Chương 340
Chương 340: Cô tin anh, người đàn ông của cô
******************
Hoắc Vi Vũ nhìn anh đứng ở giữa mọi người.
Giống như sau lưng anh, có vạn trượng vinh quang, tô đậm ra anh mang hơi thở núi sông.
trong mắt cô có chút chua chát ướt át.
Không có giờ nào, như bây giờ, chờ mong anh tiến đến.
Làm cô đang tuyệt vọng, bốc cháy lên một tia hy vọng.
Giang Khả cầm cánh tay của cô, đem cô kéo đến trước mặt mình, họng súng lạnh băng nhắm ngay phía sau lưng cô.
lưng Hoắc Vi Vũ cứng còng.
Nước mưa đánh vào trên người cô, tóc thực mau liền ướt, trước mắt trở nên không rõ ràng lắm.
"Buông vũ khí, lập tức đầu hàng." Ngô sĩ quan phụ tá cầm loa hô.
Cố Cảo Đình sắc bén khóa nhất cử nhất động Giang Khả.
Tay súng bắn tỉa đã ở tư thế chuẩn bị.
Giang Khả kéo kéo khóe miệng, "Cố Cảo Đình, anh cứ việc cho tay súng bắn tỉa nổ súng, tôi cam đoan, cô ta chết trước tôi."
trên người Cố Cảo Đình hàn khí thấm người.
Tất cả mọi người đang chờ đợi Cố Cảo Đình ra lệnh.
Anh trầm mặc.
Mỗi một giây trôi qua, như một thế kỷ.
Hoắc Vi Vũ biết, bây giờ Giang Khả chính là kẻ liều mạng, anh ta đã không còn lý trí, cô tùy thời sẽ bị anh ta kéo theo làm lá chắn.
Chính là, cô tin tưởng Cố Cảo Đình, cư nhiên, không có một chút sợ hãi và yếu đuối.
Phùng Tri Dao không kiên nhẫn chờ, từ trong xe lao tới.
Cô cầm cánh tay Cố Cảo Đình, khóc lóc năn nỉ: "Cảo Đình, anh mau nổ súng, không thể để Giang Khả lại chạy, em cam đoan anh ta sẽ không giết chết Hoắc Vi Vũ, Hoắc Vi Vũ chính là đồng lõa của anh ta."
"Trung tá Thượng, kéo cô ta xuống." Giọng Cố Cảo Đình lạnh lùng.
Trung tá Thượng đi kéo tay Phùng Tri Dao.
Phùng Tri Dao rút súng lục của trung tá Thượng, lui ra phía sau hai bước.
Cô bắt tay thương (súng) nhắm ngay Giang Khả.
Giang Khả cảnh giác nhíu mày.
Tay thương (súng) cô dời đi, nhắm ngay Hoắc Vi Vũ, không chút do dự nổ súng.
Viên đạn lao ra ngoài.
Sự tình đột nhiên, làm cho tất cả mọi người khó lòng phòng bị.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được nguy cơ, đã không còn kịp rồi.
Chân giống như dính trên mặt đất, đều không động đậy, huống chi, cánh tay còn bị Giang Khả kiềm chế.
Hoắc Vi Vũ chỉ cảm thấy trước mắt chớp một bóng ma.
Phịch một tiếng.
Viên đạn ghim vào ót Giang Khả.
Hoắc Vi Vũ mở lớn đôi mắt, nhìn về phía Giang Khả.
Cô không nghĩ tới, anh sẽ ở giây cuối cùng cứu cô.
"Vì cái gì?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu.
"Thực xin lỗi, làm người vô tội bị liên lụy, tôi không nghĩ làm cô bị thương, mong đem đồ vật giao cho Giang Hạo Trần." Giang Khả nhắm hai mắt lại, thân thể mất đi sinh mệnh thật mạnh đè ở trên người Hoắc Vi Vũ.
Cô căn bản chống đỡ không được thể trọng của anh, chỉ có thể đỡ Giang Khả ngồi xuống.
Máu tươi theo nước mưa chảy xuống, nhiễm đỏ quần áo bọn họ.
vẫn là lần đầu tiên Hoắc Vi Vũ nhìn thấy có người chết ở trước mặt cô.
một giây trước, rõ ràng người sắp chết chính là cô.
Phùng Tri Dao hiển nhiên hướng tới cô nổ súng.
Hoắc Vi Vũ không thể tưởng tượng nhìn về phía Phùng Tri Dao, trong mắt hồng nhuận vài phần.
"Cảo Đình, anh thấy chưa, nếu cô ta và Giang Khả không có quan hệ, Giang Khả vì cái gì hy sinh bản thân cứu cô ta." Phùng Tri Dao kích động nói.
Cố Cảo Đình trở tay một cái tát trên mặt Phùng Tri Dao.
Phùng Tri Dao té ngã trên đất.
ánh mắt chim ưng muốn đem cô ta trực tiếp lăng trì. "em rất may mắn là cô ta không chết, nếu không, anh đem em chôn cùng."
Phùng Tri Dao bụm mặt, kích động nói: "anh vì cái gì không tin em? Cô ta và Giang Khả chính là một bọn, cho nên thương tổn Minh Nặc, vừa rồi anh cũng thấy rồi, Hoắc Vi Vũ chính là gián điệp."
"Ai là gián điệp? Đem cô ta mang đi cho tôi!" Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy có một đoàn người chỉnh tề chạy tới.
Bên tai là tiếng bước chân chỉnh tề, đầu cô chấn động có chút choáng váng.
Giống như sau lưng anh, có vạn trượng vinh quang, tô đậm ra anh mang hơi thở núi sông.
trong mắt cô có chút chua chát ướt át.
Không có giờ nào, như bây giờ, chờ mong anh tiến đến.
Làm cô đang tuyệt vọng, bốc cháy lên một tia hy vọng.
Giang Khả cầm cánh tay của cô, đem cô kéo đến trước mặt mình, họng súng lạnh băng nhắm ngay phía sau lưng cô.
lưng Hoắc Vi Vũ cứng còng.
Nước mưa đánh vào trên người cô, tóc thực mau liền ướt, trước mắt trở nên không rõ ràng lắm.
"Buông vũ khí, lập tức đầu hàng." Ngô sĩ quan phụ tá cầm loa hô.
Cố Cảo Đình sắc bén khóa nhất cử nhất động Giang Khả.
Tay súng bắn tỉa đã ở tư thế chuẩn bị.
Giang Khả kéo kéo khóe miệng, "Cố Cảo Đình, anh cứ việc cho tay súng bắn tỉa nổ súng, tôi cam đoan, cô ta chết trước tôi."
trên người Cố Cảo Đình hàn khí thấm người.
Tất cả mọi người đang chờ đợi Cố Cảo Đình ra lệnh.
Anh trầm mặc.
Mỗi một giây trôi qua, như một thế kỷ.
Hoắc Vi Vũ biết, bây giờ Giang Khả chính là kẻ liều mạng, anh ta đã không còn lý trí, cô tùy thời sẽ bị anh ta kéo theo làm lá chắn.
Chính là, cô tin tưởng Cố Cảo Đình, cư nhiên, không có một chút sợ hãi và yếu đuối.
Phùng Tri Dao không kiên nhẫn chờ, từ trong xe lao tới.
Cô cầm cánh tay Cố Cảo Đình, khóc lóc năn nỉ: "Cảo Đình, anh mau nổ súng, không thể để Giang Khả lại chạy, em cam đoan anh ta sẽ không giết chết Hoắc Vi Vũ, Hoắc Vi Vũ chính là đồng lõa của anh ta."
"Trung tá Thượng, kéo cô ta xuống." Giọng Cố Cảo Đình lạnh lùng.
Trung tá Thượng đi kéo tay Phùng Tri Dao.
Phùng Tri Dao rút súng lục của trung tá Thượng, lui ra phía sau hai bước.
Cô bắt tay thương (súng) nhắm ngay Giang Khả.
Giang Khả cảnh giác nhíu mày.
Tay thương (súng) cô dời đi, nhắm ngay Hoắc Vi Vũ, không chút do dự nổ súng.
Viên đạn lao ra ngoài.
Sự tình đột nhiên, làm cho tất cả mọi người khó lòng phòng bị.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được nguy cơ, đã không còn kịp rồi.
Chân giống như dính trên mặt đất, đều không động đậy, huống chi, cánh tay còn bị Giang Khả kiềm chế.
Hoắc Vi Vũ chỉ cảm thấy trước mắt chớp một bóng ma.
Phịch một tiếng.
Viên đạn ghim vào ót Giang Khả.
Hoắc Vi Vũ mở lớn đôi mắt, nhìn về phía Giang Khả.
Cô không nghĩ tới, anh sẽ ở giây cuối cùng cứu cô.
"Vì cái gì?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu.
"Thực xin lỗi, làm người vô tội bị liên lụy, tôi không nghĩ làm cô bị thương, mong đem đồ vật giao cho Giang Hạo Trần." Giang Khả nhắm hai mắt lại, thân thể mất đi sinh mệnh thật mạnh đè ở trên người Hoắc Vi Vũ.
Cô căn bản chống đỡ không được thể trọng của anh, chỉ có thể đỡ Giang Khả ngồi xuống.
Máu tươi theo nước mưa chảy xuống, nhiễm đỏ quần áo bọn họ.
vẫn là lần đầu tiên Hoắc Vi Vũ nhìn thấy có người chết ở trước mặt cô.
một giây trước, rõ ràng người sắp chết chính là cô.
Phùng Tri Dao hiển nhiên hướng tới cô nổ súng.
Hoắc Vi Vũ không thể tưởng tượng nhìn về phía Phùng Tri Dao, trong mắt hồng nhuận vài phần.
"Cảo Đình, anh thấy chưa, nếu cô ta và Giang Khả không có quan hệ, Giang Khả vì cái gì hy sinh bản thân cứu cô ta." Phùng Tri Dao kích động nói.
Cố Cảo Đình trở tay một cái tát trên mặt Phùng Tri Dao.
Phùng Tri Dao té ngã trên đất.
ánh mắt chim ưng muốn đem cô ta trực tiếp lăng trì. "em rất may mắn là cô ta không chết, nếu không, anh đem em chôn cùng."
Phùng Tri Dao bụm mặt, kích động nói: "anh vì cái gì không tin em? Cô ta và Giang Khả chính là một bọn, cho nên thương tổn Minh Nặc, vừa rồi anh cũng thấy rồi, Hoắc Vi Vũ chính là gián điệp."
"Ai là gián điệp? Đem cô ta mang đi cho tôi!" Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy có một đoàn người chỉnh tề chạy tới.
Bên tai là tiếng bước chân chỉnh tề, đầu cô chấn động có chút choáng váng.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 201: Vi Vũ , khí phách
- Chương 202: Có cái gì mà cười.
- Chương 203: Hoắc Vi Vũ phát uy, bạn bè gì chứ, xéo đi
- Chương 204: Không chê bẩn sao?
- Chương 205: Rốt cuộc anh muốn gì?
- Chương 206 : Tôi có bệnh, anh dám ngủ với tôi sao ?
- Chương 207 : Tôi nếu không tốt, anh liền trời quang mây tạnh
- Chương 208 : Lại gặp mặt lần nữa
- Chương 209: Một người điên, một người ngốc, triền triền miên miên đến thiên nhai
- Chương 210: Cô ngốc đều không xứng
- Chương 211: Thật dễ nói chuyện,rốt cục đến làm gì?
- Chương 212: Trong lòng của cô còn ai !
- Chương 213: Tư lệnh chuyển bậc thang, chết đi được.
- Chương 214: Ác lai ác báo, đáng đời.
- Chương 215: Tôi nói cái gì chính là cái đó, bá đạo
- Chương 216: Rốt cuộc anh muốn gì?
- Chương 217: Tôi muốn bắt cô, cô bỏ chạy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tôi.
- Chương 218: Người cô đều là của tôi, như thế nào không liên quan tới tôi.
- Chương 219: người khác đối với tôi không tốt, hà tất đối với người giả nhân từ.
- Chương 220 : Nếu không phải có tư lệnh che chở cô, cô sớm đã chết.
- Chương 221: Tư lệnh nhất định sẽ giết anh.
- Chương 222: Anh muốn đánh cược một lần, lâu dài với cô.
- C 223: Đạp trên vàng rực.
- C 224: không có lệnh của tôi, không cho phép....
- C 225: Đánh anh, tôi đau
- C 226: không phải nói tôi làm mì rất khó ăn sao?
- C 227: Buôn dưa lê
- chương 228: Dẫn sói vào nhà, tu hú chiếm tổ
- Chương 229: Đừng đi, ở bên tôi.
- Chương 230: Tôi có thể không chán ghét, chỉ cần cô muốn.
- Chương 231: Yêu nghiệt, thực cốt nhu tình.
- Chương 232: Anh không chê em gầy.
- Chương 233: Dựa vào cô là phụ nữ của tôi.
- Chương 234: Tôi đâu có khi dễ cô.
- Chương 235: Thích không? Xấu bụng
- Chương 236: Trong lòng rối bời.
- Chương 237: Mùa xuân tới, hoa nở rộ.
- Chương 238: Cười cái gì, khoe răng trắng .
- Chương 239: Bắt được một đôi gian phu dâm phụ.
- Chương 240: chỉ có người phụ nữ của tôi mới có thể vì tôi làm chủ.
- Chương 241: Tôi cho cô khi dễ lại.
- Chương 242: Không nỡ cắn anh??
- Chương 243: Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
- Chương 244: Cái gọi là tình cảm, đã tiêu tan ngay cả cặn cũng không còn
- Chương 245: Tiểu tiện nhân, tôi xem cô chết như thế nào
- Chương 246: Bi kịch, ai xui xẻo như vậy??
- Chương 247: Không biết xấu hổ, vì sao cô có thể ghê tởm như vậy.
- Chương 248: Con thú bị vây ép thức tỉnh.
- Chương 249: Chân tướng rõ ràng, ngược chết cặn bã.
- Chương 250: Hoắc Vi Vũ, cô tự do
- Chương 251: Vì sống vì chết vì không còn trói buộc.
- Chương 252: Anh... muốn như thế nào? Hắc hắc
- Chương 253: Cô tức giận à, hắc hắc
- Chương 254: Không phải người, thì là cái gì?
- Chương 255: Đa tình,vô tình, buồn bực.
- Chương 256: Cố Cảo Đình,anh thích tôi sao
- Chương 257: Tới rồi không được đi, ở bên tôi
- Chương 258: Bà cô phát uy.
- Chương 259: Tư lệnh yêu cô hai mươi mấy năm.
- Chương 260: Anh chỉ vì cô tới .
- Chương 261: Đoạt lại cô, hắc hắc hắc
- Chương 262: Loại bên trên con của bọn hắn.
- Chương 263: Ai cũng không chạy khỏi lòng bàn tay của tư lệnh.
- Chương 264: Xuân Giang thuỷ noãn cố tiên tri.
- Chương 265: Tư lệnh anh quá xấu rồi, ha ha
- Chương 266: Nghe nói cô thích tôi ?
- Chương 267: Tôi cho phép cô thích tôi
- Chương 268: Giúp tôi? Tim đập thật nhanh.
- Chương 269: Biểu hiện tốt.
- Chương 270: Hồi tâm chuyển ý có bao nhiêu khó.
- Chương 271
- Chương 272: Ta sẽ cho ngươi là người nhà của ngươi cho ta chôn cùng.
- Chương 273: Cô rất phù hợp khẩu vị của tôi.
- Chương 274: Yêu , muốn, lưỡng tình tương duyệt
- Chương 275: Không ai địch nổi, đồng bọn khiếp sợ
- Chương 276: Lạnh lẽo an toàn, hoa mai trong tuyết đồng bọn khiếp sợ
- Chương 277: có bản lĩnh chơi, tôi liền phụng bồi.
- Chương 278: Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang.
- Chương 279: Xem náo nhiệt không quên việc lớn.
- Chương 280: Cô là đần độn sao, đần độn sao, đần độn sao.
- Chương 281: Còn tức giận phải không? Em là đoá hoa trong lòng anh.
- Chương 282: Nhu tình giống như nước.
- Chương 283: Tâm tùy ý động, nguyện ý mở rộng.
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
- Chương 367
- Chương 368
- Chương 369
- Chương 370
- Chương 371
- Chương 372
- Chương 373
- Chương 374
- Chương 375
- Chương 376
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
- Chương 383
- Chương 384
- Chương 385
- Chương 386
- Chương 387
- Chương 388
- Chương 389
- Chương 390
- Chương 391
- Chương 392
- Chương 393
- Chương 394
- Chương 395
- Chương 396
- Chương 397
- Chương 398
- Chương 399
- Chương 400