Chương 216: Giết ta chẳng phải càng tốt

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

"Chi chi chi! Chi chi chi!"

Vu Hoan ngủ rất ngon, bị âm thanh của thú nhỏ 'chi chi' kịch liệt đánh thức, Vu Hoan xoa nguyệt Thái Dương, nằm trên giường nhìn thú nhỏ đang muốn nhảy lên giường, mặt mày âm trầm.

Đêm hôm khuya khoắc, kêu cái quỷ gì hả?

"Chi chi chi chi!" Thú nhỏ ngẩng đầu nhìn Vu Hoan sau đó quay đầu về phía cửa.

Vu Hoan suy tư, mới thử hỏi: "Cùng ngươi đi ra ngoài?"

"Chi chi chi!!" Thú nhỏ điên cuồng gật đầu.

Vu Hoan nhìn sắc trời bên ngoài, hẳn là đã hơn nửa đêm, bây giờ ra ngoài làm gì?

"Đừng nháo, đi ngủ đi." Vu Hoan kéo chăn bọc hết người lại.

"Chi chi chi chi chi chi!" Thú nhỏ nóng nảy, nhảy nhảy muốn phóng lên giường Vu Hoan.

Thú nhỏ vừa nhảy vừa 'chi chi' liên tục, Vu Hoan bò bò trên giường một chút, cơn buồn ngủ bị nó đánh tan mất, mặc áo khoác liền đi ra ngoài.

Thiên Khuyết Kiếm đang dựa vào mép giường run lên, ẩn thân đi theo.

"Chi chi chi!" Chân ngắn của thú nhỏ không theo kịp Vu Hoan, không khỏi có chút ủy khuất.

Ngoài cửa đen tuyền, có chút an tĩnh, Vu Hoan ngáp một cái, chờ thú nhỏ bò ra khỏi bậc cửa.

"Chi chi..." Thú nhỏ nhanh chóng chạy ra trước Vu Hoan dẫn đường.

Thú nhỏ dẫn Vu Hoan trực tiếp ra khỏi căn nhà, thẳng đến trên đường cái.

Vu Hoan cạn lời, nàng thật là điên rồi, mới đi ngoài với nó.

Nhìn thú nhỏ phía trước bay nhanh như chạy trốn, trong lòng Vu Hoan thở dài, không tình nguyện theo ở phía sau nó.

Xuyên qua mấy con phố, Vu Hoan liền cảm thấy kiến trúc phía trước có chút quen thuộc, chờ nàng nhìn thấy cửa nhỏ kia, liền biết vì sao lại quen mắt.

Mẹ nó đây là cửa thông qua chợ đen mà!

Thủ vệ kia thấy Vu Hoan đi đến, đầu tiên đánh giá một chút mới hỏi: "Cô nương muốn đi ra ngoài sao?"

Vu Hoan nhìn thú nhỏ nôn nóng dùng móng vuốt cào cào cánh cửa, hơi hơi gật đầu.

Thủ vệ cũng không hỏi nhiều, mở cửa cho Vu Hoan.

Lần trước Đông Phương Tú đã dẫn Vu Hoan ra ngoài một lần, cũng là người này mở cửa, đương nhiên hắn nhớ rõ Vu Hoan.

Bước vào chợ đen, Vu Hoan sợ những người trên đường dẫm nát thú nhỏ, liền ôm nó vào trong lòng, để cho nó chỉ đường.

Chợ đen là một con phố, thẳng đi đến ra ngoài ngoại ô. Thú nhỏ chỉ đường cũng là như thế, nàng nhanh chóng ra khỏi chợ đen, thú nhỏ còn chỉ vào phía trước.

"Ta thật sự là điên rồi." Vu Hoan lẩm bẩm một tiếng, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, thân hình đột nhiên bị người qua đường đụng phải một chút, một cái lảo đảo, hướng tới bên cạnh ngã xuống.

Phía sau liên tiếp vang lên âm thanh mắng chửi, Vu Hoan ổn định lại thân thể, quay đầu nhìn lại, bảy tám người nhảy vào bóng đêm nơi xa xa.

"Chi chi chi chi chi!" Ghú nhỏ càng kêu hăng say.

Vu Hoan ấn thú nhỏ vào trong y phục, đuổi theo đám người mới vừa đi kia.

Tốc độ của những người đó rất nhanh, Vu Hoan mới đuổi theo ra khỏi chợ đen, xung quanh đều đen như mực, nàng liền hoàn toàn nhìn không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thú nhỏ lộ ra một cái đầu, hướng về phía bên trái Vu Hoan 'chi chi' hai tiếng.

Vu Hoan không chút suy nghĩ, trực tiếp đi về phía đó. Đường bên ngoài chợ đen thông suốt bốn phương, có rất nhiều đường lớn, cũng có rất nhiều đường nhỏ, Vu Hoan đi con đường nhỏ kia, gập ghềnh rất khó đi.

Hơn nữa không có ánh sáng, Vu Hoan đi một chút liền không muốn động nữa, nếu không phải thú nhỏ kêu liên tục, nàng đều muốn quay về.

"Chi chi chi! Chi chi!" Thú nhỏ đột nhiên nhảy khỏi ngực Vu Hoan ra ngoài, thân hình nhoáng lên liền nhảy tới trong bụi cỏ bên cạnh.

Vu Hoan nhìn cỏ dại cao đến nửa người kia, tức giận mắng một tiếng.

Hít sâu một hơi, mới tạo ra một con đường bên trong bụi cỏ đi vào, mới vừa đi hai bước, đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Trong lòng Vu Hoan nhảy dựng, ôm Thiên Khuyết Kiếm từ trong không khí ra, tiếp tục đi về phía trước.

"Xoẹt!"

Bên cạnh bụi cỏ đột nhiên nhảy ra một bóng đen, Vu Hoan trực tiếp bị đè xuống đất, mùi máu tươi nồng nặc xông thẳng vào xoang mũi của Vu Hoan.

"Là ngươi!" Bóng đen trên người Vu Hoan kinh ngạc một tiếng, nhưng không buông Vu Hoan ra, ngược lại trực tiếp bóp cổ Vu Hoan: "Tại sao ngươi lại ở đây?"

Giọng nói này là... Liên Thanh?

Không phải đã chết rồi sao?

Vu Hoan nắm chặt Thiên Khuyết Kiếm, từ bên cạnh chém tới, trên mũi kiếm mang theo ánh sáng, chiếu sáng người đang đề nặng nàng.

Vu Hoan thừa dịp trong nháy mắt hắn thất thần, xoay người thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

Sờ sờ cổ, sau khi cảm giác thoải mái rồi, mới chậm rãi nói: "Ta đã xem thường ngươi, thế mà đã thành cấp bậc Thánh Chủ."

Liên Thanh kinh ngạc nhìn Vu Hoan thoát khống chế của mình, lại nghe thấy Vu Hoan chuẩn xác mà nói ra tu vi của bản thân, thậm chí là nhìn thấy hắn cũng không kinh ngạc một chút nào, giống như đã sớm biết hắn chưa chết, trên người Liên Thanh lập tức bộc phát ra sát khí.

"Ta không phải kẻ thù của ngươi." Vu Hoan ôm Thiên Khuyết Kiếm vào trong lòng, ngữ khí thong thả bình đạm.

Liên Thanh vẫn đề phòng Vu Hoan như cũ: "Vậy vì sao ngươi lại ở đây?"

Vu Hoan nhún nhún vai: "Tiểu gia hỏa một hai phải ra đây, ta đành phải mang nó ra... con hồ ly kia không ở bên cạnh ngươi chứ?"

Hồ ly?

"Ly Cửu?" Liên Thanh hỏi lại.

Vu Hoan nghĩ nghĩ, hình như là Liên Mặc gọi nó như vậy thì phải.

"Đúng, sao thế?"

Vu Hoan vỗ một cái trên trán: "Xong rồi, tiểu gia hỏa kia muốn ăn con hồ ly kia đã lâu." Nàng đã nói tại sao nó lại khác thường như vậy, thì ra là do đồ ăn kêu gọi ra tới.

Liên Thanh cũng nhớ đến Khốn Long Trận lúc trước, hình ảnh con thú nhỏ lông trắng trắng kia chảy nước miếng nhìn Ly Cửu...

Sắc mặt Liên Thanh liền biến đổi, phi nước đại về phía trước, Vu Hoan cũng đi theo sau.

Đó là một sườn núi khá thấp, phía trên có một ít thực vật, chợt vừa đúng không thấy được tình huống bên dưới.

Vu Hoan đi xuống liền nhìn thấy thú nhỏ đang ấn Ly Cửu, hàm răng đã lộ ra, chuẩn bị cắn cổ Ly Cửu.

"Ngậm miệng lại!" Vu Hoan lắc mình một cái vớt thú nhỏ lên, thú nhỏ giãy giụa kịch liệt một trận, nó bận tâm Vu Hoan, không dám dùng quá sức, cho nên không giãy giụa rớt.

"Chi chi chi chi chi chi!!" Đói đói đói đói đói đói!!

Khóe miệng Vu Hoan co giật một chút: "Đói cái rắm ấy, đờ mờ, ăn thứ xa hoa như vậy, ông đây làm sao nuôi nổi ngươi!"

Bị Vu Hoan rống lên, thú nhỏ lập tức uể oải xuống, nó chỉ thích ăn mấy thứ này thôi!

Liên Thanh ôm Ly Cửu cách xa Vu Hoan, người không bình thường, ngay cả thú cũng không được bình thú.

Vu Hoan nhét thú nhỏ vào trong y phục, nhướng mày đánh giá xung quanh, hẳn là nơi Liên Thanh tạm thời ẩn thân, không có đồ vật dư thừa gì.

"Ê... Ngươi từ từ trốn tiếp đi, ta về ngủ, mệt muốn chết." Vu Hoan xua xua tay với Liên Thanh, xoay người muốn đi.

Lần sau không bao giờ hồ nháo với thú nhỏ nữa, hơn nửa đêm chạy ra vùng ngoại ô, quả thật là tự làm tự chịu tội mà.

Liên Thanh nghe vậy, đột nhiên tiến lên chặn Vu Hoan lại: "Không được về."

Vu Hoan trợn tròn mắt: "Làm gì? Ngươi còn muốn bắt cóc ta ư!"

"Ngươi đã gặp ta, ai biết ngươi có bán đứng ta hay không, ta vì an toàn, không thể để ngươi quay về." Liên Thanh nói rất có đạo lý.

Nhưng mà Vu Hoan lại lấy ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, nhẹ nhàng cong khóe môi: "Vậy ngươi trực tiếp giết ta diệt khẩu không phải là được rồi sao?"

Trong mắt Liên Thanh hiện lên hàn quang, tựa như đang suy xét lời Vu Hoan nói.

Nhưng mà rất nhanh hắn liền không được, hắn không phải là người lạm sát kẻ vô tội.

loading...

Danh sách chương: