Chương 21: Khẩu Desert Eagle Hoàng kim
Tại ga-ra nhà họ Lê, Lê Tiểu vừa mới tới gần chiếc Mec mình thì nhìn thấy có người đang ngôi ở ghế lái phụ.
Cô đi tới gần thì cửa số xe cũng hạ xuống, gương mặt mê hoặc của Nam Hân xuất hiện, "Bé cưng, nhớ chị không?"
Lê Tiếu liếc cô nàng một cái, giãm lên bàn đạp leo vào chỗ ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Chị về với Lê Tam à?"
Nam Hân hất tóc, chồm về phía Lê Tiếu, "Đúng vậy.Chị đây không phải là vì bé cưng nhà chúng ta mà làm kẻ xấu sao? Thế nào, vừa rồi em có hài lòng với biểu hiện của chị không?"Lúc này, Nam Hân đã thay ra bộ trang phục hầu gái, dáng người xinh đẹp càng hiện ra vẻ quyến rũ lẳng lơ.Phụ nữ thế này có thể trở thành thủ hạ đắc lực của Lê Tam thì tuyệt đối không phải chỉ nhờ dáng vẻ xinh đẹp kia.
Nếu có người nhìn thấy Nam Hân mặt không đổi sắc đi xuyên qua mưa bom lửa đạn thì nhất định sẽ không xem thường cô nữa.
Mà quan hệ giữa cô và Lê Tiếu chỉ có thể dùng chữ "cùng sinh cùng tử" để hình dung.
Trong rừng rậm ở biên giới hỗn loạn, Lê Tiếu đã từng cứu Nam Hân một lần năm cô mười chín tuổi.
Lúc này, Lê Tiếu bấm kéo cửa sổ xuống, gác cùi chỏ lên cửa xe, liếc mắt hài hước: "Là chị nương tay hay là Thương Lục không chịu nổi bị giày vò? Hình như chị có làm gì đâu..."
Cô còn chưa dứt lời thì Nam Hân đã trợn mắt thật lớn khinh thường, "Là anh ta quá yêu thôi, hoàn toàn chẳng cho chị cả cơ hội để phát huy."
Đang nói chuyện lại nhìn thấy cách ăn mặc thoải mái của Lê Tiếu, Nam Hân lại hỏi: "Em muốn ra ngoài?"
Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trả lời: "Ừ, đi trường học."
Môi Nam Hân giật giật, ngón tay sơn đỏ mở cửa, ngay sau đó nghiêng đầu nhắc nhở: "Tạm thời chị không về lại biên giới, gặp chuyện có thể gọi chị bất cứ lúc nào.Còn nữa, chị vừa mới bỏ món quà mới nhất vào hộp lưu trữ cho em.Không cần cảm ơn!"Nói xong, Nam Hân nghiêng người xuống xe, váy đen bó sát uyển chuyển rời khỏi ga-ra.
Lê Tiếu mở hộp lưu trữ giữa ghế ngồi ra, bên trong là khẩu Desert Eagle hoàng kim đã được cải tiến.
Thân súng màu vàng kim sáng lóng lánh, cỡ 0.357 chính là ấn bản sưu tập mà người yêu thích tranh nhau giành lấy.
Lê Tiếu cầm thân súng lạnh buốt trong tay, ước lượng sức nặng, không biết hỏa lực sẽ mạnh hơn gấp mấy lần so với súng thường trong trường bắn.
Cô yêu thích không muốn buông tay, chơi một hồi rồi mới để lại trong hộp.
Lê Tiếu thích súng ống, cũng như đam mê các loại máy móc tinh vi.
Nhờ việc buôn bán của Lê Tam ở biên giới, nên cô có loại ham mê đặc biệt này.
...
Mười giờ rưỡi sáng, Lê Tiếu lái xe đến trường Đại học Y khoa Nam Dương.
Gần tới mùa tốt nghiệp, sân trường vắng bóng các sinh viên năm tư.
Cô đỗ chiếc Mercedes G series ở ven đường, sau khi xuống xe thì đi bộ về phía cổng chính đại học.
Năm đó Lê Tiếu xếp hạng top 100 người có điểm thi cao nhất vào đại học toàn thành phố.
Nhưng người nhà không muốn cô rời khỏi Nam Dương, nên sau khi cả nhà thảo luận, mọi người đều nhất trí để Lê Tiếu ở lại Nam Dương, học đại học Y.
Lúc ấy Lê Quảng Minh đã nói: "Trọng điểm không phải là trường đại học nào, dù sao chuyện trở thành người ưu tú xuất sắc cứ giao cho ba anh của con là được.Lê Tiếu con là con gái duy nhất trong nhà, hưởng thụ cuộc sống đi con.
Học hành cực khổ như vậy, con muốn trường nào cũng được, không quan trọng."
Thế nên, cả ba chí nguyện của Lê Tiếu đều có tên Đại học Y khoa Nam Dương.
Bởi vì điểm thi cao, cô cuối cùng chọn Kỹ thuật Y sinh – chuyên ngành đứng đầu của Đại học Y.
Đại học Y Nam Dương rộng lớn, khu trường học, khu sinh hoạt và khu vận động được bày bố theo hình tam giác.
Bước vào khu vực nặng mùi học thuật, "bên trên bảng vàng" bên phải đều là hình của Lê Tiếu đoạt giải thưởng nghiên cứu.
Cô đi tới gần thì cửa số xe cũng hạ xuống, gương mặt mê hoặc của Nam Hân xuất hiện, "Bé cưng, nhớ chị không?"
Lê Tiếu liếc cô nàng một cái, giãm lên bàn đạp leo vào chỗ ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Chị về với Lê Tam à?"
Nam Hân hất tóc, chồm về phía Lê Tiếu, "Đúng vậy.Chị đây không phải là vì bé cưng nhà chúng ta mà làm kẻ xấu sao? Thế nào, vừa rồi em có hài lòng với biểu hiện của chị không?"Lúc này, Nam Hân đã thay ra bộ trang phục hầu gái, dáng người xinh đẹp càng hiện ra vẻ quyến rũ lẳng lơ.Phụ nữ thế này có thể trở thành thủ hạ đắc lực của Lê Tam thì tuyệt đối không phải chỉ nhờ dáng vẻ xinh đẹp kia.
Nếu có người nhìn thấy Nam Hân mặt không đổi sắc đi xuyên qua mưa bom lửa đạn thì nhất định sẽ không xem thường cô nữa.
Mà quan hệ giữa cô và Lê Tiếu chỉ có thể dùng chữ "cùng sinh cùng tử" để hình dung.
Trong rừng rậm ở biên giới hỗn loạn, Lê Tiếu đã từng cứu Nam Hân một lần năm cô mười chín tuổi.
Lúc này, Lê Tiếu bấm kéo cửa sổ xuống, gác cùi chỏ lên cửa xe, liếc mắt hài hước: "Là chị nương tay hay là Thương Lục không chịu nổi bị giày vò? Hình như chị có làm gì đâu..."
Cô còn chưa dứt lời thì Nam Hân đã trợn mắt thật lớn khinh thường, "Là anh ta quá yêu thôi, hoàn toàn chẳng cho chị cả cơ hội để phát huy."
Đang nói chuyện lại nhìn thấy cách ăn mặc thoải mái của Lê Tiếu, Nam Hân lại hỏi: "Em muốn ra ngoài?"
Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trả lời: "Ừ, đi trường học."
Môi Nam Hân giật giật, ngón tay sơn đỏ mở cửa, ngay sau đó nghiêng đầu nhắc nhở: "Tạm thời chị không về lại biên giới, gặp chuyện có thể gọi chị bất cứ lúc nào.Còn nữa, chị vừa mới bỏ món quà mới nhất vào hộp lưu trữ cho em.Không cần cảm ơn!"Nói xong, Nam Hân nghiêng người xuống xe, váy đen bó sát uyển chuyển rời khỏi ga-ra.
