Chương 23: Ép Mua Ép Bán
Chương 23: Ép Mua Ép Bán
Trong phòng sách, Hạ Hầu Trọng ngồi sau bàn, sắc mặt nghiêm nghị lật xem văn kiện trước mặt, Hạ Hầu Hách Thiên mặt mũi bầm dập đứng giữa phòng, bất an đạp đạp hai chân. Mấy ngày ngày Hạ Hầu Hách Thiên trải qua không tốt chút nào, mỗi ngày bị Hạ Hầu Trọng gọi vào phòng sách, lại không nghe thấy bất kì tiếng la mắng nào, kinh hãi run rẩy tiếp nhận khí lạnh từ Hạ Hầu Trọng. Sau đó buổi tối còn bị anh trai 'thân yêu' túm tới phòng huấn luyện cuồng ngược, lấy danh nghĩa 'chỉ dạy' đánh cậu tới lúc nằm úp sấp không bò dậy nổi. "Cái kia, lão quỷ!" Đeo ý nghĩ sớm chết sớm siêu sinh, Hạ Hầu Hách Thiên nghễnh cổ gào: "Ông rốt cuộc muốn thế nào? Mỗi ngày gọi tôi tới phòng sách nhưng không nói tiếng nào, cứ để tôi đứng như vậy." Hạ Hầu Hách Thiên lên tiếng làm tay Hạ Hầu Trọng khửng lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, Hạ Hầu Hách Thiên chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, nhịn không được rụt đầu, dáng vẻ hống hách khó khăn lắm mới trỗi dậy 'véo' một tiếng biến mất, cúi đầu ngượng ngùng mở miệng: "Con biết sai rồi, con đi xin lỗi còn không được sao? Con đâu có ngờ anh trai lại đồng ý a! Nói ra thì trận tỷ thí đó, con chính là bên bị đánh mà." Câu cuối cùng Hạ Hầu Hách Thiên nói thực khẽ. Hạ Hầu Trọng thẳng tắp nhìn Hạ Hầu Hách Thiên, ánh mắt sâu xa làm người ta nhìn không thấu. Bị Hạ Hầu Trọng nhìn tới phát hoảng, ủy khuất Hạ Hầu Hách Thiên nghẹn mấy ngày nay cũng bùng nổ: "Ông rốt cuộc muốn thế nào! ! Con đã nói con sai rồi mà! Ông muốn mắng thì cứ mắng đi, cùng lắm con đi xin lỗi hoặc bảo cậu ta đánh con một trận, con cam đoan không đánh trả là được đi." "Ai!" Một tiếng than nhẹ chậm rãi vang vọng trong phòng. Hạ Hầu Trọng buông văn kiện trong tay, nhìn thiếu niên kiêu ngạo trước mắt, trên mặt ông lộ ra biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tiểu Thiên, trong lòng con, cái gì là quân nhân?" "Ơ?" Hạ Hầu Hách Thiên sửng sốt, có ý tứ gì? ? "Tiểu Thiên, con có biết bộ quần áo mình đang mặc, huy chương trên vai, rốt cuộc có ý nghĩa gì không?" Nhìn Hạ Hầu Hách Thiên, Hạ Hầu Trọng thực bất đắc dĩ. Chính vì nhóc con này nhỏ nhất trong nhà nên được muôn vàn cưng chiều, bởi vì gia tộc, là cháu của mình nên phá lệ đặc biệt, đối với hành vi kiêu ngạo càn rỡ của nó, ông cũng thực vui vẻ tùy ý nó phá phách, chính là... "Lão quỷ, ông, ông rốt cuộc muốn nói gì?" Bị Hạ Hầu Trọng nhìn tới lạnh lưng, Hạ Hầu Hách Thiên nhịn không được lén lút lùi ra sau. "Tiểu Thiên, ba Tiểu Quang là một binh sĩ tốt, là binh sĩ tốt nhất của ông. Anh ta là một quân nhân chân chính." "Cái gì là quân nhân chân chính? Sau khi tốt nghiệp con cũng nhập ngũ, con cũng là quân nhân chân chính." "Con nghĩ vậy?" Ánh mắt Hạ Hầu Trọng sáng như đuốc nhìn chằm chằm Hạ Hầu Hách Thiên. "Con..." "Cầm." Hạ Hầu Trọng đưa tới một huân chương màu vàng có hình như mặt trời tới trước mặt Hạ Hầu Hách Thiên. "Ân? Huân chương dũng sĩ?" Nhìn huân chương trong tay, ánh mắt Hạ Hầu Hách Thiên sáng lên: "Lão quỷ, sao ông lại có thứ này? Nó chính là vinh dự cao nhất của quân dự bị học viện quân đội a?" "Nó gọi là Hi Vọng, ông đã được nhận nó trong một lần diễn tập ở trường." Nhìn huân chương trong tay Hạ Hầu Hách Thiên. Ánh mắt Hạ Hầu Trọng có chút tưởng niệm. "Ông cho con xem nó làm gì?" "Không phải con vẫn luôn muốn lên chiến trường tham gia thực chiến sao?" "Ân! Ông đồng ý?" Hạ Hầu Hách Thiên hưng phấn nhìn Hạ Hầu Trọng. "Ông đồng ý." "Lão quỷ, ông..." "Đừng cao hứng quá sớm." Giơ tay cản lại mấy từ xu nịnh kế tiếp của Hạ Hầu Hách Thiên: "Ông có điều kiện." "Điều kiện gì ông cứ nói đi, ti... khụ! Con nhất định làm được." Nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạ Hầu Hách Thiên, Hạ Hầu Trọng lắc đầu: "Ông muốn con tìm ra ý nghĩa thực sự của huân chương này." "Ý nghĩa? Nó còn có ý nghĩa gì a? Không phải vinh dự cao nhất của học viện quân đội sao?" "Không phải." Hạ Hầu Trọng chậm rãi lắc đầu: "Được rồi, con ra ngoài đi." "Lão quỷ, ông đã nói cho con đi chiến trường mà! Ông đùa con à?" Hạ Hầu Hách Thiên xù lông. "Chờ tới lúc con tìm ra đáp án, ông sẽ cho con đi." "Con..." "Được rồi! Lăn đi!" "Lão quỷ! Ông chờ đó! ! ! ! Coi như ông lợi hại! ※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※ "Từ hôn?" Bàn tay đang múc bánh ngọt của Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, ngây ngô nhìn Liên Dục Thành ở bên cạnh. "Anh hai, bọn họ đều khi dễ anh." Liên Tiêu Thù sợ hãi túm tay áo Liên Kỳ Quang, ủy khuất mở miệng: "Chúng ta về nhà đi, đừng ở lại đây nữa." "Hạ Hầu gia, nhà lớn nghiệp lớn, nếu bọn họ không thể dung nạp dân chúng bình dân chúng ta, kia chúng ta cũng không cần mặt dày bám theo." Liên Dục Thành lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong âm thanh ẩn ẩn trào phúng. "Anh vốn nghĩ hôn sự này là Hạ Hầu gia đã định, cho dù trong lòng bất mãn thì cũng không làm khó em, nhưng hôm nay xem ra... Hừ! Bọn họ xem thường? Chúng ta vui chắc? Tuy anh có tâm muốn tìm chỗ dựa cùng bảo hộ cho em, nhưng điều kiện tiên quyết là em không chịu ủy khuất quá lớn. Đại gia tộc thế này chúng ta không xứng, Lam tinh lớn như vậy, còn thiếu gì nhà tốt." "Kỳ thực, tôi..." "Tóm lại, việc này em không cần bận tâm nữa." Liên Dục Thành thu hồi tầm mắt, đánh gảy lời Liên Kỳ Quang: "Chuyện từ hôn anh sẽ tìm Hạ Hầu nguyên soái bàn, em cứ dưỡng hảo thân thể, chờ qua vài ngày nữa, em khỏe lại thì chúng ta cùng quay về khu ba." 'Ầm!' cửa nặng nề bị đá văng từ bên ngoài, Hạ Hầu Thiệu Huyền bình tĩnh đi tới. "Thiếu tướng." Liên Dục Thành lãnh đạm gật gật đầu. Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh liếc nhìn Liên Dục Thành một cái, trực tiếp bước qua, đi tới chỗ Liên Kỳ Quang. "Thiếu tướng!" Liên Dục Thành bước nhanh tới, chắn trước mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền, sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm xuống vài phần, độ ấm trong phòng cũng 'véo véo' giảm mạnh. Liên Dục Thành dù sao cũng chỉ là thương nhân, tự nhiên không chống đỡ nổi sát khí tích tụ từ chiến trường, cho dù Hạ Hầu Thiệu Huyền đã tận lực ngăn chặn nhưng vẫn làm Liên Dục Thành trắng bệch cả mặt. "Thiếu tướng! Xin hãy rời đi." Liên Dục Thành cố trấn định, âm thanh tăng lớn vài phần. "Tôi tới xem vợ mình, có gì không thể." "Thiếu tướng! Có lẽ nguyên soái vẫn chưa thông tri ngài đi." Liên Dục Thành cười lạnh, cố ý nhấn mạnh hai chữ 'thông tri': "Hôn sự của ngài cùng em trai tôi đã hủy bỏ, sau này anh cưới tôi gả, không liên quan gì nhau nữa." "Phải không?" Hạ Hầu Thiệu Huyền thu liễm khí thế trên người, cười xùy một tiếng, lạnh lùng nhìn Liên Dục Thành: "Anh thế nào tôi không rõ, nhưng Tiểu Quang đã tiếp nhận lời cầu hôn của tôi, hơn nữa sính lễ em ấy cũng nhận rồi." "Ngài nói cái gì! !" Liên Dục Thành nháy mắt lạnh xuống, xoay người quét mắt về phía Liên Kỳ Quang. Vẫn đang ngơ ngác chăm chú nhìn hai người đang 'hăng say tranh cãi', đột nhiên đề tài chuyển tới trên người mình, Liên Kỳ Quang không kịp phản ứng. "Kỳ Quang, đó có thật không?" Liên Dục Thành nghiến răng hỏi. "Tiểu Quang?" Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh liếc nhìn Liên Tiêu Thù một cái, hài lòng thấy cô bé rụt cổ chạy qua một bên. Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi xuống bên giường, đưa tay đặt lên đầu Liên Kỳ Quang: "Sính lễ cùng vật đính ước anh đều đưa rồi, em là vợ anh, không được đổi ý." "Kỳ Quang! !" Liên Dục Thành đè giọng rống giận. "Tiểu Quang?" Hạ Hầu Thiệu Huyền hạ giọng, tăng thêm vài phần nhu hòa. Ngây ngô nhìn hai người, bạn Quang nào đó nhất thời nhớ ra, ngơ ngác lấy tinh tạp ra. "Liên Kỳ Quang! Em ngốc a! ! !" Nháy mắt nhìn thấy tấm thẻ kia, Liên Dục Thành rốt cục nhịn không được rống thành tiếng. "Trả lại đi ! !" "Tín vật đính ước của tôi em ấy cũng nhận rồi." Đưa tay đem tinh tạp một lần nữa nhét vào túi bạn Quang nào đó, Hạ Hầu Thiệu Huyên khiêu khích nhìn Liên Dục Thành. "Liên Kỳ Quang! Đồ đâu?" Bởi vì tức giận, lồng ngực Liên Dục Thành không ngừng phập phồng. "Tín vật đính ước?" Nghe thấy bốn chữ này, Liên Kỳ Quang có chút mê mang nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền. "Em quên rồi?" Hạ Hầu Thiệu Huyền xoa xoa đầu Liên Kỳ Quang, trầm giọng nói: "Bất Lạc tinh nơi anh đóng giữ, cùng binh sĩ Sát Huyết Lang." "Hình như... có chuyện như vậy." Liên Kỳ Quang ngu ngơ nghiêng đầu. "Hơn nữa..." Hạ Hầu Thiệu Huyền ngẩng đầu nhìn Liên Dục Thành, mở quang não trên tay: "Tôi có ghi lại cả rồi, còn có hình làm chứng, anh muốn xem không?" "Cậu..." Liên Dục Thành siết nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn vẻ mặt 'đắc ý' (? ? ? ?) của Hạ Hầu Thiệu Huyền. "Trong tiệc sinh nhật của ông nội ngày đó, ông đã tuyên bố tin tức chúng tôi đính hôn trước mặt mọi người, hiện giờ, chỉ sợ cả Lam tinh này đều biết Hạ Hầu Thiệu Huyền tôi đã có vợ." "..." Liên Dục Thành. "Luật pháp Lam tinh có quy định, song phương nếu đã đính hôn, một bên không được bên kia đồng ý cưỡng ép từ hôn, kia chính là vi phạm pháp luật, phải vào tù." "..." Liên Dục Thành. "Anh đã không còn ý kiến gì, kia về sau Hạ Hầu cùng Liên gia chính là thông gia a." "..." Liên Dục Thành. "Hi vọng sau này chúng ta có thể hòa bình ở chung, anh nói xem? ... anh trai?" Anh trai ! ! ? ? Sợi dây đàn căng cứng trong đầu Liên Dục Thành 'pựt' một tiếng đứt đoạn. "Hạ Hầu Thiệu Huyền! Cậu đây là ép mua ép bán ! ! ! ! ! !"loading...
Danh sách chương:
- Văn Án
- Chương 1: Thế Giới Xa Lạ
- Chương 2: Sống Lại
- Chương 3: Tôi Tưởng Địch Tập Kích
- Chương 4: Không Gian
- Chương 5: Tôi Là Thiên Tài
- Chương 6: Cải Trắng
- Chương 7: Vào Cục Cảnh Sát
- Chương 8: Hạ Hầu Gia
- Chương 9: Tôi Rất Có Kinh Nghiệm Chém Người
- Chương 10: Khu Một
- Chương 11: Tôi Chỉ Phòng Vệ Thôi
- Chương 12: Là Chia Tay Hay Li Hôn?
- Chương 13: Lông Vàng Thiếu Đánh
- Chương 14: Đường Thi Tam Bách Thủ
- Chương 15: Trùm Đầu Mà Đánh
- Chương 16: Tôi Từ Trước Tới Nay Luôn Mang Thù
- Chương 17: Tôi Gọi Là Hạ Hầu Thiệu Huyền
- Chương 18: Em Ấy Là Vợ Tôi
- Chương 19: Mạng Của Cậu, Tôi Nhận
- Chương 20: Tam Hệ Dị Năng
- Chương 21: Từ Hôn
- Chương 22: Anh Sẽ Dùng Cả Đời Để Thương Em
- Chương 23: Ép Mua Ép Bán
- Chương 24: Điều Tra
- Chương 25: Một Mình Tôi Đấu Với Cả Trường Cậu
- Chương 26: Tạm Biệt
- Chương 27: Vợ, Cứ Vậy Qua Cả Đời Đi
- Chương 28: Đi Ngủ Vì Sao Còn Phải Mang Súng
- Chương 29: Tôi Sẽ Không Ghét Bỏ Anh
- Chương 30: Tiếu Ngạo Giang Hồ
- Chương 31: Hoài Nghi
- Chương 32: Mễ Tiểu Bảo
- Chương 33: Hối Hận Thì Không Phải Thiên Tài
- Chương 34: Cắn Nó
- Chương 35: Có Người Dụ Dỗ Vợ Tôi
- Chương 36: Nói Em Yêu Anh Đi Vợ
- Chương 37: Tôi Là Cố Ý
- Chương 38: Bị Phạt
- Chương 39: Người Không Có Tim
- Chương 40: Một Người Cũng Trốn Không Thoát
- Chương 41: Khiêu Chiến
- Chương 42: Đơn Đấu Quần Ẩu Xa Luân Chiến
- Chương 43: Mua Hạt Giống
- Chương 44: Hoa Hồng
- Chương 45: Thăng Cấp
- Chương 46: Tập Chiến
- Chương 47: Giết Gà Dọa Khỉ
- Chương 48: Ký Ức Đã Qua
- Chương 49: Viện Trưởng, Có Thời Gian Uống Chút Thuốc Đi
- Chương 50: Nổi Danh
- Chương 51: Cừu Ly Mạch
- Chương 52: Vợ, Anh Sai Rồi
- Chương 53: Nhà Tưởng Niệm
- Chương 54: Bức Tranh
- Chương 55: Tiêu Tiêu Xảy Ra Chuyện
- Chương 56: Giáo Huấn
- Chương 57: Tôi Sẽ Cứu Nhóc
- Chương 58: Tổ Đội Với Tôi
- Chương 59: Vợ à, Chúng ta Có Đứa Nhỏ Đi
- Chương 60: Quan Trạch
- Chương 61: Có Kẻ Thù không?
- Chương 62: Bị Tập Kích
- Chương 63: Thiên Minh Xuất
- Chương 64: Không Gian Vô Dụng
- Chương 65: Anh Tin Em
- Chương 66: Chào Chị Dâu
- Chương 67: Đừng Trách Sao Ngoan Độc
- Chương 68: Tranh Cãi Căng Thẳng
- Chương 69: Giết Không Tha
- Chương 70: Cuộc Săn Bắt Đầu
- Chương 71: Dây Leo Quỷ
- Chương 72: Hạt Giống
- Chương 73: Nguyên Thể
- Chương 74: Mâu Thuẫn
- Chương 75: Đất Lở
- Chương 76: Thức Tỉnh Khỏi Cơn Mơ
- Chương 77: Lấy Mày Khai Đao
- Chương 78: Sinh Cho Anh Mười Cục Nắm
- Chương 79: Thiệu Huyền, Tôi Làm Chuyện Xấu
- Chương 80: Kí Ức Đã Quên
- Chương 81: Thẩm Vấn
- Chương 82: Trở Lại Trường
- Chương 83: Cô Út Tới
- Chương 84: Thiệu Huyền, Moah Moah!
- Chương 85: Kỳ Nghỉ
- Chương 86: Đánh Là Thương Mắng Là Yêu
- Chương 87: Gặp Lại Người Quen
- Chương 88: Trị Liệu Cho Liên Tiêu Thù
- Chương 89: Quá Ngốc
- Chương 90: Tiểu Quang Ngồi Phi Thuyền
- Chương 91: Thiệu Huyền, Chúng Ta Hẹn Hò Đi!
- Chương 92: Anh Hẳn Nên Cho Tôi Một Cái Ôm
- Chương 93: Hoan Nghênh Chị Dâu Đến Thị Sát Bất Lạc Tinh
- Chương 94: Thiệu Huyền, Đánh Một Trận Đi
- Chương 95: Thiệu Huyền Mất Khống Chế
- Chương 96: Uy Hiếp
- Chương 97: Là Cậu Ta Sao?
- Chương 98: Gặp Phải Kẻ Lừa Đảo
- Chương 99: Anh Sẽ Tự Ra Tay
- Chương 100: Hết Thảy Là Của Tôi
- Chương 101: Phu Phu Giao Thủ
- Chương 102: Chạy Tới Khu Cách Ly
- Chương 103: Thẳng Thắn
- Chương 104: Bên Nhau
- Chương 105: Nhẫn Kết Hôn
- Chương 106: Anh Phạm Tội Rồi
- Chương 107: Trúng Kế
- Chương 108: Là Ám Quang Đại Nhân Tặng
- Chương 109: Lê Ngọc Chết
- Chương 110: Vu Mã Viêm
- Chương 111: Tôi Là Lão Tổ Tông Của Ông Ta
- Chương 112: Về Nhà
- Chương 113: Long Ảnh Trở Lại
- Chương 114: Khai Giảng
- Chương 115: Ngược Chết Tụi Bây
- Chương 116: Bá Khí Trắc Lậu
- Chương 117: Chá Lang
- Chương 118: Thỉnh Cầu Của Cừu Ly Mạch
- Chương 119: Thông Báo
- Chương 120: Tang Thi Đột Kích
- Chương 121: Một Trăm Linh Ba Cổ Thi Thể Biến Mất
- Chương 122: Huấn Luyện Sinh Tồn
- Chương 123: Xuất Phát
- Chương 124: Thi Đấu Bắt Đầu
- Chương 125: KO
- Chương 126: Liên Kỳ Quang Không Bình Thường
- Chương 127: Tôi Tới Tìm Cậu
- Chương 128: Bão Cát
- Chương 129: Hạ Hầu Trọng Tức Giận
- Chương 130: Ngục Giam
- Chương 131: Ông Mặc Kệ
- Chương 132: Tiền Mừng
- Chương 133: Quỷ Linh
- Chương 134: Vì Tôi Mà Chết Đi
- Chương 135: Kẹo Cưới
- Chương 136: Quà Sinh Nhật
- Chương 137: Đây Là Thế Giới Của Tôi
- Chương 138: Bị Nhốt Trong Cửa Hàng
- Chương 139: Chá Lang Bị Nhiễm
- Chương 140: Hạ Hầu Lạc Vũ Quyết Tuyệt
- Chương 141: Vận Mệnh Trêu Đùa
- Chương 142: Kí Ức Không Thể Quên
- Chương 143: Trở Lại Căn Cứ
- Chương 144: Vây Thành
- Chương 145: Đứa Nhỏ Chào Đời
- Chương 146: Rời Đi
- Chương 147: Khu Bảy
- Chương 148: Tự Bạch Của Vu Mã Viêm
- Chương 149: Vũ Khí Mới
- Chương 150: Người Yêu Của Cậu Đâu?
- Chương 151: Hạ Hầu Thiệu Huyền Đã Đến
- Chương 152: Vì Tôi Mà Sống
- Chương 153: Phim Thần Tượng
- Chương 154: Bánh Bao Gặp Cha Mẹ
- Chương 155: Tôi Tiếp Nhận Tình Yêu Của Cậu
- Chương 156: Mưu Kế
- Chương 157: Nhượng Bộ
- Chương 158: Bị Nhốt
- Chương 159: Đại Kết Cục Thượng
- Chương 160: Đại Kết Cục Trung
- Chương 161: Đại Kết Cục Hạ
- Chương 162: Kết Thúc
- Phiên Ngoại 1
- Phiên Ngoại 2
- Phiên Ngoại 3