hỏi người đang ngồi trên sô pha
"Nó sẽ bị hỏng vào sáng mai......."
"Ugh, tao biết !!!! Nó là mua cho mày! Mày đã nói rằng mày thích món mì Ý."
Người đàn ông cứng miệng cuối cùng cũng lên tiếng khiến Tharn phải quay lại nhìn thẳng vào mặt cậu ấy và thấy người kia đang bực bội. Nếu như cậu vui vẻ ngồi ở đó và dùng món mì thì Type đã thấy an ủi hơn rồi. Nhưng giờ đã là lúc Tharn vừa ăn rất no và đang giận dữ với Type nên cậu đã nhét nguyên cái túi vào tủ lạnh. Sau đó, cầm li nước rồi bước tới mở laptop.
Thái độ của cậu khiến người đàn ông ngồi trước TV trầm ngâm, hơi nhúc nhích người, sau đó đứng dậy đi về phía tủ quần áo.
Trong nháy mắt, Tharn những tưởng người kia giận đến mức sẽ bỏ ra ngoài rồi qua đêm ở nhà của bạn mình. Nhưng không, cậu ấy lấy đồng phục học sinh ra và bước đến đứng cạnh chiếc ghế của Tharn.
"Của mày đây."
Type đặt chiếc áo sơ mi lên bàn, sau đó quay lại xem TV lần nữa khiến Tharn hơi hoang mang và cầm lấy nó.
Bộ đồng phục học sinh hôm qua.... các nút áo đã được khâu vào.
Bây giờ tay trống đã bắt đầu chắc chắn...Type chính là đang muốn dỗ cậu.
Tuy cậu đã ngờ ngợ nhận ra nhưng vẫn không mấy chắc chắn vì theo tính cách của Type thì cậu ấy sẽ không bao giờ chịu cúi đầu trước. Tharn đặt lại quần áo của mình về chỗ cũ rồi quay lại laptop để làm bài tập về nhà. Làm xong, cậu tắt máy tính, sau đó xoay người nằm trên giường và chờ đợi xem người kia sẽ làm gì tiếp theo.
"Tharn, mới giờ này mà mày đã đi ngủ rồi à? Còn chưa tới mười giờ."
Tharn không trả lời.
"Tharn, mày giận gì tao mà dữ vậy? Tao đã nói là tao biết lỗi rồi mà."
Giọng điệu chán nản của Type được phát ra nhưng người đang nhớ về những tổn thương hôm qua chỉ lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Trong đầu cậu đang xảy ra một cuộc chiến nảy lửa. Một bên rất muốn quay lại ôm người kia vào lòng, một bên lại tự nhủ bản thân không được làm vậy.
Khi cậu yên lặng thì người kia cũng không nói gì thêm. Sau đó, Type bước xuống giường, để lại Tharn ở đó cười thầm.
Cậu cố gắng không suy nghĩ nữa và ép bản thân phải đi ngủ. Mặc dù trong tâm trí vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân nhiều lần rằng trong lòng cậu, Type chính là người quan trọng nhất.
"Tao xin lỗi."
Type đã từ từ quay trở lại giường lần nữa. Nhưng cậu đã làm nhiều hơn việc chỉ đơn giản là đi đến bên cạnh người kia. Hai tay Type ôm eo Tharn và mặt cúi xuống gáy cậu, rồi nói giọng năn nỉ.
"Tao xin lỗi. Tao sẽ không nói điều đó nữa."
Type thì thầm, siết chặt hai tay quanh eo và ghì đầu vào gáy người kia.
"Tao biết miệng mình rác rưởi. Tao xấu miệng. Tao thật sự biết mình sai rồi. Mày không phải là giận tới mức muốn chia tay tao luôn chứ, Tharn? Tao xin lỗi, quay lại nói chuyện với tao đi."
Type vẫn là Type, lời nói và hành động luôn luôn thất thường như thế, khiến người bị giữ chặt mắt nhìn vào tường phòng, cảm nhận được hơi ấm của người kia. Vì vậy, cậu đặt tay lên tay người kia.
"Vậy tại sao mày lại nói như vậy nếu không muốn chia tay?"
"Chỉ là tao nói mà không kịp suy nghĩ thôi."
Chàng trai phương Nam ngập ngừng lập luận, khiến Tharn hỏi ngược lại.
"Vậy nếu tao cũng nhanh miệng mà nói rằng muốn chia tay..thì..haizz.. Mà thôi đi. Mày sẽ không đau lòng khi tao nói như vậy đâu."
"Tại sao mày lại nói như vậy, đồ khốn?!"
Vừa nói xong, Type đã cực kì phẫn nộ. Cậu túm lấy lưng Tharn, bắt cậu ấy quay lại, hai tay giữ chặt vai, đôi mắt vô cùng sắc bén lóe lên tia tức giận, hỏi lại lần nữa.
"Tại sao lại nói như thể tao là đứa vô cảm như thế hả?"
"Không phải vậy sao?"
Tharn nhếch khóe miệng, đối phương càng nắm chặt vai hơn.
Và rồi chàng trai phương Nam bùng nổ.
"Nếu tao không có cảm giác gì với mày, tao sẽ không phải ở đây để dỗ mày. Thằng ngu! Rồi mày nghĩ tao mua bữa tối cho mày và chạy đến tiệm giặt giũ để nhờ người ta sửa giúp áo cho mày, hừm, mày nghĩ tao làm những việc đó để làm gì? Và việc tao liên tục nói xin lỗi mày như vậy cũng được xem là tao không hề có cảm giác gì với mày sao? Thằng bạn trai khốn nạn!!!"
Sau khi hét lớn vào mặt người kia, Type thở hổn hển và nhìn tiếp với vẻ thất vọng.
Sau đó...cậu dựa mặt vào vai Tharn.
"Nếu tao không có tình cảm với mày, tại sao tao phải suy nghĩ về những gì tên khốn đó đã nói chứ?"
Cái nhìn đó khiến Tharn phải đưa tay lên vuốt đầu Type, người đang bày tỏ lòng mình với cậu. Dù Tharn không hiểu lắm ý tứ trong câu nói của người kia.
Những lời của ai? Họ đã nói những gì?
"Tao thực sự không muốn chia tay với mày. Nếu không tao đã chẳng thèm ở đây để làm hài lòng mày!"
Type lại hét lên. Nhưng thay vì ngẩng đầu lên nhìn người kia, cậu lại tựa đầu vào vai Tharn và xoa xoa xung quanh, khiến Tharn phải kéo cậu thật mạnh để cả người Type đổ ập xuống cơ thể mình.
"Mày không thích tao lạnh nhạt với mày?"
"Không thích."
"Vậy thì lần sau hãy để ý đến trái tim của tao một chút."
Tharn thừa nhận rằng cậu đã thực sự mềm lòng trước người yêu của mình.
Vì việc Type ôm cậu như thế này ngụ ý rằng cậu ấy sẽ sẵn sàng làm mọi cách để khiến cậu suy nghĩ lại. Điều này khiến lòng Tharn dịu lại.
"Mày hãy nhớ là tao không muốn nghe thấy từ chia tay được nói ở chỗ mày thêm một lần nào nữa."
Hmmm.
Thiwat chỉ có thể gật đầu trên vai Tharn và thở ra nhẹ nhõm.
"Tao tha thứ cho mày."
Mặc dù muốn giận dỗi nhiều hơn để Type lấy chuyện này mà rút kinh nghiệm, không tái phạm lần nữa. Nhưng Tharn, người "cưng chiều" vợ đã đầu hàng Thiwat ngay từ đầu.
Nói xong, cậu dịu dàng xoa lưng rồi vỗ nhè nhẹ vào vai của Type. Sau đó, nở nụ cười u mê.
Dễ thương.
Đến Tharn cũng không hiểu lí do vì sao cậu có thể thấy một người như Type lại cực kì đáng yêu như vậy.
"Nhưng mày cũng phải xin lỗi tao nữa."
Khi Tharn đang để suy nghĩ của mình trôi đi miên man thì Type lên tiếng. Cậu nhướng mày, vì người đáng yêu ban nãy dường như không còn đáng yêu nữa. Type thẳng người lên để nhìn cậu, đôi mắt độc ác, và nói với một giọng khó chịu pha chút cộc cằn đến mức Tharn phải hỏi lại ngay.
"Tại sao tao phải xin lỗi? Tao đã làm gì sai?"
"Chính là cái tên mà mày gọi là Phi San đó."
"Tao đã nói với mày rằng anh ấy là đàn anh mà tao kính trọng. Anh ấy đã giúp đỡ tao rất nhiều."
Tharn giải thích một cách chính đáng, nhưng thay vào đó lại khiến cho đôi mắt của Type trở nên đáng sợ hơn trước.
"Không phải như vậy! Nói đúng hơn là chuyện mày đã từng ngủ với nó!!"
"Ow!!!"
Đây là một trong số ít những lần Tharn không nói nên lời. Cậu nhìn vào người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm và nhẹ giọng hỏi.
"Làm sao mày biết?"
"Đó là sự thật, phải không? Mày thực sự đã ngủ với hắn ta, đồ khốn nạn!!!"
Họ chỉ mới làm hoà chưa được năm phút, Type lại bắt đầu mang một vấn đề khác ra để thổi bùng cuộc chiến một lần nữa.
Nhưng lần này Tharn là người phải đứng hình vì cậu không tìm được lời giải thích nào cho thoả đáng.
"Ờ thì, anh ấy là người đầu tiên của tao."
Type nhìn chằm chằm, đối mặt với Tharn như thể cậu ấy vừa phạm phải một sai lầm cực lớn.
🥰🥰edit by Buff🥰🥰
Danh sách chương:
- Type
- Tharn
- Ghét của nào trời trao của đó!
- Cuộc chiến bắt đầu
- Hiệp 2
- Phản công
- Nhân chứng
- Chàng trai dũng cảm
- Làm việc tốt không cần hồi đáp
- Thay đổi quan điểm
- Nửa đêm
- Khi ham muốn trỗi dậy
- Bên dưới dòng nước lạnh *
- Hoạ từ miệng mà ra
- Ngập trong dư luận
- Mầm mống của những cảm xúc khó xử
- Nguyên tắc của sự thành thật *
- Một lần là không đủ
- Lần thứ 2
- Không có gì để nói *
- Nhưng luôn luôn kết thúc *
- Thực sự chỉ là sợ hãi?
- Có thật chỉ là bạn không?
- "Tao sẽ không làm hoà!"
- Tình trạng quan hệ *
- Tình thế đảo lộn
- Không có quyền để ghen tuông
- Dừng tại đó *
- Bước ngoặt của mối quan hệ
- Chuộc lỗi *
- Khi Type có chồng
- Về nhà
- Đã đến lúc mở lòng
- Tao nhớ cái tên xấu xa đó!!! *
- Người ngoan cố
- Sinh nhật với người yêu cũ
- "Ai nói là tao đang ghen???"
- Thân phận thật sự
- Khi đôi tình nhân cãi vã
- Tình tiết sự việc
- Người chiếm ưu thế - (1)
- Người chiếm ưu thế - (2) *
- Người của tao! - (1)
- Người của tao! - (2)
- Kẻ xấu tính - (1)
- Kẻ xấu tính - (2)
- Quân gia - (1)
- Quân gia - (2)
- Ghét hay không ghét!!! - (1)
- Ghét hay không ghét!!! - (2) *
- Trên sân khấu - (1)
- Trên sân khấu - (2)
- Yêu đương vào đêm muộn - (1) *
- Yêu đương vào đêm muộn - (2)
- Hạnh phúc liệu có tồn tại mãi??? - (1)
- Hạnh phúc liệu có tồn tại mãi??? - (2)
- Quá khứ - (1)
- Quá khứ - (2) *
- Sự trở lại của người tiền nhiệm - (1)
- Sự trở lại của người tiền nhiệm - (2)
- Quay lại - (1)
- Quay lại - (2)
- Nói dối là sự khởi đầu cho mọi rủi ro - (1)
- Nói dối là sự khởi đầu cho mọi rủi ro - (2)
- Quá khứ và Hiện tại - (1)
- Quá khứ và hiện tại - (2)
- Vì yêu mà bất an - (1)
- Vì yêu mà bất an - (2)
- Lí do của việc thất hứa - (1) *
- Lí do của việc thất hứa - (2)
- Lí do thật sự - (1)
- Lí do thật sự - (2)
- Sự thật đằng sau những dối trá - (1)
- Sự thật đằng sau những dối trá - (2)
- Gieo gió gặt bão - (1)
- Gieo gió gặt bão - (2)
- Tiêu diệt kẻ đeo mặt nạ - (1)
- Tiêu diệt kẻ đeo mặt nạ - (2)
- Lời thú nhận không thành thật - (1)
- Lời thú nhận không thành thật - (2)
- Một chút đá để dập tắt ngọn lửa - (1)
- Một chút đá để dập tắt ngọn lửa - (2)
- Cuộc chiến ở biển giữa ba vợ và con rể - (1)
- Cuộc chiến ở biển giữa ba vợ và con rể - (2)
- Trận chiến cuối cùng..Nhưng còn lâu mới kết thúc (1)
- Trận chiến cuối cùng..Nhưng còn lâu mới kết thúc - (2)
- Chương đặc biệt 1 - Yêu và ghét *
- Chương đặc biệt 1: Yêu và ghét **
- Chương đặc biệt 2: Mèo con đáng yêu của tôi
- Lời ngỏ