Lê Tiếu mở hộp lưu trữ giữa ghế ngồi ra, bên trong là khẩu Desert Eagle hoàng kim đã được cải tiến.
Thân súng màu vàng kim sáng lóng lánh, cỡ 0.357 chính là ấn bản sưu tập mà người yêu thích tranh nhau giành lấy.
Lê Tiếu cầm thân súng lạnh buốt trong tay, ước lượng sức nặng, không biết hỏa lực sẽ mạnh hơn gấp mấy lần so với súng thường trong trường bắn.
Cô yêu thích không muốn buông tay, chơi một hồi rồi mới để lại trong hộp.
Lê Tiếu thích súng ống, cũng như đam mê các loại máy móc tinh vi.
Nhờ việc buôn bán của Lê Tam ở biên giới, nên cô có loại ham mê đặc biệt này.
...
Mười giờ rưỡi sáng, Lê Tiếu lái xe đến trường Đại học Y khoa Nam Dương.
Gần tới mùa tốt nghiệp, sân trường vắng bóng các sinh viên năm tư.
Cô đỗ chiếc Mercedes G series ở ven đường, sau khi xuống xe thì đi bộ về phía cổng chính đại học.
Năm đó Lê Tiếu xếp hạng top 100 người có điểm thi cao nhất vào đại học toàn thành phố.
Nhưng người nhà không muốn cô rời khỏi Nam Dương, nên sau khi cả nhà thảo luận, mọi người đều nhất trí để Lê Tiếu ở lại Nam Dương, học đại học Y.
Lúc ấy Lê Quảng Minh đã nói: "Trọng điểm không phải là trường đại học nào, dù sao chuyện trở thành người ưu tú xuất sắc cứ giao cho ba anh của con là được.Lê Tiếu con là con gái duy nhất trong nhà, hưởng thụ cuộc sống đi con.
Học hành cực khổ như vậy, con muốn trường nào cũng được, không quan trọng."
Thế nên, cả ba chí nguyện của Lê Tiếu đều có tên Đại học Y khoa Nam Dương.
Bởi vì điểm thi cao, cô cuối cùng chọn Kỹ thuật Y sinh – chuyên ngành đứng đầu của Đại học Y.
Đại học Y Nam Dương rộng lớn, khu trường học, khu sinh hoạt và khu vận động được bày bố theo hình tam giác.
Bước vào khu vực nặng mùi học thuật, "bên trên bảng vàng" bên phải đều là hình của Lê Tiếu đoạt giải thưởng nghiên cứu.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Từ hôn
- Chương 2: Họ thương, tên úc, tự thiếu diễn
- Chương 3: Gương mặt ấy khá đẹp!
- Chương 4: Tên Thương Lục này chưa xong với nhà họ Lê chúng ta đâu
- Chương 5: Quá Ngầu
- Chương 6: Thẩm mỹ của cậu bị chó tha đi rồi
- Chương 7: Cô Lê Diễn gia cho mời
- Chương 8: Sao không phải là anh đính hôn với tôi
- Chương 9: Để trống lịch ngày mốt ra
- Chương 10: Trái cây này đắt lắm nhỉ
- Chương 11: Có tiền thì em chính là DADDY
- Chương 12: Năng lực làm tán gia bại sản của nữ chủ nhân
- Chương 13: Quả thật em hơi ấm ức
- Chương 14: Anh biết Thương Thiếu Diễn không
- Chương 15: Thì ra Thương Lục có bệnh
- Chương 16: Thương Lục bị chơi
- Chương 17: Thương Úc đích thân đến từ hôn
- Chương 18: Cuộc hôn nhân được hứa hẹn từ bé này quan trọng lắm sao?
- Chương 19: Anh và ba tôi nói chuyện gì
- Chương 20: Chỉ cần cô muốn
- Chương 21: Khẩu Desert Eagle Hoàng kim
- Chương 22: Ba mình không cho khoe của
- Chương 23: Mình đi tìm việc
- Chương 24: Lê Tam anh về hưu cho rồi
- Chương 25: Babygirl
- Chương 26: Tĩnh lặng tùy duyên
- Chương 27: Phải theo đuổi cô gái này!
- Chương 28: Anh ta là người của Thương Úc
- Chương 29: Tấm danh thiếp ngu xuẩn
- Chương 30: Lê Nhị kết hôn lúc nào thế
- Chương 31: Thủ đoạn này khôn khéo quá!
- Chương 32: Lời đồn không đáng tin
- Chương 33: Không quen Âu Bạch à?
- Chương 34: Diễn gia mời tôi dùng bữa?
- Chương 35: Chắc anh không đánh lại anh ba tôi
- Chương 36: Tôi không có quặng ở Châu Phi
- Chương 37: Ai lại đi thích một tên thiểu năng
- Chương 38: Tra được số điện thoại của bố già
- Chương 39: Babygirl gửi tin nhắn
- Chương 40: Tuesday phải chịu cái chết xã hội* thế nào
- Chương 41: Sao phải khách sáo
- Chương 42: Có người gây chuyện
- Chương 43: Lê Tiếu là ba tôi cũng là cụ tổ của bạn
- Chương 44: Giang Ức cô giữ thể diện chút đi
- Chương 45: Hoa hồng tàn úa
- Chương 46: Muốn đánh nhau với ai
- Chương 47: Không có lần sau
- Chương 48: Cung kính xin lỗi
- Chương 49: Đội xe sang trọng trước lầu giáo vụ
- Chương 50: Hẹn dùng bữa bị từ chối
- Chương 51: Những món phụ nữ không thích ăn đều không thấy
- Chương 52: Xuất phát đến Thành phố Lâm
- Chương 53: Muốn đền bù cho tôi
- Chương 54: Con gái chạy xe đường dài không an toàn
- Chương 55: Đây không phải là một bàn thờ sống!
- Chương 56: Rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì
- Chương 57: Không tự lượng sức
- Chương 58: Anh có thù với Thương Thiếu Diễn à?
- Chương 59: Chuyện cũ năm ấy
- Chương 60: Cô là học trò duy nhất của Trọng Cửa Công
- Chương 61: Trò ấy khác con
- Chương 62: Diễn gia tôi còn độc thân
- Chương 63: Lái xe chú ý an toàn
- Chương 64: Còn cần đến cơ hội thực tập không
- Chương 65: Đến trụ sở chính của tập đoàn Diễn Hoàng
- Chương 66: Nên chôn anh ta ở đâu nhỉ
- Chương 67: Diễn gia có phải tôi trọc giận anh
- Chương 68: Tôi đến vì Diễn Hoàng
- Chương 69: Em và cậu ta sẽ không tiếp xúc qua công việc
- Chương 70: Đó là nghĩa trang tư nhân của anh ta
- Chương 71: Thương Úc đội mưa mà đến
- Chương 72: Xuống lầu
- Chương 73: Biệt thự Nam Dương
- Chương 74: Chỗ tôi không có quần áo phụ nữ
- Chương 75: Làm chậm trễ chuyện tôi hẹn hò
- Chương 76: Đường Dực Đình độc diễn
- Chương 77: Có thấy qua bắt cóc đòi hộ khẩu chưa
- Chương 78: Yêu đương qua mạng ba tháng
- Chương 79: Dạo chơi một ngày ở cục cảnh sát
- Chương 80: Vụ này không đơn giản đâu!
- Chương 81: Quan lớn đè chết người
- Chương 82: Ba chúng tôi là công nhân cùng công trường