Chương 69: Em và cậu ta sẽ không tiếp xúc qua công việc
Lê Tiểu nhếch môi: "Đồ công sở trong nhà tôi nhiều lắm, vừa hay cũng ít có cơ hội mặc.""Muốn thực tập trong bao lâu?" Hương nước hoa trên người anh quẩn quanh khắp người Lê Tiểu. Gò má cô trông càng tinh xảo duyên dáng trong lòng bàn tay anh.Lê Tiếu trấn tĩnh lại, trả lời: "Ba tháng đi, đến tháng chín tôi phải báo danh ở Sở nghiên cứu khoa học." Thương Úc nhìn cô thật sâu, bóp nhẹ gò má cô: "Được, như em mong muốn."Lại là bốn chữ "Như em mong muốn." Tim Lê Tiếp đập loạn mấy nhip. Ban đầu cô muốn từ hôn, anh nói như cô mong muốn. Giờ cô muốn đến Diễn Hoàng, anh vẫn nói như em mong muốn. Tình cảm mơ hồ nào đó lập tức lên men, hóa ra không phải là mình cô sắm vai độc diễn.
...
Khi khúc nhạc đệm đi qua, Thương Úc lại quay về bàn giám đốc ngồi xuống. Lê Tiểu cuộn mình trong áo vest của anh làm ổ trên sofa, nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại như có nai con chạy loạn.Hai người ở chung phòng, nhưng lại có thể lằng lặng cảm nhận tâm sự cá nhân. Nhiệt độ cùng mùi hương áo vest, là hương nước hoa và mùi thuốc lá thuộc riêng anh.
Lê Tiếu nhẹ nhàng kéo cổ áo, đắp lên nửa gương mặt mình, chỉ để lộ đôi mắt nai xinh đẹp, len lén nhìn người đàn ông đang bận việc. Mấy giây sau, Lê Tiểu to gan hơn, chơi đùa với cúc áo vest, nhàn nhạt pha trò: "Diễn gia, có phải bút máy hỏng rồi không?"Thính lực của cô rất tốt, thị lực cũng không tồi. Tiếng răng rắc vừa rồi chắc chắn là đầu bút bị hỏng. Thương Úc không trả lời mà bấm điện thoại nội bộ, lạnh lùng nói: "Để Truy Phong làm hạng mục hợp tác trí tuệ nhân tạo của Parma.""Vâng, Diễn gia." Tiếng trong điện thoại nội bộ hơi quen tai, hình như là Lưu Vân. Nghe Thương Úc sắp xếp như vậy, khóe môi dưới áo vest dần nhếch lên: "Diễn gia, có phải Truy Phong nằm không cũng trúng đạn không?"Nghe thế, anh gio tay sửa tay áo, liếc nhìn cô như cảnh cáo, mà cũng như đùa giỡn: "Không muốn cậu ta nằm không cũng trúng đạn thì sau này cách xa cậu ta ra." Lê Tiếu ôm áo vest của anh khẽ hít hà, tiếp tục thăm dò: "Thế tiếp xúc qua công việc thì sao?"Thương Úc ngang ngược nhéch môi: "Em và cậu ta sẽ không có tiếp xúc qua công việc."
Gần đến mười hai giờ trưa, Lưu Vân gõ cửa mang hai phần đồ ăn đến. Trong phòng làm việc sáng sủa yên ấng, người đàn ông ngồi làm việc ở bàn giám đốc, còn cô gái thì làm ổ trên sofa chơi điện thoại.Lưu Vân nhìn thẳng, đặt bữa ăn lên kỷ trà, vừa muốn ra cửa thì giọng nói trầm thấp vang lên: "Cậu ta xuất phát rồi?""Vâng, lão đại, đã đến sân bay." Lưu Vân gật đầu, trong lòng thầm thắp một dãy nến cho Truy Phong.Cứ thế, Truy Phong chẳng hiểu vì sao mình lại bị ném tới Parma suốt ba tháng trời. Một giờ sau, Truy Phong ngốc nghếch ngồi trên máy bay thương vụ của Diễn Hoàng mà không làm sao nghĩ ra được lý do!Rõ ràng đã nói hạng mục hợp tác trí tuệ nhân tạo giao cho Lạc Vũ xử lý, sao tự dưng lại giao cho anh ta? Vọng Nguyệt và Lưu Vân cũng không nói nguyên nhân cụ thể mà chỉ mắng anh ta một trận, cộng thêm những lời đồng tình khó hiểu.Trên máy bay, Truy Phong sờ cằm nghiền ngẫm. Anh ta bỗng nhớ lại cầu nói của Vọng Nguyệt: Dám ra tay trên đầu lão đại, muốn chết đúng không? Anh ta thật sự không nghĩ ra được mình đã ra tay cái gì nhỉ?Truy Phong bắt tréo chân quơ quơ, cầm bia tu một hớp. Chắc do cồn nên anh ta chợt nhay bén nghĩ đến một màn ở thang máy.
Lẽ nào lão đại bảo cô ấy đi qua, chứ không phải gọi Vọng Nguyệt và Lưu Vân?Lẽ nào...!cô ấy là người của lão đại? Trời ạ, anh ta chết chắc rồi!.
...
Khi khúc nhạc đệm đi qua, Thương Úc lại quay về bàn giám đốc ngồi xuống. Lê Tiểu cuộn mình trong áo vest của anh làm ổ trên sofa, nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại như có nai con chạy loạn.Hai người ở chung phòng, nhưng lại có thể lằng lặng cảm nhận tâm sự cá nhân. Nhiệt độ cùng mùi hương áo vest, là hương nước hoa và mùi thuốc lá thuộc riêng anh.
Lê Tiếu nhẹ nhàng kéo cổ áo, đắp lên nửa gương mặt mình, chỉ để lộ đôi mắt nai xinh đẹp, len lén nhìn người đàn ông đang bận việc. Mấy giây sau, Lê Tiểu to gan hơn, chơi đùa với cúc áo vest, nhàn nhạt pha trò: "Diễn gia, có phải bút máy hỏng rồi không?"Thính lực của cô rất tốt, thị lực cũng không tồi. Tiếng răng rắc vừa rồi chắc chắn là đầu bút bị hỏng. Thương Úc không trả lời mà bấm điện thoại nội bộ, lạnh lùng nói: "Để Truy Phong làm hạng mục hợp tác trí tuệ nhân tạo của Parma.""Vâng, Diễn gia." Tiếng trong điện thoại nội bộ hơi quen tai, hình như là Lưu Vân. Nghe Thương Úc sắp xếp như vậy, khóe môi dưới áo vest dần nhếch lên: "Diễn gia, có phải Truy Phong nằm không cũng trúng đạn không?"Nghe thế, anh gio tay sửa tay áo, liếc nhìn cô như cảnh cáo, mà cũng như đùa giỡn: "Không muốn cậu ta nằm không cũng trúng đạn thì sau này cách xa cậu ta ra." Lê Tiếu ôm áo vest của anh khẽ hít hà, tiếp tục thăm dò: "Thế tiếp xúc qua công việc thì sao?"Thương Úc ngang ngược nhéch môi: "Em và cậu ta sẽ không có tiếp xúc qua công việc."
Gần đến mười hai giờ trưa, Lưu Vân gõ cửa mang hai phần đồ ăn đến. Trong phòng làm việc sáng sủa yên ấng, người đàn ông ngồi làm việc ở bàn giám đốc, còn cô gái thì làm ổ trên sofa chơi điện thoại.Lưu Vân nhìn thẳng, đặt bữa ăn lên kỷ trà, vừa muốn ra cửa thì giọng nói trầm thấp vang lên: "Cậu ta xuất phát rồi?""Vâng, lão đại, đã đến sân bay." Lưu Vân gật đầu, trong lòng thầm thắp một dãy nến cho Truy Phong.Cứ thế, Truy Phong chẳng hiểu vì sao mình lại bị ném tới Parma suốt ba tháng trời. Một giờ sau, Truy Phong ngốc nghếch ngồi trên máy bay thương vụ của Diễn Hoàng mà không làm sao nghĩ ra được lý do!Rõ ràng đã nói hạng mục hợp tác trí tuệ nhân tạo giao cho Lạc Vũ xử lý, sao tự dưng lại giao cho anh ta? Vọng Nguyệt và Lưu Vân cũng không nói nguyên nhân cụ thể mà chỉ mắng anh ta một trận, cộng thêm những lời đồng tình khó hiểu.Trên máy bay, Truy Phong sờ cằm nghiền ngẫm. Anh ta bỗng nhớ lại cầu nói của Vọng Nguyệt: Dám ra tay trên đầu lão đại, muốn chết đúng không? Anh ta thật sự không nghĩ ra được mình đã ra tay cái gì nhỉ?Truy Phong bắt tréo chân quơ quơ, cầm bia tu một hớp. Chắc do cồn nên anh ta chợt nhay bén nghĩ đến một màn ở thang máy.
Lẽ nào lão đại bảo cô ấy đi qua, chứ không phải gọi Vọng Nguyệt và Lưu Vân?Lẽ nào...!cô ấy là người của lão đại? Trời ạ, anh ta chết chắc rồi!.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Từ hôn
- Chương 2: Họ thương, tên úc, tự thiếu diễn
- Chương 3: Gương mặt ấy khá đẹp!
- Chương 4: Tên Thương Lục này chưa xong với nhà họ Lê chúng ta đâu
- Chương 5: Quá Ngầu
- Chương 6: Thẩm mỹ của cậu bị chó tha đi rồi
- Chương 7: Cô Lê Diễn gia cho mời
- Chương 8: Sao không phải là anh đính hôn với tôi
- Chương 9: Để trống lịch ngày mốt ra
- Chương 10: Trái cây này đắt lắm nhỉ
- Chương 11: Có tiền thì em chính là DADDY
- Chương 12: Năng lực làm tán gia bại sản của nữ chủ nhân
- Chương 13: Quả thật em hơi ấm ức
- Chương 14: Anh biết Thương Thiếu Diễn không
- Chương 15: Thì ra Thương Lục có bệnh
- Chương 16: Thương Lục bị chơi
- Chương 17: Thương Úc đích thân đến từ hôn
- Chương 18: Cuộc hôn nhân được hứa hẹn từ bé này quan trọng lắm sao?
- Chương 19: Anh và ba tôi nói chuyện gì
- Chương 20: Chỉ cần cô muốn
- Chương 21: Khẩu Desert Eagle Hoàng kim
- Chương 22: Ba mình không cho khoe của
- Chương 23: Mình đi tìm việc
- Chương 24: Lê Tam anh về hưu cho rồi
- Chương 25: Babygirl
- Chương 26: Tĩnh lặng tùy duyên
- Chương 27: Phải theo đuổi cô gái này!
- Chương 28: Anh ta là người của Thương Úc
- Chương 29: Tấm danh thiếp ngu xuẩn
- Chương 30: Lê Nhị kết hôn lúc nào thế
- Chương 31: Thủ đoạn này khôn khéo quá!
- Chương 32: Lời đồn không đáng tin
- Chương 33: Không quen Âu Bạch à?
- Chương 34: Diễn gia mời tôi dùng bữa?
- Chương 35: Chắc anh không đánh lại anh ba tôi
- Chương 36: Tôi không có quặng ở Châu Phi
- Chương 37: Ai lại đi thích một tên thiểu năng
- Chương 38: Tra được số điện thoại của bố già
- Chương 39: Babygirl gửi tin nhắn
- Chương 40: Tuesday phải chịu cái chết xã hội* thế nào
- Chương 41: Sao phải khách sáo
- Chương 42: Có người gây chuyện
- Chương 43: Lê Tiếu là ba tôi cũng là cụ tổ của bạn
- Chương 44: Giang Ức cô giữ thể diện chút đi
- Chương 45: Hoa hồng tàn úa
- Chương 46: Muốn đánh nhau với ai
- Chương 47: Không có lần sau
- Chương 48: Cung kính xin lỗi
- Chương 49: Đội xe sang trọng trước lầu giáo vụ
- Chương 50: Hẹn dùng bữa bị từ chối
- Chương 51: Những món phụ nữ không thích ăn đều không thấy
- Chương 52: Xuất phát đến Thành phố Lâm
- Chương 53: Muốn đền bù cho tôi
- Chương 54: Con gái chạy xe đường dài không an toàn
- Chương 55: Đây không phải là một bàn thờ sống!
- Chương 56: Rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì
- Chương 57: Không tự lượng sức
- Chương 58: Anh có thù với Thương Thiếu Diễn à?
- Chương 59: Chuyện cũ năm ấy
- Chương 60: Cô là học trò duy nhất của Trọng Cửa Công
- Chương 61: Trò ấy khác con
- Chương 62: Diễn gia tôi còn độc thân
- Chương 63: Lái xe chú ý an toàn
- Chương 64: Còn cần đến cơ hội thực tập không
- Chương 65: Đến trụ sở chính của tập đoàn Diễn Hoàng
- Chương 66: Nên chôn anh ta ở đâu nhỉ
- Chương 67: Diễn gia có phải tôi trọc giận anh
- Chương 68: Tôi đến vì Diễn Hoàng
- Chương 69: Em và cậu ta sẽ không tiếp xúc qua công việc
- Chương 70: Đó là nghĩa trang tư nhân của anh ta
- Chương 71: Thương Úc đội mưa mà đến
- Chương 72: Xuống lầu
- Chương 73: Biệt thự Nam Dương
- Chương 74: Chỗ tôi không có quần áo phụ nữ
- Chương 75: Làm chậm trễ chuyện tôi hẹn hò
- Chương 76: Đường Dực Đình độc diễn
- Chương 77: Có thấy qua bắt cóc đòi hộ khẩu chưa
- Chương 78: Yêu đương qua mạng ba tháng
- Chương 79: Dạo chơi một ngày ở cục cảnh sát
- Chương 80: Vụ này không đơn giản đâu!
- Chương 81: Quan lớn đè chết người
- Chương 82: Ba chúng tôi là công nhân cùng công trường