Chương 65: Nghe nói tôi là chiến thần 2
Lúc này Trì Tiểu Trì cũng đã tỉnh dậy, mang theo điện thoại di động, đứng đánh răng trong nhà vệ sinh công cộng.
061 gửi đến một tin nhắn ngắn: "Chào buổi sáng."
Trì Tiểu Trì cầm điện thoại di động lên, nhổ ra bọt kem đánh răng trong miệng, trả lời: "Nghỉ ngơi sao rồi?"
Xem ra anh không gửi tin nhắn cho Trì Tiểu Trì sau khi cậu ấy thức dậy đã khiến cậu ấy phát hiện thân thể của anh có khác thường.
061 nói: "Đã ổn. Dẫn tôi đi chơi chút gì đi."
061 cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, không ngờ Trì Tiểu Trì ở lì trong nhà nhiều ngày lại thật sự bước ra khỏi cửa.
Trì Tiểu Trì gửi tin nhắn cho 061: "Đã rất lâu rồi tôi không đi dạo phố."
061 đáp: "Vậy chúng ta đi dạo phố thôi."
Hiện tại bộ dáng của Trì Tiểu Trì đã được hệ thống chỉnh sửa, cho nên cậu không cần tránh né các loại đèn flash và máy camera, an ổn mà cầm điện thoại di động đi dạo phố.
Bọn họ đến chợ bán hoa và thú cưng, Trì Tiểu Trì bày tỏ vô cùng hứng thú đối với một con chuột lang lông trắng, nhưng bởi vì hiện tại cậu thật sự không có cách nào nuôi nó nên đành bất đắc dĩ bỏ qua.
Dựa vào di động, Trì Tiểu Trì thương lượng với 061 đi đâu ăn cơm trưa, đi đâu chơi điện tử, hết cả một ngày, nên mua cái gì, không nên mua cái gì, toàn bộ đều được nhắc đến.
Cuối cùng cậu trở về gian phòng của Lâu Ảnh, sau khi thu xếp xong mọi thứ, dự định nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Sau khi nằm lên giường, đã mệt đến mức không muốn động đậy, Trì Tiểu Trì nhìn điện thoại, phát biểu cảm tưởng của buổi du ngoạn hôm nay: "Thầy Lục, ngày hôm nay tôi rất vui."
061 trả lời: "Tôi cũng vậy."
Trì Tiểu Trì thỏa mãn: "Đã lâu chưa từng được như thế."
Nhìn chăm chú vào từ 'đã lâu' kia, vẻ mặt của 061 trở nên mềm mại đến cực điểm: "Chờ lần sau chấp hành xong nhiệm vụ, tôi sẽ cùng cậu đi chơi nửa tháng."
Đã giao hẹn xong 'lần sau', bọn họ cũng phải đi làm chuyện nên làm.
Ngày hôm sau, Trì Tiểu Trì ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, tinh thần sảng khoái, cậu tiếp nhận truyền tống.
... Nhưng mà.
Mới từ trong hỗn loạn tỉnh lại, Trì Tiểu Trì quan sát hoàn cảnh xung quanh, liền đau thương phẫn nộ gào lên: "Thầy Lục, em có còn là học sinh mà thầy yêu thích nhất nữa không?"
Trước đó 061 biết rõ đây là thế giới có độ khó cấp A, nhưng bởi vì điều lệ bảo mật nên không thể báo cho Trì Tiểu Trì, trong lòng vốn có thẹn, bởi vậy sau khi phân tích tình hình xung quanh cũng không quên an ủi Trì Tiểu Trì: "...Thầy chỉ có một học sinh là cậu mà thôi."
Trì Tiểu Trì: "Haizz, đàn ông á."
061: "..."
—-Trì Tiểu Trì nằm trong một không gian bịt kín chỉ đủ chứa một người, những chỗ nối tiếp ở khe hở được hàn bằng kim loại chì hay sắt gì đó, nặng đến khó thể tưởng tượng.
Cậu miễn cưỡng nhấc đầu gối, đẩy lên phía trên.
Cậu chỉ nhẹ nhàng đẩy thì bên ngoài liền phát ra tiếng dây xích ràng buộc.
Trì Tiểu Trì nhìn xung quanh, cảm thấy đây chính là rơi xuống đất liền chui vào hòm trong truyền thuyết.
Mà thân thể này hiện tại vô cùng suy yếu, cánh tay bủn rủn đến không nhấc nổi, vết thương trải rộng trên hai tay, cậu gọi hai tiếng, phát hiện giọng nói khàn khàn đến không nói ra được một câu nguyên vẹn.
Xem ra trước khi mình tới đây, nguyên chủ đã kêu gào khản cổ họng, tiêu hao hết sức lực rồi.
Tình hình ác liệt đến trình độ như thế này, nhưng Trì Tiểu Trì lại an tĩnh trở lại, cũng bắt đầu triển khai liên tưởng: "Tôi là quỷ hút máu hả? Tôi bị loài người bắt được, sắp bị kéo đi tưới tỏi sao?"
Trong khi đó 061 tiếp thu xong tin tức của thế giới này thì lại rơi vào trầm mặc.
Tình hình tuy rằng không quá hỏng bét, nhưng cũng chẳng khá hơn chút nào.
Nhưng không chờ anh truyền cho Trì Tiểu Trì thông tin về thế giới thì liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đối thoại rầu rĩ.
Một người hỏi: "Còn có động tĩnh gì không?"
Tên còn lại đáp: "Nãy giờ không thấy. Nhưng mà mới vừa rồi thì có động đậy một chút."
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng đưa chìa khóa vào ổ.
Khi "nắp quan tài" được mở ra, ánh sáng bên ngoài chưa kịp len vào làm tổn thương đôi mắt của Trì Tiểu Trì thì 061 đã bịt kín đôi mắt của cậu ấy lại.
Trong khi đó Trì Tiểu Trì phản ứng nhanh chóng mà cuộn mình ngồi dậy, làm ra phản ứng bình thường của một người đã lâu chưa thấy ánh mặt trời.
Từ kẽ hở ngón tay, Trì Tiểu Trì liếc nhìn khuôn mặt của người đến.
Cậu khẽ cau mày.
—-Khi gặp phải đối tượng nhiệm vụ ở mỗi thế giới, độ hảo cảm và trị giá hối hận sẽ tự động hình thành.
Mà người trước mắt có độ hảo cảm với nguyên chủ rõ ràng là 100.
Nhưng không chờ cậu nhìn kỹ, người nọ đã thô lỗ nắm lấy sau cổ của cậu, lôi cậu như lôi rác thải ra khỏi gian phòng tạm giam này, kéo đến một phòng khách rực rỡ lộng lẫy, sau đó đẩy cậu xuống đất một cái.
Lúc này Trì Tiểu Trì mới thấy rõ toàn cảnh của người nọ.
Đó là một thiếu niên khoảng chừng 17-18 tuổi, khuôn mặt sáng rực như hoa hồng, trong tay cầm một cây roi quất ngựa bằng thép, nhấc cầm lên, giọng điệu hung hăng lại kiêu căng: "Mấy người còn ai muốn cậu ta nữa không?"
Nhìn thấy điểm hảo cảm đã đầy, 061 trước tiên mở ra giao diện mua bán, chuẩn bị đổi thẻ.
061: "..."
Phát hiện hành động này của mình rất "Trì Tiểu Trì" như thế nào, 061 lặng lẽ đóng lại giao diện, xem như chưa có chuyện gì.
Lúc này, trong phòng khách còn có ba bốn thiếu niên, trước tiên bị thiếu niên kia đột ngột xông vào làm cho mất hồn, chờ thấy rõ người bị cậu ta đưa vào càng vô cùng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau.
Người kia mặc đồng phục học sinh tây âu tối màu, bên trong là áo len màu đỏ sậm, kiểu dáng vô cùng cao quý, cũng đã bị xé rách bằng mười mấy vết roi, áo len đỏ sậm che giấu vết máu, chỉ có thể nhìn ra những vết thâm loang lổ.
Đầu ngón tay của cậu ấy đọng lại những vết máu và trày xước, khuỷu tay hoàn toàn đen sì, không khí mới mẻ tranh nhau tràn vào trong phổi, cậu cũng không dám mở miệng hít mạnh, chỉ giãy dụa che miệng, cực lực khống chế hơi thở.
Trong trí nhớ của mọi người ở đây, người này có tuổi tác xấp xỉ thiếu niên kia, nhưng khí chất lại hoàn toàn tương phản, mặt mày trầm tĩnh, tự mang một loại vẻ đẹp trầm mặc cấm dục, lúc bình thường sẽ lặng yên đi theo bên cạnh thiếu niên, trừ phi thiếu niên hỏi thì cậu ấy sẽ không nhiều lời bất cứ câu nào.
Một thiếu nữ mũi cao mắt sâu trừng thiếu niên có gương mặt phương Đông kia: "Triển, cậu làm cái gì vậy?"
Thiếu niên nhướng mày, cười lạnh: "La Thiến, chẳng phải là cậu nói muốn tiểu Quý nhà tôi sao?"
Dứt lời, cậu ta nắm chặt tóc của Trì Tiểu Trì: "...Như vậy, cậu còn muốn nữa sao?"
Trì Tiểu Trì bị kéo đến kéo lui, vẫn không quên lễ phép mà thăm hỏi: "CMN mấy đứa này."
...061 hoài nghi, cho dù bọn họ có hệ thống che đậy những từ ngữ thô tục cũng không phòng ngự được cái miệng vô cùng ảo diệu này của Trì Tiểu Trì.
Thiếu nữ tên La Thiến đứng dậy: "Triển Nhạn Triều, trước đó là mình đùa giỡn.."
"Vậy sao? Tiểu Quý." Triển Nhạn Triều nhìn về phìa Trì Tiểu Trì, "Có nghe thấy không, người ta bảo là đang đùa cậu đấy."
"Nhưng mà." La Thiến nhìn cậu ta chằm chằm, "Hiện tại mình thật sự muốn cậu ấy."
Sắc mặt và giọng nói của Triển Nhạn Triều đồng thời trở lạnh: "Ồ?"
La Thiến đi đến trước mặt Trì Tiểu Trì, cúi người xuống, trong ánh mắt lộ ra ba phần dịu dàng và bảy phần kiên nghị: "Tiểu Quý, cậu nguyện ý đi theo mình không?"
Trì Tiểu Trì để 'Tiểu Quý' há miệng, chỉ phát ra vài tiếng khàn khàn.
Nhưng trong lòng, cậu lại yêu cầu 061: "Truyền nội dung thế giới cho tôi."
Trong nháy mắt có vô số hình ảnh xâm nhập vào ý thức của Trì Tiểu Trì.
...Đây là một thế giới ABO.
Nói chính xác hơn thì đây là một thế giới trải qua cách mạng sinh sản – ABO.
Cũng giống như các thế giới ABO khác, nơi này tồn tại sáu loại giới tính, nam – nữ Alpha, nam – nữ Beta, và nam – nữ Omega. Nam nữ phân chia chủ yếu ở vẻ ngoài và đặc thù cơ thể, còn A,B,O mới là đặc điểm để quyết định sinh sản.
Nhưng khác với các thế giới ABO bình thường khác, đặc điểm sinh sản ở nơi này chỉ xuất hiện sau khi trưởng thành.
Trong quá trình tiến hóa lâu dài, mỗi đứa trẻ trong tinh cầu từ lúc bắt đầu được sinh ra sẽ tập hơn một loại năng lượng tương đối cố định trong cơ thể. Trước 18 tuổi, nguồn năng lượng này luôn cân bằng, tất cả mọi người đều là thuộc tính beta, không sản sinh tin tức tố, không thể bị đánh dấu, cũng không thể đánh dấu bất kỳ người nào.
Đến khi 18 tuổi, bất kỳ giai cấp nào cũng đều bị cưỡng chế tham gia thi đấu đối chiến cơ giáp cỡ lớn mang tính chất toàn quốc.
Việc thi đấu do Ủy ban giám sát quốc gia phụ trách, trách nhiệm chủ yếu là giám sát tính công bằng của trận đấu, cũng cung cấp cơ giáp đồng nhất cho tất cả người dự thi.
Mỗi cơ giáp đều có thể hấp thu năng lượng bên trong cơ thể chủ nhân, sau khi liên kết với chủ nhân, chủ nhân có thể tự mình điều khiển cơ giáp chiến đấu.
Sau trận chiến, người thắng trận có thể hấp thu năng lượng tương đương từ cơ thể người bại trận, do đó có thể nhanh chóng tiến hóa, thắng càng nhiều, thắng càng đẹp thì hấp thu năng lượng càng nhiều.
Mà năng lượng thu được đến một giá trị nhất định hoặc cao hơn thì có thể tiến hóa thành Alpha, giá trị trung bình sẽ là Beta, mà thê thảm bị thua, năng lượng bị tước đoạt đến một giá trị nhất định sẽ thôi thúc cơ thể phát sinh dị biến, trở thành Omega.
Nói trắng ra, chẳng qua là dưới sự giám sát của hệ thống xã hội hiện đại nhưng áp dụng luật rừng, người thắng làm vua, người thua làm giặc.
Mà sở dĩ tinh cầu coi trọng quân sự và sức chiến đấu là vì nơi đây trùng hợp lại là láng giềng của một tinh cầu thuộc trùng tộc.
Tinh cầu của trùng tộc cạn kiệt tài nguyên, điều kiện sinh hoạt cực kỳ ác liệt, có một lượng lớn thiết giáp trùng ở lại, vì cướp đoạt tài nguyên, đương nhiên trùng tộc sẽ ghé mắt nhìn các tinh cầu có khoảng cách ánh sáng gần nhất.
Trăm ngàn năm trở lại đây, chỉ có tinh cầu này còn tồn tại nền văn minh, nguyên nhân là do hình thức huấn luyện quân sự Sparta, nuôi dưỡng ra một đám chiến binh bảo vệ mạch máu của tinh cầu.
Theo mô hình xã hội tôn sùng vũ lực, kẻ mạnh làm vua này, các Alpha trẻ tuổi chính là nhóm chiến binh mới của quốc gia. Là chiến binh, bọn họ có thể thu được tài nguyên miễn phí của tinh cầu, địa vị cũng sẽ tăng cao, rất được tôn sùng.
Beta thì phụ trách công tác, duy trì trật tự xã hội, cung cấp tài nguyên cho Alpha.
Trong khi Omega không có năng lực chiến đấu, có giá trị thấp nhất đối với tinh cầu, chỉ có trên giường là trở thành cực phẩm hiếm thấy, mà khi xuống giường bị đối xử như thế nào phải xem lương tâm của người nuôi dưỡng Omega.
Đối với rất nhiều đứa nhỏ có xuất thân thấp, thi đấu cơ giáp là chìa khóa vàng để đi lên thượng tầng xã hội. Vì cuộc tranh tài này mà bọn họ sẽ dốc hết toàn lực.
Bởi vậy, khác với các thế giới ABO bình thường khác, phân hóa giai cấp ở nơi này không quá nghiêm trọng, nhưng cũng không có nghĩa không tồn tại giai cấp.
Nguyên chủ chính là kết quả được sinh ra theo hình thức xã hội này, nhân sinh.
Cái gọi là 'Nhân sinh' phần lớn là được nuôi dưỡng từ gia đình giàu có.
Nhân sinh: cũng giống như súc sinh, là vật hy sinh.Bởi vì muốn duy trì hiện trạng hưởng thụ tài nguyên phong phú, cũng bởi vì không nỡ lòng để con cái nhà mình chịu khổ, rất nhiều người sẽ bỏ số tiền lớn thuê mướn những đứa trẻ cùng tuổi với con mình nhưng có xuất thân nghèo khó, dạy bọn họ chiến đấu, làm cho bọn họ ở trận thi đấu cuối cùng thua bởi con của mình, đem năng lượng truyền cho con mình.
Nói trắng ra là một cục pin dự phòng di động.
.......
Nguyên chủ họ Quý, gọi là Quý Tác Sơn.
Ban đầu cậu ấy đồng ý làm "Nhân sinh" là vì một lần nọ đột nhiên xuất hiện trùng tộc ôn dịch, cướp mất mạng sống cả cha mẹ và chị gái của cậu ấy. Sau trận đại nạn, cậu ấy còn bốn người em phải nuôi nấng.
Đứa bé nhỏ xíu ngay cả nước mắt cũng chưa kịp rơi bao nhiêu, phải vì em của mình mà sống tiếp, không có thời gian gào khóc cho người chết.
Quý Tác Sơn bôn ba trong chợ đêm dưới ngày mưa dầm liên miên, hỏi thăm những kẻ có bộ dạng khả nghi: "Con muốn làm nhân sinh. Chú có cách nào để con đi làm nhân sinh hay không?"
Rốt cục cậu đem mình bán đi, đổi lấy một căn nhà cho mấy đứa em sinh sống.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Triển Nhạn Triều, Triển Nhạn Triểu nổi nóng mắng chửi quản gia đưa cậu tới: "Mấy người đưa nó tới làm gì? Tôi cần nhân sinh để gian lận hay sao?"
Nói xong, cậu ta quay người, giơ roi đánh lên mặt Quý Tác Sơn.
Tuổi còn nhỏ nhưng Triển Nhạn Triều đã có thể sử dụng chiếc roi quất ngựa nhỏ như rồng như nhạn, một roi quất xuống, nửa khuôn mặt của Quý Tác Sơn toàn bộ sưng vù.
Nhưng cậu ấy chẳng hề kêu rên một tiếng, đứng thẳng tắp ở đó, lẳng lặng mà tính toán suy tư.
Nếu như mình bị đuổi về thì mấy em sẽ không có nhà để ở.
Như vậy trên đường về phải tìm một ít báo cũ có thể chống lạnh, nếu vận may tốt nói không chừng có thể tìm được hộp giấy.
Khi quản gia mặt mày tái mét lôi kéo Quý Tác Sơn chuẩn bị rời đi thì Triển Nhạn Triều lại nói: "Chờ một chút."
Cậu ta chắp tay sau lưng, bước đi thong thả đến trước mặt Quý Tác Sơn, nhìn hai bên má một trắng một đỏ của cậu, tò mò hỏi: "Tại sao cậu không cầu xin tôi?"
Theo suy nghĩ của Triển Nhạn Triều tám tuổi, vào lúc này Quý Tác Sơn phải khóc lớn, ôm chân mình, nước mắt giàn dụa, nói hết lời hay để van cầu một cơ hội lưu lại.
Quý Tác Sơn nhìn cậu ta: "Có tác dụng gì không?"
Triển Nhạn Triều cảm thấy hứng thú: "Nếu như tôi nói có tác dụng thì sao?"
Bùm một phát, Quý Tác Sơn lập tức dùng đầu gối đóng đinh xuống đất.
Triển Nhạn Triều nhìn xuống cậu ấy, lấy roi vỗ vỗ mặt cậu ấy một cách ác liệt: "Quỳ xuống, sau đó thì sao?"
Quý Tác Sơn không hề do dự mà khom lưng, đem đầu cúi thấp xuống đất.
Triển Nhạn Triều cười hì hì, dùng roi gõ lên bả vai: "Tôi thích người này. Lưu cậu ta lại đi."
Quý Tác Sơn cứ như vậy mà được giữ lại, thân phận vẫn là nhân sinh, nhưng công việc có thể nói là bao gồm tất cả mọi việc, như là nấu ăn cho Triển Nhạn Triều, cùng Triển Nhạn Triều huấn luyện, gọi Triển Nhạn Triều thức dậy, pha trà cho Triển Nhạn Triều.
Triển Nhạn Triều và Quý Tác Sơn sinh cùng năm cùng tháng, là đứa bé thứ hai của nhà họ Triển, cũng là con thứ như Quý Tác Sơn.
Mẹ của Triển Nhạn Triều sau khi sinh ra cậu ấy thì qua đời, bởi vậy ông Triển đặc biệt thương cậu ấy, nuông chiều cậu ấy thành ra ác liệt tùy hứng như vậy, luôn nghĩ ta là độc nhất, ỷ vào thiên phú cực cao của mình, hễ một chút liền vung roi đánh người.
Còn Quý Tác Sơn lại càng có thiên phú hơn so với Triển Nhạn Triều.
Năng lượng bẩm sinh trong cơ thể của cậu ấy vốn cao hơn người bình thường, tinh thần lực lại vô cùng cường hãn.
Thậm chí khi ở tuổi vị thành niên, trong lúc huấn luyện thì thiếu chút nữa cậu ấy đã trực tiếp chuyển hóa từ Beta thành Alpha.
Cũng may cậu không có tật xấu như Triển Nhạn Triều, người cũng như tên, giống như một ngọn núi, trầm mặc, ôn hòa, không kiêu căng ngạo mạn.
Cũng có lẽ xuất phát từ nguyên nhân này mà Triển Nhạn Triều đặc biết thích bắt nạt cậu ấy.
Cậu ta luôn đưa ra các yêu cầu thô bạo vô lý, bao gồm việc bắt cơ giáp của Quý Tác Sơn đứng yên để cơ giáp của cậu ta đánh. Nhưng lúc cậu ta tốt thì cũng đối với Quý Tác Sơn rất tốt, chỉ cho phép một mình Quý Tác Sơn đỡ cậu ta lên ngựa, chỉ cho phép Quý Tác Sơn cùng mình dùng bữa, cũng đem cà rốt và cà tím mà mình không thích ăn ném thẳng vào trong bát của Quý Tác Sơn.
Tình cảm của Quý Tác Sơn đối với Triển Nhạn Triều rất phức tạp.
Lúc nhỏ, Quý Tác Sơn coi Triển Nhạn Triều là ân nhân.
Nhưng chờ lớn một chút, cậu sinh ra một chút tình cảm khác biệt.
Thứ tình cảm này bắt nguồn từ một lần làm xằng làm bậy với Triển Nhạn Triều.
Một ngày nọ, Triển Nhạn Triều không ở nhà, anh họ của cậu ấy đến chơi, nhìn thấy Quý Tác Sơn đang dọn vệ sinh.
Anh ta thấy Quý Tác Sơn gầy yếu nhưng gân cốt lại rắn chắc, liền nảy sinh ý nghĩ, quay đầu nói với ba của Triển Nhạn Triều: "Bác cả, con và bạn học sắp lên núi cắm trại, cần một người giúp chuyển hành lý và làm việc vặt, bác cho con mượn dùng người này mấy ngày được không?"
Địa vị của "nhân sinh" vốn thấp hèn, làm chút việc vặt cũng không tính là gì, bởi vậy cha của Triển Nhạn Triều tùy ý khoát tay: "Ừ, cứ mang đi."
Quý Tác Sơn cũng cho rằng điều này không có gì, chẳng qua là giúp đỡ làm chút việc vặt, đi thì đi.
Kết quả, ngay đêm đó, một đội xe quân cảnh bao vây lều bạt vừa mới được dựng lên.
Khi anh họ bị súng chỉa vào người, sợ đến run cầm cập: "Tôi, chúng tôi chỉ ở đây cắm trại, chúng tôi chẳng làm gì..."
Cảnh sát nói: "Có người báo án, bảo rằng các cậu lừa bán người trái phép."
Triển Nhạn Triều leo xuống từ một chiếc xe cảnh sát ở phía trước, giận đùng đùng đi về phía Quý Tác Sơn đang nướng thịt bên đống lửa, gấp roi lại, mạnh mẽ quất xuống mặt cậu ấy, gò má xinh đẹp đỏ bừng lên: "Cút về cho tôi!"
Anh họ vừa nhìn Triển Nhạn Triều vừa suy nghĩ một chút đầu đuôi sự việc, sắc mặt liền tái lại: "Triển Nhạn Triều?! Em điên rồi!!"
Triển Trạn Triều đột nhiên quay người, ngọn lửa trong mắt càng rực cháy hơn so với lửa trại, cắn răng nghiến lợi nói: "Người của tôi để cho anh dùng sao?!"
Trên đường trở về, Triển Nhạn Triều lái xe, cố sức chửi anh họ và Quý Tác Sơn.
Cậu ta mắng: "Quý Tác Sơn, cmn cậu đúng là tiện nhân. Anh ta kêu cậu làm việc thì cậu liền làm? Cậu là chó hay sao mà nghe lời như vậy?!"
Quý Tác Sơn không lên tiếng.
Nhiều năm qua cậu luôn nghe lời như vậy, cậu cũng không biết tại sao cố tình lần này Triển Nhạn Triều lại tức giận như thế.
Triển Nhạn Triều vỗ vô lăng: "Nói chuyện!"
Ý tứ chính là không nói chuyện là không được.
Quý Tác Sơn nói: "Tôi là nhân sinh. Tôi cần phải nghe lời."
Triển Nhạn Triều hùng hổ sang số, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tức giận đến mức to tròn: "Ai nói cậu là nhân sinh?! Tôi cho phép cậu làm nhân sinh sao? Tương lai cậu phải làm Alpha cho tôi, làm Alpha mạnh nhất, để tôi xem bọn họ ai còn dám lợi dụng cậu nữa!"
Quý Tác Sơn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Triển Nhạn Triều trong gương xe.
...Cậu đã không có giấc mộng làm Alpha từ rất nhiều năm rồi.
Vì để duy trì sinh hoạt của mấy em, cậu không xứng có giấc mộng đó. Cậu là nhân sinh, là cục pin dự phòng di động, nhưng cậu không ngờ Triển Nhạn Triều lại cam kết với cậu như vậy.
Cậu nhìn chăm chú vào Triển Nhạn Triều, trái tim quanh năm trầm ổn như núi lại lần đầu tiên trật nhịp.
Triển Nhạn Triều dường như xem cam kết này là thật.
Khi Triển Nhạn Triều lên trường học cơ giáp cũng sẽ dẫn theo Quý Tác Sơn, dẫn cậu ấy đi huấn luyện chung, thậm chí chuẩn bị cho Quý Tác Sơn một bộ chiến giáp riêng biệt cực kỳ phù hợp với cậu ấy để huấn luyện.
Đây là chuyện mà trước đây Quý Tác Sơn căn bản không dám tưởng tượng.
Khi còn bé, cậu từng dùng hộp giấy để làm cơ giáp cho mình, sau đó bị Triển Nhạn Triều phát hiện và chê cười rất lâu, còn hỏi là cậu muốn đi làm thức ăn cho trùng tộc à.
Quý Tác Sơn không muốn làm liệt sĩ cũng không muốn làm anh hùng, cậu chỉ muốn trở thành Alpha, chỉ muốn dựa vào lực lượng của mình để nuôi nấng mấy đứa em, muốn bình đẳng với Triển Nhạn Triều, muốn đứng cùng vị trí với cậu ấy, có tư cách hầu bên cạnh cậu ấy.
Nhưng mà trước đêm thi đấu, Quý Tác Sơn lại nhận được một đả kích từ Triển Nhạn Triểu.
Triển Nhạn Triều nói cho cậu ấy rằng sắp so tài, cậu phải thắng tất cả mọi người, sau đó bại bởi tôi.
Quý Tác Sơn có chút khó tin: "Chẳng phải cậu đã nói..."
Triển Nhạn Triều lại quên lời nói lúc trước của mình, nghi hoặc mà hơi nhướng mi, chợt cười nói: "Làm Omega của tôi, không tốt sao?"
Quý Tác Sơn trầm mặc một lúc lâu.
Khi Triển Nhạn Triều bắt đầu thiếu kiên nhẫn, Quý Tác Sơn đáp: "Được."
Quý Tác Sơn nghĩ, chẳng qua Triển Nhạn Triều chỉ là một đứa bé chưa lớn, cho nên không hiểu ý nghĩa của cam kết, không hiểu những kỳ vọng của cậu trong nhiều năm qua.
Chờ cậu ta lớn rồi thì tất cả đều sẽ tốt.
Lúc đó Quý Tác Sơn không biết, có người cả đời cũng không chịu lớn.
Trong khi đó, cho dù người trầm mặc lại ôn hòa như núi cũng không chịu nổi một con tê tê ngoan bướng đục khoét nhiều năm như vậy.
061 gửi đến một tin nhắn ngắn: "Chào buổi sáng."
Trì Tiểu Trì cầm điện thoại di động lên, nhổ ra bọt kem đánh răng trong miệng, trả lời: "Nghỉ ngơi sao rồi?"
Xem ra anh không gửi tin nhắn cho Trì Tiểu Trì sau khi cậu ấy thức dậy đã khiến cậu ấy phát hiện thân thể của anh có khác thường.
061 nói: "Đã ổn. Dẫn tôi đi chơi chút gì đi."
061 cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, không ngờ Trì Tiểu Trì ở lì trong nhà nhiều ngày lại thật sự bước ra khỏi cửa.
Trì Tiểu Trì gửi tin nhắn cho 061: "Đã rất lâu rồi tôi không đi dạo phố."
061 đáp: "Vậy chúng ta đi dạo phố thôi."
Hiện tại bộ dáng của Trì Tiểu Trì đã được hệ thống chỉnh sửa, cho nên cậu không cần tránh né các loại đèn flash và máy camera, an ổn mà cầm điện thoại di động đi dạo phố.
Bọn họ đến chợ bán hoa và thú cưng, Trì Tiểu Trì bày tỏ vô cùng hứng thú đối với một con chuột lang lông trắng, nhưng bởi vì hiện tại cậu thật sự không có cách nào nuôi nó nên đành bất đắc dĩ bỏ qua.
Dựa vào di động, Trì Tiểu Trì thương lượng với 061 đi đâu ăn cơm trưa, đi đâu chơi điện tử, hết cả một ngày, nên mua cái gì, không nên mua cái gì, toàn bộ đều được nhắc đến.
Cuối cùng cậu trở về gian phòng của Lâu Ảnh, sau khi thu xếp xong mọi thứ, dự định nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Sau khi nằm lên giường, đã mệt đến mức không muốn động đậy, Trì Tiểu Trì nhìn điện thoại, phát biểu cảm tưởng của buổi du ngoạn hôm nay: "Thầy Lục, ngày hôm nay tôi rất vui."
061 trả lời: "Tôi cũng vậy."
Trì Tiểu Trì thỏa mãn: "Đã lâu chưa từng được như thế."
Nhìn chăm chú vào từ 'đã lâu' kia, vẻ mặt của 061 trở nên mềm mại đến cực điểm: "Chờ lần sau chấp hành xong nhiệm vụ, tôi sẽ cùng cậu đi chơi nửa tháng."
Đã giao hẹn xong 'lần sau', bọn họ cũng phải đi làm chuyện nên làm.
Ngày hôm sau, Trì Tiểu Trì ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, tinh thần sảng khoái, cậu tiếp nhận truyền tống.
... Nhưng mà.
Mới từ trong hỗn loạn tỉnh lại, Trì Tiểu Trì quan sát hoàn cảnh xung quanh, liền đau thương phẫn nộ gào lên: "Thầy Lục, em có còn là học sinh mà thầy yêu thích nhất nữa không?"
Trước đó 061 biết rõ đây là thế giới có độ khó cấp A, nhưng bởi vì điều lệ bảo mật nên không thể báo cho Trì Tiểu Trì, trong lòng vốn có thẹn, bởi vậy sau khi phân tích tình hình xung quanh cũng không quên an ủi Trì Tiểu Trì: "...Thầy chỉ có một học sinh là cậu mà thôi."
Trì Tiểu Trì: "Haizz, đàn ông á."
061: "..."
—-Trì Tiểu Trì nằm trong một không gian bịt kín chỉ đủ chứa một người, những chỗ nối tiếp ở khe hở được hàn bằng kim loại chì hay sắt gì đó, nặng đến khó thể tưởng tượng.
Cậu miễn cưỡng nhấc đầu gối, đẩy lên phía trên.
Cậu chỉ nhẹ nhàng đẩy thì bên ngoài liền phát ra tiếng dây xích ràng buộc.
