Quyen 2 Tieu Thanh Mai Ngoc Nghech Truc Ma Yeu Nghiet Qua Phuc Hac Drop Chuong 506 510 Diem Cao Nhat Cua Nu Hon


Trình Thi Đồng thấy Thân Tử Hạo, biểu hiện sửng sốt một phen, sau đó thản nhiên nắm tay Cố Ninh Thư cười hì hì chào hỏi nói: "Thầy giáo Thân tốt!!"





". . ." Thân Tử Hạo vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

"Yêu sớm a." Cố Ninh Thư nhìn vẻ mặt kinh ngạc trên mặt Thân Tử Hạo, mỉm cười nói: "Không tính đi, chúng ta từ tiểu học liền cùng một chỗ đến nay cũng có sáu năm rồi."

"Nằm máng! ?"

" Thầy giáo.... Thầy có vẻ nói thô tục rồi??" Trình Thi Đồng đầu đầy hắc tuyến nhìn Thân Tử Hạo, nháy mắt không nói gì.

". . ." Thân Tử Hạo quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh mình, lại nhìn Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư đứng ở trước mặt mình, nháy mắt hai hàng nước mắt rơi xuống.

Anh đã hối hận chính mình nhất định phải cùng đi theo công viên trò chơi rồi.

Nơi này quả thực chính là chỗ nghi thức ngược cẩu.

Đặc biệt loại cẩu độc thân như anh này.

"Đi thôi, chúng ta lên đi." Trình Thi Đồng nhìn Thân Tử Hạo vẻ mặt kinh ngạc, cười cười nắm tay Tiểu Thỏ liền hướng tới Ma Thiên Luân đi tới.

"Đúng rồi, chú nhỏ, chú có nghe nói qua một cái truyền thuyết hay không a? ?" Trình Thi Đồng lôi kéo tay Cố Ninh Thư, vội vàng đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn, vừa đi vừa nói: "Truyền thuyết tình lữ tại Ma Thiên Luân, lúc đạt tới điểm cao nhất mà hôn môi, cả đời sẽ cùng một chỗ không xa rời nhau a...."

Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, nhìn Trình Thi Đồng đứng ở bên kia mình, cười cười nói: "Truyền thuyết này đều là dùng để lừa gạt trẻ con."

"Cắt!" Trình Thi Đồng vẻ mặt khinh thường nhìn anh một cái, sau đó hướng về phía anh làm mặt quỷ, nắm tay Cố Ninh Thư trực tiếp ngồi vào bên trong một cái ô vuông.

Thân Tử Hạo mắt thấy Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đứng ở bên ngoài không đi, nhịn không được kỳ quái nói: "Oa, hai người các ngươi không theo chân bọn họ cùng nhau ngồi sao?"

"Không." Trình Chi Ngôn lắc đầu, thanh âm thản nhiên nói: "Anh không có nghe em ấy ồn ào cái truyền thuyết kia sao, tôi cũng không muốn cùng bọn họ cùng nhau ngồi làm bóng đèn."

"A.... . ." Thân Tử Hạo có vẻ đăm chiêu liền gật gật đầu, nghĩ nghĩ, sau đó nhíu mày hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Vậy cậu để ý tôi ngồi một cái ô vuông cùng các cậu sao? Không phải cậu mới vừa nói cái loại truyền thuyết này đều là dùng để lừa gạt trẻ con sao? ?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, hướng tới Thân Tử Hạo mỉm cười nói: "Tôi không ngại, anh cùng ngồi với chúng tôi đi."

"Được rồi!" Thân Tử Hạo cao hứng liền gật gật đầu, thật tốt quá, như vậy cũng đỡ phải anh người cô đơn một người ngồi ở Ma Thiên Luân rồi.

Tiểu Thỏ quay đầu nhìn một cái ô vuông chậm rãi chuyển tới đây, đưa tay túm tay áo Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh tới đây rồi."

"Uh'm, lên đi." Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ, đi theo sau lưng cô chui vào bên trong ô vuông Ma Thiên Luân.

Thân Tử Hạo chờ hai người bọn họ đi vào, lúc này mới đi theo đi vào.

Ô vuông bọn họ từ từ lên cao, tất cả cảnh tượng công viên trò chơi cũng dần dần thu hết đáy mắt.

Trên bầu trời xanh thẳm nơi xa, mấy đám mây trắng nhàn hạ nổi lơ lửng, bên trong công viên trò chơi xanh um tươi tốt, đủ loại hình ảnh hoạt hình đáng yêu lộ ra khuôn mặt tươi tắn đứng sừng sững dưới ánh mặt trời.

Tiểu Thỏ ghé vào cửa sổ Ma Thiên Luân trước mặt, mở to hai mắt nhìn cảnh sắc phía dưới, nhịn không được hưng phấn mà hướng tới Trình Chi Ngôn ồn ào: "Anh nước chanh, mau nhìn mau nhìn, bên kia còn có xe đạp hai người, một lát chúng ta đi cưỡi cái kia đi, còn có thể vòng quanh công viên trò chơi một vòng, còn có bên kia, bên kia hình như có cái quán hải sản a!!"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn ngồi ở trên ghế, nhìn Tiểu Thỏ như một đứa con nít hưng phấn líu ríu ồn ào, nhịn không được khóe môi gợi lên nhợt nhạt mỉm cười.







"Uy, anh nói này Tiểu Thỏ, cái gì cưỡi xe đạp hai người a, hai ngươi cưỡi xe đạp hai người, anh làm sao bây giờ a?? Hơn nữa, bên trong công viên trò chơi còn có rất nhiều bạn học lớp chúng ta, đến lúc đó bị người ta phát hiện hai ngươi là sư đồ luyến, ha ha ha.... Hậu quả em hiểu được..." Hai tay Thân Tử Hạo gối lên phía sau đầu, thoải mái nhàn nhã dựa vào ở trên vách tường, híp mắt hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"..."

Hưng phấn trên mặt Tiểu Thỏ lập tức suy sụp suy sụp.

Trình Chi Ngôn hơi hơi quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt liếc Thân Tử Hạo một cái, sau đó nhợt nhạt cười, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Đi quán hải sản đi, nghe nói bên trong còn có chim cánh cụt em thích."

"Ưm... Được rồi..." Tiểu Thỏ cúi đầu lên tiếng, trong lòng lại là có chút tiếc hận.

Ma Thiên Luân chậm rãi xoay xoay, mắt thấy liền muốn đến điểm cao nhất, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng càng thêm mê người, Trường Hà (sông lớn) nơi xa nhất dưới ánh mặt trời lấp lánh phát sáng, uốn lượn xuyên qua thành phố.

Hai tay Tiểu Thỏ đè ở trên kính, trong mắt kinh diễm nhìn phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ, hận không thể đem cả khuôn mặt đều dán đi lên.

Thân Tử Hạo có chút buồn cười nhìn cô, nhịn không được lắc lắc đầu, người này quả nhiên vẫn lại là tính cách trẻ con.

Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua phong cảnh bên ngoài, đột nhiên cúi đầu mở miệng hô một tiếng: "Tiểu Thỏ."

"Uh'm??" Tiểu Thỏ quay đầu lại, đôi mắt còn mang theo tràn đầy kinh ngạc.

Trình Chi Ngôn mỉm cười, vươn tay đi ra túm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, hơi chút dùng sức, liền kéo cả người cô tới đây."Ai??" Tiểu Thỏ còn không có phản ứng kịp, cả người liền đã ngã vào trong lòng Trình Chi Ngôn.

Lập tức một cái cánh môi ấm áp mà mềm mại nhẹ nhàng phủ trên môi hồng nhuận của cô, đôi mắt anh mang theo tràn đầy ý cười nháy mắt gần ngay trước mắt.

Cả người Tiểu Thỏ đều đã ngây ngẩn cả người, cô chớp chớp mắt nhìn đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt, cảm giác hô hấp anh ấm áp phun trên mặt mình, nháy mắt liền đỏ một khuôn mặt nhỏ nhắn.

Này này này...

Này cái tình huống gì??

Thầy giáo Thân còn ở bên cạnh nhìn có được hay không?

May mà Trình Chi Ngôn cũng không có đi sâu nụ hôn, cánh môi ôn nhuận của anh nhẹ nhàng đụng một cái trên môi mềm mại cô, liền rời đi.

Thân Tử Hạo trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt, sau một lúc lâu mới vươn hai tay ra che hai mắt của mình, từ giữa kẽ tay nhìn hai người bọn họ gắt giọng: "Nằm máng, hai người các ngươi đang làm gì??"

Trình Chi Ngôn quay đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, thuận miệng nói: "Không phải anh mới vừa thấy, chẳng lẽ còn có thể nhìn không hiểu sao??"

"Nằm máng, tôi xem đã hiểu a!! Mấu chốt là, vừa rồi không phải cậu còn nói cái quỷ truyền thuyết gì kia là dùng lừa gạt trẻ con sao, nằm máng, nếu là lừa gạt trẻ con sao cậu còn làm theo, nằm máng, cậu sớm nói cậu tin tưởng cái truyền thuyết đồ bỏ kia, lão tử liền không ngồi ở bên trong một cái ô vuông với các ngươi a!! Nằm máng, hai người ân ái cũng không thể như vậy a!!"

Có lẽ là nhận lấy quá nhiều sợ hãi, Thân Tử Hạo một câu hợp với vài cái "Nằm máng" ra ngoài.

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Thầy giáo Thân.... Trước mặt học sinh thầy nói thô tục như vậy.. Thật sự tốt sao??"


"Bạch Tiểu Thỏ, vậy em hôn môi ngay trước mặt thầy giáo như vậy thật sự tốt sao? ?" Thân Tử Hạo quay đầu đi, vẫn giữ nguyên tư thế hai tay che mặt như cũ, bất động đem lời của cô hoàn trả trở về.





". . ."

Tiểu Thỏ lập tức bị chắn nói không nên lời.

Trình Chi Ngôn nhìn hai người bọn họ, nở nụ cười một phen, ngồi trở lại trên chỗ ngồi của mình, không nói lời nào.

Thân Tử Hạo nhất quyết không tha tiếp tục hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Không phải cậu mới vừa nói truyền thuyết kia là lừa gạt trẻ con sao, cậu còn nghe theo làm gì?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn hướng tới anh mỉm cười, vươn ra một ngón tay thon dài trắng nõn chỉ chỉ Tiểu Thỏ, chậm rãi từ từ nói: "Đúng a, cô chính là trẻ con, lừa gạt cô ấy."

". . ."

Thân Tử Hạo cùng Tiểu Thỏ đồng thời không nói gì.

"Như vậy. . . Không tốt lắm đâu. . . ? ?" Tiểu Thỏ kéo kéo môi nói: "Không phải nói chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp sao, anh nước chanh, anh sẽ không chính là tùy tiện hôn một phen đi? ?"

"Em cho là đây là bái Phật a? ?" Trình Chi Ngôn đưa tay kéo bím tóc đuôi ngựa Tiểu Thỏ, buồn cười nói: "Có thể cả đời cùng một chỗ hay không, là hai người phải cùng cố gắng, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi."

". . . Được rồi." Tiểu Thỏ nhịn không được có chút thất vọng cúi đầu xuống, ai, quả nhiên cô anh nước chanh không phải một người lãng mạn a.

Nhưng mà loại chuyện này, hẳn là trước đây cô từ đủ loại hành vi chuyện cổ tích mới có thể nhìn ra manh mối...

Trình Chi Ngôn nhìn cô cười cười, tiếp tục quay đầu nhìn phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Lại qua một lúc lâu sau, bọn họ liền từ điểm cao nhất quay lại điểm xuất phát.

Tiểu Thỏ bọn họ từ Ma Thiên Luân xuống đến, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư đã ở ven đường chờ bọn họ rồi.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn Trình Thi Đồng còn lưu lại một chút nhàn nhạt đỏ ửng.

Tình cảnh này, Tiểu Thỏ nhịn không được cười hắc hắc, đi lên vỗ vỗ bả vai Trình Thi Đồng, vẻ mặt bỡn cợt nói: "Như thế nào, hai cậu đi nghiệm chứng cái truyền thuyết kia a? ?"

Trình Thi Đồng khó có được không có phản bác Tiểu Thỏ, mà là có chút thẹn thùng cúi đầu.

Cố Ninh Thư có chút ngại ngùng đứng ở bên cạnh Trình Thi Đồng, ngón tay thon dài trắng nõn đan xen cùng cô, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ.

Giữa trưa mấy người bọn họ ăn ở trong công viên trò chơi, buổi chiều lại chọn mấy cái hạng mục không quá mạo hiểm chơi một hồi, rất nhanh liền đến thời gian tập hợp.

Nhắc tới cũng kỳ, bên trong công viên trò chơi to như vậy, bọn họ chuyển động một ngày cũng chưa đụng tới cái bạn học khác.

Ngay từ đầu Tiểu Thỏ còn có chút lo lắng đề phòng, về sau cũng dần dần nghĩ thông suốt, có cái quan hệ gì, cho dù là gặp bạn học, bên cạnh cô còn có thầy giáo Thân còn có Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư ở đây, một đám người cùng một chỗ như vậy cũng không có thể nói cô là ở cùng Trình Chi Ngôn yêu đương đi.

Uh'm. . . Trách không được lúc ấy thầy giáo Thân nói muốn đi theo bọn họ cùng đi công viên trò chơi, anh nước chanh không có phản đối a. . . Thì ra đã sớm nghĩ tới loại tình huống này rồi.

Nghĩ tới đây, Tiểu Thỏ nhịn không được lại ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh mình nhìn thoáng qua.

Ba giờ hơn buổi chiều, ánh mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ, hình dáng anh rõ ràng ở dưới ánh mặt trời, đôi mắt trong suốt đồng thời hướng về phía cô, hơi hơi hạ mắt, mang theo một chút ý cười ôn nhu nhìn cô, trong nháy mắt ánh mắt giao nhau đó, vậy mà làm cho cô không tự giác tim đập rộn lên.

Từ công viên trò chơi trở về không bao lâu, lệnh điều động cô giáo Cố Anh ngữ bọn họ đã rơi xuống, trường học sắp xếp cô đi dạy Anh ngữ lớp mười một, mà Thân Tử Hạo cũng chính thức trở thành giáo viên Anh ngữ mới lớp học Tiểu Thỏ.

Chẳng qua, không biết từ lúc nào xưng hô các học sinh với Thân Tử Hạo dần dần từ thầy giáo Thân biến thành sư mẫu ( vợ sư phụ- vợ thầy).

Thân Tử Hạo một đại nam nhân mỗi ngày ở trong lớp xuyên qua biệt hiệu sư mẫu, đặc biệt mỗi khi môn tiếng Anh của anh phía sau là giờ dạy học vật lý của Trình Chi Ngôn, đám học sinh kia từng tiếng một "Sư mẫu, sư mẫu" sẽ kêu hô đặc biệt hăng say.

Mỗi khi lúc này, Trình Thi Đồng cũng nhịn không được dắt tay áo Tiểu Thỏ cười nhạo cô nói: "Nhìn xem, nhìn xem, danh hiệu của cậu bị thầy giáo Thân cướp đi rồi."

"Không có việc gì." Tiểu Thỏ vô cùng bình tĩnh nhìn thoáng qua Thân Tử Hạo, thuận miệng trả lời: "Liền xem như mỗi ngày thầy bị nghi thức ngược cẩu đi."

- - - -

Thời gian rất nhanh đi qua, lá cây trên cây càng ngày càng ít, nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng lạnh, lúc trận tuyết đầu bay xuống năm 2010, Tiểu Thỏ bọn họ đã thi xong một học kỳ cuối kỳ cao nhất, chuẩn bị nghỉ đông.

Mùng 5 tháng 2 là ngày lễ tổng kết bọn họ, một buổi sáng tinh mơ Tiểu Thỏ liền sớm đi tới trong phòng học, nhìn bộ dáng vẻ mặt vui sướng bạn học chuẩn bị nghỉ đông xung quanh, cô cũng nhịn không được cao hứng trở lại.

Chỉ là Trình Thi Đồng lại một người rầu rĩ ngồi ở trên ghế, nhìn bộ dáng dường như không mấy vui vẻ.

"Đồng Đồng, cậu làm sao vậy??" Tiểu Thỏ đi đến bên cạnh Trình Thi Đồng ngồi xuống, đưa tay chọc chọc cánh tay của cô hỏi: "Làm sao giống như mất hứng vậy, thành tích cuộc thi cuối kỳ của cậu không phải rất tốt sao??"

" Đúng a..." Trình Thi Đồng thở dài một hơi nói: "Nhưng mà tết âm lịch năm nay thật đáng ghét a, là 14 tháng 2, cùng lễ tình nhân cùng một chỗ, cái này có nghĩa là năm nay tớ không thể cùng Cố Ninh Thư nhà chúng tớ cùng nhau qua lễ tình nhân rồi."

"..." Tiểu Thỏ nhịn không được trợn trừng mắt, nói: "Tớ còn tưởng rằng là cái việc hệ trọng gì,cậu liền vì chút việc nhỏ như vậy ở chỗ này mất hứng a."

"Cái gì việc nhỏ a, cậu và chú nhỏ cửa đối diện nhau, nghỉ đông ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhưng mà nhà tớ cùng Cố Ninh Thư đều đã khó có được nhìn thấy cậu ấy." Trình Thi Đồng rầu rĩ không vui nói.

"Cũng không phải lần đầu tiên nghỉ đông, cậu đến mức thế sao." Tiểu Thỏ có chút buồn cười vỗ vỗ bờ vai cô nói: "Trước kia từ tiểu học đến sơ trung, nhiều kỳ nghỉ đông nhiều như vậy, cậu đều là như thế nào trải qua a?"

"Trước kia..." Trình Thi Đồng hơi run sợ một phen, sau một lúc lâu không nói chuyện, sau một lát rầu rĩ nói: "Nhưng mà tớ cuối cùng cảm thấy được gần đây Cố Ninh Thư như là có chuyện gì gạt tớ."

"Ai?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, chớp chớp mắt nói: "Không thể nào?? Chuyện gì a??"

"Tớ cũng không biết a, hỏi cậu ấy cậu lại không nói." Trình Thi Đồng vẻ mặt buồn bực nhìn cô nói: "Mấu chốt là mấy ngày hôm trước tớ còn đúng lúc nhìn thấy một người nữ sinh lớp bên cạnh thổ lộ cùng cậu ấy..."

"Thổ lộ liền thổ lộ sao..." Tiểu Thỏ một bộ coi như không thấy gì nói: "Từ nhỏ đến lớn, số lần Cố Ninh Thư nhà cậu bị thổ lộ, hai cái tay đều đã đếm không hết được chứ."

"..." Trình Thi Đồng trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, nói: "Cậu rốt cuộc có phải tới an ủi tớ hay không?"
"Tớ đúng a." Tiểu Thỏ vẻ mặt thản nhiên nhìn Trình Thi Đồng nói: "Nhưng mà tớ nhìn không ra cậu cần tớ an ủi chỗ nào a."






"..."

Trình Thi Đồng yên lặng nhìn cô một lúc lâu, thở dài một hơi, lại quay đầu nhìn thoáng qua Cố Ninh Thư ngồi ở cuối cùng, anh đang cúi đầu đọc sách, buồn bực nói: "Thôi, chờ lễ tổng kết chấm dứt tớ lại đi tìm cậu ấy."

"Uh'm." Tiểu Thỏ cũng quay đầu nhìn Cố Ninh Thư một cái, lại phát hiện, anh đang ngẩng đầu nhìn Trình Thi Đồng ngồi ở bên cạnh mình, trong ánh mắt hiện lên một tia hiu quạnh.

Nhưng mà chờ Tiểu Thỏ lại nhìn kỹ anh đã tiếp tục cúi đầu đọc sách rồi.

....

" Cuối cùng, tôi hi vọng các học sinh trong kỳ nghỉ đông có thể tiếp tục chăm chỉ học tập, đồng thời cũng chúc mừng năm mới cho mọi người, chúc các em năm mới vui vẻ, nghỉ đông vui vẻ!! Lễ tổng kết đến đây kết thúc!!"

Cùng với hiệu trưởng dõng dạc đọc diễn văn, lễ tổng kết rốt cục kết thúc.

Lúc Trình Thi Đồng di chuyển ghế đứng dậy, nhìn xung quanh trái phải một hồi, chờ bạn cùng lớp đều đã đi được không sai biệt lắm, lúc này mới chậm rãi từ từ đến bên cạnh Cố Ninh Thư, thanh âm lành lạnh nói: "Một lát tan học cậu có sắp xếp cái gì không??"

Cố Ninh Thư cúi đầu nhìn thoáng qua Trình Thi Đồng, vô cùng tự nhiên nhận lấy ghế trên tay cô, chính mình một tay một cái ghế mang theo, vừa hướng tới phòng học đi vừa thanh âm ôn nhuận nói: "Không có việc gì, ba tớ vừa rồi gọi điện thoại tới đây nói muốn đón tớ tan học."

"..."

Sau khi Trình Thi Đồng nghe xong lời của cậu, chỉ cảm thấy trong lòng càng buồn bực rồi.

Rõ ràng trước kia lúc nghỉ đông, sau khi lễ tổng kết kết thúc, cậu đều cùng chính mình ra ngoài đi dạo phố hoặc là xem phim...

" Vậy ngày mai a??"

"Ngày mai... Có lẽ ở nhà..." Cố Ninh Thư chần chờ một phen, hướng tới Trình Thi Đồng thấp giọng nói.

"..."

Trình Thi Đồng đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, nhíu mày nói: "Cố Ninh Thư, có phải cậu có chuyện gì gạt tớ hay không??"

"Tớ..." Cố Ninh Thư nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bực bội của cô, lời nói đến bên miệng lại như thế nào cũng nói không nên lời.

"Chẳng lẽ cậu lại muốn ngoạn chơi mất tích giống lần trước?" Trình Thi Đồng trừng mắt nhìn, ngữ khí hung tợn hướng tới cậu nói: "Nếu như cậu dám mất tích như vậy lần nữa mà nói, đời này tớ đều sẽ không tha thứ cho cậu!!"

"..." Cố Ninh Thư dừng lại bước chân đi về phía trước, cúi đầu hạ mắt, nhìn cô hồi lâu nhưng là một câu đều không có nói.

"Cậu không nói lời nào là có ý tứ gì?" Trình Thi Đồng đưa tay chọc chọc ngực của cậu.

Cố Ninh Thư đứng tại chỗ trầm mặc rất lâu, rốt cục thanh âm cúi đầu mở miệng nói: "Đồng Đồng... Chúng ta..."

Đôi mắt anh trong suốt nhìn cô, sau một lúc lâu mới thanh âm chua sót tiếp tục nói: "Chúng ta chia tay đi..."

Trầm mặc.

Trầm mặc một lúc lâu.

Sau khi anh nói xong câu nói kia.

Trình Thi Đồng nhìn anh khuôn mặt thanh tú, hơn nửa ngày mới từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, "Cố Ninh Thư, cậu có lầm hay không! Hôm nay là mùng 5 tháng 2, không phải mùng 1 tháng 4, cậu vui đùa ngày Cá tháng Tư cái gì a??"

"Tớ là... Nghiêm túc." Cố Ninh Thư nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, lúc đang chuẩn bị tiếp tục nói chuyện, tiếng chuông di động của anh vang lên.

Trình Thi Đồng đưa tay, lấy điện thoại cầm tay từ trong túi anh ra, dãy số trên màn hình điện thoại di động là ba anh.

"Chờ tớ một chút." Cố Ninh Thư cầm hai cái ghế trong tay để xuống, cầm lấy điện thoại di động tới

loading...