Chương 38: Nhân sinh trôi dần về sự tan vỡ (2)
Anh Lực nhìn tôi chăm chú phút chốc, rồi lại nhìn sang Triệu Nhị Hầu, nụ cười trên mặt dần biến mất. Gương mặt nham hiểm không mang ý cười thì vô cùng dọa người, ví dụ như lúc này. Tôi và Triệu Nhị Hầu đều có chút lo lắng đề phòng. "Thật sự?" Anh Lực thử thăm dò, "Gia Dương, em còn nhỏ, dù không nói dối tôi cũng sẽ không làm gì em. Tôi có kiên nhẫn để chờ em." Tôi tiếp tục giả ngu: "Cái gì? Vấn đề bạn gái còn có thể nói đùa sao? Em thật sự có mà." Nhìn thấy một đám người vây quanh chúng tôi như vậy, Chu Minh Khải trực tiếp đi tới đây, hỏi: "Làm sao vậy?" "Không sao không sao, gặp được người quen thôi." Tôi nói, "Anh Lực, đây là bạn học của em." Anh Lực thấy Chu Minh Khải, giây lát sau mỉm cười, hỏi: "Bạn học, Gia Dương nói bạn gái em ấy rất đẹp, là thật hay là em ấy khoác lác?" Trong lòng tôi hoảng sợ, anh Lực đang lừa hắn. Chu Minh Khải và Triệu Nhị Hầu không giống nhau, Triệu Nhị Hầu hiểu biết đại để sự việc nên có thể giúp tôi nói dối. Tôi vô cùng lo lắng Chu Minh Khải sẽ bán đứng tôi. Chu Minh Khải mang ngữ khí nhàn nhạt: "Giả, cũng chỉ bình thường thôi." Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nghĩ ra làm sao Chu Minh Khải sẽ hiểu tôi như thế. Anh Lực nhìn về phía tôi, nói: "Hôm khác mời em và bạn gái đi ăn cơm nhé. Em không thể cự tuyệt tôi, tôi rất không thích bị người ba lần hai lượt từ chối." Hắn nhấn mạnh ba chữ 'rất không thích'. Tôi cắn răng cười giả lả: "Được, không thành vấn đề." Đoàn người anh Lực vừa rời đi là tôi suýt run chân ngã. Nói dối đúng là một việc tốn sức, tôi kỳ thực không có thiên phú này. Nào giống Chu Minh Khải chứ, cái ngữ khí kia thiếu chút nữa ngay cả tôi cũng tin. Chu Minh Khải hình như không có hứng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, đến hỏi cũng chẳng hỏi tôi. Cuối tuần kế tiếp, anh Lực thật sự gọi điện thoại bảo tôi dẫn theo bạn gái đi ra ngoài ăn cơm. Lúc này tôi mới ý thức được rằng hắn thật sự không đùa tôi. Tôi cảm giác, nếu tôi không lấy ra được một người bạn gái, hắn có khả năng xử lý tôi tại chỗ luôn. Tôi biết biến đâu ra bạn gái đây? Tôi gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, đi quanh quanh. Cuối cùng vẫn là Chu Minh Khải vừa đọc sách vừa thong thả nói: "Cậu nghĩ xem ai sẽ giúp cậu che giấu đi." Trong lòng tôi tính toán, "Lục Tư Nặc nha!" Tôi ngồi xổm trước cửa nhà Lục Tư Nặc. Con người cô ấy đặc biệt trạchm
, bị tôi bắt được cũng là lúc ra cửa đổ rác. Cô mới vừa xuống tầng là bị tôi kéo lại. Nghe tôi kể tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện xong, Lục Tư Nặc cau mày nói: "Cậu nói là, có đồng tính luyến ái thương nhớ cậu, nên cậu nói dối là cậu có bạn gái, muốn tớ đi giả làm bạn gái cậu?" "Đúng thế." Tôi ném rác trong tay cô vào thùng, nói, "Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cậu là tốt nhất. Giúp tớ một chút thôi được không? Kẻ kia không phải là loại dễ chọc. Nếu đổi thành những người khác tớ sẽ trực tiếp đánh một trận. Nhưng tên đó là sát thần, tớ đành phải nói vậy." Lục Tư Nặc vẫn nhíu mày không nói lời nào. "Lục Tư Nặc, chúng ta là bạn thân đó." Tôi sợ cô từ chối, "Bạn thân gặp nạn, cậu không thể thấy chết mà không cứu!" "Sao lại là tớ?" Cô hỏi. Tôi cười, nói: "Bởi vì cậu là người tốt nhất chứ sao!" Lục Tư Nặc nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, nói: "Nhớ kỹ đây Hứa Gia Dương, Lục Tư Nặc tớ không là người tốt, không tốt chút nào. Cậu cảm thấy chúng ta thân thiết, cũng chỉ vì cậu là Hứa Gia Dương." Ngụ ý là, chỉ tốt với cậu thôi. Nhưng vào lúc ấy tôi không nghi ngờ cô, chỉ nhớ mỗi việc dẫn Lục Tư Nặc đến như đã hẹn với anh Lực. Thời gian và địa điểm đều do anh Lực xác định, dường như muốn thông báo cho tôi, em đến cũng phải đến, mà không đến cũng phải đến. Khi tôi dẫn Lục Tư Nặc vào nhà hàng thì anh Lực đã tới. Hắn mặc một bộ âu phục đen nhàn nhã, chỉn chu hơn hai lần trước gặp hắn nhiều lắm. Lục Tư Nặc sóng vai đi bên tôi. Rõ ràng cô thấp hơn tôi một chút, nhưng chiều cao này trong nhóm nữ sinh là không phổ biến. Anh Lực không nghĩ tới tôi thật sự dẫn người đến, thấy Lục Tư Nặc thì quan sát cẩn thận một phen, cuối cùng ra kết luận: "Bạn gái em... thật cao..." Tôi cười đáp lại: "Còn không phải à. Cô ấy mà lại cao thêm nữa thì áp lực lớn chết mất." Tôi nói xong, kéo ghế ra cho Lục Tư Nặc, mình thì ngồi cạnh cô. Hai đứa đều cách anh Lực rất xa. Nhưng tôi không nghĩ rằng Lục Tư Nặc sẽ tiếp lời tôi, nói: "Thế thì, sau này tớ sẽ không cao nữa nhé." Anh Lực xem xét chúng tôi hồi lâu, sự không vui trên mặt có che cũng không che được, gọi món xong vẫn luôn im lặng nhìn tôi giả vờ thân mật gắp đồ ăn rồi rót nước cho Lục Tư Nặc. "Anh bạn nhỏ, em thật biết cách tổn thương trái tim tôi." Anh Lực đột nhiên cười khổ một chút, không hề bận tâm việc Lục Tư Nặc đang ở đây. "Anh Lực, em nói lại lần nữa, thật sự đừng gọi em là anh bạn nhỏ." Trời mới biết tôi chán ghét hắn gọi tôi như vậy cỡ nào. Lục Tư Nặc cười nhạt, rất tự nhiên ôm chặt cánh tay tôi rồi nói: "Anh Lực lớn hơn chúng ta nhiều như vậy, trong mắt anh ấy, học sinh cấp ba chúng ta còn không phải là bạn nhỏ chắc." Anh Lực và Lục Tư Nặc bốn mắt nhìn nhau, không ai sợ ai. "Được rồi." Anh Lực bất đắc dĩ nói, "Tôi không quan tâm hai người các em là thật hay giả, tôi cũng không để ý. Tôi sẽ không cưỡng bách em, em cũng đừng coi tôi là hồng thủy mãnh thú. Thật sự là càng sống càng không bằng ngày xưa, còn so đo những thứ này với mấy người bạn nhỏ các em nữa." Nghe ý tứ câu này, là mưu kế của tôi đã thành công. Bữa cơm này do anh Lực mời. Hắn trả tiền xong liền rời đi, để lại tôi và Lục Tư Nặc cực kỳ không khách sáo mà ăn sạch sành sanh đồ ăn trên bàn, không lãng phí thực phẩm chút nào. Ra khỏi nhà hàng, tôi gọi xe đưa Lục Tư Nặc về nhà rồi một mình đến quán net tìm Chu Minh Khải để chơi. Tâm trạng tôi rất tốt, nhảy nhót tưng bừng tới quán net. Khi đi vào, tôi thấy Chu Minh Khải đang đeo tai nghe nhạc và ăn khoai tây chiên. Nhìn dáng vẻ kia là biết tối nay dự định trường kỳ kháng chiến. Thấy tôi ngồi xuống, Chu Minh Khải chia cho tôi một gói khoai tây chiên, nói: "Ảnh đế Oscar đến rồi." Tôi cười hì hì, xé bao bì, vừa ăn vừa mở game, sau đó gọi vọng tới chỗ chủ quán net: "Hôm nay em bao cả đêm, bắt đầu tính từ bây giờ nhé." Chu Minh Khải nghiêng đầu hỏi: "Cậu không về nhà à?" "Không về." Tôi nghĩ đến nhà là đau đầu, "Quãng thời gian trước cha tôi không về nhà mẹ tôi nhắc tới suốt ngày. Hiện tại, mỗi ngày cha tôi đều ở nhà, nhưng lại luôn cãi nhau với mẹ tôi, hơn nữa có chút chuyện cũng có thể ầm ĩ. Cậu biết hôm qua cãi nhau về cái gì không? Vì cha tôi chỉ ăn hai miếng sủi cảo, mẹ tôi liền bắt đầu tranh cãi, nói cha tôi ăn nhiều năm như vậy mà đến giờ mới biết ghét bỏ." "Nhà ai mà không cãi nhau?" Chu Minh Khải nói, "Kiểu người không nói câu nào như cha tôi cũng đôi lúc cãi cọ với mẹ tôi kia kìa. Quen là được rồi." "Đau đầu lắm. Quan trọng là cứ như trúng tà ấy." Tôi nói, "Trước đây cha tôi sẽ nhường nhịn mẹ tôi, nên hầu như sẽ không cãi nhau. Hiện nay, cũng chẳng phải là ông không nhường, mà ông chỉ coi như không thấy mẹ tôi, như thế mẹ tôi khẳng định không nhịn được! Tôi rất khó chịu." "Nên tối nay cậu không về nhà?" Chu Minh Khải hỏi. "Không về." Tôi nói, "Bây giờ tôi mà về nhà là lại phiền muộn." Khoảng thời gian này, cha tôi luôn ở nhà vẽ vời, cơ bản là trừ lúc ăn cơm thì không ra khỏi phòng. Ông ở nhà thì mẹ tôi cũng rất ít khi đi đánh mạt chược. Thế nhưng hai người đều ở nhà, cục diện liền biến thành cãi nhau mỗi ngày, hơn nữa còn là cãi nhau không mục đích. Tính tình mẹ tôi không tốt, tôi biết. Song tôi luôn cảm thấy, bây giờ cha tôi nhìn mẹ tôi, nhìn điểm nào cũng thấy không tốt. Tôi không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện gia đình, ăn xong khoai tây chiên là bắt đầu chơi game.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Chu Minh Khải, tôi chết rồi
- Chương 2: Trên thế giới, rốt cuộc không còn kẻ ngốc tên Hứa Gia Dương
- Chương 3, Hoá ra, chết đi không hẳn tất cả đều trống rỗng
- Chương 4: Hắn là Chu Minh Khai
- Chương 5: Tôi là Hứa Gia Dương
- Chương 6: Thế giới tươi đẹp như vậy lại không liên quan đến Hứa Gia Dương
- Chương 7: Vương mập gầy nha
- Chương 8: Một sự yêu thích như vậy
- Chương 9: Bạn đã từng là thiếu niên
- Chương 10: Phô trương là biểu tượng của thanh xuân
- Chương 11: Những năm tháng thi cử ấy
- Chương 12: Bạn từng mấy lần thi được vị trí đầu?
- Chương 13: Những năm tháng ấy của chúng ta
- Chương 14: Thời gian ơi thời gian
- Chương 15: Thời điểm có tuyết đầu mùa thì bạn nhớ tới ai?
- Chương 16: Trong lòng bạn từng rơi xuống mấy đợt tuyết lớn?
- Chương 17: Những việc bạn không có cách nào tham dự
- Chương 18: Không là của bạn thì sẽ không là của bạn
- Chương 19: Không muốn thấy hắn sống tốt cũng không muốn thấy hắn sống không tốt
- Chương 20: Những năm tháng ấy
- Chương 21: Những năm tháng ấy, những người đó
- Chương 22: Bạn đã từng yêu ai?
- Chương 23: Alexander đệ nhị
- Chương 24: Gặp mặt Hứa Viễn Sơn lần nữa
- Chương 25: Gặp mặt Hứa Viễn Sơn lần nữa (2)
- Chương 26: Không thể chờ đợi được, rất muốn gặp người kia
- Chương 27: Sóng gió về tên biến thái ẩn hiện nơi thành phố nhỏ
- Chương 28: Sóng gió về tên biến thái ẩn hiện nơi thành phố nhỏ(2)
- Chương 29: Sóng gió về tên biến thái ẩn hiện nơi thành phố nhỏ(3)
- Chương 30: Sóng gió về tên biến thái ẩn hiện nơi thành phố nhỏ trôi qua
- Chương 31: Phù sinh nhược mộng
- Chương 32: Cô đơn nhất chính là không thể giữ lại ái tình
- Chương 33: Người mình thích năm 17 tuổi ấy
- Chương 34: Cậu là niềm vui thời niên thiếu
- Chương 35: Cậu là niềm vui thời niên thiếu (2)
- Chương 36: Cậu là niềm vui thời niên thiếu (3)
- Chương 37: Nhân sinh trôi dần về sự tan vỡ
- Chương 38: Nhân sinh trôi dần về sự tan vỡ (2)
- Chương 39: Nhân sinh trôi dần về sự tan vỡ (3)
- Chương 40: Chưa từng nghĩ tới, làm cách nào để ngăn cản tất cả
- Chương 41: Ái tình có vài lần suy tính
- Chương 42: Ái tình có vài lần suy tính (2)
- Chương 43: Ái tình có vài lần suy tính (3)
- Chương 44: Còn nhiều điều mà anh không biết
- Chương 45: Trả Hứa Gia Dương lại cho tôi
- Chương 46: Chúng ta đều không trở về được (1)
- Chương 47: Chúng ta đều không trở về được (2)
- Chương 48: Chúng ta đều không trở về được (3)
- Chương 49: Những đợt tuyết lớn bạn từng yêu
- Chương 50: Những đợt tuyết lớn bạn từng yêu (2)
- Chương 51: Không thể tha thứ, không thể can tâm (1)
- Chương 52: Không thể tha thứ, không thể can tâm (2)
- Chương 53: Không thể tha thứ, không thể can tâm (3)
- Chương 54: Những việc bạn tưởng mình đã quên (1)
- Chương 55: Những việc bạn tưởng mình đã quên (2)
- Chương 56: Những việc bạn tưởng mình đã quên (3)
- Chương 57: Ác mộng tỉnh giấc giữa đêm khuya (1)
- Chương 58: Ác mộng tỉnh giấc giữa đêm khuya (2)
- Chương 59: Tình thâm sở trí, mị bất năng vong
- Chương 60: Lễ tưởng niệm Hứa Gia Dương (1)
- Chương 61: Lễ tưởng niệm Hứa Gia Dương (2)
- Chương 62: Đôi câu vài lời mai táng nơi sâu nhất của thời gian (1)
- Chương 63: Đôi câu vài lời mai táng tại nơi sâu nhất của thời gian (2)
- Chương 64: Đôi câu vài lời mai táng ở nơi sâu nhất của thời gian (3)
- Chương 65: Tình có thể bất giác nảy mầm, còn hận thì sẽ không (1)
- Chương 66: Tình có thể bất giác nảy mầm, còn hận thì sẽ không (2)
- Chương 67: Tình có thể bất giác nảy mầm, còn hận thì không (3)
- Chương 68: Tình có thể bất giác nảy mầm còn hận thì không (4)
- Chương 69: Xem hết một hồi trình diễn pháo hoa (1)
- Chương 70: Xem hết một hồi trình diễn pháo hoa (2)
- Chương 71: Thiếu niên lạc đường giữa dòng thời gian (1)
- Chương 72: Thiếu niên lạc đường giữa dòng thời gian (2)
- Chương 73: Thiếu niên lạc đường giữa dòng thời gian (3)
- Chương 74: Người trước mắt không thể chạm tới (1)
- Chương 75: Người trước mắt không thể chạm tới (2)
- Chương 76: Thì ra ở bên anh chỉ là 1 giấc mộng (1)
- Chương 77: Thì ra ở bên anh chỉ là một giấc mộng (2)
- Chương 78: Thì ra ở bên anh chỉ là một giấc mộng(3)
- Chương 79: Kết thúc, Hứa Gia Dương yêu Chu Minh Khải, lấy cái chết làm kì hạn
- Phiên ngoại 1: Tôi chưa hề nghĩ rằng mình sẽ yêu cậu ấy
- Phiên ngoại 2: Vĩnh viễn không thể tới gần người kia
- Phiên ngoại 3: Tôi muốn ở lại đây với cậu ấy
- Phiên ngoại 4: Tôi gửi nhân gian tuyết đầy đầu