Trì Tiểu Trì nhìn xung quanh, cảm thấy đây chính là rơi xuống đất liền chui vào hòm trong truyền thuyết.
Mà thân thể này hiện tại vô cùng suy yếu, cánh tay bủn rủn đến không nhấc nổi, vết thương trải rộng trên hai tay, cậu gọi hai tiếng, phát hiện giọng nói khàn khàn đến không nói ra được một câu nguyên vẹn.
Xem ra trước khi mình tới đây, nguyên chủ đã kêu gào khản cổ họng, tiêu hao hết sức lực rồi.
Tình hình ác liệt đến trình độ như thế này, nhưng Trì Tiểu Trì lại an tĩnh trở lại, cũng bắt đầu triển khai liên tưởng: "Tôi là quỷ hút máu hả? Tôi bị loài người bắt được, sắp bị kéo đi tưới tỏi sao?"
Trong khi đó 061 tiếp thu xong tin tức của thế giới này thì lại rơi vào trầm mặc.
Tình hình tuy rằng không quá hỏng bét, nhưng cũng chẳng khá hơn chút nào.
Nhưng không chờ anh truyền cho Trì Tiểu Trì thông tin về thế giới thì liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đối thoại rầu rĩ.
Một người hỏi: "Còn có động tĩnh gì không?"
Tên còn lại đáp: "Nãy giờ không thấy. Nhưng mà mới vừa rồi thì có động đậy một chút."
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng đưa chìa khóa vào ổ.
Khi "nắp quan tài" được mở ra, ánh sáng bên ngoài chưa kịp len vào làm tổn thương đôi mắt của Trì Tiểu Trì thì 061 đã bịt kín đôi mắt của cậu ấy lại.
Trong khi đó Trì Tiểu Trì phản ứng nhanh chóng mà cuộn mình ngồi dậy, làm ra phản ứng bình thường của một người đã lâu chưa thấy ánh mặt trời.
Từ kẽ hở ngón tay, Trì Tiểu Trì liếc nhìn khuôn mặt của người đến.
Cậu khẽ cau mày.
—-Khi gặp phải đối tượng nhiệm vụ ở mỗi thế giới, độ hảo cảm và trị giá hối hận sẽ tự động hình thành.
Mà người trước mắt có độ hảo cảm với nguyên chủ rõ ràng là 100.
Nhưng không chờ cậu nhìn kỹ, người nọ đã thô lỗ nắm lấy sau cổ của cậu, lôi cậu như lôi rác thải ra khỏi gian phòng tạm giam này, kéo đến một phòng khách rực rỡ lộng lẫy, sau đó đẩy cậu xuống đất một cái.
Lúc này Trì Tiểu Trì mới thấy rõ toàn cảnh của người nọ.
Đó là một thiếu niên khoảng chừng 17-18 tuổi, khuôn mặt sáng rực như hoa hồng, trong tay cầm một cây roi quất ngựa bằng thép, nhấc cầm lên, giọng điệu hung hăng lại kiêu căng: "Mấy người còn ai muốn cậu ta nữa không?"
Nhìn thấy điểm hảo cảm đã đầy, 061 trước tiên mở ra giao diện mua bán, chuẩn bị đổi thẻ.
061: "..."
Phát hiện hành động này của mình rất "Trì Tiểu Trì" như thế nào, 061 lặng lẽ đóng lại giao diện, xem như chưa có chuyện gì.
Lúc này, trong phòng khách còn có ba bốn thiếu niên, trước tiên bị thiếu niên kia đột ngột xông vào làm cho mất hồn, chờ thấy rõ người bị cậu ta đưa vào càng vô cùng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau.
Người kia mặc đồng phục học sinh tây âu tối màu, bên trong là áo len màu đỏ sậm, kiểu dáng vô cùng cao quý, cũng đã bị xé rách bằng mười mấy vết roi, áo len đỏ sậm che giấu vết máu, chỉ có thể nhìn ra những vết thâm loang lổ.
Đầu ngón tay của cậu ấy đọng lại những vết máu và trày xước, khuỷu tay hoàn toàn đen sì, không khí mới mẻ tranh nhau tràn vào trong phổi, cậu cũng không dám mở miệng hít mạnh, chỉ giãy dụa che miệng, cực lực khống chế hơi thở.
Trong trí nhớ của mọi người ở đây, người này có tuổi tác xấp xỉ thiếu niên kia, nhưng khí chất lại hoàn toàn tương phản, mặt mày trầm tĩnh, tự mang một loại vẻ đẹp trầm mặc cấm dục, lúc bình thường sẽ lặng yên đi theo bên cạnh thiếu niên, trừ phi thiếu niên hỏi thì cậu ấy sẽ không nhiều lời bất cứ câu nào.
Một thiếu nữ mũi cao mắt sâu trừng thiếu niên có gương mặt phương Đông kia: "Triển, cậu làm cái gì vậy?"
Thiếu niên nhướng mày, cười lạnh: "La Thiến, chẳng phải là cậu nói muốn tiểu Quý nhà tôi sao?"
Dứt lời, cậu ta nắm chặt tóc của Trì Tiểu Trì: "...Như vậy, cậu còn muốn nữa sao?"
Trì Tiểu Trì bị kéo đến kéo lui, vẫn không quên lễ phép mà thăm hỏi: "CMN mấy đứa này."
...061 hoài nghi, cho dù bọn họ có hệ thống che đậy những từ ngữ thô tục cũng không phòng ngự được cái miệng vô cùng ảo diệu này của Trì Tiểu Trì.
Thiếu nữ tên La Thiến đứng dậy: "Triển Nhạn Triều, trước đó là mình đùa giỡn.."
"Vậy sao? Tiểu Quý." Triển Nhạn Triều nhìn về phìa Trì Tiểu Trì, "Có nghe thấy không, người ta bảo là đang đùa cậu đấy."
"Nhưng mà." La Thiến nhìn cậu ta chằm chằm, "Hiện tại mình thật sự muốn cậu ấy."
Sắc mặt và giọng nói của Triển Nhạn Triều đồng thời trở lạnh: "Ồ?"
La Thiến đi đến trước mặt Trì Tiểu Trì, cúi người xuống, trong ánh mắt lộ ra ba phần dịu dàng và bảy phần kiên nghị: "Tiểu Quý, cậu nguyện ý đi theo mình không?"
Trì Tiểu Trì để 'Tiểu Quý' há miệng, chỉ phát ra vài tiếng khàn khàn.
Nhưng trong lòng, cậu lại yêu cầu 061: "Truyền nội dung thế giới cho tôi."
Trong nháy mắt có vô số hình ảnh xâm nhập vào ý thức của Trì Tiểu Trì.
...Đây là một thế giới ABO.
Nói chính xác hơn thì đây là một thế giới trải qua cách mạng sinh sản – ABO.
Cũng giống như các thế giới ABO khác, nơi này tồn tại sáu loại giới tính, nam – nữ Alpha, nam – nữ Beta, và nam – nữ Omega. Nam nữ phân chia chủ yếu ở vẻ ngoài và đặc thù cơ thể, còn A,B,O mới là đặc điểm để quyết định sinh sản.
Nhưng khác với các thế giới ABO bình thường khác, đặc điểm sinh sản ở nơi này chỉ xuất hiện sau khi trưởng thành.
Trong quá trình tiến hóa lâu dài, mỗi đứa trẻ trong tinh cầu từ lúc bắt đầu được sinh ra sẽ tập hơn một loại năng lượng tương đối cố định trong cơ thể. Trước 18 tuổi, nguồn năng lượng này luôn cân bằng, tất cả mọi người đều là thuộc tính beta, không sản sinh tin tức tố, không thể bị đánh dấu, cũng không thể đánh dấu bất kỳ người nào.
Đến khi 18 tuổi, bất kỳ giai cấp nào cũng đều bị cưỡng chế tham gia thi đấu đối chiến cơ giáp cỡ lớn mang tính chất toàn quốc.
Việc thi đấu do Ủy ban giám sát quốc gia phụ trách, trách nhiệm chủ yếu là giám sát tính công bằng của trận đấu, cũng cung cấp cơ giáp đồng nhất cho tất cả người dự thi.
Mỗi cơ giáp đều có thể hấp thu năng lượng bên trong cơ thể chủ nhân, sau khi liên kết với chủ nhân, chủ nhân có thể tự mình điều khiển cơ giáp chiến đấu.
Sau trận chiến, người thắng trận có thể hấp thu năng lượng tương đương từ cơ thể người bại trận, do đó có thể nhanh chóng tiến hóa, thắng càng nhiều, thắng càng đẹp thì hấp thu năng lượng càng nhiều.
Mà năng lượng thu được đến một giá trị nhất định hoặc cao hơn thì có thể tiến hóa thành Alpha, giá trị trung bình sẽ là Beta, mà thê thảm bị thua, năng lượng bị tước đoạt đến một giá trị nhất định sẽ thôi thúc cơ thể phát sinh dị biến, trở thành Omega.
Nói trắng ra, chẳng qua là dưới sự giám sát của hệ thống xã hội hiện đại nhưng áp dụng luật rừng, người thắng làm vua, người thua làm giặc.
Mà sở dĩ tinh cầu coi trọng quân sự và sức chiến đấu là vì nơi đây trùng hợp lại là láng giềng của một tinh cầu thuộc trùng tộc.
Tinh cầu của trùng tộc cạn kiệt tài nguyên, điều kiện sinh hoạt cực kỳ ác liệt, có một lượng lớn thiết giáp trùng ở lại, vì cướp đoạt tài nguyên, đương nhiên trùng tộc sẽ ghé mắt nhìn các tinh cầu có khoảng cách ánh sáng gần nhất.
Trăm ngàn năm trở lại đây, chỉ có tinh cầu này còn tồn tại nền văn minh, nguyên nhân là do hình thức huấn luyện quân sự Sparta, nuôi dưỡng ra một đám chiến binh bảo vệ mạch máu của tinh cầu.
Theo mô hình xã hội tôn sùng vũ lực, kẻ mạnh làm vua này, các Alpha trẻ tuổi chính là nhóm chiến binh mới của quốc gia. Là chiến binh, bọn họ có thể thu được tài nguyên miễn phí của tinh cầu, địa vị cũng sẽ tăng cao, rất được tôn sùng.
Beta thì phụ trách công tác, duy trì trật tự xã hội, cung cấp tài nguyên cho Alpha.
Trong khi Omega không có năng lực chiến đấu, có giá trị thấp nhất đối với tinh cầu, chỉ có trên giường là trở thành cực phẩm hiếm thấy, mà khi xuống giường bị đối xử như thế nào phải xem lương tâm của người nuôi dưỡng Omega.
Đối với rất nhiều đứa nhỏ có xuất thân thấp, thi đấu cơ giáp là chìa khóa vàng để đi lên thượng tầng xã hội. Vì cuộc tranh tài này mà bọn họ sẽ dốc hết toàn lực.
Bởi vậy, khác với các thế giới ABO bình thường khác, phân hóa giai cấp ở nơi này không quá nghiêm trọng, nhưng cũng không có nghĩa không tồn tại giai cấp.
Nguyên chủ chính là kết quả được sinh ra theo hình thức xã hội này, nhân sinh.
Cái gọi là 'Nhân sinh' phần lớn là được nuôi dưỡng từ gia đình giàu có.
Nhân sinh: cũng giống như súc sinh, là vật hy sinh.Bởi vì muốn duy trì hiện trạng hưởng thụ tài nguyên phong phú, cũng bởi vì không nỡ lòng để con cái nhà mình chịu khổ, rất nhiều người sẽ bỏ số tiền lớn thuê mướn những đứa trẻ cùng tuổi với con mình nhưng có xuất thân nghèo khó, dạy bọn họ chiến đấu, làm cho bọn họ ở trận thi đấu cuối cùng thua bởi con của mình, đem năng lượng truyền cho con mình.
Nói trắng ra là một cục pin dự phòng di động.
.......
Nguyên chủ họ Quý, gọi là Quý Tác Sơn.
Ban đầu cậu ấy đồng ý làm "Nhân sinh" là vì một lần nọ đột nhiên xuất hiện trùng tộc ôn dịch, cướp mất mạng sống cả cha mẹ và chị gái của cậu ấy. Sau trận đại nạn, cậu ấy còn bốn người em phải nuôi nấng.
Đứa bé nhỏ xíu ngay cả nước mắt cũng chưa kịp rơi bao nhiêu, phải vì em của mình mà sống tiếp, không có thời gian gào khóc cho người chết.
Quý Tác Sơn bôn ba trong chợ đêm dưới ngày mưa dầm liên miên, hỏi thăm những kẻ có bộ dạng khả nghi: "Con muốn làm nhân sinh. Chú có cách nào để con đi làm nhân sinh hay không?"
Rốt cục cậu đem mình bán đi, đổi lấy một căn nhà cho mấy đứa em sinh sống.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Triển Nhạn Triều, Triển Nhạn Triểu nổi nóng mắng chửi quản gia đưa cậu tới: "Mấy người đưa nó tới làm gì? Tôi cần nhân sinh để gian lận hay sao?"
Nói xong, cậu ta quay người, giơ roi đánh lên mặt Quý Tác Sơn.
Tuổi còn nhỏ nhưng Triển Nhạn Triều đã có thể sử dụng chiếc roi quất ngựa nhỏ như rồng như nhạn, một roi quất xuống, nửa khuôn mặt của Quý Tác Sơn toàn bộ sưng vù.
Nhưng cậu ấy chẳng hề kêu rên một tiếng, đứng thẳng tắp ở đó, lẳng lặng mà tính toán suy tư.
Nếu như mình bị đuổi về thì mấy em sẽ không có nhà để ở.
Như vậy trên đường về phải tìm một ít báo cũ có thể chống lạnh, nếu vận may tốt nói không chừng có thể tìm được hộp giấy.
Khi quản gia mặt mày tái mét lôi kéo Quý Tác Sơn chuẩn bị rời đi thì Triển Nhạn Triều lại nói: "Chờ một chút."
Cậu ta chắp tay sau lưng, bước đi thong thả đến trước mặt Quý Tác Sơn, nhìn hai bên má một trắng một đỏ của cậu, tò mò hỏi: "Tại sao cậu không cầu xin tôi?"
Theo suy nghĩ của Triển Nhạn Triều tám tuổi, vào lúc này Quý Tác Sơn phải khóc lớn, ôm chân mình, nước mắt giàn dụa, nói hết lời hay để van cầu một cơ hội lưu lại.
Quý Tác Sơn nhìn cậu ta: "Có tác dụng gì không?"
Triển Nhạn Triều cảm thấy hứng thú: "Nếu như tôi nói có tác dụng thì sao?"
Bùm một phát, Quý Tác Sơn lập tức dùng đầu gối đóng đinh xuống đất.
Triển Nhạn Triều nhìn xuống cậu ấy, lấy roi vỗ vỗ mặt cậu ấy một cách ác liệt: "Quỳ xuống, sau đó thì sao?"
Quý Tác Sơn không hề do dự mà khom lưng, đem đầu cúi thấp xuống đất.
Triển Nhạn Triều cười hì hì, dùng roi gõ lên bả vai: "Tôi thích người này. Lưu cậu ta lại đi."
Quý Tác Sơn cứ như vậy mà được giữ lại, thân phận vẫn là nhân sinh, nhưng công việc có thể nói là bao gồm tất cả mọi việc, như là nấu ăn cho Triển Nhạn Triều, cùng Triển Nhạn Triều huấn luyện, gọi Triển Nhạn Triều thức dậy, pha trà cho Triển Nhạn Triều.
Triển Nhạn Triều và Quý Tác Sơn sinh cùng năm cùng tháng, là đứa bé thứ hai của nhà họ Triển, cũng là con thứ như Quý Tác Sơn.
Mẹ của Triển Nhạn Triều sau khi sinh ra cậu ấy thì qua đời, bởi vậy ông Triển đặc biệt thương cậu ấy, nuông chiều cậu ấy thành ra ác liệt tùy hứng như vậy, luôn nghĩ ta là độc nhất, ỷ vào thiên phú cực cao của mình, hễ một chút liền vung roi đánh người.
Còn Quý Tác Sơn lại càng có thiên phú hơn so với Triển Nhạn Triều.
Năng lượng bẩm sinh trong cơ thể của cậu ấy vốn cao hơn người bình thường, tinh thần lực lại vô cùng cường hãn.
Thậm chí khi ở tuổi vị thành niên, trong lúc huấn luyện thì thiếu chút nữa cậu ấy đã trực tiếp chuyển hóa từ Beta thành Alpha.
Cũng may cậu không có tật xấu như Triển Nhạn Triều, người cũng như tên, giống như một ngọn núi, trầm mặc, ôn hòa, không kiêu căng ngạo mạn.
Cũng có lẽ xuất phát từ nguyên nhân này mà Triển Nhạn Triều đặc biết thích bắt nạt cậu ấy.
Cậu ta luôn đưa ra các yêu cầu thô bạo vô lý, bao gồm việc bắt cơ giáp của Quý Tác Sơn đứng yên để cơ giáp của cậu ta đánh. Nhưng lúc cậu ta tốt thì cũng đối với Quý Tác Sơn rất tốt, chỉ cho phép một mình Quý Tác Sơn đỡ cậu ta lên ngựa, chỉ cho phép Quý Tác Sơn cùng mình dùng bữa, cũng đem cà rốt và cà tím mà mình không thích ăn ném thẳng vào trong bát của Quý Tác Sơn.
Tình cảm của Quý Tác Sơn đối với Triển Nhạn Triều rất phức tạp.
Lúc nhỏ, Quý Tác Sơn coi Triển Nhạn Triều là ân nhân.
Nhưng chờ lớn một chút, cậu sinh ra một chút tình cảm khác biệt.
Thứ tình cảm này bắt nguồn từ một lần làm xằng làm bậy với Triển Nhạn Triều.
Một ngày nọ, Triển Nhạn Triều không ở nhà, anh họ của cậu ấy đến chơi, nhìn thấy Quý Tác Sơn đang dọn vệ sinh.
Anh ta thấy Quý Tác Sơn gầy yếu nhưng gân cốt lại rắn chắc, liền nảy sinh ý nghĩ, quay đầu nói với ba của Triển Nhạn Triều: "Bác cả, con và bạn học sắp lên núi cắm trại, cần một người giúp chuyển hành lý và làm việc vặt, bác cho con mượn dùng người này mấy ngày được không?"
Địa vị của "nhân sinh" vốn thấp hèn, làm chút việc vặt cũng không tính là gì, bởi vậy cha của Triển Nhạn Triều tùy ý khoát tay: "Ừ, cứ mang đi."
Quý Tác Sơn cũng cho rằng điều này không có gì, chẳng qua là giúp đỡ làm chút việc vặt, đi thì đi.
Kết quả, ngay đêm đó, một đội xe quân cảnh bao vây lều bạt vừa mới được dựng lên.
Khi anh họ bị súng chỉa vào người, sợ đến run cầm cập: "Tôi, chúng tôi chỉ ở đây cắm trại, chúng tôi chẳng làm gì..."
Cảnh sát nói: "Có người báo án, bảo rằng các cậu lừa bán người trái phép."
Triển Nhạn Triều leo xuống từ một chiếc xe cảnh sát ở phía trước, giận đùng đùng đi về phía Quý Tác Sơn đang nướng thịt bên đống lửa, gấp roi lại, mạnh mẽ quất xuống mặt cậu ấy, gò má xinh đẹp đỏ bừng lên: "Cút về cho tôi!"
Anh họ vừa nhìn Triển Nhạn Triều vừa suy nghĩ một chút đầu đuôi sự việc, sắc mặt liền tái lại: "Triển Nhạn Triều?! Em điên rồi!!"
Triển Trạn Triều đột nhiên quay người, ngọn lửa trong mắt càng rực cháy hơn so với lửa trại, cắn răng nghiến lợi nói: "Người của tôi để cho anh dùng sao?!"
Trên đường trở về, Triển Nhạn Triều lái xe, cố sức chửi anh họ và Quý Tác Sơn.
Cậu ta mắng: "Quý Tác Sơn, cmn cậu đúng là tiện nhân. Anh ta kêu cậu làm việc thì cậu liền làm? Cậu là chó hay sao mà nghe lời như vậy?!"
Quý Tác Sơn không lên tiếng.
Nhiều năm qua cậu luôn nghe lời như vậy, cậu cũng không biết tại sao cố tình lần này Triển Nhạn Triều lại tức giận như thế.
Triển Nhạn Triều vỗ vô lăng: "Nói chuyện!"
Ý tứ chính là không nói chuyện là không được.
Quý Tác Sơn nói: "Tôi là nhân sinh. Tôi cần phải nghe lời."
Triển Nhạn Triều hùng hổ sang số, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tức giận đến mức to tròn: "Ai nói cậu là nhân sinh?! Tôi cho phép cậu làm nhân sinh sao? Tương lai cậu phải làm Alpha cho tôi, làm Alpha mạnh nhất, để tôi xem bọn họ ai còn dám lợi dụng cậu nữa!"
Quý Tác Sơn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Triển Nhạn Triều trong gương xe.
...Cậu đã không có giấc mộng làm Alpha từ rất nhiều năm rồi.
Vì để duy trì sinh hoạt của mấy em, cậu không xứng có giấc mộng đó. Cậu là nhân sinh, là cục pin dự phòng di động, nhưng cậu không ngờ Triển Nhạn Triều lại cam kết với cậu như vậy.
Cậu nhìn chăm chú vào Triển Nhạn Triều, trái tim quanh năm trầm ổn như núi lại lần đầu tiên trật nhịp.
Triển Nhạn Triều dường như xem cam kết này là thật.
Khi Triển Nhạn Triều lên trường học cơ giáp cũng sẽ dẫn theo Quý Tác Sơn, dẫn cậu ấy đi huấn luyện chung, thậm chí chuẩn bị cho Quý Tác Sơn một bộ chiến giáp riêng biệt cực kỳ phù hợp với cậu ấy để huấn luyện.
Đây là chuyện mà trước đây Quý Tác Sơn căn bản không dám tưởng tượng.
Khi còn bé, cậu từng dùng hộp giấy để làm cơ giáp cho mình, sau đó bị Triển Nhạn Triều phát hiện và chê cười rất lâu, còn hỏi là cậu muốn đi làm thức ăn cho trùng tộc à.
Quý Tác Sơn không muốn làm liệt sĩ cũng không muốn làm anh hùng, cậu chỉ muốn trở thành Alpha, chỉ muốn dựa vào lực lượng của mình để nuôi nấng mấy đứa em, muốn bình đẳng với Triển Nhạn Triều, muốn đứng cùng vị trí với cậu ấy, có tư cách hầu bên cạnh cậu ấy.
Nhưng mà trước đêm thi đấu, Quý Tác Sơn lại nhận được một đả kích từ Triển Nhạn Triểu.
Triển Nhạn Triều nói cho cậu ấy rằng sắp so tài, cậu phải thắng tất cả mọi người, sau đó bại bởi tôi.
Quý Tác Sơn có chút khó tin: "Chẳng phải cậu đã nói..."
Triển Nhạn Triều lại quên lời nói lúc trước của mình, nghi hoặc mà hơi nhướng mi, chợt cười nói: "Làm Omega của tôi, không tốt sao?"
Quý Tác Sơn trầm mặc một lúc lâu.
Khi Triển Nhạn Triều bắt đầu thiếu kiên nhẫn, Quý Tác Sơn đáp: "Được."
Quý Tác Sơn nghĩ, chẳng qua Triển Nhạn Triều chỉ là một đứa bé chưa lớn, cho nên không hiểu ý nghĩa của cam kết, không hiểu những kỳ vọng của cậu trong nhiều năm qua.
Chờ cậu ta lớn rồi thì tất cả đều sẽ tốt.
Lúc đó Quý Tác Sơn không biết, có người cả đời cũng không chịu lớn.
Trong khi đó, cho dù người trầm mặc lại ôn hòa như núi cũng không chịu nổi một con tê tê ngoan bướng đục khoét nhiều năm như vậy.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 1
- Chương 2: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 2
- Chương 3: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 3
- Chương 4: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 4
- Chương 5: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 5
- Chương 6: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 6
- Chương 7: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 7
- Chương 8: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 8
- Chương 9: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 9
- Chương 10: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 10
- Chương 11: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 11
- Chương 12: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 12
- Chương 13: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 13
- Chương 14: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 14
- Chương 15: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 15
- Chương 16: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 16
- Chương 17: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 17
- Chương 18: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 18
- Chương 19: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 19
- Chương 20: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bao đỡ đạn 20
- Chương 21: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 21
- Chương 22: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 22
- Chương 23: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 23(kết)
- Chương 24: Thủ tiêu sếp tổng 1
- Chương 25: Thủ tiêu sếp tổng 2
- Chương 26: Thủ tiêu sếp tổng 3
- Chương 27: Thủ tiêu sếp tổng 4
- Chương 28: Thủ tiêu sếp tổng 5
- Chương 29: Thủ tiêu sếp tổng 6
- Chương 30: Thủ tiêu sếp tổng 7
- Chương 31: Thủ tiêu sếp tổng 8
- Chương 32: Thủ tiêu sếp tổng 9
- Chương 33: Thủ tiêu sếp tổng 10
- Chương 34: Thủ tiêu sếp tổng 11
- Chương 35: Thủ tiêu sếp tổng 12
- Chương 36: Thủ tiêu sếp tổng 13
- Chương 37: Thủ tiêu sếp tổng 14
- Chương 38: Thủ tiêu sếp tổng 15
- Chương 39: Thủ tiêu sếp tổng 16
- Chương 40: Thủ tiêu sếp tổng 17
- Chương 41: Thủ tiêu sếp tổng 18
- Chương 42: Thủ tiêu sếp tổng 19
- Chương 43: Thủ tiêu sếp tổng 20(kết)
- Chương 44: Bản tình ca trên băng 1
- Chương 45: Bản tình ca trên băng 2
- Chương 46: Bản tình ca trên băng 3
- Chương 47: Bản tình ca trên băng 4
- Chương 48: Bản tình ca trên băng 5
- Chương 49: Bản tình ca trên băng 6
- Chương 50: Bản tình cả trên băng 7
- Chương 51: Bản tình ca trên băng 8
- Chương 52: Bản tình ca trên băng 9
- Chương 53: Bản tình ca trên băng 10
- Chương 54: Bản tình ca trên băng 11
- Chương 55: Bản tình ca trên băng 12
- Chương 56: Bản tình ca trên băng 13
- Chương 57: Bản tình ca trên băng 14
- Chương 58: Bản tình ca trên đông 15
- Chương 59: Bản tình ca trên băng 16
- Chương 60: Bản tình ca trên băng 17
- Chương 61: Bản tình ca trên băng 18
- Chương 62: Bản tình ca trên băng 19
- Chương 63: Bản tình ca trên băng 20(kết)
- Chương 64: Nghe nói tôi là chiến thần 1
- Chương 65: Nghe nói tôi là chiến thần 2
- Chương 66: Nghe nói tôi là chiến thần 3
- Chương 67: Nghe nói tôi là chiến thần 4
- Chương 68: Nghe nói tôi là chiến thần 5
- Chương 69: Nghe nói tôi là chiến thần 6
- Chương 70: Nghe nói tôi là chiến thần 7
- Chương 71: Nghe nói tôi là chiến thần 8
- Chương 72: Nghe nói tôi là chiến thần 9
- Chương 73: Nghe nói tôi là chiến thần 10
- Chương 74: Nghe nói tôi là chiến thần 11
- Chương 75: Nghe nói tôi là chiến thần 12
- Chương 76: Nghe nói tôi là chiến thần 13
- Chương 77: Nghe nói tôi là chiến thần 14
- Chương 78: Nghe nói tôi là chiến thần 15
- Chương 79: Nghe nói tôi là chiến thần 16
- Chương 80: Nghe nói tôi là chiến thần 17
- Chương 81: Nghe nói tôi là chiến thần 18
- Chương 82: Nghe nói tôi là chiến thần 19
- Chương 83: Nghe nói tôi là chiến thần 20
- Chương 84: Nghe nói tôi là chiến thần 21
- Chương 85: Nghe nói tôi là chiến thần 22
- Chương 86: Nghe nói tôi là chiến thần 23(kết)
- Chương 87: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 1
- Chương 88: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 2
- Chương 89: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 3
- Chương 90: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 4
- Chương 91: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 5
- Chương 92: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 6
- Chương 93: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 7
- Chương 94: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 8
- Chương 95: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 9
- Chương 96: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 10
- Chương 97: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 11
- Chương 98: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 12
- Chương 99: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 13
- Chương 100: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 14
- Chương 101: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 15
- Chương 102: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 16
- Chương 103: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 17
- Chương 104: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 18
- Chương 105: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 19
- Chương 106: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 20
- Chương 107: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 21
- Chương 108: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 22
- Chương 109: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 23
- Chương 110: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 24
- Chương 111: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 25
- Chương 112: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 26
- Chương 113: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 27
- Chương 114: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 28
- Chương 115: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 29
- Chương 116: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 30
- Chương 117: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 31
- Chương 118: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 32
- Chương 119: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 33
- Chương 120: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 34
- Chương 121: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng 35(kết)
- Chương 122: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 1
- Chương 123: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 2
- Chương 124: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 3
- Chương 125: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 4
- Chương 126: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 5
- Chương 127: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 6
- Chương 128: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 7
- Chương 129: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 8
- Chương 130: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 9
- Chương 131: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 10
- Chương 132: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 11
- Chương 133: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 12
- Chương 134: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 13
- Chương 135: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 14
- Chương 136: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 15
- Chương 137: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 16
- Chương 138: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 17
- Chương 139: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 18
- Chương 140: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 19
- Chương 141: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 20
- Chương 142: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 21
- Chương 143: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 22
- Chương 144: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 23
- Chương 145: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 24
- Chương 146: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 25
- Chương 147: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 26
- Chương 148: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 27
- Chương 149: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 28
- Chương 150: Tôi ở tận thế nuôi mèo to 29(kết)
- Chương 151: Hệ thống vs hệ thống 1
- Chương 152: Hệ thống vs hệ thống 2
- Chương 153: Hệ thống vs hệ thống 3
- Chương 154: Hệ thống vs hệ thống 4
- Chương 155: Hệ thống vs hệ thống 5
- Chương 156: Hệ thống vs hệ thống 6
- Chương 157: Hệ thống vs hệ thống 7
- Chương 158: Hệ thống vs hệ thống 8
- Chương 159: Hệ thống vs hệ thống 9
- Chương 160: Hệ thống vs hệ thống 10
- Chương 161: Hệ thống vs hệ thống 11
- Chương 162: Hệ thống vs hệ thống 12
- Chương 163: Hệ thống vs hệ thống 13
- Chương 164: Hệ thống vs hệ thống 14
- Chương 165: Hệ thống vs hệ thống 15
- Chương 166: Hệ thống vs hệ thống 16
- Chương 167: Hệ thống vs hệ thống 17
- Chương 168: Hệ thống vs hệ thống 18
- Chương 169: Hệ thống vs hệ thống 19
- Chương 170: Hệ thống vs hệ thống 20
- Chương 171: Hệ thống vs hệ thống 21
- Chương 172: Hệ thống vs hệ thống 22
- Chương 173: Hệ thống vs hệ thống 23
- Chương 174: Hệ thống vs hệ thống 24
- Chương 175: Hệ thống vs hệ thống 25
- Chương 176: Hệ thống vs hệ thống 26
- Chương 177: Hệ thống vs hệ thống 27
- Chương 178: Hệ thống vs hệ thống 28
- Chương 179: Hệ thống vs hệ thống 29
- Chương 180: Hệ thống vs hệ thống 30
- Chương 181: Hệ thống vs hệ thống 31(kết)