Chương 138: Sư tôn muốn đùa chết ta sao
Sở Vãn Ninh nâng mắt, không mặn không nhạt nhìn Mặc Nhiên một cái, nói: "Tìm ngươi."
"... Hả? Ai lại muốn tìm ta giờ này chứ?" Trong mắt Mặc Nhiên giờ chỉ có Sở Vãn Ninh, ban ngày nói gì với người trong thôn, sớm đã đạp xuống dưới chân quên sạch mất rồi.
"Người hát sáng nay." Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Là cô nương dễ nhìn nhất trong thôn."
"Vậy hả... Ta thấy mấy cô nương trong thôn không khác nhau lắm..."
Sở Vãn Ninh nghe hắn nói vậy, đầu tiên không nói gì, sau đó mới nói: "Năm năm không gặp, ngươi mù từ khi nào thế?"
"..."
Ngữ khí Sở Vãn Ninh bình đạm, nhưng Mặc Nhiên giương mắt, lại thấy đáy mắt y hình như có một tia ý cười nhàn nhạt, tựa hồ cũng có tâm tình thoải mái, nói đùa với hắn một câu. Mặc Nhiên không khỏi thụ sủng nhược kinh*, tâm tình thoải mái hơn không ít.
(*Thụ sủng nhược kinh: được sủng nhược kinh.)
Cô nương tên là Lăng Nhi ôm thuốc cao bạch hoa, dùng sức gọi Mặc Nhiên vốn không ở trong phòng kia: "Mặc Tiên Quân, Mặc——"
"Ta ở đây." Chợt phía sau có tiếng nam nhân trầm thấp vang lên, Lăng Nhi quay đầu lại, thấy Mặc Nhiên vén nửa mành lên, dựa vào bên cửa mà cười cười, "Muộn như này cô nương, còn có chuyện gì?"
Lăng Nhi đầu tiên bị doạ, lại lập tức vui vẻ, đi tới ngay: "May mà Tiên Quân còn chưa ngủ, cái này cho ngươi, ta hỏi xin của Tam thẩm, giữa trưa đã nói với ngươi rồi. Ngươi... Ngươi cầm lấy dùng đi." Nàng nói, liền ném túi thuốc vào trong lòng hắn.
Mặc Nhiên mở ra, bên trong có ba hộp thuốc nhỏ.
"Đây là?"
"Thuốc cao thảo dược." Lăng Nhi nhiệt tình mà nói, cười cười chỉ lên mặt mình, "Hồi trưa ở ngoài đồng, ngươi nói ngươi bị muỗi đốt..."
"À." Mặc Nhiên lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó hơi xấu hổ, hắn thuận miệng nói bừa một lý do, cô nương này lại ngốc nghếch tưởng thật, thật sự tặng hắn cao thảo dược, làm hắn có hơi xấu hổ.
Thôn dân thôn Ngọc Lương cũng quá thuần phác rồi...
"Có điều bị đốt không nhiều." Lăng Nhi đột nhiên nhón chân, nghiêm túc nhìn gương mặt Mặc Nhiên, cười sáng lạn, "Không nhìn thấy muỗi đốt chỗ nào luôn."
Mặc Nhiên ho khan một tiếng: "Dù sao cũng là người tu tiên..."
Lăng Nhi vỗ tay cười nói: "Các ngươi thật sự thú vị, rất là thú vị. Nếu ta cũng có thiên phú, ta cũng muốn tu tiên, tiếc là duyên phận bạc."
Hai người nói mấy câu, Mặc Nhiên liền cảm ơn nàng, cầm cao thảo dược về phòng. Sở Vãn Ninh đã đổi chỗ, ngồi cạnh bàn, nhàn nhã đọc sách của Mặc Nhiên, nghe thấy tiếng động ngước mắt nhìn hắn.
"Cao thảo dược." Mặc Nhiên ngượng ngùng bảo.
Sở Vãn Ninh nói: "Ngươi thật sự bị muỗi đốt à? Lại đây ta xem."
Dưới ánh đèn khuôn mặt Mặc Nhiên như màu mật, hơi rám nắng, nhưng khiến mặt mày càng thêm anh tuấn, Sở Vãn Ninh nhìn chăm chú một lát, hỏi: "... Đốt chỗ nào? Ở đâu?"
Mặc Nhiên liền ngại ngùng mà gãi đầu: "Da dày, tan từ lâu rồi." Hắn nói, để ba hộp cao thảo dược lành lạnh trên bàn Sở Vãn Ninh, "Ta cũng không cần, sư tôn giữ lấy đi, người dễ bị muỗi đốt lắm."
Sở Vãn Ninh không tỏ ý kiến gì, chỉ nói: "Lại kim sang dược với cao thảo dược, lấy nữa là ta mở hiệu thuốc được rồi."
Mặc Nhiên xoa xoa sống mũi cao, thầm mỉm cười, thực thuần phác thẳng thắn. Sở Vãn Ninh nhìn, duỗi tay ấn lên trán hắn, nói: "Không còn sớm nữa, về phòng ngươi ngủ đi."
"Vâng, sư tôn ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nhưng mà tối đó, hai căn phòng cách mười bước, hai người nằm trong, lại đều không như lời chúc ngủ ngon, bọn họ ai cũng không ngủ được, đều trằn trọc, khó đi vào giấc ngủ.
Sở Vãn Ninh đương nhiên không cần nhiều lời, y cảm thấy gan bàn chân mình giờ đều tê dại, có thể cảm thấy vết chai mỏng trên tay Mặc Nhiên, sát qua mình.
Mà Mặc Nhiên càng phức tạp hơn, hắn lăn qua lộn lại, gối đầu lên tay, không ngừng nói với ván giường, lặp đi lặp lại trong phòng: Sư tôn là thần là tiên nhân, thanh cao không dính khói lửa phàm tục, mặc kệ đã có những chuyện gì xảy trong kiếp trước, đời này mình tuyệt đối không thể tái phạm hồ đồ như thế nữa, tuyệt không thể ức hiếp người ta, tuyệt không thể làm loạn...
Huống chi còn có Sư Muội.
Đúng vậy, mình nên nghĩ tới Sư Muội nhiều hơn—— Sư Muội...
Bỗng nhiên càng thấy khó chịu.
Kỳ thật từ khi quay về Tử Sinh Đỉnh, gặp lại Sư Muội lần nữa, hắn vẫn luôn cảm thấy mình không quá nhiệt tình với Sư Muội nữa.
Thích Sư Muội, bảo hộ Sư Muội, như một thói quen chẳng cần suy nghĩ. Hắn không lúc nào là không nghĩ tới giờ phải làm gì, nhưng sau đó thì sao?
Đối với Sư Muội năm năm trước, cảm giác thân thiết, nhưng năm năm sau nam nhân đẹp đẽ diễm lệ kia, khiến lòng Mặc Nhiên cảm thấy rất xa lạ.
Xa lạ đó làm hắn không biết mình phải nghe ai, bỗng nhiên không biết mình bị làm sao, lại không biết làm thế nào mới tốt.
Hôm sau, Sở Vãn Ninh dậy rất sớm.
Vừa ra ngoài, đúng lúc gặp Mặc Nhiên cũng vén mành lên, hai người chạm mặt nhau.
Mặc Nhiên nói: "Chào buổi sáng sư tôn."
"Chào buổi sáng." Sở Vãn Ninh nhìn hắn một cái, "... Không ngủ được?"
Mặc Nhiên miễn cưỡng cười cười: "Không quen giường, không đáng ngại, trưa nghỉ một lát là được rồi."
Bọn họ cùng ra đồng, sáng sớm cây cỏ toả ra mùi ngọt thanh, xung quanh trống vắng, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy ba tiếng chim ếch và ve kêu mùa thu.
Sở Vãn Ninh lười biếng ngáp một cái, đuôi mắt bỗng quét qua gì đó, nhịn không được nở nụ cười.
"Mặc Nhiên."
"Vâng?"
Một bàn tay vươn tới, lướt qua tóc mai Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh lấy một ngọn rơm trên tóc hắn xuống, cười nhàn nhạt nói: "Ngươi không phải không ngừng lăn lộn trên giường đấy chứ? Làm dính cả lên đầu rồi này."
Mặc Nhiên vừa định giải thích, bỗng nhiên nhìn tới bên sườn mặt Sở Vãn Ninh cũng có một đoạn ngắn, không khỏi cười rộ lên: "Sư tôn cũng lăn lộn ư."
Nói xong giúp Sở Vãn Ninh nhặt ngọn rơm vàng xuống.
Mặt trời lên từ phía Đông, sư đồ hai người nhìn nhau trong ánh sáng rực rỡ bao phủ đất trời, vẫn là một người hơi cúi đầu, một người hơi ngẩng mặt.
Chẳng qua năm năm trước, người cúi đầu là Sở Vãn Ninh, ngẩng mặt lên nhìn là Mặc Nhiên, giờ thời gian qua đi đảo lại, Mặc Vi Vũ không còn là thiếu niên nữa. Năm tháng qua tựa hồ lắng đọng lại giờ phút này, trong tia nắng ban mai dịu dàng, Mặc Nhiên bỗng nhịn không được nhảy xuống ruộng, dang hai tay, cười với người đứng trên bờ ruộng bảo: "Sư tôn, người xuống đi, ta đỡ người."
"..." Sở Vãn Ninh trừng mắt nhìn người chỉ cao tới nửa bờ ruộng, nói: "Ngươi có bệnh à?"
"Ha ha ha."
Y cởi giày, tự mình nhẹ nhàng nhảy xuống ruộng, nước té lên, chạm đến lòng bàn chân hơi lạnh, Sở Vãn Ninh vung tay áo lên, khí thế uy nghiêm mà bước vào phần ruộng lúa rộng lớn của mình: "Phần này đều là của ta, hôm qua gặt không nhiều bằng ngươi, hôm nay nhất định phải khiến ngươi nhận thua."
Mặc Nhiên vươn hai tay vừa nâng lên, gãi gãi đầu, khoé miệng cong lên, cười đặc biệt đẹp làm cả gương mặt hắn như bừng sáng.
"Được, nếu ta thua, ta sẽ cho sư tôn thật nhiều bánh liên hoa tô, thật nhiều thịt viên gạch cua."
Sở Vãn Ninh nói: "Còn phải thêm thật nhiều bánh quế đường ngó sen."
"Được! Nhưng nếu sư tôn thua thì sao?" Thuỷ quang lấp lánh trong đáy mắt Mặc Nhiên, sáng như sao trời, "Phải làm thế nào?"
Sở Vãn Ninh lạnh lùng liếc xéo hắn: "Ngươi muốn thế nào?"
Mặc Nhiên mím môi suy nghĩ thật lâu, sau đó nói: "Nếu sư tôn thua, phải ăn thật nhiều liên hoa tô, thật nhiều thịt viên gạch cua ta làm."
Dừng một chút, giọng càng ôn nhu phiêu tán trong gió mát.
"Lại thêm rất nhiều rất nhiều bánh hoa quế đường ngó sen."
Cho dù thắng hay thua, ta đều muốn đổi thành đối xử với người thật tốt.
Sở Vãn Ninh trước lạ sau quen với việc gặt lúa, y là người sẽ không nhận thua, hôm qua khiến người ta chê cười còn chưa tính, hôm nay nhất định không thể khiến người khác xem thường. Trong lòng y lại, vùi đầu sàn sạt làm việc, tới giờ ngọ, lúa gặt đã được nhiều hơn Mặc Nhiên rồi.
Lúc ngồi dưới gốc dâu ăn cơm y có hơi đắc ý, tuy miệng không nói, mặt cũng không lộ ra, nhưng con ngươi vẫn sẽ nhìn tới trên đống lúa, nhìn mình gặt được, cao cao xếp thành một ngọn núi.
"Lăng Nhi, lấy thêm cho Tiên Quân một bát cơm."
Mọi người vây lại xung quanh, đại nương thoáng nhìn qua Mặc Nhiên ăn khá nhanh, chốc lát đã thấy đáy, vội nói.
Mặc Nhiên buông chén đũa, dường như rất sốt ruột, cười cười nói: "Không cần đâu, ta no rồi, ta có chút việc, muốn ra ngoài thôn, về muộn, các ngươi cứ ăn trước đi."
Lăng Nhi rất kinh ngạc, chợt có hơi bất an: "Tiên Quân chỉ ăn như vậy thôi? Hay đồ ăn không hợp khẩu vị ngươi? Nếu ngươi không thích... Hay là ta... Đi nấu riêng cho ngươi..."
"Không có không có, rất hợp khẩu vị." Mặc Nhiên đương nhiên không nhìn ra cô nương kia có tâm sự, cười sáng lạn xua xua tay, đi nhanh tới bên chuồng ngựa.
Sở Vãn Ninh hỏi hắn: "Ngươi đi đâu?"
Mặc Nhiên nghiêng nửa mặt cười: "Đi mua mấy thứ, về nhanh thôi."
"Tiên Quân——"
"Được rồi, kệ hắn đi." Sở Vãn Ninh gắp một miếng đậu rán, nhàn nhạt nói.
Tuy hai vị Tiên Quân này cùng đến, nhưng địa vị ai cao, địa vị ai thấp, lời ai nói nặng hơn, người sáng suốt đều nhìn ra, huống chi Sở Vãn Ninh trời sinh nghiêm túc lạnh lùng, nếu y mở miệng, thôn dân cũng không tiện nói nhiều, kệ Mặc Nhiên đi.
Dùng cơm xong, mọi người tốp năm tốp ba, hoặc là ngồi trên bờ hút thuốc, hoặc là nhắm mắt phơi nắng ngủ gật, nông phụ dệt y phục phòng lạnh, trẻ con cưỡi ngựa trúc cười đùa ríu rít, có con mèo gầy trơ xương ngửi ngửi trên đất, chóp mũi hồng run lên, tai vẩy vẩy, nó muốn tìm chút thức ăn cho no bụng.
Sở Vãn Ninh cầm trà nóng, dựa vào gốc cây nghỉ tạm, thấy con mèo nhỏ gầy tới đáng thương, liền vẫy vẫy nó, muốn cho nó ăn mấy thứ, đáng tiếc nó cảnh giác với người, thấy Sở Vãn Ninh nâng tay tưởng muốn đánh nó, vụt một tiếng chạy mất.
Sở Vãn Ninh: "..."
Y lớn lên hung dữ vậy sao? Đến mèo cũng không thích?
Âm trầm chống cằm suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng leng keng. Lăng Nghi cũng cao hứng phấn chấn cầm một ly trà, ngồi xuống cạnh Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh nghiêng đầu nhìn nàng, không có nhiều biểu cảm.
Cô nương này xinh đẹp vô cùng, nàng cũng không gầy yếu, mà là cô nương đầy đặn nữ tính nơi thâm sơn hiếm có. Nàng cũng rất biết cách trang điểm cho mình, không có dư tiền để mua trang sức, nàng liền nhặt mấy vụn sắt nhỏ rửa sạch, mài thành ống tròn nhỏ, treo bên vạt áo, đi đường kêu leng keng, dưới nắng toả sáng lấp lánh.
"Tiên Quân." Nàng gọi y giòn tan, giọng như quả mọng chín ngẫu.
Sở Vãn Ninh nói: "Có chuyện gì?" Giọng thanh lãnh như sương khói.
Lăng Nhi vì y không gần gũi với người khác mà hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó giả vờ bình tĩnh, cười nói: "Không có gì, thấy Tiên Quân ngồi một mình không vui, muốn tới nói chuyện với Tiên Quân."
"..."
Sở Vãn Ninh không cho rằng mình có gương mặt hoà ái dễ gần, con mèo kia là bằng chứng tốt nhất. Nhưng người không giống mèo, mèo không tính kế, người thì sẽ có khả năng bày mưu.
Quả nhiên, Lăng Nhi nói một đống chuyện vớ vẩn với y một lúc, làm như tuỳ ý mà hỏi một câu: "Tiên Quân, Tử Sinh Đỉnh các người... Muốn nhận đệ tử như thế nào? Người thấy ta như vậy... Có được không?"
Sở Vãn Ninh nói: "Đưa tay ra."
"A..." Nàng mở to hai mắt, sau đó hưng phấn làm theo. Sở Vãn Ninh đặt đầu ngón tay trên mạch nàng, sau một lúc, nói: "Không nhận."
Mặt Lăng Nhi lập tức đỏ lên: "Là, là không có tuệ căn ư?"
"Ta bảo ngươi đưa tay ra, là muốn xem linh hạch của ngươi, vậy hẳn là ngươi đã từng hỏi người khác rồi." Sở Vãn Ninh nói, "Cô nương không có duyên với việc tu tiên, chỉ sợ tu mấy năm cũng chỉ dừng ở Trúc Cơ, uổng phí thời gian mà thôi, vẫn nên từ bỏ ý niệm này đi."
Lăng Nhi không nói nữa, cúi đầu, dáng vẻ rất mất mát. Sau hồi lâu mới mím môi, nhỏ giọng nói: "Đa tạ Tiên Quân dạy bảo."
"Không cần cảm ơn."
Nàng yên lặng bỏ đi, Sở Vãn Ninh nhìn bóng dáng nàng, tâm tình hơi phức tạp. Đối với người ở Hạ Tu giới mà nói, bá tánh họ sẽ càng mong muốn được vào Tiên môn hơn Thượng Tu giới, bởi vì người ở Thượng Tu giới đối với việc tu tiên chỉ để rạng danh tổ tiên, nhận được chút thanh danh thôi.
Nhưng đối với người ở Hạ Tu giới, đôi khi lại là để giữ mạng.
Sở Vãn Ninh dựa vào gốc cây, lại muốn uống một ngụm trà, giờ trời đã chuyển lạnh, mới không uống một lát như vậy, nước trà đã nguội. Y uống ba ngụm cho cạn, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng mà đêm qua ngủ muộn quá, hôm nay lại dậy sớm, thành ra ngủ quá sâu, đảo mắt đã hơn nửa ngày trôi qua.
Đợi y tỉnh dậy, trời đã đổi sang màu máu, quạ trên cây kêu vang, bên ruộng chỉ còn vài bó lúa và sọt thóc chỉnh tề.
Sở Vãn Ninh cả kinh, bỗng mở to mắt.
Y thế mà dựa vào cây ngủ tới tận hoàng hôn, có lẽ vì ảnh hưởng của thân phận y, những nông dân đó cũng không phải không biết xấu hổ mà tới đánh thức y dậy, không những thế mà còn để y ngủ, mà có người còn sợ y bị cảm lạnh, cởi áo ngoài của hắn đắp cho y.
"..."
Áo ngoài...
Sở Vãn Ninh muốn ngồi dậy, bên mũi lại phảng phất mùi hương quen thuộc, y sực tỉnh, hạ mắt nhìn chiếc áo ngoài kia, chất liệu thật thô, nhưng đã giặt sạch, giữa sợi vải quanh quẩn hương bồ kết.
Là y phục của Mặc Nhiên.
Không biết vì sao, hiểu được chuyện này, Sở Vãn Ninh vốn đang muốn ngồi dậy lại ngừng động tác, y thả lỏng nằm lại, nửa khuôn mặt vùi vào dưới áo, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo, hơi híp lại, che giấu cảm xúc không rõ ràng.
Đúng là điên rồi.
Y híp mắt xuyên qua hàng mi, ngồi trên bờ tìm thân ảnh người kia. Y rất nhanh nhìn thấy, giờ Mặc Nhiên trưởng thành anh tuấn cao lớn như vậy, đứng ở đâu cũng thập phần gây chú ý.
Nam nhân trẻ tuổi kia đang giúp thôn trưởng đưa lúa gặt xong lên xe bò, hắn quay lưng về phía Sở Vãn Ninh, có lẽ làm việc cả ngày hơi nóng, hắn cùng các nông dân khác, đều cởi áo ngoài ra, để lộ tấm lưng cường tráng, màu mật.
Dưới ánh hoàng hôn, bờ lưng của hắn rộng đầy hơi nóng, mồ hôi chậm rãi chảy xuống theo cơ bắp, chảy đến quanh hông, uốn lượn xuống dưới vòng eo săn chắc...
Hắn như sắt nóng, như than trong lò, thiêu cháy tình ý ôn nhu đều phải bốc hơi như dục vọng nam nhân, Sở Vãn Ninh nhìn xa xa, đáy mắt dần hiện lên cảnh tượng nhàn nhạt, chỉ còn lại một mình người nọ, cơ bắp lưu loát như báo săn, còn có nửa khuôn mặt đang cười đùa cùng thôn trưởng, lúm đồng tiền thật sâu, ánh mắt lương thiện, nhìn anh tuấn mê người.
Tựa hồ cảm thấy có ánh mắt nhìn mình sau lưng, Mặc Nhiên quay đầu, Sở Vãn Ninh vội nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Tim đập như gió lớn, bên tai ù ù tiếng máu chảy.
Qua một thời gian khá lâu, y từ từ he hé mắt, qua lông mi như màn mưa nhìn xung quanh. Mặc Nhiên đã xoay người, Lăng Nhi đi tới bên hắn, ánh mắt ngại ngùng, đưa khăn tay cho hắn.
"Tiên Quân, lau mồ hôi đi."
Mặc Nhiên còn ôm một chồng rơm rạ lên xe chuyển, nghe vậy cười nói: "Bận quá, chờ lát nữa."
Lăng Nhi có vẻ rất cao hứng, đứng bên hắn mà nhìn, thỉnh thoảng sẽ vươn tay tới lau mồ hôi hộ. Mặc Nhiên cảm thấy cô nương này nhiệt tình ngoài ý muốn, nói: "Cảm ơn ngươi."
Nàng càng vui vẻ, nam nhân cao lớn khoẻ mạnh bên cạnh, tỏa ra mị lực mãnh liệt rõ ràng mà vươn tay có thể chạm tới, nàng nghe tiếng hô hấp của hắn, nhìn hắn vươn vai, không tự chủ được mà đỏ mặt, nhất thời quên mất nam nữ thụ thụ bất thân, siết chặt khăn dịu dàng nói: "Tiên Quân, hay là ngươi ngừng lại lau đi, sẽ chảy vào mắt đó."
Mặc Nhiên bận bận bịu bịu đáp: "Không có tay, không có tay."
"Ta lau hộ ngươi..." Nàng còn chưa nói xong, đã thấy sau lưng có ý lạnh tản ra.
Không biết Sở Vãn Ninh đến sau lưng họ từ lúc nào, vai y còn khoác áo ngoài màu đen của Mặc Nhiên, giữa mày phiếm vẻ không vui, mang theo chút sắc bén lúc mới tỉnh ngủ, y nói: "Mặc Nhiên."
"A?" Người mới lúc nãy còn không rảnh, lập tức buông thóc xuống, xoa mũi quay đầu, nhìn thấy Sở Vãn Ninh nháy mắt đã giãn mặt ra cười, "Sư tôn cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Sở Vãn Ninh nhìn hắn từ đầu tới chân: "Lạnh không?"
Mặc Nhiên cười nói: "Nóng."
Hắn vừa dứt lời, mồ hôi ở lông mày đen nhánh đã chảy xuống, vừa lơ đãng, đã chảy vào mắt hắn, hắn ui da một tiếng nheo mắt lại, dùng mắt khác sáng ngời chấp nhất nhìn Sở Vãn Ninh. Hắn đương nhiên không tiện hỏi mượn khăn tay con gái nhà người ta, liền bảo Sở Vãn Ninh: "Sư tôn, mắt ta..."
"Khăn tay ta giặt rồi."
"..."
Lăng Nhi thấy thế vội nói: "Vậy dùng của ta——"
Sở Vãn Ninh lại không để ý tới nàng, lập tức tiến lên. Vẻ mặt y nhàn nhạt, lại ngửa đầu lên, nâng tay áo trắng thuần, giữ cổ tay áo, cẩn thận, lau mặt cho Mặc Nhiên.
Tác giả có lời muốn nói: "Yêu là gì"
Sư tôn: ... Không biết.
Tiết Mông: Khen ta, khen ta tới chết, chính là yêu.
Sư Muội: Ài, cảm thấy ta không phải là hắc tâm liên, chính là yêu.
Mai Hàm Tuyết: Giúp ta thành nam chính, là yêu đó.
Nam Cung Tứ: Nhận lễ vật chỉ nhận Não Bạch Kim, yêu chó của ta chính ta yêu ta rồi.
Diệp Vong Tích: ... Có thể thích ta, hơn là thích chó?
Cẩu tử 1.0: (cắn bút) ... Ài, ai có đáp án tiêu chuẩn, cho bổn toạ mượn chép nào.
Cẩu tử 2.0: Ta cảm thấy ta phải tham khảo đáp án của câu này nhanh thôi.
Cẩu tử 0.5: ... (không kiên nhẫn) Này là đề mục quỷ gì? ——- "Chịu là gì?" Xem không hiểu, cái quỷ gì thế, mang đi, cút cút cút.
Lưu công công: (nhỏ giọng) Bệ hạ, cái này đọc là "yêu", không phải "chịu".
loading...
Danh sách chương:
- Quyển 1: Thù Đồ
- Chương 2: Bổn tọa sống lại
- Chương 3: Sư ca của bổn toạ
- Chương 4: Đường đệ của bổn tọa
- Chương 5: Bổn tọa không có trộm
- Chương 6: Sư tôn của bổn tọa
- Chương 7: Bổn tọa thích ăn hoành thánh
- Chương 8: Bổn tọa bị phạt
- Chương 9: Bổn tọa không diễn kịch
- Chương 10: Bổn tọa lần đầu làm nhiệm vụ
- Chương 11: Bổn tọa muốn hôn, thật vui!
- Chương 12: Bổn tọa hôn nhầm người..., mẹ kiếp...
- Chương 13: Tân nương của bổn tọa
- Chương 14: Bổn tọa thành thân
- Chương 15: Bổn tọa lần đầu tiên biết có kiểu động phòng này
- Chương 16: Bổn tọa sợ ngây người
- Chương 17: Sư tôn của bổn tọa bị thương, bổn tọa thật là...
- Chương 18: Bổn tọa từng cầu xin ngươi
- Chương 19: Bổn tọa kể chuyện xưa cho các ngươi (1)
- Chương 20: Bổn tọa kể chuyện xưa cho các ngươi (2)
- Chương 21: Bổn tọa kể chuyện xưa cho các ngươi (3)
- Chương 22: Sư tôn của bổn tọa muốn nổi giận
- Chương 23: Bổn tọa không ngăn được y
- Chương 24: Bổn tọa và y chiến tranh lạnh
- Chương 25: Bổn tọa ghét y muốn chết
- Chương 26: Bổn tọa và quân khi mới gặp
- Chương 27: Bổn tọa nấu cho ngươi một bát mì
- Chương 28: Lòng bổn tọa hơi loạn
- Chương 29: Bổn tọa không muốn ngươi chết
- Chương 30: Bổn tọa không muốn ăn đậu hủ
- Chương 31: Bá phụ của bổn tọa
- Chương 32: Bổn tọa dỗ ngươi, đã được chưa?!
- Chương 33: Bổn tọa đi tìm vũ khí
- Chương 34: Bổn tọa bị thất sủng
- Chương 35: Bổn tọa trượt chân
- Chương 36: Hình như bổn tọa điên rồi
- Chương 37: Bổn tọa gặp đại thần
- Chương 38: Bổn tọa ở dưới đáy biển hai vạn trượng
- Chương 39: Vũ khí mới của bổn tọa
- Chương 40: Bổn tọa đúng là gặp quỷ
- Chương 41: Bổn tọa lại thân nhầm người rồi...
- Chương 42: Bổn tọa hơi rối
- Chương 43: Bổn tọa là tế phẩm???
- Chương 44: Bổn tọa không muốn nợ ngươi
- Chương 45: Bổn tọa biết huynh sẽ đến
- Chương 46: Bổn tọa tỉnh rồi
- Chương 47: Bổn tọa thấy có chỗ không đúng
- Chương 48: Lão long của bổn tọa
- Chương 49: Sư tôn của bổn tọa rất giận
- Chương 50: Bổn tọa thích huynh
- Chương 51: Sư tôn của bổn tọa... Phụt ha ha ha
- Chương 52: Hình như bổn tọa còn chưa được lên sàn
- Chương 53: Đường đệ của bổn tọa như tên thiểu năng
- Chương 54: Bổn tọa giành điểm tâm ngọt
- Chương 55: Bổn tọa bất an
- Chương 56: Bổn tọa làm sủi cảo
- Chương 57: Bổn tọa ghét nghe quân đánh đàn
- Chương 58: Bổn tọa hơi hồ đồ rồi
- Chương 59: Bổn tọa chỉ có chút tiền đồ như vậy
- Chương 60: Bổn tọa phát hiện một bí mật
- Chương 61: Bổn tọa tốt sao?
- Chương 62: Bổn tọa đến Lâm An Cổ
- Chương 63: Bổn tọa gặp được ai này!
- Chương 64: Bổn tọa kể chuyện cũ cho sư đệ
- Chương 65: Bổn tọa kể chuyện cũ rất khó nghe
- Chương 66: Bổn tọa gặp thiên liệt
- Chương 67: Bổn tọa đau lòng
- Chương 68: Bổn tọa không đành lòng
- Chương 69: Bổn tọa theo ngươi học nhe~
- Chương 70: Bổn tọa trở về
- Chương 71: Bổn tọa bị oan
- Chương 72: Bổn tọa hầm canh
- Chương 73: Bổn tọa hồ đồ rồi
- Chương 74: Bổn tọa không tốt
- Chươn 75: Bổn tọa mù chữ đấy, không phục cũng phải nhịn
- Chương 76: Bổn tọa gặp lại kẻ kia
- Chương 77: Bổn tọa rất khó xử
- Chương 78: Sư tôn của bổn tọa gặp ác mộng
- Chương 79: Sư tôn của bổn tọa diễn kịch
- Chương 80: Vợ cũ của bổn tọa... Đến rồi!
- Chương 81: Bất Quy của bổn tọa
- Chương 82: Bổn tọa không dám tin
- Chương 83: Bổn tọa muốn ngươi
- Chương 84: Bổn tọa hôn trộm ngươi, ngươi cũng không biết
- Chương 85: Chỉ một ngàn năm trăm sao có thể đuổi bổn tọa
- Chương 86: Vợ cũ của bổn tọa không phải đèn cạn dầu
- Chương 87: Bổn tọa không muốn ngươi nhận đồ đệ nữa
- Chương 88: Bổn tọa gặp người thứ hai trọng sinh
- Chương 89: Chuyện năm đó của bổn tọa và ngươi
- Chương 90: Bổn tọa giải thích thành ngữ không sai
- Chương 91: Sư tôn của bổn tọa là đại thần
- Chương 92: Bổn tọa lại tới trấn Thải Điệp
- Chương 93: Sư tôn của bổn tọa ai dám động đến
- Chương 94: Bổn tọa gặp lại thiên liệt
- Chương 95: Chi kiếp kiếp trước của bổn tọa
- Chương 96: Nỗi hận kiếp trước của bổn tọa
- Chương 97: Bổn tọa...
- Quyển 2: Đồng Quy
- Chương 99: Vũ khí thứ ba của sư tôn
- Chương 100: Câu cuối cùng của sư tôn
- Chương 101: Sư tôn, ngọn lửa cuối cùng trên thế gian
- Chương 102: Sư tôn của sư tôn
- Chương 103: Sư tôn, ta tới tìm người
- Chương 104: Hoành thánh của sư tôn
- Chương 105: Nhân hồn của sư tôn
- Chương 106: Bắt đầu tìm sư tôn ở nơi nào
- Chương 107: Chân dung sư tôn
- Chương 108: Địa hồn của sư tôn
- Chương 109: Địa hồn thứ hai của sư tôn
- Chương 110: Sư tôn không biết chuyện cũ của chó con
- Chương 111: Sư tôn như đao quân như nước
- Chương 112: Sư tôn không thể chịu nhục
- Chương 113: Sư tôn bị nhốt
- Chương 114: Sư tôn, người đồng ý với ta đi
- Chương 115: Sư tôn đã thành hôn rồi
- Chương 116: Sư tôn gặp Dung Cửu
- Chương 117: Sư tôn bảo ta cút đi
- Chương 118: Sư tôn thỉnh thoảng sẽ mắc mưu
- Chương 119: Bốn hồn của sư tôn tề tựu
- Chương 120: Sư tôn bế quan
- Chương 121: Sư tôn mới là tông sư
- Chương 122: Hình bóng sư tôn
- Chương 123: Sư tôn đi vào mộng ta, biết ta đã nhớ nhung lâu nay*
- Chương 124: Sư tôn sống lại
- Chương 125: Sư tôn không cần tìm đạo lữ
- Chương 126: Sư tôn, chờ ta thêm một chương!
- Chương 127: Sư tôn, cẩn thận đất trơn
- Chương 128: Sư tôn, y phục không thể mặc bừa
- Chương 129: Sư tôn, người xem có hài lòng không
- Chương 130: Sư tôn, chạy qua năm năm tới gặp người
- Chương 131: Sư tôn đọc sách
- Chương 132: Sư tôn và Sư Muội
- Chương 133: Sư tôn thanh tâm quả dục nhất
- Chương 134: Sư tôn có thể ăn
- Chương 135: Sư tôn tìm thầy
- Chương 136: Sư tôn thả lỏng chút
- Chương 137: Sư tôn và ta ngủ ở ngoài
- Chương 138: Sư tôn muốn đùa chết ta sao
- Chương 139: Sư tôn mơ đẹp
- Chương 140: Sư tôn, lật lại
- Chương 141: Sư tôn, đừng cởi!!!
- Chương 142: Sư tôn, đây là khổ hình
- Chương 143: Sư tôn vốn là ánh trăng sáng, tâm đầu huyết, mệnh trung kiếp
- Chương 144: Sư tôn, ta thích người
- Chương 145: Sư tôn có người ăn cơm cùng
- Chương 146: Sư tôn, nàng muốn thành thân thật sự không liên quan đến ta đâu
- Chương 147: Sư tôn, chuyện gì cũng phải từ từ
- Chương 148: Sư tôn, tự nhiên đùa giỡn
- Chương 149: Sư tôn, ta không dậy nổi
- Chương 150: Sư tôn và ta đổi phòng
- Chương 151: Sư tôn, ta chỉ muốn người
- Chương 152: Sư tôn, nhìn kìa! Mai Hàm Tuyết!
- Chương 153: Sư tôn ghét trưởng môn nhất
- Chương 154: Sư tôn, ta đi tìm Diệp Vong Tích
- Chương 155: Sư tôn, chấn không khiếp sợ
- Chương 156: Sư tôn cưỡi ngựa thật giỏi
- Chương 157: Sư tôn, đêm tân hôn năm ấy, kì thực ta...
- Chương 158: Sư tôn, uống rượu mừng
- Chương 159: Sư tôn, ta sợ nhất Thiên Vấn
- Chương 160: Sư tôn, người còn nhớ rõ đổi âm thuật ở khách điếm năm đó không?
- Chương 161: Sư tôn, đưa người bay
- Chương 162: Sư tôn, cùng người chiến
- Chương 163: Sư tôn và Bất Quy
- Chương 164: Sư tôn đồ sát
- Chương 165: Sư tôn, là hắn!
- hương 166: Sư tôn kính trọng Dung phu nhân
- Chương 167: Sư tôn, ta không muốn người lại bị kẻ khác mắng
- Chương 168: Sư tôn, có xác chết vùng dậy
- Chương 169: Sư tôn, đệ nhất cấm thuật
- Chương 170: Sư tôn, dơ lắm đừng nhìn
- Chương 171: Sư tôn, Nho Phong Môn vong
- Chương 172: Sư tôn không ăn trẻ con
- Chương 173: Sư tôn, có người muốn đuổi chúng ta đi
- Chương 174: Túi gấm của sư tôn
- Chương 175: Sư tôn, có phải người thích ta không?
- Chương 176: Sư tôn, người mua ta đi
- Chương 177: Sư tôn giả vờ ngủ
- Chương 178: Sư tôn bán hoa
- Chương 179: Vãn Ninh
- Chương 180: Sư tôn, cô phụ điều gì
- Chương 181: Hồi ức của sư tôn
- Chương 182: Tiểu chúc long của sư tôn
- Chương 183: Sư tôn, ta kiêng ăn cay
- Chương 184: Sư tôn, ta để người đợi lâu rồi
- Chương 185: Sư tôn lén hẹn hò bị bắt gặp
- Chương 186: Sư tôn, Tiết Mông thật dễ lừa, ha ha ha
- Chương 187: Sư tôn, người là ngọn đèn của ta
- Chương 188: Sư tôn, ta thật sự rất yêu người
- Chương 189: Sư tôn, người thật tốt
- Chương 190: Sư tôn lại bế quan
- Chương 191: Sư tôn, ta và Tiết Mông...
- Chương 192: Sư tôn, cho ta mạng
- Chương 193: Sư tôn, người cưới ta sao?
- Chương 194: Sư tôn, ta không phải Nhiên muội của người sao?
- Chương 195: Sư tôn lợi hại nhất
- Chương 196: Sư tôn, tắm không?
- Chương 197: Sư tôn không phải hồ ly tinh
- Chương 198: Sư tôn đến Hoàng Sơn trước
- Chương 199: Đồ đệ thứ nhất của sư tôn
- Chương 200: Sư tôn, Hoàng Sơn mở