Shortfic Chanbaek No Hai Kiep Yeu Em Chap 14 End

Căn biệt thự sau núi hiện tại đã bị bỏ hoang cũng khoảng gần  ba năm.....

Tại sao nói bỏ hoang ? ..... Vì kể từ lần cuối cùng anh bước vào căn nhà đó thì đến bây giờ cũng chẳng có lần kế tiếp.....

Bên ngoài sân, vườn hoa tím oải hương đã không còn, thay vào đó là mảnh sân trống vắng, cây cối héo úa, cành hoa ủ rũ không còn sức sống như tình yêu của chủ căn nhà này cũng biến mất ..... Khung cảnh quá đỗi hoang tàn...

Ánh sáng len lói qua khung cửa, bức màn trắng được gió thổi bay phấp phới, để lộ không gian bên trong căn phòng nhìn vào thập phần thê lương.... Mọi thứ đều nằm đúng vị trí của nó nhưng...... đều đã phủ một lớp bụi mỏng ....

Trên chiếc bàn gỗ sơn trắng mĩ lệ........ đơn độc một bức thư mà chẳng ai màng đến. Nó đã nằm trên bàn, đơn độc không ai biết như chính con người Bạch Hiền bị lu mờ bởi sự vô tình của thời gian hay sự vô tâm của con người......

Gió nhẹ cuốn bay tờ giấy, trơ trọi bay lên giữa không trung rồi đáp xuống vị trí vườn hoa oải hương mà cậu yêu thích.... bức thư mở ra, từng dòng chữ hoen ố được tiết lộ....

" Anh à, ngày mà anh có thể nhìn thấy bức thư này cũng chính là lúc em đã đi vào một cõi hư vô như mộng như thực, như gần nhưng lại quá đỗi xa xăm.....

Xán Liệt.... hãy cho em được phép lần cuối cùng gọi tên anh, cái tên như muốn khảm sâu vào tâm can... không gì có thể xóa bỏ

Để em kể anh nghe một câu chuyện.... Có một chàng trai luôn dõi phía sau lưng của một chàng trai khác.... Chỉ đứng lặng phía sau, không lên tiếng, không gây chú ý...... Chàng trai kia cười, cậu ấy muốn cả thời gian ngưng đọng để bắt kịp một tia nắng trên khóe môi, ..........chàng trai kia khóc, cậu ấy chỉ muốn ông trời đổ một cơn mưa thật lớn để lu mờ giọt nước mắt trên gò má

Từng ngày trôi qua, là 6 năm..... thời gian quá lâu để mãi đi theo một bóng hình quá mức xa vời..... nhưng cậu ấy làm được, bằng chứng là cậu ấy đã là vợ trên danh nghĩa hợp pháp chàng trai kia.......... trong im lặng.....

Anh có bao giờ nghĩ, khi đi trên một con đường vô vàn chông gai liệu anh còn bước tiếp ?

Còn em...... Đến bây giờ.... em xin dừng lại ...

Không phải vì không còn yêu anh... mà vì ông trời chưa bao giờ cho em hạnh phúc....

Em không thể mất anh... đó là điều em chắc chắn...... em lại càng không thể phá tan thế giới hạnh phúc mà anh đang có.... vì anh là cả thế giới của em. Chính là cô ấy, anh yêu cô ấy... Em biết.

Vậy xin anh.... hãy cho em một lần ích kỉ,

.....đem tình yêu sáu năm này chôn vùi thật sâu.... thật sâu vào quên lẵng....

Để em một lần ích kỉ

..... đem hình ảnh Xán Liệt mà em yêu thương cuốn bay theo gió, đi về nơi thật yên bình vĩnh hằng, và nơi đó có em......

Hãy cho em một lần ích kỉ

...Gửi trao tìm cảm ngập tràn trái tim cho cô ấy. Để cô ấy thay em bên cạnh anh... trao cho anh ấm áp...

Để em một lần ích kỉ

........ đưa gửi câu nói khắc sâu những sáu năm trời vào ánh mây để có thể bay đi thật xa...... nơi mà chỉ mình em nghe thấy ... chỉ mình em thấu hiểu..... chỉ mình em đơn độc...... "Em yêu anh"

Hãy sống một cách thật hạnh phúc, hãy luôn nở nụ cười ..... vì em muốn như thế....

Cho đến khi đặt ngòi bút viết những dòng này, bản thân em cũng biết, chưa chắc gì anh cầm lên và xem qua. ....

Kiếp này em xin trả đủ bi thương để kiếp sau có thể cùng anh ..... tương phùng....  "

Gió vào ban thu lại bắt đầu nổi lên.... có người nói, mùa thu là mùa li biệt, cũng như cậu và anh đã trở thành hai đường thẳng song song, như hai nơi mà hai con người đang đứng........

Vậy hãy cùng kết thúc câu chuyện ở kiếp này.... để sẵn sàng cho cuộc gặp gở ở kiếp sau.....

.....Em nợ anh một kiếp vì chưa kịp nói tiếng yêu

.....Anh nợ em hai kiếp vì tiếng yêu của anh chưa bao giờ xuất hiện..."

Một người cứ trao đi rồi dần lụi tàn, một người cứ bỏ mặc dửng dưng rồi bước tiếp..... vậy chi bằng cứ để mọi thứ kết thúc như thế...... tình yêu vốn dĩ là vậy..... Hy sinh chưa chắc gì được đáp trả, cũng như cậu yêu anh cũng không đồng nghĩa anh sẽ đáp trả tình cảm của cậu..........

..... Lá thứ được cơn gió đưa đi đến một nơi xa xăm, để lại cảnh vật yên bình vốn có ............... cũng như cậu chưa từng tồn tại nơi đây......

Nếu quá khứ là một đoạn phim tua ngược, có lẽ Bạch Hiền sẽ ước..... khi nhìn thấy con người mặc áo sơ mi trắng nằm trên bãi cỏ xanh mượt vào sáu năm trước.... cậu có thể bước đến, thổ lộ tình cảm bản thân..... phải hay không mọi thứ sẽ khác...... phải hay không sẽ không có kết cục như thế này....

Dòng nước chảy vô hình không nghe tiếng, cơn gió thoảng qua không xao động.... con người biến mất không lời từ biệt, để lại bao nhiêu thứ dang dở chưa kịp hoàn thành.....

      --------------END----------------

loading...