Chương 14: Thế ngoại đào nguyên
Editor: Yang1002Từ trước đến nay Lãnh quản gia làm việc luôn đáng tin cậy, đến lúc chạng vạng, Nhan Tích Ninh đã gặp được chó nhỏ mà hắn muốn.Đó là một con chó con lông xù béo lùn chắc nịch, cái bụng và cái đuôi nhọn của nó có màu trắng, các bộ phận khác đều được bao trùm bởi lớp lông hơi hơi cong màu vàng kim. Mới vừa đặt nó xuống đất, con chó nhỏ liền phe phẩy cái đuôi nhìn chung quanh.Nhan Tích Ninh vẫy tay với nó, con chó nhỏ lui về phía sau hai bước dùng giọng sữa sủa hai tiếng.Từ ánh mắt đầu tiên Nhan Tích Ninh đã thích con chó nhỏ này, hắn ôm chó nhỏ vào trong lòng vuốt ve một lát. Tên nhóc mềm mại kia nhanh chóng quen với hơi thở của Nhan Tích Ninh, nó liếm lòng bàn tay Nhan Tích Ninh, đôi mắt đen lúng liếng tràn đầy ngây thơ và tín nhiệm.Nhan Tích Ninh yêu thích không nỡ buông tay: "Cảm tạ quản gia."Lãnh quản gia nở nụ cười chân thành: "Vương phi thích là tốt rồi."Sau khi Lãnh quản gia rời đi, Bạch Đào lập tức chơi đùa cùng chó nhỏ. Cậu ta ôm con chó nhỏ thử đặt tên: "Thiếu gia, ngài nói xem chó nhỏ nhà chúng ta nên gọi là gì mới được đây? Vượng Tài? Lai Phúc? Tiểu Hoàng?"Nhan Tích Ninh không có ý tưởng gì với việc đặt tên cho chó, nhưng khi hắn và con chó nhỏ bốn mắt nhìn nhau, trong đầu đột nhiên toát ra gương mặt của Cơ Tùng.Hắn ma xui quỷ khiến gọi: "Tùng Tùng.""Gâu!"Con chó nhỏ dùng tiếng sủa mềm mại kêu một tiếng, xem ra nó thích cái tên này.Nhan Tích Ninh: . . . . . .Hắn thề hắn không phải cố ý, chỉ tùy ý kêu, ai biết chó nhỏ thích tên này?Bạch Đào nâng chó nhỏ lên: "Tùng Tùng? Tiểu Tùng? Tên này rất hay!"Con chó nhỏ lúc lắc cái đuôi: "Gâu!"Bạch Đào vui vẻ nói: "Vậy gọi ngươi là Tiểu Tùng ! Thiếu gia, ta có thể mang Tiểu Tùng đi chơi không?"Nhan Tích Ninh khoát tay: "Đi đi. Tiểu Tùng cần ngươi chăm sóc, các ngươi chú ý an toàn."Bạch Đào hoan hô một tiếng ôm con chó nhỏ chạy vào trong phòng: "Tiểu Tùng ta mang ngươi đi nhìn nhà của chúng ta!"Nhan Tích Ninh nhìn theo bóng dáng bọn họ, khóe môi giơ lên: Hy vọng tương lai khi Cơ Tùng biết tên của Tiểu Tùng sẽ không quá kích động.Bạch Đào đang trong độ tuổi nghịch ngợm, để cậu ta ngồi không trong Văn Chương Uyển giống mình quả thật đã khó xử cậu ta. Có chó nhỏ ở chung có thể giảm bớt sự cô đơn.Quan trọng nhất là chó có tính cảnh giác cao, chờ Tiểu Tùng lớn hơn một ít là có thể giữ nhà hộ viện .Nghĩ đến giữ nhà hộ viện, khóe miệng vừa nâng của Nhan Tích Ninh lại kéo thẳng.Hôm nay bị mất chén thịt kho tàu đã khiến cho hắn rất để ý.Không phải đau lòng thịt không vào đến miệng, thịt mà thị vệ đưa tới còn dư không ít, hắn muốn ăn lúc nào thì làm lúc ấy. Điều khiến hắn để ý là ai trộm chén thịt này.Hắn đoán có hai trường hợp. Trường hợp thứ nhất, người trộm thịt là thị vệ trong phủ, bọn họ muốn giỡn với mình nên tạo ra trò đùa. Nếu là như thế, thịt ăn rồi thì thôi.Đáng sợ chính là trường hợp thứ hai: Kẻ trộm thịt chính là người bên ngoài. Người này có thể tránh thoát tầm mắt thị vệ, ra vào Văn Chương Uyển như chỗ không người, có thân thủ như vậy nhất định là một cao thủ.Vấn đề tiếp theo, một cao thủ đến Dung Vương phủ làm gì? Ngoại trừ thích khách hoặc thám thính, Nhan Tích Ninh không thể nghĩ ra được cách giải thích nào tốt hơn.Vương Xuân Phát nói Dung Vương phủ nguy cơ tứ phía, nếu thực sự có thích khách đột nhập Vương phủ, không phải các thị vệ sẽ gặp nguy hiểm sao?Căn cứ nguyên tắc thà giết lầm còn hơn bỏ sót, Nhan Tích Ninh cảm thấy, hắn cần nói việc này cho các thị vệ.Nửa chén trà nhỏ sau, Nghiêm Kha mang theo cấp dưới xuất hiện ở Văn Chương Uyển. Bọn họ lật tung cả Văn Chương Uyển lẫn Phẩm Mai Viên ba bốn lần, tất cả những chỗ có thể giấu người đều bị bọn họ kiểm tra kỹ, ngay cả ống khói cũng bị bọn họ chọc hai lần.Lưỡi đao loá ánh sáng lạng như tuyết ánh lên trên sắc mặt xanh mét của các thị vệ, không khí xơ xác tiêu điều tràn ngập cả Văn Chương Uyển.Bạch Đào chưa từng gặp qua tình cảnh này, cậu ta ôm con chó nhỏ nơm nớp lo sợ hỏi: "Thiếu, thiếu gia, Nghiêm thị vệ bọn họ đang xét, xét nhà sao?"Nhan Tích Ninh yên lặng, hắn xoa xoa tóc Bạch Đào: "Nói bậy bạ gì đó? Ngươi từng thấy có ai xét nhà dịu dàng như vậy không? Bọn họ đây là đang giúp chúng ta tìm tên trộm thịt."Bạch Đào kinh ngạc mở to hai mắt: "Mất một chén thịt mà thôi, sao các thị vệ đại ca lại tức giận như vậy?" Tuy rằng cậu ta cũng rất tức giận nhưng không đến mức vì ba miếng thịt mà làm ra động tĩnh lớn như vậy?Nhan Tích Ninh không biết nên giải thích với Bạch Đào như thế nào, đúng lúc này, hắn nghe được có người hô một tiếng: "Có phát hiện!"Hắn lập tức nói với Bạch Đào: "Đứng yên ở đây, đừng nhúc nhích."Nói xong, hắn đi theo những người khác sải bước về phía Đông Bắc của Văn Chương Uyển. Phía Đông Bắc của Văn Chương Uyển là chỗ cây long não đại thụ mọc, từ khi bị Nhan Tích Ninh sửa sang lại, cây long não đã trụi lủi. Lúc này bọn thị vệ vây quanh gốc cây, Nghiêm Kha đang chỉ vào cây long não và tường viện nói khẽ với bọn họ gì đó.Cơ thể nhỏ yếu của Nhan Tích Ninh căn bản không có cách nào so với các thị vệ, hắn ở phía sau bọn họ chen lấn một hồi lâu cũng chưa thể thấy rõ trên cây có gì. Vì thế hắn chỉ có thể nghiêm mặt chen vào trong: "Xin lỗi, làm phiền nhường một chút."Chờ hắn chui vào tận bên trong, hắn nhìn thấy trên bức tường phía sau cây long não có dấu chân màu xám nhợt. Nhìn kỹ lại, chỉ thấy trên vỏ cây cũng có dấu vết bị dẫm đạp.Vương phủ có tường viện rất cao, không mượn ngoại lực thì cho dù là thị vệ trong phủ cũng không thể thoải mái vượt qua. Xem ra tên tặc trộm thịt của hắn đã đạp lên cây ra nhảy ra bên ngoài, khó trách sắc mặt Nghiêm Kha khó coi như vậy.Nhan Tích Ninh im lặng một lát: "Xem ra tên trộm đã rời đi."Nghiêm Kha nghiêm túc quỳ xuống trước mặt Nhan Tích Ninh: "Việc này là do thuộc hạ thất trách, thỉnh Vương phi trách phạt."Nhan Tích Ninh nhanh chóng nâng Nghiêm Kha dậy: "Chỉ có ngàn ngày làm trộm nào có ngàn ngày phòng trộm, ai mà nghĩ đến hắn sẽ lẻn vào Văn Chương Uyển. Nghiêm thị vệ, các ngươi đã làm rất tốt, không cần tự trách."Nghiêm Kha hổ thẹn: "Từ hôm nay, Văn Chương Uyển sẽ tăng thêm người thủ. Vương phi chớ có lo lắng, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ ngài an toàn."Nhan Tích Ninh từ chối: "Kẻ cắp lẻn vào Vương phủ khẳng định không phải chỉ vì một chén thịt kho tàu, hắn nhất định có mưu đồ. Văn Chương Uyển hẻo lánh không có gì đáng giá, các ngươi không cần đặt tinh lực ở Văn Chương Uyển, phải càng thêm chú ý phía Cơ Tùng. . . . . . Vương gia. Đương nhiên, quan trọng nhất là bảo vệ tốt chính mình."Tiếng nói vừa dứt, Nghiêm Kha đứng thẳng người dậy, nhìn Nhan Tích Ninh một cách nghiêm túc tựa như đây lần đầu tiên nhìn rõ được hắn.Trước đó, Nhan Tích Ninh ở trong mắt hắn chính là một đứa con riêng không hay ho gì, tính tình không tồi, biết làm đồ ăn ngon lại mang danh hiệu Vương phi. Nhưng sau khi nghe hắn nói câu này, Nghiêm Kha bội phục hắn từ tận đáy lòng.Nghiêm Kha đi theo bên người Cơ Tùng từ rất lâu, hắn gặp qua không ít người nịnh cao đạp thấp. Từ khi trở thành thị vệ Vương phủ, hắn nhìn thấy càng nhiều ánh mắt lạnh lẽo. Hoàng tử vương tôn nhìn thấy bọn họ cũng không xem bọn họ là người.Nhan Tích Ninh không giống vậy, mặc dù hắn hãm sâu nơi bùn lầy nhưng trong mắt có ánh sáng, hắn thật sự đối đãi với các huynh đệ như người một nhà.Nghiêm Kha trịnh trọng hành lễ: "Thuộc hạ tuân mệnh!"Một đoạn thời gian sau đó, Nghiêm Kha bọn họ bận đến chân không chạm đất. Cả Vương phủ đều bị bọn họ điều tra nhiều lần, tất cả người làm khả nghi đều bị đuổi ra khỏi Vương phủ. Tới ban đêm, trong phủ đèn đuốc sáng trưng, thị vệ thay phiên canh gác, không để Vương phủ có một cái góc chết nào.Hiện giờ Dung Vương phủ phòng thủ kiên cố, đừng nói một tên thích khách, cho dù là một con chuột cũng đừng hòng tiến vào.Tuy thích khách và chuột vào không được, nhưng những động vật nhỏ khác lại quang minh chính đại được bê vào Dung Vương phủ, chính xác hơn là bị nâng vào Văn Chương Uyển.Mỗi người trong Vương phủ đều cảm thấy bất an, nhưng Nhan Tích Ninh lại không đặt nặng chuyện này trong lòng. Hắn vẫn dựa theo kế hoạch của chính mình cải tạo Phẩm Mai Viên như cũ, dưới sự cố gắng chung của hắn và các thị vệ đại ca, Phẩm Mai Viên đã được sửa sang gần xong.Phía Tây Phẩm Mai Viên ít cây cối nhiều mương nước, hắn khai khẩn mảnh đất này để chuẩn bị trồng một ít cây có thể lắp đầy bụng. Những chỗ còn lại có khá nhiều rễ cây, chỉ dựa vào hai tay để quật đất là cực kỳ khó khăn, hắn đành trồng các loại cây ăn quả ở trên.Đất trồng cây ăn quả rất lớn, để trống thì lãng phí đáng tiếc, vừa lúc có thể vây lại nuôi một ít động vật nhỏ. Hắn xây hai cái chuồng rắn chắc ở trong rừng trái cây, một cái dùng để nuôi gà, một cái gần nguồn nước có thể dùng để nuôi vịt lẫn ngỗng.Động vật nhỏ ríu rít chuyển vào Phẩm Mai Viên không lâu thì mùa xuân vừa đến.Mùa xuân là mùa vạn vật sống lại, Phẩm Mai Viên yên lặng hơn mười năm nghênh đón sự hồi sinh. Hoa đào trong Viên nở rộ, hoa lê trắng muốt, cành liễu mềm mại mọc ra nhiều chồi xanh đậm.Hiện giờ đi vào Văn Chương Uyển, thứ đầu tiên đập vào mắt là từng khối từng khối đất trồng rau với các loại rau khác nhau. Màu xanh biếc nhàn nhạt rêu rao dưới ánh mặt trời dịu dàng khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy vui vẻ trong lòng.Dời tầm mắt từ đất trồng rau về phía Đông sẽ nhìn đến một mảnh thế ngoại đào nguyên. Trong viện, nhiều loại hoa nở rộ, dưới tàng cây, gà con tùy ý đi dạo. Trên mặt hồ gần Phẩm Mai Viên, vịt con và ngỗng con sung sướng chơi đùa thành đàn.Trong khoảng thời gian này, thị vệ và quản gia trong phủ ngừng lại nơi này nhiều hơn mọi khi. Văn Chương Uyển đã từ lãnh cung biến thành một khối trời đất tự do nhỏ, đến đây rồi không còn muốn đi nữa.Nhan Tích Ninh rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại, mỗi ngày hắn đều có thể phát hiện được một ít bất ngờ nhỏ. Tỷ như giờ phút này, hắn phát hiện rau xanh mình gieo trồng thời gian trước đã có thể ăn được.Trong lúc hắn tính toán trong đầu, giữa trưa nên làm thêm một chén canh rau xanh, hắn nghe được tiếng kinh hô của Bạch Đào: "Thiếu gia! Cá! Thiệt nhiều cá!"Nhan Tích Ninh theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong tay Bạch Đào giơ cái chén lớn dùng để đựng đồ ăn cho gà hưng phấn vọt ra từ cánh rừng: "Ngài mau đến xem đi! Rất nhiều cá!"Bạch Đào còn chưa nói xong Nhan Tích Ninh mắt sắc đã nhìn thấy phía Đông Nam trên mặt hồ, có một bầy cá lớn đang bơi về phía hắn. Đây là một đám cẩm lí, vẻ ngoài lòe loẹt đủ màu sắc.Hắn đột nhiên nhớ tới trước đó vài ngày, tảng lớn ' vải bông' ở dưới đình bát giác mình nhìn thấy là gì ! Đó là một đàn cẩm lí lớn trầm ở đáy hồ!Dẫn đầu bầy cá vậy mà là nhóm ngỗng nhà Nhan Tích Ninh, không biết có phải do ngủ đông ngủ đến hồ đồ không mà đám cá này lại bơi theo ngỗng. Chúng nó từng con từng con quẫy đuôi bơi theo sau đàn ngỗng, hoa văn bắt mắt quanh thân khiến hồ nước đổi màu.Ngỗng Nhan Tích Ninh nuôi rất thông minh, chúng nó biết nhận người. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần nhìn thấy Nhan Tích Ninh đến chúng nó sẽ bâu lại đòi ôm một cái.Đợi Nhan Tích Ninh đi lên cầu đá, đám ngỗng vỗ vỗ cánh tăng nhanh tốc độ bơi lội về phía hắn. Bầy cẩm lí theo sát đằng sau, trong dòng nước hẹp, một lượng cá lớn dũng mãnh tiến vào, nhất thời cá còn nhiều hơn nước!Bạch Đào cười đến không thể khép miệng: "Thiếu gia, thiệt nhiều cá ghê! Có thể ăn không?"Nhan Tích Ninh cẩn thận quan sát chốc lát, hắn phát hiện trong bầy cá không chỉ có mỗi cẩm lí, còn có chút cá bình thường xen lẫn trong đó góp vui. Cá trong Vương phủ được cho ăn đầy đủ, ngủ đông một giấc cũng không gầy.Nhan Tích Ninh đưa ra câu trả lời khẳng định: "Đương nhiên có thể!"__________________________Tác giả có chuyện nói:Cẩm lý đen: Ngươi nói chúng ta là cá bình thường? !A Ninh: Ai bảo hoa văn của các ngươi không lộ rõ chứ?Mỗi lần đi công viên, nhìn đến cẩm lí loè loẹt, trong đầu Lão Miêu sẽ toát ra một câu hỏi: [Bọn cá kia có thể ăn sao?]Có đồng bọn nào nếm qua cẩm lí chưa, có thể nói cho Lão Miêu không, vị chúng nó và cá chép bình thường khác nhau chỗ nào?
______________________Editor bình luận:Ulachoi, ăn cá Koi chỉ có vị mặn, vị của nước mắt khi nghĩ đến giá của bữa ăn này TT.
______________________Editor bình luận:Ulachoi, ăn cá Koi chỉ có vị mặn, vị của nước mắt khi nghĩ đến giá của bữa ăn này TT.
loading...
Danh sách chương:
- LƯU Ý TRƯỚC KHI ĐỌC!!!
- Thông báo
- Văn án
- Chương 1.1: Phương pháp chính xác để khai phá lãnh cung
- Chương 1.2: Leo nóc nhà lật ngói
- Chương 2.1: Bản đồ che giấu
- Chương 2.2: Chè đậu đỏ trần bì
- Chương 3.1: Phu phu ân ái
- Chương 3.2: Thú vui phòng the
- Chương 4: Tiền từ trên trời rớt xuống
- Chương 5: Quà từ bùn đất
- Chương 6: Cá chạch kho tàu (Thượng)
- Chương 7: Cá chạch kho tàu (Hạ)
- Chương 8: Xuân tại khê đầu tề thái hoa (Thượng) (*)
- Chương 9: Xuân tại khê đầu tề thái hoa (Hạ)
- Chương 10: Ban thưởng không thể miêu tả
- Chương 11: Thịt kho tàu (Thượng)
- Chương 12: Thịt kho tàu (Hạ)
- Chương 13: Vị khách không mời mà đến
- Chương 14: Thế ngoại đào nguyên
- Chương 15: Cá tê cay (Thượng)
- Chương 16: Cá tê cay (Hạ)
- Chương 17: Chân nai nướng than (Thượng)
- Chương 18: Chân nai nướng than (Hạ)
- Chương 19: Bữa tối hai người (Thượng)
- Chương 20: Bữa tối hai người (Hạ)
- Chương 21: Cối xay đậu
- Chương 22: Đậu hoa hình trái tim
- Chương 23: Canh cá trích đậu hũ - Đậu hũ áp chảo
- Chương 24: Hình như cố nhân đến
- Chương 25.1: Xuân săn (Thượng)
- Chương 25.2: Xuân săn (Trung)
- Chương 25.3: Xuân săn (Hạ)
- Chương 26: Đồng sàng cộng chẩm
- Chương 27: Thích khách
- Chương 28.1: Ám sát
- Chương 28.2: Con bướm hưng phấn
- Chương 29.1: Dọn vào Văn Chương Uyển (Thượng)
- Chương 29.2: Dọn vào Văn Chương Uyển (Hạ)
- Chương 30.1: Bôi thuốc
- Chương 30.2: Măng om - Canh măng hầm thịt
- Chương 31.1: Hải Đông Thanh (Thượng)
- Chương 31.2: Hải Đông Thanh (Hạ)
- Chương 32.1: Dạ thoại
- Chương 32.2: Bánh nếp lá ngải
- Chương 33.1: Cơm hoa hòe (Thượng)
- Chương 33.2: Cơm hoa hòe (Hạ)
- Chương 34.1: Công bộ Thị lang (Thượng)
- Chương 34.2: Công bộ Thị lang (Hạ)
- Chương 35.1: Thịt heo xào ớt xanh và cơm cháy
- Chương 35.2: Ốc nước ngọt
- Chương 36: Ốc tê cay
- Chương 37.1: Vào cung (Thượng)
- Chương 37.2: Vào cung (Hạ)
- Chương 38.1: Cứu người
- Chương 38.2: Cơ Đàn
- Chương 39: Mì dầu nấm
- Chương 40.1: Đêm mưa
- Chương 40.2: Mát xa
- Chương 41: Gà bỏng ngô
- Chương 42: Mơ giòn
- Chương 43.1: Biệt viện ngoài kinh
- Chương 43.2: Tôm hùm đất
- Chương 44: Tôm hùm đất nấu tỏi
- Chương 45.1: Suối nước nóng
- Chương 45.2: Làm dầu nấm
- Chương 46: Cơm khoai tây hầm sườn heo
- Chương 47: Bánh ú và trứng vịt muối
- Chương 48.1: Thay đổi
- Chương 48.2: Đưa cơm
- Chương 49: Hữu phu chi phu (*)
- Chương 50: Hoành thánh đêm khuya
- Chương 51: Mì lạnh
- Chương 52: Bánh bao thịt ngựa
- Chương 53.1: Món kho biến mất
- Chương 53.2: Chân ngắn nhỏ
- Chương 54: Thần y không đi đường bình thường
- Chương 55.1: Gà hấp lá sen
- Chương 55.2: Thưởng sen dưới ánh trăng
- Chương 56: Sơn trà bạch ngọc
- Chương 57: Thịt cuộn tường vân
- Chương 58.1: Một đêm không về
- Chương 58.2: Dạ thẩm
- Chương 59.1: Cơm chiên đêm khuya
- Chương 59.2: Tính sổ
- Chương 60: Giằng co
- Chương 61: Bảo vệ
- Chương 62: Cá nấu dưa chua
- Chương 63: Ăn ngoài
- Chương 64.1: Ngũ Thạch Tán
- Chương 64.2: Sứ đoàn nghị hòa
- Chương 65: Bánh tổ và cua gạch
- Chương 66: Dạ yến
- Chương 67: Khiêu khích
- Chương 68: Kinh sợ
- Chương 69.1: Xuất cung
- Chương 69.2: Chợ đêm
- Chương 70.1: Lên đường
- Chương 70.2: Túi phúc
- Chương 71.1: Lẩu uyên ương
- Chương 71.2: Mưa dầm
- Happy new year 2023
- Chương 72.1: Xứng danh
- Chương 72.2: Nấm độc
- Chương 73: Ân oán
- Chương 74.1: Bánh kẹp thịt
- Chương 74.2: Trị liệu
- Chương 75.1: Bằng hữu
- Chương 75.2: Ngươi có thể ôm ta một cái không?
- Chương 76: Hắn không thương ta
- Chương 77: Tâm ý
- Chương 78: Đào ngâm gừng tía tô
- Chương 79.1: Không tha
- Chương 79.2: Ác mộng
- Chương 80: Bí mật
- Chương 81: Yến hội sinh thần
- Chương 82: Sát tâm
- Chương 83: Cái chết của Mai Quý phi
- Chương 84: Loạn cục
- Chương 85: Dứt bỏ
- Chương 86: Đưa tiễn
- Chương 87: Phụ tử và quân thần (Thượng)
- Chương 88: Phụ tử và quân thần (Hạ)
- Chương 89: Đến hoàng lăng tìm chân tướng
- Chương 90: Gà ăn mày
- Không phải chương mới
- Chương 91: Nướng thịt ngoài trời
- Chương 92: Thỉnh quân nhập mộng
- Chương 93: Sinh nhật
- Chương 94: Lập uy ở Lương Châu (Thượng)
- Chương 95: Lập uy ở Lương Châu (Hạ)
- Chương 96: Chiêu hiền nạp sĩ
- Chương 97: Khoai tây hầm thịt bò
- Chương 98: Nắng hạn gặp mưa rào
- Chương 99: Miến huyết vịt
- Chương 100: Trăm phế đãi hưng
- Chương 101: Đại bàn kê (*)
- Chương 102: Thu hoạch
- Chương 103: Bánh bao nướng và hạt dẻ nướng
- Chương 104: Thành thật với nhau
- Chương 105: Trứng bắc thảo
- Chương 106: Diện mạo mới
- Chương 107: Bữa tối dưới ánh nến
- Chương 108: Khách từ phương xa
- Chương 109: Nổi gió
- Chương 110: Tiêu Linh sa lưới
- Chương 111: Đánh vào điểm yếu
- Chương 112: Huyết tế
- Chương 113: Doanh trại trong núi
- Chương 114: Heo nướng da giòn
- Chương 115: Mừng vụ thu
- Chương 116: Nhập đông
- Chương 117: Thánh chỉ
- Chương 118: Trở về kinh
- Chương 119: Tương tư
- Chương 120: Diện thánh
- Chương 121: Bức vua thoái vị (Thượng)
- Chương 122: Bức vua thoái vị (Trung)
- Chương 123: Bức vua thoái vị (Hạ)
- Chương 124: Chủ mưu phía sau
- Chương 125: Thế bất khả kháng
- Chương 126: Trần ai lạc định (Thượng)
- Chương 127: Trần ai lạc định (Hạ)
- Chương 128: Đồng tâm kết (Hoàn chính văn)
- Phiên ngoại 1: Canh Mạnh Bà trộn nước (Thượng)
- Phiên ngoại 2: Canh Mạnh Bà trộn nước (Hạ)
- Phiên ngoại 3: Cơm chặt đầu (Thượng)
- Phiên ngoại 4: Cơm chặt đầu (Hạ)
- Phiên ngoại 5: Cơ Lương cầu thân ký
- Phiên ngoại 6: Người không thể bỏ được (Thượng)
- Phiên ngoại 7: Người không thể bỏ được (Hạ)
- Phiên ngoại 8: Công cụ hình người của Sở Liêu (Thượng)
- Phiên ngoại 9: Công cụ hình người của Sở Liêu (Hạ)
- Phiên ngoại 10: Nắm tay nhau đi khắp non sông
- Phiên ngoại 11: Tìm được ngươi rồi (Hoàn)