Chương 45.1: Suối nước nóng
Editor: Yang1002 Nhan Tích Ninh từng chạm vào hai tay Cơ Tùng cách một lớp tiết y, lúc ấy liền cảm thấy cơ thể y đặc biệt rắn chắc. Khi hắn tận mắt nhìn thấy lực đạo lúc bắn tên của Cơ Tùng, loại sức bật đó làm cho hắn chấn động. Ở trong lòng hắn thân thể Cơ Tùng là vô cùng khoẻ khoắn, hẳn là giống như mấy vị tiên sinh tập thể hình từng thấy trên TV có từng múi cơ rõ ràng. Nhưng mà tận mắt nhìn đến thân hình sau lớp tiết y, hắn lại lắp bắp kinh hãi. Cơ bắp của Cơ Tùng không quá khoa trương, thân thể y cũng không hữu lực như hắn tưởng tượng. Tương phản, Cơ Tùng sau khi dạo một vòng quỷ môn quan lúc này còn có chút gầy yếu, làn da căng bóng ban đầu cũng có chút mềm nhũn, cả người nhìn liền thấy ốm yếu. Này còn chưa là gì, trên ngực Cơ Tùng có một vết sẹo khiến cho người ta sợ hãi, vết sẹo màu tím đỏ dài chừng nửa thước. Từ chiều dài vết sẹo cùng độ lớn nhỏ đó có thể thấy được lúc ấy bị thương nặng bao nhiêu, điều quan trọng nhất là vết sẹo này nằm ngay trên tim, có thể đoán được người lưu lại vết sẹo này đã hy vọng Cơ Tùng chết đến cỡ nào. Cơ Tùng tuỳ tay treo ngoại sam cùng tiết y lên bình phong cạnh bể, thấy Nhan Tích Ninh đang chăm chú nhìn theo y, Cơ Tùng chỉ hận động tác cởi y phục của mình quá tiêu sái, hiện tại ngay cả một thứ che thân thể đều không có. Nhan Tích Ninh vẫn còn đang nhìn, Cơ Tùng hạ tầm mắt, giọng nói căng chặt: "Xem xong rồi sao?" Nhan Tích Ninh có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng sau khi mở miệng hắn chỉ nói ra hai chữ: "Đau không?" Cơ Tùng ngẩn ra, chua sót trong lòng biến thành ngọt ngào. Theo bản năng sờ lên ngực, trong mắt loé lên chút ánh sáng rất nhỏ: "Vết thương có từ rất lâu trước kia, đã không còn đau." Vết sẹo này là thời điểm y trở thành tham tướng Sí Linh quân mà có, tướng lãnh phe địch liều chết để lại một vết thương trên ngực y, suýt chút nữa là mất mạng. Nhưng trận chiến này, tiểu đội mà y chỉ huy lấy ít thắng nhiều, chính mình cũng cùng đường phản kích chém đầu tướng địch, thanh danh trong quân thăng cao. Miệng vết thương đã kết vảy, không đau không ngứa gì, nó trở thành một công huân, bản ghi chép chiến tích của Cơ Tùng. Người trong quân nhìn thấy vết sẹo này không có ai mà không giơ ngón cái lên bội phục không thôi. Nhưng lại không ai biết rằng, vết thương này đã từng đau tận mấy tháng khiến y không thể ngủ được, chẳng sợ sau khi vết sẹo lành lại, những ngày mưa dầm vết thương cũng sẽ sưng đau, nhức nhói tựa như đang quấy nhiễu y. Nhan Tích Ninh kính nể tận đáy lòng: "Vết thương sâu như vậy, lúc ấy nhất định đau muốn chết. Nếu ta là ngươi, ta nhất định chịu không được. Tùng Tùng ngươi thật lợi hại." Cơ Tùng mỉm cười: "Hoàn hảo, ít nhất ta có thể tỉnh lại tay chân đầy đủ." Vết thương có sâu hơn vết sẹo có dữ tợn hơn, chỉ cần có thể lành lại liền không ảnh hưởng đến thân thể, y có thể lại một lần nữa anh dũng xuất hiện trên chiến trường. Nhưng mà lần này, y sẽ không có loại vận khí tốt như những lần trước, cho dù thương thế trên người đã khôi phục, nhưng rốt cuộc y cũng không có biện pháp tiếp tục rong ruổi sa trường . Nhan Tích Ninh hiểu được ý tứ của Cơ Tùng, hắn an ủi nói: "Đại nạn không chết tất có phúc cuối đời, Tùng Tùng à, ngày tốt còn ở phía sau." Dừng một chút hắn nói sang chuyện khác: "Đừng ở trên bờ nói mát, đi, ta cõng ngươi xuống ngâm suối nước nóng." Nói xong Nhan Tích Ninh xoay người ngồi xổm trước xe lăn, hắn nghiêng đầu cười: "Ngươi vươn tay ôm lấy bả vai ta." Nếu thân hình Cơ Tùng bằng một đứa trẻ như Cơ Đàn, hắn có thể thoải mái ôm y lên. Nhưng dù sao Cơ Tùng cũng là một người trưởng thành, bằng sức lực và hai tay của Nhan Tích Ninh, hắn cảm thấy mình không có biện pháp nào cho Cơ Tùng một cái ôm kiểu công chúa. Tuy rằng ôm không nổi Cơ Tùng, nhưng hắn có thể thoải mái cõng y lên. Cơ Tùng chần chờ một chút, sau đó y chồm người về phía trước, hai cánh tay thon dài khoát lên đầu vai Nhan Tích Ninh. Nhan Tích Ninh cảm giác nóng lên ở sau lưng, thân thể trầm xuống, Cơ Tùng đã ghé vào trên lưng hắn. Hô hấp của Cơ Tùng phả vào cổ khiến hắn hơi hơi ngứa ngáy, Nhan Tích Ninh rụt cổ cười hỏi: "Ôm chắc chưa?" Cơ Tùng đáp: "Xong rồi." Tiếng nói vừa dứt, Cơ Tùng cảm giác một lực đạo mạnh mẽ kéo hai chân y hướng về phía trước, ngay sau đó y đã vững vàng bị Nhan Tích Ninh cõng trên lưng. Cơ Tùng kinh ngạc mở to hai mắt, nguyên lai Vương phi của y mạnh mẽ như vậy, thân hình nhìn như gầy yếu vậy mà sức lực có thừa có thể nâng thân thể y. Nhan Tích Ninh thật cẩn thận đi về phía bể, lúc đi đến cạnh bể, hắn vươn chân dò xét bậc thang chìm dưới nước. Dưới nước cách mỗi một thước sẽ có một bậc thang, bậc thang được tạo ra từ bạch ngọc, dẫm lên ấm áp nhẵn nhụi cũng không dễ dàng trượt ngã. Các cạnh của bậc thang đã được mài bo lại, không cần lo lắng va chạm. Nhan Tích Ninh đi từng bước một vào bể, nước suối ấm áp chậm rãi lan tràn từ lòng bàn chân tới cẳng chân hắn, dần dần vượt qua đùi. Cuối cùng đợi lúc dòng nước dừng đến phần ngực, hai chân Nhan Tích Ninh mò mẫm về phía trước tìm kiếm, hắn phát hiện phía trước đã không còn bậc thang. Xem ra chỗ sâu nhất của bể nước này cũng chỉ tới ngực hắn, Nhan Tích Ninh cẩn thận đặt Cơ Tùng lên trên bậc thang cạnh bể: "Bể nước này thật tuyệt." Dòng nước không qua ngực Cơ Tùng, y thả lỏng thân hình dựa vào bậc thang trơn bóng: "So ra thì kém hơn suối ở chỗ khác, bất quá sử dụng hằng ngày thì vậy là đủ rồi. Nếu ngươi thích ngâm suối nước nóng, qua một thời gian nữa ta mang ngươi đi Ẩm Phượng trì ngâm suối nước nóng." Ẩm Phượng trì ngay tại phụ cận, là suối nước nóng nổi danh ở thành Nam này, nước suối bên kia có độ ấm rất cao, dòng nước cũng lớn hơn nữa. Chỗ nước suối chảy qua độ ấm cao, một năm bốn mùa hoa cỏ không ngừng. Trong đó nổi tiếng nhất là Đan Phong sơn ngay trong nước suối vờn quanh, vừa đến mùa thu lá đỏ khắp núi, văn nhân thi sĩ chen chúc mà tới. Cơ Tùng chỉ nghe người ta nói qua cảnh đẹp của Ẩm Phượng trì, nhưng y chưa có cơ hội đi xem qua. Hiện giờ có Nhan Tích Ninh bên cạnh, y cảm thấy có cơ hội có thể đi ngắm một chút. Nhan Tích Ninh vui sướng ngồi kế bên Cơ Tùng, hắn thả lỏng cơ thể để cho nước suối ngập đến cổ hắn: "Ta cảm thấy như vậy đã tốt lắm rồi, hai người tĩnh lặng ngâm nước nóng trò chuyện, không phải tốt hơn cãi nhau với một đám người sao?" Hắn là một xã súc không có kiến thức gì, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên được ngâm suối nước nóng. Kỳ thật đời trước hắn có cơ hội đi ngâm suối nước nóng, nhưng đợi lúc sắp xuất phát, lãnh đạo lại nhắn tin kêu cho hắn quay về tăng ca, hắn chỉ có thể tiếc nuối buông bỏ hành trình đi suối nước nóng. Không nghĩ tới một lần buông bỏ này, liền qua cả đời. Suối nước nóng có một mùi lưu huỳnh thản nhiên, nước ấm hơn da một chút ngâm vào rất thoải mái. Ngâm trong chốc lát, cả người Nhan Tích Ninh liền chuyển sang màu hồng nhạt, gáy hắn gối lên bậc thang bạch ngọc, cả người cũng bắt đầu lười nhác. Nhưng chung quy mặc quần ngâm suối có chút không thoải mái, quần ướt đẫm nước lay động theo gợn sóng, ngẫu nhiên đảo qua trên đùi khiến cả người đều ngứa ngáy. Nhan Tích Ninh nghẹn một lát liền không nhịn được, hắn quay đầu nhìn về phía Cơ Tùng. Vừa quay đầu lại, hắn liền thấy ảnh ngược bản thân trong đôi mắt trong veo của Cơ Tùng. Nhỏ bé, thoạt nhìn rất ngốc nghếch, trong nhất thời Nhan Tích Ninh quên mất mình muốn nói cái gì . Vẫn là Cơ Tùng đánh vỡ trầm mặc, y ôn thanh nói: "Làm sao vậy?" Lúc này Nhan Tích Ninh mới nhớ tới chuyện làm bản thân phiền não: "Ta, ta có thể cởi quần ngâm suối không?" Cơ Tùng buồn cười: "Được." Dừng một chút sau đó y nhẹ giọng nói: "Ở trước mặt ta ngươi không cần giữ lễ tiết." Nói là làm liền, Nhan Tích Ninh lưu loát cởi quần mình ra, sau đó ném chiếc quần ướt sũng lên bờ. Quần rời thân xong, cả người đều khoan khoái hơn: "A ~ lúc này mới đúng nha ~" Cơ Tùng không nghĩ tới động tác của Nhan Tích Ninh nhanh như vậy, giữa sấm chớp núi lửa, cặp chân dài rõ nét dưới đáy nước đập vào mắt. Y vội vàng dời tầm mắt, dư quang vẫn đem tình huống dưới nước thu hết vào đáy mắt. Mặt Cơ Tùng càng ngày càng đỏ lên, tâm y như nổi trống, tay chân cũng không biết nên đặt nơi nào. Lúc này Nhan Tích Ninh nhìn thấy quần Cơ Tùng còn đang phiêu đãng dưới nước, vì thế hắn chân thành đề nghị: "Tùng Tùng, có muốn ta cởi quần giúp ngươi không?" Đầu Cơ Tùng vựng hồ hồ, y thuận miệng nói: "Làm phiền." Nhan Tích Ninh vui tươi hớn hở: "Này có là phiền toái gì, dù sao ngâm nước nóng cũng phải tận hứng." Nói xong hai tay hắn hướng về bên hông Cơ Tùng mò mẫm, đại não vốn đang mê mang của Cơ Tùng giờ khắc này càng thêm hôn mê . Sở Liêu không có dây thun, thắt quần áo đều dùng dây đai cột lại, cột ở chỗ nào thì phải xem thói quen của chủ nhân. Tỷ như Nhan Tích Ninh, hắn quen cột phía trước. Nhan Tích Ninh sờ soạng một trận, vậy mà không đụng được dây lưng quần ở đâu. Trong lúc nhất thời tinh thần hắn nâng cao, hắn không tin mình tìm không thấy hai cái dây lưng mảnh kia. Tim Cơ Tùng đập mạnh từng tiếng từng tiếng, chóp mũi y chảy một lớp mồ hôi mỏng. Y chưa từng thân cận với người khác như thế, nhất thời da đầu y run lên thân thể căng chặt. Mắt thấy biểu tình Nhan Tích Ninh càng ngày càng nghiêm túc, ánh mắt càng ngày càng chuyên chú, đầu của hắn càng xích lại gần hướng Cơ Tùng. Cơ Tùng cảm giác tim mình đập nhanh đến nỗi muốn ngừng lại. Y bối rối dời hai mắt đi, không thể nhìn tiếp. Nhưng càng không nhìn, lại càng mẫn cảm hơn, trong lúc nhất thời Cơ Tùng cứng ngắc như một khúc gỗ, một chút cũng không dám nhúc nhích. Nhan Tích Ninh sờ soạng một hồi lâu mới tìm được dây lưng, cởi bỏ nút buộc xong hắn thở phào nhẹ nhõm: "Tùng Tùng, dây lưng của ngươi giấu kỹ quá." Hầu kết Cơ Tùng giật giật: "Giấu kỹ. . . . . .sao?" Y vẫn luôn là cột như vậy, thật ra không cảm thấy có gì không ổn. Sau khi mở được dây lưng, quần trở nên rộng rãi hơn, Nhan Tích Ninh túm hai bên quần dùng sức kéo xuống: "Ngươi chống người lên một chút." Cơ Tùng chống hai tay lên bậc thang, nước hỗ trợ nâng người y lên. Nhan Tích Ninh nghĩ rằng cởi quần cần phải dùng sức, kết quả túm mạnh một cái quần liền được cởi ra, hắn lại dùng sức quá mạnh mà bật ngửa về phía sau. Mắt thấy hắn sắp ngã người vào trong nước, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cơ Tùng duỗi tay ra túm lấy cánh tay Nhan Tích Ninh: "Cẩn thận." Nhan Tích Ninh chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó hai má nóng lên, mặt của hắn đã dán lên trên vai Cơ Tùng, cả thân thể đè lên người y. Cơ Tùng rên một tiếng, hiển nhiên là bị đè đau. Nhan Tích Ninh vừa định giãy dụa đã bị y giữ lại: "Đừng nhúc nhích." Qua một hồi lâu Cơ Tùng mới hoãn lại, y chậm rãi buông Nhan Tích Ninh ra: "Ngươi không sao chứ?" Nhan Tích Ninh lo lắng: "Có phải ta đè đau đến ngươi? Ngươi có ổn không?" Cơ Tùng lắc đầu: "Không có việc gì." Nhan Tích Ninh xấu hổ quơ quơ quần trong tay: "Ha ha, cởi ra. Ngươi cảm thấy thoải mái hơn không?" Kỳ thật hai chân Cơ Tùng không có cảm giác gì, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tươi cười của Nhan Tích Ninh, y cười gật gật đầu: "Ừm." Nhan Tích Ninh lại ném quần ướt sũng lên trên bờ: "Vậy là tốt rồi, chúng ta ngâm thoải mái một chút, buổi tối sẽ ngủ càng ngon hơn." Lúc này Nghiêm Kha cùng Lãnh Tuấn đang nấp ngoài phòng tắm lén lút nhìn vào bên trong, Lãnh Tuấn cười giống một con khỉ: "Khà khà khà ~" Nghiêm Kha vội vàng đẩy đẩy hắn: "Nhìn xong rồi sao? Để cho ta xem xem?" Lãnh Tuấn giơ ngón tay cái lên: "Vương phi cởi quần chủ tử chúng ta." Hai mắt Nghiêm Kha sáng rực: "Ôi, không nhìn ra Vương phi chủ động như vậy, mau để cho ta xem xem."
loading...
Danh sách chương:
- LƯU Ý TRƯỚC KHI ĐỌC!!!
- Thông báo
- Văn án
- Chương 1.1: Phương pháp chính xác để khai phá lãnh cung
- Chương 1.2: Leo nóc nhà lật ngói
- Chương 2.1: Bản đồ che giấu
- Chương 2.2: Chè đậu đỏ trần bì
- Chương 3.1: Phu phu ân ái
- Chương 3.2: Thú vui phòng the
- Chương 4: Tiền từ trên trời rớt xuống
- Chương 5: Quà từ bùn đất
- Chương 6: Cá chạch kho tàu (Thượng)
- Chương 7: Cá chạch kho tàu (Hạ)
- Chương 8: Xuân tại khê đầu tề thái hoa (Thượng) (*)
- Chương 9: Xuân tại khê đầu tề thái hoa (Hạ)
- Chương 10: Ban thưởng không thể miêu tả
- Chương 11: Thịt kho tàu (Thượng)
- Chương 12: Thịt kho tàu (Hạ)
- Chương 13: Vị khách không mời mà đến
- Chương 14: Thế ngoại đào nguyên
- Chương 15: Cá tê cay (Thượng)
- Chương 16: Cá tê cay (Hạ)
- Chương 17: Chân nai nướng than (Thượng)
- Chương 18: Chân nai nướng than (Hạ)
- Chương 19: Bữa tối hai người (Thượng)
- Chương 20: Bữa tối hai người (Hạ)
- Chương 21: Cối xay đậu
- Chương 22: Đậu hoa hình trái tim
- Chương 23: Canh cá trích đậu hũ - Đậu hũ áp chảo
- Chương 24: Hình như cố nhân đến
- Chương 25.1: Xuân săn (Thượng)
- Chương 25.2: Xuân săn (Trung)
- Chương 25.3: Xuân săn (Hạ)
- Chương 26: Đồng sàng cộng chẩm
- Chương 27: Thích khách
- Chương 28.1: Ám sát
- Chương 28.2: Con bướm hưng phấn
- Chương 29.1: Dọn vào Văn Chương Uyển (Thượng)
- Chương 29.2: Dọn vào Văn Chương Uyển (Hạ)
- Chương 30.1: Bôi thuốc
- Chương 30.2: Măng om - Canh măng hầm thịt
- Chương 31.1: Hải Đông Thanh (Thượng)
- Chương 31.2: Hải Đông Thanh (Hạ)
- Chương 32.1: Dạ thoại
- Chương 32.2: Bánh nếp lá ngải
- Chương 33.1: Cơm hoa hòe (Thượng)
- Chương 33.2: Cơm hoa hòe (Hạ)
- Chương 34.1: Công bộ Thị lang (Thượng)
- Chương 34.2: Công bộ Thị lang (Hạ)
- Chương 35.1: Thịt heo xào ớt xanh và cơm cháy
- Chương 35.2: Ốc nước ngọt
- Chương 36: Ốc tê cay
- Chương 37.1: Vào cung (Thượng)
- Chương 37.2: Vào cung (Hạ)
- Chương 38.1: Cứu người
- Chương 38.2: Cơ Đàn
- Chương 39: Mì dầu nấm
- Chương 40.1: Đêm mưa
- Chương 40.2: Mát xa
- Chương 41: Gà bỏng ngô
- Chương 42: Mơ giòn
- Chương 43.1: Biệt viện ngoài kinh
- Chương 43.2: Tôm hùm đất
- Chương 44: Tôm hùm đất nấu tỏi
- Chương 45.1: Suối nước nóng
- Chương 45.2: Làm dầu nấm
- Chương 46: Cơm khoai tây hầm sườn heo
- Chương 47: Bánh ú và trứng vịt muối
- Chương 48.1: Thay đổi
- Chương 48.2: Đưa cơm
- Chương 49: Hữu phu chi phu (*)
- Chương 50: Hoành thánh đêm khuya
- Chương 51: Mì lạnh
- Chương 52: Bánh bao thịt ngựa
- Chương 53.1: Món kho biến mất
- Chương 53.2: Chân ngắn nhỏ
- Chương 54: Thần y không đi đường bình thường
- Chương 55.1: Gà hấp lá sen
- Chương 55.2: Thưởng sen dưới ánh trăng
- Chương 56: Sơn trà bạch ngọc
- Chương 57: Thịt cuộn tường vân
- Chương 58.1: Một đêm không về
- Chương 58.2: Dạ thẩm
- Chương 59.1: Cơm chiên đêm khuya
- Chương 59.2: Tính sổ
- Chương 60: Giằng co
- Chương 61: Bảo vệ
- Chương 62: Cá nấu dưa chua
- Chương 63: Ăn ngoài
- Chương 64.1: Ngũ Thạch Tán
- Chương 64.2: Sứ đoàn nghị hòa
- Chương 65: Bánh tổ và cua gạch
- Chương 66: Dạ yến
- Chương 67: Khiêu khích
- Chương 68: Kinh sợ
- Chương 69.1: Xuất cung
- Chương 69.2: Chợ đêm
- Chương 70.1: Lên đường
- Chương 70.2: Túi phúc
- Chương 71.1: Lẩu uyên ương
- Chương 71.2: Mưa dầm
- Happy new year 2023
- Chương 72.1: Xứng danh
- Chương 72.2: Nấm độc
- Chương 73: Ân oán
- Chương 74.1: Bánh kẹp thịt
- Chương 74.2: Trị liệu
- Chương 75.1: Bằng hữu
- Chương 75.2: Ngươi có thể ôm ta một cái không?
- Chương 76: Hắn không thương ta
- Chương 77: Tâm ý
- Chương 78: Đào ngâm gừng tía tô
- Chương 79.1: Không tha
- Chương 79.2: Ác mộng
- Chương 80: Bí mật
- Chương 81: Yến hội sinh thần
- Chương 82: Sát tâm
- Chương 83: Cái chết của Mai Quý phi
- Chương 84: Loạn cục
- Chương 85: Dứt bỏ
- Chương 86: Đưa tiễn
- Chương 87: Phụ tử và quân thần (Thượng)
- Chương 88: Phụ tử và quân thần (Hạ)
- Chương 89: Đến hoàng lăng tìm chân tướng
- Chương 90: Gà ăn mày
- Không phải chương mới
- Chương 91: Nướng thịt ngoài trời
- Chương 92: Thỉnh quân nhập mộng
- Chương 93: Sinh nhật
- Chương 94: Lập uy ở Lương Châu (Thượng)
- Chương 95: Lập uy ở Lương Châu (Hạ)
- Chương 96: Chiêu hiền nạp sĩ
- Chương 97: Khoai tây hầm thịt bò
- Chương 98: Nắng hạn gặp mưa rào
- Chương 99: Miến huyết vịt
- Chương 100: Trăm phế đãi hưng
- Chương 101: Đại bàn kê (*)
- Chương 102: Thu hoạch
- Chương 103: Bánh bao nướng và hạt dẻ nướng
- Chương 104: Thành thật với nhau
- Chương 105: Trứng bắc thảo
- Chương 106: Diện mạo mới
- Chương 107: Bữa tối dưới ánh nến
- Chương 108: Khách từ phương xa
- Chương 109: Nổi gió
- Chương 110: Tiêu Linh sa lưới
- Chương 111: Đánh vào điểm yếu
- Chương 112: Huyết tế
- Chương 113: Doanh trại trong núi
- Chương 114: Heo nướng da giòn
- Chương 115: Mừng vụ thu
- Chương 116: Nhập đông
- Chương 117: Thánh chỉ
- Chương 118: Trở về kinh
- Chương 119: Tương tư
- Chương 120: Diện thánh
- Chương 121: Bức vua thoái vị (Thượng)
- Chương 122: Bức vua thoái vị (Trung)
- Chương 123: Bức vua thoái vị (Hạ)
- Chương 124: Chủ mưu phía sau
- Chương 125: Thế bất khả kháng
- Chương 126: Trần ai lạc định (Thượng)
- Chương 127: Trần ai lạc định (Hạ)
- Chương 128: Đồng tâm kết (Hoàn chính văn)
- Phiên ngoại 1: Canh Mạnh Bà trộn nước (Thượng)
- Phiên ngoại 2: Canh Mạnh Bà trộn nước (Hạ)
- Phiên ngoại 3: Cơm chặt đầu (Thượng)
- Phiên ngoại 4: Cơm chặt đầu (Hạ)
- Phiên ngoại 5: Cơ Lương cầu thân ký
- Phiên ngoại 6: Người không thể bỏ được (Thượng)
- Phiên ngoại 7: Người không thể bỏ được (Hạ)
- Phiên ngoại 8: Công cụ hình người của Sở Liêu (Thượng)
- Phiên ngoại 9: Công cụ hình người của Sở Liêu (Hạ)
- Phiên ngoại 10: Nắm tay nhau đi khắp non sông
- Phiên ngoại 11: Tìm được ngươi rồi (Hoàn)