330. Nam nữ khác biệt

Trần Tú Tài sau khi than phiền tính khí của tôi, mới vỗ lên đầu tôi một cái, nhạo báng: "Đồ ngốc này, chỉ cần đại khái là được rồi, còn hét lớn nữa là mất giọng luôn đấy."

Tôi bĩu môi tò mò hỏi: "Tổ tiên nhà tôi có làm chuyện thất đức gì đâu mà làm cho hậu bối còn không được an ổn, còn tuyệt tử tuyệt tôn nữa?"

Trần Tú Tài liếc mắt với tôi, cũng không nghĩ tới tôi sẽ nói tổ tiên nhà mình như vậy, anh bất đắc dĩ nói: "Đáng trách!"

Tôi vừa nghe xong, tim bỗng run lên một cái, đây cũng coi như là quá khoa trương đi!"Cái đó, anh biết quỷ vương Dạ Quân tại sao còn tìm tới tôi, tại sao lại còn để cho tôi mang thai ? Anh nói lúc ấy tôi mới chỉ mười bốn tuổi, có thể nhìn thấy cái gì chứ! Anh ấy không thể sớm hoặc muộn mấy năm cưới vợ sao, còn cứ phải tìm tôi làm gì?"

Trần Tú Tài nhếch lông mày, lên tiếng hỏi ngược lại: "Nha đầu ngốc, cô có phải không cam tâm ở lại đây để tôi an ủi sao! Mấy câu hỏi rắc rối này, chi bằng cô dứt khoát một chút, hỏi hết tất cả những gì cô muốn hỏi ra, tôi cũng sẽ suy nghĩ một chút để trả lời mấy câu hỏi linh tinh này."

Tôi thật muốn chém đầu Trần Tú Tài thành hai khúc, nhìn xem trong đầu anh đang giả bộ cái gì, người này thật buồn nôn. Tôi lại gần khuôn mặt anh , tiến tới gần bên tai nói: "Lời thật sự! Nghe lời thật!"

Trần Tú Tài đẩy tôi ra, đứng tại chỗ che đi tai, chân nhảy nhảy."Aiya, cô đúng là đồ ngốc, cần gì phải hét lên với tôi như vậy! Tôi không chọc vào cô, cũng không làm cho cô có thai, cô cần gì phải giày vò tôi ! Không phải là muốn nghe lời thật, tôi cùng nói rồi, còn cần phải hét lên sao? Đáng ghét!"

Tôi cười với Trần Tú Tài, chờ anh nói tiếp!

Trần Tú Tài trầm tư một chút, nói ra những chuyện anh biết.

Quỷ vương Dạ Quân sẽ lấy tôi, có liên quan đến bát tự âm của tôi, bởi vì tôi trời sinh thể chất thuần âm, so với những cô gái khác dễ dàng mang quỷ thai hơn, cũng dễ dàng tạo ra vũ khí thần, nhưng đây cũng phải xem vận may cùng vận khí bản thân.

Tôi cũng là người có vận khí tốt một chút, một lần liền mang bầu cả hai! Chỉ là bởi vì thời gian tạo ra vũ khí thần tương đối chậm, cho nên cứ thế tôi mang thai bốn năm, cũng không thấy bụng có phản ứng gì.

Cho đến mãi khoảng thời gian trước, bụng bắt đầu phong trường, cái này so với dự đoán đoán thời gian có ít hơn, nói sớm đi vài ngày, nhưng thần khí đã bắt đầu lớn lên cùng với đứa trẻ! Mà thể chất bản thân tôi là âm, cộng thêm quỷ thai cùng thần khí, trên người âm khí càng nặng hơn, cho nên dễ dàng trêu chọc những thứ không sạch sẽ, vì vậy, quỷ vương Dạ Quân mới phải xuất hiện bảo vệ ta.

"À! Từ lúc tôi bắt đầu ăn huyền hồn đan, thần khí cái gì đó có phải cũng đã bắt đầu phát triển rồi hay không ?"

Tôi trợn mắt lên nhìn Trần Tú Tài hỏi, thấy anh ta thoáng gật đầu, tôi nhắm hai mắt. Tôi đúng là ngu ngốc, còn tưởng rằng mình ăn hồn phách người chết thì có thể nuôi lớn được đứa trẻ, nhưng căn bản không nghĩ tới, huyền hồn đan có thể dùng để làm vũ khí thần khi mang bầu.

Biết càng nhiều lại càng không tốt, không bằng cái gì cũng không biết, làm một kẻ ngốc nghếch đơn thuần!

Sờ lên bụng mình, tôi không khỏi bắt đầu lo lắng, những thứ khác không cầu xin, tôi chỉ hy vọng có thể sinh được con ra, cho tôi và nó có thể sống nương tựa lẫn nhau, nhưng với cái tính khí cổ hủ của quỷ vương Dạ Quân, tôi thật sự sợ anh ấy không cho tôi làm, anh là người của cái thời đại kia, đều mang tư tưởng đàn ông rất lớn, bỏ vợ : bỏ vợ có thể, nhưng muốn dẫn đứa trẻ đi, trừ phi anh chết, nếu không rất khó.

Nghĩ tới đây, tôi liền nói hết tâm tư cho Trần Tú Tài nghe, vừa nghe xong anh bỗng nhiên trở nên vui vẻ. "Cô thật là, thế mà cũng dám nghĩ! Điều cô đang nghi ngờ đường đường là đứa trẻ của quỷ vương, cô cảm thấy anh ta sẽ cho phép cô mang con trai anh ta để lại nhân gian sao? Cô muốn đứa trẻ, vậy tôi khuyên cô vẫn nên làm cho cái ý muốn có vũ khí thần trở nên đáng tin! Cô muốn mang đứa trẻ đi, vậy thì cô phải nghĩ cho kĩ!"

Vũ khí thần không muốn, đứa trẻ cũng không đưa cho tôi, có còn muốn cho người khác sống không vậy! Tôi vừa nghe xong nhất thời lại muốn khóc, Trần Tú Tài thấy thế hoảng hốt, vội vàng an ủi: "Haizz, bà nội của tôi ơi, đã bảo là không được khóc rồi mà? Tôi sắp bị cô khóc làm cho chết rồi đây! Chỉ cần cô đồng ý không khóc nữa, tôi giúp cô có được không? Bất kể cô làm gì, tôi cũng đứng về phía cô, không sợ tôi sẽ cùng cô kháng mệnh Diệm Thiên Ngạo."

Tôi hít mũi một cái, chê bai: "Tôi chẳng thèm tin anh, anh giống y như lão già chết tiệt, đều đang đánh vào chủ ý của tôi, anh cũng muốn Nhược Hi sống lại, cho nên tốt nhất anh đừng học theo ông ta mà lừa tôi."

Trần Tú Tài nhếch mày cười nhẹ: "Nhược Hi liên quan gì đến chuyện của tôi, tôi cũng không quen cô ta! Ở trong lòng tôi, Tôi chỉ quen có mỗi mình bà cô như cô thôi! Đó là lập trường của Trần Dương, có liên quan đến tôi, tôi biết mình chỉ cần đứng bên kia là được!"

Trần Tú Tài nhìn vô cùng nghiêm túc, tôi suy nghĩ một chút thấy cũng phải, người này một khi đã nghiêm túc thì cũng rất đáng sợ, bây giờ tôi cũng không có nghĩ nhiều như vậy, nếu anh ta đã nói như vậy, tôi sẽ tin anh ta, chẳng qua là lo lắng, đến cuối cùng anh ta sẽ bị Trần Dương hoàn toàn khống chế, biến mất ngay trước mắt tôi, mà cái đó Trần Dương cũng không thể nào đứng về phía tôi được.

Hôm nay cự tuyệt quỷ vương Dạ Quân nhiều như vậy, với tính khí của anh, chắc chắn anh cũng sẽ không tha cho tôi, nhưng mà anh lại cũng không tới tìm tôi!

