Chương 143: Sư tôn vốn là ánh trăng sáng, tâm đầu huyết, mệnh trung kiếp

Mặc Nhiên lại ngẩn ra, nhìn ánh mắt nàng mang theo ánh lửa, làm sao có thể không hiểu, lập tức nói: "Lăng Nhi cô nương, ngươi uống hơi nhiều rồi, có gì mai nói tiếp..."

"Ta muốn nói ra hôm nay!"

Cô gái này uống rượu vào lại càng mạnh bạo, tóc nàng hơi rối, mắt lộ tia sáng.

"..." Mặc Nhiên sợ phiền, muốn dùng khinh công bỏ chạy, nhưng tay áo bị nàng kéo lại, Mặc Nhiên vừa bực vừa buồn cười, nói, "Ngươi thả ta ra."

"Không thả." Rượu vào quên mình, huống chi Lăng Nhi từ nhỏ can đảm, tâm tư muốn trèo lên Tử Sinh Đỉnh không phải chỉ ngày một ngày hai, liền lớn tiếng nói, "Ta tâm duyệt ngươi, ngươi có thích ta không?"

Mặc Nhiên: "... ..."

Thấy nam nhân không có phản ứng, Lăng Nhi hơi nôn nóng.

Từ khi Mặc Nhiên tới Ngọc Lương Thôn, nàng đã cảm thấy hán tử này lớn lên anh khí uy vũ, sau lại biết hắn là "Mặc tông sư" thanh danh xa gần mấy năm nay, phương tâm lại càng sâu, không thể vãn hồi.

Ngày mùa đã sắp hết, Mặc Nhiên không lâu nữa sẽ rời khỏi nơi này, nàng chỉ là một tiểu nha đầu ở Hạ Tu giới, trong tay duy nhất chỉ có, một gương mặt và thân thể xinh đẹp, nàng tuy không biết Mặc Nhiên cảm thấy mình thế nào, nhưng giờ phút này không nói ra tâm ý của mình, về sau khó có cơ hội, nên đêm nay dựa vào chút rượu, nàng lấy hết can đảm, đuổi theo Mặc Nhiên, nói cho hắn biết.

Như nước lũ tràn về, nói thật, Mặc Nhiên cũng đã hơi sợ rồi.

Gương mặt xinh đẹp của Lăng Nhi nghẹn tới đỏ bừng.

Nàng nghĩ, nếu Mặc Nhiên chấp nhận mình, thì tốt rồi, được ca ca tuấn tình như vậy chưa nói, leo lên hắn, chẳng khác nào leo lên Tử Sinh Đỉnh, về sau mình không cần ở thôn nhỏ này chịu không khí dơ bẩn, có thể sống cuộc sống thoải mái, liền...

"Ngại quá, Lăng Nhi cô nương, ngươi vẫn là buông tay đi thôi."

Nhưng một câu của hắn, làm suy nghĩ lâng lâng giữa không trung của nàng, dễ như trở bàn tay, bị đánh nát.

Ửng hồng trên mặt Lăng Nhi còn chưa tiêu, tái nhợt đã tràn lên, nhất thời sắc mặt cực kỳ khó coi, sau hồi lâu vội vã hỏi: "Ta, ta có chỗ nào khó nhìn sao?"

"Ngươi chỗ nào cũng đẹp." Mặc Nhiên rất khách khí, nhẹ nhàng đẩy tay nàng đi, "Nhưng ta không thích."

Nếu câu lúc nãy hắn nói có vài phần bạc bẽo, thì câu "Ta không thích" như vậy, có thể nói là đập nát, xé tan chút mặt mũi cuối cùng của nàng.

Hốc mắt Lăng Nhi nháy mắt ứa nước, thật ra không hẳn là thương tâm, nàng tuy ngưỡng mộ Mặc Nhiên, nhưng cũng không phải tình cảm sâu đậm gì, ngược lại chút tâm tư muốn một bước lên mây nặng hơn, nên nàng mất mát vì mộng đẹp vỡ nát nhiều hơn hẳn.

"Vậy ngươi..." Nàng cố nén nước mắt, hỏi, "Vậy ngươi thích kiểu như thế nào."

"Ta—-"

Những lời này của nàng, làm Mặc Nhiên cũng tự hỏi.

Hắn thích kiểu như thế nào?

Nói theo thói quen, hắn cảm thấy mình thích kiểu như Sư Muội, nhưng lời đến bên môi, giống như không phải như thế, hắn nhất thời cảm thấy vô thố, không đáp lại nổi.

"Ngươi nói đi, ngươi thích kiểu như thế nào?" Lăng Nhi ép sát từng bước, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Mặc Nhiên, không chút ý tứ muốn buông tha cho hắn.

Nàng cũng là người đáng thương, trên có tỷ tỷ, gả cho thương gia bình thường ở Thượng Tu giới, đã dời đến Lôi Châu từ lâu, sống những ngày lành.

Nàng và mẹ cùng đi thăm tỷ tỷ, mang theo một đống cá khô hoa tiểu, nhưng tỷ phu (anh rể) lại ngại mùi cá khô tanh hôi, thấy hai mẹ con nàng khó nhìn, ở trong nhà mình rất mất mặt, không cho ở mấy ngày đã đuổi về. Chuyện này làm Lăng Nhi như bi rạch một đao vào lòng, không cam lòng với kiếp sống nghèo khó khổ cực, thề phải sống tốt hơn cả tỷ tỷ, sau năm chịu uất ức đó, tất cả vẫn như vậy.

Nên mấy năm nay nàng luôn tìm một anh kiệt, muốn gửi thân cho người ta, thay đổi vận mệnh.

Nàng thật sự không định buông tha cho Mặc Vi Vũ.

Vì thế nàng nôn nóng cuồng si, dưới sắc rượu, nàng hôn hôn trầm trầm mà dựa lên người hắn, nàng có thân thể mềm mại, mùa hè ở hai bên ruộng, các nam nhân trẻ đều nhìn trộm nàng, nàng áp chú, muốn dùng thân thể mềm mại ấm áp của mình, phá tan giáp sắt của Mặc tông sư.

"Ta rốt cuộc có điểm nào không tốt? Ngươi không cần suy nghĩ, cũng không chịu suy xét, đã cự tuyệt ta như vậy?"

Thân thể nóng bỏng của nàng dán lên, Mặc Nhiên thấy cả người không thoải mái, lập tức kéo nàng đi, mặt đã đen hơn phân nửa.

"Lăng Nhi cô nương, ta với ngươi quen nhau được bao lâu chứ? Ta làm sao có thể thích ngươi, làm sao sẽ suy xét lại về ngươi?"

"Ngươi không thử thì làm sao biết được!"

Mặc Nhiên thấy nàng lại muốn tới, lập tức nói: "Ngươi đừng tới đây nữa!"

"Ngươi không thích vậy sao?" Lăng Nhi mở to mắt, khó tin nói, "Ngươi một chút cũng... Một chút cũng..."

"Ta một chút cũng không thích." Mặc Nhiên cảm thấy mình nói còn chưa đủ rõ ràng, loại chuyện này cắt đứt hoàn toàn vẫn tốt nhất, vì thế tuy tàn nhẫn, vẫn bồi thêm một câu, "Một chút cũng không hề động tâm."

Lăng Nhi cứng họng.

Không thích, nàng có thể hiểu được.

Nhưng mà không động tâm...

Có mấy nam nhân chưa từng hôn phối, có thể đối với nữ nhân dáng đẹp mặt đẹp, đối với nữ nhân chủ động nhào vào lòng mình, nghĩa chính từ nghiêm, nói ra câu "Không động tâm"? Có thể đối với ôn hương nhuyễn ngọc, chút dục vọng cũng không có?

Nàng ngây người tại chỗ hồi lâu, nói: "Ngươi... Sao ngươi có thể... Ngươi sao có thể sẽ..."

Nàng có hơi khó mà mở miệng nổi.

Thật ra nàng muốn nói, sao ngươi có thể không có chút dục vọng? Chuyện này không bình thường.

Mặc Nhiên trong do dự của nàng cũng đã hiểu ý, nhưng hắn thật sự không muốn giải thích với nàng, hắn và nàng ta vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, thiếp muốn có tình duyên như sương sớm, lang lại hồn nhiên không có chút ý niệm.

Nàng thích nghĩ như thế nào, kệ nàng ta.

Mặc Nhiên thấp thấp nói với nàng một câu: "Xin lỗi." Nghiêng mình đi vào trong bóng đêm.

Gió đêm thôi lên mặt hắn, hắn không nhịn được nheo mắt lại.

Nói chuyện vơi Lăng Nhi một hồi, hắn bỗng nhiên ý thức được, mình cho tới nay, về tình yêu, có khả năng hiểu nhầm chỗ nào rồi.

Lăng Nhi hỏi hắn "Ngươi thích kiểu nào?"

Vấn đề này, hắn giống như xưa nay chưa từng để tay lên ngực tự hỏi qua.

Người được chút ít ấm áp, luôn không có quá nhiều lựa chọn, chỉ cần ai phá lệ đối tốt với hắn, hắn liền dâng lên một trời nhiệt huyết.

"Thích kiểu nào?"

Trong tiềm thức của hắn, đây là một câu không dám hỏi.

Kỳ thật mỗi người sống trên đời này, vốn đều có một khẩu vị và đam mê đặc thù. Mặc Nhiên khi nhỏ thường ở ven đường nhìn những đứa trẻ khác kéo áo cha mẹ nó, nói: "Ta thích ăn cái này, cái này có hành rồi." Hoặc là "Mẹ, lồng đèn màu đỏ đẹp hơn lồng đèn màu vàng, ta thích cái màu đỏ cơ."

Nhưng hắn không thể nói vậy, nói ra cũng vô dụng, hắn có thể ăn, cũng chỉ là bánh bột ngô rẻ nhất, còn phải bẻ ra, chia cho mẫu thân mình một nửa.

Sau đó hắn lại lớn lên trong quán ăn, cũng sẽ lén nhìn một số kim chủ con nhà giàu, xem họ phe phẩy quạt lụa, thong thả ung dung nói: "Ta thích Thuý Nhi lần trước, giờ hát tuồng, vẫn là nàng ta đi, xinh đẹp, giọng ngọt." Mấy câu như vậy.

Kỳ thật trong mắt Mặc Nhiên, Thuý Nhi tỷ tỷ thua xa dung mạo của Bạch Dung tỷ tỷ, nhưng ai sẽ để ý tới suy nghĩ của hắn chứ?

Vĩnh viễn cũng sẽ chẳng có ai hỏi hắn "Ngươi thích gì", thẩm mỹ cũng được, lựa chọn cũng thế, những câu đó chỉ liên quan tới người quý phái, đối với Mặc Nhiên mà nói, người khác cho hắn cái gì thì chính là cái đó, có ăn là hắn cảm kích rồi, có bộ y phục để che thân đã rơi nước mắt—- "Thích"?

Hắn chỉ sợ người nói si mộng, hắn dựa vào cái gì để thích, làm sao dám thích, có tư cách gì mà thích đây? Hắn chỉ có thể kiệt lực giãy dụa, mới có thể tạm sống dưới tiện mệnh này.

Sống lâu rồi, loại chuyện có gì lấy đó, đã thành thói quen ăn sâu vào xương tuỷ, sau có nhiều vàng bạc châu báu quấn thân, long tiên thuỵ não làm hắn hắt hơi, cũng không thể che bớt khí vị nghèo kiết xác trong xương cốt hắn.

Nhìn chung cả đời này của Mặc Nhiên, lúc còn nhỏ thất vọng khốn cùng, vui buồn của hắn đều như dưới đế giày người ta, không đáng một đồng, cho nên "Ngươi thích cái gì?" Những lời này, chẳng một ai hỏi hắn.

Về sau một bước lên mây, được để tâm, hữu quân hữu hổ, người khác chỉ có thể phỏng đoán tâm tư của hắn, nên câu "ngươi thích cái gì?" Như vậy, cũng không ai dám hỏi hắn.

Mà mới vừa rồi, Lăng Nhi đột nhiên hỏi hắn câu này, mấy chữ vô cùng đơn giản, lại khiến hắn mắc kẹt.

Hắn từng cho rằng yêu một người, đương nhiên phải cung kính, nâng trong lòng bàn tay, không dám có bất cứ suy nghĩ xằng bậy nào.

Tựa như hắn đối với Sư Muội.

Hắn cảm thấy đó là yêu, nhưng hình như có chỗ sai rồi.

Giờ khắc này, hắn lại mơ hồ hiểu được, chuyện vốn không phải như hắn luôn nghĩ.

Hắn thật sự thích ôn nhu, hơn cả thích quật cường ư?

Hắn thật sự thích hoà thuận, hơn cả thích kiên cường sao?

Hắn thật sự thích đôi mắt đào hoa lưu luyến, hơn cả mắt phượng sắc bén, phủ tầng sương lạnh?

Hắn... Hắn thật sự thích Sư Minh Tịnh ư? Mà không phải... Mà không phải...

Hắn không dám nghĩ tới cái tên kia, nhưng tim hắn đập loạn không ngừng, máu nóng lên như lửa đốt.

Mặc Nhiên bị ái dục của bản thân làm hoảng rồi.

Ái dục, ái dục, ái và dục không thể chia cách, không thể tách rời, bị dung mạo của đối phương hấp dẫn, bị giọng của đối phương, khí vị của đối phương, thậm chí là bị ánh mắt của đối phương mê hoặc, muốn xâm chiếm, muốn có được, muốn thân thể vốn chẳng có quan hệ với mình, lưu lại hơi thở của mình, muốn ở trong cơ thể đối phương, đâm thứ nóng bỏng của mình vào.

Hắn trước nay đều cho rằng tình yêu là thần thánh, người yêu không thể khinh nhờn.

Nhưng làm sao có thể thật sự không khinh nhờn?

Yêu thương nhiệt liệt, khát vọng, cơ thể kia ngay trước mắt mình, sao có nhịn được không cho cả người khô nóng, không suy nghĩ bậy bạ?

Thế gian có nhiều loại tình yêu, cũng chỉ có tình yêu, không thể sạch sẽ.

Nói dính mồ hôi nóng bỏng, có dáng vẻ cơ thể, có chú định dây dưa bên tóc mai, có mùi tanh của hoa thạch nam, nó liên quan tới rên rỉ, liên quan tới tình cảm mãnh liệt, nó nhất định phải trong vũng lầy ướt át mới có thể sinh ra nhuỵ hoa kiều diễm.

Mặc Nhiên phi nước đại trong bóng đêm, bỗng dừng chân, ánh mắt sáng đến đáng sợ, biểu tình hoảng hốt.

Trong đầu tựa hồ có thứ gì vỡ vụn, bị hắn chùn chân bó gối tới tận giờ, bị hắn ngu xuẩn cố chấp áp chế cỗ cuồng lưu kia, dùng thanh thế dời non lấp biển của hắn che khuất, ngầm chiếm lấy hắn.

Hắn sợ hãi đứng tại chỗ.

Dục vọng, dục niệm.

Tình yêu.

Sở Vãn Ninh...

Hắn rốt cuộc nhấc cái tên này ra.

Đào sâu trong bùn cát, lộ ra trân bảo.

Trước nay đều là Sở Vãn Ninh... Tình cảm tư mật như vậy, ái dục nóng bỏng như vậy, trước nay chỉ thuộc về mình Sở Vãn Ninh mà thôi!

Hắn cảm thấy trước mắt dần hoá đen, chấp niệm suốt hai đời tới tận giờ bị xé rách, ngói tường vỡ vụn bị thuỷ triều mãnh liệt len qua, đập vào ngực hắn, làm hắn thở không nổi.

Hắn hoảng sợ.

Chẳng lẽ, hoá ra... Thế nhưng thế này là sao...

Người hắn thích, cái hắn gọi là yêu, hoá ra đều luôn sai ư?

Khi Mặc Nhiên ôm lê hoa bạch quay lại trại lửa, Lăng Nhi đã không còn ở đó nữa.

Mọi người đương nhiên không nhận ra một thiếu nữ đã rời đi, đương nhiên không ai biết đối thoại lúc nãy của nàng và Mặc Nhiên, vẫn uống rượu nói cười, thật náo nhiệt.

Rượu quá tam tuần, mọi người bắt đầu chơi trò chơi, bọn họ dùng cành thảo hoàn, mời một người lên đánh trống, lúc tiếng trống ngừng lại, thảo hoàn truyền tới ai, người đó phải trả lời một câu, không thể không đáp.

Đó là trò chơi của dân lao động ở Hạ Tu giới lúc rảnh, cách chơi đơn giản, dễ thượng thủ, chẳng lo Sở Vãn Ninh là người cách biệt, cũng không có mà nhập cuộc.

"Được, đến lão Bạch! Tới tới, lão đến rút thăm đi!"

Lão Bạch vẻ mặt đau khô đứng dậy, rút một tờ giấy, mở giấy ra, lẩm bẩm: "Nữ nhân ngực lớn đẹp hơn, hay mông to đẹp hơn?"

Vòng người xung quanh cười vang.

Mặt già của lão Bạch đỏ bừng, ném giấy đi mắng: "Là thằng nhóc nào viết câu này đấy? Lão tử mà biết sẽ đánh chết ngươi!"

"Đừng vậy." Một thôn phu cười nói, kéo áo hắn, "Đừng vội đánh chết người ta, ngươi trả lời trước đi."

Vợ lão Bạch im lặng ngồi dưới, đang lườm lão, làm lông tóc lão Bạch dựng đứng, ậm ừ nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: "Lão tử cảm thấy chẳng khác gì nhau."

Lập tức có người cười to: "Ngươi nói vớ vẩn rồi, nói dối là không được! Rõ ràng mấy hôm trước ngươi nói với ta, cảm thấy nữ nhân mông to đẹp hơn, sinh nở tốt, sao ngươi không nói thật đi! Uống rượu uống rượu! Phạt rượu!"

Lão Bạch hết cách, vẻ mặt đau khổ nhe răng trợn mắt uống rượu, sau đó bị vợ mình nhéo tai quở trách.

Sở Vãn Ninh ở trong đám người, thấy kiểu xấu hổ lại mới lạ, nhưng mấy câu hỏi quá thô bỉ, nếu có người hỏi y, y tất nhiên không trả lời nổi.

Lúc này thôn trưởng cầm miếng vải đen, cười tủm tỉm nói: "Đổi người đánh trống đi, thay lão Trương đi, cho hắn chơi chút, ai muốn đổi với hắn?"

Sở Vãn Ninh lập tức nói: "Ta lên."

Y đi đến bên cạnh trống da trâu, nhận dùi, ngồi trên đất.

Thôn trưởng giúp y buộc chắc vải đen, chỉnh một chút, hỏi: "Có chặt không?"

"Không chặt."

"Có bị hở không?"

"Không hở."

Thôn trưởng cười nói: "Vậy mời Tiên Quân đánh trống, khi nào muốn ngừng, ngươi cứ ngừng lại thôi."

Sở Vãn Ninh nói: "Được." Y cầm dùi gỗ, gỗ lên bên cạnh mấy cái, sau đó nhanh nhẹn đánh thành nhịp trống, tiếng ồn ào lẫn lộn.

Mắt y bị bịt kín, không cảm thấy ánh mắt của Mặc Nhiên cách lửa trại, phức tạp rối loạn như vậy, ngơ ngẩn mê ly như thế.

Mặc Nhiên nhìn y, tinh hoả phi dương, như đom đóm màu cam nhập vào đêm tối, hắn nhìn nam nhân bạch y trong đêm, ánh mắt từng tấc từng tấc, như đao nhọn lướt qua trán, mũi Sở Vãn Ninh, lượn qua bờ môi, cằm của y.

Hắn nếm được vị tình yêu ở bên trong rồi.

Hắn cảm thấy nội tâm chấn động hết lần này tới lần khác, hắn muốn xác nhận lần nữa... Không hề sai.

Hắn đối với Sở Vãn Ninh, là yêu. Loại tình yêu này không liên quan tới quan hệ sư đồ, càng không liên quan tới ân tình quăng tám sào cũng không thấy bờ.

Hắn chỉ thuần tuý ái mộ y, khao khát y, muốn y.

Hắn...

Rốt cuộc hậu tri hậu giác mà ý thức được, hắn yêu Sở Vãn Ninh.

Là yêu.

Hắn hồ đồ như vậy, cố chấp như vậy, hắn ngốc như vậy, không nhìn rõ như vậy.

Cho tới tận hôm nay, hắn mới rốt cuộc nhận ra rõ ràng.

Hắn yêu Sở Vãn Ninh.

Nghĩ mất bao lâu mới thông suốt, giờ chỉ còn đọng lại tầng đất đá vỡ toạc, rốt cuộc chuyện hắn không hiểu, rất nhiều chuyện hắn chưa từng có đáp án, đều chậm rãi với tình yêu muộn màng, ùn ùn kéo tới.

Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi rõ, không kịp nghĩ sâu.

Liền nghe thấy "tùng" một tiếng, tiếng trống ngừng lại, dư âm gợn sóng khuếch tán.

Thảo hoàn kia không sớm không muộn, đúng lúc này, dừng bên đầu gối hắn, hắn ngơ ngẩn nhặt lên, vừa nâng mắt, nhìn thấy Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng thở hắt ra, đưa tay tháo dây che mắt đen, cặp mắt phượng lưu chiếu nguyệt hoa, thuần triệt nhìn quanh.

Y cũng tò mò, muốn biết khi mình ngừng trống, hoa sẽ dừng ở nhà ai.

Vì thế y đối diện với ánh mắt của Mặc Nhiên.

Sở Vãn Ninh: "..."

Mặc Nhiên: "..."

Không có gì xấu hổ hơn so với lúc hắn đang nhìn lén ngươi, ngươi cũng nhìn lén hắn, hai ánh mắt chạm nhau, đều cùng né tránh.

Nhưng Sở Vãn Ninh rất nhanh không né tránh nữa, vì y bỗng kính giác, trên gương mặt anh tuấn đĩnh bạt của Mặc Nhiên, giờ bao phủ một tầng tình ý ngây thơ phức tạp, lướt qua sao Kim lượn lờ quanh lửa trại, lướt qua đám đông ồn ào, như vậy thẳng tắp, nóng bỏng lộ ra, không chút che dấu, cũng che dấu không nổi.

Sở Vãn Ninh hơi mở to đôi mắt phượng.

"Vận may của Mặc Tiên Quân." Thôn trưởng cười, kéo Mặc Nhiên lên.

Mặc Nhiên do dự một lát, làm theo quy củ, mang thảo hoàn để ở phát gian, đôi mắt đen của hắn rất sáng, nhưng có chút không biết làm sao, hắn mang phát quan cẩn thận, lại thật cẩn thận nhìn Sở Vãn Ninh. Gương mặt ngăm đen tuấn tú, giờ lại dần dần đỏ lên dưới ánh lửa.

Sở Vãn Ninh bị hành động kỳ lạ của hắn doạ rồi, nên đôi mắt lại mở lớn hơn, lấp lánh trừng hắn.

Trong tầm mắt không hề che dấu của Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên rủ mi, mím môi không nói gì, nhìn có hơi nhu thuận, lại có hơi ngại ngùng.

Hình như loại thiếu niên ngu ngốc kiểu này, đến tuổi biết đến vẻ đẹp của tình yêu, tình đầu chớm nở, hết thảy đều có vẻ vụng về, ngốc đến có chút đáng thương, lại có chút đáng yêu.

Sở Vãn Ninh: "..."

Nếu lúc nãy y là kinh, thì giờ có thể nói là hãi.

... Y chắc mù rồi!

Nếu không sao lại cảm thấy, nam nhân cao lớn thô kệch hùng hoá, bỗng nhiên là ra vẻ như, uống lộn thuốc rồi?

Tác giả có lời muốn nói: Sao ngươi không có phản ứng

Lăng Nhi: Mặc Tiên Quân, ta ôm ngươi ngươi không phản ứng, ngươi có phải có bệnh khó nói (ghét bỏ đánh giá), cần tìm lang y tới khám cho ngươi, dùng phương thuốc bí truyền, trị liệt dương không.

Mặc Nhiên: ... Cô nương, đoạn tụ, hiểu chút đi.

Lăng Nhi: Doạ, ngươi cắt đứt tay áo*? Ta giúp ngươi vá lại?

(Đoạn tụ là trong "Đoạn tụ chi phích" mối tình cắt đứt tay áo, chỉ đồng tính luyến ái ở Trung, Lăng Nhi hiểu nhầm.)

loading...

Danh sách chương: