Chương 40 : Nhà duy nhất của nàng
Edit: tart_trung Beta: gaubokki Anh Quốc Công đi ra sau, nghe vậy lắc đầu, không tán thành nói: "A La, không được hồ nháo!" Ông và Triệu Giới mới ở trong phòng đàm luận chuyện triều chính, bởi vì nội dung cơ mật, hai người viết chữ đối thoại, viết xong liền đem giấy thả vào ngọn đèn tiêu hủy, không sợ người khác biết được bọn họ đang nói gì. Hai năm nay, hoàng đế ngày càng kiêng kỵ Trần Gia, nếu không phải có Trần Hoàng Hậu che chở từ bên trong, chỉ sợ hoàng đế sớm đã ra tay với Trần Gia. Triệu Giới tìm ông là vì chuyện này. Cả đời Anh Quốc Công chính trực, không tham dự những chuyện tranh đọat này. Sau buổi nói chuyện hôm nay, ông đối với Tĩnh Vương lại có cái nhìn khác xưa. Thiếu nhiên mười bảy tuổi này, tâm tư kín đáo, thủ đoạn quả quyết, không chút nào che giấu dã tâm bừng bừng của mình. Hắn trở lại kinh thành hai năm, thành lập không ít thế lực của bản thân, giấu tài, tích góp tiền bạc khiến Anh Quốc Công bắt đầu dao động, nâng đỡ hắn sau này cũng không phải không được, dựa vào năng lực của hắn, cuối cùng nhất định có thể leo lên ngai vàng, đến lúc đó Phủ Anh Quốc Công cũng là nước lên thì thuyền lên, địa vị càng thêm vững chắc. Nội tâm Ngụy Trường Xuân không ngừng cân nhắc, lại không chú ý tới hành động của Triệu Giới và Ngụy La. Triệu Giới mỉm cười, kiên nhẫn hỏi: "Muội muốn đi đâu?" Ngụy La liếc mắt nhìn Anh Quốc Công, lại liếc mắt nhìn hắn, nói hắn cúi thấp một chút, lại thấp một chút, sau đó nhón chân lên ghé sát vào tai Triệu Giới nói: "Ra khỏi thành". Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Giới lộ vẻ kỳ lạ, không khỏi nhìn thẳng nàng. Vốn tưởng rằng Ngụy La sẽ nói một chỗ nào đó ở Thành Thịnh Kinh, không nghĩ tới lại muốn ra khỏi thành. Triệu Giới không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, xoay người nói với Ngụy Trường Xuân: "Hôm nay đa tạ Anh Quốc Công thiết đãi, bản vương xin cáo từ, ngày khác lại tới bái phỏng". Ngụy Trường Xuân thi lễ trở lại: "Điện hạ khách khí". Nói xong chuẩn bị đưa Triệu Giới ra khỏi phủ, lại bị Triệu Giới nhã nhặn từ chối: "Bản vương tự đi là được. Bên ngoài tuyết rơi rất lạnh, Anh Quốc Công tuổi đã cao, vẫn là nên ở lại đây thôi". Hắn tiếp nhận áo choàng gấm đen Chu Cảnh đưa qua, khoác lên vai, vô tình cố ý rủ mắtnhìn tiểu cô nương, cất bước đi ra khỏi hành lang. Ngụy La không khỏi sốt ruột, đây là đồng ý hay không đây? Nàng thừa dịp Ngụy Trường Xuân không chú ý, chạy theo Triệu Giới, tự nhiên nắm lấy tay hắn đã rủ xuống bên hông, ngừng lại trước mặt hắn, ngẩng đầu, đôi mắt trông mong, hỏi: "Được hay không?" Triệu Giới dừng bước, vừa vặn bông tuyết từ trên cây tùng rơi xuống đỉnh đầu, đáp trên hàng mi của Ngụy La. Hắn dùng tay nhẹ nhàng lau đi: "Vì sao muốn ra thành?" Lý do Ngụy La sớm đã nghĩ kỹ, bây giờ hắn hỏi, nàng đáp cực kỳ tự nhiên: "Muội muốn đi cứu một người". Triệu Giới nhịn không được cười: "Cứu ai?" Nàng nhếch môi, nắm tay hắn chặt hơn: "Đại ca ca, dẫn muội ra khỏi thành, muội sẽ nói cho huynh biết". Triệu Giới lại nhìn nàng, con người thâm thúy đen nhánh nội liễm, lúc cười ôn nhu vừa ý, lúc không cười bí hiểm sâu xa. Hắn nhìn nàng trong chốc lát, môi mỏng cong lên thoáng hiện ra ý vị sâu xa: "Khi nào thì muội muốn ra khỏi thành?" Ngụy La tính ngày, không thể đợi thêm nữa, nàng từng hỏi qua A Đại, vài ngày nữa là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng ấy. Nếu còn chờ thêm, nàng ấy có thể đã bị phu thê Lâm Tuệ Liên chôn sống: "Ngày mai". Vừa vặn ngày mai Triệu Giới rảnh, có thể bồi nàng. Có điều không biết thế nào, hắn muốn trêu chọc nàng một lát, cố ý nói: "Hôm sau không được sao?" Ngụy La liên tục lắc đầu, đôi mắt ngập nước lộ ra vẻ khẩn cầu: "Không được, ngày mai đi? Ngày mai không được sao?" Vui vẻ trong mắt Triệu Giới sâu hơn, trầm ngâm một tiếng: "Cũng không phải không được..." "Cứ quyết định như vậy đi!" Ngụy La dứt khoát giải quyết, từ trong hà bao lấy ra một nắm hạt dưa nhét vào tay hắn, xem như tạ lễ:"Cảm ơn Đại ca ca, Đại ca ca thật tốt!" Nói xong liền mặc kệ phản ứng của Triệu Giới, nhìn hắn cười cười một tiếng, xoay người chạy về. Thân ảnh nho nhỏ được áo choàng đỏ bao bọc, ở trong màn tuyết trắng vô cùng chói mắt, bước chân nhẹ nhàng, không đầy một lát liền biến mất khỏi tầm mắt. Sắc mặt tiểu cô nương thay đổi có chút nhanh, khiến người khác không kịp chuẩn bị. Triệu Giới nhìn nắm hạt dưa hồng nàng nhét vào trong tay hắn rất lâu, nhịn không được cười lên. *** *** *** Giờ Thìn ngày hôm sau, xe ngựa Phủ Tĩnh Vương quả thật dừng trước cửa Phủ Anh Quốc Công. Ngụy La rửa mặt xong, mặc đồ chỉnh tề, nói với Ngụy Côn rằng Triệu Giới muốn dẫn nàng đi Miếu Thành Hoàng chơi. Ngụy Côn vốn có chút nghi hoặc, nhưng sau khi người bên cạnh Tĩnh Vương nói lại với ông, ông mới gật đầu đồng ý, dặn dò Ngụy La đi sớm về sớm, đừng quá ham chơi. Vừa ra tới cửa, Thường Hoằng đã hỏi nàng: "A La, vì sao đệ không thể đi cùng?" Ngụy La cười vỗ vỗ đầu hắn: "Đệ muốn cái gì? Tỷ mua về cho đệ!" Thường Hoằng cũng không muốn cái gì, hắn chỉ muốn cùng nàng xuất môn mà thôi. Cuối cùng hắn lắc đầu: "Tỷ phải cẩn thận".
A La gật đầu đồng ý, xoay người che giấu vẻ vui mừng vừa rồi. Nàng không phải đi chơi, nàng phải làm một chuyện trọng yếu. Nếu như không cónhững việc từng trải qua ở kiếp trước, nàng hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn khi A Đại gặp chuyện, dù sao trên đời này cũng có rất nhiều bi kịch, nàng không quản hết được, cũng không có nhàn hạ thoải mái như vậy. Nhưng đời trước nàng đã trải qua, đối với loại chuyện này khiến nàng cảm động, hơn nữa A Đại đã cứu nàng, càng không thể bỏ mặc nàng ấy. Giải quyết xong chuyện này, nàng và Long Thủ Thôn liền không còn dây dưa nữa, đôi phu thê này từ nay sống hay chết cũng không có quan hệ gì với nàng. Ngồi trên xe ngựa, Ngụy La ngồi đối diện Triệu Giới, nói: "Muội muốn đi Long Thủ Thôn!" Trong xe ngựa có đốt chậu than, cho dù bên ngoài lạnh giá, bên trong xe vẫn ấm áp như mùa xuân. Cầm quyển trong tay, Triệu Giới đang xem sách. Mí mắt Triệu Giới cụp xuống, mặt mày anh tuấn, nghe vậy hỏi phu xe bên ngoài: "Chu Cảnh nghe thấy chưa? Đi Long Thủ Thôn!" Thanh âm Chu Cảnh truyền tới: "Bẩm điện hạ, đã nghe thấy!" Xe ngựa chậm rãi bắt đầu lên đường. Triệu Giới không hỏi nàng Long Thủ Thôn ở đâu, cũng không hỏi nàng vì sao lại đi chỗ đó, nàng nói cái gì chính là cái đó, hắn quả thật dung túng nàng quá phận rồi. Trong và ngoài xe ngựa được trang trí giống nhau, trên bàn nhỏ sơn son khảm ngọc trai có bày vài đĩa điểm tâm và hoa quả khô, nhìn kỹ, thì hạt đào và hạt dưa chiếm hơn phân nửa. Còn có một chút điểm tâm cung đình ngự tứ, tạo hình tinh xảo, bộ dáng đáng yêu, vừa nhìn liền thấy là những thứ tiểu cô nương yêu thích. Trong lòng Ngụy La lo lắng, không có hứng thú với điểm tâm, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ. Cho đến khi xe ngựa chạy ra khỏi thành, gương mặt nàng mới có chút thoải mái. Đường đi khá bằng phẳng, xe chạy thông suốt một đường, tốc độ chạy ở ngoại thành cũng nhanh hơn nhiều. Hai bên đường là bông tuyết trắng xóa, phòng tầm mắt nhìn, óng ánh trong suốt. Nhưng nhìn lâu như vậy dễ mỏi mắt, Ngụy La thu hồi ánh mắt, cúi đầu dụi dụi, tâm tình ngày càng trầm trọng. Lúc nàng mở mắt ra lần nữa, Triệu Giới đã để sách xuống, tay chống cằm, nhìn nàng thú vị. A La thả tay xuống, kêu một tiếng Đại ca ca ca: "Khi nào chúng ta mới tới?" Triệu Giới giả bộ suy tư: "Chắc sẽ tới trước khi trời tối". Quá chậm! Lúc này còn chưa tới trưa mà, tính toán thời gian còn mất ba đến bốn canh giờ nữa. Lòng A La nóng như lửa đốt; "Có thể nhanh lên không?" Hắn tuyệt đối không sốt ruột, hệt như ra ngoài khuây khỏa: "Vì sao phải gấp như vậy? Muội muốn đến đó làm gì?" Nàng là một tiểu cô nương mới bảy, tám tuổi, hiếm khi ra ngoài, không nên biết chỗ xa xôi như vậy. Triệu Giới muốn biết đến cùng nàng đang tính toán điều gì, không biết làm sao mà A La miệng kín như bưng, cho dù hắn hỏi, nàng cũng đóng chặt miệng không chịu tiết lộ. Triệu Giới cười cười: "Muội không nói, chúng ta liền chậm chút nữa mới tới". Ngụy La ngừng lại, giương mắt nhìn hắn, bộ dáng có chút oán giận. Cho dù bị bức tới mức này, nàng vẫn không nói gì. Vì vậy, Triệu Giới càng thêm hiếu kỳ. Mặt trời dần dần lên tới đỉnh đầu, xe ngựa vẫn không có ngừng lại, tiếp tục chạy về phía trước. Ngụy La ăn mấy khối điểm tâm lót dạ, cho tới buổi trưa, nàng dần dần có chút mệt mỏi rã rời, liền ngã vào thảm hoa ngủ một giấc. Tới khi Ngụy La tỉnh dậy, trời đã hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu vào cây cối hai bên đường, một tầng ráng mây chiều bao phủ, chiếu đến bông tuyết trắng xóa, phát ra ánh sáng màu vỏ quýt. Nàng vội vã ngồi dậy, thanh âm mang theo chút ngái ngủ: "Đến rồi sao?" Triệu Giới còn đang đọc sách, hắn dường như vẫn luôn ở tư thế này, chưa từng thay đổi qua: "Còn nửa canh giờ nữa". Ngụy La đành phải kiềm chế lại tâm tình, ngồi lại trên giường. *** *** ***
Long Thủ Thôn nằm giữa hai ngọn núi, đường vào khá hẹp, đi lại cũng không thuận tiện. Ở đây rừng cây vây quanh, chỗ ở vắng vẻ, tìm được cũng không phải dễ dàng. Sau nửa canh giờ, Chu Cảnh cuối cùng cũng dừng xe ngựa ở cửa thôn, hướng vào bên trong nói: "Vương Gia, đến rồi!" Ngụy La không thể chờ được vội vàng vén màn xe dệt kim lên, giẫm chân đạp lên đi xuống xe ngựa, nhìn vòng quanh một hồi, xác thật là Long Thủ Thôn mà nàng quen thuộc. Cửa thôn có một khối đá lớn dựng đứng, bên phải là một cái rãnh nước, bên trái là một mảnh đất trống. Nhìn vào bên trong thôn, ruộng đất bao la đất đai bằng phẳng, nhà cửa chỉnh tề. Nàng sống ở đây mười năm, ký ức đối với nơi này phi thường khắc sâu, nghĩ muốn quên cũng không quên được. Nàng cất bước đi về phía trước, không cần người dẫn đường, nàng còn nhớ rõ Lâm Tuệ Liên ở đâu. Lúc này hoàng hôn đã về phía tây, mọi nhà từ trong ruộng trở về, đang ở nhà nấu cơm. Khói bếp lượn lờ dâng lên, trên đường không có bao nhiêu người, nàng chọn đường nhỏ mà đi, quẹo tới quẹo lui quanh co ngoằn ngoèo, quay đầu nhìn lại, Triệu Giới theo phía sau lưng nàng, không nhanh không chậm. Ngụy La âm thầm thở phào một cái, tiếp tục đi lên phía trước, không lâu sau dừng lại trước cửa một căn nhà nhỏ đơn sơ. Đây đúng là nhà của nàng ở đời trước, nàng cùng phu thê Lâm Tuệ Liên ở nơi này. Tường đắp bằng bùn đất, hàng rào làm cửa chính, sân nhỏ đến thương cảm, nhưng đã từng là nhà duy nhất của nàng. Lúc này trời đã tối, trăng sáng từ từ leo lên, treo ở chân trời. Ngụy La nhìn vào trong nhà, nhà chính một mảng tối đen, phòng bếp cũng không có ánh lửa sáng, một chút thanh âm cũng không có truyền ra. Trong lòng nàng mơ hồ có dự cảm xấu, nhẹ nhàng đẩy cửa hàng rào ra, cửa khóa, đẩy không ra. Trong lòng Ngụy La lộp bộp, lần này xác định không có ai ở nhà, nhưng đây là giờ ăn cơm, bọn họ không có nhà, có thể đi chỗ nào? Ngụy La nghĩ tới tình huống xấu nhất, môi hồng mím chặt, gương mặt nhỏ nhắn cũng khẩn trương, ánh mắt dừng lại trong màn đêm đen mù mịt, trong nội tâm có hàng vạn điều suy tư, lại không thể nói cùng ai. Triệu Giới đứng ở ngoài, cách nàng vài bước, lẳng lặng nhìn nàng. Vừa không tiến lên quấy rầy, cũng không nói không hỏi tới. Cuối cùng Ngụy La khẽ động, ngẩng đầu lên, nhìn sang nhà hàng xóm. Phụ nhân cách vách đẩy cửa ra sân rót nước, nàng tiến lên, âm thanh mềm mại nũng nịu truyền tới: "Bà bà.... Bà biết người nhà này đi đâu không?" Vị phụ nhân kia họ Vương, là hàng xóm mấy chục năm với Lâm Tuệ Liên. A La coi như quen thuộc với bà ta, biết rõ bà là một phụ nhân trung hậu, mới quyết định hỏi một câu. Phụ nhân đổ hết nước, bưng chậu gỗ lăng lăng nhìn Ngụy La. Long Thủ Thôn là nơi thâm sơn cùng cốc, có rất ít người bên ngoài tới đây, càng đừng nói tới gia đình lớn ở Thành Thịnh Kinh tới đây tìm người. Vương thị chưa bao giờ thấy qua tiểu cô nương ăn mặc thế này, trong ánh chiều tà, bà cảm thấy nàng như bước ra từ trong bức họa, toàn thân cao quý, không hợp với loại địa phương này của bọn họ. "Bà bà?" Ngụy La gọi một tiếng, Vương thị lúc này mới hoàn hồn. Bà nhớ tới lời vừa rồi họ nói, biểu hiện trên mặt hơi đổi, nói lảng qua chuyện khác: "Tiểu cô nương, cô tìm bọn họ làm gì? Bọn họ không có ở nhà". Ngụy La cố chấp hỏi tiếp: "Bọn họ đi đâu vậy?" Vương thị nhớ tới chuyện Lâm Tuệ Liên và Bạch Dương muốn làm, lại nhìn cách ăn mặc của Ngụy La, suy đoán nàng là người ở Thành Thịnh Kinh, sợ bản thân bị liên lụy, lui vào trong nhà mình, đóng cửa lại nói: "Hôm nay nữ nhi của bọn họ xuất giá, bọn họ gả nữ nhi đi rồi!" Trên mặt Ngụy La trắng bệch, nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ đóng lại trước mặt, không nhúc nhích. Lời nói của phụ nhân kia, làm nàng nhớ tới tình cảnh của mình trước kia. Ngày đó nàng mười lăm tuổi, mặc hỉ bào đỏ thẫm, lần đầu bôi son bột nước, búi tóc sơ khởi, ăn mặc thật xinh đẹp. Lâm Tuệ Liên và Bạch Dương dẫn nàng ra khỏi cửa, thôn dân quen thuộc đứng xa xa, ánh mắt của bọn họ rất phức tạp, có rất nhiều loại tâm tình. Đồng tình, thương cảm, đáng tiếc... lại không có ai tiến ra can ngăn. Mấy tiểu tử ngày thường bày tỏ ái mộ nàng bị cha mẹ đè xuống, ánh mắt đau thương nhìn nàng, cái gì cũng không thể làm. Sau đó nàng bị mang tới giữa sườn núi sau thôn, Lâm Tuệ Liên và Bạch Dương đào quan tài ra, nhấn đầu nàng, muốn nàng dập đầu với cổ quan tài, Những thôn dân trong làng này đều rõ ràng, nàng không phải xuất giá, đó là đi bỏ mạng, đúng không? Tại sao ngoại từ A Đại, không có một ai giúp nàng? Ngụy La càng nghĩ càng thấy đáng sợ, nội tâm nàng phát rét, lò sưởi trong tay cũng không mang tới ấm áp cho nàng, nàng vẫn lạnh đến phát run. Ngụy La nghĩ tới tình cảnh trước mắt của A Đại, lập tức ném đi lò sưởi men xanh trong tay, thân mình lui về hướng phía sườn núi mà chạy! Động tác của nàng quá nhanh, Triệu Giới gọi một tiếng: "A La!" Nàng không nghe thấy, độ nóng trong mắt bị gió thổi phai nhạt, chỉ còn lại cái lạnh giá như băng.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1 : Ánh mắt đó thực sự rất xinh đẹp
- Chương 2 : Ngây thơ đã chết
- Chương 3 : Đại ca ca
- Chương 4
- Chương 5 : Ai khi dễ con?
- Chương 6-1: Sau này phụ thân sẽ bảo vệ con(1)
- Chương 6-2 : Về sau phụ thân sẽ bảo vệ con (2)
- Chương 7 : Gốc rễ sinh mạng
- Chương 8 : Ta muốn hưu thê
- Chương 9 : Ông không thương bà, ngay cả con bà cũng cảm thấy dư thừa.
- Chương 10 : Đứa nhỏ xấu xa
- Chương 11 : Hắn càng thích Ngụy La hơn
- Chương 12 : Tống Huy ca ca
- Chương 13 : Dấu răng
- Chương 14 : Trước mặt nhu thuận sau lưng bất thường
- Chương 15 : Đại hồ ly và tiểu hồ ly
- Chương 16 : Nàng tuy nhỏ nhưng tính độc chiếm rất mạnh
- Chương 17 : Triệu Giới nhìn nàng, như cười như không!
- Chương 18 : Tiểu hài tử cũng có tôn nghiêm
- Chương 19 : Bánh bao yếu ớt
- Chương 20 : Ăn nàng không ngon đâu!
- Chương 21 : Tĩnh Vương điện hạ thật là người không hiểu phong tình
- Chương 22 : Người nhẹ như yến, trò gian chồng chất
- Chương 23-1 : Nàng là cây ớt nhỏ, không phải hoa trong nhà kính
- Chương 23-2 : Nàng là cây ớt nhỏ, không phải hoa trong nhà kính (tiếp)
- Chương 24 : Hắn thực sự quá chú ý tới tiểu nha đầu này!
- Chương 25 : Triệu Giới vẫy vẫy tay : "A La, lại đây!"
- Chương 26 : Không nhịn được muốn dỗ nàng
- Chương 27 : Bất kể là đời trước hay đời này, hắn đều khiến người ta chán ghét.
- Chương 28 : Đại ca ca có ăn lựu không?
- Chương 29 : Ăn không được nho lại nói nho chua
- Chương 30 : Cây ngân hạnh
- Chương 31 : Lại có chút đau lòng
- Chương 32 : Hắn không phải tự bênh, là bao che cho con
- Chương 33 : Đứa nhỏ này từ lúc ra đời đã không có duyên với bà
- Chương 34 : Hắn, tâm thật đáng sợ
- Chương 35 : Đừng lo lắng, hắn sẽ không làm tổn thương A La!
- Chương 36 : Chỉ cần do A La đưa, bản vương đều thích
- Chương 37 : Người nào lại dâng cho hắn một cô gái xinh đẹp vậy?
- Chương 38 : Người quá lạnh, nói quá ít
- Chương 39 : Đẹp đến không nói nổi
- Chương 40 : Nhà duy nhất của nàng
- Chương 41 : Nàng hận đôi tay này
- Chương 42 : Lặng lẽ lớn lên
- Chương 43 : Nhìn nhiều là nghiện
- Chương 44 : Sàm sỡ
- Chương 45 : Ý Cười Trên Môi Triệu Giới Biến Mất, Ánh Mắt Thâm Trầm
- Chương 46 : Nàng Lớn Rồi, Sẽ Cùng Nam Nhân Ra Ngoài Xem Hoa Đăng
- Chương 47 : Hắn ôm muội?
- Chương 48 : Nhiệt huyết thiếu niên
- Chương 49 : Nàng đang nghĩ tới ai?
- Chương 50 : Hắn khẩn cấp ôm lấy tiểu cô nương đó, giống như đang ôm bảo bối vậy
- Chương 51 : Trong mắt đều là ôn nhu
- Chương 52 : "Bản Vương cũng muốn ăn thử"
- Chương 53 : Thiên kim Phủ Nhữ Dương Vương
- Chương 54 : Đại ca ca không cần tránh hiềm nghi
- Chương 55 : Nàng so hắn với phụ thân nàng sao?
- Chương 56 : Có phải thích ta rồi không?
- Chương 57 : Ôm muội một cái
- Chương 58 : Vận đen tám đời
- Chương 59 : Ý muốn chiếm hữu của hắn ngày càng mạnh mẽ
- Chương 60 : A La...
- Chương 61 : Ta chết rồi, không phải sẽ không ai yêu ngươi sao?
- Chương 62 : Tiểu cô nương hắn khổ sở nuôi lớn
- Chương 63 : Ta cười ngươi đáng thương
- Chương 64 : Không gặp nhau đương nhiên sẽ không yêu nhau!
- Chương 65 : Lớn rồi, thành thục rồi
- Chương 66-1 : Mềm mại khó tin
- Chương 66-2 : Mềm mại khó tin (2)
- Chương 67 : Đi cửa sau
- Chương 68 : Hôn sự
- Chương 69 : Trường Sinh?
- Chương 70 : Ăn ngon sao?
- Chương 71-1 : Vở kịch tình cảm lớn
- Chương 71-2 : Vở kịch tình cảm lớn (2)
- Chương 72 : A La, muội nghe!
- Chương 73 : Bản vương thích muội, không thể làm như không thích.
- Chương 74 : Chỉ tốt với nàng!
- Chương 75 : Vô công bất hưởng lộc
- Chương 76 : Cần một câu trả lời hợp lý.
- Chương 77 : Tự cầm đá đạp vào chân mình
- Chương 78 : Mèo nhỏ ăn vụng
- Chương 79 : Không táy máy chân tay
- Chương 80 : Chỉ mình hắn biết
- Chương 81 : Phũ Tĩnh Vương
- Chương 82 : Tiểu bảo bối
- Chương 83 : Bị thương
- Chương 84 : Chừng hai năm nữa, liền không tới phiên Triệu Giới
- Chương 85 : Da thịt như tuyết, hoa nhường nguyệt thẹn
- Chương 86 : Ta không đồng ý
- Chương 87 : Tiểu cô nương nhẫn tâm
- Chương 88 : Nàng cũng muốn lấy đại ca ca
- Chương 89 : Mua một tặng một
- Chương 90 : Muốn chiếm hữu
- Chương 91 : Người yêu
- Chương 92 : Dám nói muội không thích ta!
- Chương 93 : Ta sẽ đối với muội rất tốt, rất tốt
- Chương 94 : Trúc lam múc nước, công dã tràng
- Chương 95 : Nguỵ La, ta muốn ngươi!
- Chương 96-1 : Khác nhau một trời một vực
- Chương 96-2 : khác nhau một trời một vực 2
- Chương 97 : Không cần, ném đi
- Chương 98 : Ngọt như mật
- Chương 99 : Cô nương hợp ý
- Chương 100 : Lớn một chút mới biết yêu thương người khác
- Chương 101 : Bản vương thích nàng huệ chất lan tâm, tú ngoại tuệ trung.
- Chương 102 : Bản vương chăm sóc Vương phi của mình, là thiên kinh địa nghĩa.
- Chương 103 : Vì sao không đến gặp ta?
- Chương 104 : Tiểu gia hoả cưỡng từ đoạt lý!
- Chương 105 : Giấu đầu hở đuôi
- Chương 106 : Muội còn chưa gả cho huynh đâu, sao huynh lại quản nhiều như vậy!
- Chương 107 : Người tài giỏi thường bị ghen ghét
- Chương 108 : Chảy máu mũi
- Chương 109 : Cả một đời
- Chương 110 : Là nam nhân đều không chịu được loại đả kích này!
- Chương 111 : Đừng đi, để ta nhìn nàng một lát
- Chương 112 : Thiếu niên hăng hái
- Chương 113 : Ôm hắn một cái
- Chương 114 : Chuẩn bị gả đi
- Chương 115 : Lão phu, Lão thê
- Chương 116 : Bé, ta là mẹ con
- Chương 117 : Ta rất tốt
- Chương 118 : Mùa hè áo bông, mùa đông quạt hương bồ
- Chương 119 : Ngâm ôn tuyền
- Chương 120 : Mặc quần áo
- Chương 121 : Còn mấy ngày nữa, Ngụy La liền gả tới Phủ Tĩnh Vương
- Chương 122 : Đứa nhỏ ngoan
- Chương 123 : Chăm sóc thê tử
- Chương 124 : Tân Hôn
- Chương 125 : Đại ca ca, chúng ta thương lượng một chút nhé.
- Chương 126 : Binh bất yếm trá
- Chương 127 : Cô nương ngốc
- Chương 128 : Bình dấm chua
- Chương 129 : Phúc khí tu luyện mấy đời
- Chương 130 : Cái người điên này
- Chương 131 : Khai chi tán diệp
- Chương 132 : Vẽ mày hoạ mắt
- Chương 133 : Nước sôi lửa bỏng
- Chương 134 : Ai nói Tĩnh Vương đối xử không tốt với Tĩnh Vương Phi.
- Chương 135 : A La thật là thông tuệ
- Chương 136 : Cầu xin
- Chương 137 : Không đợi kịp.
- Chương 138 : Thói hư tật xấu của nam nhân.
- Chương 139 : Ngàn sai vạn sai đều là ta sai!
- Chương 140 : Bị Bệnh
- Chương 141 : Nhóc con, tỉnh dậy!
- Chương 142 : Hôn chỗ này mới đúng
- Chương 143 : Chẩn Phát Như Vân, Tố Cảnh Xán Ngọc
- Chương 144 : Chân Chó Nhỏ
- Chương 145 : Bỗng Nhiên Hắn Muốn Ôm Nàng
- Chương 146 : Tức giận
- Chương 147 : Ăn nàng
- Chương 148 : Phật tổ không trừng phạt được ngươi, trẫm tới trừng phạt ngươi!
- Chương 149 : Giả vờ
- Chương 150 : Sông Hoài An giống như biến thành bầu trời sao, chở ngàn ngôi ...
- Chương 151 : A La, trước kia ta không bỏ qua muội, sau này cũng sẽ không ...
- Chương 152 : Đốt lửa tự thiêu
- Chương 153 : Dẫn lữa tự thiêu.
- Chương 154 : Muốn hài tử
- Chương 155 : Vi phu nhìn một cái, xem có phải gầy đi không?
- Chương 156 : Bình Giấm Chua Nhỏ
- Chương 157 : Tiểu cô nương của hắn, nên tuỳ hứng yếu ớt, không có lý cũng nói...
- Chương 158 : Ta Thích Nàng Như Vậy
- Chương 159 : Đậu hủ non
- Chương 160 : Sinh Hầu Tử
- Chương 161 : Chưa hết thòm thèm
- Chương 162: Đánh đổ bình mật.
- Chương 163: Ta mập sao?
- Chương 164: Chuyện tỷ không thích, đệ sẽ không làm!
- Chương 165: Điện hạ, người rốt cuộc đã là của ta
- Chương 166: Đại kết cục (thượng)
- Chương 167: Đại kết cục (trung)
- Chương 168.1 : Đại kết cục (hạ)
- Chương 168.2 : Đại kết cục (hạ)
- Chương 169: Phiên ngoại: Lý Tụng (1)
- Chương 170: Phiên ngoại: Lý Tụng (2)
- Chương 171: Phiên ngoại: Triệu Giới và Ngụy La