Mỗi ngày tôi đều cùng đám người Trương Hào và Trần Dương ở chung một chỗ, thỉnh thoảng sẽ tán gẫu một chút với Trần Tú Tài, nhưng phần lớn đều là Trần Dương chiếm cứ thân thể của anh, mỗi lần thấy hai người chuyển đổi nhân vật, thật ra trong lòng tôi rất khó chịu.

Không như dự liệu của Trần Dương, Trần Phong đã tìm tới cửa, nhưng anh ta cũng không hề đợi chúng tôi, mà để cho Trương Hào nói một câu: " Cái gì mà người không xen vào chuyện người khác có thể sống lâu, ý nói là Trần Dương nên bớt xen vào chuyện người khác, nếu không khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.

Đừng nói đến Trần Dương nữa, đến tôi nghe còn đang thấy kiêu ngạo ngông cuồng, còn tự mình so với Thiên hoàng lão tử, tôi thật sự muốn nhìn một xem loại này có thể lợi hại đến mức nào!

Buổi tối, tôi nằm ở trên giường không ngủ được, bây giờ bụng đã lớn, cũng không thể tùy tiện xoay mình, nằm ngang lâu, eo sẽ đau nhức không thoải mái, cảm giác một chút sức lực cũng không nhấc nổi.

Giường của Trần Dương ngay gần giường tôi, anh ta nằm thẳng tắp không chút động tĩnh gì, tôi còn cảm thấy anh ta ngủ như chết vậy, không nghe được tiếng hít thở.

Không có cách nào, tôi ở trên giường lộn xộn một hồi, cuối cùng vẫn là ngồi dậy. Đứa trẻ trong bụng động một cái, tôi có chút bị hù dọa, nói thật là loại cảm giác này thật rất kỳ diệu, tôi lặng lẽ vén quần áo lên, nhìn chằm chằm nhỏ bánh bao nhỏ trong bụng, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười.

Tôi đưa tay ôm lấy bánh bao nhỏ, cái cảm giác vô cùng thân thiết đó làm cho hốc mắt tôi không khỏi ươn ướt. Tôi rất mâu thuẫn, vừa hy vọng đứa nhỏ có thể ra đời sớm một chút, có thể để cho tôi ôm ấp, nhưng vừa hy vọng nó ở trong bụng vĩnh viễn không lớn lên, chỉ có như vậy, tôi mới được tính là chân chính ở chung một chỗ với nó, chúng tôi vĩnh viễn cũng sẽ không chia lìa, một khi đứa bé ra đời, coi như tôi cũng chẳng còn gì.

Lúc này, Trần Dương xoay mình lưng hướng về phía tôi hỏi: "Còn chưa ngủ sao?"

Ta vội vàng kéo chăn đắp lên trên bụng nói: "Ừ ! Không thoải mái lắm! Đứa nhóc mấy ngày vừa rồi vô cùng nghịch ngợm, có lẽ là tôi sắp sinh rồi! Bây giờ có một loại cảm giác tức giận không nguôi, người mất sức, không muốn cử động."

Trần Dương xuống giường, đi tới bên người tôi hỏi tiếp: "Còn có chỗ nào không thoải mái sao?"

Tôi suy nghĩ rất cẩn thận, nhưng hô hấp lại khó lòng bình thường được, dường như cũng không hề có chỗ nào không thoải mái, Trần Dương lên tiếng, đột nhiên anh ta đưa tay ra chuẩn bị kéo quần áo tôi, lại dừng lại, nhìn tôi nói câu 'Đắc tội', sau đó trực tiếp vén chăn lên vén váy tôi, kiểm tra bụng của tôi.

Haizzz, lạc hậu đúng là lạc hậu, đầu năm nay khoa phụ sản đều có bác sĩ nam, tôi còn sợ bị người ta nhìn bụng, cái này có liên quan gì, không phải là kiểm tra thân thể sao, cũng không có làm gì khác.

Tay Trần Dương đặt lên bụng tôi xoa xoa, lại đè lên bốn phía, một bên hỏi một bên cẩn thận quan sát bụng, tôi cảm thấy anh ta là một người tương đối cẩn thận, chẳng qua là mỗi lần trả lời câu hỏi của anh ta, anh ta cũng sẽ nhíu mày, tôi cảm thấy rất kì lạ, theo như những gì tôi từng nghĩ về anh ta, một chút cảm giác cũng không có nữa!

Qua một lúc lâu, Trần Dương mới thu tay lại: "Với tình trạng bây giờ của cô, tốt nhất nên lâu dài đợi ở Ao Hoa Thanh , tôi đưa cô đến Quỷ giới."

Tôi lắc đầu một cái, tôi không muốn đi nơi đó, huống chi oa Thanh Trì cũng không phải người bình thường có thể đi đến được, đi đến đó còn phải có sự đồng ý của quỷ vương Dạ Quân, tôi đã quyết định không muốn gặp anh, cho nên tôi không muốn đi quỷ giới!

Trần Dương xịu mặt nói: "Không được thay đổi tính tình, nếu như cô chết, đứa trẻ cũng sẽ chết!

Nhắc tới đứa trẻ, tôi không nhịn được mà bị anh dọa sợ, đây cũng không phải là chuyện chơi! Vì vậy tôi gật đầu nói: "Anh muốn tôi đi cùng được,nhưng anh phải đáp ứng điều kiện, anh như vậy là thế nào? Ban ngày còn rất tốt, tại sao lại đột nhiên như vậy?"

Giọng nói của Trần Dương có chút cứng rắn, lắc đầu một cái nói: "Chuyện này tôi cũng không nói được, chỉ là có chút không đúng lắm! Dựa theo lẽ thường mà nói, đứa trẻ trong bụng cô sẽ không hấp thu cơ năng sinh tồn của cô, nhưng tôi mới vừa nhìn, âm khí trên người cô đang truyền đến bụng, thời gian lâu dài, cô có thể sẽ bị nó hấp thu chỉ còn lại một bộ xác khô!"

Tôi há miệng, làm sao cũng không thể nào tin nổi lời anh nói."Anh, ý anh là tôi là đứa trẻ ở một mình chút xíu ăn ?"

Chuyện này, sao có thể, tôi mới vừa mò tới bàn tay nhỏ bé của anh,anh làm sao mà biết

"Cô đừng nghĩ nhiều, bây giờ còn không xác định là chuyện gì xảy ra, nhưng có điều này có thể xác định, không có ao nước Ao Hoa Thanh ngâm, cô sẽ chết!"

Tôi mạnh mẽ gật đầu, Trần Dương sau khi chào hỏi mọi người , liền mang theo tôi cùng đi tới quỷ giới.

Hai chân đạp trên mặt đất, ngay cả sức lực đứng vững cũng không có, đừng nói đến đi bộ, tôi không biết đây là bị dọa sợ hay là bởi vì nguyên nhân của thân thể, chỉ có thể nhờ giúp đỡ nhìn về phía Trần Dương.

Trần Dương ôm lấy tôi, trực tiếp chuyển kiếp đi tới ao Hoa Thanh , anh cũng không đi tìm quỷ vương Dạ Quân , mà là đem đặt tôi ở bên cạnh ao, hỏi: "Nơi này, ừm, tốt nhất không nên mặc quần áo để ngâm, hiệu quả sẽ tốt hơn, có lẽ cô cũng biết bơi!"

Đây là một vấn đề rất khó trả lời, cởi quần áo tắm rất hiệu quả, tôi cũng biết, nhưng tôi không biết bơi, càng không thể nào để cho Trần Dương xuống giúp tôi, thời đại bất đồng, nam nữ khác biệt điểm này hay là từ xưa cũng chưa từng thay đổi quy tắc, tôi không mở miệng được.

Cúi đầu, suy nghĩ một chút, dùng sức gật gật đầu nói: "Sẽ không có chuyện gì, tuy tôi không biết bơi lội, nhưng có thể mon men bên cạnh cái ao, cũng không đến nỗi chết chìm!"

Trần Dương nhìn tôi thật lâu, đưa lưng về phía tôi đi ra thật xa

loading...

Danh sách chương: