Taeguk Dai Thien Ha Co Mot Vi Sao Chap 45 Ket Cuc

Đêm khuya hiu hắt vắng bóng người, Jungkook nằm trên giường bệnh, nghiêng người xoay lưng về phía Jimin đang ngủ gật trên chiếc sopha gần đó, giả vờ ngủ. Nhưng đã hai tiếng đồng hồ kể từ khi màn đêm buông xuống, bước vào thời khắc con người an tĩnh chìm trong giấc ngủ, vậy mà hai mắt cậu dẫu mệt mỏi tới nhường nào vẫn chẳng thể êm xuôi khép lại được.

Lòng chóng vánh, tâm tình như vướng mắc điều gì chưa thể an tâm hạ xuống.

Bên ngoài cửa sổ trong suốt đóng kín, bầu trời phủ đầy gam màu tối cô quạnh, chỉ có ánh trăng le lói duy nhất phát sáng.

Trằn trằn trọc trọc, Jungkook rốt cuộc cũng không nhịn được mà khẽ khàng ngồi dậy. Cậu rón rén xuống giường, từng bước từng bước di chuyển đều cẩn thận không phát ra tiếng động vì sợ đánh thức người đang gà gật chui rúc trên chiếc ghế. Jungkook bước đến trước mặt y, Jimin nhịp thở đều đặn, chắc là say giấc rất sâu, hoàn toàn không phát hiện ra động tĩnh gì. Cậu lấy chiếc chăn được chuẩn bị xếp gọn trong tủ ra, nhẹ nhàng đắp lên người y, dịu giọng nói thầm.

"Xin lỗi cậu, Jimin, khiến cậu nhọc tâm rồi."

Jungkook biết Jimin hiện tại bận rộn cỡ nào, y bây giờ đã trở thành một bác sĩ ưu tú, công việc thì khỏi phải nói ai cũng biết, không lúc nào có thời gian ổn định lâu dài để nghỉ ngơi. Trước lúc mấy vụ lùm xùm kia xảy ra, cậu thỉnh thoảng cũng hay gọi điện cho y trò chuyện hỏi thăm vài ba câu, nghe y than thở bản thân còn chẳng có thời gian để hẹn hò với người yêu, Jungkook càng thêm hạn chế tránh làm phiền đến Jimin hết sức có thể. Jimin ngày ngày ở trong bệnh viện bận tối tăm mặt mũi còn chưa đủ, giờ lại phải chầu trực trong phòng bệnh chỉ để chăm sóc cho cậu, Jungkook trong lòng có bao phần áy náy cùng tội lỗi.

Jungkook xoay lưng, nhẹ nhàng mở cửa phòng, bước ra hành lang vắng lặng. Vì không biết số phòng của Kim Taehyung, nên cậu một mạch đi xuống tìm quầy quản lí trực tiếp hỏi qua, sau khi biết được đáp án mới cất bước tìm đến.

Đứng trước cánh cửa màu trắng nhàn nhạt, hai tay Jungkook bất giác run rẩy, trái tim đập mạnh như bị treo lơ lửng lên cao, đầu tưởng tượng ra vô số cảnh sau khi bản thân bước qua cánh cửa trước mắt.

Kim Taehyung, cuối cùng cũng có thể gặp anh, dong dài thương nhớ, trải qua thật sóng gió. Nhưng thật may mắn, vì em vẫn chưa đánh mất anh, vì chúng ta còn có thể gặp lại được nhau, nghĩa là cũng còn có hi vọng.

Có lẽ em thật sự quá chậm trễ, mới đánh mất nhiều cơ hội thổ lộ chân tâm mình đến như vậy. Nhưng bây giờ, em sẽ chân chính bước đến, nói yêu anh.

Jungkook hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm đặt tay lên nắm cửa, dứt khoát kéo ra.

"Taehyung!"- Đôi môi Jungkook hé mở, cùng lúc mở to hai mắt.

Kim Taehyung nằm trên giường bệnh, hai mắt an tĩnh nhắm lại, hơi thở chầm chậm đều đều, xung quanh người đều cắm đầy dây nhợ y tế, bên cạnh có máy đo nhịp tim đều đặn phát ra âm thanh nho nhỏ lấn át cả căn phòng im ắng.

Đáy lòng Jungkook khẽ căng cứng, cậu khẽ khàng bước lại bên Taehyung, nhưng trông người trước mặt một chút cũng chẳng có dấu hiệu thức tỉnh. Con tim vội vã căng thẳng, cậu cầm lấy một bàn tay của hắn lên, khẽ siết chặt, gọi tên hắn lần nữa, âm giọng vụt qua tia run rẩy.

Nhưng đáp lại chỉ là một khoảng không thanh lặng.

Jungkook sững sờ. Chỉ là, vô thức nghe thấy tiếng lòng mình vỡ tan.

Tâm trí cậu bắt đầu hoảng loạn đến hỗn độn, vô thức nhớ về ngày hôm đó. Kim Taehyung bỏ mặc hết tất cả, lao đến đỡ cho mình một nhát dao, còn nhớ đến, mình bất lực ôm lấy hắn, đôi bàn tay dính đầy máu tươi đỏ thẫm.

Cậu trở nên sợ hãi, nước mắt không nhịn được tràn khỏi khoé mi, điên cuồng gọi.

"Taehyung! Kim Taehyung! Em là Jungkook nè! Anh mau tỉnh lại đi, em muốn gặp anh..."

Hoá ra, Jimin ngăn cản mình đến thăm hắn đến như vậy, là bởi vì Kim Taehyung vẫn chưa tỉnh lại, là bởi vì y sợ Jungkook sẽ đau lòng.

Nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn, vì dù như thế nào đi nữa, tâm tư Jungkook đều sẽ nát tan.

Càng gọi càng trở nên vô vọng. Mí mắt hắn từ đầu đến cuối đều giữ nguyên trạng thái khép chặt, một chút cũng không suy chuyển mở ra nhìn cậu.

Chẳng lẽ... cậu lại bỏ lỡ lần nữa sao?

Cùng lúc này, tiếng cửa kéo vang lên, mở ra. Jungkook vội vàng lau nước mắt, xoay đầu, bắt gặp thân ảnh nam nhân tuấn mỹ trước mắt. Tâm trí Jungkook chợt vụt qua hình ảnh nào đó, hai người mắt đối mắt, không nhịn được tròn to ngạc nhiên, đồng thanh kêu lên.

"Jungkook?"

"Chú Seokjin?"

Gặp vỏn vẹn một lần, nhưng ấn tượng đều vô cùng sâu đậm.

.

Hai bóng người đổ dài dưới ánh đèn lập loè ở không gian hành lang vắng lặng.

"Mặc dù phẫu thuật thành công, nhưng lượng máu mất đi quá nhiều dẫn đến mất dần ý thức."

Âm giọng Seokjin đều đều rõ mồn một bên tai, Jungkook lại thầy nó tựa như từng nhát dao nhọn đâm sâu vào xác thịt.

Cậu dựa lưng vào tường, nặng nề hỏi.

"Vậy bác sĩ nói khi nào Taehyung mới tỉnh vậy ạ?"

Seokjin lắc đầu.

"Chú cũng hỏi bác sĩ rồi, nhưng bác sĩ nói còn phải tuỳ thuộc vào ý thức của bệnh nhân đã. Có thể vài ngày, vài tháng, vài năm hay kể cả là không bao giờ. Có một số người khi họ cảm thấy tuyệt vọng, sẽ không muốn sống trở lại nữa. Nhưng con yên tâm, phần lớn đều sẽ tỉnh lại sớm thôi, hơn nữa nếu là Taehyung, chắc chắn nó sẽ tỉnh dậy. Với lại nó cũng mới hôn mê có một ngày, sẽ ổn thôi."

Nhưng dù vậy, đáy lòng Jungkook vẫn không thể xua tan được muộn phiền thống khổ. Cậu rơm rớm nước mắt, hướng Seokjin cúi đầu, chất giọng lệch lạc khàn khàn.

"Tất cả là do con, con xin lỗi hai chú, vì con mà Taehyung mới bị thương như vậy."

Seokjin lập tức ôm lấy Jungkook vào lòng, vỗ đều đều lên bờ lưng đang không ngừng run rẩy, dịu giọng.

"Không phải lỗi của con, Jungkook. Hơn nữa, chú cá chắc, nếu có thể quay ngược lại thời gian, thì Taehyung vẫn sẽ lựa chọn cứu con một lần nữa thôi."

Jungkook chôn mặt sâu vào hai lòng bàn tay, khẽ nức nở.

"Không đâu, con không xứng, không xứng với tình yêu của anh ấy chút nào cả!"

Seokjin nắm lấy bả vai của cậu, kéo cậu đối diện với mặt y, nghiêm túc.

"Từ khi nào mà xứng đáng với tình yêu được đặt chung một chỗ vậy? Bất kể là con xứng hay không xứng, thì con vẫn là người Taehyung yêu, người nó sẵn sàng từ bỏ tính mạng để cứu lấy. Con phải hiểu, Jungkook. Đừng nghĩ về những điều tiêu cực trong tình yêu nữa, tụi con đã đến được tới bước này, thuộc về nhau hay không, là phải xem con có chờ đợi được không đấy."

"Nhưng con sợ lắm, sợ anh ấy sẽ không tỉnh lại. Con thật sự rất sợ..."- Jungkook gần như gào lên, nước mắt ồ ạt rơi xuống thấm đẫm gương mặt cậu.

Dù người ta hay nói, đáng lí ra ta phải biết hy vọng, tin tưởng và luôn tươi cười chờ đợi một ngày người đó sẽ thức dậy. Nhưng sâu thẳm trong phần yếu đuối của con người, có thể không lo sợ sao? Không sợ hãi sao? Vô ưu vô lo như chẳng biết gì được à?

Lỡ như hắn không thức dậy, cậu phải biết làm sao đây? Phải sống như thế nào khi không có hắn?

"Jungkook, con có yêu Taehyung không?"

Cậu lẳng lặng gật đầu.

Seokjin liền dịu dàng mỉm cười, lần nữa ôm lấy cậu vào lòng.

"Như vậy là đủ rồi, chỉ cần con yêu nó, con chấp nhận chờ đợi nó, thì ở chốn nào đó, nó cũng đang vượt qua gian truân để trở về. Chú là cha nó, hiểu nó hơn ai hết, khi nào chưa hoàn thành hết tâm nguyện, nó chắc chắn sẽ không từ bỏ, vì nó là đứa rất cố chấp. Và cũng là vì, chấp niệm của Taehyung, cũng chính là con."

.

Cuối tháng mười hai, con đường Seoul giăng kín màu tuyết trắng xoá. Jungkook dừng chân giữa dòng người tấp nập ồ ả, ngẩng đầu, thở ra một làn sương trắng mờ mờ, đưa tay đón lấy một hạt bông tuyết.

Tháng mười hai rồi, hoá ra Taehyung đã ngủ một giấc tận hai tháng trời.

Mà trong hai tháng này, vụ việc kia cũng vừa vặn đi đến hồi kết. Jungkook mới từ phiên toà đi ra, cuối cùng cũng không cần phải tất bật lên đồn cảnh sát lấy lời khai nữa, hôm nay Choi Yohee đã bị phán xử phạt tù giam, coi như tất cả yên ổn.

Ngày mai là sinh nhật Taehyung, Jungkook nghĩ mình cũng nên làm cái gì đó cho hắn đã. Cậu đổi hướng đi, thay vì trở về bệnh viện thì ghé vào một siêu thị lớn. Khoảng nửa tiếng sau, xách ra mấy bọc lớn nặng trịch, lên xe taxi đi đến chung cư DNA.

Đã lâu rồi, Jungkook chưa trở về Valaxy lần nào. Cậu đang sống nhờ nhà của Jimin, nhưng dù vậy, phần lớn thời gian của cậu đều đóng đô ở bệnh viện chăm sóc cho Taehyung mà thôi.

Nghe tiếng mở cửa, Jimin vội vàng từ trong bước ra, xách phụ bao đồ của Jungkook, hỏi.

"Cậu mua gì nhiều thế?"

Jungkook không nhìn y, chỉ nhanh tay đem mấy thứ mình mua bày ra bếp, mỉm cười trả lời.

"Ngày mai là sinh nhật Taehyung, tớ muốn làm một chiếc bánh kem cho anh ấy."

Jimin khẽ ồ một tiếng, đi lại cạnh cậu nhòm nhòm ngó ngó.

"Nhiều như vậy, có cần tớ phụ hay không?"

Jungkook liền lắc đầu.

"Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu. Tớ muốn tự mình làm riêng cho anh ấy."

Jimin lập tức bật cười, cũng thôi hỏi nữa, vui vẻ đi lên dành lại không gian riêng cho cậu bạn trổ tài ủ ấp tình cảm với người yêu.

Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, Jungkook hì hục để chiếc bánh hoàn chỉnh vào hộp, ngó qua cửa sổ thấy sắc trời đã chuyển tối, lập tức vội vội vàng vàng đi đến bệnh viện.

Mở cửa phòng liền thấy Seokjin đang dọn dẹp vài thứ, y thấy cậu liền nở nụ cười rạng rỡ.

"Con đến rồi sao."

"Vâng ạ, phiền chú quá, để chú chờ lâu rồi."- Jungkook cong môi, để hộp bánh vào tủ lạnh nhỏ được trang bị sẵn trong phòng bệnh cao cấp.

"Có là gì chứ!"- Seokjin xua tay, xách túi trên vai, đi ngang qua cậu căn dặn: "Ba nhận con là con dâu rồi, chú gì tầm này nữa hả? Ba có việc đi trước, con ở lại chăm Taehyung nhé."

Hai má Jungkook chốc chốc đỏ ửng, cậu cúi đầu, thẹn thùng lí nhí gọi.

"Dạ... ba."

Seokjin liền hài lòng, vỗ vỗ vai cậu vài cái nhẹ hều, khen ngợi: "Giỏi." Song, liền xoay người bỏ đi.

Jungkook cởi bỏ áo khoác cùng khăn choàng còn vương tuyết trắng treo lên giá, sau đó thuần thục nhúng khăn lau người cho Taehyung còn đang say giấc, chưa biết bao giờ mới chán mộng mà tỉnh.

Cậu kiểm tra lại nhiệt độ nước uống, thấy đã nguội một chút, liền đun sôi thay nước mới. Taehyung hôn mê hai tháng trời, tỉnh dậy chắc chắn cổ họng khô khan ráo hoảnh, uống nước ấm là dễ chịu nhất.

Không mất nhiều thời gian để cậu hoàn thành mấy chuyện lặt vặt này, hai tháng, sáu mươi ngày, đủ để Jungkook thực hiện chúng một cách lưu loát đến nỗi nhắm mắt cũng làm được.

Xong xuôi, Jungkook ngồi bên cạnh giường Taehyung, nắm lấy bàn tay hắn, đôi mắt trong veo nổi lên tầng tầng nhu thuận, cậu rướn người hôn nhẹ trên chiếc trán người nọ một cái, thì thầm nói.

"Taehyung, em yêu anh."

"..."

"Em yêu anh."

"..."

"Yêu anh."

"..."

Những lời bày tỏ thủ thỉ suốt ngày ngày tháng tháng, vẫn chưa có lời hồi đáp lại. Nhưng Jungkook một mạch vẫn kiên trì đều đặn nói, bù đắp những ngày xa nhau, chờ mong người mở đôi hàng mi mắt.

Jungkook cứ thế lặp đi lặp lại chúng cả buổi trời, đến khi cây kim dài nhích gần đến số mười hai, cậu mới đứng dậy lấy chiếc bánh kem tỉ mỉ đặt trên bàn, lấy hai chiếc mũ sinh nhật một đội cho mình, một cho Taehyung, tắt hết đèn, thắp nến.

Mười hai giờ,

Jungkook ngơ ngẩn nhìn ánh nến nhỏ xinh nhưng rực rỡ, hai mắt hiếp lại, miệng cong cong, vỗ tay.

"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday happy birthday to you..."

"Chúc mừng sinh nhật, Kim Taehyung!"

"Sinh nhật vui vẻ, Kim Taehyung."

Ngước lên chỉ thấy hắn ngẩn người nhìn mình, Jungkook khó hiểu. Cậu thì thầm nhắc hắn, ý bảo thổi nến. Thấy vậy hắn mới chợt tỉnh lại, gật gù thổi nến một cái. Nhìn chiếc bánh kem được vẽ nguệch ngoạc bằng kem hình con hổ, cái mặt nó nhăn lại trong vừa xấu vừa dữ làm hắn buồn cười, hắn giống vậy sao?

Jungkook vươn tay chấm ít kem rồi quệt lên mũi hắn cười hì.

"Xin lỗi, tuy bây giờ đã qua sinh nhật của anh rồi nhưng dù sao cũng muốn chúc mừng anh. Bánh kem này là từ sáng đến giờ tôi vất vả lắm mới làm được đó."

Cảm động.

Bất ngờ hắn cúi người xuống sát mặt cậu, dùng mũi mình mà đụng nhẹ vào chóp mũi cậu một cái làm ít kem cũng dính lên mũi cậu. Hắn nở nụ cười dịu dàng.

"Jeon Jungkook, cảm ơn em."

Bài hát đã hát, câu chúc mừng cũng đã nói, vậy mà trong phòng chỉ là một khoảng thinh lặng nhạt nhoà.

Mấy giây trước, vẻ mặt Jungkook còn vui vẻ khôn cùng, giây này đột nhiên thờ thẩn đờ ra. Chớp mắt một cái, lệ rơi tràn trề như hoa tuyết bay phất phơ ngoài cửa sổ.

Jungkook vùi đầu vào áo Taehyung, ôm lấy hắn liên tục gọi.

"Taehyung, mau ước đi!"

"Taehyung, mau thổi nến đi!"

"Taehyung, hãy tỉnh dậy đi mà... em nhớ anh, em cần anh, em yêu anh,..."

Cuối cùng, những câu nói vỡ vụn chìm trong cơn đau nức nở.

Chiếc kim dài đã bỏ qua con số mười hai một khoảng cách xa vời, chiếc bánh kem nằm chổng chơ một góc phòng, chiếc nến tự khi nào cũng bị gió thổi mà tắt lịm, vậy mà người nằm trên giường một chút cũng chẳng có động tĩnh.

Jungkook gục xuống bên giường, siết chặt lấy bàn tay hắn, ôm lấy trái tim vô vọng khắc khoải chẳng thể lấp đầy, từ từ thiếp đi.

.

Ánh nắng mặt trời len lỏi qua khe cửa sổ, đậu lại mảnh nắng trên mái tóc đen của ai kia. Mặt trời sáng soi toả nắng, hoà lẫn vào những hạt tuyết lụn vụn bay khắp nơi, một buổi sáng trong trẻo mát mẻ trải dài Seoul.

Đôi mắt Jungkook chập chờn rồi chầm chậm mở ra, cậu bị đánh thức bởi xúc cảm của một thứ gì đó xen lẫn vào từng lọn tóc mềm mại của mình, xao động.

Không rõ là do phản ứng thường nhật của một con người khi mới ngủ dậy, hay là bởi chất giọng trầm ấm pha chút khàn khàn quen thuộc nằm sâu trong tâm niệm của người kia, mà hốc mắt Jungkook bỗng chốc ẩm ướt.

"Điều ước của tôi, là được cùng em đi hết phần đời còn lại."

End chap 45.

Drama kết thúc rồi, mọi người có muốn dừng câu chuyện tại đây chưa nào?:3

loading...