Chương 86: Baba, baba ăn không?
Edit : GameSo_BBB
Nếu bạn là hủ nữ hoặc muốn thay đổi khẩu vị mới hãy đến với truyện
ĐỊNH MỆNH AN BÀI"EM LÀ CỦA ANH "
10 phút sau, Tần Dĩ Duyệt lái xe POLO, chở Tiểu Bảo cùng Xa Luân đi đến đại học Nam Phong đi dạo.
Tần Dĩ Duyệt sau khi tốt nghiệp hàng năm vẫn hay tới trường học cũ đi dạo một chút. Cô lúc trước ở trường học cũng là nhân vật phong vân đó nhé.
Xe của cô vừa xuất hiện, chú An bảo vệ liền để cho cô tiến vào.
Cô đem chiếc xe dừng đến bãi đỗ xe công cộng, rồi nắm tay thịt Tiểu Bảo đi ra.
Tiểu Bảo thì dắt Xa Luân.
Một lớn một nhỏ một chó. Chậm rì rì mà đi dưới bóng cây trên đường.
Tần Dĩ Duyệt vừa đi vừa nói chuyện: "Đây là đại học cùng nghiên cứu sinh mà mẹ theo học đó, mẹ ở chỗ này quen biết rất nhiều bạn bè và thầy cô. Hiện tại sếp của mẹ là thầy nghiên cứu sinh khi trước. Lúc lần đầu tiên mẹ gặp thầy ấy, mẹ còn ở trước mặt ông náo thành chuyện cười. Ông ấy kiểu ông già lùn, ăn mặc vừa rách lại vừa nát, còn mang theo cả cái túi đi vòng vòng trong trường, mẹ tưởng ông ấy đi nhặt ve chai. Nên nhờ ông ấy đến dưới ký túc xá chờ mẹ, đem sách cũ, bình nước suối, khoáng đều đưa cho ông, để cho ông cầm lấy đi bán. Kết quả lúc mẹ chạy tới trường. Nhìn thấy ông ấy cùng một thầy giáo khác đi cùng một chỗ. Khi đó mẹ đặc biệt muốn đào cái động dưới đất rồi chui thẳng xuống đó thôi. Nhưng mà ổng không buông tha cho mẹ đâu, mỗi lần tới trường học giảng bài đều cười mẹ một buổi, gặp người nào không hiểu vấn đề sẽ đem mẹ gọi đến trêu."
Tiểu Bảo con mắt đen sáng hoắc nhìn Tần Dĩ Duyệt, rất thích nghe cô nói những lời này.
"Lúc trước mẹ thấy ông ấy là phiền. Thấy là liền đi đường vòng. Sau đó cũng không có biện pháp. Chỉ có thể làm đệ tử của ông. Mấy năm này, khi làm việc ông cũng rất chiếu cố mẹ. Gây xảy ra chuyện gì, cũng đều là ông ấy ở phía sau thu thập cục diện rối rắm cho mẹ. Lại để cho mẹ có thể chuyên tâm đề cao kỹ thuật của mình, không cần lo lắng có người chơi ngáng chân mẹ." Tần Dĩ Duyệt hắc hắc nở nụ cười, "Con trai, con có nghĩ muốn di đến trường không nào?"
Tiểu Bảo suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ gật đầu.
"Mẹ một mặt đặc biệt hi vọng con đi đến trường, một mặt lại lo lắng con của mẹ lớn lên quá đáng yêu, ở nhà trẻ cho mẹ mấy đứa con dâu bị lừa gạt trở về."
Tiểu Bảo: "..."
**
Hạ Kiều Yến tan tầm rồi, thì lái xe đến phố mỹ thực ở đại học Nam Phong.
Lúc này, đúng là thời gian ăn tối.
Phố mỹ thực không rộng lắm, cũng có rất nhiều người đi đến ăn.
Anh liếc mắt một cái liền thấy được một lớn một nhỏ cùng một chó.
Bọn họ ngồi ở một cái bàn không lớn lắm, trên bàn chồng chất một đống chén đĩa, que thịt nướng cùng cây xiên bằng trúc, người chó gì tất cả đều ăn đến hồn nhiên quên mình.
Hạ Kiều Yến đi đến, đem mọi ánh mắt trên phố mỹ thực hấp dẫn.
Không ít nữ sinh nhao nhao lấy điện thoại di động ra chụp Hạ Kiều Yến, con mắt tự động biến thành hình trái tim, vẻ mặt si mê mà nhìn người đàn ông như từ tiểu thuyết bước ra, muốn nhìn một chút người đàn ông này là tới tìm người hay vẫn là mua đồ.
Tần Dĩ Duyệt ăn ăn ăn, đột nhiên phát hiện chung quanh hình như rất yên tĩnh, ánh sáng trên đầu cũng bị người chặn.
Cô nghi hoặc ngẩng lên đầu, trong ánh mắt liền xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của Hạ Kiều Yến.
"Thổ hào, anh đã đến rồi."
Hạ Kiều Yến từ trên bàn rút tờ khăn giấy, giúp cô ngốc này lau lau nước tương dính trên má và ngoài miệng.
Tần Dĩ Duyệt sững sờ mà mặc anh lau, đôi má có chút nóng lên.
Hắc bạch phân minh không thèm chớp mắt mà nhìn Hạ Kiều Yến gần trong gang tấc.
Cô cũng không rõ, vì sao thổ hào nhà cô có thể đem bộ đồ đơn giản thô bạo màu đen cùng màu trắng mặc lên dễ thương đến như vậy, rõ ràng đặc sắc chỉ có nhan sắc thôi mà.
Người đàn ông khác mặc vào thì y như đến bán bảo hiểm, anh mặc vào có cảm giác xa hoa, rất rất rất (x100) đặc biệt.
Tiểu Bảo dừng động tác ăn thịt dê nướng, tay thịt cầm một chuỗi thịt bò đã nướng đưa đến bên miệng Hạ Kiều Yến, không chút nghĩ ngợi mà hỏi: "Baba, baba ăn không?"
Động tác lau mặt của Hạ Kiều Yến cho Tần Dĩ Duyệt dừng lại, giật mình mà nhìn Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo chính mình cũng bị hoảng sợ, thịt nướng trong miệng cũng quên cả nhai.
Tần Dĩ Duyệt cười cười, sờ lên đầu Tiểu Bảo đầu, "Con trai, lần sau làm phiền gọi mẹ. Con hai lần lần nào cũng gọi baba, mẹ vô cùng đau lòng đó nhé."
Tiểu Bảo nhẹ gật đầu, khuôn mặt nhỏ có chút không được tự nhiên.
Xa Luân thấy ba người đều bất động, yên lặng mà chiến hết một bàn thịt nướng.
Mà cả nhà bọn họ nói chuyện, quan tâm nhau làm cho thiếu nữ nữ sinh chung quanh tan nát cả cõi lòng.
Đậu xanh rau má, đẹp trai như vậy rõ ràng lại kết hôn, còn có cả hài tử nữa chứ.
Xem bọn họ thân mật như vậy, rõ ràng trong thời gian ngắn sẽ không ly hôn a a a a a a a a.
Vừa mới nằm mơ, đã bị đánh nát bấy, quá đả thương người rồi.
**
Ăn xong đồ nướng, Tần Dĩ Duyệt mang theo Hạ Kiều Yến, Tiểu Bảo lại đi dạo đại học Nam Phong ngắm cảnh đêm.
Sau đó mới trở về nhà.
Thời gian Tiểu Bảo ở bên ngoài ít khi dài đến vậy, vừa lên xe đi đã ngả vào trong ngực Tần Dĩ Duyệt ngủ khò khò.
Tần Dĩ Duyệt hạ giọng nói chuyện cùng Hạ Kiều Yến, "Thổ hào, em hôm nay cùng Tiểu Bảo nói một chút về chuyện thằng bé đi đến trường, và có vẻ thằng bé cũng đồng ý đó. Không phải là chúng ta có thể từ hướng này cố gắng thêm không?"
"Thằng bé hiện tại so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Đây là của công lao của em đó."
"Là bản thân Tiểu Bảo vừa đáng yêu lại vừa thông minh. Trước kia anh rất lo lắng nhỉ?"
"Đúng, phần lớn người bệnh bị chứng tự kỉ thường không muốn giao tiếp, thời gian dài đắm chìm ở thế giới riêng mình của bọn họ. Dần dà, đã đã mất đi khả năng ngôn ngữ và năng lực giao tiếp, biến thành tự kỷ thật sự. Em làm bác sĩ, có lẽ em đã từng gặp bi kịch của người tự kỷ và người nhà bọn họ. Đây là điều mà anh không cách nào tiếp nhận, anh cũng không nghĩ rằng Hạ gia sẽ có một người bị chứng tự kỷ."
Tần Dĩ Duyệt tất nhiên biết rõ chứng bệnh tự kỷ mang đến bao nhiêu đau khổ cho bệnh nhân và người nhà họ.
Trong nhà có một người bệnh bị chứng tự kỷ không thể nghi ngờ là cái bom hẹn giờ ẩn dấu, gia đình này cũng không có được bao nhiêu hạnh phúc.
Tất cả mọi người đều vây quanh người bệnh tự kỷ kia, căn bản không thể buông lỏng một ngày nào.
Điển hình là người bị tử kỷ từ chối giao tiếp, từ chối học tập, từ chối tiếp thu bất kỳ tin tức gì, bọn họ có tiểu vũ trụ của chính mình, có cả một bộ hành vi chuẩn tác của riêng mình.
Thời kỳ đầu của chứng tự kỷ còn có thể giao tiếp đơn giản, thời gian sau trình độ ảnh hưởng của não bộ, ngũ giác thoái hóa bắt đầu thể hiện rõ rệt.
Không ít bệnh nhân tự kỷ bị bỏng, bị điện làm tổn thương, đều không có phản ứng, đi vệ sinh cũng không tự biết, đối với dơ bẩn không có cảm giác nào.
Mấy ngày hôm trước trong tin tức có đăng một bài báo nói về người bố giết chết con gái bị tử kỷ, đó cũng là điển hình cho quan hệ của người tự kỷ và người nhà họ.
Tần Dĩ Duyệt không cách nào tưởng tượng lúc Tiểu Bảo vừa bị tự kỷ, Hạ Kiều Yến bỏ ra bao nhiêu tâm huyết mới khiến cho nhóc nguyện ý dùng chữ giao tiếp, hơn nữa lại để cho nhóc dưới tình huống tự kỷ nhận biết học tập, khỏe mạnh so với bạn bè cùng tuổi chưa quen chữ viết khó đến bao nhiêu.
Hạ Kiều Yến thấy Tần Dĩ Duyệt không nói chuyện, liền nói: "Anh nghĩ Tiểu Bảo nguyện ý nói chuyện có một nguyên nhân là do em rất thích gọi tên người khác, điều này dễ dàng để cho người khác làm theo. Ví dụ như anh trước đây nói chuyện rất ít khi xưng hô người khác, ngoại trừ lúc nổi giận ra thôi. Mà cách giao tiếp của em, khiến cho anh bất giác học theo. Tiểu Bảo hai lần mở miệng, đều là gọi người trước tiên."
"Thổ hào, thật may mắn vì em có cái thói quen này nha."
"Đây cũng là may mắn của anh và Tiểu Bảo."
Tần Dĩ Duyệt nhịn không được nở nụ cười sáng lạn, tay không tự giác mà đem thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Bảo ôm chặt hơn nữa.
**
Tần Dĩ Duyệt mang theo một túi lớn đồ ăn vặt cùng bữa sáng tiến vào văn phòng.
Tiểu An thấy nụ cười trên mặt cô, nghi ngờ nói: "Chị Tần, chị đi trên đường nhặt được tiền hả?"
ĐỊNH MỆNH AN BÀI"EM LÀ CỦA ANH "
10 phút sau, Tần Dĩ Duyệt lái xe POLO, chở Tiểu Bảo cùng Xa Luân đi đến đại học Nam Phong đi dạo.
Tần Dĩ Duyệt sau khi tốt nghiệp hàng năm vẫn hay tới trường học cũ đi dạo một chút. Cô lúc trước ở trường học cũng là nhân vật phong vân đó nhé.
Xe của cô vừa xuất hiện, chú An bảo vệ liền để cho cô tiến vào.
Cô đem chiếc xe dừng đến bãi đỗ xe công cộng, rồi nắm tay thịt Tiểu Bảo đi ra.
Tiểu Bảo thì dắt Xa Luân.
Một lớn một nhỏ một chó. Chậm rì rì mà đi dưới bóng cây trên đường.
Tần Dĩ Duyệt vừa đi vừa nói chuyện: "Đây là đại học cùng nghiên cứu sinh mà mẹ theo học đó, mẹ ở chỗ này quen biết rất nhiều bạn bè và thầy cô. Hiện tại sếp của mẹ là thầy nghiên cứu sinh khi trước. Lúc lần đầu tiên mẹ gặp thầy ấy, mẹ còn ở trước mặt ông náo thành chuyện cười. Ông ấy kiểu ông già lùn, ăn mặc vừa rách lại vừa nát, còn mang theo cả cái túi đi vòng vòng trong trường, mẹ tưởng ông ấy đi nhặt ve chai. Nên nhờ ông ấy đến dưới ký túc xá chờ mẹ, đem sách cũ, bình nước suối, khoáng đều đưa cho ông, để cho ông cầm lấy đi bán. Kết quả lúc mẹ chạy tới trường. Nhìn thấy ông ấy cùng một thầy giáo khác đi cùng một chỗ. Khi đó mẹ đặc biệt muốn đào cái động dưới đất rồi chui thẳng xuống đó thôi. Nhưng mà ổng không buông tha cho mẹ đâu, mỗi lần tới trường học giảng bài đều cười mẹ một buổi, gặp người nào không hiểu vấn đề sẽ đem mẹ gọi đến trêu."
Tiểu Bảo con mắt đen sáng hoắc nhìn Tần Dĩ Duyệt, rất thích nghe cô nói những lời này.
"Lúc trước mẹ thấy ông ấy là phiền. Thấy là liền đi đường vòng. Sau đó cũng không có biện pháp. Chỉ có thể làm đệ tử của ông. Mấy năm này, khi làm việc ông cũng rất chiếu cố mẹ. Gây xảy ra chuyện gì, cũng đều là ông ấy ở phía sau thu thập cục diện rối rắm cho mẹ. Lại để cho mẹ có thể chuyên tâm đề cao kỹ thuật của mình, không cần lo lắng có người chơi ngáng chân mẹ." Tần Dĩ Duyệt hắc hắc nở nụ cười, "Con trai, con có nghĩ muốn di đến trường không nào?"
Tiểu Bảo suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ gật đầu.
"Mẹ một mặt đặc biệt hi vọng con đi đến trường, một mặt lại lo lắng con của mẹ lớn lên quá đáng yêu, ở nhà trẻ cho mẹ mấy đứa con dâu bị lừa gạt trở về."
Tiểu Bảo: "..."
**
Hạ Kiều Yến tan tầm rồi, thì lái xe đến phố mỹ thực ở đại học Nam Phong.
Lúc này, đúng là thời gian ăn tối.
Phố mỹ thực không rộng lắm, cũng có rất nhiều người đi đến ăn.
Anh liếc mắt một cái liền thấy được một lớn một nhỏ cùng một chó.
Bọn họ ngồi ở một cái bàn không lớn lắm, trên bàn chồng chất một đống chén đĩa, que thịt nướng cùng cây xiên bằng trúc, người chó gì tất cả đều ăn đến hồn nhiên quên mình.
Hạ Kiều Yến đi đến, đem mọi ánh mắt trên phố mỹ thực hấp dẫn.
Không ít nữ sinh nhao nhao lấy điện thoại di động ra chụp Hạ Kiều Yến, con mắt tự động biến thành hình trái tim, vẻ mặt si mê mà nhìn người đàn ông như từ tiểu thuyết bước ra, muốn nhìn một chút người đàn ông này là tới tìm người hay vẫn là mua đồ.
Tần Dĩ Duyệt ăn ăn ăn, đột nhiên phát hiện chung quanh hình như rất yên tĩnh, ánh sáng trên đầu cũng bị người chặn.
Cô nghi hoặc ngẩng lên đầu, trong ánh mắt liền xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của Hạ Kiều Yến.
"Thổ hào, anh đã đến rồi."
Hạ Kiều Yến từ trên bàn rút tờ khăn giấy, giúp cô ngốc này lau lau nước tương dính trên má và ngoài miệng.
Tần Dĩ Duyệt sững sờ mà mặc anh lau, đôi má có chút nóng lên.
Hắc bạch phân minh không thèm chớp mắt mà nhìn Hạ Kiều Yến gần trong gang tấc.
Cô cũng không rõ, vì sao thổ hào nhà cô có thể đem bộ đồ đơn giản thô bạo màu đen cùng màu trắng mặc lên dễ thương đến như vậy, rõ ràng đặc sắc chỉ có nhan sắc thôi mà.
Người đàn ông khác mặc vào thì y như đến bán bảo hiểm, anh mặc vào có cảm giác xa hoa, rất rất rất (x100) đặc biệt.
Tiểu Bảo dừng động tác ăn thịt dê nướng, tay thịt cầm một chuỗi thịt bò đã nướng đưa đến bên miệng Hạ Kiều Yến, không chút nghĩ ngợi mà hỏi: "Baba, baba ăn không?"
Động tác lau mặt của Hạ Kiều Yến cho Tần Dĩ Duyệt dừng lại, giật mình mà nhìn Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo chính mình cũng bị hoảng sợ, thịt nướng trong miệng cũng quên cả nhai.
Tần Dĩ Duyệt cười cười, sờ lên đầu Tiểu Bảo đầu, "Con trai, lần sau làm phiền gọi mẹ. Con hai lần lần nào cũng gọi baba, mẹ vô cùng đau lòng đó nhé."
Tiểu Bảo nhẹ gật đầu, khuôn mặt nhỏ có chút không được tự nhiên.
Xa Luân thấy ba người đều bất động, yên lặng mà chiến hết một bàn thịt nướng.
Mà cả nhà bọn họ nói chuyện, quan tâm nhau làm cho thiếu nữ nữ sinh chung quanh tan nát cả cõi lòng.
Đậu xanh rau má, đẹp trai như vậy rõ ràng lại kết hôn, còn có cả hài tử nữa chứ.
Xem bọn họ thân mật như vậy, rõ ràng trong thời gian ngắn sẽ không ly hôn a a a a a a a a.
Vừa mới nằm mơ, đã bị đánh nát bấy, quá đả thương người rồi.
**
Ăn xong đồ nướng, Tần Dĩ Duyệt mang theo Hạ Kiều Yến, Tiểu Bảo lại đi dạo đại học Nam Phong ngắm cảnh đêm.
Sau đó mới trở về nhà.
Thời gian Tiểu Bảo ở bên ngoài ít khi dài đến vậy, vừa lên xe đi đã ngả vào trong ngực Tần Dĩ Duyệt ngủ khò khò.
Tần Dĩ Duyệt hạ giọng nói chuyện cùng Hạ Kiều Yến, "Thổ hào, em hôm nay cùng Tiểu Bảo nói một chút về chuyện thằng bé đi đến trường, và có vẻ thằng bé cũng đồng ý đó. Không phải là chúng ta có thể từ hướng này cố gắng thêm không?"
"Thằng bé hiện tại so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Đây là của công lao của em đó."
"Là bản thân Tiểu Bảo vừa đáng yêu lại vừa thông minh. Trước kia anh rất lo lắng nhỉ?"
"Đúng, phần lớn người bệnh bị chứng tự kỉ thường không muốn giao tiếp, thời gian dài đắm chìm ở thế giới riêng mình của bọn họ. Dần dà, đã đã mất đi khả năng ngôn ngữ và năng lực giao tiếp, biến thành tự kỷ thật sự. Em làm bác sĩ, có lẽ em đã từng gặp bi kịch của người tự kỷ và người nhà bọn họ. Đây là điều mà anh không cách nào tiếp nhận, anh cũng không nghĩ rằng Hạ gia sẽ có một người bị chứng tự kỷ."
Tần Dĩ Duyệt tất nhiên biết rõ chứng bệnh tự kỷ mang đến bao nhiêu đau khổ cho bệnh nhân và người nhà họ.
Trong nhà có một người bệnh bị chứng tự kỷ không thể nghi ngờ là cái bom hẹn giờ ẩn dấu, gia đình này cũng không có được bao nhiêu hạnh phúc.
Tất cả mọi người đều vây quanh người bệnh tự kỷ kia, căn bản không thể buông lỏng một ngày nào.
Điển hình là người bị tử kỷ từ chối giao tiếp, từ chối học tập, từ chối tiếp thu bất kỳ tin tức gì, bọn họ có tiểu vũ trụ của chính mình, có cả một bộ hành vi chuẩn tác của riêng mình.
Thời kỳ đầu của chứng tự kỷ còn có thể giao tiếp đơn giản, thời gian sau trình độ ảnh hưởng của não bộ, ngũ giác thoái hóa bắt đầu thể hiện rõ rệt.
Không ít bệnh nhân tự kỷ bị bỏng, bị điện làm tổn thương, đều không có phản ứng, đi vệ sinh cũng không tự biết, đối với dơ bẩn không có cảm giác nào.
Mấy ngày hôm trước trong tin tức có đăng một bài báo nói về người bố giết chết con gái bị tử kỷ, đó cũng là điển hình cho quan hệ của người tự kỷ và người nhà họ.
Tần Dĩ Duyệt không cách nào tưởng tượng lúc Tiểu Bảo vừa bị tự kỷ, Hạ Kiều Yến bỏ ra bao nhiêu tâm huyết mới khiến cho nhóc nguyện ý dùng chữ giao tiếp, hơn nữa lại để cho nhóc dưới tình huống tự kỷ nhận biết học tập, khỏe mạnh so với bạn bè cùng tuổi chưa quen chữ viết khó đến bao nhiêu.
Hạ Kiều Yến thấy Tần Dĩ Duyệt không nói chuyện, liền nói: "Anh nghĩ Tiểu Bảo nguyện ý nói chuyện có một nguyên nhân là do em rất thích gọi tên người khác, điều này dễ dàng để cho người khác làm theo. Ví dụ như anh trước đây nói chuyện rất ít khi xưng hô người khác, ngoại trừ lúc nổi giận ra thôi. Mà cách giao tiếp của em, khiến cho anh bất giác học theo. Tiểu Bảo hai lần mở miệng, đều là gọi người trước tiên."
"Thổ hào, thật may mắn vì em có cái thói quen này nha."
"Đây cũng là may mắn của anh và Tiểu Bảo."
Tần Dĩ Duyệt nhịn không được nở nụ cười sáng lạn, tay không tự giác mà đem thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Bảo ôm chặt hơn nữa.
**
Tần Dĩ Duyệt mang theo một túi lớn đồ ăn vặt cùng bữa sáng tiến vào văn phòng.
Tiểu An thấy nụ cười trên mặt cô, nghi ngờ nói: "Chị Tần, chị đi trên đường nhặt được tiền hả?"
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1 : Bệnh nhân nhỏ đặc biệt
- Chương 2 : Cậu bạn nhỏ cùng người bố đẹp trai
- Chương 3 : Nhặt được đứa trẻ
- Chương 4 : Ai bảo con nói chuyện, con dùng tiền đập chết hắn!
- Chương 5 : Kết hôn với tôi
- Chương 6 : Cậu ta ly hôn chưa ?
- Chương 7 : Ngoại trừ tôi, còn ai dám lấy cô!
- Chương 8 : Dám ăn hiếp vợ tôi
- Chương 9 : Ông bố đẹp trai với bạn trai cũ
- Chương 10 : Tiểu Bảo bị bệnh
- Chương 11 : Yêu tôi rồi, Ân?
- Chương 12 : Đừng ở trước mặt cẩu độc thân show ân ái
- Chương 13 : Gả cho tôi, khó khăn đến thế sao?
- Chương 14 : Anh đem tôi trở thành loại người nào?
- Chương 15 : Tôi ở ngay chỗ này hôn cô
- Chương 16 : Bị kết hôn
- Chương 17 : Nhìn trúng ngoại hình của nó hay tiền của nó ?
- Chương 18 : Bố mẹ Hạ Kiều Yến đến cầu hôn
- Chương 19 : Hạ tổng, anh thật có tiền
- Chương 20 : Đến nhà Hạ gia làm khách
- Chương 21 : Biệt thự Hạ gia
- Chương 22 : Gặp lại Chu Tử Dương
- Chương 23 : Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ
- Chương 24 : Thử váy cưới
- Chương 25 : Dẫn theo Tiểu Bảo đi làm
- Chương 26 : Người nhà nháo sự
- Chương 27 : Anh đã từng ghét một người phụ nữ
- Chương 28 : Em không tin rằng tôi thích em?
- Chương 29 : Ngoan ngoãn chờ làm vợ tôi đi
- Chương 30 : Bác sĩ Tần, làm phiền em suy nghĩ về tình trạng vết thương của em
- Chương 31 : Đàn ông quá đẹp trai, cũng không phải là chuyện tốt
- Chương 32 : Tiểu tam trong truyền thuyết
- TÂM SỰ MỎNG
- Chương 33 : Hôn lễ
- Chương 34 : Cổ áo có dấu hôn
- Chương 35 : Anh cho tôi cổ phâgn tập đoàn Hạ thị làm cái gì?
- Chương 36 : Cùng con rễ của mẹ lăn giường sao?
- Chương 37 : Trong tài khoản có 200 triệu
- Chương 38 Chị Tần, chị giống như bị người ta bôi đen rồi
- Chương 39: Một nhà ba người hạnh phúc sinh hoạt
- Chương 40 : Lễ vật về nhà thăm bố mẹ
- Chương 41 : Thổ hào, anh đây là muốn dùng sắc dụ em sao ?
- Chương 42: Con đã nói rằng con sẽ là thiên thần bé nhỏ của mẹ!
- Chương 43: Tiểu Bảo mất khống chế
- Chương 44 : Hạ Tổng Cùng Tiểu Hạ Tổng
- Chương 45: Làm ơn không đả kích của trái tim thủy tinh của em
- Chương 46: Nguyên nhân gây ra bệnh tự kỷ của Tiểu Bảo
- Chương 47 : Tần Thu Dương Gặp Chuyện
- Chương 48 : Con Đêm Nay Ở Cùng Mẹ
- Chương 49 : Em Ở Cạnh Bên Con Là Được
- Chương 50 : Người chịu thiệt nhất vẫn là cô
- Chương 51 :Chúng Ta Không Phải Đã Làm Rồi Sao?
- Chương 52 : Ngài Hạ, Ngài Quản Vợ Ngài Đi
- Chương 53 : Dồn Ép Chuyên Nghiệp
- Chương 54 : Cùng Chung Chăn Gối
- Chương 55 : Hạ Kiều Yến, Anh Dám Cười Em!
- Chương 56: Chị có phải ghét bỏ em rồi không?
- Chương 57: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 58: Cô dựa vào cái gì tranh giành cùng tôi?
- Chương 59 : Ôn Hân Mạc Khiêu Khích
- Chương 60: Ôn Hân Mạt khiêu khích (2)
- Chương 61: Đau chết là đáng đời em
- Chương 62: Thế giới của thổ hào, người nghèo em đây thật là hâm mộ!
- Chương 63: Bác sĩ Tần, cô không phải là bị bạo hành gia đình đó chứ?
- Chương 64: Không phù hợp thân phận thổ hào của anh
- Chương 65: Bớt chiếm tiện nghi của chồng chị
- Chương 66: Tình yêu ăn khuya
- Chương 67: Nhớ mẹ không ?
- Chương 68: Trên người cô ấy có mà chúng ta không có
- Chương 69: Một người có thể giải quyết đau khổ của cô
- Chương 70: Anh đang an ủi em sao
- Chương 71: Hình như em có thai rồi
- Chương 72: Tiểu Bảo mở miệng
- Chương 73: Hạ Duy Phi, con gọi baba lần nữa
- Chương 74: Tâng bốc quá giả
- Chương 75: Cô không có tư cách cùng tôi nói chuyện
- Chương 76: Tin chị, rồi em sẽ gặp được người rất tốt
- Chương 77: Thổ hào, em giống như có chút thích anh
- Chương 78: Nhìn lén dáng người khiêu gợi của em
- Chương 79: Bị bắt cóc
- Chương 80: Gã chỉ yêu bản thân gã
- Chương 81: Phản bắt cóc
- Chương 82: Em không phải thánh mẫu
- CHIA SẺ RIÊNG
- Chương 83: Nửa đêm cấp cứu
- Chương 84: Hẹn hò bên bờ biển
- Chương 85: Đừng khiêu chiến giới hạn của anh
- Chương 86: Baba, baba ăn không?
- Chương 87: Thi thể chết trên đường ray
- Chương 88: Phụ nữ chỉ là người trong tay
- Chương 89: Miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật
- Chương 90: Chúng ta tốt xấu gì cũng là vợ chồng
- Chương 91: Tiểu Bảo muốn đi học
- Chương 92: Lật mặt
- Chương 93: Người đàn ông của Hạ Vân Sách
- Chương 94: Bồi Tiểu Bảo đi học
- Chương 95: Ngày Đầu Tiên Đi Học Liền Đánh Nhau
- Chương 96: Tôi Biết Chồng Tôi Là Ai
- Chương 97: Hôn lễ Hạ Vân Sách
- Chương 98: Anh có thể ngừng dụ hoặc em như thế không?
- Chương 99: Đời này anh chỉ có một mình em là vợ
- Chương 100: Em cứ như vậy sau này anh muốn nhớ lại cũng có chút khó khăn
- Chương 101: Một nhà ba người bước trên thảm đỏ
- Chương 102: Nụ hôn đầu tiên của Tiểu Bảo
- Chương 103: Say rượu nháo ra chê cười
- Chương 104: Baba với mẹ cùng lăn giường
- Chương 105: Người bệnh ngoài ý muốn tử vong
- Chương 106: Nhiều người nguyền rủa tôi, cũng không kém bà mấy
- Chương 107 : Ai Bảo Lúc Ấy Mắt Thầy Mù
- Chương 108: Pháp y cùng cảnh sát tham gia án tử
- Chương 109: Người phụ nữ thời đại muốn đi bồi tiểu Hạ tổng
- Chương 110: Hoan nghênh chồng con con không nào
- Chương 111: Nguyên chủ của bộ xương người
- Chương 112: Thổ hào, bên kia có người bị thương!
- Chương 113: Em ăn nhưng em không làm, có thích hợp sao?
- Chương 114: Người đàn ông bị thương mất tích
- Chương 115: Người đứng sau đang quan sát cô
- Chương 116: Trước theo đuổi em bằng cách của anh
- Chương 117: Ninh Duy còn sống
- Chương 118: Có việc nói thẳng, đừng táy máy tay chân
- Chương 119: Dấu vết trên cổ
- Chương 120: Người Anh Ta Yêu Còn Sống
- Chương 121: Mọi Ngày Đều Khó Sống
- Chương 122: Con Muốn Tiếp Tục Nhận Bệnh Nhân
- Chương 123: Chị Không Yêu Em Nữa Rồi
- Chương 124: Thổ Hào, Em Cảm Thấy Mình Thật Hạnh Phúc
- Chương 125: Thiếu vay nặng lãi
- Chương 126: Hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú