Chương 59: Chuyện cũ năm ấy
Lê Tam như ngừng thở, mỉm cười: "Nói thế này vậy, anh không có thù với anh ta, nhưng không đồng nghĩa với việc người khác không muốn anh ta chết!" Lời này hàm ý sâu sắc.
Lê Tiếu đứng thẳng người, gương mặt xinh đẹp hiện vẻ nghiêm túc hiếm thấy: "Anh ta có rất nhiều kẻ thù sao?""Nhiều đến mức chỉ cần anh ta buông lỏng cảnh giác là bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người ta bắn thành cái tổ ong." Lê Tam nói bằng giong nửa đùa giỡn, nhưng ánh mắt lại không hề mang ý cười: "Có thể xưng bá Nam Dương lâu như vậy, em cho rằng anh ta chỉ nhờ vào chuyện kinh doanh thôi sao?""Tiểu Tiếu, đừng có xem thường Thương Thiếu Diễn. Điều em thấy chỉ là một phần núi bằng của anh ta. Từ trước đến giờ anh ta vốn không phải kẻ tốt lành gì."Những lời như "không phải kẻ tốt lành" lại được lặp lại từ miệng Lê Tam vùng biên giới khiến Lê Tiếu im lặng.Giới hạn giữa người tốt và người xấu là gì? Chỉ là nghe sao biết vậy ư?Một lúc sau, Lê Tam vuốt tóc cô, trịnh trọng căn dặn: "Nói tóm lại, nhớ rõ lời anh Ba, tránh xa Thương Thiếu Diễn ra, việc này không có gì xấu với em cả.""Được rồi! " Ngoài miệng thì Lê Tiểu sảng khoái đồng ý, nhưng trong lòng lại có tính toán riêng. Cô chưa từng nói rằng mình thích người tốt! Huống chi nhớ lại những ngày ở biên giới, cô cũng chẳng cảm thấy bản thân mình tốt đẹp bao nhiêu.
!
Vào trong nhà, Lê Tiểu lên thẳng phòng ngủ ở tầng ba. Vừa đặt điện thoại lên bàn, Lê Tam lại không mời mà đến. Lúc này, anh đã cỏi áo khoác ra, chi mặc áo sơ mi, dùng mũi chân chặn cửa phòng, tựa cửa nói: "Về chuyện ở trường, anh Cả không cho anh xen vào.Anh ấy nói tự anh ấy xử lý giúp em, thể có kết quả chưa?" Lê Tiếu ngồi trên ghế bàn máy tính, xoay người, bộ dạng chẳng mấy để ý: "Em chưa hỏi." Lê Tam tặc lưỡi, chỉ ngón tay về phía cô: "Sớm muộn gì anh cũng tức chết vì em!""Rồi cũng có kết quả thôi, nôn nóng là gì." Lê Tiếu liếc anh, giọng lười biếng: "Bao giờ anh về lại biên giới."Lê Tam nhíu mày, nói thẳng: "Chẳng phải nói ba Thương Lục sẽ đến à? Chờ xử lý xong việc từ hôn của em thì anh về." Dứt lời, anh mím môi, bước lên dò xét: "Em thì sao? Sau khi bảo vệ luận văn, có muốn đi cùng anh về xem thử không?" Lê Tiếu bỗng ngây ra, cụp mắt xuống, vẻ mặt không rõ ràng, nhưng giọng nói lộ ra sự kiềm chế: "Không được.""Tiểu Tiếu, chuyện của Huy Tử! " Anh còn chưa nói hết, Lê Tiểu đã đứng dây, đi về phía cửa sổ sát đất: "Đừng nói nữa." Lê Tam nhìn bóng lưng Lê Tiểu đơn bạc mà lại quật cường đứng ở ban công dưới sắc trời u ám.
Từ lúc Huy Tử gặp chuyện ở biên giới ba năm trước, cô chưa từng quay lại đó. Lê Tam thở dài nặng nề, muốn bước lên an ủi, nhưng cũng biết là vô ích. Anh u ám lắc đầu, dặn dò Lê Tiếu đừng suy nghĩ nhiều, xoay người liền rời khỏi phòng.
Nghe tiếng đóng cửa ở sau lưng, Lê Tiếu cúi đầu nắm lan can cẩm thạch, đầu ngón tay siết chặt. Dù đã qua ba năm, cô đã phá vỡ rồi lại sửa đổi chính mình, nhưng vẫn không dám nghỉ đến, cũng như không dám quên đi.
Cô còn mặt mũi nào mà về biên giới gặp mọi người? Anh Ba không trách cô, Nam Hân không trách cô, nhưng những người khác thì sao?Không thể phủ nhận, việc Lê Tam nhanh mồm nhanh miệng khiến Lê Tiếu lại chìm vào vũng bùn của ký ức, cả hít thở cũng khổ sở. Lòng mang tâm sự năng nề, cô nhìn hoàng hôn buông, sau đó về phòng cầm điện thoại lên.
Hàng cuối cùng trong danh bạ có chú thích ký hiệu [ ※ ] đặc biệt.
Lê Tiếu chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gọi.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói hơi già lộ vẻ chế nhạo truyền đến: "Con nhóc này, còn nhớ đến người thầy này sao?"Lê Tiểu nghe giọng nói đã ngấm dâu bể đời người của đối phương, tâm tư nặng trĩu chợt voi đi ít nhiều: "Thầy truyền nghề và giải thích những điều nghi hoặc cho con, sao con dám quên!".
Lê Tiếu đứng thẳng người, gương mặt xinh đẹp hiện vẻ nghiêm túc hiếm thấy: "Anh ta có rất nhiều kẻ thù sao?""Nhiều đến mức chỉ cần anh ta buông lỏng cảnh giác là bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người ta bắn thành cái tổ ong." Lê Tam nói bằng giong nửa đùa giỡn, nhưng ánh mắt lại không hề mang ý cười: "Có thể xưng bá Nam Dương lâu như vậy, em cho rằng anh ta chỉ nhờ vào chuyện kinh doanh thôi sao?""Tiểu Tiếu, đừng có xem thường Thương Thiếu Diễn. Điều em thấy chỉ là một phần núi bằng của anh ta. Từ trước đến giờ anh ta vốn không phải kẻ tốt lành gì."Những lời như "không phải kẻ tốt lành" lại được lặp lại từ miệng Lê Tam vùng biên giới khiến Lê Tiếu im lặng.Giới hạn giữa người tốt và người xấu là gì? Chỉ là nghe sao biết vậy ư?Một lúc sau, Lê Tam vuốt tóc cô, trịnh trọng căn dặn: "Nói tóm lại, nhớ rõ lời anh Ba, tránh xa Thương Thiếu Diễn ra, việc này không có gì xấu với em cả.""Được rồi! " Ngoài miệng thì Lê Tiểu sảng khoái đồng ý, nhưng trong lòng lại có tính toán riêng. Cô chưa từng nói rằng mình thích người tốt! Huống chi nhớ lại những ngày ở biên giới, cô cũng chẳng cảm thấy bản thân mình tốt đẹp bao nhiêu.
!
Vào trong nhà, Lê Tiểu lên thẳng phòng ngủ ở tầng ba. Vừa đặt điện thoại lên bàn, Lê Tam lại không mời mà đến. Lúc này, anh đã cỏi áo khoác ra, chi mặc áo sơ mi, dùng mũi chân chặn cửa phòng, tựa cửa nói: "Về chuyện ở trường, anh Cả không cho anh xen vào.Anh ấy nói tự anh ấy xử lý giúp em, thể có kết quả chưa?" Lê Tiếu ngồi trên ghế bàn máy tính, xoay người, bộ dạng chẳng mấy để ý: "Em chưa hỏi." Lê Tam tặc lưỡi, chỉ ngón tay về phía cô: "Sớm muộn gì anh cũng tức chết vì em!""Rồi cũng có kết quả thôi, nôn nóng là gì." Lê Tiếu liếc anh, giọng lười biếng: "Bao giờ anh về lại biên giới."Lê Tam nhíu mày, nói thẳng: "Chẳng phải nói ba Thương Lục sẽ đến à? Chờ xử lý xong việc từ hôn của em thì anh về." Dứt lời, anh mím môi, bước lên dò xét: "Em thì sao? Sau khi bảo vệ luận văn, có muốn đi cùng anh về xem thử không?" Lê Tiếu bỗng ngây ra, cụp mắt xuống, vẻ mặt không rõ ràng, nhưng giọng nói lộ ra sự kiềm chế: "Không được.""Tiểu Tiếu, chuyện của Huy Tử! " Anh còn chưa nói hết, Lê Tiểu đã đứng dây, đi về phía cửa sổ sát đất: "Đừng nói nữa." Lê Tam nhìn bóng lưng Lê Tiểu đơn bạc mà lại quật cường đứng ở ban công dưới sắc trời u ám.
Từ lúc Huy Tử gặp chuyện ở biên giới ba năm trước, cô chưa từng quay lại đó. Lê Tam thở dài nặng nề, muốn bước lên an ủi, nhưng cũng biết là vô ích. Anh u ám lắc đầu, dặn dò Lê Tiếu đừng suy nghĩ nhiều, xoay người liền rời khỏi phòng.
Nghe tiếng đóng cửa ở sau lưng, Lê Tiếu cúi đầu nắm lan can cẩm thạch, đầu ngón tay siết chặt. Dù đã qua ba năm, cô đã phá vỡ rồi lại sửa đổi chính mình, nhưng vẫn không dám nghỉ đến, cũng như không dám quên đi.
Cô còn mặt mũi nào mà về biên giới gặp mọi người? Anh Ba không trách cô, Nam Hân không trách cô, nhưng những người khác thì sao?Không thể phủ nhận, việc Lê Tam nhanh mồm nhanh miệng khiến Lê Tiếu lại chìm vào vũng bùn của ký ức, cả hít thở cũng khổ sở. Lòng mang tâm sự năng nề, cô nhìn hoàng hôn buông, sau đó về phòng cầm điện thoại lên.
Hàng cuối cùng trong danh bạ có chú thích ký hiệu [ ※ ] đặc biệt.
Lê Tiếu chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gọi.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói hơi già lộ vẻ chế nhạo truyền đến: "Con nhóc này, còn nhớ đến người thầy này sao?"Lê Tiểu nghe giọng nói đã ngấm dâu bể đời người của đối phương, tâm tư nặng trĩu chợt voi đi ít nhiều: "Thầy truyền nghề và giải thích những điều nghi hoặc cho con, sao con dám quên!".
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Từ hôn
- Chương 2: Họ thương, tên úc, tự thiếu diễn
- Chương 3: Gương mặt ấy khá đẹp!
- Chương 4: Tên Thương Lục này chưa xong với nhà họ Lê chúng ta đâu
- Chương 5: Quá Ngầu
- Chương 6: Thẩm mỹ của cậu bị chó tha đi rồi
- Chương 7: Cô Lê Diễn gia cho mời
- Chương 8: Sao không phải là anh đính hôn với tôi
- Chương 9: Để trống lịch ngày mốt ra
- Chương 10: Trái cây này đắt lắm nhỉ
- Chương 11: Có tiền thì em chính là DADDY
- Chương 12: Năng lực làm tán gia bại sản của nữ chủ nhân
- Chương 13: Quả thật em hơi ấm ức
- Chương 14: Anh biết Thương Thiếu Diễn không
- Chương 15: Thì ra Thương Lục có bệnh
- Chương 16: Thương Lục bị chơi
- Chương 17: Thương Úc đích thân đến từ hôn
- Chương 18: Cuộc hôn nhân được hứa hẹn từ bé này quan trọng lắm sao?
- Chương 19: Anh và ba tôi nói chuyện gì
- Chương 20: Chỉ cần cô muốn
- Chương 21: Khẩu Desert Eagle Hoàng kim
- Chương 22: Ba mình không cho khoe của
- Chương 23: Mình đi tìm việc
- Chương 24: Lê Tam anh về hưu cho rồi
- Chương 25: Babygirl
- Chương 26: Tĩnh lặng tùy duyên
- Chương 27: Phải theo đuổi cô gái này!
- Chương 28: Anh ta là người của Thương Úc
- Chương 29: Tấm danh thiếp ngu xuẩn
- Chương 30: Lê Nhị kết hôn lúc nào thế
- Chương 31: Thủ đoạn này khôn khéo quá!
- Chương 32: Lời đồn không đáng tin
- Chương 33: Không quen Âu Bạch à?
- Chương 34: Diễn gia mời tôi dùng bữa?
- Chương 35: Chắc anh không đánh lại anh ba tôi
- Chương 36: Tôi không có quặng ở Châu Phi
- Chương 37: Ai lại đi thích một tên thiểu năng
- Chương 38: Tra được số điện thoại của bố già
- Chương 39: Babygirl gửi tin nhắn
- Chương 40: Tuesday phải chịu cái chết xã hội* thế nào
- Chương 41: Sao phải khách sáo
- Chương 42: Có người gây chuyện
- Chương 43: Lê Tiếu là ba tôi cũng là cụ tổ của bạn
- Chương 44: Giang Ức cô giữ thể diện chút đi
- Chương 45: Hoa hồng tàn úa
- Chương 46: Muốn đánh nhau với ai
- Chương 47: Không có lần sau
- Chương 48: Cung kính xin lỗi
- Chương 49: Đội xe sang trọng trước lầu giáo vụ
- Chương 50: Hẹn dùng bữa bị từ chối
- Chương 51: Những món phụ nữ không thích ăn đều không thấy
- Chương 52: Xuất phát đến Thành phố Lâm
- Chương 53: Muốn đền bù cho tôi
- Chương 54: Con gái chạy xe đường dài không an toàn
- Chương 55: Đây không phải là một bàn thờ sống!
- Chương 56: Rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì
- Chương 57: Không tự lượng sức
- Chương 58: Anh có thù với Thương Thiếu Diễn à?
- Chương 59: Chuyện cũ năm ấy
- Chương 60: Cô là học trò duy nhất của Trọng Cửa Công
- Chương 61: Trò ấy khác con
- Chương 62: Diễn gia tôi còn độc thân
- Chương 63: Lái xe chú ý an toàn
- Chương 64: Còn cần đến cơ hội thực tập không
- Chương 65: Đến trụ sở chính của tập đoàn Diễn Hoàng
- Chương 66: Nên chôn anh ta ở đâu nhỉ
- Chương 67: Diễn gia có phải tôi trọc giận anh
- Chương 68: Tôi đến vì Diễn Hoàng
- Chương 69: Em và cậu ta sẽ không tiếp xúc qua công việc
- Chương 70: Đó là nghĩa trang tư nhân của anh ta
- Chương 71: Thương Úc đội mưa mà đến
- Chương 72: Xuống lầu
- Chương 73: Biệt thự Nam Dương
- Chương 74: Chỗ tôi không có quần áo phụ nữ
- Chương 75: Làm chậm trễ chuyện tôi hẹn hò
- Chương 76: Đường Dực Đình độc diễn
- Chương 77: Có thấy qua bắt cóc đòi hộ khẩu chưa
- Chương 78: Yêu đương qua mạng ba tháng
- Chương 79: Dạo chơi một ngày ở cục cảnh sát
- Chương 80: Vụ này không đơn giản đâu!
- Chương 81: Quan lớn đè chết người
- Chương 82: Ba chúng tôi là công nhân cùng công trường