Ngoại truyện 2: Thầm mến

Mùa đông.

Giáo viên ôm một đống bài thi vào lớp: "Thầy phát bài lộn xộn, các em chữa giúp thầy một chút."

"Được ạ."

Thái Từ Khôn lười biếng ghé trên mặt bàn, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, bạn học phía trước đưa bài thi cho Thái Từ Khôn, cậu ta thấy không có chỗ để, nhưng cũng không dám trêu chọc cậu, đành phải dè dặt duỗi tay.

Thái Từ Khôn không còn cách nào khác đành phải nhận lấy, cậu tùy ý nhìn thoáng qua bài thi, đang định đặt trong ngăn bàn, ngón tay đột nhiên khựng lại.

Bạch Lộc?

Chỉ một cái tên đã có thể cất giấu vô số cay đắng và hân hoan của thời niên thiếu, khiến cậu không thể rời mắt.

Nét chữ của cô rất đẹp, cậu vô thức nhìn về phía cô gái đang ngồi bên cửa sổ, nhìn thì có vẻ Thái Từ Khôn đang nghiêm túc chữa bài, nhưng thật ra là không biết tinh thần đã bay đi đâu từ lâu.

Thái Từ Khôn cười khẽ một tiếng. Thế là mọi người phát hiện, trùm trường xưa nay chưa từng nghe giảng, thế mà lại lần đầu tiên ngồi nghe giảng.

Mặc dù trùm trường không thích học tập, nhưng thành tích môn toán vẫn không gặp khó khăn, cậu thấy có mấy đáp án Thái Từ Khôn điền linh tinh, không nhịn được mà nhíu mày. Bạn cùng bàn tiến lại gần: "Ối, bài thi của Bạch Lộc à? Thế này cũng quá..."

Cậu ta còn chưa nói hết, Thái Từ Khôn đã nghiêng đầu nhìn, ánh mắt bình tĩnh lộ ra một tia uy hiếp, khiến mấy câu nói xấu của cậu ta đều nhịn xuống, chỉ có thể nuốt nước bọt, nói trái với lương tâm: "Quá lợi hại, đúng là học bá."

Nói xong còn giơ ngón cái lên.

Thái Từ Khôn bật cười một tiếng: "Coi như cậu có mắt."

Bạn cùng bàn: "..."

Môn toán của Bạch Lộc nát đến nỗi không muốn nhìn, Thái Từ Khôn chữa đến cuối thì phát hiện cô thi chỉ được 60 điểm, người nào đó cảm thấy điểm số này hơi khó coi, liền vung tay đổi luôn thành 160 điểm, 150 điểm đã vô cùng đẹp mắt rồi, không thể nhiều hơn nữa, sợ Bạch Lộc sẽ kiêu ngạo.

Thái Từ Khôn cảm thấy mình quả thực là một nhân tài.

Sau khi chữa xong bài thì phải trả lại, Thái Từ Khôn muốn giấu làm của riêng nhưng lại không đành lòng nhìn Bạch Lộc không tìm thấy bài thi, thế là cậu liền cầm bút vẽ một đầu lợn phía sau bài thi. Sau khi Bạch Lộc nhận lại bài liền tùy ý liếc nhìn điểm số, cô không thể tin được mà trừng to mắt, cái tên ngu ngốc nào chữa cho cô thành 160 điểm thế này?

Chắc hẳn người này học toán còn kém hơn cả mình rồi.

Bạch Lộc lắc đầu, nhét bài thi vào trong ngăn bàn, lại lấy ra một quyển sách ngoại khóa, bắt đầu xem.

Người không hề hay biết mình đã trở thành tên ngu ngốc là Thái Từ Khôn còn có chút thích thú, cậu híp mắt: "Cô nhóc này, sao lại không yêu học tập thế."

Đây là dùng kiểu câu 'chỉ tiếc rèn sắt không thành thép' mà bình thường cậu không thích nghe nhất.

"..."

Bạn nam bên cạnh có chút một lời khó nói hết mà nhìn Thái Từ Khôn, nhưng lại không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, đành phải nuốt xuống.

Hai ngày nay, Tiếu Lỗi vẫn luôn chú ý Thái Từ Khôn, sau khi phát hiện hai người này vốn không hề quen biết nhau, câu ta lại quấn lấy Bạch Lộc, ngoại trừ WC ra thì chỗ nào cũng đi theo cô. Bạch Lộc tính tình tốt, mặc kệ câu ta lắc lư trước mắt, làm như không thấy.

"Bạch Lộc, một mình cậu ổn không?"

Cô gật đầu: "Cậu đi trước đi, chỉ còn một chút thôi, tự mình hoàn thành được."

"Được, nhờ cậu đấy."

Bạch Lộc đeo khẩu trang đen dùng một lần, khiến gương mặt trắng nõn càng nổi bật hơn, cô cầm phấn màu vẽ lên tấm bảng đen, vừa nghiêng đầu thì Tiếu Lỗi đứng trên mặt đất liền giơ phấn lên, cô chớp chớp mắt, lời muốn nói lượn lờ bên đầu lưỡi, cuối cùng lại nuốt xuống, khóe miệng kéo lên một độ cong nho nhỏ.

Thái Từ Khôn vừa đi qua cửa sổ liền nhìn thấy, người ấy đứng cùng với người khác chói mắt là thế, nhưng khoảng cách với mình lại xa xôi như vậy, như cách cả một thế giới. Lồng ngực cậu tràn ngập vô số đắng chát.

Mãi cho đến khi về nhà, Thái Từ Khôn vẫn cảm thấy khó chịu, Lữ Vận Hàn đưa cho cậu cốc nước ép hoa quả, các ngón tay cầm cốc thủy tinh nắm chặt lại, vì đang thất thần nên không để ý mà đã uống, còn cảm thấy mùi vị không tệ.

"Mẹ cho con uống gì vậy?"

Lữ Vận Hàn cười cười: "Nước xoài."

Thái Từ Khôn bị dị ứng xoài, cậu liền bị sặc, nếu không phải biết người mẹ kế này đối xử với mình còn khách sáo hơn cả con ruột, thì Thái Từ Khôn đã suýt tưởng bà có mưu đồ muốn hại mình.

Thế là ngày hôm sau, vị trùm trường mà người gặp người sợ lại bị nổi mẩn ngứa khắp mặt, buộc phải đeo khẩu trang, may mắn là đang mùa đông nên mọi người cũng không bất ngờ, chỉ là đến giờ lên lớp mà cậu vẫn không tháo ra, thành công hấp dẫn sự chú ý của giáo viên.

"Bạn học đeo khẩu trang ngồi cuối lớp kia, em lên bảng giải bài này đi."

Thái Từ Khôn đứng lên, rất nhiều ánh mắt rơi trên người cậu, có si mê, kinh ngạc, sợ hãi, xem thường, duy chỉ có ánh mắt của một người là không hề có cảm xúc, nhẹ nhàng rơi trên người cậu, tựa như bông tuyết mùa đông mang theo hơi lạnh, cậu nhìn phía bên trái, hàng lông mi dài in bóng cao thấp không đều trên gương mặt, thời gian như bị kéo dài gấp mấy lần, mỗi một giây đều dài đằng đẵng.

Ngày đó tan học, vừa hay đến lượt tổ của Bạch Lộc dọn vệ sinh, trong tổ có mấy bạn nữ giả bộ quên chuyện này, bỏ đi rất tự nhiên, mấy người bạn ở lại cũng biết Bạch Lộc tính tình tốt, nên để lại một đống công việc chưa làm cho cô.

Bạch Lộc cũng không giận, chậm rãi lau cửa sổ.

Lúc Thái Từ Khôn đi qua hành lang, nghe được hai bạn nữ nói:

"Chúng ta như vậy chắc là không được đâu nhỉ?"

"Không sao, không sao, nhất định sẽ có bạn nam giúp cậu ấy, chúng ta đi ăn cơm đi."

Bước chân cậu ngừng lại, vội vàng xoay người như ma xui quỷ khiến, lúc đi đến cửa sổ, đôi mắt trong suốt của cô vừa vặn ngước lên đối diện với cậu, khiến lồng ngực cậu nhảy lên một cái, Bạch Lộc đeo khẩu trang, như vừa phát hiện ra đồng loại, hơi cố gắng ngẩng đầu không chút dấu vết mà quan sát cậu, sau đó mím môi cười, tựa như mật ngọt chảy thẳng tới ngực.

Người chưa từng dọn vệ sinh là Thái Từ Khôn cầm khăn lau lau tấm bảng đen, Bạch Lộc vừa lau cửa sổ xong liền đi tới: "Cậu không cần giúp tôi đâu."

