Chương 289: Điện hạ, ta siêu ngoan (6)

    Mặc Tinh Hoàn bị tức tới bật cười.

Ghét bỏ tay hắn, còn cùng hắn kéo ra khoảng cách?

Tốt, thực tốt.

Ngay lập tức, hắn xoay người, bước nhanh hơn.

Trà Trà, "!!!"

Tại sao đột nhiên lại đi nhanh như vậy?

Ngây người vài giây, nam nhân đã đi cách cô rất xa.

Trà Trà hoảng hốt chạy nhanh về phía Mặc Tinh Hoàn, một bên chạy, một bên nhỏ giọng nói thầm.

"Tại sao lại đột nhiên đi nhanh như vậy? Muốn ném ta lại sao? Quỷ hẹp hòi!"

Nam tử phía trước, cũng không có bởi vì tiếng bước chân của Trà Trà hỗn độn mà dừng lại, cũng không thả chậm bước chân, ngược lại càng đi càng nhanh.

Nội công của hắn khá tốt, cho nên, tiểu cô nương nhỏ giọng nói thầm, hắn đều có thể nghe được.

Hắn hẹp hòi?

A, vậy hẹp hòi một chút cho nàng nhìn xem.

Ngẫm lại cũng cảm thấy có chút không thể tin được.

Hắn cư nhiên nhàn rỗi không có việc gì làm, đứng ở chỗ tối nhìn nàng đi một vòng lại một vòng?

Nhìn thấy nàng bởi vì tìm không được đường mà giống như một tiểu đáng thương, khi một mình ngồi ở bậc thang, cư nhiên còn chạy ra dẫn đường cho nàng?

Hắn như thế nào không biết hắn còn có thứ gọi là ' thiện tâm ' này?

Nghe bước chân dần dần theo kịp, khóe môi hắn cong lên, ma xui quỷ khiến xoay người lại một lần nữa, bước về phía bên trái một bước.

Khoảng khắc tiếp theo.

Trà Trà 'phanh' một tiếng, đụng vào lòng ngực của Mặc Tinh Hoàn.

Thất Thất, 【!!!! 】 súc sinh a a a a!

Ước chừng là vấn đề về lực đạo, Trà Trà đứng không vững lảo đảo ngã về phía sau, cô theo bản năng vươn đôi tay ôm lấy cổ nam tử.

Trà Trà, "Ô......Thật nguy hiểm."

Cũng may là cô phản ứng nhanh, cô một bên ghé vào lòng ngực của Mặc Tinh Hoàn, một bên nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía sau.

Này nếu như thật sự ngã xuống, khẳng định sẽ ngã đau đến kêu ngao ngao.

Mặc Tinh Hoàn khóe môi gợi lên, tâm trạng cực tốt.

Trong nháy mắt khôi phục lại như thường.

Hắn rũ mắt, ánh mắt lơ đãng nhìn gương mặt của tiểu cô nương gần trong gang tấc.

Trong ánh mắt mang theo một tia đắc thắng.

Giống như thợ săn ở trong đêm tối bên tìm thấy được con mồi.

Trà Trà đứng vững vàng, thu tay lại, buông Mặc Tinh Hoàn ra.

Cô muốn nói blah blah với hắn một phen, sau khi ánh mắt chạm đến đôi mắt đen nhánh kia của hắn, lại yên lặng nuốt trở về.

Quên đi.

Đối với hắn mà nói, đây là lần đầu tiên gặp mặt!

Cô còn phải dựa vào hắn đem cô mang ra ngoài, cũng không thể tùy tiện đắc tội được!

Đôi mắt ngập nước con ngươi xoay chuyển, giọng nói nhẹ nhàng.

"Ngươi......Ngươi không cần đi đi dừng dừng như vậy nha, rất nguy hiểm."

Mặc Tinh Hoàn cười như không cười liếc nhìn cô một cái, không biết nghĩ tới cái gì, hắn giơ tay lên, "Nếu không, ngươi nắm tay ta đi?"

Trà Trà còn nhớ thương cơm chiều.

Cô gật gật đầu, "Được!"

Ngón tay nhỏ nhắn tinh tế tùy ý nắm lấy ống tay áo to rộng của Mặc Tinh Hoàn.

"Được rồi, đi thôi, ngươi dẫn đường  nhanh một chút a!"

Nam nhân rũ mắt nhìn ống tay áo, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia mất mát, ống tay áo? Hắn muốn chính là nắm tay......

Nhìn tiểu cô nương hai mắt sáng lấp lánh, hắn không lại muốn so đo, mang theo nàng đi về phía trước.

Một trận gió thổi qua, ánh nến lúc sáng lúc tối trong đêm khuya cảm giác có chút âm trầm.

Trà Trà một tay vốn dĩ nắm chặt ống tay áo của hắn, đi tới đi tới, một cái tay khác của cô cũng yên lặng duỗi qua.

Hai bàn tay nhỏ, gắt gao nắm chặt ống tay áo của hắn, khuôn mặt nhỏ tràn đầy cảnh giác, thường thường nhìn quanh bốn phía, ngô, cô như thế nào liền đi đến cái địa phương này a?

Cung Thái Tử như thế nào còn có một chỗ âm trầm như vậy?

Thất Thất đem cô đưa tới loại địa phương này, thật là càng lúc càng choáng váng!

"Ngươi nếu là sợ hãi, có thể ôm cánh tay của ta."

Mặc Tinh Hoàn nhìn thấy tiểu cô nương rõ ràng biểu tình có chút khẩn trương, nhẹ giọng nói.

Trà Trà quả quyết cự tuyệt, "...... Không, ta một chút cũng không sợ!"

Một nữ hài tử, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện nói sợ hãi được?

Cô không cần mặt mũi sao?

loading...

Danh sách chương: