Chương 14: Anh biết Thương Thiếu Diễn không
Rõ ràng Lê Tiêu không hê muốn bàn thêm chuyện Thương Lục từ hôn.
Chuyện đính ước từ bé không biết ở đâu ra, có từ hôn cũng là thuận theo ý muốn.
Lúc này, Lê Thừa đang làm ổ trên ghế bắt tréo chân thật tao nhã, đặc biệt là dáng vẻ lười biếng kia nhìn y hệt Lê Tiếu.Anh ngẩng đầu, trên gương mặt quyết đoán hiện lên nụ cười cưng chiều: "Không muốn nói sao?"
Lê Tiếu nhìn Lê Thừa, thuận thể ném súng về lại cho anh rồi ngồi xuống góc giường, chống hai tay sau lưng, nét mặt lạnh nhạt: "Phải."Hầu như chỉ ở trước mặt anh Ba Lê Thừa thì những suy nghĩ thật sự của Lê Tiếu mới có thể bộc lộ ra.
Lê Thừa híp đôi mắt lạnh lẽo, đáy mắt ẩn chứa tàn nhẫn: "Vậy thì không cần nói, để anh Ba đòi lại những uất ức mà em đã chịu ở chỗ cậu ta."
Lê Tiếu ngồi bên giường đá mũi chân, ánh mắt rơi trên áo khoác đen sau ghế, trong đầu lại hiện lên bóng dáng màu đen của một người khác.
Cô phiền muộn, chậm rãi hỏi: "Từ biên giới về có một không anh?"
"Không mệt, muốn làm gì?" Từ trước đến giờ, Lê Thừa luôn nuông chiều Lê Tiếu không có giới hạn.
Thấy vậy, trong đôi mắt luôn thờ ơ như phủ màn sương mờ chợt hiện lên vẻ nôn nóng khác biệt: "Quy tắc cũ?"
"Được, đi thôi!"
Lê Thừa vừa nói vừa đứng dậy, thuận tay xoa đầu Lê Tiếu, sau đó hai anh em đi thẳng ra bãi đỗ xe.
Qua khoảng năm phút, hai chiếc Ferrari lái ra khỏi nhà họ Lê.
Đường nét uyển chuyển của thân xe cắt qua sương mù hoàng hôn, tiếng nổ động cơ như có thể giấu đi hết mọi muộn phiền thế gian.!
Bảy giờ tối, tại trường bắn Bác Lan.
Lê Tiếu đeo kính an toàn và nút bịt tai, đứng trước bãi bắn đơn, trang phục bắn súng màu đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, tóc buộc đuôi ngựa rũ sau gáy, khí chất lạnh lùng hiên ngang như mai thấm khí lạnh mùa đông.
Dường như chỉ khi đứng ở sân bắn, tính tùy tiện của Lê Tiếu mới có thể biến mất hoàn toàn.
Cô cúi đầu nhìn súng lục dân dụng trên bàn, cầm báng súng áng chừng, dù trọng lượng hay cảm giác tay đều khác hẳn loại chế tạo dưới trướng của anh Ba.
Lê Tiếu cầm bằng đạn, thành thạo lắp ráp xong thì giây kế tiếp giường thẳng tay, bắn ba phát đạn về phía trước.
Hai phát ghim ở vòng mười, một phát ở vòng tám.
Với thành tích này, Lê Tiếu híp mắt tỏ vẻ bất mãn.
Cô giật giật cổ tay, lại hướng hồng tâm bắn thêm mấy phát.
Xung lượng đạn rời khỏi băng rất lớn, xen lẫn với tiếng nổ không khí vang khắp trường bắn tư nhân.
Chưa đến một tiếng đồng hồ, Lê Tiếu đã bắn trăm phát, cho đến khi hổ khẩu bàn tay tê dại, cô mới từ từ buông súng xuống.
Một tay vịn bệ bắn, một tay xoa đầu, cô cất giọng vừa nặng nề vừa khàn khàn: "Không bắn nữa..."
Từ đầu đến cuối, Lê Thừa ngồi trên ghế nghỉ sau lưng cô duỗi thẳng chân, cổ chân bắt tréo thỉnh thoảng lắc lư.
Nghe Lê Tiếu nói thế, anh nhìn bản ghi chép, liếm răng, cười như không cười: "Em bắn trúng vòng tắm hai mươi ba lần.Nếu thành tích này ở biên giới thì đủ cho em chết cả trăm lần rồi."
Lê Thừa rất hiểu em gái mình, kết quả bắn tối nay có thể hiểu rõ một chuyện: lòng cô không yên.
Lúc này, Lê Tiếu xoa cổ tay, xoay người nhìn Lê Thừa, đáy mắt hằn tơ máu: "Lê Tam, anh biết Thương Thiểu Diễn không?"
Cô hỏi thẳng, ánh sáng trong đôi mắt nai như bị sương khói bao phủ, không nhìn thấy sự tức giận nào.
"Thương Thiểu Diễn?" Lê Thừa rụt chân lại, chống khuỷu tay lên đầu gối, hơi nghiêng người: "Người của Tập đoàn Diễn Hoàng ấy à?"
Lê Tiếu đi đến trước mặt anh, cầm nước bổ sung năng lượng trên bàn, nốc một ngụm lớn, nhướng mày đáp: "Phải, chính là anh ta, anh có biết không?".
Chuyện đính ước từ bé không biết ở đâu ra, có từ hôn cũng là thuận theo ý muốn.
Lúc này, Lê Thừa đang làm ổ trên ghế bắt tréo chân thật tao nhã, đặc biệt là dáng vẻ lười biếng kia nhìn y hệt Lê Tiếu.Anh ngẩng đầu, trên gương mặt quyết đoán hiện lên nụ cười cưng chiều: "Không muốn nói sao?"
Lê Tiếu nhìn Lê Thừa, thuận thể ném súng về lại cho anh rồi ngồi xuống góc giường, chống hai tay sau lưng, nét mặt lạnh nhạt: "Phải."Hầu như chỉ ở trước mặt anh Ba Lê Thừa thì những suy nghĩ thật sự của Lê Tiếu mới có thể bộc lộ ra.
Lê Thừa híp đôi mắt lạnh lẽo, đáy mắt ẩn chứa tàn nhẫn: "Vậy thì không cần nói, để anh Ba đòi lại những uất ức mà em đã chịu ở chỗ cậu ta."
Lê Tiếu ngồi bên giường đá mũi chân, ánh mắt rơi trên áo khoác đen sau ghế, trong đầu lại hiện lên bóng dáng màu đen của một người khác.
Cô phiền muộn, chậm rãi hỏi: "Từ biên giới về có một không anh?"
"Không mệt, muốn làm gì?" Từ trước đến giờ, Lê Thừa luôn nuông chiều Lê Tiếu không có giới hạn.
Thấy vậy, trong đôi mắt luôn thờ ơ như phủ màn sương mờ chợt hiện lên vẻ nôn nóng khác biệt: "Quy tắc cũ?"
"Được, đi thôi!"
Lê Thừa vừa nói vừa đứng dậy, thuận tay xoa đầu Lê Tiếu, sau đó hai anh em đi thẳng ra bãi đỗ xe.
Qua khoảng năm phút, hai chiếc Ferrari lái ra khỏi nhà họ Lê.
Đường nét uyển chuyển của thân xe cắt qua sương mù hoàng hôn, tiếng nổ động cơ như có thể giấu đi hết mọi muộn phiền thế gian.!
Bảy giờ tối, tại trường bắn Bác Lan.
Lê Tiếu đeo kính an toàn và nút bịt tai, đứng trước bãi bắn đơn, trang phục bắn súng màu đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, tóc buộc đuôi ngựa rũ sau gáy, khí chất lạnh lùng hiên ngang như mai thấm khí lạnh mùa đông.
Dường như chỉ khi đứng ở sân bắn, tính tùy tiện của Lê Tiếu mới có thể biến mất hoàn toàn.
Cô cúi đầu nhìn súng lục dân dụng trên bàn, cầm báng súng áng chừng, dù trọng lượng hay cảm giác tay đều khác hẳn loại chế tạo dưới trướng của anh Ba.
Lê Tiếu cầm bằng đạn, thành thạo lắp ráp xong thì giây kế tiếp giường thẳng tay, bắn ba phát đạn về phía trước.
Hai phát ghim ở vòng mười, một phát ở vòng tám.
Với thành tích này, Lê Tiếu híp mắt tỏ vẻ bất mãn.
Cô giật giật cổ tay, lại hướng hồng tâm bắn thêm mấy phát.
Xung lượng đạn rời khỏi băng rất lớn, xen lẫn với tiếng nổ không khí vang khắp trường bắn tư nhân.
Chưa đến một tiếng đồng hồ, Lê Tiếu đã bắn trăm phát, cho đến khi hổ khẩu bàn tay tê dại, cô mới từ từ buông súng xuống.
Một tay vịn bệ bắn, một tay xoa đầu, cô cất giọng vừa nặng nề vừa khàn khàn: "Không bắn nữa..."
Từ đầu đến cuối, Lê Thừa ngồi trên ghế nghỉ sau lưng cô duỗi thẳng chân, cổ chân bắt tréo thỉnh thoảng lắc lư.
Nghe Lê Tiếu nói thế, anh nhìn bản ghi chép, liếm răng, cười như không cười: "Em bắn trúng vòng tắm hai mươi ba lần.Nếu thành tích này ở biên giới thì đủ cho em chết cả trăm lần rồi."
Lê Thừa rất hiểu em gái mình, kết quả bắn tối nay có thể hiểu rõ một chuyện: lòng cô không yên.
Lúc này, Lê Tiếu xoa cổ tay, xoay người nhìn Lê Thừa, đáy mắt hằn tơ máu: "Lê Tam, anh biết Thương Thiểu Diễn không?"
Cô hỏi thẳng, ánh sáng trong đôi mắt nai như bị sương khói bao phủ, không nhìn thấy sự tức giận nào.
"Thương Thiểu Diễn?" Lê Thừa rụt chân lại, chống khuỷu tay lên đầu gối, hơi nghiêng người: "Người của Tập đoàn Diễn Hoàng ấy à?"
Lê Tiếu đi đến trước mặt anh, cầm nước bổ sung năng lượng trên bàn, nốc một ngụm lớn, nhướng mày đáp: "Phải, chính là anh ta, anh có biết không?".
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Từ hôn
- Chương 2: Họ thương, tên úc, tự thiếu diễn
- Chương 3: Gương mặt ấy khá đẹp!
- Chương 4: Tên Thương Lục này chưa xong với nhà họ Lê chúng ta đâu
- Chương 5: Quá Ngầu
- Chương 6: Thẩm mỹ của cậu bị chó tha đi rồi
- Chương 7: Cô Lê Diễn gia cho mời
- Chương 8: Sao không phải là anh đính hôn với tôi
- Chương 9: Để trống lịch ngày mốt ra
- Chương 10: Trái cây này đắt lắm nhỉ
- Chương 11: Có tiền thì em chính là DADDY
- Chương 12: Năng lực làm tán gia bại sản của nữ chủ nhân
- Chương 13: Quả thật em hơi ấm ức
- Chương 14: Anh biết Thương Thiếu Diễn không
- Chương 15: Thì ra Thương Lục có bệnh
- Chương 16: Thương Lục bị chơi
- Chương 17: Thương Úc đích thân đến từ hôn
- Chương 18: Cuộc hôn nhân được hứa hẹn từ bé này quan trọng lắm sao?
- Chương 19: Anh và ba tôi nói chuyện gì
- Chương 20: Chỉ cần cô muốn
- Chương 21: Khẩu Desert Eagle Hoàng kim
- Chương 22: Ba mình không cho khoe của
- Chương 23: Mình đi tìm việc
- Chương 24: Lê Tam anh về hưu cho rồi
- Chương 25: Babygirl
- Chương 26: Tĩnh lặng tùy duyên
- Chương 27: Phải theo đuổi cô gái này!
- Chương 28: Anh ta là người của Thương Úc
- Chương 29: Tấm danh thiếp ngu xuẩn
- Chương 30: Lê Nhị kết hôn lúc nào thế
- Chương 31: Thủ đoạn này khôn khéo quá!
- Chương 32: Lời đồn không đáng tin
- Chương 33: Không quen Âu Bạch à?
- Chương 34: Diễn gia mời tôi dùng bữa?
- Chương 35: Chắc anh không đánh lại anh ba tôi
- Chương 36: Tôi không có quặng ở Châu Phi
- Chương 37: Ai lại đi thích một tên thiểu năng
- Chương 38: Tra được số điện thoại của bố già
- Chương 39: Babygirl gửi tin nhắn
- Chương 40: Tuesday phải chịu cái chết xã hội* thế nào
- Chương 41: Sao phải khách sáo
- Chương 42: Có người gây chuyện
- Chương 43: Lê Tiếu là ba tôi cũng là cụ tổ của bạn
- Chương 44: Giang Ức cô giữ thể diện chút đi
- Chương 45: Hoa hồng tàn úa
- Chương 46: Muốn đánh nhau với ai
- Chương 47: Không có lần sau
- Chương 48: Cung kính xin lỗi
- Chương 49: Đội xe sang trọng trước lầu giáo vụ
- Chương 50: Hẹn dùng bữa bị từ chối
- Chương 51: Những món phụ nữ không thích ăn đều không thấy
- Chương 52: Xuất phát đến Thành phố Lâm
- Chương 53: Muốn đền bù cho tôi
- Chương 54: Con gái chạy xe đường dài không an toàn
- Chương 55: Đây không phải là một bàn thờ sống!
- Chương 56: Rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì
- Chương 57: Không tự lượng sức
- Chương 58: Anh có thù với Thương Thiếu Diễn à?
- Chương 59: Chuyện cũ năm ấy
- Chương 60: Cô là học trò duy nhất của Trọng Cửa Công
- Chương 61: Trò ấy khác con
- Chương 62: Diễn gia tôi còn độc thân
- Chương 63: Lái xe chú ý an toàn
- Chương 64: Còn cần đến cơ hội thực tập không
- Chương 65: Đến trụ sở chính của tập đoàn Diễn Hoàng
- Chương 66: Nên chôn anh ta ở đâu nhỉ
- Chương 67: Diễn gia có phải tôi trọc giận anh
- Chương 68: Tôi đến vì Diễn Hoàng
- Chương 69: Em và cậu ta sẽ không tiếp xúc qua công việc
- Chương 70: Đó là nghĩa trang tư nhân của anh ta
- Chương 71: Thương Úc đội mưa mà đến
- Chương 72: Xuống lầu
- Chương 73: Biệt thự Nam Dương
- Chương 74: Chỗ tôi không có quần áo phụ nữ
- Chương 75: Làm chậm trễ chuyện tôi hẹn hò
- Chương 76: Đường Dực Đình độc diễn
- Chương 77: Có thấy qua bắt cóc đòi hộ khẩu chưa
- Chương 78: Yêu đương qua mạng ba tháng
- Chương 79: Dạo chơi một ngày ở cục cảnh sát
- Chương 80: Vụ này không đơn giản đâu!
- Chương 81: Quan lớn đè chết người
- Chương 82: Ba chúng tôi là công nhân cùng công trường