Quyen 2 Tieu Thanh Mai Ngoc Nghech Truc Ma Yeu Nghiet Qua Phuc Hac Drop 246 250


Nghĩ như vậy Tiểu Thỏ cầm lấy di động của mình cười hì hì hướng tới Trình Chi Ngôn nói một tiếng: "Em đi tắm rửa." Sau đó liền vào phòng tắm.





Nhập vào mạng "Một lũy, hai lũy, toàn bộ lũy là có ý tứ gì?"

Tra một chút, nhưng mà 0.01 giây sau nháy mắt liền nhảy ra một đống lớn kết quả tìm.

Từng chữ Tiểu Thỏ nói hiện lên.

Nhìn nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhịn không được liền đỏ.

Thì ra cái gọi là một lũy là chỉ hôn môi, hai lũy là chỉ hôn môi nửa người trên... Toàn bộ lũy chính là ý tứ hoàn toàn gục...

Ai nha, làm sao Đồng Đồng có thể hỏi loại vấn đề này a....

Trách không được vừa rồi anh nước chanh nói để cho cô sau này cách xa Đồng Đồng một chút a...

Tiểu Thỏ nghiêng đầu nhìn kết quả tìm trên di động, cẩn thận nghĩ nghĩ, chính mình và Trình Chi Ngôn hẳn là xem như một lũy sao?

Hôn môi a...

Tiểu Thỏ suy nghĩ đến đêm qua, bộ dáng Trình Chi Ngôn ôn nhu hôn mình như thế, nhịn không được mặt lại đỏ.

Đến khi cô tắm rửa xong ra ngoài Trình Chi Ngôn đã nằm ở trên giường xem tivi rồi.

Thấy Tiểu Thỏ từ phòng tắm ra ngoài, anh đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình ý bảo cô tới đây ngồi.

Tiểu Thỏ bò lên trên giường, xốc chăn ngồi vào bên cạnh Trình Chi Ngôn.

" Muốn xem cái gì?" Trình Chi Ngôn tự nhiên đưa tay ôm chầm bả vai Tiểu Thỏ, thanh âm tùy ý hỏi.

"Ưm. . . Tùy tiện đi. . . Dù sao màn hình ti vi đều là thiệt nhiều bông tuyết..." Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua chương trình Trình Chi Ngôn đang xem, đó là chính quyền trung ương đang chiếu 《 đi vào khoa học 》.

Trình Chi Ngôn cầm điều khiển từ xa trong tay thay đổi vài kênh cho cô, cũng không có chương trình cô thích xem.

"Nếu như không có chương trình coi được liền thôi... Đi ngủ đi..." Tiểu Thỏ há miệng ngáp một cái, hôm nay cô đi một ngày, đã sớm mệt rồi.

"Uh'm. . ." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng, điều khiển từ xa trong tay một lần nữa ấn kênh trung ương vừa rồi xem.

Tiểu Thỏ liền dựa sát vào trên bờ vai anh như vậy, nửa híp mắt buồn ngủ xem hình ảnh ti vi.

Thật lâu sau, thanh âm Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng mà hô một tiếng, "Tiểu Thỏ? ?"

Sau một lúc lâu không ai đáp lại.

Trình Chi Ngôn cúi đầu xuống, nhìn cô một cái, người này vậy mà liền tựa vào trên bờ vai anh ngủ thiếp đi như vậy.

Đôi mắt ngập nước kia nhắm chặt lại, lông mi dài mà cong nhẹ nhàng run rẩy, mũi củaôc thẳng, một cái miệng đỏ hồng hơi hơi mở ra, thở ra hô hấp đều đều.

Nhanh như vậy liền ngủ thiếp đi?

Trình Chi Ngôn nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười, anh bất quá là chuyển kênh truyền hình vậy mà người này liền trực tiếp ngủ đi.

Bên trong căn phòng an tĩnh, ngoại trừ tiếng người hướng dẫn phim phóng sự trên ti vi liền chỉ có tiếng hít thở đều đều của Tiểu Thỏ bên lỗ tai anh.

Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn cô một lúc lâu, rốt cục nhẹ nhàng vươn một bàn tay ra nắm cằm xinh xắn tinh xảo của cô, sau đó hơi hơi cúi đầu dán cánh môi mềm mại của mình lên môi hồng nhuận của cô.

Ngày hôm qua là lần đầu tiên anh cực kỳ nghiêm túc hôn môi của cô, cánh môi của cô mềm mại như thế, ngậm ở trong miệng thật giống như thạch hoa quả trơn bóng, cảm giác như vậy làm cho hôm nay anh nhớ lại cũng nhịn không được hơi hơi thất thần.

Ban ngày vô số lần anh khắc chế dục vọng chính mình muốn hôn môi của cô, cho tới giờ phút này anh mới có thể yên tâm hôn cô.

Nhưng mà... Cô vậy mà đã ngủ thiếp đi?Du lịch Chiết Giang một lần, thời gian ba ngày nháy mắt liền đi qua.





Sau khi Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ trở về trong nhà, lại qua hai tháng, đến ngày mùng 1 tháng 9 này, sơ trung Tiểu Thỏ cũng đã chính thức khai giảng.

Bởi vì đại học Trình Chi Ngôn phải mùng 3 tháng 9 mới có kết quả, cho nên anh liền đưa Tiểu Thỏ đi sơ trung báo danh.

Sơ trung Tiểu Thỏ chính là trường trung học phụ thuộc Nhất Trung trước kia của Trình Chi Ngôn, chủ nhiệm lớp Tiểu Thỏ cũng đúng lúc là vị giáo viên trước kia dạy Trình Chi Ngôn.

Cho nên lúc Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ xuất hiện tại cửa phòng học, chủ nhiệm lớp hơi hơi ngẩn ra lập tức cười hì hì hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Sao em lại tới đây, đại học còn chưa bắt đầu báo kết quả sao?"

" Thầy giáo Ngô." Trình Chi Ngôn hướng tới chủ nhiệm lớp đứng ở cửa phòng học gật gật đầu, mỉm cười, thanh âm chậm rãi nói: "Chúng em còn chưa khai giảng a, phải đợi ngày kia mới có kết quả."

"Vậy sao!" Thầy giáo Ngô vẻ mặt cao hứng nhìn anh nói: "Thầy nghe nói lần này em thi vào trường đại học không tệ, thành tích là hạng nhất toàn bộ thành phố, thứ tư toàn bộ tỉnh, như thế nào, vào Bắc Đại Thanh Hoa không thành vấn đề chứ?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn cười cười, thuận miệng nói: " Em nộp Nam đại."

"A?" Thầy giáo Ngô hiển nhiên là bị những lời này của Trình Chi Ngôn làm cho ngây ngẩn cả người, "Nam đại? Tại sao thầy nghe nói trước kia em vốn định nộp Bắc Đại a?"

" Đó là ý tứ cha mẹ em, em cảm thấy thực ra Nam đại cũng rất tốt, dù sao sau này cũng không ở lại Bắc Kinh."

" Kia khác a, thiên tư và năng lực giáo sư Bắc Đại thật tốt, hơn nữa sau này cho dù là em muốn ra nước ngoài học, tài nguyên Bắc Đại Thanh Hoa cũng là một Trường Đại Học tốt nhất trong nước a." Thầy giáo Ngô vẻ mặt tiếc hận nhìn anh, lắc lắc đầu nói: "Ai, làm sao em nghĩ quẩn như vậy a."

"Em không định ra nước ngoài học." Trình Chi Ngôn nhìn thầy giáo Ngô vô cùng bình tĩnh nói: "Sau này có lẽ vẫn là ở lại Giang Tô, cho nên đi Bắc Kinh cũng không có ý nghĩa gì."

"Ai. . .Em a..." Thầy giáo Ngô lại cảm khái một hồi, lúc này mới phát hiện Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh anh, ông chần chờ một chút, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Vị này chính là?"

"Em đưa em ấy tới báo danh." Trình Chi Ngôn cúi đầu, sờ sờ đầu Tiểu Thỏ nói: "Không ngờ chủ nhiệm lớp của em ấy vậy mà chính là thầy giáo Ngô người."

" Ha ha ha, cô bé này là em gái em sao?" Thầy giáo Ngô cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ, hướng tới Trình Chi Ngôn gật đầu nói: "Không thành vấn đề, thầy nhất định chăm sóc tốt em ấy, có thể thi được lên học sinh năm đầu nhất trung trường trung học phụ thuộc, tư chất cũng rất tốt!"

Trình Chi Ngôn chỉ cười không nói.

" Được rồi, vậy em trở về sớm một chút đi, hôm nay chúng ta sắp xếp phát sách mới, sắp xếp chỗ ngồi, đến khi buổi sáng chỗ ngồi đều đã sắp xếp là có thể tan học, ngày mai mới chính thức bắt đầu đi học a." Thầy giáo Ngô hướng tới Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay ý bảo cô đi đến bên cạnh mình, sau đó quay đầu nhìn về Trình Chi Ngôn nói.

"Được, anh đi về trước đây." Trình Chi Ngôn gật đầu, hướng tới Tiểu Thỏ phất phất tay liền xoay người rời khỏi.

" Đi thôi, tiến vào phòng học đi." Thầy giáo Ngô cúi đầu cười hướng tới Tiểu Thỏ nói một tiếng, vỗ vỗ bờ vai cô để cho cô đi vào trước.

Tiểu Thỏ đi vào trong phòng học, tùy tiện tìm chỗ trống ngồi xuống, cầm cặp sách trên người để xuống, đánh giá học sinh đã đến trong phòng học.

Nhiều khuôn mặt xa lạ như vậy làm cho Tiểu Thỏ cảm thấy có chút không quá tự nhiên, nhưng mà Trình Thi Đồng và cô lúc phân lớp lại không có phân cùng lớp học.


Loại cảm giác lẻ loi một mình đi tới một lớp xa lạ này thật sự một chút cũng không tốt.





Tiểu Thỏ đang đánh giá khắp nơi, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng cô: "Tiểu Thỏ."

"Uh'm?" Tiểu Thỏ theo bản năng lên tiếng, quay đầu lại liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Ninh Thư đang đứng thẳng người sau lưng mình.

"Ai! ? Cố Ninh Thư?Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

"Tớ với cậu cùng lớp a." Cố Ninh Thư hướng tới cô cười cười, cầm cặp sách thuận tiện ngồi xuống vị trí sau lưng cô nói: "Cậu không xem thông báo phân lớp sao?"

" Ách...Tớ chỉ chú ý xem danh sách nữ sinh..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nở nụ cười một chút, gãi gãi đầu chính mình nói: "Tớ nhìn thấy Đồng Đồng không có cùng lớp với tớ, tớ liền không có tiếp tục nhìn xuống."

" Cô ấy ở lớp ba, chúng ta ở lớp một, ở giữa còn ngăn cách một cái lớp hai." Cố Ninh Thư thuận miệng đáp: "Nhưng mà có thể đến lớp học thấy cậu, tớ còn là rất cao hứng."

" Ha ha. Tớ cũng vậy." Tiểu Thỏ cười hì hì hướng tới cậu nói.

Đến khi bạn cùng lớp đều đã đến đủ, chủ nhiệm lớp gọi mấy người học sinh giúp đỡ mang sách giáo khoa đi phát, sau đó lại sắp xếp chỗ ngồi đang loạn thất bát tao theo vóc dáng chiều cao, liền tuyên bố tan học.

Cho nên mãi đến tan học Tiểu Thỏ ngoại trừ biết mình ngồi cùng bàn với bạn tên Đường Tiểu Vũ ra thì cái gì cũng chưa kịp hỏi.

Mà chỗ ngồi Cố Ninh Thư đúng lúc lại bị sắp xếp ở tại phía sau Tiểu Thỏ.

Về phần bạn mới ngồi cùng bàn Cố Ninh Thư gọi là gì Tiểu Thỏ cũng không biết...

Sau khi tan học về nhà, Tiểu Thỏ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Chi Ngôn thu dọn hành lý trong phòng khách.

Anh đã sắp sửa toàn bộ quần áo mang đi học xong, đang cất từng bộ vào trong rương hành lí.

Tiểu Thỏ đứng ở cửa nhìn một hồi rốt cục mở miệng nhẹ nhàng hô một tiếng: "Anh nước chanh?"

"Uh'm?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở cửa, cười cười, thanh âm ôn nhu nói: "Trở về khi nào, tại sao đứng ở cửa không tiến vào a?"

" Có phải anh ..... Ngày kia liền phải đi học hay không?" Tiểu Thỏ mở to một đôi mắt ngập nước nhìn anh, thanh âm yếu ớt hỏi.

"Đúng vậy." Trình Chi Ngôn không khỏi bật cười nói: "Không phải em đã sớm biết sao?"

" Nhưng mà..." Tiểu Thỏ đột nhiên nhớ tới hôm nay ở trong lớp, cái loại cảnh tượng trong mắt đều là người xa lạ này, "Trước vốn đang cảm thấy không có gì... Không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên có chút không nỡ anh nước chanh..."

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ.

Cô đứng ở bên trong ánh mặt trời giữa trưa, ngoài cửa là lá cây xanh tươi và bầu trời xanh lam, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua thân thể của cô, chiếu lên trên mặt đất một mảnh màu vàng, mà bóng dáng thon gầy cô bóng dáng thon gầy đứng ở nơi đó bị ánh mặt trời chiếu sáng bên cạnh gần như trong suốt.

Trình Chi Ngôn trầm mặc.

Từ nhỏ đến lớn, hai người bọn họ gần như không xa cách thời gian dài.

Xa cách dài nhất cũng là lúc ăn tết, hai người bọn họ mỗi người trở về mỗi quê nhà.

Nhưng mà tết xong liền lại tụ cùng một chỗ lần nữa.

Bây giờ anh đi một thành thị xa lạ bắt đầu con đường nghiên cứu học hỏi đại học, cô lại ở lại cái thành phố đã không còn anh này như cũ.

Đối mặt bốn năm xa cách tương lai, ngay cả anh cũng không biết có thể ứng phó xong hay không, huống chi Tiểu Thỏ còn nhỏ a...


" Không có việc gì." Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, cười an ủi cô nói: "Nam Kinh cách nơi này không xa, muốn nhìn thấy anh, Chủ nhật anh trở về nhìn em."





"Uh'm!" Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ vừa cười, đúng a, anh nước chanh đến trường lại không xa nhà, muốn trở về tùy thời đều đã có thể trở về.

Trình Chi Ngôn nhìn cô tươi cười, chần chờ một chút, cuối cùng có chút xấu hổ hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Anh có cái này cho em."

"Cái gì?"

"Em đợi chỗ này một lát."

Trình Chi Ngôn nói xong câu đó liền xoay người lên lầu.

Lưu lại Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc đứng tại chỗ.

Nhưng mà chốc lát anh lại từ trên lầu đi xuống, trong tay dường như nắm chặt thứ gì đó.

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Anh nước chanh, anh có thứ gì cho em?"

Trình Chi Ngôn không nói gì, chỉ là đứng ở trước mặt cô, đôi mắt cụp xuống nhìn cô, dường như còn đang xoắn xuýt thứ trong tay muốn cho Tiểu Thỏ hay không.

??

Tiểu Thỏ nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.

"Em nhắm mắt lại đi." Trình Chi Ngôn hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp vững vàng hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"A.... . ."

Mặc dù trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn nhắm mắt.

Cô cảm giác được Trình Chi Ngôn vòng phía sau mình, sau đó một cái hơi lạnh đụng chạm đến làn da trên cổ cô.

Tiểu Thỏ theo bản năng mở to mắt, cúi đầu nhìn lại, thì ra một sợi vòng cổ treo chiếc nhẫn.

Dây chuyền vàng bạch kim tinh tế lóe ra một chút ánh sáng rực rỡ, một cái nhẫn bạch kim kiểu dáng đơn giản treo ở trên dây chuyền, chiều dài vừa lúc ở phía dưới xương quai xanh của cô.

"Đây là? ?" Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn sợi dây chuyền kia, đầu ngón tay dài nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng đụng vào cái nhẫn kia.

"Tặng cho em." Trên khuông mặt tuấn tú của Trình Chi Ngôn hiện lên một chút đỏ ửng không thể nhận ra, thanh âm trầm thấp hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Là anh dùng tiền thưởng thi vào trường đại học mua, nhưng mà bởi vì tài chính có hạn, chỉ có thể mua cái kiểu dáng đơn giản..."

Đầu ngón tay Tiểu Thỏ chạm đến nhẫn lạnh giá mà cứng rắn, trong lòng mềm mại rối tinh rối mù.

"Cảm ơn anh nước chanh!" Tiểu Thỏ cười hì hì trực tiếp nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn sờ sờ đầu của cô, cười nói: "Chờ sau này có tiền đổi cái khác cho em."

" Không sao, cái này em cũng rất thích!" Tiểu Thỏ giơ cái nhẫn kia cười đến đôi mắt cong trăng lưỡi liềm, "Anh nước chanh, anh đưa em nhẫn có phải liền đại biểu em đã chính thức trở thành bạn gái của anh hay không?"

". . ." Trên mặt Trình Chi Ngôn lập tức trở nên đỏ ửng rõ ràng.

"Ha ha, không trả lời chính là ngầm thừa nhận." Tiểu Thỏ vẻ mặt bỡn cợt nhìn anh, cúi đầu sờ sờ nhẫn, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy vì sao anh không trực tiếp đưa em một cái nhẫn đeo trên tay, tại sao treo ở trong dây chuyền?"

"Em không cần đến trường sao?" Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn cô nói: "Trường trung học phụ thuộc cực kỳ nghiêm khắc bắt yêu sớm, em cẩn thận bị hiệu trưởng để mắt."

"Ai nha, đã quên. . ." Tiểu Thỏ nghịch ngợm thè lưỡi hướng về phía Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ.

" Nhưng mà...Em còn chưa chuẩn bị quà tặng đưa cho anh nước chanh..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh muốn quà gì?"

"Không sao, em đã đưa." Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ cánh môi chính mình, thanh âm trầm thấp nói.
"A? Em đưa cái gì rồi hả?" Tiểu Thỏ ngẩn ra thuận miệng hỏi.





". . ." Trình Chi Ngôn trầm mặc một chút, sau đó khéo léo đổi đề tài nói: "Hôm nay khai giảng có gặp được bạn học mới hay không?"

" Tất cả lớp học đều là bạn học mới!" Vừa nhắc tới cái này nhất thời Tiểu Thỏ tinh thần tỉnh táo nói: "Phóng mắt nhìn không một người em biết, a... Đúng rồi, chỉ có Cố Ninh Thư em biết."

" Cố Ninh Thư?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, "Cái bạn trai Trình Thi Đồng kia?"

"Đúng vậy." Tiểu Thỏ gật gật đầu, hơn nữa càng khéo là thầy giáo vẫn sắp xếp cậu ấy ở phía sau em, uh'm... Như vậy tốt xấu có một người quen biết, dù sao vẫn tốt hơn so với một người cũng không biết."

" Cách xa cậu ta một chút...." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, thuận miệng nói.

"A?" Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn anh.

" Đừng quên chuyện hai người còn ở trong phòng đọc đối thoại." Trình Chi Ngôn tức giận nói một câu, dùng lực nhéo nhéo đôi má mềm mại của cô.

" Ha ha ha ha.... Anh nước chanh đây là ghen tị?" Mặc dù khuôn mặt Tiểu Thỏ bị nhéo thật sự đau, lại vẫn là nhịn không được bật cười.

Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, không nói.

Hai ngày sau Tiểu Thỏ chính thức khai giảng, đại học Trình Chi Ngôn cũng bắt đầu thông báo rồi.

Buổi tối Tiểu Thỏ tan học trở về trong nhà, theo thói quen hướng tới phòng Trình Chi Ngôn vọt tới, song khi cô đẩy cửa phòng ra nhìn phòng trống không lúc này mới nhớ tới anh nước chanh nhà cô đã đi Nam Kinh báo danh rồi.

Tiểu Thỏ thở dài một hơi, đi đến trước mặt bàn học của Trình Chi Ngôn, kéo ghế dựa bình thường anh ngồi, ngồi lên.

Trên mặt bàn sạch sẽ, những cái sách trước kia anh xem hẳn là đều đã mang đi rồi....

Còn có một chút vật trang trí nhỏ cô đưa cho anh, đồ chơi nhỏ, phỏng chừng cũng mang đi rồi....

Sau khi cầm toàn bộ vài thứ kia, bàn sách này vậy mà có vẻ trống trải ra.

Ngay tại lúc Tiểu Thỏ cảm khái, tiếng chuông di động của cô đột nhiên vang lên.

Cô cúi đầu vừa nhìn dĩ nhiên là Trình Chi Ngôn gọi điện thoại tới, vì thế vội vàng tiếp.

"Uy. . . Anh nước chanh? ?"

"Uh'm." Thanh âm bên kia điện thoại dường như cực kỳ ồn ào, thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp dịu dàng cách điện thoại truyền tới, làm cho Tiểu Thỏ cảm giác dễ chịu một chút, "Đang làm gì?"

" Mới vừa tan học về nhà, cặp sách còn chưa để xuống ..." Tiểu Thỏ thè lưỡi, thành thật hướng tới Trình Chi Ngôn nói, "Còn anh?"

"Anh mới vừa thu dọn ký túc xá xong, bạn cùng phòng ra ngoài mua đồ uống, một lát trở về." Trình Chi Ngôn đứng ở trên ban công phòng ngủ nhìn phong cảnh bên ngoài, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên lan can, thấp giọng trả lời.

" Ký túc xá anh lớn không, có mấy người?" Tiểu Thỏ lập tức liền tò mò hỏi Trình Chi Ngôn.

" Ký túc xá không lớn, liền mười mấy mét vuông đi, tổng cộng có bốn người." Trình Chi Ngôn kiên nhẫn nói cho cô: "Trừ anh ra còn có ba người khác, một người nhà là Côn Minh Vân Nam, một người là thành phố Tứ Xuyên, còn có một người là Tô Châu."

" Nghe qua liền rất tốt a!" Tiểu Thỏ vẻ mặt hâm mộ nói: "Chờ em học đại học có phải cũng sẽ có nhiều bạn cùng phòng đến từ trời Nam đất Bắc như vậy hay không?"

"Sẽ." Trình Chi Ngôn cười cười, thấp giọng trả lời.

"Ký túc xá phòng 107! Đến giờ lên lớp rồi!"

Bên kia điện thoại dường như có một tiếng kêu la rất xa.

"Biết rõ." Trình Chi Ngôn lên tiếng.

loading...