Chương 26: Tĩnh lặng tùy duyên
Lê Tiểu không phải hacker, nhưng kỹ thuật máy tính của cô thì người bình thường không thể bì được.
Dù gì ở bên cạnh Lê Thiếu Quyền – fan cuồng chính hiệu của Honker Union- lâu ngày mưa đầm thấm đất, năng lực viết mã code của Lê Tiếu siêu việt không kém.Chỉ là cô quá lười đánh máy,lười suy nghĩ, làm việc gì cũng tĩnh lặng, tùy duyên.
Lê Thiểu Quyền từng cảm khái, nếu Lê Tiếu chịu chú tâm nghiên cứu kỹ thuật của hacker thì chắc chắn thành viên của Honker Union sẽ mời cô gia nhập.
Chưa đến mười phút, tài liệu bị phá đã hoàn toàn được khôi phục.
Lê Tiếu đặt một tay trên bàn phím, gõ chầm chậm từng ngón.Phá nát luận văn của cô vì muốn cô không thể tốt nghiệp đúng hạn?
Luận văn về chuyên ngành công trình sinh vật tế bào yêu cầu rất khắc khe.
Dù là người có thành tích ưu tú như Lê Tiếu thì cũng phải mất một tuần mới hoàn thành được.
Nếu là chuyện khác, cô có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng về nguyên tắc, cô quyết không chấp nhận hạt cát nào.
Lê Tiếu tựa người lên ghế, đầu ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, khẽ nhếch môi, tắt trang bìa luận văn, đăng nhập chức năng ghi nhớ quay phim.
Dù gì đây cũng là máy vi tính mà Lê Thiếu Quyền đã điều chỉnh cho cô, thế nên hệ thống chức năng ghi nhớ quay phim cũng được anh ta khai thác đặc biệt.
Có lẽ người phá tài liệu không hề ngờ rằng, đêm khuya ba hôm trước, hành động của họ đã bị máy vi tính ghi hình lại.Sẩm tối, hoàng hôn đã ngả.
Lê Tiếu đang làm tổ trên ghế trước cửa sổ nhìn bản vẽ thiết kế.
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, là anh Hai Lê Ngạn không mời mà đến.
"Tiểu Tiếu, em đang làm gì thế?"
Lê Ngạn mặc vest trắng chỉn chu, đuôi tóc được vuốt keo cố định sau gáy, cổ áo còn thắt một chiếc nơ hồng, trông khá phóng túng.
Lê Tiếu liếc mắt nhìn anh: "Anh đi thi hoa hậu à?"
Lê Ngạn đưa tay chỉnh lại nơ, cúi đầu nhìn phục trang của mình: "Thể nào, đẹp lắm đúng không? Đi thôi, anh dẫn em đi giải sầu."
Lê Tiếu câm nín nhìn chằm chằm nơ hồng của anh rồi lắc đầu từ chối: "Em không đi."
"Không đi không được!" Lê Ngạn xụ mặt đi đến bên cạnh cô, lấy điện thoại của cô: "Tối nay khách sạn Hoàng Gia có một buổi triển lãm tranh, em đi với anh, tiện chọn mấy bác giúp anh luôn.
Số tiền kiếm được chúng ta chia bốn sáu, em thấy sao?"
Lê Tiếu thở dài, nhỏm dậy khỏi ghế, lười biếng hỏi: "Nhìn em thiếu tiền lắm à?"
"Em không thiếu tiền, nhưng anh muốn cho em! Nhanh thay đồ, anh chờ em dưới lầu."
Lê Ngạn giục cô, giọng điệu không cho phép từ chối.
Sau khi trả điện thoại lại cho cô thì anh sải bước ra ngoài.
...
Nửa tiếng sau, Lê Tiếu thay lễ phục màu đen rồi theo Lê Ngạn lên chiếc Bentley Continental của gia đình.
Ngồi ghế sau, Lê Ngạn cầm điện thoại xem giới thiệu của buổi triển lãm, thỉnh thoảng lẩm bẩm.
"Ai tổ chức triển lãm tranh tối nay thế?" Lê Tiếu nắm một bên gẫu váy, nghe Lê Ngạn lẩm bẩm "danh họa cổ điển châu Âu" nên hỏi.
Mấy năm nay, danh họa cổ điển châu u hiếm khi xuất hiện ở các buổi triển lãm trong thành phố, hầu hết đều được người sưu tầm và viện bảo tàng lưu giữ, sao triển lãm tranh tối nay lại có thế?
Lê Ngạn vừa xem điện thoại vừa giải thích: "Nghe nói do Tập đoàn Diễn Hoàng Foundation làm chủ.
Anh xem qua bản giới thiệu điện tử thì có mấy bức trông được lắm."
Nghe thế, mắt Lê Tiếu sáng lên.
Hóa ra là Tập đoàn Diễn Hoàng.
Cô trầm ngâm, nhìn ra ngoài cửa, cất giọng thờ ơ: "Thương Thiếu Diễn có đến không?"
Lê Ngạn lơ đãng đáp lại: "Chắc anh ta không tham dự mấy buổi triển lãm thế này đâu.Hơn nữa sáng nay nghe ba nói, hình như hôm nay anh ta trở về Parma rồi.".
Dù gì ở bên cạnh Lê Thiếu Quyền – fan cuồng chính hiệu của Honker Union- lâu ngày mưa đầm thấm đất, năng lực viết mã code của Lê Tiếu siêu việt không kém.Chỉ là cô quá lười đánh máy,lười suy nghĩ, làm việc gì cũng tĩnh lặng, tùy duyên.
Lê Thiểu Quyền từng cảm khái, nếu Lê Tiếu chịu chú tâm nghiên cứu kỹ thuật của hacker thì chắc chắn thành viên của Honker Union sẽ mời cô gia nhập.
Chưa đến mười phút, tài liệu bị phá đã hoàn toàn được khôi phục.
Lê Tiếu đặt một tay trên bàn phím, gõ chầm chậm từng ngón.Phá nát luận văn của cô vì muốn cô không thể tốt nghiệp đúng hạn?
Luận văn về chuyên ngành công trình sinh vật tế bào yêu cầu rất khắc khe.
Dù là người có thành tích ưu tú như Lê Tiếu thì cũng phải mất một tuần mới hoàn thành được.
Nếu là chuyện khác, cô có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng về nguyên tắc, cô quyết không chấp nhận hạt cát nào.
Lê Tiếu tựa người lên ghế, đầu ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, khẽ nhếch môi, tắt trang bìa luận văn, đăng nhập chức năng ghi nhớ quay phim.
Dù gì đây cũng là máy vi tính mà Lê Thiếu Quyền đã điều chỉnh cho cô, thế nên hệ thống chức năng ghi nhớ quay phim cũng được anh ta khai thác đặc biệt.
Có lẽ người phá tài liệu không hề ngờ rằng, đêm khuya ba hôm trước, hành động của họ đã bị máy vi tính ghi hình lại.Sẩm tối, hoàng hôn đã ngả.
Lê Tiếu đang làm tổ trên ghế trước cửa sổ nhìn bản vẽ thiết kế.
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, là anh Hai Lê Ngạn không mời mà đến.
"Tiểu Tiếu, em đang làm gì thế?"
Lê Ngạn mặc vest trắng chỉn chu, đuôi tóc được vuốt keo cố định sau gáy, cổ áo còn thắt một chiếc nơ hồng, trông khá phóng túng.
Lê Tiếu liếc mắt nhìn anh: "Anh đi thi hoa hậu à?"
Lê Ngạn đưa tay chỉnh lại nơ, cúi đầu nhìn phục trang của mình: "Thể nào, đẹp lắm đúng không? Đi thôi, anh dẫn em đi giải sầu."
Lê Tiếu câm nín nhìn chằm chằm nơ hồng của anh rồi lắc đầu từ chối: "Em không đi."
"Không đi không được!" Lê Ngạn xụ mặt đi đến bên cạnh cô, lấy điện thoại của cô: "Tối nay khách sạn Hoàng Gia có một buổi triển lãm tranh, em đi với anh, tiện chọn mấy bác giúp anh luôn.
Số tiền kiếm được chúng ta chia bốn sáu, em thấy sao?"
Lê Tiếu thở dài, nhỏm dậy khỏi ghế, lười biếng hỏi: "Nhìn em thiếu tiền lắm à?"
"Em không thiếu tiền, nhưng anh muốn cho em! Nhanh thay đồ, anh chờ em dưới lầu."
Lê Ngạn giục cô, giọng điệu không cho phép từ chối.
Sau khi trả điện thoại lại cho cô thì anh sải bước ra ngoài.
...
Nửa tiếng sau, Lê Tiếu thay lễ phục màu đen rồi theo Lê Ngạn lên chiếc Bentley Continental của gia đình.
Ngồi ghế sau, Lê Ngạn cầm điện thoại xem giới thiệu của buổi triển lãm, thỉnh thoảng lẩm bẩm.
"Ai tổ chức triển lãm tranh tối nay thế?" Lê Tiếu nắm một bên gẫu váy, nghe Lê Ngạn lẩm bẩm "danh họa cổ điển châu Âu" nên hỏi.
Mấy năm nay, danh họa cổ điển châu u hiếm khi xuất hiện ở các buổi triển lãm trong thành phố, hầu hết đều được người sưu tầm và viện bảo tàng lưu giữ, sao triển lãm tranh tối nay lại có thế?
Lê Ngạn vừa xem điện thoại vừa giải thích: "Nghe nói do Tập đoàn Diễn Hoàng Foundation làm chủ.
Anh xem qua bản giới thiệu điện tử thì có mấy bức trông được lắm."
Nghe thế, mắt Lê Tiếu sáng lên.
Hóa ra là Tập đoàn Diễn Hoàng.
Cô trầm ngâm, nhìn ra ngoài cửa, cất giọng thờ ơ: "Thương Thiếu Diễn có đến không?"
Lê Ngạn lơ đãng đáp lại: "Chắc anh ta không tham dự mấy buổi triển lãm thế này đâu.Hơn nữa sáng nay nghe ba nói, hình như hôm nay anh ta trở về Parma rồi.".
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Từ hôn
- Chương 2: Họ thương, tên úc, tự thiếu diễn
- Chương 3: Gương mặt ấy khá đẹp!
- Chương 4: Tên Thương Lục này chưa xong với nhà họ Lê chúng ta đâu
- Chương 5: Quá Ngầu
- Chương 6: Thẩm mỹ của cậu bị chó tha đi rồi
- Chương 7: Cô Lê Diễn gia cho mời
- Chương 8: Sao không phải là anh đính hôn với tôi
- Chương 9: Để trống lịch ngày mốt ra
- Chương 10: Trái cây này đắt lắm nhỉ
- Chương 11: Có tiền thì em chính là DADDY
- Chương 12: Năng lực làm tán gia bại sản của nữ chủ nhân
- Chương 13: Quả thật em hơi ấm ức
- Chương 14: Anh biết Thương Thiếu Diễn không
- Chương 15: Thì ra Thương Lục có bệnh
- Chương 16: Thương Lục bị chơi
- Chương 17: Thương Úc đích thân đến từ hôn
- Chương 18: Cuộc hôn nhân được hứa hẹn từ bé này quan trọng lắm sao?
- Chương 19: Anh và ba tôi nói chuyện gì
- Chương 20: Chỉ cần cô muốn
- Chương 21: Khẩu Desert Eagle Hoàng kim
- Chương 22: Ba mình không cho khoe của
- Chương 23: Mình đi tìm việc
- Chương 24: Lê Tam anh về hưu cho rồi
- Chương 25: Babygirl
- Chương 26: Tĩnh lặng tùy duyên
- Chương 27: Phải theo đuổi cô gái này!
- Chương 28: Anh ta là người của Thương Úc
- Chương 29: Tấm danh thiếp ngu xuẩn
- Chương 30: Lê Nhị kết hôn lúc nào thế
- Chương 31: Thủ đoạn này khôn khéo quá!
- Chương 32: Lời đồn không đáng tin
- Chương 33: Không quen Âu Bạch à?
- Chương 34: Diễn gia mời tôi dùng bữa?
- Chương 35: Chắc anh không đánh lại anh ba tôi
- Chương 36: Tôi không có quặng ở Châu Phi
- Chương 37: Ai lại đi thích một tên thiểu năng
- Chương 38: Tra được số điện thoại của bố già
- Chương 39: Babygirl gửi tin nhắn
- Chương 40: Tuesday phải chịu cái chết xã hội* thế nào
- Chương 41: Sao phải khách sáo
- Chương 42: Có người gây chuyện
- Chương 43: Lê Tiếu là ba tôi cũng là cụ tổ của bạn
- Chương 44: Giang Ức cô giữ thể diện chút đi
- Chương 45: Hoa hồng tàn úa
- Chương 46: Muốn đánh nhau với ai
- Chương 47: Không có lần sau
- Chương 48: Cung kính xin lỗi
- Chương 49: Đội xe sang trọng trước lầu giáo vụ
- Chương 50: Hẹn dùng bữa bị từ chối
- Chương 51: Những món phụ nữ không thích ăn đều không thấy
- Chương 52: Xuất phát đến Thành phố Lâm
- Chương 53: Muốn đền bù cho tôi
- Chương 54: Con gái chạy xe đường dài không an toàn
- Chương 55: Đây không phải là một bàn thờ sống!
- Chương 56: Rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì
- Chương 57: Không tự lượng sức
- Chương 58: Anh có thù với Thương Thiếu Diễn à?
- Chương 59: Chuyện cũ năm ấy
- Chương 60: Cô là học trò duy nhất của Trọng Cửa Công
- Chương 61: Trò ấy khác con
- Chương 62: Diễn gia tôi còn độc thân
- Chương 63: Lái xe chú ý an toàn
- Chương 64: Còn cần đến cơ hội thực tập không
- Chương 65: Đến trụ sở chính của tập đoàn Diễn Hoàng
- Chương 66: Nên chôn anh ta ở đâu nhỉ
- Chương 67: Diễn gia có phải tôi trọc giận anh
- Chương 68: Tôi đến vì Diễn Hoàng
- Chương 69: Em và cậu ta sẽ không tiếp xúc qua công việc
- Chương 70: Đó là nghĩa trang tư nhân của anh ta
- Chương 71: Thương Úc đội mưa mà đến
- Chương 72: Xuống lầu
- Chương 73: Biệt thự Nam Dương
- Chương 74: Chỗ tôi không có quần áo phụ nữ
- Chương 75: Làm chậm trễ chuyện tôi hẹn hò
- Chương 76: Đường Dực Đình độc diễn
- Chương 77: Có thấy qua bắt cóc đòi hộ khẩu chưa
- Chương 78: Yêu đương qua mạng ba tháng
- Chương 79: Dạo chơi một ngày ở cục cảnh sát
- Chương 80: Vụ này không đơn giản đâu!
- Chương 81: Quan lớn đè chết người
- Chương 82: Ba chúng tôi là công nhân cùng công trường