Chương 30: Tuyết đầu mùa

Lúc này, các loại chua xót và cảm động trước lúc Bạch Lộc gọi điện thoại đã hoàn toàn tan biến.

Gì mà thầm mến với lại đau khổ cơ chứ, tất cả đều là giả dối. Trong từ điển của tên đần kia vốn không hề có trò thanh xuân đau khổ này.

Cô cảm thấy tiếc thay cho xúc động vừa nãy của mình, cười nói: "Em biết ngay mà."

"Sao vậy? Hình như em rất thất vọng?" Trong giọng nói của Thái Từ Khôn còn mang theo dòng điện truyền đến tai cô, nhuộm thêm cả vẻ hài hước và trêu chọc: "Rất muốn nhìn dáng vẻ lúc khóc của anh à?"

Bạch Lộc không nói, nhưng cô rất sợ hãi, sợ bản thân đã từng phụ lòng anh. Cô đã phụ lòng anh một lần rồi, nếu cô vô tình làm chuyện đó lần thứ hai, thì cô nhất định sẽ rất đau lòng.

Những thứ vụn vặt được giấu trong nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời kia, còn nhiều chuyện mà cô không hề biết, nếu anh tận lực che giấu, vậy thì kết quả cũng chỉ có thể là chết cũng chưa được đối chứng.

Thái Từ Khôn ý vị thâm trường "A" một tiếng, cố gắng che giấu ý cười: "Đúng vậy, đã từng vì yêu em mà không được đáp lại, nên anh ăn không ngon, ngủ không yên, 'Ngày càng ốm yếu cũng không hối hận, nguyện vì người mà thân thể tiều tụy.' [1] ... Anh đáng thương như vậy, có phải em nên bồi thường cho anh thật tốt hay không?"

[1] Nguyên văn: 衣带渐宽终不悔, 为伊消得人憔悴 (hai câu thơ trong bài Điệp luyến hoa của Liễu Vĩnh)

Bạch Lộc vô cùng thân thiện hỏi anh: "Nhiều người đi chết như vậy, sao anh không đi đi."

"Đồ không có lương tâm, anh mà chết thì chẳng còn ai thương em nữa." Cổ họng anh phát ra tiếng cười khẽ: "Em không tiếc à?"

Tất nhiên là cô không nỡ, bèn bĩu môi: "Cúp máy đây, cúp máy đây."

Thái Từ Khôn cười xùy một tiếng: "Nha đầu này."

Trì Tinh vừa quay phim xong, liền bước tới, thuận miệng hỏi: "Anh ở đây làm gì vậy?"

"Chú đói lắm à?"

Trì Tinh: "?"

"Chú hỏi anh như vậy chẳng phải vì muốn ăn thức ăn cho chó sao?" Thái Từ Khôn đến gần, vuốt vuốt đầu chó của Trì Tinh: "Ngoan, thức ăn cho chó không thiếu phần của chú đâu."

Trì Tinh hất tay anh: "Cút!"

Thái Từ Khôn không hề cảm thấy mình đang quấy rầy người khác, anh cầm một chai nước khoáng, nói giọng trào phúng: "Sao chú còn chưa đóng máy? Là tại một phút quay hỏng 59 lần hay cố ý ăn nhờ ở đậu trong đoàn phim?"

Trì Tinh cố nén lửa giận trong lòng, Thái Từ Khôn vẫn không hề nhận ra, anh nói tiếp: "Không phải là vì... không nỡ bỏ mặc người anh này của chú đấy chứ? Muốn ở đoàn phim để bưng trà dâng nước cho anh..."

Anh ta trợn mắt: "Anh có cần mặt mũi không đấy?"

"Chú còn buôn bán bộ phận trên cơ thể người nữa sao?"

"..." Trì Tinh cạn lời, anh ta rất muốn nói với mấy fan hâm mộ ngày nào cũng hò hét "Anh ơiii", "Anh giỏi quá",... của Thái Từ Khôn rằng, cmn tên này chính là đồ súc sinh, làm người yêu hoặc bạn bè của anh thì ngày nào cũng sẽ bị chọc tức đến nỗi phun 3 tấn máu mất.

Anh ta bùi ngùi: "Cũng không biết vì sao Bạch Lộc lại chịu đựng được anh nữa? Anh nào có thương người ta như em, anh chỉ biết bắt nạt cô ấy thôi."

Thái Từ Khôn nghe thấy vài chỗ không đúng, cầm chai nước kề lên cổ anh ta: "Không ngờ chú còn dám có ý nghĩ xấu với Bạch Lộc?"

Trì Tinh chưa kịp phủ nhận, chai nước trên cổ anh ta đã tạo ra động tác giết người diệt khẩu, giọng nói của Thái Từ Khôn mang theo uy hiếp và ấu trĩ: "Cô ấy là của mình anh thôi, thu hồi suy nghĩ bẩn thỉu của chú đi."

"..."

"Anh sẽ không thương người ta?" Thái Từ Khôn cười xùy một tiếng, thu hồi "hung khí" đặt trên cổ anh ta, trong giọng nói ngạo mạn còn mang theo chút mỉa mai: "Anh có như vậy hay không, chú nên đi hỏi Bạch Lộc."

Trì Tinh cảm giác như mình vừa bị đút đầy miệng thức ăn cho chó, liền "phi" một tiếng, anh ta từ bỏ chủ đề này: "Chẳng phải Tết nguyên đán anh muốn đến đài Thủy Quả tham gia đêm hội giao thừa sao? Mẹ em bảo anh thuận tiện đến ăn một bữa cơm."

Lúc này, rốt cuộc Thái Từ Khôn cũng nghiêm chỉnh hơn: "Biết rồi biết rồi, dù sao thì anh mới là con ruột của dì."

"Em nhổ vào, anh trở thành con ruột của mẹ em từ lúc nào rồi?"

"Lần trước chính miệng mẹ chú nói với anh, không đúng, là mẹ của anh." Thái Từ Khôn nín cười, vỗ vỗ bả vai anh ta: "Biết rồi, đến lúc đó anh sẽ đến hỏi thăm dì."

Trì Tinh lườm anh một cái.

Thời tiết đang dần lạnh, Bạch Lộc bị mẹ gọi về ăn cơm, em trai đang ngồi bên cạnh mẹ làm nũng, cô chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên, không hề nói một câu, tựa như quay lại rất nhiều năm trước.

"Bạch Lộc, không phải con thích ăn sườn xào chua ngọt nhất sao?"

Cô gật đầu, gắp một miếng đặt trong bát, hơi hé môi định nói gì, cuối cùng lại thôi.

Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm này, Bạch Lộc trốn về phòng của mình trên lầu. Mặc dù phòng vẫn luôn khóa trái, nhưng vẫn bị người khác dùng chìa khoá dự bị mở ra, đồ vật bên trong bị lục lọi đến nỗi lộn xộn cả lên.

Bạch Lộc không cần nghĩ cũng biết là ai, ngoài em trai tinh nghịch của cô ra thì không có người thứ hai.

Cô ngồi xổm xuống, nhặt một ít thư và vật kỷ niệm hồi cấp ba lên bỏ vào trong hộp, vô tình tìm thấy vở vẽ của mình.

Bạch Lộc từng tự học vẽ tranh, mặc dù cô phác họa rất kém, nhưng vẫn có chút thiên phú. Cô tiện tay lật ra nhìn, đầu ngón tay đột nhiên khựng lại, có một trang vẽ một nam sinh đang ôm bóng rổ trên sân bóng, đôi mắt động lòng người của cậu đang nhìn về phía cô, một tay khác vén vạt áo lên chuẩn bị lau mồ hôi, lộ ra đường cong cơ bụng hoàn mỹ.

Bạch Lộc kinh ngạc đến nói không thốt nên lời, bức tranh này hình như vẽ Thái Từ Khôn thì phải?

Lúc cô học lớp 10 thích ôm vở vẽ đi khắp nơi vẽ linh tinh, lúc đó cô và Thái Từ Khôn không học cùng khóa, lần đầu tiên thấy Thái Từ Khôn, chỉ cảm thấy rất sững sờ, vì vậy liền tiện tay vẽ anh.

Về sau, tranh vẽ đã kín đầy vở, cô cũng không nhớ đã ném nó ở chỗ nào, liền thay một quyển mới.

Theo lý mà nói, có lẽ cô đã sớm biết Thái Từ Khôn, nhưng Bạch Lộc có một tật xấu, dù là khuôn mặt đẹp hơn nữa cũng không nhớ được ba giây, cô có chút mù mặt, cùng lắm thì nhìn mấy lần mới có thể nhận ra.

Sững sờ thì sững sờ, nhưng có điều, chỉ vài phút kinh ngạc như vậy, qua mấy giấc ngủ tối liền quên hết sạch.

Không biết nếu Thái Từ Khôn biết chuyện này liệu có bị tức chết hay không, cô vừa cảm thấy tiếc nuối lại vừa cảm thấy buồn cười, lấy một quyển vở vẽ mới, ngồi bên cạnh yên lặng vẽ tranh, đến khi lấy lại tinh thần thì bên ngoài đã tối đen.

Bạch Lộc xuống lầu, đúng lúc mẹ cô nói: "Nhìn thời tiết này, đoán chừng tuyết sắp rơi rồi."

Tuyết rơi?

Ban đầu, Bạch Lộc có hơi ngơ ngác, sau đó lập tức cong khóe môi, tuyết rơi lãng mạn như vậy, nếu có thể ngắm cùng Thái Từ Khôn thì tốt.

Ở nhà mấy ngày, cô đã không thể chờ đợi được nữa, bèn đặt vé máy bay đến Hoành Điếm, lần trước đến đây vẫn là thân phận diễn viên, lần này đến liền trở thành thanh tra quen thuộc của người nào đó, vừa nghĩ đến điều này, khóe môi Bạch Lộc đã không thể hạ xuống, tựa như toàn thân đều được mật ngọt bao phủ.

Không biết vận khí của Bạch Lộc tốt hay vì lý do nào đó, cô vừa đến Hoành Điếm, trận tuyết đầu tiên liền rơi.

Tuyết rất nhỏ, tựa như tơ liễu vương trên vai cô, thế giới nhỏ phủ đầy tuyết trắng này như trút bỏ sắc màu, tạo cho người ta một cảm giác vừa thoải mái vừa yên bình. Trong không khí thấm hơi lạnh, dường như hô hấp cũng đều mang hương vị của mùa đông.

Bạch Lộc mặc áo lông màu trắng, khăn quàng màu đỏ quấn trên cổ, cô không đến thẳng studio, mà đến phòng bao của quán ăn trước. Trước khi Bạch Lộc đến đây, cô không hề nói cho Thái Từ Khôn biết, mà chỉ lén lút nói với Trì Tinh, muốn cho Thái Từ Khôn một kinh hỉ.

Thế là, lúc Thái Từ Khôn bị Trì Tinh lừa đến đây, chỉ thấy một cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế, sau khi thấy anh đến, gần như nhảy dựng lên, trực tiếp nhào vào lồng ngực anh.

Người vẫn luôn giữ bình tĩnh và biết kiềm chế là Thái Từ Khôn bị nhiệt tình của cô dọa sợ, trái tim tựa như bị cái gì đó hung hăng đánh trúng, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, hai chân quấn trên tấm lưng hoàn mỹ, anh vô thức vươn tay nâng mông cô lên, để cô không bị rơi xuống.

Tên lưu manh Thái Từ Khôn lúc này cũng đỏ mặt, cả người cô đều dán lên người anh, tay của anh lại đang đặt ở nơi xấu hổ nào đó, anh thở ra một hơi, có vẻ còn chưa hết kinh ngạc: "Sao em đến đây mà không nói với anh?"

Bạch Lộc vốn rất đắc ý, nhưng tư thế lúc này lại khiến cô cũng có chút xấu hổ, thế là, có chút nói không ra hơi, ngón tay nhẹ nhàng chọc trên lưng anh: "Em đến đây để kiểm tra đột xuất đấy, xem anh có làm điều gì xấu xa sau lưng em không."

Anh không nhịn được bật cười, ghé bên tai cô, giọng điệu mập mờ: "Em không đến, sao anh có thể làm điều gì xấu xa chứ?"

Cô gái nhỏ không nói, vung tay đập lên lưng anh, Thái Từ Khôn biết cô lại đang xấu hổ.

Anh cười cười, lập tức chậm rãi buông cô xuống, để tránh mình thật sự làm ra chuyện gì không bằng cầm thú.

Bạch Lộc túm vạt áo anh, khuôn mặt tươi cười: "Hôm nay là tuyết đầu mùa."

Thái Từ Khôn nhíu mày: "Tuyết đầu mùa thì sao?"

Bạch Lộc đang cảm thấy tuyết đầu mùa rất lãng mạn, bỗng bị anh hỏi vậy, sau khi suy nghĩ kỹ một hồi, đôi mắt long lanh nhìn anh: "Trong ngày tuyết đầu mùa, bất kỳ lời nói dối nào cũng đáng được tha thứ."

"Em lại nói dối anh điều gì rồi?" Thái Từ Khôn cười khẽ một tiếng: "Em yên tâm, dù tuyết có rơi hay không, thì anh cũng sẽ không tha thứ cho em đâu."

Bạch Lộc: "..."

Không phải bạn trai nhà người ta thường nói "Dù tuyết có rơi hay không, thì anh cũng sẽ tha thứ cho em" sao? Bạn trai này là hàng fake rồi, không thì đăng lên mạng bán đi cho rồi.

Cô hừ một tiếng, ngồi lên ghế.

Đồ ăn đã dọn lên, Bạch Lộc cầm đũa, cô rủ mắt, giọng nói nhỏ nhẹ: "Em có chuyện muốn nói với anh."

Thái Từ Khôn thấy vẻ mặt này của cô liền biết chắc chắn cô đã làm sai chuyện gì đó, anh kéo ghế, ngồi bên cạnh cô, hơi dựa lại gần: "Em đã làm gì?"

"Nếu em nói, anh sẽ xem xét hôm nay là tuyết đầu mùa nên tha thứ cho em chứ?"

Thái Từ Khôn cong khóe môi, ánh mắt có chút xấu xa: "Không chỉ không, mà còn phạt em nữa."

"Em..." Nhưng Bạch Lộc vẫn muốn nói rõ với anh, nên quyết định nói: "Thật ra trước đây chúng ta chia tay..."

Vẻ mặt Thái Từ Khôn lập tức trở nên không vui, khóe miệng của anh mang theo nụ cười, nhưng lại khiến người khác đột nhiên cảm thấy rét lạnh: "Không phải đã nói đừng nhắc đến chuyện này rồi sao?"

Bạch Lộc buông đũa xuống, bàn tay trắng nõn nắm lấy cánh tay anh: "Em nói đánh cược là lừa anh đấy."

Lông mi của anh run lên, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, giọng nói khàn khàn: "Có ý gì?"

Thái Từ Khôn gần như muốn chạy trốn khỏi đây, anh sợ phải nghe thấy đáp án mà mình không muốn nghe.

Chẳng hạn như, vì cô hẹn hò với anh chán rồi, nên chỉ bịa bừa một lý do. Nếu quả thực như vậy, thì anh sẽ càng tổn thương hơn trước.

Thái Từ Khôn đã sớm thuyết phục bản thân, mặc kệ lúc trước anh có bị đùa giỡn hay không, anh cũng không thể buông tay lần nữa. Nhưng Bạch Lộc vẫn muốn vạch trần vết sẹo cũ.

"Em cứ tưởng lúc ấy anh không thích em, nên cố ý lấy lý do như vậy để lừa anh, về sau em mới biết là mình hiểu lầm anh." Hốc mắt cô hơi đỏ, vô cùng khó khăn nói: "Thật ra em vẫn luôn thích anh."

Anh bỗng giật mình, nhất thời không biết mình nên vui mừng hay khổ sở, nhưng rõ ràng trong đầu anh, sự vui mừng chiếm nhiều hơn một chút, tựa như một người đã đi rất lâu trên sa mạc, rõ ràng đã sớm từ bỏ hi vọng, lại đột nhiên gặp được ốc đảo.

Bạch Lộc, chính là vùng ốc đảo kia của anh.

loading...

Danh sách chương: