Chương 395: Có ăn đều là mẹ
Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___ Giang Vong Ưu ngồi trên mặt đất lạnh băng, vẻ mặt ấm ức, nàng nhìn bài vị trước mặt, càng thêm ấm ức. Ca ca vậy mà ném nàng đến trước các vị liệt tổ liệt tông, rốt cuộc là ai mới mất mặt chứ! Ánh nến xung quanh bập bùng, ánh lên thân hình mảnh mai của nàng, ở tại từ đường âm u này có vẻ có vài phần thê lương. Sắc mặt Giang Vong Ưu có chút thê lương, từ lúc nàng tiến vào cửa đến bây giờ một giọt nước cũng chưa uống. Bụng 'ộc ộc' thẳng kêu. Che lại bụng dịch đến bên cây cột, đói bụng quá! Muốn ăn đùi gà, muốn ăn giò... Đây là ngược đãi, hu hu hu, nàng muốn cáo trạng với mẹ! Giang Vong Ưu lung tung suy nghĩ một ít việc, suy nghĩ có chút hỗn loạn. Khi nàng mê mê màng màng thì cửa sổ bên kia đột nhiên truyền đến tiếng vang nhỏ, Giang Vong Ưu lập tức cảnh giác lên, theo bản năng liếc mắt nhìn bài vị của liệt tổ liệt tông. Các vị tổ tông, đừng làm con sợ, con chính là cháu gái đích tôn của mọi người... Một hắc ảnh từ cửa sổ bay vào, ngay sau đó Giang Vong Ưu ngửi thấy hương thơm, mùi thơm của tương giò. Mắt Giang Vong Ưu sáng ngời, có ăn. Nàng theo mùi thơm đi qua, một hắc ảnh đang đứng bên cửa sổ, mà bên ngoài hình như còn đứng một người, vóc dáng nhỏ hơn, chỉ lộ ra một cái đầu. Linh La muội muội... Giang Vong Ưu bò dậy khỏi mặt đất, đi về phía hắc ảnh, đến gần quả nhiên là Vu Hoan và Linh La. Linh La đang không ngừng đưa đồ cho Vu Hoan, mùi thơm xông thẳng vào mũi, tất cả đều là thứ nàng thích ăn. "Thất thần làm gì, cầm giúp đi!" Giọng của Vu Hoan không kiên nhẫn. "Ồ ồ ồ." Bây giờ Giang Vong Ưu mới hoàn hồn, nhanh chóng đi lấy đồ trên tay Linh La, đè thấp âm thanh hỏi: "Sao các ngươi lại tới đây? Người canh ở bên ngoài đâu?" Vu Hoan bĩu môi, nếu không phải Linh La ồn ào đến lợi hại, nàng mới không thèm nửa đêm đưa đồ ăn cho vị muội muội này. "Tiểu Hoan Hoan làm hôn mê bọn họ rồi, trước khi hừng đông thì chưa tỉnh lại đâu, tỷ yên tâm." Linh La cầm thứ cuối cùng, từ cửa sổ bò vào, thuận tay đóng lại cửa sổ lại. Giang Vong Ưu đột nhiên đỏ mắt: "Các người đối xử với ta tốt quá, ca ca tên hỗn đản kia, không bao giờ để ý đến huynh ấy nữa." Linh La: "..." Vu Hoan: "..." Đưa đồ ăn mà thôi, đến nỗi vậy sao? Đối với Giang Vong Ưu hiện tại mà nói, có ăn chính là mẹ. Cho dù người đưa đồ ăn là nha hoàn, nàng cũng sẽ cảm động rơi nước mắt, nàng quá đói bụng. Giang Vong Ưu đi lấy vài cây nến, ngồi xuống một góc. Nàng cũng không dám ngồi trước mặt liệt tổ liệt tông ăn uống thỏa thích, đó không phải là bất kính với tổ tông sao? Vu Hoan thất thần nhìn Giang Vong Ưu ăn uống, Linh La... ăn cùng Giang Vong Ưu. Vu Hoan câm nín, lúc trước không phải đã ăn rồi sao? "Vu Hoan cô nương, ca ca ta... oàm... ca ca ta có phải không thể cứu không?" Giang Vong Ưu vừa ăn vừa hỏi, thần sắc thê lương, làm như là đang ăn bữa cơm cuối cùng. Vu Hoan ngồi xếp bằng, dựa vào vách tường, ánh sáng không chiếu đến nàng, cả khuôn mặt đều đấu trong bóng đêm. "Đại khái đi!" Cái loại chuyện tình cảm này, rất khó nói! Động tác gặm tương giò của Giang Vong Ưu dừng lại, nàng suy tư: "Vậy lui lại yêu cầu một chút... để ca ca ta lưu lại hậu duệ đi!" Làm hắn thích một nữ nhân là không có khả năng, nhưng hậu duệ nhất định phải có, Giang gia cần phải có người đến kế thừa. "Ca ca tỷ nhìn nữ nhân như nhìn cục đá, muốn sinh con, làm gì dễ như vậy." Linh La chen vào nói: "Chúng ta thử nhiều lần rồi đều thất bại." "Có một cách nha!" Vu Hoan hơi hơi nghiêng về phía trước, sáng sáng chiếu trên mặt nàng, tươi cười giảo hoạt mà âm u. Linh La và Giang Vong Ưu đồng thời ớn lạnh, sao có cảm giác không có ý tốt thế này? Ngày hôm sau Giang Vong Ưu đi nhận sai với Giang Mãn Nguyệt, Giang Mãn Nguyệt đầy mình kinh ngạc, muội muội nhà mình bướng bỉnh như một con trâu, mới có một ngày đã nhận sai? Lúc trước phạm sai lầm, lần nào mà không phải muốn mẫu thân ra mặt, nó mới không tình nguyện nhận sai? Lần này cứ dễ dàng đã nhận sai như vậy? Không khoa học! Nghi hoặc thì nghi hoặc, Giang Mãn Nguyệt vẫn đồng ý bỏ qua, dù sao cũng là muội muội ruột của mình, là do bản thân yêu thương, nhốt lại hắn cũng đau lòng. Dặn dò một phen, mới cho nàng rời đi. "Người đâu." "Vực chủ." "Đi nhìn tiểu thư, hành tung mỗi ngày đều phải báo lại cho ta, một chút cũng không được bỏ qua." ___ Giang Vong Ưu trở lại tiểu viện của mình, cọ cọ chạy lên lầu, Vu Hoan đang ôm một mâm điểm tâm, lại không có ăn. Linh La thì đang hô ha hô ha vung cánh tay, thân thể nhỏ nhắn tung tăng nhảy nhót, không biết đang làm cái gì. "Linh La muội muội... muội đang làm gì thế?" Linh La dừng động tác lại: "Tiểu Hoan Hoan bảo ta rèn luyện thân thể, nói có lợi cho khôi phục." Giang Vong Ưu: "..." Nhảy nhót như thế có thể khỏe lên? Nói giỡn à? Vu Hoan cô nương tuyệt đối là đang chơi Linh La muội muội. Vì bản thân không gặp nạn theo, Giang Vong Ưu thật tự giác không có nói ra. "Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Hoan Hoan." Linh La lôi kéo cánh tay Vu Hoan, cái miệng dẫu cao lên: "Khi nào thì ngươi đi tìm Phượng Lan?" Vu Hoan hoàn hồn, sửng sốt một chút buông điểm tâm ra, túm Linh La đến trên người mình, theo thông lệ kiểm tra một phen mới chậm rì rì nói: "Gấp cái gì, hắn cũng sẽ không chạy." "Aiz, nhưng mà chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm á!" Vẻ mặt Linh La phức tạp, nàng muốn về Tu Di Thiên xem như thế nào. Vu Hoan cũng nhớ tới điểm này, đẩy Linh La xuống: "Vậy hiện tại đi thôi!" Giang Vong Ưu có chút chần chờ, lần này thật sự có thể được không? Ba người đi ra khỏi tiểu viện, mới vừa đi một khoảng cách, Vu Hoan ngừng lại, nhìn ra phía sau. Nam nhân trốn trong bụi cây kinh hoàng đổ mồ hôi lạnh toàn thân, rõ ràng hắn đã dấu thơi thở rồi, vì sao vẫn bị phát hiện? Đứa bé kia hắn biết, là do tiểu thư nhặt về, không màng vực chủ phản đối, để nó ở lại chính trong viện của mình. Ngay từ đầu vực chủ khẳng định không yên tâm, cũng bảo hắn đi nhìn, nhưng lúc ấy đứa bé kia rất suy yếu, ngay cả xuống giường đều khó, căn bản không tạo thành uy hiếp. Nhưng sau một ngày nào đó, tiểu viện của tiểu thư xuất hiện kết giới, ngoại trừ tiểu thư ra thì ngay cả vực chủ cũng không vào được. Vì thế mà vực chủ cãi nhau một trận to với tiểu thư, cuối cùng tiểu thư thắng lợi, kết giới kia cứ bao vây tiểu viện của tiểu thư như cũ. Nhưng đứa bé kia từ lúc đó đến bây giờ chưa từng ra ngoài, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đứa bé kia. Thiếu nữ bên cạnh có khí thế kinh người lại là ai nữa? Tiểu thư, rốt cuộc từ đâu mà Ngài quen được mấy người kỳ kỳ quái quái này thế! "Tiểu Hoan Hoan, làm sao vậy?" Linh La cũng nhìn ra sau, trống không, không có ai mà! Vu Hoan như suy tư gì đó nhìn chỗ người nọ đang ẩn thân: "Không có gì, đi thôi!" Người nọ nghe tiếng bước chân đi xa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may quá không bị phát hiện. Từ trong bụi cây nhảy ra, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài. Nhưng quỷ dị chính là lúc hắn đuổi đến lối rẽ thì hơi thở của ba người biến mất. Sao có thể... Thiếu nữ kia nhất định phát hiện ra hắn. Không được, phải nhanh về báo cho vực chủ, nói không chừng tiểu thư gặp nguy hiểm.
___ Giang Vong Ưu ngồi trên mặt đất lạnh băng, vẻ mặt ấm ức, nàng nhìn bài vị trước mặt, càng thêm ấm ức. Ca ca vậy mà ném nàng đến trước các vị liệt tổ liệt tông, rốt cuộc là ai mới mất mặt chứ! Ánh nến xung quanh bập bùng, ánh lên thân hình mảnh mai của nàng, ở tại từ đường âm u này có vẻ có vài phần thê lương. Sắc mặt Giang Vong Ưu có chút thê lương, từ lúc nàng tiến vào cửa đến bây giờ một giọt nước cũng chưa uống. Bụng 'ộc ộc' thẳng kêu. Che lại bụng dịch đến bên cây cột, đói bụng quá! Muốn ăn đùi gà, muốn ăn giò... Đây là ngược đãi, hu hu hu, nàng muốn cáo trạng với mẹ! Giang Vong Ưu lung tung suy nghĩ một ít việc, suy nghĩ có chút hỗn loạn. Khi nàng mê mê màng màng thì cửa sổ bên kia đột nhiên truyền đến tiếng vang nhỏ, Giang Vong Ưu lập tức cảnh giác lên, theo bản năng liếc mắt nhìn bài vị của liệt tổ liệt tông. Các vị tổ tông, đừng làm con sợ, con chính là cháu gái đích tôn của mọi người... Một hắc ảnh từ cửa sổ bay vào, ngay sau đó Giang Vong Ưu ngửi thấy hương thơm, mùi thơm của tương giò. Mắt Giang Vong Ưu sáng ngời, có ăn. Nàng theo mùi thơm đi qua, một hắc ảnh đang đứng bên cửa sổ, mà bên ngoài hình như còn đứng một người, vóc dáng nhỏ hơn, chỉ lộ ra một cái đầu. Linh La muội muội... Giang Vong Ưu bò dậy khỏi mặt đất, đi về phía hắc ảnh, đến gần quả nhiên là Vu Hoan và Linh La. Linh La đang không ngừng đưa đồ cho Vu Hoan, mùi thơm xông thẳng vào mũi, tất cả đều là thứ nàng thích ăn. "Thất thần làm gì, cầm giúp đi!" Giọng của Vu Hoan không kiên nhẫn. "Ồ ồ ồ." Bây giờ Giang Vong Ưu mới hoàn hồn, nhanh chóng đi lấy đồ trên tay Linh La, đè thấp âm thanh hỏi: "Sao các ngươi lại tới đây? Người canh ở bên ngoài đâu?" Vu Hoan bĩu môi, nếu không phải Linh La ồn ào đến lợi hại, nàng mới không thèm nửa đêm đưa đồ ăn cho vị muội muội này. "Tiểu Hoan Hoan làm hôn mê bọn họ rồi, trước khi hừng đông thì chưa tỉnh lại đâu, tỷ yên tâm." Linh La cầm thứ cuối cùng, từ cửa sổ bò vào, thuận tay đóng lại cửa sổ lại. Giang Vong Ưu đột nhiên đỏ mắt: "Các người đối xử với ta tốt quá, ca ca tên hỗn đản kia, không bao giờ để ý đến huynh ấy nữa." Linh La: "..." Vu Hoan: "..." Đưa đồ ăn mà thôi, đến nỗi vậy sao? Đối với Giang Vong Ưu hiện tại mà nói, có ăn chính là mẹ. Cho dù người đưa đồ ăn là nha hoàn, nàng cũng sẽ cảm động rơi nước mắt, nàng quá đói bụng. Giang Vong Ưu đi lấy vài cây nến, ngồi xuống một góc. Nàng cũng không dám ngồi trước mặt liệt tổ liệt tông ăn uống thỏa thích, đó không phải là bất kính với tổ tông sao? Vu Hoan thất thần nhìn Giang Vong Ưu ăn uống, Linh La... ăn cùng Giang Vong Ưu. Vu Hoan câm nín, lúc trước không phải đã ăn rồi sao? "Vu Hoan cô nương, ca ca ta... oàm... ca ca ta có phải không thể cứu không?" Giang Vong Ưu vừa ăn vừa hỏi, thần sắc thê lương, làm như là đang ăn bữa cơm cuối cùng. Vu Hoan ngồi xếp bằng, dựa vào vách tường, ánh sáng không chiếu đến nàng, cả khuôn mặt đều đấu trong bóng đêm. "Đại khái đi!" Cái loại chuyện tình cảm này, rất khó nói! Động tác gặm tương giò của Giang Vong Ưu dừng lại, nàng suy tư: "Vậy lui lại yêu cầu một chút... để ca ca ta lưu lại hậu duệ đi!" Làm hắn thích một nữ nhân là không có khả năng, nhưng hậu duệ nhất định phải có, Giang gia cần phải có người đến kế thừa. "Ca ca tỷ nhìn nữ nhân như nhìn cục đá, muốn sinh con, làm gì dễ như vậy." Linh La chen vào nói: "Chúng ta thử nhiều lần rồi đều thất bại." "Có một cách nha!" Vu Hoan hơi hơi nghiêng về phía trước, sáng sáng chiếu trên mặt nàng, tươi cười giảo hoạt mà âm u. Linh La và Giang Vong Ưu đồng thời ớn lạnh, sao có cảm giác không có ý tốt thế này? Ngày hôm sau Giang Vong Ưu đi nhận sai với Giang Mãn Nguyệt, Giang Mãn Nguyệt đầy mình kinh ngạc, muội muội nhà mình bướng bỉnh như một con trâu, mới có một ngày đã nhận sai? Lúc trước phạm sai lầm, lần nào mà không phải muốn mẫu thân ra mặt, nó mới không tình nguyện nhận sai? Lần này cứ dễ dàng đã nhận sai như vậy? Không khoa học! Nghi hoặc thì nghi hoặc, Giang Mãn Nguyệt vẫn đồng ý bỏ qua, dù sao cũng là muội muội ruột của mình, là do bản thân yêu thương, nhốt lại hắn cũng đau lòng. Dặn dò một phen, mới cho nàng rời đi. "Người đâu." "Vực chủ." "Đi nhìn tiểu thư, hành tung mỗi ngày đều phải báo lại cho ta, một chút cũng không được bỏ qua." ___ Giang Vong Ưu trở lại tiểu viện của mình, cọ cọ chạy lên lầu, Vu Hoan đang ôm một mâm điểm tâm, lại không có ăn. Linh La thì đang hô ha hô ha vung cánh tay, thân thể nhỏ nhắn tung tăng nhảy nhót, không biết đang làm cái gì. "Linh La muội muội... muội đang làm gì thế?" Linh La dừng động tác lại: "Tiểu Hoan Hoan bảo ta rèn luyện thân thể, nói có lợi cho khôi phục." Giang Vong Ưu: "..." Nhảy nhót như thế có thể khỏe lên? Nói giỡn à? Vu Hoan cô nương tuyệt đối là đang chơi Linh La muội muội. Vì bản thân không gặp nạn theo, Giang Vong Ưu thật tự giác không có nói ra. "Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Hoan Hoan." Linh La lôi kéo cánh tay Vu Hoan, cái miệng dẫu cao lên: "Khi nào thì ngươi đi tìm Phượng Lan?" Vu Hoan hoàn hồn, sửng sốt một chút buông điểm tâm ra, túm Linh La đến trên người mình, theo thông lệ kiểm tra một phen mới chậm rì rì nói: "Gấp cái gì, hắn cũng sẽ không chạy." "Aiz, nhưng mà chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm á!" Vẻ mặt Linh La phức tạp, nàng muốn về Tu Di Thiên xem như thế nào. Vu Hoan cũng nhớ tới điểm này, đẩy Linh La xuống: "Vậy hiện tại đi thôi!" Giang Vong Ưu có chút chần chờ, lần này thật sự có thể được không? Ba người đi ra khỏi tiểu viện, mới vừa đi một khoảng cách, Vu Hoan ngừng lại, nhìn ra phía sau. Nam nhân trốn trong bụi cây kinh hoàng đổ mồ hôi lạnh toàn thân, rõ ràng hắn đã dấu thơi thở rồi, vì sao vẫn bị phát hiện? Đứa bé kia hắn biết, là do tiểu thư nhặt về, không màng vực chủ phản đối, để nó ở lại chính trong viện của mình. Ngay từ đầu vực chủ khẳng định không yên tâm, cũng bảo hắn đi nhìn, nhưng lúc ấy đứa bé kia rất suy yếu, ngay cả xuống giường đều khó, căn bản không tạo thành uy hiếp. Nhưng sau một ngày nào đó, tiểu viện của tiểu thư xuất hiện kết giới, ngoại trừ tiểu thư ra thì ngay cả vực chủ cũng không vào được. Vì thế mà vực chủ cãi nhau một trận to với tiểu thư, cuối cùng tiểu thư thắng lợi, kết giới kia cứ bao vây tiểu viện của tiểu thư như cũ. Nhưng đứa bé kia từ lúc đó đến bây giờ chưa từng ra ngoài, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đứa bé kia. Thiếu nữ bên cạnh có khí thế kinh người lại là ai nữa? Tiểu thư, rốt cuộc từ đâu mà Ngài quen được mấy người kỳ kỳ quái quái này thế! "Tiểu Hoan Hoan, làm sao vậy?" Linh La cũng nhìn ra sau, trống không, không có ai mà! Vu Hoan như suy tư gì đó nhìn chỗ người nọ đang ẩn thân: "Không có gì, đi thôi!" Người nọ nghe tiếng bước chân đi xa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may quá không bị phát hiện. Từ trong bụi cây nhảy ra, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài. Nhưng quỷ dị chính là lúc hắn đuổi đến lối rẽ thì hơi thở của ba người biến mất. Sao có thể... Thiếu nữ kia nhất định phát hiện ra hắn. Không được, phải nhanh về báo cho vực chủ, nói không chừng tiểu thư gặp nguy hiểm.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 201: Tìm nàng dâu cho ngươi
- Chương 202: Chẳng lẽ là loại quan hệ kia
- Chương 203: Yến hội
- Chương 204: Cha ngươi là Đông Phương Minh
- Chương 205: Chợ đen
- Chương 206: Thành giao
- Chương 207: Sở Vân Cẩm cướp cái gì của ngươi
- Chương 208: Không phù hợp với tính tình tàn bạo của ta
- Chương 209: Ở bên nhau thiên kinh địa nghĩa*
- Chương 210: Đi xem náo nhiệt
- Chương 211: Quỳ xuống xin lỗi
- Chương 212: Còn muốn giữ ta lại ăn cơm sao
- Chương 213: Đừng tham gia vào thì tốt hơn
- Chương 214: Là ân nhân cũng là thân nhân
- Chương 215: Ngươi có đi hay không
- Chương 216: Giết ta chẳng phải càng tốt
- Chương 217: Hoàn toàn là vì hợp với tình hình
- Chương 218: Linh La bỏ đi
- Chương 219: Ngưng Hồn Chi Thuật
- Chương 220: Ta tự nguyện
- Chương 221: Cơ hội cuối cùng
- Chương 222: Có một người có thể giải
- Chương 223: Tư Hoàng là đại mỹ nhân
- Chương 224: Càng ngày chơi càng vui
- Chương 225: Lạnh lẽo như vậy, cứng rắn như vậy
- Chương 226: Thiếu niên, đầu óc có bệnh à
- Chương 227: Ta bỏ qua cái gì rồi sao
- Chương 228: Có tính là gì
- Chương 229: Chuyện năm năm trước
- Chương 230: Thật muốn giết người
- Chương 231: Chân tướng tới quá đột ngột
- Chương 232: Đã chết còn không an phận
- Chương 233: Ra ngoài xưng bá đại lục
- Chương 234: Bị đánh lén
- Chương 235: Càng nói càng hỗn loạn
- Chương 236: Trói nó lại cho ta
- Chương 237: Chết như thế nào tương đối đẹp
- Chương 238: Thì ra ngươi không thể bay
- Chương 239: Long Cung
- Chương 240: Luôn có điêu long muốn hại trẫm
- Chương 241: Người không tự tin, uổng sống một đời
- Chương 242: Đúng là rất đáng thương
- Chương 243: Là nha đầu đó trộm Đàn Phượng Minh
- Chương 244: Có đè ngươi bị thương không
- Chương 245: Cuộc sống luôn có nhiều điều bất ngờ
- Chương 246: Cùng ngắm sao, ngắm trăng
- Chương 247: Luôn muốn ngủ mãi trong lòng đất
- Chương 248: Vì sao nó vẫn còn sống
- Chương 249: Các ngươi cho ta mặt sao
- Chương 250: Mất liên lạc với Thiên Nguyệt
- Chương 251: Một hai phải ép ta đánh
- Chương 252: Không cần các ngươi chỉ chỉ trỏ trỏ
- Chương 253: Mở mang tầm mắt
- Chương 254: Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt
- Chương 255: Trượt tay giết ngươi
- Chương 256: Thiên Phong Thành ai cũng có hiềm nghi
- Chương 257: Ta giết Phó Khải Minh rồi
- Chương 258: Sẽ không liên lụy đến các ngươi
- Chương 259: Chúng ta đến tâm sự chuyện nhân sinh
- Chương 260: Có lẽ phải cảm tạ bọn họ
- Chương 261: Quan hệ không bình thường
- Chương 262: Ai không phục thì giết là được rồi
- Chương 263: Dũng mãnh trước sau như một
- Chương 264: Loạn thì vẫn có ngọn nguồn
- Chương 265: Ta thiện lương như vậy
- Chương 266: Ta có thể nhận ra ngươi mới là lạ
- Chương 267: Chắc ngươi chưa biết nàng ta là ai
- Chương 268: Đuổi cùng giết tận chúng ta
- Chương 269: Ngươi đi tìm một thầy bói đến đây
- Chương 270: Kẻ thù ảo tưởng từ đâu chui ra
- Chương 271: Một đời một kiếp
- Chương 272: Nam nhân xinh đẹp như hoa
- Chương 273: Không phải là tình yêu
- Chương 274: Không cảm thấy mình là người
- Chương 275: Tiện nhân qua cầu rút ván
- Chương 276: Cấm hành vi bất nhã
- Chương 277: Ta không có tiền ta đặc biệt nghèo
- Chương 278: Không giống như là người tốt
- Chương 279: Nhai răng rắc răng rắc
- Chương280: Tà tu
- Chương 281: Nam nhân không thể nói không được
- Chương 282: Không tính lãi với ngươi
- Chương 283: Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong
- Chương 284: Tuyệt đối là bán đồng đội
- Chương 285: Tại sao nàng lại bệnh nguy kịch
- Chương 286: Đều là vì Dung Chiêu
- Chương 287: Nhanh chóng mở cửa cho ông
- Chương 288: Đêm hôm khuya khoắc còn lăn lộn người ta
- Chương 289: Thẩm Thiên Lị buông vũ khí
- Chương 290: Nó không phải dùng để đạp người
- Chương 291: Thần y lang băm
- Chương 292: Chống được Thiên Y Cốc còn khó
- Chương 293: Ta và hắn là không có khả năng
- Chương 294: Ta không có nghĩa vụ giúp hắn
- Chương 295: Có phải nam nhân hay không
- Chương 296: Không thèm quản
- Chương 297: Đại khái là tránh không khỏi
- Chương 298: Những người đó nhắm vào ngươi
- Chương 299: Sáng Thế Thần thật biết chơi
- Chương 300: Tìm một cơ hội diệt trừ ả
- Chương 301: Loan Minh bỏ nhà trốn đi
- Chương 302: Người làm sao mà sống lớn được vậy
- Chương 303: Ông đây trực tiếp đánh đi lên
- Chương 304: Sở Vân Cẩm không tìm nàng chơi sao
- Chương 305: Sao lại không thích
- Chương 306: Bắt tên lang băm kia lại đây
- Chương 307: Chỉ vào đầu heo khen nó đẹp
- Chương 308: Lão già bất tử kia uy hiếp ta
- Chương 309: Nồi đen chuyên nghiệp của đại lục
- Chương 310: Sư thúc của ngươi treo chắc rồi
- Chương 311: Nàng mù mặt có thấy rõ ai
- Chương 312: Quả nhiên lang băm là đoạn tụ*
- Chương 313: Cái loại tình cảm này gọi là thích
- Chương 314: Bát tự không hợp với Thiên Y Cốc
- Chương 315: Tiểu Hoan Nhi nàng không yêu ta
- Chương 316: Chúc gia toàn tộc bị giết
- Chương 317: Lâu lắm không làm nên quên rồi
- Chương 318: Ta thích lo chuyện bao đồng đấy
- Chương 319: Ngươi còn có thể giết ta sao
- Chương 320: Rõ ràng nàng ta mới là nữ chính
- Chương 321: Không được cách hắn gần như vậy
- Chương 322: Tay nhanh không khống chế được
- Chương 323: Giết ả ta báo thù
- Chương 324: Có nghĩa là hồn phi phách tán
- Chương 325: Ta muốn bái ngươi làm sư phụ
- Chương 326: Phong ấn được người ta giải
- Chương 327: Chủ tử cửa hàng Thịnh Gia
- Chương 328: Nó không phải con trai của ta
- Chương 329: Ta biết ngươi thích ta
- Chương 330: Hắn chết thì trận pháp mới được phá
- Chương 331: Ngươi 'chi' một tiếng đi
- Chương 332: Chết thêm vài lần
- Chương 333: Chàng là người ta thích
- Chương 334: Ông thích biến thành rắn
- Chương 335: Ngươi có bệnh à
- Chương 336: Ngươi hôn hắn đi ta nói cho ngươi
- Chương 337: Phải bái nàng làm sư phụ mới được
- Chương 338: Dung Chiêu trở nên bạo lực
- Chương 339: Mảnh nhỏ linh hồn cuối cùng
- Chương 340: Bắt đầu từ làm bạn
- Chương 341: Ta đi ngang qua không đánh nhau
- Chương 342: Đạo làm khách này ai dạy
- Chương 343: Cướp Nam Chi đi là người quen
- Chương 344: Tinh thần trọng nghĩa
- Chương 345: Dung Chiêu, không giống chàng
- Chương 346: Muốn ôm nàng
- Chương 347: Oan gia ở đâu cũng tương phùng
- Chương 348: Không có thuốc hối hận mà mua
- Chương 349: Cục đá tu luyện thành tinh
- Chương 350: Chỉ hy vọng nàng sống tốt
- Chương 351: Lúc trước nên bóp chết nó
- Chương 352: Nhìn thế nào cũng nhìn không đủ
- Chương 353: Chỉ là vì hủy diệt bản thân
- Chương 354: Dựa vào bản năng mà lựa chọn
- Chương 355: Từ nay về sau ngủ cùng ta
- Chương 356: Ta phải làm khó ngươi đấy
- Chương 357: Thần Khí trong cơ thể Nam Chi
- Chương 358: Ta nói được thì nàng mới được dừng
- Chương 359: Ta là chính phòng ngươi là thiếp
- Chương 360: Ta chỉ tới lấy y phục
- Chương 361: Quá đẹp cũng là một cái tội
- Chương 362: Là con riêng của sư phụ
- Chương 363: Định đến làm anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 364: Nguyên nhân Chúc Hồng bị giết
- Chương 365: Trên bãi sông có rồng chết thảm
- Chương 366: Bỏ lỡ sẽ hối hận
- Chương 367: Ngươi không còn nữa thì nàng ta làm sao
- Chương 368: Thú vị còn ở phía sau
- Chương 369: Không phải ngươi có thể thay đổi
- Chương 370: Không có đẹp cả đôi đường
- Chương 371: Nơi Nam Chi sinh ra
- Chương 372: Nửa đường bắt đầu rớt mắt xích
- Chương 373: Chết rồi cũng đừng hối hận
- Chương 374: Ta lừa nàng sẽ không được chết tử tế
- Chương 375: Bản tôn giết ngươi thì có gì sai đâu
- Chương 376: Đáp án đã không còn quan trọng
- Chương 377: Hào quang của nữ chính đúng là trâu bò
- Chương 378: Ta sẽ làm ngươi khôi phục
- Chương 379: Nàng sống ta sống
- Chương 380: Vừa lên tới liền cướp người
- Chương 381: Chỉ có thể chờ bị nàng chém
- Chương 382: Ta đã nói ta giống người tốt
- Chương 383: Ác giả ác báo
- Chương 384: Nhặt được trên thi thể
- Chương 385: Linh Lạc nhất tộc Tu Di Thiên
- Chương 386: Huynh đệ là dùng để ngủ
- Chương 387: Nhận sai người
- Chương 388: Chỉ số thông minh thấp như ngươi
- Chương 389: Tiết tháo của gia chủ người rớt rồi
- Chương 390: Thiếu gia không làm sẽ không chết
- Chương 391: Tìm thật nhiều mỹ nhân cho ta
- Chương 392: Giết người phóng hỏa không thành vấn đề
- Chương 393: Dịch gia đến ôm nồi
- Chương 394: Tình tay ba của thiếu niên
- Chương 395: Có ăn đều là mẹ
- Chương 396: Thiếu niên tới làm giao dịch
- Chương 397: Cô nương tam tòng tứ đức
- Chương 398: Ta hán tử đích thực
- Chương 399: Ta quá thất vọng với ngươi
- Chương 400: Không hỏi tự lấy chính là trộm