CHƯƠNG 6: HIỂU LẦM

Đường Hiểu lập tức đứng lên, có chút co quắp nhìn nam nhân đang hướng về phía cậu đi tới.

Cốc Tu Cẩn đi đến sô pha đối diện cậu ngồi xuống, hai chân đan chéo, dựa lưng vào sô pha, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu, “Nghe nói cậu có chuyện tìm tôi. Tôi nhớ cậu, nửa tháng trước hình như tôi không cẩn thận đụng vào cậu, tiền thuốc bao nhiêu, cậu cứ nói thẳng đi.”

Trí nhớ người này không khỏi quá tốt đi, ngay cả việc nhỏ nhặt phát sinh tận nửa tháng trước, mà anh ngay từ ánh mắt đầu tiên liền nhận ra cậu. Bất quá Cốc Tu Cẩn khí tràng thật cường thế, cậu thiếu chút nữa bị kinh sợ đến nói không nên lời.

Đường Hiểu có chút giật mình, nhưng nghĩ đến tính cách của Cốc Tu Cẩn, cậu liền bình thường trở lại. Vội vàng lắc đầu, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đơn giản, hai tay đưa cho anh, “Ngài hiểu lầm rồi! Lúc ấy tôi không bị thương nên không phải tìm đến ngài để lấy tiền viện phí. Xin tự giới thiệu tôi là Đường Hiểu ― nhân viên của công ty bảo hiểm An Dịch. Đây là danh thiếp của tôi.”

Cốc Tu Cẩn liếc mắt nhìn, nhưng không nhận lấy danh thiếp của cậu. Tuy rằng cậu chưa nói rõ mục đích đến đây, nhưng người thông minh như Cốc Tu Cẩn chắc chắn cũng đã đoán được bảy tám phần.

Đường Hiểu xấu hổ đem danh thiếp đặt trên mặt bàn thủy tinh, “Công ty của chúng tôi mặc dù chỉ là công ty nhỏ nhưng về các phương diện cũng không kém hơn so với các công ty bảo hiểm uy tín lâu năm. Hy vọng ngài có thể cho công ty của chúng tôi một cơ hội…”

Bị ánh mắt tràn ngập khí tức cường đại của Cốc Tu Cẩn nhìn chằm chằm, Đường Hiểu cảm thấy tài ăn nói luyện tập nửa tháng qua đều như nước trôi sông. Đừng nói là thao thao bất tuyệt, thiếu chút nữa cậu đã nói lắp.

Cốc Tu Cẩn đứng lên, một bàn tay đút vào túi quần, bước nhanh tới cửa rồi xoay người lại, ánh mắt thâm thúy nhìn cậu nói, “Cậu nếu đã tìm tới cửa, như vậy chắc cũng đã tìm hiểu qua, Thịnh Đằng đã có công ty bảo hiểm để hợp tác rồi. Tôi không phủ nhận năng lực của công ty cậu, nhưng cũng không có khả năng chỉ vì cậu nói mấy câu liền bỏ qua công ty bảo hiểm đang hợp tác mà lựa chọn công ty cậu. Cậu cũng là nhân viên của công ty bảo hiểm, nên hiểu rõ điều này.”

“Tôi biết, nhưng mà…” Đường Hiểu vội vàng đứng lên.

Cốc Tu Cẩn ngắt lời cậu, “Còn nữa, lần sau muốn gặp tôi cũng không cần dùng thủ đọan này.”

Nói xong câu đó, anh liền cùng vị thư ký vừa mới đến tiêu sái rời đi, cả đầu cũng không quay lại một lần.

Nữ trợ lý đi đến, nhìn cậu sắc mặt thoáng tái nhợt, “Tiên sinh, ngài không sao chứ?”

Trên mắt Đường Hiểu hiện lên một tia cười cứng ngắc, “Tôi không sao, thật xin lỗi, đã làm phiền.”

Đường Hiểu cầm lấy túi hồ sơ đứng dậy muốn rời đi, đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn về phía tấm danh thiếp vẫn còn nằm trên mặt bàn thủy tinh. So với danh thiếp quí giá của Cốc Tu Cẩn, danh thiếp của cậu thật sự là hết sức mộc mạc. Nếu người ta đã không muốn nhận, cậu đành phải đem danh thiếp trở về.

Năm phút sau, Đường Hiểu từ cao ốc đi ra.

Ngay từ đầu cậu không rõ câu nói cuối cùng của Cốc Tu Cẩn có ý tứ gì, nhưng bây giờ cậu đã hiểu được. Cốc Tu Cẩn nói như vậy, phỏng chừng nghĩ rằng sự cố nhỏ xảy ra nửa tháng trước kia là do cậu cố tình tạo ra đi?

Cảm giác bị hiểu lầm thật sự là không dễ chịu nào, đặc biệt còn là thần tượng mà mình sùng bái bấy lâu nay. Tuy rằng làm việc một năm đã giúp cậu nhận ra rất nhiều điều, nhưng thực chất trong lòng vẫn khó tránh được có chút khổ sở.

Đường Hiểu hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn tòa cao ốc ánh vàng hoa lệ.

Cậu quả nhiên không thích hợp với nơi này. Chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ, lại còn đem sự việc làm cho phức tạp hơn. Xem ra thật sự không xong rồi, sau khi trở về thế nào cũng bị Thường Hưng mắng.

***

Tại khu biệt thự cao cấp ở H thị, tuy đã đêm khuya nhưng vẫn còn sáng đèn. Tối hôm đó, biệt thự của Cốc Tu Cẩn xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Vị khách không mời mà đến này chính là em họ của Cốc Tu Cẩn ― Bạch Lâm, biệt danh là bạch trư, bất quá hiện tại Bạch Lâm đã trở thành một thanh niên đẹp trai, so với bề ngoài béo như heo lúc còn đi học quả thực là khác nhau một trời một vực, nhưng mà cái tật xấu nói nhiều vẫn không bỏ được.

“Anh Cẩn, nói cho anh biết một chuyện rất thú vị, hôm nay ở trên đường em đã nhìn thấy vị bạn học xui xẻo kia, cậu ta vẫn giống hệt như trước đây, bất quá…” Bạch Lâm vuốt cằm nói, “Trông cậu ta hôm nay thoạt nhìn có chút thất hồn lạc phách, hình như đã bị việc gì đả kích nga! Thật sự rất kỳ quái, cậu ta chính là một người có tinh thần tiểu cường, không biết ai có năng lực mạnh như vậy, có thể khiến cậu ta trở nên như vậy a?”

Đối với bản lĩnh tự biên tự diễn của Bạch Lâm, Cốc Tu Cẩn cũng không muốn để ý đến. Bất quá hôm nay không biết vì cái gì, anh đột nhiên nhớ tới cậu nhân viên bán bảo hiểm cầm danh thiếp đến công ty tìm anh vào buổi sáng nay. Cốc Tu Cẩn nhớ rất rõ, sau khi anh nói xong câu nói kia, vẻ mặt của cậu dường như bị đả kích rất lớn.

Cốc Tu Cẩn nhíu mày, “Người cậu nói đến chính là vị bạn học một năm đổi hơn mười nơi làm việc?”

Cốc Tu Cẩn đột nhiên đáp lại khiến Bạch Lâm kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, vội vàng gật đầu nói, “Chính là cậu ta a! Lần trước lúc họp lớp thì cậu ta vừa mới thất nghiệp, bất quá em nghe nói hình như nửa tháng trước cậu ấy lại tìm được nơi làm việc mới, cũng không biết lần này có thể làm bao lâu.”

“Nếu cậu có thể dành phần tâm tư này cho những việc trong công ty, chú nhất định sẽ rất cao hứng.” Cốc Tu Cẩn nói.

“Anh Cẩn anh cũng biết là em đối với kinh doanh không có hứng thú mà.” Bạch lâm bĩu môi, chợt lại hưng phấn nói, “Em đã nói với anh rồi, vị bạn học kia của em thật sự rất thú vị. Trước kia khi em nói với cậu ta chuyện của anh, cậu ta chính là một bộ dáng không tình nguyện, sau đó tiểu tử này lại chủ động bám theo em hỏi thăm nha.”

Cốc Tu Cẩn đứng dậy, xoay người lên lầu, “Bạn học kia đã làm gì khiến cho cậu chú ý đến như vậy?”

Bạch Lâm nhìn bóng dáng anh đang bước lên lầu, ôm đầu ngồi trở lại sô pha nói, “Nhưng mà Đường Hiểu cậu ấy thật sự rất thú vị a, anh họ anh chỉ cần tiếp xúc với cậu ấy một lần sẽ biết ngay thôi.”

“Cậu vừa mới nói cái gì?” Đang đi lên được một nửa Cốc Tu Cẩn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cậu, lông mày cũng nhướng cao.

Bạch Lâm hoảng sợ, còn tưởng rằng anh đã đi rồi, nhất thời nói lắp, “Vừa rồi? Chính là vị bạn học xui xẻo kia a!”

Cốc Tu Cẩn trầm giọng nói, “Cậu vừa mới nói tên cậu ta là gì?”

Bạch Lâm trong nháy mắt liền trả lời, “Đường Hiểu a.”

Cốc Tu Cẩn lại hỏi, “Cậu nói cậu ta nửa tháng trước mới tìm được công việc mới, có phải là làm nhân viên bán bảo hiểm không?”

Bạch Lâm đã kinh ngạc lại càng kinh ngạc hơn, “Anh họ, làm sao anh biết?”

Cốc Tu Cẩn nhíu mày, “Cậu có thể đi rồi.”

Dứt lời cũng không để ý tới Bạch Lâm nữa, đi thẳng lên lầu , để lại Bạch Lâm một trận mạc danh kỳ diệu. Cậu hiện tại cũng không biết anh họ mình rốt cuộc làm sao vậy, sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với Đường Hiểu?

Cốc Tu Cẩn trở lại phòng ngủ, anh biết mình đã trách lầm Đường Hiểu, trước đó anh cho rằng Đường Hiểu là vì muốn anh đáp ứng cùng công ty cậu ký hợp đồng bảo hiểm, cho nên mới dùng khổ nhục kế. Hiện tại xem ra, thời điểm ấy cậu chắc hẳn là đang tìm việc làm.

Cốc Tu Cẩn trong đầu hiện lên rõ ràng biểu tình của tiểu nhân viên bảo hiểm kia khi bị mình hiểu lầm. Xem ra câu nói kia của mình đối với cậu ấy đả kích quả thật không nhỏ. Nghĩ vậy, anh liền cầm lấy di động gọi một cú điện thoại.

loading...

Danh sách chương: