Quyen 2 Tieu Thanh Mai Ngoc Nghech Truc Ma Yeu Nghiet Qua Phuc Hac Drop 591 595


Nhưng mà người này, mặc dù uống rượu sức lực trên tay lớn kinh người, dù cho Trình Chi Ngôn buông lỏng tay nâng cô ra, cô lại không nhúc nhích tí nào như cũ treo ở trên người anh.

Tiểu Thỏ hôn Trình Chi Ngôn, ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe ra ánh sáng sáng ngời nhìn anh cười hì hì nói: "Anh nước chanh, anh thật thơm. . ."

". . ."

Trình Chi Ngôn cảm thấy chính mình có chút đau đầu.

"Buông tay." Anh hướng tới Tiểu Thỏ ra lệnh.

"A.... . ."

Tiểu Thỏ nghe lời buông hai tay mình vòng cổ anh ra, sau đó cả người không thể khống chế ngã vào chiếc giường lớn của anh.

"Nằm xong, đi ngủ!"

Trình Chi Ngôn túm chăn trên giường che cả người Tiểu Thỏ.

"A.... . ." Tiểu Thỏ ngoan ngoãn đắp kín mền, sau đó nhắm mắt lại nằm.

Mắt thấy người này rốt cục ngoan ngoãn vẫn không nhúc nhích, Trình Chi Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Đều đã uống say hẳn là một lát có thể ngủ thiếp đi đi? ?

Anh đứng ở bên giường, lại yên lặng nhìn Tiểu Thỏ một hồi, lúc này mới xoay người cầm quần áo đi nhà vệ sinh.

Mười phút sau, Trình Chi Ngôn toàn thân thoải mái, bên hông trùm khăn tắm đi ra.

Trên đầu anh đội một khăn lông lớn mềm mại, tóc đen còn có từng giọt nước đang không ngừng rơi xuống.

Trình Chi Ngôn đi đến bên giường, cầm một cái gối dựa, dựa vào đầu giường ngồi xuống, tiện tay cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh tủ đầu giường mở ti vi.

" Các bạn bè, tin tức buổi chiều hôm nay liền đến đây kết thúc, cảm ơn mọi người đã xem..." Trên tivi, tin tức buổi chiều vừa mới diễn xong, Trình Chi Ngôn tiện tay thay đổi một cái kênh khác, còn chưa kịp xem hình ảnh trên màn hình ti vi rốt cuộc là cái gì, một cái tay nhỏ mảnh khảnh trắng nõn vậy mà đặt lên trên eo của anh.

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, sau đó hạ mắt, chỉ thấy Tiểu Thỏ đang chớp đôi mắt ngập nước chưa ý cười nhẹ nhàng nhìn anh.

"Em còn chưa ngủ? ?" Trình Chi Ngôn cau mày nhìn cô, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.

" Uh'm, em ngủ không được! !" Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn anh, gật gật đầu, sau đó ánh mắt xẹt qua ngực trắng nõn rắn chắc của anh, đột nhiên xoay người một cái nhào vào trong lòng anh, thanh âm vui vẻ nói: "Anh nước chanh, anh cũng ngủ không được sao? ?"

"Anh... Định xem ti vi một hồi liền ngủ. . ."

Trình Chi Ngôn bị cô đè cả người ngửa về phía sau, nặng nề ngã ở trên gối đầu.

Tay nhỏ của cô không an phận để ở trên lồng ngực của anh, đang sờ loạn khắp nơi.

" Xuống." Đôi mắt Trình Chi Ngôn tối sầm, hướng tới Tiểu Thỏ ra lệnh.

" Không được! !" Tiểu Thỏ hướng tới Trình Chi Ngôn vểnh một cái miệng đỏ hồng, mất hứng nói: "Nhỏ mọn như vậy làm gì, trước kia không phải anh cũng sờ qua em thiệt nhiều lần sao, cho em sờ một phen có cái quan hệ gì! ? Hơn nữa, ngực của anh còn không có lớn như em, sờ sờ lại không ăn thiệt thòi! !"

". . ."

Trình Chi Ngôn nhịn không được trợn trừng mắt, đang chuẩn bị đưa tay kéo cô từ trên người mình xuống, Tiểu Thỏ vậy mà lập tức cúi thân thể xuống, cánh môi hồng nhuận chuẩn xác không có sai lầm hôn xuống.

"Em..." Toàn thân Trình Chi Ngôn cứng đờ, một trận điện lưu nho nhỏ nháy mắt từ ngực truyền khắp toàn thân.

Lưỡi Tiểu Thỏ mềm mại để ở khỏa nho nhỏ kia.... Chậm rãi, từ từ, một vòng lại một vòng hôn anh.

Cánh tay Trình Chi Ngôn cầm tay cô nhịn không được dùng lực nắm thật chặt.


Bất luận cái người đàn ông thể xác và tinh thần khỏe mạnh đều chịu không được người phụ nữ chính mình thích sử dụng tất cả vốn liếng đùa giỡn.

Huống chi cái gia hỏa trước mắt kia chính là anh nhịn rất nhiều năm không có xuống tay.





Trình Chi Ngôn dựa vào một tia lý trí còn sót lại trong đầu mình hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Mau từ trên người anh xuống! !"

" Không được." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, cười tít mắt nhìn Trình Chi Ngôn, vẻ mặt không vừa ý nói: "Người ta liền muốn ngồi ở chỗ này, em thích ngồi ở chỗ này."

Cô vừa nói còn vừa đắc ý xoay vặn, xem như hướng Trình Chi Ngôn thị uy.

Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy bụng bị mông cô cọ xát, chỗ cô ngồi có từng đợt nhiệt lưu chậm rãi tập trung.

" Đừng lộn xộn! !" Thanh âm của anh đã trở nên có chút khàn khàn, cánh tay nắm tay cô cũng càng thêm dùng lực.

"Ti. . ."

Tiểu Thỏ hít vào một hơi, cánh tay của cô bị anh cầm sinh đau, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà cũng không dám xoay loạn.

Trong phòng yên tĩnh chốc lát.

Tiểu Thỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn Trình Chi Ngôn, thanh âm đáng thương tội nghiệp hỏi: "Anh nước chanh, anh không muốn em sao? ?"

". . ."

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn tràn đầy đều là vô tội, trong đôi mắt ngập nước giống như có sóng nước chậm rãi chảy, thanh âm của cô thật thấp, nho nhỏ giống như là bị cái gì ủy khuất, chậm rãi hướng tới anh hỏi.

Một nháy mắt kia, tim Trình Chi Ngôn nhịn không được đập lỡ một nhịp đập.

Anh không muốn em sao?

. . .

Loại nói này, cô như thế nào có thể lấy tư thế vô tội như vậy tới hỏi anh? ?

Trời biết anh vì chờ cô trưởng thành, đã nhịn ít nhiều cái **** hàng đêm.

Mà hôm nay, anh rất không dễ dàng đợi cho cô qua sinh nhật mười tám tuổi, nhưng mà tiếp qua một tháng liền muốn thi vào trường đại học, anh chỉ có thể nói cho chính mình dưới đáy lòng, nhịn một tháng nữa đi, nhịn một tháng nữa đi, dù sao đều đã nhịn nhiều năm như vậy, cũng không cần một tháng này rồi.

Nhưng mà trước mắt, cô vậy mà đáng thương tội nghiệp hướng tới anh hỏi: "Anh không muốn em sao? ?"

Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy trong đầu mình một cái dây cung nháy mắt liền chặt đứt.

Anh hận không thể xoay người một cái đặt Tiểu Thỏ ở dưới thân mình, hung hăng không cho cô một chút cơ hội thoát đi muốn cô.

Nhưng mà...

Cuối cùng anh thở dài một hơi, đôi mắt trong suốt lóe ra ánh sáng u ám, hướng tới Tiểu Thỏ chậm rãi nói: "Em uống say. . ."

"Em không uống rượu! !" Tiểu Thỏ hướng tới anh giơ giơ cằm lên, mất hứng nói: "Ý thức của em cực kỳ tỉnh táo, anh nước chanh em chính là muốn thượng--anh!!"

". . ."

Trình Chi Ngôn nhất thời đầu đầy hắc tuyến.

Em ngay cả muốn thượng - - anh đều nói cho ra miệng như vậy, em còn không biết xấu hổ nói ý thức chính em cực kỳ tỉnh táo? ?

"Có được hay không, có được hay không..." Tiểu Thỏ lại bắt đầu lắc lắc thân thể hướng tới Trình Chi Ngôn làm nũng năn nỉ nói.

"Không. . . Được. . ." Ngữ khí Trình Chi Ngôn gian nan từ chối Tiểu Thỏ.

Sau đó ở trong lòng suy nghĩ muốn trực tiếp đánh cô choáng váng để cho cô ngủ hay không.

"Hừ. . ." Tiểu Thỏ mất hứng bỉu môi, một đôi mắt ngập nước xoay xoay, đột nhiên đưa tay cởi áo khoác đồng phục chính mình xuống.

"Em làm gì? ?" Trình Chi Ngôn híp mắt, nhìn động tác cô thình lình xảy ra.

"Anh quản em." Tiểu Thỏ không vừa ý hướng tới Trình Chi Ngôn nói một tiếng, sau đó lại bắt đầu cởi áo sơ mi chính mình.


Trình Chi Ngôn vội vàng đè tay cô lại, đôi mắt sâu thẳm thẳng tắp trừng cô nói: "Em khống chế một chút."

"Không cần." Tiểu Thỏ vô cùng kiên quyết hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Mục tiêu hôm nay của em, đơn giản lại thô bạo chính là muốn thượng--anh!"

". . ."

Trình Chi Ngôn nghe xong những lời này, nháy mắt đầu đầy hắc tuyến.

Hàng này...

Lần sau tuyệt đối tuyệt đối không thể lại cho cô uống rượu.

"Ngoan, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn sáng sớm đi học, còn có một tháng liền muốn thi vào trường đại học, chẳng lẽ em đã quên sao? ?"

Thanh âm Trình Chi Ngôn ôn nhu hướng tới Tiểu Thỏ trầm thấp chậm rãi nói.

"Thi vào trường đại học??"

Tiểu Thỏ nghe hai chữ, rốt cục có một chút phản ứng.

Cô ngồi ở trên người Trình Chi Ngôn, nghiêng đầu nghĩ nửa ngày, sau đó cười hì hì lắc đầu nói: "Em biết nha, thi vào trường đại học, em đã ôn tập hết sức, tuyệt đối sẽ thi được Nam Đại, anh yên tâm đi."

". . ."

Trình Chi Ngôn. . . Không nói gì. . .

" Được, hãy bớt nói lời vô ích, xuân tiêu ngắn hạn, đến đây đi tiểu bảo bối!!" Tiểu Thỏ lấy một loại ngữ khí đùa giỡn con gái nhà lành hướng tới Trình Chi Ngôn nói những lời này, liền lại cúi đầu lập tức hôn lên cánh môi anh.

"Em..."

Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy hai mắt chính mình đen thui, hận không thể trực tiếp ngất đi.

Nhưng mà...

Hiện thực tàn khốc thời thời khắc khắc nhắc nhở anh, giờ phút này anh, tuyệt đối tuyệt đối không thể té xỉu. . .

Hai bàn tay to trắng nõn thon dài của Trình Chi Ngôn cầm cánh tay Tiểu Thỏ, ngầm dùng lực muốn kéo cô xuống.

Nhưng mà Tiểu Thỏ uống rượu, liền giống như nhân vật chính, cả người liền như cục kẹo dính anh, dù cho anh kéo như thế nào cô ghé vào ngang hông của anh, mưa gió một chút cũng không có dấu vết dao động.

Lưỡi cô mềm mại lượn vòng ở trong miệng anh, hôn môi, tựa như anh đã từng hôn môi cô, một chút một chút xâm chiếm lãnh địa của anh.

Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy thân thể của chính mình càng ngày càng nóng, cái loại cảm giác này thật giống như đi ở trên đường cái hơn bốn mươi độ, mặt đất đều bị mặt trời chiếu đến chói lọi, lại ngay cả một chút gió nhẹ đều không có.

Không chỉ không có gió, còn có người khiêng một cái bếp lò lớn đặt ở trên người anh, đổ dầu châm lửa. . .

Môi Tiểu Thỏ hôn cằm, cổ, còn hôn đến trên xương quai xanh của anh.

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô hồi lâu, rốt cục lúc sắp cháy, xoay người một cái, nháy mắt đẩy cô đến chỗ trên gối đầu.

"! !"

Tiểu Thỏ trong lòng cả kinh, trừng lớn mắt thẳng tắp nhìn anh.

Thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp chậm rãi nói: "Đừng hôn anh.... Thật sự trêu chọc anh nóng nảy, anh cũng không phải là hòa thượng ngồi hoài không loạn."

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, bày tỏ chính mình nghe hiểu, sau đó lại chớp chớp ánh mắt hướng tới Trình Chi Ngôn thập phần khiêu khích nói: "Anh vốn là không phải hòa thượng a, làm gì muốn ngồi hoài không loạn? ?Anh mau loạn thôi, loạn thôi.... Tới thôi. . . Tới thôi. . ."

". . ."

Trình Chi Ngôn nắm chặt quả đấm chống đỡ bên tai cô, nếu không bởi vì biết cô đã uống rượu, anh thật muốn một quyền tiếp xuống, đem người này đánh tỉnh táo lại.

"Anh muốn đi ngủ rồi."

Sau một lúc lâu, Trình Chi Ngôn rốt cục bình phục buồn bực trong lòng mình, anh trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ, đứng thẳng lên liền chuẩn bị xoay người xuống.

" Đừng a. . ." Hai chân Tiểu Thỏ nháy mắt vòng eo của anh, mắt xinh đẹp như nói.



"Em rốt cuộc có biết chính mình đang làm cái gì hay không?" Trình Chi Ngôn híp một đôi mắt sâu thẳm hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

"Biết." Tiểu Thỏ gật gật đầu, vô cùng khẳng định hướng tới anh nói.






"..."

Trong phòng nhất thời một mảnh yên tĩnh.

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, đột nhiên đưa tay chỉ vào mặt mình hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Anh là ai??"

"Anh nước chanh."

" Vậy em là ai??"

"Bạch Tiểu Thỏ!"

"Tốt." Khóe môi Trình Chi Ngôn đột nhiên gợi lên đường cong mờ, nếu biết chính mình rốt cuộc là ai, như thế cũng chỉ có thể xem như ngà ngà say.

Bạn gái nhỏ anh đáng yêu đều đã sử dụng tất cả vốn liếng tới câu dẫn chính mình như vậy, anh lại không hợp tình hợp lý như vậy, có phải liền có chút quá phận hay không?

"Đừng hối hận..." Trình Chi Ngôn cong gập lưng xuống, thanh âm trầm thấp mà dồi dào từ tính mang theo một chút ý tứ, trầm thấp nói bên tai cô: "Một khi bắt đầu, nửa đường em muốn kêu hô ngừng, liền không có vận khí tốt như trước kia rồi."

"Ách..." Đôi mắt Tiểu Thỏ thẳng tắp nhìn anh, theo bản năng gật gật đầu.

Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô ngoan ngoãn gật đầu, rốt cục không áp lực chính mình, cánh môi anh dọc theo vành tai xinh xắn của cô, chậm rãi hôn lên cổ thon dài trắng nõn.

Dưới làn da óng ánh trong suốt kia có từng sợi mạch máu màu lam nhạt đang hơi hơi nhảy động.

Trên thân thể cô chỉ còn lại có một áo sơ mi ngắn tay.Trình Chi Ngôn thuần thục liền cởi áo ngắn tay kia đi.

Thiếu nữ mềm mại nhất thời hiện ra trước mắt anh.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn tối sầm.

Tiểu Thỏ bởi vì uống rượu mà thân thể trở nên càng thêm nhạy cảm, nháy mắt dâng lên một cỗ khát vọng mãnh liệt.

Cô theo bản năng hướng tới Trình Chi Ngôn lại gần, trong lòng không hiểu muốn càng sâu.

Trình Chi Ngôn dọc theo da thịt bụng trắng nõn thẳng xuống dưới....

"Ưm..." Tiểu Thỏ không tự giác thẳng băng thân thể, đôi mắt cũng dần dần trở nên bắt đầu mê ly.

Hơi thở của anh có chút thở hổn hển, thanh âm hướng tới Tiểu Thỏ khàn khàn hỏi: "Em thật sự không hối hận??"

"Uh'm..." Tiểu Thỏ theo bản năng gật gật đầu

Từng giọt từng giọt mồ hôi trán Trình Chi Ngôn rơi xuống, sau đó phần eo của anh chậm rãi lên trước....

"Đau...." Trong lòng Tiểu Thỏ vốn còn có chút khát vọng, bị bất thình lình đau đớn, theo bản năng đưa tay chống đỡ Trình Chi Ngôn Trình Chi Ngôn không cho anh tiếp tục động tác.

Trình Chi Ngôn ngừng chốc lát, sau đó đôi mắt thâm thúy nhìn biểu tình xoắn xuýt trên mặt Tiểu Thỏ hơi chút giãn ra, lúc này mới tiếp tục đi phía trước.

Chờ hai người rốt cục hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ, cánh tay anh thon dài từ phía dưới ôm cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn nước mắt khóe mắt cô.

"Đừng khóc." Anh có chút đau lòng nhìn cô.

Nhưng mà đến giờ phút này, anh vẫn là chịu đựng kích thích trong lòng, mãi đến Tiểu Thỏ dần dần thích ứng mới chính thức bắt đầu...


Có lẽ là vì áp lực lâu lắm, lúc Trình Chi Ngôn còn không có hoàn toàn phóng thích Tiểu Thỏ đã mệt đến mức ngất đi.

Một buồng kiều diễm sau khi chấm dứt, Trình Chi Ngôn ôm thân thể Tiểu Thỏ mềm nhũn, nhẹ nhàng hôn đôi má phấn nộn cô một phen, sau đó đứng dậy đi trong phòng tắm cầm một khăn lông ướt tới đây, tỉ mỉ lau sạch sẽ giúp cô, sau đó đổi áo ngủ cho cô, lúc này mới đắp kín mền cho cô, nhìn cô an tĩnh ngủ.

Sáu giờ sáng ngày thứ hai, Tiểu Thỏ là bị khát tỉnh.

Rõ ràng buổi tối một ngày trước cũng không uống bao nhiêu rượu, nhưng là không hiểu ra sao chính là khát.

Cô có chút mệt mỏi mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu mới dần dần phục hồi tinh thần lại, đã biết là. . . Ở trong phòng anh nước chanh đi? ?

Nhưng mà cô nhớ rõ, ngày hôm qua hình như là cùng Trình Thi Đồng còn có Cố Ninh Thư bọn họ cùng nhau ăn cơm đi? ?

Như thế nào ăn ăn liền không ấn tượng a? ?

Sẽ không chính mình uống vào bốn chén cocktail kia thật sự liền uống rượu??

A..., trời ạ. . .

Cô nhớ rõ chính mình uống rượu không tốt lắm. . .

Cô hẳn là đem anh nước chanh cái gì kia chứ??

Tiểu Thỏ trong lòng cả kinh, vội vàng ngồi dậy, xốc chăn lên, cúi đầu nhìn mình một cái.

Không tồi không tồi, trên người cô mặc áo ngủ. . .

Cô lại quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn nằm ở bên cạnh mình, trên người anh cũng mặc áo ngủ.

Hô. . .

Tiểu Thỏ thở phào nhẹ nhõm.

Trong sạch anh nước chanh vẫn còn, thật sự là quá tốt. . .

Nếu như thật sự bị chính mình say rượu cái gì kia, cô chẳng phải là muốn thẹn chết?

Tiểu Thỏ di chuyển chân chính mình, lúc muốn xuống giường đi rót nước, mới phát hiện xương sống thắt lưng chính mình không được, còn có đùi cũng là ê ẩm, cảm giác cũng không không giống như là chân chính mình rồi....

Ôi. . .

Tiểu Thỏ xoa thắt lưng chính mình lại xoa xoa chân chính mình, ngày hôm qua cô uống rượu xong rốt cuộc làm gì a. . .

Như thế nào toàn thân đều đã mệt như vậy a. . .

Chẳng lẽ cô vừa hát càng không ngừng khiêu vũ rồi hả ? ?

Cô nhớ rõ lần trước uống rượu, sau khi tỉnh lại chân cũng là vô cùng đau...

Sau này Trình Chi Ngôn nói cho cô, cô uống nhiều đùa giỡn, ở trong phòng đủ loại hạ eo, còn không ngừng xoay vòng vòng. . .

Sau đó ngã xuống còn đụng trên trán lên gối.

Nghĩ tới đây, Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay sờ sờ trán chính mình may mắn, lúc này mới không có đụng đầu .

". . ."

Tiểu Thỏ vẻ mặt đau buồn đứng dậy, đỡ eo, chính mình, đi cái bàn trước mặt trong phòng rót nước.

Uống xong chén nước cô quay đầu lại đang chuẩn bị gọi Trình Chi Ngôn rời giường, lại phát hiện anh không đã thức dậy, giờ phút này đang dựa vào ở trên đầu giường, ánh mắt thâm thúy nhìn chính mình.

"Anh nước chanh? ?" Tiểu Thỏ có chút kinh ngạc nhìn anh, sau đó cười cười với anh nói: "Anh thức dậy a, làm gì không nói lời nào a, làm em sợ nhảy dựng."

"Uh'm. . . Mới vừa tỉnh. . ." Thanh âm Trình Chi Ngôn bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, còn có một tia khàn khàn, ánh mắt anh trầm trầm nhìn Tiểu Thỏ tay đỡ thắt lưng, hơi hơi nhíu mày hỏi: "Thắt lưng của em làm sao vậy? ?"

"Ôi. . . Thắt lưng của em thật đau..." Tiểu Thỏ mặt nhăn, ánh mắt nhìn Trình Chi Ngôn đáng thương tội nghiệp nói: "Anh nước chanh, đêm qua có phải em lại uống rượu hay không a? ?Em cảm giác ngày hôm qua em hẳn là làm cái gì có vẻ vận động kịch liệt..."

loading...