499. Hoa nở khắp nơi trên mặt đất
Tôi hiểu rõ mình không thể dễ dàng làm cho anh sửa lại quan điểm và thói quen trước đây, nữa là lão cổ hủ như anh. Tôi chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, chứ không thật sự ép anh. Thật ra vừa rồi anh nắm tay tôi đi trên đường, trong lòng tôi vẫn thấy rất ấm áp. Theo tôi thấy, anh coi trong tôi hơn những chuyện khác, cho dù anh không quen nhưng vẫn thỏa mãn yêu cầu của tôi.
Nhớ lại lúc mới bắt đầu, tôi không dám đối xử với anh như vậy, nhưng bây giờ chúng tôi đã trải qua một thời gian cọ xát, anh thay đổi, tôi cũng thay đổi, cùng đi mới biết con đường đó có thích hợp hay không. Chúng tôi đi một lúc, đột nhiên cây khô đều đâm chồi, mặt đất mọc ra cỏ xanh và hoa tươi. Tôi biết rõ đây là pháp thuật, mà không phải là môi trường của Minh giới thật sự thay đổi. Không bao lâu, cả rừng cây đều là một màu xanh làm tôi cũng không đành lòng tiếp tục đi về phía trước, chỉ lo cho những hoa cỏ này. Tên chết tiệt liếc nhìn tôi nói: "Là Thiên Hựu. Đi thôi, chúng ta qua xem thử con lại đang giở trò quỷ gì." Tên chết tiệt nói không sai, mùi nồng đậm này là từ trên người Thiên Hựu tỏa ra. Không ngờ nó tự nhiên lại rảnh rỗi tới mức chạy đến đây, còn biến cả cánh rừng thành như vậy. Khi chúng tôi theo mùi của thằng bé tới gần, đột nhiên dường như nghe được giọng nói của những người phụ nữ khác: "Trời ơi, Thiếu Quỷ Chủ thật lợi hại, đã biến nơi đây trở nên đẹp như vậy." Tôi lập tức nhíu mày, tôi nghe được rõ ràng mình không quen với giọng nói của những người phụ nữ này. Không ngờ thằng nhóc thối Thiên Hựu này lại có EQ rất cao, chạy tới đây tán gái. Hai chúng tôi trốn ở phía sau cái cây lén nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy Bạch Vô Thường đứng ở một bên Thiên Hựu. Bên kia là một người phụ nữ tôi không quen. Người phụ nữ kia có gương mặt trái xoan, đôi mắt xếch hẹp dài, mái tóc đen bóng để xõa tới thắt lưng. Dáng người thướt, trên người mặc một chiếc váy dài bằng lụa mỏng, nhìn giống Tiên nhi vậy. Ban đầu tôi còn có tính toán khả năng giữa Bạch Vô Thường cùng với Thiên Hựu, nhưng nhìn thế này thì 80% là không được rồi. Ngay trước mặt Bạch Vô Thường mà Thiên Hựu lại dám tán cô gái khác, thật quá đáng. Tôi nhìn về phía Bạch Vô Thường, có thể nhìn ra được rõ ràng tâm trạng của cô ấy bây giờ không tốt lắm nhưng vẫn đứng yên ở bên cạnh, không có bất kỳ biểu hiện nào. Tôi đột nhiên nghe được giọng nói của Thiên Hựu: "Bạch Vô Thường, em còn nhớ rõ lần trước em nói, nếu có một ngày khắp nơi trên mặt đất của Minh giới cũng có thể phủ đầy cỏ xanh, khắp núi đồi đều là hoa tươi thì tốt biết bao? Thế nào? Em không biết vì lời này của em mà tôi phải tốn thời gian rất dài mới học giỏi pháp thuật này à?" Nhưng Bạch Vô Thường lại cúi thấp đầu, cho nên tôi không có cách nào nhìn thấy rõ nét mặt của cô ấy lúc này, chỉ nghe cô ấy mở miệng nói: "Thiếu Quỷ Chủ thông minh như vậy, Pháp thuật này chắc chắn sẽ không làm khó được ngài... Chỉ Thiếu Quỷ Chủ không cần phải vì một câu nói thuận miệng của thuộc hạ mà bỏ lỡ thời gian của mình đi làm những chuyện vặt không cần thiết..." Tôi lập tức chán nản. Trời ơi rốt cuộc cô gái này làm sao nào? Tới lúc này còn suy nghĩ cho Thiên Hựu. Cô ấy không phải nên làm nũng ra vẻ yểu điệu, khen ngợi và thể hiện mình rất cảm động sao? Lúc này còn thể hiện ra dáng vẻ vợ hiền mẹ tốt của mình làm gì? Cô ấy không phải nên trả lời thật lãng mạn à? Người ung thư não cũng có thể ném ra vài câu trả lời lãng mạn đấy... Thiên Hựu đột nhiên nói: "Lưu Ly thích xem chứng tỏ là cần thiết rồi." Sau khi nói xong, tôi liền nhìn thấy thằng bé tự nhiên khoác tay lên vai người phụ nữ được gọi là Lưu Ly kia. Cho dù ở khoảng cách rất xa nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được Bạch Vô Thường đang run rẩy. Ôi, không ngờ Thiên Hựu đã có niềm vui mới rồi. Sớm biết vậy, tôi đã không cho Bạch Vô Thường tới gần thằng bé. Tôi đột nhiên có cảm giác mình giống như một kẻ có tội. Tôi tức giận lôi tên chết tiệt muốn rời đi. Anh hỏi tôi làm sao, tôi bĩu môi nói: "Lưu Ly kia là ai?" Tên chết tiệt dừng một lát mới nói: "Ta không quen. Sao vậy? Người này rất quan trọng à?" Tôi rất bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên là quan trọng rồi. Bởi vì Bạch Vô Thường thích Thiên Hựu, hơn nữa trước đây Bạch Vô Thường còn thay Tử Diên bái đường với Thiên Hựu. Tôi cũng hi vọng hai người đến với nhau. Nhưng bây giờ xuất hiện người phụ nữ này, Thiên Hựu còn tán gái ở ngay trước mặt Bạch Vô Thường, anh nói xem Bạch Vô Thường phải khó chịu tới mức nào chứ?" Tên chết tiệt khẽ cười và xoa tóc tôi nói: "Vậy không bằng để cho Bạch Vô Thường đi theo em, không cần đi theo Thiên Hựu nữa." Tôi cảm giác trong câu nói của anh có ẩn ý khác, nhưng tôi cũng không có thời gian cân nhắc kỹ. Nếu người Thiên Hựu thích không phải là Bạch Vô Thường, vậy cũng chỉ có thể làm thế. Ít nhất đó là chuyện tốt đối với Bạch Vô Thường, không đến mức khó chịu khi phải ở bên cạnh Thiên Hựu. Nào ngờ khi biết tôi đưa Bạch Vô Thường qua, Thiên Hựu lại tìm tới. Tôi còn đang nói chuyện với Bạch Vô Thường, Thiên Hựu đã đẩy cửa đi vào: "Bà già, sao mẹ lại muốn để Bạch Vô Thường tới bên cạnh mẹ chứ?" Tôi không nói lời nào, chỉ liếc nhìn thằng bé. Ngược lại Bạch Vô Thường hoảng loạn vội vàng giải thích: "Cái đó... Thiếu Quỷ Chủ, không liên quan tới nương nương đâu, là tôi muốn đi qua..." Tôi bất lực khẽ xoa trán. Cô gái này đúng là thích gánh tội. Thiên Hựu chỉ là tiếng sấm to, hạt mưa nhỏ, không dám làm gì tôi. Tôi vỗ vào vai Bạch Vô Thường an ủi: "Cô không cần lo lắng, cô đi xuống trước đi, tôi muốn nói chuyện với nó." Bạch Vô Thường mới vừa đi, Thiên Hựu đã ngồi xuống hỏi: "Mẹ rốt cuộc đang làm gì vậy?" Tôi giả vờ không rõ nói: "Mẹ chẳng làm gì cả. Bạch Vô Thường cũng đâu phải là của một mình con. Mẹ muốn để cô ấy qua giúp mẹ, chẳng lẽ không được sao? Con là muốn giành người với mẹ à?" Cậu bé đột nhiên mất tự nhiên trả lời: "Con dùng cô ấy quen rồi, dùng người khác không quen. Nếu mẹ thiếu người hầu hạ, con có thể thu xếp người khác qua cho mẹ, mẹ để Bạch Vô Thường trở lại đi." Tôi không vui: "Mẹ chỉ thích cô ấy, mẹ cũng không cần những người khác. Hơn nữa đây là ba con bảo cô ấy qua. Con có bản lĩnh thì đi tìm ba con đi, ngồi đây kêu gào với mẹ cũng vô ích thôi." Thái độ của thằng bé lập tức mềm xuống: "Từ trước đến nay Phụ vương chỉ nghe lời mẹ, mẹ nhất định có thể làm chủ mà. Mẹ trả cô ấy lại cho con, được không?" Tôi nói với thái độ cương quyết: "Con muốn người khác, mẹ đều có thể không để ý tới, nhưng Bạch Vô Thường thì không thể. Nếu để cho Lưu Ly nhà con biết được sẽ ghen đấy. Con không sợ sao?" Giọng thằng bé đột nhiên lạnh đi, hỏi: "Sao mẹ lại biết về Lưu Ly?" Tôi cười lạnh một tiếng: "Ha ha, hoa nở đầy rừng cây khô, mẹ có thể không biết được à? Con tốn nhiều công sức vì cô ta như vậy, pháp thuật thuộc tính mộc khó học như vậy mà con cũng học được, còn làm cho khắp rừng đều nở hoa." Thiên Hựu thật sự đã tốn rất nhiều tâm tư, bởi vì học tập pháp thuật thuộc tính ngũ hành của mình sẽ rất đơn giản mà học tập thuộc tính khác lại nói dễ làm thì khó. Nhưng bất kể thằng bé đến với ai, tôi vì bù đắp cho Bạch Vô Thường, chỉ có thể để cho Bạch Vô Thường cách xa Thiên Hựu một chút. Qua một lúc lâu, Thiên Hựu mới mở miệng nói: "Không cần mẹ quan tâm, mẹ chỉ cần trả Bạch Vô Thường lại cho con thôi." Thằng bé khôi phục lại sự lạnh lùng thường ngày, giọng điệu cũng trở nên rất nghiêm túc, rõ ràng đang muốn nghiêm túc với tôi rồi. Điều này làm cho tôi rất tò mò. Tôi chỉ chuyển Bạch Vô Thường tới bên cạnh tôi mà thằng bé có dáng như vậy là sao? Nó còn muốn nghiêm túc với tôi nữa kìa. Tôi đột nhiên ý thức được thằng bé không phải không thích Bạch Vô Thường mà chỉ che giấu thôi.
Nhớ lại lúc mới bắt đầu, tôi không dám đối xử với anh như vậy, nhưng bây giờ chúng tôi đã trải qua một thời gian cọ xát, anh thay đổi, tôi cũng thay đổi, cùng đi mới biết con đường đó có thích hợp hay không. Chúng tôi đi một lúc, đột nhiên cây khô đều đâm chồi, mặt đất mọc ra cỏ xanh và hoa tươi. Tôi biết rõ đây là pháp thuật, mà không phải là môi trường của Minh giới thật sự thay đổi. Không bao lâu, cả rừng cây đều là một màu xanh làm tôi cũng không đành lòng tiếp tục đi về phía trước, chỉ lo cho những hoa cỏ này. Tên chết tiệt liếc nhìn tôi nói: "Là Thiên Hựu. Đi thôi, chúng ta qua xem thử con lại đang giở trò quỷ gì." Tên chết tiệt nói không sai, mùi nồng đậm này là từ trên người Thiên Hựu tỏa ra. Không ngờ nó tự nhiên lại rảnh rỗi tới mức chạy đến đây, còn biến cả cánh rừng thành như vậy. Khi chúng tôi theo mùi của thằng bé tới gần, đột nhiên dường như nghe được giọng nói của những người phụ nữ khác: "Trời ơi, Thiếu Quỷ Chủ thật lợi hại, đã biến nơi đây trở nên đẹp như vậy." Tôi lập tức nhíu mày, tôi nghe được rõ ràng mình không quen với giọng nói của những người phụ nữ này. Không ngờ thằng nhóc thối Thiên Hựu này lại có EQ rất cao, chạy tới đây tán gái. Hai chúng tôi trốn ở phía sau cái cây lén nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy Bạch Vô Thường đứng ở một bên Thiên Hựu. Bên kia là một người phụ nữ tôi không quen. Người phụ nữ kia có gương mặt trái xoan, đôi mắt xếch hẹp dài, mái tóc đen bóng để xõa tới thắt lưng. Dáng người thướt, trên người mặc một chiếc váy dài bằng lụa mỏng, nhìn giống Tiên nhi vậy. Ban đầu tôi còn có tính toán khả năng giữa Bạch Vô Thường cùng với Thiên Hựu, nhưng nhìn thế này thì 80% là không được rồi. Ngay trước mặt Bạch Vô Thường mà Thiên Hựu lại dám tán cô gái khác, thật quá đáng. Tôi nhìn về phía Bạch Vô Thường, có thể nhìn ra được rõ ràng tâm trạng của cô ấy bây giờ không tốt lắm nhưng vẫn đứng yên ở bên cạnh, không có bất kỳ biểu hiện nào. Tôi đột nhiên nghe được giọng nói của Thiên Hựu: "Bạch Vô Thường, em còn nhớ rõ lần trước em nói, nếu có một ngày khắp nơi trên mặt đất của Minh giới cũng có thể phủ đầy cỏ xanh, khắp núi đồi đều là hoa tươi thì tốt biết bao? Thế nào? Em không biết vì lời này của em mà tôi phải tốn thời gian rất dài mới học giỏi pháp thuật này à?" Nhưng Bạch Vô Thường lại cúi thấp đầu, cho nên tôi không có cách nào nhìn thấy rõ nét mặt của cô ấy lúc này, chỉ nghe cô ấy mở miệng nói: "Thiếu Quỷ Chủ thông minh như vậy, Pháp thuật này chắc chắn sẽ không làm khó được ngài... Chỉ Thiếu Quỷ Chủ không cần phải vì một câu nói thuận miệng của thuộc hạ mà bỏ lỡ thời gian của mình đi làm những chuyện vặt không cần thiết..." Tôi lập tức chán nản. Trời ơi rốt cuộc cô gái này làm sao nào? Tới lúc này còn suy nghĩ cho Thiên Hựu. Cô ấy không phải nên làm nũng ra vẻ yểu điệu, khen ngợi và thể hiện mình rất cảm động sao? Lúc này còn thể hiện ra dáng vẻ vợ hiền mẹ tốt của mình làm gì? Cô ấy không phải nên trả lời thật lãng mạn à? Người ung thư não cũng có thể ném ra vài câu trả lời lãng mạn đấy... Thiên Hựu đột nhiên nói: "Lưu Ly thích xem chứng tỏ là cần thiết rồi." Sau khi nói xong, tôi liền nhìn thấy thằng bé tự nhiên khoác tay lên vai người phụ nữ được gọi là Lưu Ly kia. Cho dù ở khoảng cách rất xa nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được Bạch Vô Thường đang run rẩy. Ôi, không ngờ Thiên Hựu đã có niềm vui mới rồi. Sớm biết vậy, tôi đã không cho Bạch Vô Thường tới gần thằng bé. Tôi đột nhiên có cảm giác mình giống như một kẻ có tội. Tôi tức giận lôi tên chết tiệt muốn rời đi. Anh hỏi tôi làm sao, tôi bĩu môi nói: "Lưu Ly kia là ai?" Tên chết tiệt dừng một lát mới nói: "Ta không quen. Sao vậy? Người này rất quan trọng à?" Tôi rất bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên là quan trọng rồi. Bởi vì Bạch Vô Thường thích Thiên Hựu, hơn nữa trước đây Bạch Vô Thường còn thay Tử Diên bái đường với Thiên Hựu. Tôi cũng hi vọng hai người đến với nhau. Nhưng bây giờ xuất hiện người phụ nữ này, Thiên Hựu còn tán gái ở ngay trước mặt Bạch Vô Thường, anh nói xem Bạch Vô Thường phải khó chịu tới mức nào chứ?" Tên chết tiệt khẽ cười và xoa tóc tôi nói: "Vậy không bằng để cho Bạch Vô Thường đi theo em, không cần đi theo Thiên Hựu nữa." Tôi cảm giác trong câu nói của anh có ẩn ý khác, nhưng tôi cũng không có thời gian cân nhắc kỹ. Nếu người Thiên Hựu thích không phải là Bạch Vô Thường, vậy cũng chỉ có thể làm thế. Ít nhất đó là chuyện tốt đối với Bạch Vô Thường, không đến mức khó chịu khi phải ở bên cạnh Thiên Hựu. Nào ngờ khi biết tôi đưa Bạch Vô Thường qua, Thiên Hựu lại tìm tới. Tôi còn đang nói chuyện với Bạch Vô Thường, Thiên Hựu đã đẩy cửa đi vào: "Bà già, sao mẹ lại muốn để Bạch Vô Thường tới bên cạnh mẹ chứ?" Tôi không nói lời nào, chỉ liếc nhìn thằng bé. Ngược lại Bạch Vô Thường hoảng loạn vội vàng giải thích: "Cái đó... Thiếu Quỷ Chủ, không liên quan tới nương nương đâu, là tôi muốn đi qua..." Tôi bất lực khẽ xoa trán. Cô gái này đúng là thích gánh tội. Thiên Hựu chỉ là tiếng sấm to, hạt mưa nhỏ, không dám làm gì tôi. Tôi vỗ vào vai Bạch Vô Thường an ủi: "Cô không cần lo lắng, cô đi xuống trước đi, tôi muốn nói chuyện với nó." Bạch Vô Thường mới vừa đi, Thiên Hựu đã ngồi xuống hỏi: "Mẹ rốt cuộc đang làm gì vậy?" Tôi giả vờ không rõ nói: "Mẹ chẳng làm gì cả. Bạch Vô Thường cũng đâu phải là của một mình con. Mẹ muốn để cô ấy qua giúp mẹ, chẳng lẽ không được sao? Con là muốn giành người với mẹ à?" Cậu bé đột nhiên mất tự nhiên trả lời: "Con dùng cô ấy quen rồi, dùng người khác không quen. Nếu mẹ thiếu người hầu hạ, con có thể thu xếp người khác qua cho mẹ, mẹ để Bạch Vô Thường trở lại đi." Tôi không vui: "Mẹ chỉ thích cô ấy, mẹ cũng không cần những người khác. Hơn nữa đây là ba con bảo cô ấy qua. Con có bản lĩnh thì đi tìm ba con đi, ngồi đây kêu gào với mẹ cũng vô ích thôi." Thái độ của thằng bé lập tức mềm xuống: "Từ trước đến nay Phụ vương chỉ nghe lời mẹ, mẹ nhất định có thể làm chủ mà. Mẹ trả cô ấy lại cho con, được không?" Tôi nói với thái độ cương quyết: "Con muốn người khác, mẹ đều có thể không để ý tới, nhưng Bạch Vô Thường thì không thể. Nếu để cho Lưu Ly nhà con biết được sẽ ghen đấy. Con không sợ sao?" Giọng thằng bé đột nhiên lạnh đi, hỏi: "Sao mẹ lại biết về Lưu Ly?" Tôi cười lạnh một tiếng: "Ha ha, hoa nở đầy rừng cây khô, mẹ có thể không biết được à? Con tốn nhiều công sức vì cô ta như vậy, pháp thuật thuộc tính mộc khó học như vậy mà con cũng học được, còn làm cho khắp rừng đều nở hoa." Thiên Hựu thật sự đã tốn rất nhiều tâm tư, bởi vì học tập pháp thuật thuộc tính ngũ hành của mình sẽ rất đơn giản mà học tập thuộc tính khác lại nói dễ làm thì khó. Nhưng bất kể thằng bé đến với ai, tôi vì bù đắp cho Bạch Vô Thường, chỉ có thể để cho Bạch Vô Thường cách xa Thiên Hựu một chút. Qua một lúc lâu, Thiên Hựu mới mở miệng nói: "Không cần mẹ quan tâm, mẹ chỉ cần trả Bạch Vô Thường lại cho con thôi." Thằng bé khôi phục lại sự lạnh lùng thường ngày, giọng điệu cũng trở nên rất nghiêm túc, rõ ràng đang muốn nghiêm túc với tôi rồi. Điều này làm cho tôi rất tò mò. Tôi chỉ chuyển Bạch Vô Thường tới bên cạnh tôi mà thằng bé có dáng như vậy là sao? Nó còn muốn nghiêm túc với tôi nữa kìa. Tôi đột nhiên ý thức được thằng bé không phải không thích Bạch Vô Thường mà chỉ che giấu thôi.
loading...
Danh sách chương:
- 319. Oan có đầu, nợ có chủ
- 320. Xoay ngược tình thế
- 321. Cảnh xuân đầy mặt
- 322
- 323. Chín người con chín cái mạng
- 324. Bướm mê
- 325. Khăng khăng không nói cho em
- 326. Gây chuyện không ngại lớn
- 327. Mạng không phải dùng để lãng phí
- 328. Mắt cô bị mù sao
- 329. Có nhân có quả
- 330. Nam nữ khác biệt
- 331. Tôi sắp sinh rồi
- 332. Sinh mệnh ra đời
- 333. Chết đi sống lại
- 334. Đến thêm lần nữa
- 335. Kẻ ngốc đánh cược
- 336. Âm hồn không tan
- 337. Giao dịch
- 338. Không phát điên lên nữa thì xong rồi
- 339. Bởi vì tôi là thần
- 340. Cuối cùng cũng quay về lúc ban đầu
- 341. Tôi muốn giấy ly hôn
- 342. Khổ nhục kế
- 343. Hủy dung
- 344. Không thể tiếp tục nữa
- 345. Mưa đỏ
- 346. Chuyện không nên nhớ
- 347. Đàn ông đưa đến cửa
- 348. Tờ giấy vụn
- 349. Thuyết phục
- 350. Lệ quỷ bỏ trốn
- 351. Anh đánh phụ nữ
- 352. Bắt cóc
- 353. Song tu
- 354. Mồi nhử
- 355. Tôi xấu mà anh còn cần
- 356. Tôi không phục
- 357. Tôi thắng các anh chết
- 358. Thỏ không ăn cỏ gần hang
- 359. Anh cũng không ngốc
- 360. Càng sống càng không có tiền đồ
- 361. Tôi rất lúng túng
- 362. Mang hồn cộng sinh
- 363. Chán ghét cần lý do à?
- 364. Trách tôi quá ngây thơ
- 365. Bảy phách huyền hồn
- 366. Đắm chìm hoàn mỹ
- 367. Nghĩ xong hãy làm
- 368. Luôn chú ý tới con
- 369. Muốn chết cũng không phải do cô quyết định
- 370. Thời buổi rối loạn
- 371. Tưởng kế tựu kế
- 372. Bí mật của Thanh Cơ
- 373. Chân trời góc bể
- 374. Đứa bé lông dài
- 375. Không nghe lời là đánh mông
- 376. Không phải là độc nhất vô nhị
- 377. Trói em ở bên người
- 378. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, tôi vẫn luôn cần cô
- 379. Lần này thật sự phải buông tay rồi
- 380. Tội ác đến từ trái tim
- 381. Anh ta thay tôi đưa ra quyết định
- 382. Đồ xấu xí
- 383. Thêm chút đầu óc
- 384. Hai thế giới
- 385. Buông tay
- 386. Cởi quần áo ra xem
- 387. Quẻ này không phải quẻ kia
- 388. Ba ngày khai đàn
- 389. Sát tinh
- 390.Vì sao rơi xuống
- 391. Ai thua phải gọi cha
- 392. Người chết là an toàn nhất
- 393. Đặt tên
- 394. Chồng già và vợ già
- 395. Chồng tha cho tôi đi mà
- 396. Không đánh thì không thành tài
- 397. Làm mẹ không dễ
- 398. Dính đầy máu tươi
- 399. Lời tâm tình cảm động nhất
- 400. Uổng công cứu tiểu nhân
- 401. Quỷ giới thất thủ
- 402. Kính nước
- 403. Anh quá đáng rồi
- 404. Đi đến bước đường cùng
- 405. Cỗ máy giết người
- 406. Trận chiến cuối cùng
- 407. Quấn lấy không tha
- 408. Không phải hắn chết thì là ta chết
- 409. Giác ngộ trước khi chết
- 410. Phá chuông
- 411. Tẩu hỏa nhập ma
- 412. Hắc hóa
- 413. Quá khứ của Tinh Hàn
- 414. Sự thật luôn tàn nhẫn
- 415. Chết là một loại giải thoát
- 406. Không hết hy vọng
- 417. Phụ nữ không nên giữ lại
- 418. Giấc mơ hư ảo
- 419. Khó mà đoán được
- 420. Nói thật quá khó
- 421. Muốn tôi tái giá
- 422. Dọa chết người không đền mạng
- 423. Cùng cảnh không cùng mệnh
- 424. Gặp chuyện trên phố
- 425. Làm người phải cảm ơn
- 426. Trở lại nhân giới
- 427. Người trộm ngọc của tôi
- 428. Thượng thượng đẳng
- 429. Thì ra là hắn
- 430. Nguyên thần tan hết
- 431. Trở về nhà
- 432. Con người đều ích kỷ
- 433. Thôn chó dữ
- 434. Khai trai
- 435. Thầy dạy không nghiêm
- 436. Phong ấn
- 437. Rồng ngâm trở về
- 438. Tuổi kết hôn
- 439. Vai vế thấp
- 440. Giết người diệt khẩu
- 441. Mượn xác
- 442. Chạy tội
- 443. Nguyên thần nguyên mẫu
- 444. Người gây sự
- 445. Có động thiên khác
- 446. Công và tư
- 447. Mai mối
- 448. Một khoảng thời gian qua lại
- 449. Chạm không được
- 450. Vạch trần
- 451. Diễn xuất
- 452. Thế hôn
- 453. Không giết cũng không tha
- 454. Thì ra anh có đam mê này
- 455. Có em đủ rồi
- 456. Bù vào chỗ trống
- 457. Tạo người
- 458. Bởi vì yêu thành hận
- 459. Bắt được anh tới tay
- 460. Linh tộc
- 461. Khó được khi hồ đồ
- 462. Diễn đủ phần
- 463. Dùng cả tính mạng để che giấu bí mật
- 464. Dùng cái chết để đổi lấy hòa bình
- 465. Cô gái mặc đồ đỏ
- 466. Vợ quỷ
- 467. Chuyện làm ăn này nhất định khó thực hiện
- 468. Quay về quá khứ
- 469. Nhìn đàn ông tranh cãi
- 470. Chó khôn không cản đường
- 471. Lấy lại kí ức
- 472. Để vi phu nói thầm
- 473. Người chế tạo
- 474. Phu nhân, chúng ta tâm sự nhé
- 475 + 476
- 477. Yên Vũ Hề
- 478. Bí mật chôn giấu
- 479 + 480
- 481. Vạch trần
- 482. Người thân trở thành kẻ thù
- 483. Náo loạn một trận
- 484. Hai người thượng đế
- 485. Nơi thu giữ linh thể
- 486. Tôi lại mang thai rồi
- 487. Mang thai lần hai
- 488. Bắt cóc
- 489 + 490
- 491. Nhận lỗi
- 492. Không như ý muốn
- 493. Việc này không vội được
- 494. Thời cơ chưa đến
- 495. Vi phu giống phụ nữ
- 496. Cơ thể thuần dương
- 497. Xem phong thủy
- 498. Mất hết mặt mũi
- 499. Hoa nở khắp nơi trên mặt đất
- 500. Cướp người
- 501. Đính hôn
- 502. Gài bẫy người
- 503. Mất trí nhớ
- 504. Thăm dò đến cùng
- 505. Buông bỏ lời nói tàn nhẫn
- 506. Kẻ xâm nhập
- 507. Chỉ nhìn mà không dùng
- 508. Ngủ đàng hoàng với ta một lần
- Chương 509. Đều là phụ nữ, ngại cái gì
- 510. Thuyết phục
- 511. Bị lừa dối
- 512. Số tuổi là bí mật
- 513. Làm trinh thám tạm thời
- 514. Là tôi đã nghĩ đơn giản
- 515. Hết thời hạn ba tháng
- 516. Huyết quả
- 517. Không có yêu hơn, chỉ có yêu nhất
- 518. Gặp lại bạn bè
- 519. Người đàn ông mặc đồ đen là ai
- 520. Xuất binh
- 512. Kết quả cuối cùng