C81. Mang thai rồi phải làm sao ?
Là tin nhắn wechat của Khương Cửu Sênh.
"Phúc lợi cho fan."
Sau tin nhắn ấy là một bài hát, không có nhạc đệm hay xướng âm, là bài hát chủ đề trong album thứ ba của cô, nhạc dân ca mang giai điệu du dương êm ả.
Khương Cửu Sênh ôm gối, mỉm cười cầm di động. Mạc Băng nói bài hát này phảng phất hơi thở tình yêu, còn hỏi cô lấy cảm hứng ở đâu để viết.
Ở đâu ư?
Ừm, chắc hẳn là tay của Thời Cẩn, hoặc là con người anh rồi!
Thời Cẩn trả lời rất nhanh, gần như ngay sau khi nghe hết bài hát.
"Rất hay."
Khương Cửu Sênh thỏa mãn lăn một vòng trên giường, vừa nghĩ trả lời thế nào, vừa cẩn thận cất chiếc váy tối nay vào tủ.
Điện thoại rung lên mấy nhịp.
Khương Cửu Sênh mở ảnh đại diện của wechat Thời Cẩn. Anh để ảnh của cô, là tấm hình HD lộ lưng gửi cho anh lần trước.
Anh gửi bốn tấm ảnh, tất cả đều chụp tay của anh ở mọi góc khác nhau. Dưới ánh đèn mờ nhạt, ngón tay thon dài của anh hiện ra trắng nõn lạnh lùng, chẳng hề qua chỉnh sửa. Bởi vì chụp vội nên các góc đều căn chỉnh vụng về, tuy vậy cũng không thể che giấu được vẻ đẹp vô ngần kia.
Anh trả lời: "Đáp lễ."
Khương Cửu Sênh mỉm cười, lưu từng tấm ảnh vào album ảnh cài mật khẩu. Cô xem lại một lượt, trả lời Thời Cẩn bằng một câu bông đùa: "Muốn sờ quá."
Tiếp đó là biểu cảm nhóc con thèm nhỏ dãi.
Thế rồi...
Điện thoại không có động tĩnh gì nữa, Thời Cẩn chậm chạp không nhắn tin lại. Khương Cửu Sênh có chút hụt hẫng, bất mãn đặt điện thoại xuống.
Khoảng năm phút sau, điện thoại rung lên.
Khương Cửu Sênh lập tức mở ra.
Là tin nhắn của Thời Cẩn, bốn chữ đơn giản: "Sênh Sênh, mở cửa."
Tim cô loạn nhịp vài giây. Cô chạy ngay xuống giường, thậm chí không buồn xỏ dép, chỉ khoác bừa chiếc áo rồi lao vội ra cửa.
Thời Cẩn đã đến, anh mặc đồ ngủ ca-rô màu xám, mỉm cười hỏi cô: "Muốn sờ à?"
Khương Cửu Sênh không hề xấu hổ: "Đúng."
Anh vươn tay cho cô sờ.
Khương Cửu Sênh nghĩ, nếu Thời Cẩn không chỉ là fan thì thật tốt. Cô chưa từng có cảm giác như vậy, chưa từng quyến luyến một ai như thế, cả khuôn mặt, giọng nói, bàn tay và hết thảy của anh đều vấn vương trong lòng.
Tại cao ốc dưới ánh trăng.
Ngọn đèn vàng chập choạng nơi khách sạn, nhuộm nét êm dịu lên khuôn mặt người phụ nữ.
Cô ta khẽ gọi: "An Chi."
"An Chi."
"An Chi."
Lâm An Chi không hề phản ứng, áo khoác và giày cũng không cởi, cả căn phòng tràn ngập mùi rượu nồng.
Cô ta nhíu mày, bên khóe mắt hiện vài nếp nhăn nhỏ mờ. Cô ta là Ôn Thư Ninh của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoa Nạp, năm nay đã bước sang tuổi ba mươi lăm đầy mặn mà thuần thục. Tuy cô ta không có vẻ đẹp được trời ưu ái giữa làng giải trí đâu đâu cũng thấy hoa thơm cỏ ngát, nhưng được cái hơn người ở phong thái.
Người phụ nữ một tay chèo lái Hoa Nạp xưa nay vẫn luôn nghiêm túc, vậy mà giờ đáy mắt lại nồng nàn thương yêu. Cô ta cúi người, cởi cà vạt cho Lâm An Chi, nhưng vừa chạm phải, anh đã mở mắt, đẩy mạnh cô ta ra.
"Không được đụng vào tôi!" Anh lẳng lặng mở to mắt, sắc mặt âm u đến đáng sợ, nói, "Tôi có vợ rồi."
Dứt lời, anh lại nằm vật xuống giường, nhắm mắt ngủ tiếp.
Hình như chỉ là động tác bài xích theo bản năng, anh hoàn toàn không tỉnh rượu. Nhưng dù đã say như vậy, anh vẫn không buông bỏ người trong lòng dù chỉ một giây một phút, từ thân thể đến trái tim đều bó chặt trong khuôn khổ.
Ôn Thư Ninh biết, trong lòng Lâm An Chi chất chứa hình bóng một người, nhưng nào có hay anh lại yêu sâu sắc đến vậy. Cô ta không ngốc, đâu phải không biết anh gặp dịp thì chơi, chỉ trách hoàn cảnh đưa đẩy mà thôi.
Cô ta cứng ngắc rút tay lại, lẩm bẩm như nói cho anh nghe, cũng như thủ thỉ cho mình nghe: "An Chi, đừng nói cho em biết."
"Đừng nói gì cả."
Cô nghĩ rằng, nếu anh bằng lòng lừa gạt cô cả đời, dù vụng về hơn nữa, cô cũng bằng lòng hồ đồ hết thảy, khuất mắt trông coi.
Ôn Thư Ninh cầm túi, xoay người rời khỏi phòng.
Quản lý Lương Khâm của Lâm An Chi đang canh trước cửa, thấy bà chủ ra ngoài bèn vội vàng tiến đến: "Giám đốc Ôn."
"Chăm sóc cậu ấy cẩn thận."
Ôn Thư Ninh để lại một câu như vậy rồi lặng lẽ rời đi.
Lương Khâm thở phào nhẹ nhõm, may mà chịu đi rồi, nếu hai vị đó mà gặp mặt nhau... Anh ta không dám nghĩ, thần kinh căng như dây đàn đến mức tê liệt luôn rồi. Đến giờ anh ta vẫn chưa hiểu vì đâu mọi chuyện thành ra như vậy. Rõ ràng bản thân không thích, vì cớ gì phải ép mình chịu đựng, vì cớ gì muốn đùa với lửa? Tuyệt đối không phải vì sự nghiệp, vậy rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì?
Chỉ sợ anh bước lên con đường này rồi, sẽ chẳng thể trở lại được nữa.
Cửa thang máy đại sảnh tầng một mở ra.
Hai đôi mắt gần như cùng ngước lên.
Mạc Băng chào: "Giám đốc Ôn."
Ôn Thư Ninh đáp lại: "Cô Mạc."
Hai người không hề có quan hệ cá nhân, một người là bà chủ công ty giải trí, một người là quản lý nghệ sĩ nổi tiếng, quan hệ tính ra cũng không thân thiết gì. Một câu chào, một vào một ra, lướt qua nhau mà đi.
Cửa thang máy khép lại.
Mạc Băng nhíu mày, nhớ lại lời Khương Cửu Sênh nói trước đây rồi lắc đầu. Cô cũng biết, tiệc mừng đóng máy của Lâm An Chi thường tổ chức ở tầng cao nhất của khách sạn này. Thân là bà chủ, Ôn Thư Ninh tham gia cũng không có gì lạ.
Lên tầng mười bốn, Mạc Băng thấy Lương Khâm đang đứng trước cửa.
Cô tiến đến: "An Chi đâu?"
Lương Khâm đưa chìa khóa cho cô: "Ở bên trong, say bí tỉ."
Mạc Băng nói cảm ơn, cầm chìa khóa mở cửa vào. Đèn lối vào không bật, cô cứ thế đi thẳng vào phòng ngủ, bật đèn đặt ở đầu giường lên. Lâm An Chi đang ngủ say, áo khoác và giày cũng chưa cởi, chiếc chăn bị anh đè nhăn nhúm.
"An Chi."
Mạc Băng gọi một tiếng, Lâm An Chi không phản ứng.
Cô cao giọng: "Lâm An Chi."
Gần như là phản xạ có điều kiện, anh lập tức mở mắt ngồi dậy, đôi mắt chứa men say mất một thời gian mới xác định được Mạc Băng.
Anh nhếch miệng cười: "Bà xã, em đã đến rồi."
Cười ngốc quá.
Mạc Băng bó tay, đành ngồi xuống đầu giường, vuốt mái tóc ngắn của anh, khẽ trách: "Sao lại uống nhiều thế?" Chung quy cô vẫn đau lòng, đành đứng dậy rót cốc nước nóng cho anh.
Lâm An Chi chợt kéo tay, không để cô đi.
"Làm sao vậy?" Mạc Băng ngồi trở lại.
Anh đung đưa tay cô, gọi: "Mạc Băng."
"Hử?"
Đôi mắt anh có chút lờ đờ, nhưng bên trong vẫn phảng phất sự kiên định lạ thường: "Anh yêu em."
Mạc Băng cười: "Em biết."
"Anh yêu em."
"Biết rồi."
Anh như đứa trẻ, vừa ôm lấy hông cô vừa lặp đi lặp lại: "Anh yêu em, anh yêu em."
Mạc Băng ôm mặt anh, khẽ hôn một cái: "Làm sao thế?"
Lâm An Chi lắc đầu, đôi mắt hoen đỏ, vùi đầu lên vai cô và nói bằng giọng khản đặc buồn bã: "Em đừng rời khỏi anh, dù anh làm sai, em cũng đừng rời khỏi anh có được không?"
Mạc Băng kinh ngạc, không biết anh bị làm sao.
Không nhận được câu trả lời chắc chắn, anh cuống lên, siết chặt lấy hông cô: "Em đồng ý với anh đi, nhé? Mạc Băng, đồng ý với anh có được không? Đừng rời khỏi anh, đánh anh mắng anh cũng được, nhưng đừng rời khỏi anh có được không?"
Như một đứa trẻ.
Hồi còn nhỏ anh cũng vậy. Khi đó, anh mới từ trại trẻ mồ côi tới nhà cô. Suốt tháng đầu, anh không nói không rằng khiến cô cứ ngỡ anh bị câm. Nhưng vào đêm đầu đông, anh sốt cao không ngớt, lúc ý thức hỗn loạn, anh hệt như bây giờ, ôm cô thời thiếu nữ, van xin cô đừng đi hết lần này đến lần khác.
Mạc Băng biết, Lâm An Chi rất thiếu cảm giác an toàn, kể cả khi đối xử với người khác lạnh lùng vô tình. Chắc hẳn do anh đã chịu hết thảy ấm lạnh của đời người, từng trải qua cảnh nay đây mai đó. Cô không bao giờ quên được lần đầu gặp anh ở trại trẻ mồ côi. Sâu trong đôi mắt đen nhánh của thiếu niên không hề có chút ấm áp. Tất cả chỉ có sự lạnh lùng, đề phòng, như thể cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Mạc Băng ôm anh, gật đầu chấp thuận: "Ừ, không rời khỏi anh."
Đôi mắt anh đỏ au, ngắm nhìn cô một hồi rồi lao vào ôm hôn ngấu nghiến như thể nổi điên, rồi cởi quần áo của cô.
"Mạc Băng."
"Ừ."
"Mạc Băng."
"Ừ."
"Anh yêu em... Đến chết vẫn yêu em."
Cô nằm trên gối, nước mắt bỗng tuôn như mưa.
"An Chi, anh sao thế?"
Anh không nói gì, chỉ dồn sức chiếm lấy cô, rủ rỉ bên tai biết bao lần rằng anh yêu cô nhiều lắm.
Sau cơn hoan ái quấn quýt mãnh liệt, anh để lại dấu hôn khắp thân thể cô, dù kiệt sức vẫn nhất quyết ôm siết lấy người anh yêu, không hề buông tay.
Kết thúc rồi, cô nằm trong lòng anh, khẽ lẩm bẩm: "Mang thai thì phải làm sao bây giờ?"
Trả lời cô là tiếng hít thở trầm lắng của anh, còn Mạc Băng không hề buồn ngủ. Cô nhớ lại năm họ mười tám tuổi, giấu cha giấu mẹ, vụng trộm hái trái cấm. Là cô chủ động, là cô đẩy anh lên ván gỗ gác xép, sau đó quả quyết như chúa tể nhỏ không hiểu sự đời: Sau này anh là của em, suốt đời này phải đi theo em.
Thiếu niên mười tám nở nụ cười trong sáng tinh khôi: "Được."
Khi đó ngây thơ thuần khiết, không sợ trời chẳng sợ đất, vừa ôm lấy nhau đã cho rằng có cả thế giới.
Tuổi mười tám, thiếu nữ hỏi người thương: Nếu mang thai phải làm sao đây?
Cậu nói: Anh đã nghĩ ra tên con mình rồi, dù là trai hay gái, đều gọi là Lâm Mạc.
Mười bốn năm thấm thoát thoi đưa, khi quay đầu, đẹp nhất vẫn là lời nói ngây thơ khi ấy, không phụ trời đất không phụ người, đôi tình nhân trẻ ước hẹn đến đầu bạc răng long.
Chỉ mong căng buồm ngàn khơi, tới khi trở lại, vẫn thuở thiếu thời.
loading...
Danh sách chương:
- C1: Giới Thiệu
- C2: Chàng Trai Dịu Dàng Hoà Nhã
- C3: Siêu Sao Nhạc Rock Khương Cửu Sênh
- C4: Tôi Có Thể Sờ Tay Anh Không?
- C5: Nàng Cuồng Tay Gặp Chàng Cuồng Sạch
- C6: Tiệc Mừng
- C7: Quý Tộc Giàu Sang
- C8: Con Người Nhã Nhặn Ấy Là Thời Cẩn
- C9: Muốn Tay Không Muốn Người
- C10: Sờ Rồi Còn Muốn Sờ Nữa
- C11: Con Là Khương Bác Mỹ
- C12: Chú Chó Ngoan
- C13: Nữ Hoàng Trang Nhất
- C14: Không Chỉ Thận Tốt Mà Còn Lắm Tiền
- C15: Xoá Tên Liễu Nhứ
- C16: Cuộc Chiến Giành "Chồng"
- C17: Anh Là Fan Não Tàn Của Tôi Sao
- C18: Thời Cẩn- Gã Điên Của Khương Cửu Sênh
- C19: Ăn Sáng Cùng Nhau
- C20: Thời Cẩn Là Fan Cuồng ?
- C21: Sa Bẫy
- C22: Sênh Gia Là Cao Thủ Đánh Nhau
- C23: Tạ Đãng- "Trợ Thủ" Đắc Lực
- C24: Thời Cẩn Ở Bệnh Viện
- C25: Bôi Thuốc
- C26: Rối Loạn Nhân Cách Thế Hoang Tưởng
- C27: Những Ngày Nằm Viện Cùng Bác Sĩ Thời
- C28: Cô Nàng Tô Khuynh
- C29: Kết Cục Của Cậu Giản
- C30: Nào, Sờ Tiếp Đi
- C31: Thật Thật Giả Giả Như Giấc Chiêm Bao
- C32. Ăn Chung
- C33. Rung Động
- C34. Dễ Thương Hết Phần Thiên Hạ
- C35. Tôi Là Fan Ông Xã Của Em
- C36. Thảo Mai Thành Tinh
- C37. Thị Phi
- C38. Cùng Uống Sữa
- C39. Ngay Cả Ống Hút Của Sênh Sênh Cũng Muốn Trộm
- C40. Tạ Đãng, Đi Xin Giúp Tôi Điếu Thuốc!
- C41.Cô Cao 1M50 À ?
- C42.Ai Đụng Vào Quần Tôi
- C43. Bênh Vực
- C44. Bị Fan Cuồng Theo Dõi
- C45. Thời Cẩn Tàn Nhẫn
- C46. Sênh Sênh, đừng đi được không ?
- C47. Yêu em, yêu em tha thiết
- C48. Thời Cẩn vào đồn cảnh sát
- C49. Đợi cô suốt đêm
- C50. Mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng "sờ tay"
- C51. Bác sĩ Thời xa cách
- C52. Dẫn con trai Bắc Mỹ đi quay chương trình
- C53. Cặp đôi yêu nhau lắm cắm nhau đau
- C54. Sênh Sênh gặp chuyện
- C55. Trừng trị Liễu Nhứ
- C56. Ai động đến con trai của Sênh gia
- C57. Mạnh tay dạy dỗ Liễu Nhứ
- C58. Tiếp tục hành hạ kẻ xấu
- C59. Bảo Bảo
- C60. Rung động
- C61. Khương Cửu Sênh phát phúc lợi cho Thời Cẩn
- C62. Ăn chơi ra "sản phẩm"
- C63. Xong chuyện
- C64. Lại phát phúc lợi cho Thời Cẩn
- C65. Ai mới là ông xã chính quy
- C66. Tạ Đãng đánh Trương Nại
- C67. Theo Sênh gia đi đánh nhau
- C68. Đánh người vào đồn cảnh sát
- C69. Thời Cẩn ra tay
- C70.Phim hành động nam nữ
- C71. Khinh bỉ FA khi say rượu
- C72. Ngủ chung
- C73. Phúc lợi fan-mặc hở hang
- C74. Thân thế bí ẩn
- C75. Cậu Sáu nhà họ Tần - Thời Cẩn
- C76. Váy của Khương Cửu Sênh bị rách
- C77. Xem phim hành động trực tiếp
- C78. Phim hành động full màn hình
- C79. Vài ba việc đôi tay ấy có thể làm
- C80. Tỏ tình sau concert
- C81. Mang thai rồi phải làm sao ?
- C82. Vùi dập Liễu Nhứ
- C83. Sênh Sênh thành thật
- C84. Thời điểm nguy cấp
- C85. Thời Cẩn nổi tiếng
- C86. Đến bệnh viện bắt cóc bác sĩ Thời
- C87. Dùng xác chết để luyện đao
- C88. Phát thức ăn cho chó
- C89. Khương Cửu Sênh muốn tỏ tình
- C90. Chuyện cũ và câu đố thân thế
- C91. Cưới bác sĩ Thời về nhà
- C92. Đúng lúc cô cần, anh xuất hiện
- C93.Khương Cửu Sênh bị lộ bạn trai
- C94. Cô em họ cực phẩm tự rước thiệt vào thân
- C95. Tạ Đãng yêu thầm
- C96. Xử lí tên cặn bã
- C97. Thời Cẩn thổ lộ
- C98. Tình yêu của Thời Sênh và vạch trần bí mật
- C99. Anh có thể hôn em không ?
- C100. Bác sĩ Thời đưa bạn gái đi khám phụ khoa
- C101. Thời Cẩn tức giận sẽ rất điên cuồng
- C102. Ba mươi sáu kế dỗ bạn trai của Sênh gia
- C103. Có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân và tự sát
- C104. Nuôi cô như nuôi con gái
- C105. Làm cô đau
- C106. Tình yêu của Thời-Sênh bị vạch trần
- C107. Anh có muốn ngủ cùng em không ?
- C108. Giấc mộng xuân
- C109. Khương Cửu Sênh công khai
- C110. Nghiện thân mật
- C111. Thân phận thật của Khương Cửu Sênh
- C112. Vạch trần bí mật năm xưa
- C113. Kết quả của Liễu Nhứ
- C114. Thời Sênh bị bỏ thuốc
- C115. Chó cứu chủ, Thời Cẩn đến
- C116. Thời Cẩn trả thù
- C117. Thời Cẩn dùng bạo lực bảo vệ vợ
- C118. Tình tứ trong phòng làm việc
- C119. Ngủ chung giường dễ "lau súng cướp cò"
- C120. Hoá ra bác sĩ Thời không am hiểu chuyện này
- C121. Đòn đánh trả xinh đẹp của Khương Cửu Sênh
- C122. Bác sĩ Thời có khả năng nhiễm AIDS
- C123. Chỉ muốn hôn anh, bị HIV vẫn muốn hôn
- C124. Khương Cửu Sênh livestream rắc đường
- C125. Nhiệt huyết sôi trào cùng tình cảm mãnh liệt thiêu đốt
- C126. Tình huống nguy cấp, anh hùng cứu mỹ nhân
- C127. Bác sĩ Thời ngược chết vợ chồng nhà họ Đàm
- C128. Sênh Sênh nhìn thấy con người tăm tối của Thời Cẩn
- C129. Khởi động kế hoạch tán vợ theo hình thức mặt dày
- C130. Sênh Sênh phát hiện ra chứng hoang tưởng của Thời Cẩn!!
- C131. Thời Cẩn không muốn có con
- C132. Ba cái chuyện cởi đồ bôi thuốc ấy mà
- C133. Rắc đường ở sân bay
- C134. Những câu chuyện tình cảm thường ngày
- C135. Giết người hàng loạt
- C136. Chân tướng chỉ có một
- C137. Sênh Sênh, giúp tôi với
- C138. Fan não tàn Thời Cẩn lại online
- C139. Ký ức bị đánh thức rồi sao ?
- C140. Tám năm trước, Sênh Sênh và Thời Cẩn gặp nhau
- C141. Những ký ức ngọt ngào thời tuổi trẻ
- C142. Thời Cẩn, anh ngủ với em có được không ?
- C143. Để anh dạy em cách hôn được không ?
- C144. Mặc đồ của anh đi
- C145. Thân mật sau khi uống say
- C146. Hung thủ giết hại ba mẹ Sênh Sênh
- C147. Lộ hàng trên thảm đỏ, Thời Cẩn giá đáo
- C148. Vợ chồng Thời Sênh ngầu nhất thiên hạ
- C149. Anh làm ba rồi à ?
- C150. Cách chọn "biện pháp kế hoạch hoá gia đình" chính xác
- C151. Muốn em
- C152. Đêm ba mươi Tết không bình yên
- C153. Sênh Sênh, em muốn anh không
- C154. Những năm tháng tình yêu tuổi trẻ như thiêu đốt
- C155. Sênh Sênh, để em làm "công" nhé
- C156. Sự nghiệp chiều chuộng vợ yêu của Thời Cẩn !
- C157. Bí mật và bí ẩn của thiên kim nhà thị trưởng
- C158. Ngược cặn bã và bùng nổ
- C159. Hai chị em Sênh Sênh và Cẩm Vũ nhận lại nhau
- C160. Thời Cẩn hoàn toàn mất kiểm soát
- C161. Làm cô khóc rồi lại dỗ
- C162. Thời Cẩn kể rõ vụ án giết người năm đó với Sênh Sênh
- C163. Tiểu yêu tinh quyến rũ
- C164. Cách tà ác để mở cửa sổ chạm đất
- C165. Nhân vật quan trọng xuất hiện
- C166. Mang thai sớm
- C167. Khương Cửu Sênh sinh bệnh cấp cứu
- C168. Thời Cẩn có mổ cho Khương Cửu Sênh không ?
- C169. Bản uncut đó Aaaaa!
- C170. Mang thai 12 tuần
- C171. Cầu hoan
- C172. Muốn hôn
- C173. Tức giận đánh Ôn Thư Ninh
- C174. Những bí mật đáng sợ năm xưa
- C175. Theo Sênh gia đánh nhau
- C176. Mười nghìn tấn hôn hôn ôm ôm nâng lên cao
- C177. Khương Cẩm Vũ bảo vệ chị gái một cách khí phách
- C178. Đừng trêu chọc nữa, sẽ mất khống chế
- C179. Mười nghìn tấn dấm chua đang tập kích Thời Cẩn
- C180. Cầm dao đâm Ôn Thư Ninh
- C181. Khi chai dấm Thời Cẩn gặp cậu út cuồng chị gái
- C182. Bí mật của Khương Cẩm Vũ, bệnh tự kỉ là do người hại
- C183. Một số việc vẫn nên làm ở nhà thì hơn
- C184. Thời Cẩn và em vợ ra tay liên thủ
- C185. Xử lí người xấu: Bác Mỹ, cắn !
- C186. Lúc nào cũng có điêu dân ngấp nghé nhan sắc của bác sĩ Thời
- C187. Phòng tắm play
- C188. Trong mưa bom bão đạn, anh là anh hùng cái thế
- C189. Đến rồi đây, thoải mái mà sống thôi
- C190. Đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao
- C191. Thời Cẩn bênh người nhà, Sênh Sênh nổ súng
- C192. Bác sĩ thời khoe vợ 100 lần
- C193. Ba vị thức ăn chó
- C194. Tư thế chính xác để khai phá công thụ
- C195. Dùng thuốc rồi, mang thai rồi
- C196. Rất hành xác, rất hấp dẫn
- C197. Nhìn xem, xem Thời Cẩn có thể làm to đến mức nào
- C198. Chân tướng đã hiện ra rồi
- C199. Người nhà họ Ôn bị tống vào tù
- C200. Nhà họ Ôn lạnh lẽo tổ chức tang lễ