Chương 97 : Không cần, ném đi
Edit: tart_trung Beta: gaubokki Mùng một tháng tám là ngày Ngụy Tranh lại mặt. Tuy Ngụy Côn đối với người con rể này không quá hài lòng, nhưng lễ tiết vẫn phải đầy đủ. Ông dậy từ sớm rửa mặt một lát, thay áo bào đen viền hoa văn chim liền cành, đi đến tiền thính, hành lễ với Anh Quốc Công và Thái phu nhân, rồi ngồi xuống ghế thiết mộc bên dưới. Lúc này trong phòng đã có không ít người, người đại phòng, nhị phòng, tam phòng và tứ phòng đều đã tới, ai nấy đều mỉm cười chờ nhân vật chính vào cửa. Khoảng giờ Thìn, hạ nhân vào bẩm báo xe ngựa Phủ Nhữ Dương Vương tới. Không lâu sau, Lý Tụng và Ngụy Tranh cũng vào tới cửa. Lý Tụng mặc áo bào màu tím thêu hoa văn báo tướng, chân mang ủng tiến vào phòng khách, hành lễ với Anh Quốc Công và Thái Phu nhân. Bộ dáng của hắn trái lại rất có quy củ, thu lại vẻ giương cung bạt kiếm mọi khi, cũng biết ngoan ngoãn, gọi Ngụy Côn một tiếng "Nhạc phụ". Thật khiến Ngụy Côn quá mức kinh sợ. Ngụy Côn biết tính tình Lý Tụng không dễ chọc vào, ông vốn chuẩn bị để hôm nay hắn nháo một trận, không nghĩ tới hắn cư nhiên lại thuận theo, ngược lại khiến mọi người cả kinh! Ngụy Côn đứng dậy, đỡ nhẹ cánh tay Lý Tụng cho hắn đứng dậy bảo:"Được, được rồi, hiền tế ngồi đi". Lý Tụng gật đầu, ngồi xuống ghế thiết mộc. Ngụy Tranh ở một bên mặc áo kép mỏng màu xanh nhạt, bên dưới là la quần màu đỏ tươi, tóc búi kiểu vọng tiên kế, trên đầu cài trâm uyên ương. Nàng ta mỉm cười, hai gò má phần hồng, so với lúc chưa xuất giá khác biệt rõ rệt. Thiếu nữ đã xuất giá, mắt ngọc mày ngài, trẻ trung mang theo một chút kiều vũ, giơ tay nhấc chân đều đậm phong tình. Nàng ta cúi người, nhất nhất hành lễ với trưởng bối, lại lần lượt kính trà: "Tổ phụ, tổ mẫu, mời dùng trà". Anh Quốc Công vẫn còn chưa hết tức giận Ngụy Tranh, cho dù nhận trà cũng không cho nàng ta sắc mặt tốt. Ngược lại thái độ Thái phu nhân La thị nhu hòa hơn trước, không muốn quá cương, vỗ vỗ tay Ngụy Tranh nói: "Ngồi đi, đừng đứng nhiều sẽ mệt". Sắc mặt Ngụy Tranh hơi khựng lại, rất nhanh liền gật đầu đồng ý. Nàng ta đi về phía ghế tựa bên cạnh Lý Tụng, bước chân rất chậm, ngồi xuống ghế thân thể vẫn cứng ngắc. Anh Quốc Công và Thái phu nhân nói vài lời, sau đó muốn Lý Tụng và Ngụy Tranh ở lại dùng cơm. Lý Tụng không từ chối mà đồng ý. Trước giờ cơm trưa một chút, Lý Tụng và Anh Quốc Công cùng mấy người Ngụy Côn ở lại tiền thính, còn vài vị phu nhân lại dẫn Ngụy Tranh đến phòng khách bên cạnh nói chuyện. Đỗ Thị không có ở đây, vài vị phu nhân có mặt cũng ngượng ngùng không nói được gì nhiều, chỉ thoáng chỉ điểm cho Ngụy Tranh vài đạo lý chung đụng giữa hai phu thê, giữa mẹ chồng và con dâu, dạy bảo nàng ta về nhà chồng phải sống thế nào. Ngụy Tranh cúi đầu, không đáp lại, có chút bộ dáng lơ đãng không tập trung. Đại phu nhân và Tứ phu nhân biết rõ tính cách Ngụy Tranh như vậy, cũng không nói gì thêm. Nhị phu nhân gần đây bởi vì hôn sự của nữ nhi, bản thân còn quản không được, càng không có công phu đi quản người khác. Chỉ có Tam phu nhân là kẻ ba hoa, trong lòng không ngừng tính toán, kéo tay Ngụy Tranh hỏi: "Lý gia đối với con thế nào?" Tay Ngụy Tranh lạnh buốt, nàng ta cố nén xúc động muốn rút tay ra khỏi tay Liễu Thị, mím môi cười một tiếng, ngữ điệu thoải mái nói: "Trưởng Công Chúa và Nhữ Dương Vương đối với con rất tốt, Tam bá mẫu không cần lo lắng". Liễu Thị à một tiếng, vừa có chút ngoài ý muốn, lại có chút an lòng, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy... con và Lý Tụng thì sao?" Mặt Ngụy Tranh không chút biến sắc rút tay ra, sợ bị Liễu Thị phát hiện nàng ta đang run rẩy, nàng ta cầm chén trà bằng sứ trắng khắc hoa hồng lên, nhấp một ngụm, cười cười nói: "Hắn rất quan tâm tới phụ thân, nghe nói gần đây thân thể phụ thân không tốt, sáng sớm lúc ra cửa còn mang theo nhân sâm và linh chi". Dừng một lát, Ngụy Tranh lại sợ Liễu Thị không tin, liễm mắt, tỏ ra một chút ngượng ngùng nói: "Lý Tụng không tồi, chỉ là có đôi khi hơi thô lỗ..." Liễu Thị nghe xong tất nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói của Ngụy Tranh, cười cười ái muội, cũng không hỏi gì nữa. Nhữ Dương Vương là võ tướng, nhi tử của ông ta cũng tập võ từ nhỏ. Người tập võ sao có thể ôn nhu chứ? Thô lỗ một chút cũng có thể hiểu được. *** *** *** Buổi trưa, người một nhà cùng dùng bữa ở tiền thính. Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng cũng bị Ngụy Côn gọi tới, mọi người ngồi chung một bàn. Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng vốn đang ở hậu viện hái sen trong ao, sắc sen hồng đậm, dùng để làm son môi rất tốt. Thường Hoằng ngồi phía sau chèo thuyền, nàng ngồi đằng trước hái một bông lại một bông, giữa ngày hè nóng nực nên toàn thân đều là mồ hôi. Lúc bọn họ từ trong ao sen ra, trên trán và chóp mũi nàng đều là mồ hôi. Ngụy La nghe Kim Lũ báo lại, không khỏi tò mò: "Phụ thân bảo chúng ta qua làm gì, không phải có trưởng bối là được rồi sao?" Kim Lũ cầm khăn lau mồ hôi trên mặt Ngụy La, tay giơ ra một nửa đã bị Ngụy Thường Hoằng lấy mất khăn, đành ngượng ngùng nói: "Lão gia chỉ nói là tới dùng cơm trưa". Ngụy Thường Hoằng cầm khăn lụa trên tay, lau đi mồ hôi trên mặt Ngụy La, suy nghĩ một chút lại nói: "Vậy thì đi qua thôi". Ngụy La không có thời gian để tắm rửa, đành đổi thành bối tử thêu linh chi khảm thạch lựu hồng, đi theo Thường Hoằng tới tiền thính. Lúc tới nơi, người trong phòng đã ngồi xuống cả. Ngụy La hành lễ với Anh Quốc Công và Thái phu nhân, Tứ phu nhân Tần Thị liền kêu nàng tới bên cạnh: "A La và Thường Hoằng tới rồi, ngồi bên cạnh Tứ bá mẫu đi. Hôm nay là ngày Ngũ muội của hai đứa lại mặt, dù thế nào cũng nên gặp một lần..." Nói xong bà lại nhìn Ngụy La một lần, ồ lên một tiếng: "Hai đứa đã đi đâu, sao đầu đầy mồ hôi thế này?" Ngụy La nhìn thoáng qua Lý Tụng và Ngụy Tranh ở đối diện, nàng nhìn lướt qua, trong mắt cũng không có bất kỳ gợn sóng nào. Ngụy La lại nhìn Tần Thị, híp mắt nói: "Con và Thường Hoằng hái sen ở hậu viện. Thường Hoằng chèo thuyền, con phụ trách hái sen, chốc lát đã hái được nửa thuyền. Chỉ là thời tiết quá nóng, hái một hồi liền đầy mồ hôi, lần tới con sẽ không đi nữa đâu". Tần Thị bất đắc dĩ nói: "Con cũng thật là, nóng như vậy còn đi chỗ đó làm gì? Như vậy sao có thể không ra mồ hôi chứ?" Ngụy La nhu thuận tươi cười: "Hoa sen có thể làm phấn hồng và son môi, màu sắc rất đẹp. Đến lúc Hàn di làm xong, con liền đưa qua tặng các vị bá mẫu một ít, đảm bảo mọi người đều trẻ ra mười tuổi". Bầu không khí lúc này tốt hơn hẳn, vài vị phu nhân rối rít mỉm cười, tâm tình vui vẻ. Tần Thị thấy thời gian vừa đúng, liền nói với Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng: "Thường Hoằng đã từng gặp Lý thế tử, A La chắc là chưa có gặp qua? Vị này là muội phu của con, thế tử Phủ Nhữ Dương Vương". Ngụy La không thể không nhìn Lý Tụng, nụ cười bên môi từ từ phai nhạt, cánh môi cong lên thành một đường cong có lễ nhưng xa cách: "Chào thế tử gia". Lý Tụng không cười, mí mắt cụp xuống, nhìn không ra vẻ mặt của hắn, cũng không đoán được tâm tình, rất lâu cũng không trả lời. Tần Thị có chút lúng túng. Ngụy La cũng không để ý, lại ngồi vào chỗ, tiếp tục nói về chuyện làm phấn son bằng hoa sen với mọi người. Không lâu sau, đồ ăn cũng lục tục được bưng lên, mọi người liền quên việc mới nãy, mời Anh Quốc Công gắp miếng đầu tiên mới bắt đầu dùng bữa. Toàn bộ quá trình này mắt Lý Tụng đều cụp xuống, không nhìn phía đối diện lấy một cái. Giống như thể hắn không biết người tên Ngụy La này, cũng chưa từng động tâm tư không nên có với nàng. *** *** *** Cơm trưa dùng được một nửa, Ngụy La xoa xoa mũi, hắt xì một cái. Lúc nãy nàng ra một thân mồ hôi, lại không thay xiêm y liền tới đây. Tần Thị lo lắng nàng bị phong hàn, quan tâm hỏi: "Có phải bị lạnh không? Không bằng con về thay đổi xiêm y trước, miễn cho lát nữa lại bị lạnh". Thật ra Ngụy La cũng không phải cảm thấy không thoải mái chỗ nào, có điều nàng không muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với Lý Tụng, liền biết thời biết thế đồng ý, cáo từ mọi người rồi cất bước đi về phòng. Ngụy La đi trên hành lang, Kim Lũ đi theo sau thao thao bất tuyệt nói: "Tiểu thư, thế tử Nhữ Dương Vương có phải không coi ai ra gì rồi không... Lúc nãy tiểu thư chào hỏi ngài ấy, vậy mà ngài ấy một câu cũng không nói, nô tỳ thấy sắc mặt Ngũ lão gia không tốt lắm. Nô tỳ nghe nói trước kia thế tử Nhữ Dương Vương vô cùng bá đạo, trong Thịnh Kinh Thành không ai dám trêu chọc, Ngũ tiểu thư gả qua đó không biết có ngày tháng tốt lành không..." Ngụy La không tiếp lời. Nàng đối với chuyện của hai người kia không có hứng thú, Ngụy Tranh có tốt hay không, cũng không liên quan gì tới nàng. Nàng chỉ cảm thấy nhân duyên quả thật kỳ diệu, hai người họ vậy mà lại hợp thành một khối. Đây là con đường Ngụy Tranh tự chọn, Lý Tụng này không trêu vào được, đắng cay ngọt bùi trong đó, chỉ có thể để mình nàng ta tự cảm nhận. Ai cũng không giúp được. Ngụy La vén tóc mai đang rũ xuống ra sau tai, chậm chạp hỏi: "Từ khi nào ngươi cũng thích mấy thứ bát quái này?" Kim Lũ lập tức im lặng, nàng ta biết mình nói quá nhiều, liền ngoan ngoãn đi sau lưng Ngụy La không lên tiếng nữa. Đi tới khúc quanh cuối hàng lang, qua cửa tròn sẽ có một con đường nhỏ đi vào bên trong. Ngụy La cất bước đang muốn đi vào trong, đột nhiên có thứ gì đó bắn tới với tốc độ cực nhanh! Thứ đó rơi xuống trước mũi giày thêu của nàng, ngăn trở đường nàng đi. Ngụy La cúi đầu nhìn, là một cây trâm ngọc điệp kim thiền bằng ngọc bích, có chút quen mắt. Kim Lũ đứng bên cạnh kinh ngạc hô lên: "Đây là gì? Là ai ném?" Ngụy La nhìn nó một hồi lâu, lại quay người nhìn về phía sau. Quả nhiên, Lý Tụng đứng trên hành lang nhỏ cách đó không xa, vẻ mặt không chút biểu tình, vẫn bộ cẩm bào đó, cao lớn vững chãi. Gương mặt công tử trong trẻo lạnh lùng của hắn lúc nào cũng gắn với hàng mi nhíu lại, thần sắc lạnh lùng khiến cho người ta có cảm giác hắn không có tình người. Mặc dù Lý Tụng đang nhìn Ngụy La, nhưng một câu cũng không nói. Kim Lũ muốn khom lưng nhặt cây trâm lên, Ngụy La liền giữ lấy bả vai nàng ấy, không để nàng ấy động.
Nàng biết cây trâm này là gì rồi, lần trước nàng dùng cây trâm này đâm hắn bị thương, cũng không lấy lại, không nghĩ tới hắn sẽ giữ đến bây giờ. Lúc này Lý Tụng không ở tiền thính dùng bữa, chạy tới đây làm gì? Lý Tụng đứng im nhìn Ngụy La, ngay lúc Ngụy La cho rằng hắn định mở miệng nói gì đó, hắn lại xoay người rời đi, không nói lời nào. Không bao lâu sau, bóng dáng hắn liền biết mất khỏi tầm mắt Ngụy La. Kim Lũ đối với một màn này rất khó hiểu, nhìn nhìn Lý Tụng, lại nhìn Ngụy La: "Tiểu thư, có phải người ném cây trâm kia đi không? Sao lại ở trong tay Lý thế tử?" Ngụy La không trả lời, xoay người đi vào cửa tròn. Kim Lũ vẫn kiên nhẫn hỏi: "Tiểu thư, cây trâm này ngài còn cần không..." Ngụy La nhàn nhạt nói: "Không cần, ném đi". *** *** *** Ngũ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công xuất giá, Tứ tiểu thư lại không có hôn ước trong người, trong giới quý nữ Thịnh Kinh Thành có không ít người trong tối ngoài sáng thăm dò hôn sự của Ngụy La. Dù sao danh tiếng của Ngụy La rất tốt, bộ dáng lại là nhất đẳng, trước kia có chỉ phúc vi hôn với Tống Huy nên người khác không dám nghĩ tới, bây giờ hôn ước đã không còn, những người có tâm tình tìm mối cho nhi tử của mình ánh mắt đều đặt trên người Ngụy La. Hôm nay là đại thọ bảy mươi của phụ thân Tần Thị - An Lăng Hầu, mời một nhà Anh Quốc Công cùng qua đó. Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng tất nhiên cũng cùng đi. Chỉ là Ngụy La đi với Tần Thị, mỗi khi gặp một mệnh phụ phu nhân nào đó, ánh mắt đối phương hoặc vô tình hoặc cố ý đều rơi trên người nàng, muốn nói lại thôi, khiến toàn thân nàng không được tự nhiên. Ngụy La biết rõ ý của họ, Tần Thị từng nói với nàng, hỏi nàng có nhìn trúng ai không, nàng đều lắc đầu từ chối. Ngụy La nàng đã có người mình thích, người kia còn mỏi mắt chờ mong nàng gật đầu, sau đó tới cửa cầu hôn. Ngụy La tìm cớ rời đi, dẫn Ngụy Thường Di tới hậu viện chơi. Ngụy Thường Di đã tới đây mấy lần, coi như quen thuộc với nơi này, lại không có người lớn quản thúc, liền hoan hỉ nắm tay Ngụy La băng băng về phía trước: "A La tỷ, đệ biết phía trước có một cái xích đu, là tiểu cữu cữu đặc biệt làm cho đệ, nói đệ lúc nào cũng có thể tới chơi!" Tiểu cữu cữu trong miệng Ngụy Thường Di là tiểu nhi tử của An Lăng Hầu - Tần Sách, năm nay hai mươi tư tuổi. Tần Sách trước đây là một người rất nghịch ngợm, khi trưởng thành cũng dần biết thu liễm tính tình, bắt đầu nghiên cứu binh thư, miễn cưỡng coi như có tiền đồ. Ngụy La đi theo sau Thường Di, thấy hắn chạy nhanh như vậy liền nhíu mày nhắc nhở: "Ngụy Thường Di, chạy chậm một chút, coi chừng té..." Ngụy Thường Di vô cùng nghe lời Ngụy La, quả thật dừng lại, đi từng bước thật nhanh tới phía trước. Ngụy La "Xì" một tiếng, dở khóc dở cười. Vòng qua một hành lang dài, không gian trước mặt liền rộng mở, trong sân là cây dong xanh rì, giữa những cây dong thật sự có một cái xích đu. Từ nơi này đi lên phía trước không xa là tiền viện, đó là chỗ An Lăng Hầu đãi khách, bên trong đều là khách nam. Ngụy Thường Di kéo Ngụy La tới chỗ xích đu, đi được một nửa hắn đột nhiên dừng lại, nhìn phía trước, vui vẻ nói: "Tiểu cữu cữu!" Ngụy La dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên. Hành lang nhỏ trước mặt có hai người đang đứng, một người mặc cẩm bào màu trắng thêu thị đế khoa văn, có chút lạ mặt, gương mặt cùng Tần Thị có bốn năm phần giống nhau, có lẽ là tiểu cữu cữu trong miệng Ngụy Thường Di. Một người khác mặt cẩm bào màu xanh sẫm thêu mãng xà, gò má anh tuấn, thân thể cao ngất, hắn chỉ cần đứng ở đó, liền tỏa ra vẻ quý khí nói không nên lời... Ngụy La dừng bước, sao Triệu Giới lại ở chỗ này? Triệu Giới không thấy nàng, mắt phượng thâm thúy nhìn về phía trước, không biết đang phân cao thấp với ai. Ngụy La bị Ngụy Thường Di kéo đi qua, dừng cách đó vài bước, cuối cùng thấy rõ người đối diện Triệu Giới - - Trong lòng Ngụy La run rẩy, người này sáng sớm nay còn cùng nàng ăn cơm, cùng nàng xuất môn... Ngụy Thường Di không chờ được kêu lên: "Ồ, Thường Hoằng ca ca cũng ở đây sao?" Ngụy Thường Hoằng đứng đối diện Triệu Giới, hắn thấp hơn Triệu Giới nửa cái đầu, nhưng khí thế trên người tuyệt không thua Triệu Giới. Môi mỏng của hắn mím lại, mặt nhăn nhó, không chớp mắt nhìn chằm chằm ngọc kê thượng hạng trên đầu Triệu Giới, tay trong tay áo không tự chủ nắm lại thành quyền.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1 : Ánh mắt đó thực sự rất xinh đẹp
- Chương 2 : Ngây thơ đã chết
- Chương 3 : Đại ca ca
- Chương 4
- Chương 5 : Ai khi dễ con?
- Chương 6-1: Sau này phụ thân sẽ bảo vệ con(1)
- Chương 6-2 : Về sau phụ thân sẽ bảo vệ con (2)
- Chương 7 : Gốc rễ sinh mạng
- Chương 8 : Ta muốn hưu thê
- Chương 9 : Ông không thương bà, ngay cả con bà cũng cảm thấy dư thừa.
- Chương 10 : Đứa nhỏ xấu xa
- Chương 11 : Hắn càng thích Ngụy La hơn
- Chương 12 : Tống Huy ca ca
- Chương 13 : Dấu răng
- Chương 14 : Trước mặt nhu thuận sau lưng bất thường
- Chương 15 : Đại hồ ly và tiểu hồ ly
- Chương 16 : Nàng tuy nhỏ nhưng tính độc chiếm rất mạnh
- Chương 17 : Triệu Giới nhìn nàng, như cười như không!
- Chương 18 : Tiểu hài tử cũng có tôn nghiêm
- Chương 19 : Bánh bao yếu ớt
- Chương 20 : Ăn nàng không ngon đâu!
- Chương 21 : Tĩnh Vương điện hạ thật là người không hiểu phong tình
- Chương 22 : Người nhẹ như yến, trò gian chồng chất
- Chương 23-1 : Nàng là cây ớt nhỏ, không phải hoa trong nhà kính
- Chương 23-2 : Nàng là cây ớt nhỏ, không phải hoa trong nhà kính (tiếp)
- Chương 24 : Hắn thực sự quá chú ý tới tiểu nha đầu này!
- Chương 25 : Triệu Giới vẫy vẫy tay : "A La, lại đây!"
- Chương 26 : Không nhịn được muốn dỗ nàng
- Chương 27 : Bất kể là đời trước hay đời này, hắn đều khiến người ta chán ghét.
- Chương 28 : Đại ca ca có ăn lựu không?
- Chương 29 : Ăn không được nho lại nói nho chua
- Chương 30 : Cây ngân hạnh
- Chương 31 : Lại có chút đau lòng
- Chương 32 : Hắn không phải tự bênh, là bao che cho con
- Chương 33 : Đứa nhỏ này từ lúc ra đời đã không có duyên với bà
- Chương 34 : Hắn, tâm thật đáng sợ
- Chương 35 : Đừng lo lắng, hắn sẽ không làm tổn thương A La!
- Chương 36 : Chỉ cần do A La đưa, bản vương đều thích
- Chương 37 : Người nào lại dâng cho hắn một cô gái xinh đẹp vậy?
- Chương 38 : Người quá lạnh, nói quá ít
- Chương 39 : Đẹp đến không nói nổi
- Chương 40 : Nhà duy nhất của nàng
- Chương 41 : Nàng hận đôi tay này
- Chương 42 : Lặng lẽ lớn lên
- Chương 43 : Nhìn nhiều là nghiện
- Chương 44 : Sàm sỡ
- Chương 45 : Ý Cười Trên Môi Triệu Giới Biến Mất, Ánh Mắt Thâm Trầm
- Chương 46 : Nàng Lớn Rồi, Sẽ Cùng Nam Nhân Ra Ngoài Xem Hoa Đăng
- Chương 47 : Hắn ôm muội?
- Chương 48 : Nhiệt huyết thiếu niên
- Chương 49 : Nàng đang nghĩ tới ai?
- Chương 50 : Hắn khẩn cấp ôm lấy tiểu cô nương đó, giống như đang ôm bảo bối vậy
- Chương 51 : Trong mắt đều là ôn nhu
- Chương 52 : "Bản Vương cũng muốn ăn thử"
- Chương 53 : Thiên kim Phủ Nhữ Dương Vương
- Chương 54 : Đại ca ca không cần tránh hiềm nghi
- Chương 55 : Nàng so hắn với phụ thân nàng sao?
- Chương 56 : Có phải thích ta rồi không?
- Chương 57 : Ôm muội một cái
- Chương 58 : Vận đen tám đời
- Chương 59 : Ý muốn chiếm hữu của hắn ngày càng mạnh mẽ
- Chương 60 : A La...
- Chương 61 : Ta chết rồi, không phải sẽ không ai yêu ngươi sao?
- Chương 62 : Tiểu cô nương hắn khổ sở nuôi lớn
- Chương 63 : Ta cười ngươi đáng thương
- Chương 64 : Không gặp nhau đương nhiên sẽ không yêu nhau!
- Chương 65 : Lớn rồi, thành thục rồi
- Chương 66-1 : Mềm mại khó tin
- Chương 66-2 : Mềm mại khó tin (2)
- Chương 67 : Đi cửa sau
- Chương 68 : Hôn sự
- Chương 69 : Trường Sinh?
- Chương 70 : Ăn ngon sao?
- Chương 71-1 : Vở kịch tình cảm lớn
- Chương 71-2 : Vở kịch tình cảm lớn (2)
- Chương 72 : A La, muội nghe!
- Chương 73 : Bản vương thích muội, không thể làm như không thích.
- Chương 74 : Chỉ tốt với nàng!
- Chương 75 : Vô công bất hưởng lộc
- Chương 76 : Cần một câu trả lời hợp lý.
- Chương 77 : Tự cầm đá đạp vào chân mình
- Chương 78 : Mèo nhỏ ăn vụng
- Chương 79 : Không táy máy chân tay
- Chương 80 : Chỉ mình hắn biết
- Chương 81 : Phũ Tĩnh Vương
- Chương 82 : Tiểu bảo bối
- Chương 83 : Bị thương
- Chương 84 : Chừng hai năm nữa, liền không tới phiên Triệu Giới
- Chương 85 : Da thịt như tuyết, hoa nhường nguyệt thẹn
- Chương 86 : Ta không đồng ý
- Chương 87 : Tiểu cô nương nhẫn tâm
- Chương 88 : Nàng cũng muốn lấy đại ca ca
- Chương 89 : Mua một tặng một
- Chương 90 : Muốn chiếm hữu
- Chương 91 : Người yêu
- Chương 92 : Dám nói muội không thích ta!
- Chương 93 : Ta sẽ đối với muội rất tốt, rất tốt
- Chương 94 : Trúc lam múc nước, công dã tràng
- Chương 95 : Nguỵ La, ta muốn ngươi!
- Chương 96-1 : Khác nhau một trời một vực
- Chương 96-2 : khác nhau một trời một vực 2
- Chương 97 : Không cần, ném đi
- Chương 98 : Ngọt như mật
- Chương 99 : Cô nương hợp ý
- Chương 100 : Lớn một chút mới biết yêu thương người khác
- Chương 101 : Bản vương thích nàng huệ chất lan tâm, tú ngoại tuệ trung.
- Chương 102 : Bản vương chăm sóc Vương phi của mình, là thiên kinh địa nghĩa.
- Chương 103 : Vì sao không đến gặp ta?
- Chương 104 : Tiểu gia hoả cưỡng từ đoạt lý!
- Chương 105 : Giấu đầu hở đuôi
- Chương 106 : Muội còn chưa gả cho huynh đâu, sao huynh lại quản nhiều như vậy!
- Chương 107 : Người tài giỏi thường bị ghen ghét
- Chương 108 : Chảy máu mũi
- Chương 109 : Cả một đời
- Chương 110 : Là nam nhân đều không chịu được loại đả kích này!
- Chương 111 : Đừng đi, để ta nhìn nàng một lát
- Chương 112 : Thiếu niên hăng hái
- Chương 113 : Ôm hắn một cái
- Chương 114 : Chuẩn bị gả đi
- Chương 115 : Lão phu, Lão thê
- Chương 116 : Bé, ta là mẹ con
- Chương 117 : Ta rất tốt
- Chương 118 : Mùa hè áo bông, mùa đông quạt hương bồ
- Chương 119 : Ngâm ôn tuyền
- Chương 120 : Mặc quần áo
- Chương 121 : Còn mấy ngày nữa, Ngụy La liền gả tới Phủ Tĩnh Vương
- Chương 122 : Đứa nhỏ ngoan
- Chương 123 : Chăm sóc thê tử
- Chương 124 : Tân Hôn
- Chương 125 : Đại ca ca, chúng ta thương lượng một chút nhé.
- Chương 126 : Binh bất yếm trá
- Chương 127 : Cô nương ngốc
- Chương 128 : Bình dấm chua
- Chương 129 : Phúc khí tu luyện mấy đời
- Chương 130 : Cái người điên này
- Chương 131 : Khai chi tán diệp
- Chương 132 : Vẽ mày hoạ mắt
- Chương 133 : Nước sôi lửa bỏng
- Chương 134 : Ai nói Tĩnh Vương đối xử không tốt với Tĩnh Vương Phi.
- Chương 135 : A La thật là thông tuệ
- Chương 136 : Cầu xin
- Chương 137 : Không đợi kịp.
- Chương 138 : Thói hư tật xấu của nam nhân.
- Chương 139 : Ngàn sai vạn sai đều là ta sai!
- Chương 140 : Bị Bệnh
- Chương 141 : Nhóc con, tỉnh dậy!
- Chương 142 : Hôn chỗ này mới đúng
- Chương 143 : Chẩn Phát Như Vân, Tố Cảnh Xán Ngọc
- Chương 144 : Chân Chó Nhỏ
- Chương 145 : Bỗng Nhiên Hắn Muốn Ôm Nàng
- Chương 146 : Tức giận
- Chương 147 : Ăn nàng
- Chương 148 : Phật tổ không trừng phạt được ngươi, trẫm tới trừng phạt ngươi!
- Chương 149 : Giả vờ
- Chương 150 : Sông Hoài An giống như biến thành bầu trời sao, chở ngàn ngôi ...
- Chương 151 : A La, trước kia ta không bỏ qua muội, sau này cũng sẽ không ...
- Chương 152 : Đốt lửa tự thiêu
- Chương 153 : Dẫn lữa tự thiêu.
- Chương 154 : Muốn hài tử
- Chương 155 : Vi phu nhìn một cái, xem có phải gầy đi không?
- Chương 156 : Bình Giấm Chua Nhỏ
- Chương 157 : Tiểu cô nương của hắn, nên tuỳ hứng yếu ớt, không có lý cũng nói...
- Chương 158 : Ta Thích Nàng Như Vậy
- Chương 159 : Đậu hủ non
- Chương 160 : Sinh Hầu Tử
- Chương 161 : Chưa hết thòm thèm
- Chương 162: Đánh đổ bình mật.
- Chương 163: Ta mập sao?
- Chương 164: Chuyện tỷ không thích, đệ sẽ không làm!
- Chương 165: Điện hạ, người rốt cuộc đã là của ta
- Chương 166: Đại kết cục (thượng)
- Chương 167: Đại kết cục (trung)
- Chương 168.1 : Đại kết cục (hạ)
- Chương 168.2 : Đại kết cục (hạ)
- Chương 169: Phiên ngoại: Lý Tụng (1)
- Chương 170: Phiên ngoại: Lý Tụng (2)
- Chương 171: Phiên ngoại: Triệu Giới và Ngụy La