Chương 4: Tên Thương Lục này chưa xong với nhà họ Lê chúng ta đâu
Thương Lục: "???"
Sau khi Lê Tiếu rời đi, Thương Lục mới đẹp bộ mặt cộc cằn đi.
Người đàn ông ngồi đối diện vẫn im lặng như hạc.
Bầu không khí nặng nề trong giây lát, Thương Úc chống hai tay lên đầu gối đứng dậy, nhìn xuống Thương Lục, trầm giọng căn dặn: "Chú tự mình sang nhà họ Lê giải thích chuyện từ hôn đi.Cho dù có là việc khó nói thì cũng nên thông báo với nhà người ta một cách hợp lý."
Thương Lục thẳng lưng, uể oải gật đầu: "Em biết rồi..."
Nghe xong, Thương Úc định rời khỏi.
Nhưng khi anh vừa bước đến thềm tam cấp, bước chân bỗng khựng lại, liếc sang Thương Lục, lạnh giọng hỏi: "Chú đã từng chạm vào cô ấy à?"Thương Lục liền vội vã lắc đầu nguầy nguậy: "Chạm gì mà chạm! Khi nãy em chỉ đứng gần cô ta có một chút mà đã cảm thấy khó chịu rồi, chứ đừng nói chi là chạm vào cô ta!"
Căn bệnh nan y không thể chạm vào phái nữ của anh ta là bẩm sinh.
Chỉ cần chạm vào phụ nữ thì sẽ buồn nôn, anh ta còn có thể làm được gì cơ chứ?
Nghe thấy đáp án này, Thương Úc híp mắt, môi mỏng hơi nhếch lên tựa như hài lòng, tựa như thấu hiểu.
"Anh Cả, chuyện đi nhà họ Lê từ hôn... Anh đi cùng với em chứ?"
Lúc này, Thương Lục nhìn theo bóng lưng đã đi xa của anh mình, gân cổ lên hỏi.
Đáp lại anh ta chỉ là câu nói lạnh lùng của Thương Úc: "Tự mình giải quyết."
...
Một tiếng đồng hồ sau, tại nhà họ Lê ở Nam Dương.
Khu biệt thự cao cấp tọa lạc trên đường Hoa Nam, trong ngoài biệt thự đều được trang hoàng theo phong cách tinh xảo độc đáo.
Xung quanh biệt thự đều là cây xanh, không gian tĩnh lặng giống hệt như một trang viên tách biệt với thế giới bên ngoài.
Phong cảnh tươi đẹp như vậy, thế nhưng giờ phút này, không khí ngột ngạt bao trùm phòng khách nhà họ Lê lại khiến người ta cảm thấy áp lực.
Lê Quảng Minh – thương gia giàu nhất quần đảo Nam Dương, đang ngồi trên sofa, lồng ngực phập phồng liên hồi.
Dù đã hơn năm mươi tuổi, tóc điểm sương, nhưng thoạt nhìn ông vẫn phong độ, nhanh nhẹn.
Đôi mắt sắc sảo, sâu thẳm, là biểu hiện của sự chững chạc lắng đọng theo năm tháng.
Mặc dù ông đang tức giận nhưng về mặt vẫn bình thản.
"Cái tên nhóc họ Thương này! Thật là khinh người quá đáng!"
Lê Quảng Minh nghiến răng nghiến lợi mắng.
Tầm mắt rơi vào chén sứ men xanh trên bàn, ngón tay ngứa ngáy, chỉ muốn đập vỡ đi để thể hiện sự phẫn nộ.
Dường như Lê Tiếu nhìn thấu được ý nghĩ này của ông, ngồi bắt tréo chân ở sofa đối diện, chậm rãi nhắc nhở: "Ba à! Người từ hôn là Thương Lục, không phải chén trà mà con mua."
Chén sứ men xanh cô tốn mất ba triệu mang về từ đêm hội từ thiện, đập vỡ thì tiếc lắm.
Lửa giận trong mắt Lê Quảng Minh đã vơi bớt, ông nhìn Lê Tiếu, gãi gãi đầu, đau lòng an ủi: "Tiểu Tiếu à, chuyện hôm nay nên trách anh Hai của con, để con phải chịu uất ức rồi!"
Lê Ngạn đang bị phạt đứng ngay cửa sổ: "?"
"Ba à! Đến chuyện này cũng trách con sao?" Lê Ngạn hơi không vui, nhưng cũng không dám làm quá.
Dù gì thì em gái cưng nhà họ hôm nay chịu uất ức, anh cũng có một phần trách nhiệm.
Có trời mới biết, khi nghe Tiểu Tiếu thuật lại ở quầy rượu của phòng triển lãm tư nhân, anh thiếu chút nữa đã muốn tìm chú Ba mượn súng bắn bỏ cái tên Thương Lục này!
Thứ chó má gì mà nói xằng nói bậy trước mặt em gái cưng của anh!
Lúc này, Lê Quảng Minh nhìn Lê Ngạn với vẻ mặt u ám cùng ánh mắt tràn đầy ghét bỏ: "Sao lại không trách con? Ba bảo con đưa Tiểu Tiếu đi gặp mặt Thương Lục, chứ đâu bảo con buông tay mặc kệ!"
"Con nói xem, con làm anh trai cái kiểu gì? Chuyện ngày hôm nay nếu đổi lại thành thẳng Cả hoặc thắng Ba, thì chúng nó sẽ không rời khỏi Tiểu Tiếu nửa bước!"
Lê Ngạn khuất phục, chỉ biết chớp chớp mắt, cứng họng!
Lê Tiếu thấy anh Hai bị mắng nên than nhẹ một tiếng, muốn tìm cách giải vây cho anh: "Ba à! Anh Hai không sai, là do con muốn..."
"Tiểu Tiếu à! Con đừng nói giúp nó.
Ba rành cái nết của nó.
Cứ nhìn thấy danh họa nào đấy thì liền chôn chân tại chỗ.
Thành sự thì ít, bại sự thì nhiều!"
"Con yên tâm, ba tuyệt đối sẽ không để con uất ức oan uổng.
Để ba lập tức gọi cho anh Cả và anh Ba con, còn có mẹ con nữa, thẳng nhãi Thương Lục này chưa xong với nhà chúng ta đâu!"
Lê Ngạn – Doanh nhân kiêm nghệ thuật gia thành sự ít bại sự nhiều: "..."
Cứ thế, chỉ cần một cú điện thoại của gia chủ Lê Quảng Minh, anh Cả Lê Quân liền vứt bỏ buổi họp quốc hội từ nước ngoài bay ngay trong đêm, anh Ba Lê Thừa bỏ cả đơn hàng của đối tác từ biên giới trở về, còn có người phụ nữ quyền lực của gia đình – Đoàn Thục Viện – cũng bay về từ show diễn ở Paris.
Cục cưng nhà họ Lê của bọn họ bị người ta bắt nạt, vậy sao coi được?
Sau khi Lê Tiếu rời đi, Thương Lục mới đẹp bộ mặt cộc cằn đi.
Người đàn ông ngồi đối diện vẫn im lặng như hạc.
Bầu không khí nặng nề trong giây lát, Thương Úc chống hai tay lên đầu gối đứng dậy, nhìn xuống Thương Lục, trầm giọng căn dặn: "Chú tự mình sang nhà họ Lê giải thích chuyện từ hôn đi.Cho dù có là việc khó nói thì cũng nên thông báo với nhà người ta một cách hợp lý."
Thương Lục thẳng lưng, uể oải gật đầu: "Em biết rồi..."
Nghe xong, Thương Úc định rời khỏi.
Nhưng khi anh vừa bước đến thềm tam cấp, bước chân bỗng khựng lại, liếc sang Thương Lục, lạnh giọng hỏi: "Chú đã từng chạm vào cô ấy à?"Thương Lục liền vội vã lắc đầu nguầy nguậy: "Chạm gì mà chạm! Khi nãy em chỉ đứng gần cô ta có một chút mà đã cảm thấy khó chịu rồi, chứ đừng nói chi là chạm vào cô ta!"
Căn bệnh nan y không thể chạm vào phái nữ của anh ta là bẩm sinh.
Chỉ cần chạm vào phụ nữ thì sẽ buồn nôn, anh ta còn có thể làm được gì cơ chứ?
Nghe thấy đáp án này, Thương Úc híp mắt, môi mỏng hơi nhếch lên tựa như hài lòng, tựa như thấu hiểu.
"Anh Cả, chuyện đi nhà họ Lê từ hôn... Anh đi cùng với em chứ?"
Lúc này, Thương Lục nhìn theo bóng lưng đã đi xa của anh mình, gân cổ lên hỏi.
Đáp lại anh ta chỉ là câu nói lạnh lùng của Thương Úc: "Tự mình giải quyết."
...
Một tiếng đồng hồ sau, tại nhà họ Lê ở Nam Dương.
Khu biệt thự cao cấp tọa lạc trên đường Hoa Nam, trong ngoài biệt thự đều được trang hoàng theo phong cách tinh xảo độc đáo.
Xung quanh biệt thự đều là cây xanh, không gian tĩnh lặng giống hệt như một trang viên tách biệt với thế giới bên ngoài.
Phong cảnh tươi đẹp như vậy, thế nhưng giờ phút này, không khí ngột ngạt bao trùm phòng khách nhà họ Lê lại khiến người ta cảm thấy áp lực.
Lê Quảng Minh – thương gia giàu nhất quần đảo Nam Dương, đang ngồi trên sofa, lồng ngực phập phồng liên hồi.
Dù đã hơn năm mươi tuổi, tóc điểm sương, nhưng thoạt nhìn ông vẫn phong độ, nhanh nhẹn.
Đôi mắt sắc sảo, sâu thẳm, là biểu hiện của sự chững chạc lắng đọng theo năm tháng.
Mặc dù ông đang tức giận nhưng về mặt vẫn bình thản.
"Cái tên nhóc họ Thương này! Thật là khinh người quá đáng!"
Lê Quảng Minh nghiến răng nghiến lợi mắng.
Tầm mắt rơi vào chén sứ men xanh trên bàn, ngón tay ngứa ngáy, chỉ muốn đập vỡ đi để thể hiện sự phẫn nộ.
Dường như Lê Tiếu nhìn thấu được ý nghĩ này của ông, ngồi bắt tréo chân ở sofa đối diện, chậm rãi nhắc nhở: "Ba à! Người từ hôn là Thương Lục, không phải chén trà mà con mua."
Chén sứ men xanh cô tốn mất ba triệu mang về từ đêm hội từ thiện, đập vỡ thì tiếc lắm.
Lửa giận trong mắt Lê Quảng Minh đã vơi bớt, ông nhìn Lê Tiếu, gãi gãi đầu, đau lòng an ủi: "Tiểu Tiếu à, chuyện hôm nay nên trách anh Hai của con, để con phải chịu uất ức rồi!"
Lê Ngạn đang bị phạt đứng ngay cửa sổ: "?"
"Ba à! Đến chuyện này cũng trách con sao?" Lê Ngạn hơi không vui, nhưng cũng không dám làm quá.
Dù gì thì em gái cưng nhà họ hôm nay chịu uất ức, anh cũng có một phần trách nhiệm.
Có trời mới biết, khi nghe Tiểu Tiếu thuật lại ở quầy rượu của phòng triển lãm tư nhân, anh thiếu chút nữa đã muốn tìm chú Ba mượn súng bắn bỏ cái tên Thương Lục này!
Thứ chó má gì mà nói xằng nói bậy trước mặt em gái cưng của anh!
Lúc này, Lê Quảng Minh nhìn Lê Ngạn với vẻ mặt u ám cùng ánh mắt tràn đầy ghét bỏ: "Sao lại không trách con? Ba bảo con đưa Tiểu Tiếu đi gặp mặt Thương Lục, chứ đâu bảo con buông tay mặc kệ!"
"Con nói xem, con làm anh trai cái kiểu gì? Chuyện ngày hôm nay nếu đổi lại thành thẳng Cả hoặc thắng Ba, thì chúng nó sẽ không rời khỏi Tiểu Tiếu nửa bước!"
Lê Ngạn khuất phục, chỉ biết chớp chớp mắt, cứng họng!
Lê Tiếu thấy anh Hai bị mắng nên than nhẹ một tiếng, muốn tìm cách giải vây cho anh: "Ba à! Anh Hai không sai, là do con muốn..."
"Tiểu Tiếu à! Con đừng nói giúp nó.
Ba rành cái nết của nó.
Cứ nhìn thấy danh họa nào đấy thì liền chôn chân tại chỗ.
Thành sự thì ít, bại sự thì nhiều!"
"Con yên tâm, ba tuyệt đối sẽ không để con uất ức oan uổng.
Để ba lập tức gọi cho anh Cả và anh Ba con, còn có mẹ con nữa, thẳng nhãi Thương Lục này chưa xong với nhà chúng ta đâu!"
Lê Ngạn – Doanh nhân kiêm nghệ thuật gia thành sự ít bại sự nhiều: "..."
Cứ thế, chỉ cần một cú điện thoại của gia chủ Lê Quảng Minh, anh Cả Lê Quân liền vứt bỏ buổi họp quốc hội từ nước ngoài bay ngay trong đêm, anh Ba Lê Thừa bỏ cả đơn hàng của đối tác từ biên giới trở về, còn có người phụ nữ quyền lực của gia đình – Đoàn Thục Viện – cũng bay về từ show diễn ở Paris.
Cục cưng nhà họ Lê của bọn họ bị người ta bắt nạt, vậy sao coi được?
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Từ hôn
- Chương 2: Họ thương, tên úc, tự thiếu diễn
- Chương 3: Gương mặt ấy khá đẹp!
- Chương 4: Tên Thương Lục này chưa xong với nhà họ Lê chúng ta đâu
- Chương 5: Quá Ngầu
- Chương 6: Thẩm mỹ của cậu bị chó tha đi rồi
- Chương 7: Cô Lê Diễn gia cho mời
- Chương 8: Sao không phải là anh đính hôn với tôi
- Chương 9: Để trống lịch ngày mốt ra
- Chương 10: Trái cây này đắt lắm nhỉ
- Chương 11: Có tiền thì em chính là DADDY
- Chương 12: Năng lực làm tán gia bại sản của nữ chủ nhân
- Chương 13: Quả thật em hơi ấm ức
- Chương 14: Anh biết Thương Thiếu Diễn không
- Chương 15: Thì ra Thương Lục có bệnh
- Chương 16: Thương Lục bị chơi
- Chương 17: Thương Úc đích thân đến từ hôn
- Chương 18: Cuộc hôn nhân được hứa hẹn từ bé này quan trọng lắm sao?
- Chương 19: Anh và ba tôi nói chuyện gì
- Chương 20: Chỉ cần cô muốn
- Chương 21: Khẩu Desert Eagle Hoàng kim
- Chương 22: Ba mình không cho khoe của
- Chương 23: Mình đi tìm việc
- Chương 24: Lê Tam anh về hưu cho rồi
- Chương 25: Babygirl
- Chương 26: Tĩnh lặng tùy duyên
- Chương 27: Phải theo đuổi cô gái này!
- Chương 28: Anh ta là người của Thương Úc
- Chương 29: Tấm danh thiếp ngu xuẩn
- Chương 30: Lê Nhị kết hôn lúc nào thế
- Chương 31: Thủ đoạn này khôn khéo quá!
- Chương 32: Lời đồn không đáng tin
- Chương 33: Không quen Âu Bạch à?
- Chương 34: Diễn gia mời tôi dùng bữa?
- Chương 35: Chắc anh không đánh lại anh ba tôi
- Chương 36: Tôi không có quặng ở Châu Phi
- Chương 37: Ai lại đi thích một tên thiểu năng
- Chương 38: Tra được số điện thoại của bố già
- Chương 39: Babygirl gửi tin nhắn
- Chương 40: Tuesday phải chịu cái chết xã hội* thế nào
- Chương 41: Sao phải khách sáo
- Chương 42: Có người gây chuyện
- Chương 43: Lê Tiếu là ba tôi cũng là cụ tổ của bạn
- Chương 44: Giang Ức cô giữ thể diện chút đi
- Chương 45: Hoa hồng tàn úa
- Chương 46: Muốn đánh nhau với ai
- Chương 47: Không có lần sau
- Chương 48: Cung kính xin lỗi
- Chương 49: Đội xe sang trọng trước lầu giáo vụ
- Chương 50: Hẹn dùng bữa bị từ chối
- Chương 51: Những món phụ nữ không thích ăn đều không thấy
- Chương 52: Xuất phát đến Thành phố Lâm
- Chương 53: Muốn đền bù cho tôi
- Chương 54: Con gái chạy xe đường dài không an toàn
- Chương 55: Đây không phải là một bàn thờ sống!
- Chương 56: Rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì
- Chương 57: Không tự lượng sức
- Chương 58: Anh có thù với Thương Thiếu Diễn à?
- Chương 59: Chuyện cũ năm ấy
- Chương 60: Cô là học trò duy nhất của Trọng Cửa Công
- Chương 61: Trò ấy khác con
- Chương 62: Diễn gia tôi còn độc thân
- Chương 63: Lái xe chú ý an toàn
- Chương 64: Còn cần đến cơ hội thực tập không
- Chương 65: Đến trụ sở chính của tập đoàn Diễn Hoàng
- Chương 66: Nên chôn anh ta ở đâu nhỉ
- Chương 67: Diễn gia có phải tôi trọc giận anh
- Chương 68: Tôi đến vì Diễn Hoàng
- Chương 69: Em và cậu ta sẽ không tiếp xúc qua công việc
- Chương 70: Đó là nghĩa trang tư nhân của anh ta
- Chương 71: Thương Úc đội mưa mà đến
- Chương 72: Xuống lầu
- Chương 73: Biệt thự Nam Dương
- Chương 74: Chỗ tôi không có quần áo phụ nữ
- Chương 75: Làm chậm trễ chuyện tôi hẹn hò
- Chương 76: Đường Dực Đình độc diễn
- Chương 77: Có thấy qua bắt cóc đòi hộ khẩu chưa
- Chương 78: Yêu đương qua mạng ba tháng
- Chương 79: Dạo chơi một ngày ở cục cảnh sát
- Chương 80: Vụ này không đơn giản đâu!
- Chương 81: Quan lớn đè chết người
- Chương 82: Ba chúng tôi là công nhân cùng công trường