Tay Thái Từ Khôn dừng lại: "Tôi dọn thay người khác."

"À..." Cô hơi xấu hổ, giơ tay lên gãi gãi sau tai: "Vậy cậu có thể hạ cái ghế kia xuống được không?"

Thái Từ Khôn tay dài chân dài, đương nhiên là có thể hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh, trên tay Bạch Lộc cầm túi rác: "Đi thôi."

Cậu tiến lên một bước, đưa tay định đoạt túi rác trong tay cô, không ngờ lại đúng lúc đụng phải mu bàn tay mềm mại hơi lạnh, Thái Từ Khôn thu tay lại như bị bỏng, đáy lòng cũng run lên theo.

"Tôi tự cầm là được rồi."

Cô nhanh chóng ném rác xong, rửa sạch tay rồi trở về, khi thấy Thái Từ Khôn còn đứng nguyên tại chỗ thì không khỏi hơi kinh ngạc.

Không biết là ai giội nước lên sàn, kết thành một tầng băng mỏng, lúc Bạch Lộc xuống cầu thang thì bị trượt chân, may mắn là có một cánh tay hữu lực giữ cô lại từ phía sau nên mới không bị ngã từ trên cầu thang xuống, đợi đến khi lấy lại tinh thần sau trận kinh ngạc thì cô đã bị đặt trong lồng ngực của chàng trai.

Bạch Lộc không có khái niệm gì đối với người khác phái, từ trước đến nay đều không hề biết lồng ngực của con trai sẽ cho người ta cảm giác an toàn như thế này, lại càng không biết dạng tiếp xúc này có thể khiến nhịp tim người ta tăng nhanh như vậy.

Cô từ trong lồng ngực cậu đứng dậy: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Sau đó liền hốt hoảng bỏ chạy, rốt cuộc cũng không duy trì được dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.

Đêm hôm đó, Thái Từ Khôn khó có thể đi vào giấc mộng, sau khi tỉnh lại liền đi tắm một lượt, tới lúc bước ra vẫn khó có thể bình tĩnh lại như cũ, cậu luôn nhớ tới mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, cùng cơ thể mềm mại cách lớp áo lông.

Cậu đỏ mặt xấu hổ, cảm thấy mình đã xúc phạm Bạch Lộc cao cao tại thượng.

Nỗi lòng như vậy đương nhiên là khó có thể bày tỏ, Thái Từ Khôn tránh mặt Bạch Lộc mấy ngày, cho dù đối phương căn bản không biết cậu là ai.

"Mặt cậu vẫn chưa đỡ dị ứng sao?"

Nghe được giọng nói của bạn cùng bàn, Thái Từ Khôn quay đầu cười nhạo: "Như thế nào? Cậu muốn nhìn gương mặt đẹp trai của anh đây hả?"

"..." Phi.

Thái Từ Khôn hạ mí mắt, cậu đã khỏi từ lâu, chỉ là không dám đối mặt với Bạch Lộc, cũng có thể là không dám đối mặt với nỗi lòng thời niên thiếu đã được che giấu.

Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh ồn ào, mọi người đều hướng về phía đó, vẫn là cảnh Tiếu Lỗi đang theo đuổi Bạch Lộc, tất cả mọi người đều nhìn hai người như đang xem kịch, thấy Tiếu Lỗi dây dưa với Bạch Lộc thì vẫn bình tĩnh như cũ.

"Mình không tin cậu không thích mình chút nào cả."

Bạch Lộc cảm thấy, tình cảm hồi đó thật sự rất mong manh, tựa như chỉ cần dựa vào một câu thích đã có thể chèo chống tất cả mọi thứ, cô cười thật ngọt ngào: "Có phải cậu cảm thấy tôi rất dễ trêu chọc không?"

Tiếu Lỗi còn chưa lên tiếng, cốc nước ấm trên tay Bạch Lộc đã đổ trên người cậu ta: "Không hiểu tiếng người thì đến bệnh viện tâm thần khám đi."

Mùa đông mặc áo lông nên không đến mức bị bỏng, chỉ là trước mặt mọi người mà phải chịu nhục nhã như vậy, Tiếu Lỗi đương nhiên rất phẫn nộ, cậu ta đang định ra tay, thì giọng chủ nhiệm lớp đột nhiên truyền đến từ phía sau: "Các em làm gì ở đây thế?"

Bạch Lộc dùng ánh mắt rất vô tội mà nhìn giáo viên: "Em... Em chỉ đi rót nước."

Chủ nhiệm lớp thầm nghĩ, cậu học trò Tiếu Lỗi này hơi quá đáng, dọa con gái nhà người ta sợ như vậy rồi, ông ôm Tiếu Lỗi vào phòng: "Còn bắt nạt bạn học nữa thì thầy sẽ mời phụ huynh."

Tiếu Lỗi: "..."

Bạn cùng bàn "chậc" một tiếng, lấy làm lạ: "Không ngờ Bạch Lộc cũng sẽ chơi ác như vậy."

Thái Từ Khôn lại biết, cho dù hoa hồng đẹp, nhưng nó cũng có gai.

Cậu nghĩ tới chuyện Bạch Lộc không ở bên Tiếu Lỗi, không biết vì sao lại có chút vui vẻ, bờ môi cong lên, lúc này nhìn tên tóc vàng kia cũng đã thuận mắt hơn nhiều.

Chính vì chuyện này, cậu mới hiểu được Bạch Lộc là một người xa vời và không thể chạm vào, càng dễ tới gần thì mộng đẹp càng tan biến nhanh. Tình yêu không giống với bất kỳ thứ gì, một khi nó đã thất bại thì rất khó có thể có thêm một cơ hội nữa, vậy nên, cậu tiến lại gần từng bước một, chỉ sợ vì bước đi sai lầm mà đánh mất tất cả.

Chỉ là Thái Từ Khôn cũng không biết, vào ngày giỗ mẹ ruột mình, lúc cậu không nhịn được mà khóc, thì Bạch Lộc cũng rơi nước mắt. Mỗi người đều có một mặt yếu ớt của mình, nhưng vẫn luôn cho rằng người khác là thiên chi kiêu tử, nên phải liều mạng cất giấu sự tự ti của mình, khiến người khác cho rằng từ nhỏ mình đã kiên cường, rực rỡ.

Về sau, sau khi Bạch Lộc vào học viện điện ảnh, tính cách đã thoáng hơn trước kia rất nhiều, Thái Từ Khôn cũng toại nguyện bước vào cuộc sống của cô.

Rất lâu về sau, Bạch Lộc mới biết được, Thái Từ Khôn đã từng đánh nhau với Tiếu Lỗi, nguyên nhân lại là vì mình. Tiếu Lỗi vốn định tìm Bạch Lộc gây phiền phức, bị Thái Từ Khôn ngăn lại, sau đó cả hai đều phải mời phụ huynh, còn phải đọc bản kiểm điểm trước toàn thể giáo viên và học sinh trong trường.

Bạch Lộc không nhịn được mà đắc ý: "Chuyện anh yêu thầm em, em cảm giác mình có thể khoe khoang cả đời."

"Em muốn khoe khoang cả đời?"

Cô thè lưỡi: "Thật xin lỗi, em như vậy có phải không tốt lắm không?"

Bạch Lộc càng nghĩ càng thấy mình không có lương tâm, cô nhíu mày: "Sao em có thể tổn thương một người tốt như Khôn Khôn được chứ, em đúng là cô gái xấu xa, đáng ra lần đầu gặp anh em nên nhào tới..."

Bạch Lộc ho khan một cái: "Hình như hơi giống tâm thần nhỉ."

Thái Từ Khôn cong môi: "Em mà thật sự như vậy, thì lúc này chúng ta có con luôn rồi."

Bạch Lộc 囧.

Ngày nhận giấy hôn thú, Bạch Lộc đăng một bài viết lên Weibo, sau khi Thái Từ Khôn đăng, anh chỉ viết kèm dòng chữ: "Yêu thầm đã trở thành thật."

"Anh sẽ cho em khoe khoang cả đời." Thái Từ Khôn ôm cổ cô: "Nhưng em đừng quên mình nợ anh bao nhiêu đấy."

Bạch Lộc sợ hãi nhớ lại lần đánh bài trước, cô rùng mình một cái.

Đôi môi của người đàn ông xích lại gần cô: "Tiểu Bạch Lộc là người có lương tâm, hẳn là sẽ bồi thường cho anh thật tốt nhỉ."

loading...

Danh sách chương: