Chương 7: Cô Lê Diễn gia cho mời
Lê Tiếu chạm chân xuống đất, xoay ghế quầy bar nhìn ra sau.
Lúc này, gã đàn ông la hét vẫn đang hùng hùng hổ hổ, mắt đỏ kè như máu, trạng thái rất điên cuồng.
Cửa gỗ bị anh ta đá văng, khớp nối gãy lìa, cánh cửa lung lay gần đổ.Lê Tiếu thản nhiên đảo mắt nhìn vào trong gian phòng, xuyên qua khe hở tầm nửa mét thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Thương Úc ngồi trên ghế sofa hình vòng cung, một tay gác ngang trên thành ghế, tay kia kẹp điếu thuốc rít vào thở ra, dáng vẻ lười nhác, ngang ngược khó thuần.
Sự xuất hiện và tiếng gầm rú của gã kia hầu như không ảnh hưởng đến anh.
Khói trắng lượn lờ tản mát, làm đường nét anh tuấn trở nên mông lung, Lê Tiếu nhìn mà cảm thấy không thật, cứ ngưa ngứa khó chịu trong lòng."Người đó là Thương Thiểu Diễn thật à?" Ôn Thời cầm cốc lắc pha chế, cùng Lê Tiếu nhìn về phía gian phòng trang nhã, lẩm bẩm.
Nam Dương lớn như vậy, chắc hẳn không ai không biết đến cái tên Thương Thiểu Diễn này.
Tập đoàn Diễn Hoàng của anh ta có rất nhiều ngành: chất bán dẫn, y học, kỹ thuật, ngân hàng, và trí tuệ nhân tạo.
Phân bố sản nghiệp của tập đoàn là cột trụ chống đỡ cho sự phát triển kinh tế của toàn Nam Dương.
Người đàn ông thế này đích thật gánh nổi cái danh "Bá chủ Nam Dương".
Lê Tiếu như không nghe thấy câu hỏi của Ôn Thời, nhìn điếu thuốc trong tay Thương Úc, rồi theo động tác của anh mà tầm mắt rơi trên đôi môi mỏng.
Môi anh rất mỏng, màu hồng nhạt.
Lúc rít thuốc đường môi vẫn đậm nét, khi thở ra, tròng mắt sâu thẳm sẽ híp lại, vừa ngạo mạn vừa khí thế bức người.
Lê Tiếu nhìn rất chăm chú.
Có lẽ vì ánh mắt nóng bỏng quá mức, lúc anh cúi người gạt tàn thuốc, chân mày nhếch lên, đầu hơi nghiêng, tầm mắt hai người vô tình chạm nhau.
Ánh đèn mờ ảo, quán bar trang nhã, bốn mắt nhìn nhau dấy lên một vài cảm xúc không tên như những nốt nhạc đang nhảy múa.
Anh ta trông thấy cô rồi!
Lê Tiếu nhìn lại, không hề lúng túng hay né tránh khi bị bắt gặp.
Với sắc mặt nặng nề, Thương Úc dời mắt, buông lỏng hai chân đang bắt tréo, đứng dậy ra khỏi gian phòng.
Từ đầu đến cuối anh đều không nhìn đến gã đàn ông đang gầm rú, thoáng chốc đã mất hút ở cửa ra vào.
Lúc này, lại có thêm hai người đàn ông bảnh bao cũng đi ra khỏi gian phòng.
Một người vỗ vai gã đàn ông la hét, thở dài thương xót: "Lá gan người anh em quả thật không nhỏ!"
Người còn lại lạnh mặt nhìn gã ta, trào phúng nói: "Không phải muốn biết anh mày ở đâu sao? Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện!"
Một trận náo loạn cứ thế mà chấm dứt.
Vô số người im lặng lén nhìn theo hướng Thương Úc đi ra.
Người đàn ông có gương mặt siêu phẩm đó chính là Thương Thiếu Diễn thần bí kia sao?
Chưa đầy một phút sau khi gã la hét bị đưa đi, không khí trong quán bar khôi phục lại sự yên tĩnh nhẹ nhàng.
Lê Tiếu mím môi, xoay lại hướng tủ rượu của quầy bar, nâng ly nhấp một ngụm Mojito.
Rượu nhạt mang theo vị chua thanh thoát, cực kỳ giống ánh mắt không rõ ràng ban nãy của Thương Úc.
Lúc này, phía sau truyền tới tiếng bước chân, bóng đen phủ xuống đỉnh đầu, Lê Tiếu nghe được một câu: "Cô Lê, Diễn gia cho mời."
Động tác nâng ly khẽ khựng lại, Lê Tiếu biếng nhác quay đầu, là người vệ sĩ mà buổi chiều cô đã gặp ở khu vườn xanh lá.
Không thể phủ nhận rằng, tối nay ánh mắt nhìn Lê Tiếu của vệ sĩ đã thêm vài phần đánh giá và thăm dò.
Đi theo Diễn gia đã lâu, Lê Tiếu là cô gái đầu tiên mà ông chủ chủ động yêu cầu gặp mặt.
Lúc này, gã đàn ông la hét vẫn đang hùng hùng hổ hổ, mắt đỏ kè như máu, trạng thái rất điên cuồng.
Cửa gỗ bị anh ta đá văng, khớp nối gãy lìa, cánh cửa lung lay gần đổ.Lê Tiếu thản nhiên đảo mắt nhìn vào trong gian phòng, xuyên qua khe hở tầm nửa mét thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Thương Úc ngồi trên ghế sofa hình vòng cung, một tay gác ngang trên thành ghế, tay kia kẹp điếu thuốc rít vào thở ra, dáng vẻ lười nhác, ngang ngược khó thuần.
Sự xuất hiện và tiếng gầm rú của gã kia hầu như không ảnh hưởng đến anh.
Khói trắng lượn lờ tản mát, làm đường nét anh tuấn trở nên mông lung, Lê Tiếu nhìn mà cảm thấy không thật, cứ ngưa ngứa khó chịu trong lòng."Người đó là Thương Thiểu Diễn thật à?" Ôn Thời cầm cốc lắc pha chế, cùng Lê Tiếu nhìn về phía gian phòng trang nhã, lẩm bẩm.
Nam Dương lớn như vậy, chắc hẳn không ai không biết đến cái tên Thương Thiểu Diễn này.
Tập đoàn Diễn Hoàng của anh ta có rất nhiều ngành: chất bán dẫn, y học, kỹ thuật, ngân hàng, và trí tuệ nhân tạo.
Phân bố sản nghiệp của tập đoàn là cột trụ chống đỡ cho sự phát triển kinh tế của toàn Nam Dương.
Người đàn ông thế này đích thật gánh nổi cái danh "Bá chủ Nam Dương".
Lê Tiếu như không nghe thấy câu hỏi của Ôn Thời, nhìn điếu thuốc trong tay Thương Úc, rồi theo động tác của anh mà tầm mắt rơi trên đôi môi mỏng.
Môi anh rất mỏng, màu hồng nhạt.
Lúc rít thuốc đường môi vẫn đậm nét, khi thở ra, tròng mắt sâu thẳm sẽ híp lại, vừa ngạo mạn vừa khí thế bức người.
Lê Tiếu nhìn rất chăm chú.
Có lẽ vì ánh mắt nóng bỏng quá mức, lúc anh cúi người gạt tàn thuốc, chân mày nhếch lên, đầu hơi nghiêng, tầm mắt hai người vô tình chạm nhau.
Ánh đèn mờ ảo, quán bar trang nhã, bốn mắt nhìn nhau dấy lên một vài cảm xúc không tên như những nốt nhạc đang nhảy múa.
Anh ta trông thấy cô rồi!
Lê Tiếu nhìn lại, không hề lúng túng hay né tránh khi bị bắt gặp.
Với sắc mặt nặng nề, Thương Úc dời mắt, buông lỏng hai chân đang bắt tréo, đứng dậy ra khỏi gian phòng.
Từ đầu đến cuối anh đều không nhìn đến gã đàn ông đang gầm rú, thoáng chốc đã mất hút ở cửa ra vào.
Lúc này, lại có thêm hai người đàn ông bảnh bao cũng đi ra khỏi gian phòng.
Một người vỗ vai gã đàn ông la hét, thở dài thương xót: "Lá gan người anh em quả thật không nhỏ!"
Người còn lại lạnh mặt nhìn gã ta, trào phúng nói: "Không phải muốn biết anh mày ở đâu sao? Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện!"
Một trận náo loạn cứ thế mà chấm dứt.
Vô số người im lặng lén nhìn theo hướng Thương Úc đi ra.
Người đàn ông có gương mặt siêu phẩm đó chính là Thương Thiếu Diễn thần bí kia sao?
Chưa đầy một phút sau khi gã la hét bị đưa đi, không khí trong quán bar khôi phục lại sự yên tĩnh nhẹ nhàng.
Lê Tiếu mím môi, xoay lại hướng tủ rượu của quầy bar, nâng ly nhấp một ngụm Mojito.
Rượu nhạt mang theo vị chua thanh thoát, cực kỳ giống ánh mắt không rõ ràng ban nãy của Thương Úc.
Lúc này, phía sau truyền tới tiếng bước chân, bóng đen phủ xuống đỉnh đầu, Lê Tiếu nghe được một câu: "Cô Lê, Diễn gia cho mời."
Động tác nâng ly khẽ khựng lại, Lê Tiếu biếng nhác quay đầu, là người vệ sĩ mà buổi chiều cô đã gặp ở khu vườn xanh lá.
Không thể phủ nhận rằng, tối nay ánh mắt nhìn Lê Tiếu của vệ sĩ đã thêm vài phần đánh giá và thăm dò.
Đi theo Diễn gia đã lâu, Lê Tiếu là cô gái đầu tiên mà ông chủ chủ động yêu cầu gặp mặt.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Từ hôn
- Chương 2: Họ thương, tên úc, tự thiếu diễn
- Chương 3: Gương mặt ấy khá đẹp!
- Chương 4: Tên Thương Lục này chưa xong với nhà họ Lê chúng ta đâu
- Chương 5: Quá Ngầu
- Chương 6: Thẩm mỹ của cậu bị chó tha đi rồi
- Chương 7: Cô Lê Diễn gia cho mời
- Chương 8: Sao không phải là anh đính hôn với tôi
- Chương 9: Để trống lịch ngày mốt ra
- Chương 10: Trái cây này đắt lắm nhỉ
- Chương 11: Có tiền thì em chính là DADDY
- Chương 12: Năng lực làm tán gia bại sản của nữ chủ nhân
- Chương 13: Quả thật em hơi ấm ức
- Chương 14: Anh biết Thương Thiếu Diễn không
- Chương 15: Thì ra Thương Lục có bệnh
- Chương 16: Thương Lục bị chơi
- Chương 17: Thương Úc đích thân đến từ hôn
- Chương 18: Cuộc hôn nhân được hứa hẹn từ bé này quan trọng lắm sao?
- Chương 19: Anh và ba tôi nói chuyện gì
- Chương 20: Chỉ cần cô muốn
- Chương 21: Khẩu Desert Eagle Hoàng kim
- Chương 22: Ba mình không cho khoe của
- Chương 23: Mình đi tìm việc
- Chương 24: Lê Tam anh về hưu cho rồi
- Chương 25: Babygirl
- Chương 26: Tĩnh lặng tùy duyên
- Chương 27: Phải theo đuổi cô gái này!
- Chương 28: Anh ta là người của Thương Úc
- Chương 29: Tấm danh thiếp ngu xuẩn
- Chương 30: Lê Nhị kết hôn lúc nào thế
- Chương 31: Thủ đoạn này khôn khéo quá!
- Chương 32: Lời đồn không đáng tin
- Chương 33: Không quen Âu Bạch à?
- Chương 34: Diễn gia mời tôi dùng bữa?
- Chương 35: Chắc anh không đánh lại anh ba tôi
- Chương 36: Tôi không có quặng ở Châu Phi
- Chương 37: Ai lại đi thích một tên thiểu năng
- Chương 38: Tra được số điện thoại của bố già
- Chương 39: Babygirl gửi tin nhắn
- Chương 40: Tuesday phải chịu cái chết xã hội* thế nào
- Chương 41: Sao phải khách sáo
- Chương 42: Có người gây chuyện
- Chương 43: Lê Tiếu là ba tôi cũng là cụ tổ của bạn
- Chương 44: Giang Ức cô giữ thể diện chút đi
- Chương 45: Hoa hồng tàn úa
- Chương 46: Muốn đánh nhau với ai
- Chương 47: Không có lần sau
- Chương 48: Cung kính xin lỗi
- Chương 49: Đội xe sang trọng trước lầu giáo vụ
- Chương 50: Hẹn dùng bữa bị từ chối
- Chương 51: Những món phụ nữ không thích ăn đều không thấy
- Chương 52: Xuất phát đến Thành phố Lâm
- Chương 53: Muốn đền bù cho tôi
- Chương 54: Con gái chạy xe đường dài không an toàn
- Chương 55: Đây không phải là một bàn thờ sống!
- Chương 56: Rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì
- Chương 57: Không tự lượng sức
- Chương 58: Anh có thù với Thương Thiếu Diễn à?
- Chương 59: Chuyện cũ năm ấy
- Chương 60: Cô là học trò duy nhất của Trọng Cửa Công
- Chương 61: Trò ấy khác con
- Chương 62: Diễn gia tôi còn độc thân
- Chương 63: Lái xe chú ý an toàn
- Chương 64: Còn cần đến cơ hội thực tập không
- Chương 65: Đến trụ sở chính của tập đoàn Diễn Hoàng
- Chương 66: Nên chôn anh ta ở đâu nhỉ
- Chương 67: Diễn gia có phải tôi trọc giận anh
- Chương 68: Tôi đến vì Diễn Hoàng
- Chương 69: Em và cậu ta sẽ không tiếp xúc qua công việc
- Chương 70: Đó là nghĩa trang tư nhân của anh ta
- Chương 71: Thương Úc đội mưa mà đến
- Chương 72: Xuống lầu
- Chương 73: Biệt thự Nam Dương
- Chương 74: Chỗ tôi không có quần áo phụ nữ
- Chương 75: Làm chậm trễ chuyện tôi hẹn hò
- Chương 76: Đường Dực Đình độc diễn
- Chương 77: Có thấy qua bắt cóc đòi hộ khẩu chưa
- Chương 78: Yêu đương qua mạng ba tháng
- Chương 79: Dạo chơi một ngày ở cục cảnh sát
- Chương 80: Vụ này không đơn giản đâu!
- Chương 81: Quan lớn đè chết người
- Chương 82: Ba chúng tôi là công nhân cùng công trường