362. Mang hồn cộng sinh

Không biết có phải do tên này gào lên như sư tử Hà Đông hay không, trái lại bên ngoài không còn tiếng nữa, cũng không ai gõ cửa, chỉ là sau đó một quãng thời gian dài, tôi kêu không thành tiếng nữa.

Đây tất cả đều phải trách tên chết tiệt, đại khái là quá lâu không làm, lần này làm đặc biệt dai sức, độ kéo dài cũng vô cùng dài, eo tôi sắp đứt đoạn.

Trong hỗn loạn, tôi không biết tên chết tiệt lui ra thế nào, dựa vào lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ của anh, sau đó tôi có chút tỉnh lại từ cảm giác mờ mịt.

Thật thích được anh ôm từ sau lưng, sẽ có cảm giác an toàn. Ngay ở lúc tôi sắp ngủ, Diệm Thiên Ngạo hôn bả vai tôi hỏi: "Tạ Linh Côn có làm gì em không?"

Tôi lập tức mở mắt ra, tuy tên chết tiệt này hỏi khá uyển chuyển, có điều tôi hiểu anh muốn biết điều gì. Cái này vẫn khiến tôi khó có thể mở miệng, không biết trả lời anh thế nào.

Nói từ góc độ tư tưởng của người hiện đại, hôn môi ở phương Tây là loại thái độ lễ phép, không có gì ghê gớm, nhưng đối với tên chết tiệt đặc biệt cổ hủ này mà nói, đó chính là chuyện lớn không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữa. Nếu để anh biết tôi với Tạ Linh Côn còn miệng đối miệng, anh có thể dưới cơn nóng giận nổi điên xé nát tôi không?

"Tại sao không trả lời?"

Diệm Thiên Ngạo đột nhiên dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi, khiến lòng tôi lộp bộp một cái, vội vã cười ha ha nói: "Không làm gì cả. Vậy anh cùng Vệ Tử Hư còn có Tạ Linh Côn rốt cuộc là quan hệ gì? Cảm giác trước đây quan hệ của các người không tệ lắm, tại sao bây giờ gặp mặt lại muốn đánh nhau vậy? Vệ Tử Hư nói đồ đệ của anh ta đời trước nhớ thương anh, có chuyện này không?"

Tôi muốn đổi đề tài, nên bắt đầu bịa chuyện, chính mình cũng không biết mình đang nói gì, dù sao cũng không nhắc tới Tạ Linh Côn kia, thật vất vả bây giờ quan hệ giữa tôi và anh mới có thể hòa hoãn như vậy, nếu thật sự lại vì thứ gì đó mà ầm ĩ đến vỡ nát, tôi thật là chịu đựng không nổi, dằn vặt lẫn nhau thật sự quá mệt mỏi.

Thứ tình cảm này chính là cắt bỏ không được còn làm rối loạn, giữa tôi và anh bất cứ lúc nào cũng có thể bởi vì một chuyện nhỏ mà tan vỡ, vì vậy có chốc lát ôn hòa như vậy, tôi tuyệt đối không muốn bởi vì cãi vã mà bị phá hoại, phải hết sức giữ gìn.

Chút tâm tư của tôi anh chưa hẳn hiểu được, Diệm Thiên Ngạo thấy tôi có ý chuyển đề tài, không vui cắn vành tai tôi: "Cô gái, em như vậy khiến ta rất không yên tâm. Vì sao chuyển đề tài? Vì sao quần áo của em bị rách như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em trả lời câu hỏi của ta trước đã, ta sẽ nói cho em điều em muốn biết."

Tôi quay đầu, không cho anh cắn vành tai tôi, như vậy rất dễ khiến cho lòng người không yên: "Hừ, không nói thì đừng nói nữa, cứ dứt khoát xem như chưa từng hỏi là được rồi, vậy có được không?"

Tôi càng không trả lời, Diệm Thiên Ngạo càng cắn không tha, mặt anh tối sầm lại nghiêm túc hỏi tôi: "Rốt cuộc hắn ta làm gì với em?"

Được rồi. Tôi thỏa hiệp, dây dưa như vậy sợ rằng sẽ chọc ra hiểu lầm gì đó, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: "Hắn ta hút âm khí của tôi. Quần áo rách cũng bởi vì mang theo Chung Nhược Hi cùng thoát mà rách. Lão già, anh làm gì luôn hỏi tôi cái này? Không phải anh mong Tạ Linh Côn làm gì đó chứ?"

Diệm Thiên Ngạo trầm mặt nói: "Đơn giản như vậy? Rất nhiều năm trước hắn ta liền muốn song tu với em, bây giờ hắn ta có cơ hội, lại dễ dàng buông tha em vậy sao?"

Ai da, tôi xem nhẹ tên này rồi, nhất thời đã quên anh là Quỷ Vương, rất thông minh: "Được rồi. Tôi nói thật, hắn ta đã song tu cùng tôi, có điều hắn ta cũng không làm gì khác, chỉ hút âm khí trong cơ thể tôi, còn...."

Không đợi tôi nói hết, Diệm Thiên Ngạo nổ tung, hai mắt anh phẫn nộ tiếng nói tàn bạo quát lên: "Em nói gì? Em, hai người song tu?"

Cái này, Tạ Linh Côn hình như nói vậy, có vẻ như tôi và Tạ Linh Côn đối mặt tĩnh tọa, sau đó, hắn ta hút âm khí của tôi, sau đó tôi liền hư thoát, lẽ nào đây không phải song tu sao? Tên chết tiệt làm gì phản ứng lớn như vậy? Nhìn bộ dạng này của anh, lòng tôi hoảng lên, lẽ nào tôi hiểu sai ý song tu rồi sao?

Diệm Thiên Ngạo từ trên giường ngồi dậy, anh giận đùng đùng quát: "Tạ Linh Côn, ngươi đáng chết."

Tôi có chút sợ anh, theo đứng dậy kéo quần anh hỏi: "Sao vậy?"

Diệm Thiên Ngạo thất vọng trừng tôi, đáy mắt không quan tâm, đai khái là thấy tôi quá bình tĩnh, nên anh không bĩnh tĩnh nắm hai vai tôi tức nổ phổi hỏi: "Hắn ta cũng làm em rồi à?"

Cái gì gọi là cũng làm rồi? Tôi không hiểu lời này, trừ miệng đối miệng ra, còn có cái gì Tạ Linh Côn chưa làm với tôi sao? Tôi do dự nói: "Cái này, nói thế nào đây, thật ra đối với người hiện đại như tôi mà nói còn có thể tiếp thu, có điều đối với anh mà nói có thể có chút nghiêm trọng. Nhìn anh có vẻ tức giận, anh cũng không phải là muốn ghét bỏ tôi chứ? Tên chết tiệt, anh có nhiều phụ nữ như vậy tôi đều không so đo, anh có ý ghét bỏ tôi sao?"

Diệm Thiên Ngạo nhếch miệng sững sờ nhìn chằm chằm tôi, hồi lâu mới nhẫn nhịn nói: "Em nghĩ đi đâu vậy? Ta không có ý đó. Có điều, em nói em cảm thấy không có gì, đối với ta lại có chút khó, ý lời này của em là em và người đàn ông khác không có gì sao?"

OMG. Tôi thật sự muốn cho anh một đấm, thực sự là không chịu được giọng điệu gàn bướng này của anh: "Cái gì gọi là cái gì chứ? Tôi không để hắn ta thấy được meo meo của tôi mà. Hắn ta muốn tôi cởi quần áo mặt đối mặt thẳng thắn gặp lại hắn ta, tôi không thích, hắn ta mang con ra uy hiếp tôi, tôi có thể không nghe sao? Còn nữa, hắn ta không phải cùng tôi miệng đối miệng hút âm khí sao? Anh còn cùng với những người phụ nữ khác làm chuyện đó mà, muốn so sánh, anh càng ác liệt hơn tôi. Vì vậy anh đừng có hung hăng với tôi."

Diệm Thiên Ngạo nghe xong có vẻ như thở phào nhẹ nhõm, anh bỗng nhiên hạ thấp giọng hỏi: "Nói như vậy, hắn ta đối với em chính là hôn môi, không có làm chuyện gì hạ lưu hơn sao? Ví dụ như, chuyện ban nãy chúng ta vừa làm?"

Tôi không vui nhướn mày phản bác: "Ha ha, ý của anh là anh với các cô gái trong hậu cung của anh, thật ra đều trải qua chuyện như vậy sao? Quả đỏ như vậy lảng tránh vấn đề của tôi thật sự được chứ?

Thật sự là ngu dại, trước kia tôi còn muốn giữ gìn mối quan hệ thật vất vả mới tạo dựng lên, bây giờ không có cửa đâu, cứ vạch trần mọi chuyện như vậy còn hung hăng hỏi tôi không để yên, tôi cảm giác lúc đó nửa điểm tin tưởng của anh cũng bị mất.

Diệm Thiên Ngạo bá đạo ép hỏi: "Em trả lời ta trước, ta lại trả lời."

"Cảm ơn, không cần. Tôi không có nghĩa vụ trả lời anh trước. Anh hoặc là trả lời, hoặc là đừng trả lời nữa."

Tôi giận rồi, anh càng ác liệt hơn tôi trực tiếp nói: "Được. Vậy thì đừng hỏi nữa."

Nói trắng ra là, anh không muốn trả lời câu hỏi này thôi. Nhất thời, lòng tôi nhốn nháo, anh đây là chấp nhận anh cùng với những ngược phụ nữ trong hậu cung kia đều có làm. Đáng ghét, ban đầu ở trước mặt tôi anh còn thề thốt nói những cô gái kia đều là thiên đế cho, anh không thích, cũng không chạm vào, tôi thật sự là mù mắt mới tin anh.

Hung hăng lườm anh một cái, tôi đứng dậy muốn đi, nếu để tôi chờ thêm một giây, tôi đảm bảo mình sẽ bị anh chọc tức điên, tôi không muốn cãi nhau, nên tôi muốn im lặng.

Không đợi chân tôi chạm đất, Diệm Thiên Ngạo liền lôi tôi từ mép giường về: "Sao lại đi?"

Tôi dùng sức hất tay anh ra, cũng không quay đầu lại quát: "Không cần anh lo. Đi ra, tôi muốn đi đâu thì đi đó, chó ngoan không cản đường, tránh ra."

Diệm Thiên Ngạo không nghe vòng tới trước ngực tôi, dịu dàng hỏi: "Đây là làm sao vậy? Sao tự nhiên lại cáu kỉnh cơ chứ?"

Tôi lườm một cái, tôi tức giận tôi vui vẻ, anh quản được sao? Bây giờ tôi muốn yên tĩnh một mình, cái tên này lôi thôi muốn kéo tôi cãi nhau với anh sao?

Trong lúc xô đẩy, tôi bị anh áp đảo lên giường, anh nhân cơ hội kéo chân tôi đặt lên vai, sau đó hai tay ngăn cản eo tôi làm phiền anh còn ấn xuống, anh lợi dụng quả đỏ lần thứ hai tiến vào cơ thể tôi.

"Ngoan nào. Đừng làm loạn, trước tiên bình tĩnh đi lại nói được không?"

Tôi bị lời này của anh làm bất đắc dĩ, bây giờ ai mới nên bình tĩnh chứ?

Dằn vặt sau nửa đêm, tôi mới có cơ hội ngủ một chút.

Chờ sau hừng đông, Diệm Thiên Ngạo để tôi và Chung Nhược Hi ở lại trong nhà lớn, Trương Hào phụ trách an toàn của chúng tôi, đồng thời Vệ Tử Hư ở lại, những người khác đều đi làm việc nên làm.

Ác quỷ lưu lạc ở bên ngoài cần tóm về từng con một, đến cả Tạ Linh Côn, trước mắt còn phải thả ra, bây giờ trước tiên bắt đầu thu lưới từ bên ngoài, chặt đứt tay chân của hắn ta, sớm muộn cũng thu phục được hắn ta.

Người đi theo Diệm Thiên Ngạo đều là nhân vật lợi hại, bọn họ không bị ban ngày ảnh hưởng, có thể tùy ý đi lại dưới ánh mặt trời, mà những ác quỷ trốn ra từ địa ngục kia, cũng đều là những nhân vật hung ác, bọn họ không hẳn sợ ánh sáng, nhưng càng không thể loại trừ trường hợp chịu ảnh hưởng của ánh sáng, vì vậy lúc này tiến hành bắt giữ, phần thắng sẽ lớn hơn chút.

Chờ sau khi bọn người Diệm Thiên Ngạo rời đi, Vệ Tử Hư vẫn ngồi dưới đất, lúc anh ta tiến vào cảnh giới của chính mình, tất cả đều bị một tầng ánh sáng trong suốt bao phủ, thoạt nhìn đúng là tiên khí mười phần, thật ra, nếu như tôi thật sự có một sư phụ đẹp trai đến rối tinh rối mù như vậy cũng không tệ, anh ta có bản lĩnh lớn như vậy, mọi chuyện hẳn sẽ dễ hơn rất nhiều.

Tôi đã có Trần Dương là sư phụ, vẻ ngoài anh ta cũng không tệ, nhưng tôi không làm sao muốn thừa nhận anh ta, vì tôi không muốn gọi Chung Nhược Hi là sư nương, quá khó chịu, then chốt là Trần Dương còn có chút quan hệ với con tôi, vì vậy, có nhận người sư phụ này hay không cũng không đáng kể.

Đại khái ý thức được tôi nhìn anh ta, Vệ Tử Hư nhắm hai mắt đột nhiên mở miệng hỏi: "Chuyện hôm qua, cô còn nhớ không?"

Mắt tôi đảo một vòng, bẹp miệng nói: "Anh muốn nói cái gì?"

"Ngày hôm qua, cơ thể cô không bị khống chế, tiến vào trạng thái giết chóc, chuyện tay không xé rách quỷ."

Tôi "À" lên một tiếng, hóa ra là hỏi cái này. "Ừ, nhớ. Anh hỏi như vậy, chính là biết chuyện gì xảy ra sao?"

Sau khi Vệ Tử Hư phun ra một hơi, ánh sáng trong suốt biến mất, anh ta mở mắt nói: "Ừm. Chuyện này phải nói từ kiếp trước của cô. Kiếp trước cô chính là song hồn, cô là ba hồn bảy vía chiếm một chỗ, bản thể khống chế ba hồn, huyền thể trông coi khí phách, đó chính là thứ cô không khống chế được."

Song hồn? Tôi không quá hiểu từ này, có điều nghe Vệ Tử Hư nói không thuận miệng như vậy, tôi dùng suy nghĩ của mình mà nói là trong cơ thể tôi còn một người nữa phải không? Giống như Trần Tú Tài và Trần Dương, vậy chẳng phải tôi cũng thành hai mặt sao?

Tôi thật sự muốn chửi thề, nhưng lúc này, trong đầu tôi vang lên một tiếng nói "mang hồn cộng sinh"

loading...

Danh sách chương: