517. Không có yêu hơn, chỉ có yêu nhất
Diệm Thiên Ngạo vừa nghe xong, nụ cười cứng lại ở khóe miệng, kinh ngạc hỏi: "Ai nói huyết quả có độc?"
Trực giác nói cho tôi biết, lão già có gì đó không đúng lắm. Tôi hơi sợ hãi đứng dậy muốn đi, nhưng hai chân mất hết sức lực, ngã nhào xuống đất. Diệm Thiên Ngạo nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi. Tôi ngửi được khí tức trên người anh, cơ thể lại càng khô nóng. Tôi thử đẩy anh ra, nói: " Anh rốt cuộc muốn thế nào? Diệm Thiên Ngạo, anh còn có bao nhiêu khuôn mặt chưa để tôi thấy, hôm nay lấy hết ra đi!" Diệm Thiên Ngạo sững sờ ở đó, giống như suy nghĩ lời của tôi. Lúc này, tôi lảo đảo nghiêng ngả đi ra cửa, muốn mở cửa ra, nhưng làm sao cũng không mở được. Anh bước nhanh đến, ôm lấy tôi đi về phía giường ngủ, tôi đẩy anh ra hung dữ nói: " Anh muốn làm gì, mau buông ra!" Anh không để ý đến tôi, cúi đầu hôn tôi. Tôi bị anh dọa không nhẹ, sợ anh trước khi muốn giết tôi bằng thuốc độc còn muốn làm tình với tôi một lần. Nhưng kỳ quái là, chỗ bị đôi môi anh chạm tới giống như bị châm lửa, đốt đến nóng rực! Dục vọng ẩn sâu trong cơ thể bị dẫn ra. Tôi giống như có khao khát và xung động không rõ, loại cảm giác này rất kỳ quái, theo đầu ngón tay anh đến từng chỗ trên cơ thể, tôi mẫn cảm đến không ngừng run rẩy. Đột nhiên, tôi nghĩ đến điều gì đó, trái tim chìm xuống đáy vực: " Thì, thì ra anh là người như vậy." Diệm Thiên Ngạo nhếch khóe miệng, xoa mạnh bộ ngực tôi nói: " Ta cũng không ngờ, ta và người phụ nữ của ta viên phòng lại cần phải dùng kế hạ thuốc mới có thể làm được." Cái này, đầu óc tôi không kịp suy nghĩ, hạ thuốc, dùng kế, viên phòng? Huyết quả không phải là thuốc độc? Đó là...... Thoáng cái cả người tôi đều bối rối, cũng không biết rõ tình huống hiện tại nữa! Vừa rồi anh ở trên điện nghe hý khúc, bây giờ lại chạy vào phòng làm thế này, rốt cuộc anh có ý đây? Ha! Chẳng lẽ bầu rượu này là chuẩn bị cho con hát đó sao? Nếu không tại sao khi anh bước vào trông thấy tôi lại kinh ngạc như vậy? Hình như không hề nghĩ đến việc tôi sẽ trở về. Tất cả tủi thân xông lên đầu, tôi đẩy anh ra nói: " Đừng đụng vào tôi!" Động tác Diệm Thiên Ngạo dừng lại. Anh ngồi dậy, quần áo trên người xốc xếch. Tôi đứng dậy dựa vào đầu giường nhìn anh, anh cũng nhìn tôi! Cả hai cùng ngưng mắt nhìn, trong lòng tôi hơi rối loạn! Nghĩ rằng anh lại muốn chơi trò gì thì anh lại kìm nén cắn cánh môi, khiến tôi không giải thích nổi. Không bao lâu, dược tính của huyết quả lại xông lên, những nơi bị lão già chạm qua đều cảm giác như có kiến bò qua, vừa ngứa vừa nóng. Tôi dựa sát lại thở phì phò. Lúc này, lão già lại hỏi: " Thế nào rồi?" " Anh nói đi? Anh luôn làm phụ nữ bằng cách này sao?" Diệm Thiên Ngạo nhíu mày nói: " Không có, chỉ dùng với em thôi! Huyết quả cũng là được người ta cho!" Tôi lầm bầm hai tiếng, tức giận hỏi: "Ai cho anh? Bà đây giết nó!" Diệm Thiên Ngạo ho khan, nghiêng đầu qua chỗ khác nói: " Em để ý ai cho làm gì!" Tôi tức giận muốn ngất xỉu. Nói thật là thuốc này hiệu quả rất mạnh, tôi sắp không nhịn nổi nữa, anh lại ngồi đó như không có chuyện gì. Tôi cắn môi, đạp anh một cước, anh ngây người ừ một tiếng. Cố ý, chắc chắn là cố ý! Tôi hít sâu một hơi, đỏ mặt nói: " Ừ cái rắm! Còn không mau lại đây, muốn thấy tôi chết à?" Anh a một tiếng mới phản ứng kịp, nhào lên như thú hoang, ôm lấy tôi cắn xé đôi môi. Trong nháy mắt được anh ôm lấy, tôi như tìm được nơi phát tiết, kéo vạt áo của anh, cởi quần áo anh ra, vuốt ve tấm lưng trơn bóng của anh. Diệm Thiên Ngạo cũng không thua kém, hai ba cái liền cởi sạch quần áo của tôi, ôm tôi nói: " Trở về đi, ở nhân gian ta sẽ sai người trông coi cẩn thận." Nhân lúc còn giữ được ý thức, tôi lập tức bác bỏ nói: " Không cần, tôi muốn đi." Diệm Thiên Ngạo ừ một tiếng, buông lỏng tay rời đi: " Thật sự muốn đi sao?" Tôi phẫn hận nhìn anh nói: " Anh làm gì thế? Nhanh lên một chút đi!" Diệm Thiên Ngạo nhìn hai chân thon nhỏ quấn trên hông anh, cố ý trêu chọc tôi nói: " Không làm nữa! Nếu em không đồng ý, ta sẽ để em ở đây một mình!" Ghê tởm! Không ngờ anh lại chơi xấu! Tuy nói thiên hạ độc nhất là lòng dạ đàn bà, rõ ràng là không độc không phải trượng phu! Anh gài bẫy tôi chính là vì muốn tôi ở lại quỷ giới, không biết xấu hổ. Trước đây anh sẽ không làm những chuyện xấu như thế này, những thứ này là ai dạy anh? Nhất định là cái người đã cho anh huyết quả kia. Tôi nghĩ phải hỏi anh đến cùng, tuyệt đối không thể khuất phục như thế. Nhưng anh không ngừng trêu chọc tôi, xoa nắn không nặng không nhẹ, khiến tôi thật sự chịu không nổi, dứt khoát xoay người đè anh xuống giường. Lão già bên ngoài nhìn có vẻ thờ ơ, trên thực tế nơi nào đó đã sôi sục, phỏng chừng cũng không nhịn được nữa. Xoay người đè anh xuống đã khiến tôi hao tổn hết sức lực, tôi dựa vào người anh thở phì phò, căn bản không làm được gì khác nữa. Lúc này anh xoa xoa thắt lưng tôi, hỏi: " Có đồng ý hay không đây?" Tôi nhắm mắt nói: " Tôi không đồng ý thì anh sẽ rời đi sao? Anh thực sự có thể nhịn sao?" Diệm Thiên Ngạo tà mị cười rộ lên: " Có thể! Nhưng mà, em có thể sao?" Coi như anh giỏi! Tôi cắn răng nói: " Được, tôi đồng ý!" Vừa dứt lời, anh giữ chặt thắt lưng tôi, xoay người đè tôi xuống, đẩy hai chân tôi ra, xông vào cơ thể tôi! Một loạt động tác lưu loát liền mạch khiến tôi căn bản không kịp phản ứng. Hơn nữa do tác dụng của huyết quả, tôi không hề kiêng kỵ kêu thành tiếng! Tôi đã không nhớ nổi mình đã làm bao nhiêu lần rồi, cũng không nhớ được mình ngất đi khi nào. Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Diệm Thiên Ngạo vẫn đang nằm bên cạnh tôi. Nhìn khuôn mặt đó, tôi vừa yêu vừa hận, lại muốn đánh anh một trận, nhưng lại không ra tay được, không nỡ! Tôi không thể làm gì khác hơn là làm bộ đánh vào mặt anh, rốt cuộc cũng trả thù được chuyện tốt mà anh làm. Diệm Thiên Ngạo nắm tay tôi hỏi: " Cảm thấy thế nào?" Tôi hừ một tiếng, dịch chuyển cơ thể, nhưng xương cốt toàn thân như bị phá hủy, đau nhức muốn chết: " Anh nói xem! Tỉnh rồi đúng không, vậy nói cho tôi biết, ai cho anh thuốc, ai đề ra chủ ý này cho anh, thứ cặn bã kia là ai?" Anh không để ý đến tôi, chỉ dụi dụi cổ tôi nói: " Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi!" Muốn ngủ, cho ngủ sao? Tôi không để anh yên, quấy rầy anh nói: " Không cho ngủ! Không phải anh muốn cưới thiếp sao? Dẫn con hát kia đến cho tôi xem xem." " Chậc chậc chậc, cơn giận lớn nhỉ? Ta không lấy!" Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không không, cưới một người đi, tôi rất bình tĩnh!" " Ta không tin, phụ nữ đều nói một đằng nghĩ một nẻo!" Tôi thay đổi tư thế ngủ, duỗi chân một cái, hình như đạp trúng chỗ nào đó, liền nghe được tiếng người nào đó hít vào. Tôi cảm giác không khí xung quanh đều yên tĩnh lại, nhất là nhiệt độ nóng rực ở chỗ chân tôi đạp phải. Tôi lập tức nghĩ đến trận điên cuồng tối qua, trái tim cũng lớn dần lên. Tôi theo bản năng dịch dịch trên giường, cố gắng cách xa anh một chút. Kết quả anh vừa ra tay đã túm được tôi kéo lại, cảm giác nơi sôi sục nào đó đang cọ tới cọ lui dưới người tôi. Tôi chỉ muốn tìm lý do rời đi, anh không vui nâng chân tôi lên. Tôi nắm chặt ga giường, vùi đầu vào gối đầu, thở hổn hển hỏi: "Chết tiệt, sao anh lắm tinh lực thế hả? Giày vò cả một đêm rồi, anh không mệt sao?" Lão già vừa động thân vừa nói: " Việc thích thú như thế làm sao có thể mệt được. Nếu ta mệt mỏi, như vậy chắc chắn là không yêu em rồi." Đáp án này đã xoa dịu tôi: " Anh, an yêu tôi sao?" Lão già nở nụ cười, cúi người càng dùng thêm sức chạy nước rút, đâm tôi thét chói tai liên tục, nhưng anh lại nghiêm túc nói bên tai tôi: " Yêu!" Tôi vốn nghĩ thuận theo để hỏi anh chuyện này, giữa tôi và Chung Nhược Hy, anh yêu người nào hơn, nhưng có thể tưởng tượng được, hỏi như thế không tốt lắm, có hơi giống như gây sự, cho nên đành nhịn xuống. Cũng không nghĩ rằng dường như anh nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nói: " Ta chưa bao giờ yêu Chung Nhược Hy giống như yêu em."
Trực giác nói cho tôi biết, lão già có gì đó không đúng lắm. Tôi hơi sợ hãi đứng dậy muốn đi, nhưng hai chân mất hết sức lực, ngã nhào xuống đất. Diệm Thiên Ngạo nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi. Tôi ngửi được khí tức trên người anh, cơ thể lại càng khô nóng. Tôi thử đẩy anh ra, nói: " Anh rốt cuộc muốn thế nào? Diệm Thiên Ngạo, anh còn có bao nhiêu khuôn mặt chưa để tôi thấy, hôm nay lấy hết ra đi!" Diệm Thiên Ngạo sững sờ ở đó, giống như suy nghĩ lời của tôi. Lúc này, tôi lảo đảo nghiêng ngả đi ra cửa, muốn mở cửa ra, nhưng làm sao cũng không mở được. Anh bước nhanh đến, ôm lấy tôi đi về phía giường ngủ, tôi đẩy anh ra hung dữ nói: " Anh muốn làm gì, mau buông ra!" Anh không để ý đến tôi, cúi đầu hôn tôi. Tôi bị anh dọa không nhẹ, sợ anh trước khi muốn giết tôi bằng thuốc độc còn muốn làm tình với tôi một lần. Nhưng kỳ quái là, chỗ bị đôi môi anh chạm tới giống như bị châm lửa, đốt đến nóng rực! Dục vọng ẩn sâu trong cơ thể bị dẫn ra. Tôi giống như có khao khát và xung động không rõ, loại cảm giác này rất kỳ quái, theo đầu ngón tay anh đến từng chỗ trên cơ thể, tôi mẫn cảm đến không ngừng run rẩy. Đột nhiên, tôi nghĩ đến điều gì đó, trái tim chìm xuống đáy vực: " Thì, thì ra anh là người như vậy." Diệm Thiên Ngạo nhếch khóe miệng, xoa mạnh bộ ngực tôi nói: " Ta cũng không ngờ, ta và người phụ nữ của ta viên phòng lại cần phải dùng kế hạ thuốc mới có thể làm được." Cái này, đầu óc tôi không kịp suy nghĩ, hạ thuốc, dùng kế, viên phòng? Huyết quả không phải là thuốc độc? Đó là...... Thoáng cái cả người tôi đều bối rối, cũng không biết rõ tình huống hiện tại nữa! Vừa rồi anh ở trên điện nghe hý khúc, bây giờ lại chạy vào phòng làm thế này, rốt cuộc anh có ý đây? Ha! Chẳng lẽ bầu rượu này là chuẩn bị cho con hát đó sao? Nếu không tại sao khi anh bước vào trông thấy tôi lại kinh ngạc như vậy? Hình như không hề nghĩ đến việc tôi sẽ trở về. Tất cả tủi thân xông lên đầu, tôi đẩy anh ra nói: " Đừng đụng vào tôi!" Động tác Diệm Thiên Ngạo dừng lại. Anh ngồi dậy, quần áo trên người xốc xếch. Tôi đứng dậy dựa vào đầu giường nhìn anh, anh cũng nhìn tôi! Cả hai cùng ngưng mắt nhìn, trong lòng tôi hơi rối loạn! Nghĩ rằng anh lại muốn chơi trò gì thì anh lại kìm nén cắn cánh môi, khiến tôi không giải thích nổi. Không bao lâu, dược tính của huyết quả lại xông lên, những nơi bị lão già chạm qua đều cảm giác như có kiến bò qua, vừa ngứa vừa nóng. Tôi dựa sát lại thở phì phò. Lúc này, lão già lại hỏi: " Thế nào rồi?" " Anh nói đi? Anh luôn làm phụ nữ bằng cách này sao?" Diệm Thiên Ngạo nhíu mày nói: " Không có, chỉ dùng với em thôi! Huyết quả cũng là được người ta cho!" Tôi lầm bầm hai tiếng, tức giận hỏi: "Ai cho anh? Bà đây giết nó!" Diệm Thiên Ngạo ho khan, nghiêng đầu qua chỗ khác nói: " Em để ý ai cho làm gì!" Tôi tức giận muốn ngất xỉu. Nói thật là thuốc này hiệu quả rất mạnh, tôi sắp không nhịn nổi nữa, anh lại ngồi đó như không có chuyện gì. Tôi cắn môi, đạp anh một cước, anh ngây người ừ một tiếng. Cố ý, chắc chắn là cố ý! Tôi hít sâu một hơi, đỏ mặt nói: " Ừ cái rắm! Còn không mau lại đây, muốn thấy tôi chết à?" Anh a một tiếng mới phản ứng kịp, nhào lên như thú hoang, ôm lấy tôi cắn xé đôi môi. Trong nháy mắt được anh ôm lấy, tôi như tìm được nơi phát tiết, kéo vạt áo của anh, cởi quần áo anh ra, vuốt ve tấm lưng trơn bóng của anh. Diệm Thiên Ngạo cũng không thua kém, hai ba cái liền cởi sạch quần áo của tôi, ôm tôi nói: " Trở về đi, ở nhân gian ta sẽ sai người trông coi cẩn thận." Nhân lúc còn giữ được ý thức, tôi lập tức bác bỏ nói: " Không cần, tôi muốn đi." Diệm Thiên Ngạo ừ một tiếng, buông lỏng tay rời đi: " Thật sự muốn đi sao?" Tôi phẫn hận nhìn anh nói: " Anh làm gì thế? Nhanh lên một chút đi!" Diệm Thiên Ngạo nhìn hai chân thon nhỏ quấn trên hông anh, cố ý trêu chọc tôi nói: " Không làm nữa! Nếu em không đồng ý, ta sẽ để em ở đây một mình!" Ghê tởm! Không ngờ anh lại chơi xấu! Tuy nói thiên hạ độc nhất là lòng dạ đàn bà, rõ ràng là không độc không phải trượng phu! Anh gài bẫy tôi chính là vì muốn tôi ở lại quỷ giới, không biết xấu hổ. Trước đây anh sẽ không làm những chuyện xấu như thế này, những thứ này là ai dạy anh? Nhất định là cái người đã cho anh huyết quả kia. Tôi nghĩ phải hỏi anh đến cùng, tuyệt đối không thể khuất phục như thế. Nhưng anh không ngừng trêu chọc tôi, xoa nắn không nặng không nhẹ, khiến tôi thật sự chịu không nổi, dứt khoát xoay người đè anh xuống giường. Lão già bên ngoài nhìn có vẻ thờ ơ, trên thực tế nơi nào đó đã sôi sục, phỏng chừng cũng không nhịn được nữa. Xoay người đè anh xuống đã khiến tôi hao tổn hết sức lực, tôi dựa vào người anh thở phì phò, căn bản không làm được gì khác nữa. Lúc này anh xoa xoa thắt lưng tôi, hỏi: " Có đồng ý hay không đây?" Tôi nhắm mắt nói: " Tôi không đồng ý thì anh sẽ rời đi sao? Anh thực sự có thể nhịn sao?" Diệm Thiên Ngạo tà mị cười rộ lên: " Có thể! Nhưng mà, em có thể sao?" Coi như anh giỏi! Tôi cắn răng nói: " Được, tôi đồng ý!" Vừa dứt lời, anh giữ chặt thắt lưng tôi, xoay người đè tôi xuống, đẩy hai chân tôi ra, xông vào cơ thể tôi! Một loạt động tác lưu loát liền mạch khiến tôi căn bản không kịp phản ứng. Hơn nữa do tác dụng của huyết quả, tôi không hề kiêng kỵ kêu thành tiếng! Tôi đã không nhớ nổi mình đã làm bao nhiêu lần rồi, cũng không nhớ được mình ngất đi khi nào. Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Diệm Thiên Ngạo vẫn đang nằm bên cạnh tôi. Nhìn khuôn mặt đó, tôi vừa yêu vừa hận, lại muốn đánh anh một trận, nhưng lại không ra tay được, không nỡ! Tôi không thể làm gì khác hơn là làm bộ đánh vào mặt anh, rốt cuộc cũng trả thù được chuyện tốt mà anh làm. Diệm Thiên Ngạo nắm tay tôi hỏi: " Cảm thấy thế nào?" Tôi hừ một tiếng, dịch chuyển cơ thể, nhưng xương cốt toàn thân như bị phá hủy, đau nhức muốn chết: " Anh nói xem! Tỉnh rồi đúng không, vậy nói cho tôi biết, ai cho anh thuốc, ai đề ra chủ ý này cho anh, thứ cặn bã kia là ai?" Anh không để ý đến tôi, chỉ dụi dụi cổ tôi nói: " Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi!" Muốn ngủ, cho ngủ sao? Tôi không để anh yên, quấy rầy anh nói: " Không cho ngủ! Không phải anh muốn cưới thiếp sao? Dẫn con hát kia đến cho tôi xem xem." " Chậc chậc chậc, cơn giận lớn nhỉ? Ta không lấy!" Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không không, cưới một người đi, tôi rất bình tĩnh!" " Ta không tin, phụ nữ đều nói một đằng nghĩ một nẻo!" Tôi thay đổi tư thế ngủ, duỗi chân một cái, hình như đạp trúng chỗ nào đó, liền nghe được tiếng người nào đó hít vào. Tôi cảm giác không khí xung quanh đều yên tĩnh lại, nhất là nhiệt độ nóng rực ở chỗ chân tôi đạp phải. Tôi lập tức nghĩ đến trận điên cuồng tối qua, trái tim cũng lớn dần lên. Tôi theo bản năng dịch dịch trên giường, cố gắng cách xa anh một chút. Kết quả anh vừa ra tay đã túm được tôi kéo lại, cảm giác nơi sôi sục nào đó đang cọ tới cọ lui dưới người tôi. Tôi chỉ muốn tìm lý do rời đi, anh không vui nâng chân tôi lên. Tôi nắm chặt ga giường, vùi đầu vào gối đầu, thở hổn hển hỏi: "Chết tiệt, sao anh lắm tinh lực thế hả? Giày vò cả một đêm rồi, anh không mệt sao?" Lão già vừa động thân vừa nói: " Việc thích thú như thế làm sao có thể mệt được. Nếu ta mệt mỏi, như vậy chắc chắn là không yêu em rồi." Đáp án này đã xoa dịu tôi: " Anh, an yêu tôi sao?" Lão già nở nụ cười, cúi người càng dùng thêm sức chạy nước rút, đâm tôi thét chói tai liên tục, nhưng anh lại nghiêm túc nói bên tai tôi: " Yêu!" Tôi vốn nghĩ thuận theo để hỏi anh chuyện này, giữa tôi và Chung Nhược Hy, anh yêu người nào hơn, nhưng có thể tưởng tượng được, hỏi như thế không tốt lắm, có hơi giống như gây sự, cho nên đành nhịn xuống. Cũng không nghĩ rằng dường như anh nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nói: " Ta chưa bao giờ yêu Chung Nhược Hy giống như yêu em."
loading...
Danh sách chương:
- 319. Oan có đầu, nợ có chủ
- 320. Xoay ngược tình thế
- 321. Cảnh xuân đầy mặt
- 322
- 323. Chín người con chín cái mạng
- 324. Bướm mê
- 325. Khăng khăng không nói cho em
- 326. Gây chuyện không ngại lớn
- 327. Mạng không phải dùng để lãng phí
- 328. Mắt cô bị mù sao
- 329. Có nhân có quả
- 330. Nam nữ khác biệt
- 331. Tôi sắp sinh rồi
- 332. Sinh mệnh ra đời
- 333. Chết đi sống lại
- 334. Đến thêm lần nữa
- 335. Kẻ ngốc đánh cược
- 336. Âm hồn không tan
- 337. Giao dịch
- 338. Không phát điên lên nữa thì xong rồi
- 339. Bởi vì tôi là thần
- 340. Cuối cùng cũng quay về lúc ban đầu
- 341. Tôi muốn giấy ly hôn
- 342. Khổ nhục kế
- 343. Hủy dung
- 344. Không thể tiếp tục nữa
- 345. Mưa đỏ
- 346. Chuyện không nên nhớ
- 347. Đàn ông đưa đến cửa
- 348. Tờ giấy vụn
- 349. Thuyết phục
- 350. Lệ quỷ bỏ trốn
- 351. Anh đánh phụ nữ
- 352. Bắt cóc
- 353. Song tu
- 354. Mồi nhử
- 355. Tôi xấu mà anh còn cần
- 356. Tôi không phục
- 357. Tôi thắng các anh chết
- 358. Thỏ không ăn cỏ gần hang
- 359. Anh cũng không ngốc
- 360. Càng sống càng không có tiền đồ
- 361. Tôi rất lúng túng
- 362. Mang hồn cộng sinh
- 363. Chán ghét cần lý do à?
- 364. Trách tôi quá ngây thơ
- 365. Bảy phách huyền hồn
- 366. Đắm chìm hoàn mỹ
- 367. Nghĩ xong hãy làm
- 368. Luôn chú ý tới con
- 369. Muốn chết cũng không phải do cô quyết định
- 370. Thời buổi rối loạn
- 371. Tưởng kế tựu kế
- 372. Bí mật của Thanh Cơ
- 373. Chân trời góc bể
- 374. Đứa bé lông dài
- 375. Không nghe lời là đánh mông
- 376. Không phải là độc nhất vô nhị
- 377. Trói em ở bên người
- 378. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, tôi vẫn luôn cần cô
- 379. Lần này thật sự phải buông tay rồi
- 380. Tội ác đến từ trái tim
- 381. Anh ta thay tôi đưa ra quyết định
- 382. Đồ xấu xí
- 383. Thêm chút đầu óc
- 384. Hai thế giới
- 385. Buông tay
- 386. Cởi quần áo ra xem
- 387. Quẻ này không phải quẻ kia
- 388. Ba ngày khai đàn
- 389. Sát tinh
- 390.Vì sao rơi xuống
- 391. Ai thua phải gọi cha
- 392. Người chết là an toàn nhất
- 393. Đặt tên
- 394. Chồng già và vợ già
- 395. Chồng tha cho tôi đi mà
- 396. Không đánh thì không thành tài
- 397. Làm mẹ không dễ
- 398. Dính đầy máu tươi
- 399. Lời tâm tình cảm động nhất
- 400. Uổng công cứu tiểu nhân
- 401. Quỷ giới thất thủ
- 402. Kính nước
- 403. Anh quá đáng rồi
- 404. Đi đến bước đường cùng
- 405. Cỗ máy giết người
- 406. Trận chiến cuối cùng
- 407. Quấn lấy không tha
- 408. Không phải hắn chết thì là ta chết
- 409. Giác ngộ trước khi chết
- 410. Phá chuông
- 411. Tẩu hỏa nhập ma
- 412. Hắc hóa
- 413. Quá khứ của Tinh Hàn
- 414. Sự thật luôn tàn nhẫn
- 415. Chết là một loại giải thoát
- 406. Không hết hy vọng
- 417. Phụ nữ không nên giữ lại
- 418. Giấc mơ hư ảo
- 419. Khó mà đoán được
- 420. Nói thật quá khó
- 421. Muốn tôi tái giá
- 422. Dọa chết người không đền mạng
- 423. Cùng cảnh không cùng mệnh
- 424. Gặp chuyện trên phố
- 425. Làm người phải cảm ơn
- 426. Trở lại nhân giới
- 427. Người trộm ngọc của tôi
- 428. Thượng thượng đẳng
- 429. Thì ra là hắn
- 430. Nguyên thần tan hết
- 431. Trở về nhà
- 432. Con người đều ích kỷ
- 433. Thôn chó dữ
- 434. Khai trai
- 435. Thầy dạy không nghiêm
- 436. Phong ấn
- 437. Rồng ngâm trở về
- 438. Tuổi kết hôn
- 439. Vai vế thấp
- 440. Giết người diệt khẩu
- 441. Mượn xác
- 442. Chạy tội
- 443. Nguyên thần nguyên mẫu
- 444. Người gây sự
- 445. Có động thiên khác
- 446. Công và tư
- 447. Mai mối
- 448. Một khoảng thời gian qua lại
- 449. Chạm không được
- 450. Vạch trần
- 451. Diễn xuất
- 452. Thế hôn
- 453. Không giết cũng không tha
- 454. Thì ra anh có đam mê này
- 455. Có em đủ rồi
- 456. Bù vào chỗ trống
- 457. Tạo người
- 458. Bởi vì yêu thành hận
- 459. Bắt được anh tới tay
- 460. Linh tộc
- 461. Khó được khi hồ đồ
- 462. Diễn đủ phần
- 463. Dùng cả tính mạng để che giấu bí mật
- 464. Dùng cái chết để đổi lấy hòa bình
- 465. Cô gái mặc đồ đỏ
- 466. Vợ quỷ
- 467. Chuyện làm ăn này nhất định khó thực hiện
- 468. Quay về quá khứ
- 469. Nhìn đàn ông tranh cãi
- 470. Chó khôn không cản đường
- 471. Lấy lại kí ức
- 472. Để vi phu nói thầm
- 473. Người chế tạo
- 474. Phu nhân, chúng ta tâm sự nhé
- 475 + 476
- 477. Yên Vũ Hề
- 478. Bí mật chôn giấu
- 479 + 480
- 481. Vạch trần
- 482. Người thân trở thành kẻ thù
- 483. Náo loạn một trận
- 484. Hai người thượng đế
- 485. Nơi thu giữ linh thể
- 486. Tôi lại mang thai rồi
- 487. Mang thai lần hai
- 488. Bắt cóc
- 489 + 490
- 491. Nhận lỗi
- 492. Không như ý muốn
- 493. Việc này không vội được
- 494. Thời cơ chưa đến
- 495. Vi phu giống phụ nữ
- 496. Cơ thể thuần dương
- 497. Xem phong thủy
- 498. Mất hết mặt mũi
- 499. Hoa nở khắp nơi trên mặt đất
- 500. Cướp người
- 501. Đính hôn
- 502. Gài bẫy người
- 503. Mất trí nhớ
- 504. Thăm dò đến cùng
- 505. Buông bỏ lời nói tàn nhẫn
- 506. Kẻ xâm nhập
- 507. Chỉ nhìn mà không dùng
- 508. Ngủ đàng hoàng với ta một lần
- Chương 509. Đều là phụ nữ, ngại cái gì
- 510. Thuyết phục
- 511. Bị lừa dối
- 512. Số tuổi là bí mật
- 513. Làm trinh thám tạm thời
- 514. Là tôi đã nghĩ đơn giản
- 515. Hết thời hạn ba tháng
- 516. Huyết quả
- 517. Không có yêu hơn, chỉ có yêu nhất
- 518. Gặp lại bạn bè
- 519. Người đàn ông mặc đồ đen là ai
- 520. Xuất binh
- 512. Kết quả cuối cùng