328. Mắt cô bị mù sao
Tôi nhìn dáng vẻ lo lắng của Thất Dạ, cũng rất bất đắc dĩ: "Khoan hãy nói những chuyện không có căn cứ đó nữa, anh cứ nói tiếp theo thế nào đi."
Thất Dạ lắc lư đầu, mặt ủ mày ê nói: "Còn có thể thế nào chứ, dỗ thôi! Dỗ ngài ấy ngủ, ngủ rồi tự nhiên sẽ lớn lên." Ngủ! Lại là ngủ! Hình như trước đây không lâu vừa nghe nói qua, giờ phút này nghe thấy tâm trạng thật phức tạp! Vốn đã rất khó chịu rồi, bây giờ lại trở về điểm xuất phát, thật đúng là có chút mỉa mai mà. Đối mặt với Dạ Quân nho nhỏ đáng yêu như vậy, nói thật, cho dù có giận anh gạt tôi bao nhiêu, tôi cũng không nỡ ra tay đánh anh. Ôm Dạ Quân nho nhỏ đi đến tẩm điện của anh với Thất Dạ, muốn dỗ anh ngủ rồi sau đó rời đi, nhưng vật nhỏ này lại cứ giương mắt nhìn tôi, tôi cũng đành chịu không biết nên làm thế nào, tôi hy vọng anh ngủ nhanh một chút, tốt nhất vừa ngủ xong sẽ lập tức trở lại dáng vẻ ban đầu, nhìn thấy dáng vẻ của anh bây giờ thật sự có chút không được tự nhiên. Từ đầu đến cuối Dạ Quân nho nhỏ đều trừng đôi mắt to lấp lóe lấp lóe của anh, cho dù tôi có dỗ thế nào, anh cũng không chịu ngủ, Thất Dạ đứng bên cạnh lo lắng muốn chết, nghĩ cách chọc cười anh, nhưng Dạ Quân nho nhỏ lại vẻ mặt ghét bỏ dùng cánh tay nhỏ của mình phủi mặt anh ta đi, hoàn toàn không quan tâm đến anh ta. Thất Dạ nháy mắt cầu cứu, nhưng trong lòng tôi có vướng mắc, không muốn để ý Quỷ Vương Dạ Quân cho lắm, cho nên vờ như không nhìn thấy anh ta, xoay đầu qua chỗ khác: "Thất nương nương, người đừng tức giận nữa, nói thế nào Dạ Quân nhỏ cũng vô tội mà." Tôi liếc mắt nhìn thoáng qua Thất Dạ, lại nhìn nhìn khuôn mặt đáng yêu ấy, trái tim lại thấy không đành lòng, ôm lấy Dạ Quân nho nhỏ dỗ nói: "Dạ Quân ngoan, nhanh đi ngủ đi ha!" Dạ Quân nho nhỏ chớp mắt, đột nhiên cười rộ lên với tôi, ê ê a a không biết nói cái gì, chốc lát lại vươn cánh tay mũm mĩm thịt vỗ vỗ lên mặt tôi, lại kéo sợi tóc của tôi giật mấy cái, cười cực kỳ vui vẻ. Tôi vốn chịu đựng không muốn nghĩ đến những chuyện không có căn cứ kia, nhưng nụ cười của đứa bé nhất thời làm tim tôi đau đớn, nước mắt ào ào tuôn rơi: "Tên chết tiệt không có lương tâm, sao anh còn có thể cười được chứ, anh cho rằng như vậy tôi sẽ không dám đánh anh sao? Tên chết tiệt, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, bây giờ tôi không so đo với anh, đợi anh trưởng thành rồi tôi lại trừng trị anh sau." Tôi khóc là vì tôi khó chịu, nhưng tôi không biết vì sao Thất Dạ lại khóc, có lẽ nước mắt sẽ truyền nhiễm nhỉ, cái tên kia khóc còn dữ dội hơn cả tôi nữa: "Thất nương nương, Dạ Quân của chúng ta cực kỳ thích người! Người ở bên ngoài ngay cả cơ hội đến gần cũng không có, người đừng tức giận nữa! Ngài ấy đã vì người mà mất mạng hai lần rồi, bây giờ chỉ còn lại một cái mạng này thôi, nghìn vạn lần không thể lại có sơ suất nữa, nhất định phải giữ lại mới được!" Không cần Thất Dạ nói, tôi cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, tôi nghĩ bản thân Quỷ Vương Dạ Quân cũng hiểu rõ, tôi bảo Thất Dạ đợi ở bên ngoài, anh ta lải nha lải nhải bên cạnh tôi không chịu yên, đứa nhóc ngủ được mới là lạ. Thật vất vả dỗ Dạ Quân nho nhỏ ngủ mất, tôi cũng không nỡ bỏ anh, từ khi quen anh đến bây giờ, có lẽ giờ khắc này là lúc tôi với anh hài hòa yên tĩnh nhất, không có ý nghĩ lung tung gì khác, chỉ có hai người tôi và anh. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thời gian tôi có thể ở lại Quỷ giới không nhiều lắm, vì thế sau khi giao Dạ Quân nhỏ cho Thất Dạ, bảo Thanh Minh đưa tôi về Nhân giới. Lần này Thanh Minh lại rất dứt khoát, cái gì cũng không hỏi, trực tiếp đưa tôi đi, có lẽ anh ta cũng biết dáng vẻ này của Quỷ Vương Dạ Quân cũng không thể quyết định được chuyện gì, mới chịu thả tôi trở về. Trở lại Nhân giới, tôi trực tiếp đi tìm Trần Dương! Bây giờ biết bên cạnh mình nguy hiểm tứ phía, có rất nhiều người dòm ngó thứ trong bụng tôi, tôi không muốn ở lại Quỷ giới, ngoài Quỷ Vương Dạ Quân ra thì còn có rắc rối nữa, một người sống sờ sờ như tôi mỗi ngày phải đi ao Thanh Trì một lần, ngâm mình trong ao mới có thể giữ được tính mạng, sợ bị âm khí ăn mòn mà chết. Tôi cũng không biết bơi lội, trước kia đều do Quỷ Vương Dạ Quân dẫn đi, bây giờ nếu đi một mình, cảm giác nếu không bị âm khí vào người mà chết, cùng sẽ đuối nước mà chết. Sau khi nhìn thấy Trần Dương, anh ta cũng không hỏi gì nhiều, chỉ nói cho tôi biết sư huynh của anh ta cũng họ Trần, tên một chữ Phong! Chủ tu hệ nước, còn Trần Dương thì tu luyện hệ kim trong ngũ hành. Nói như vậy lại giúp tôi có thêm không ít kiến thức, ngũ hành cũng là một hệ thống khá cơ bản trong đạo pháp, kim mộc thủy hỏa thổ, các bên hỗ trợ lẫn nhau, tương khắc tương sát, câu thông tám đỉnh, mỗi thứ một vẻ! Tuy Quỷ Vương Dạ Quân là thần, nhưng mạng thuộc hỏa, đúng lúc tương khắc với Trần Phong, cho nên anh mới có thể bị thương nặng. Trong bụng tôi có mang đứa nhỏ của Quỷ Vương Dạ Quân , Trần Dương dựa vào mệnh cách tính ra được thuộc tính của nó giống cha, cũng đều là hỏa, cho nên đối với Trần Phong mà nói, miếng thịt thần tiên này là thứ rất dễ tới tay, nếu anh ta không chết thì chắc chắn sẽ nghĩ cách tới đây cướp lấy, hơn nữa với thái độ làm người của Trần Phong, chỉ sợ đã theo dõi tôi từ lâu rồi. Lần này, Trần Dương đến thành phố này là vì tìm xem Trần Phong đang ở đâu, nói một cách khác thì chính là thanh lý môn hộ*, thứ hai anh ta không muốn tôi có chuyện, bỏ mạng trong tay Trần Phong, dù sao anh ta cũng cần thứ trong bụng tôi, hy vọng tôi có thể bình an sinh đứa nhỏ ra, mới có thể cầm thần khí đi cứu Nhược Hi. Biết có liên quan đến quan hệ ngũ hành tương khắc, tôi nghĩ Quỷ Vương Dạ Quân muốn đối phó với Trần Phong cũng không dễ dàng như vậy, không biết có phải cảm giác của mình có vấn đề không, tôi cứ cảm thấy gần đây Quỷ Vương Dạ Quân bị người ta hạ hàng đầu*, mọi chuyện đều không thuận lợi, giống như có thần xui xẻo đi theo bên cạnh vậy, làm gì cũng xui xẻo, bây giờ cũng chỉ còn dư lại một cái mạng, còn bị giày vò vớ vẩn nữa, phải ở lại Quỷ giới tĩnh dưỡng cho tốt, việc này cứ giao cho Trần Dương làm vậy, cũng không có gì không tốt. *Hàng đầu : Hàng đầu hoặc hàng đầu thuật là một loại vu thuật lưu hành ở Đông Nam Á. Nếu Trần Dương tính toán không sai, có lẽ mỗi một hành động của tôi bây giờ đều ở trong tầm mắt Trần Phong, tôi từng nghĩ muốn trốn, nhưng mà sau đó nghĩ lại, tôi cứ trốn tránh như vậy, cái tên kia cũng sẽ không xuất đầu lộ diện, nhưng có cái gọi là dẫn rắn ra khỏi hang, tôi chính là con mồi tốt nhất. Có lẽ Trần Dương cũng hiểu được lý lẽ này giống tôi, cho nên anh luôn canh giữ bên cạnh tôi, gần như là bảo vệ thiếp thân. Tôi hiểu anh ta đối xử tốt với tôi như vậy, sẵn lòng mang theo một thứ xui xẻo là tôi ở bên cạnh hoàn toàn là vì một lý do, tôi không muốn chết thì không nên đi tính toán những chuyện này, nói nhiều sẽ khiến anh ta cảm thấy tôi chiếm được lợi rồi còn ra vẻ thua thiệt, nếu không vì Nhược Hi, sao anh ta có thể lo lắng đến tôi được. Hiểu thời thế mới là người giỏi, bây giờ tôi không muốn gì cả, mọi người đều tự chọn thứ mình cần, tôi cũng không cần biết ơn anh ta, anh ta cũng sẽ không có bao nhiêu gánh nặng với tôi, cứ như vậy là được. Chúng tôi vẫn luôn ở trong khách sạn của thành phố này, lúc đầu tôi ở một mình, sau đó dọn tới phòng của Trần Dương, anh ta và Trương Hào ở phòng có hai giường tiêu chuẩn, tôi ở cùng anh ta càng có ích cho việc bảo vệ tôi hơn, Trương Hào dọn đến phòng ngủ của tôi. Nam nữ ở chung một phòng, tôi cũng cảm thấy không có vấn đề gì, cũng hiểu anh ta sắp xếp như vậy là đúng, dù sao tôi đi lại dưới mí mắt anh ta sẽ càng an toàn hơn. Trước kia chưa từng để ý đến cuộc sống của Trần Dương, bây giờ có cơ hội như vậy, tôi phát hiện cuộc sống của tên này thật sự là đủ đơn giản lỗ mãng luôn, ngoài ngồi thiền thì là ngủ, cũng không ăn gì, càng sẽ không trò chuyện với tôi, một mình tôi cũng rất nhàm chán, ngoài chơi điện thoại cũng không còn chuyện gì khác có thể làm, dù sao đứa con trong bụng tôi không phải người, sẽ không sợ phóng xạ gì đó, cho nên không cần quá lo lắng. Cuộc sống từng ngày trôi qua, thời tiết cũng dần trở nên ấm áp, áo khoác dày trên người cũng không cần mặc nữa, soi gương thấy bụng của tôi cũng càng lúc càng lớn, người bên ngoài liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra tôi là phụ nữ có thai. Quần áo mang theo cũng không thể mặc được nữa, tôi bèn kéo Trần Dương đi ra ngoài mua sắm với mình, mua một vài đồ dùng sinh hoạt cần thiết, dù sao anh ta có tiền, không sợ tiêu. Vốn tôi cho rằng ba người chúng tôi cùng nhau ra khỏi cửa, kết quả Trần Dương bảo Trương Hào đợi trong khách sạn, tôi không hiểu đây là có ý gì, đợi sau khi chúng tôi rời khỏi khách sạn, anh ta mới nói cho tôi biết, Trần Phong sẽ đến! Tôi vừa nghe đã cảm thấy khó chịu, biết rõ tên độc ác kia sẽ lên, còn để Trương Hạo lại một mình không nguy hiểm sao? Trần Dương cười nói không cần quá lo lắng, lần này Trần Phong đến đây chỉ là để nói chuyện thật giả, sẽ không thật sự ra tay, để tên trứng thối đó đợi nhiều hơn một chút, mài mòn sự hăng hái của anh ta. Giữa sư huynh đệ với nhau còn có tính toán thế này, tôi cảm thấy có lẽ trước đây hai người bọn họ cũng đấu đá nhau không ít, cách ở chung chính là oán hận lẫn nhau, hoàn toàn giống như là kẻ thù vậy. Thả lỏng trái tim, tôi đi đến khu chuyên bán quần áo của phụ nữ có thai, chọn một bộ váy nhìn trái phải trên gương, lúc này nhân viên bán hàng đi lên phía trước nói: "Chào chị, cái váy này xem ra rất hợp với chị, chị trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, làn da trắng nõn hồng hào, màu xanh nước này rất hợp với chị." Miệng của nhân viên bán hàng cực kỳ ngọt, tôi nhìn thấy màu sắc của váy thật sự rất đẹp, chỉ là tôi không thích cách cắt may này, cảm thấy mặc lên người lập tức giống như quả hồ lô vậy, sẽ không thoải mái. Trần Dương đứng ở bên cạnh, thấy tôi không nói lời nào, có lẽ là đi mua sắm với tôi phiền rồi, anh ta lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Thích thì mua." Tôi liếc mắt nhìn anh ta, biết lời này của anh ta không có ý gì khác, chỉ là bảo tôi đừng rườm rà nữa, khẩn trương lên, anh không muốn tốn thời gian mua sắm với tôi khắp nơi. Ngay vào lúc cô đang do dự, nhân viên bán hàng ở bên cạnh cười hì hì nói: "Chị nhà, chồng của chị thật là tri kỷ, tôi chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào dễ chịu vậy đâu!" Tôi nhếch mày, chồng, chị, ha! Cô thật muốn đi lên hỏi thử nhân viên bán hàng này bị mù mắt sao, con mắt nào nhìn thấy anh ta là chồng tôi, còn nữa, nhìn tôi rất lớn tuổi sao? Chỗ nào giống chị chứ! Không nói hai lời, tôi trực tiếp lấy quần áo chạy lấy người, sợ nếu cứ mua sắm như vậy, không biết sẽ bị nói thành cái gì nữa, tâm trạng tốt hiếm khi đi ra ngoài mua sắm đã bị cô gái này phá hủy rồi.
Thất Dạ lắc lư đầu, mặt ủ mày ê nói: "Còn có thể thế nào chứ, dỗ thôi! Dỗ ngài ấy ngủ, ngủ rồi tự nhiên sẽ lớn lên." Ngủ! Lại là ngủ! Hình như trước đây không lâu vừa nghe nói qua, giờ phút này nghe thấy tâm trạng thật phức tạp! Vốn đã rất khó chịu rồi, bây giờ lại trở về điểm xuất phát, thật đúng là có chút mỉa mai mà. Đối mặt với Dạ Quân nho nhỏ đáng yêu như vậy, nói thật, cho dù có giận anh gạt tôi bao nhiêu, tôi cũng không nỡ ra tay đánh anh. Ôm Dạ Quân nho nhỏ đi đến tẩm điện của anh với Thất Dạ, muốn dỗ anh ngủ rồi sau đó rời đi, nhưng vật nhỏ này lại cứ giương mắt nhìn tôi, tôi cũng đành chịu không biết nên làm thế nào, tôi hy vọng anh ngủ nhanh một chút, tốt nhất vừa ngủ xong sẽ lập tức trở lại dáng vẻ ban đầu, nhìn thấy dáng vẻ của anh bây giờ thật sự có chút không được tự nhiên. Từ đầu đến cuối Dạ Quân nho nhỏ đều trừng đôi mắt to lấp lóe lấp lóe của anh, cho dù tôi có dỗ thế nào, anh cũng không chịu ngủ, Thất Dạ đứng bên cạnh lo lắng muốn chết, nghĩ cách chọc cười anh, nhưng Dạ Quân nho nhỏ lại vẻ mặt ghét bỏ dùng cánh tay nhỏ của mình phủi mặt anh ta đi, hoàn toàn không quan tâm đến anh ta. Thất Dạ nháy mắt cầu cứu, nhưng trong lòng tôi có vướng mắc, không muốn để ý Quỷ Vương Dạ Quân cho lắm, cho nên vờ như không nhìn thấy anh ta, xoay đầu qua chỗ khác: "Thất nương nương, người đừng tức giận nữa, nói thế nào Dạ Quân nhỏ cũng vô tội mà." Tôi liếc mắt nhìn thoáng qua Thất Dạ, lại nhìn nhìn khuôn mặt đáng yêu ấy, trái tim lại thấy không đành lòng, ôm lấy Dạ Quân nho nhỏ dỗ nói: "Dạ Quân ngoan, nhanh đi ngủ đi ha!" Dạ Quân nho nhỏ chớp mắt, đột nhiên cười rộ lên với tôi, ê ê a a không biết nói cái gì, chốc lát lại vươn cánh tay mũm mĩm thịt vỗ vỗ lên mặt tôi, lại kéo sợi tóc của tôi giật mấy cái, cười cực kỳ vui vẻ. Tôi vốn chịu đựng không muốn nghĩ đến những chuyện không có căn cứ kia, nhưng nụ cười của đứa bé nhất thời làm tim tôi đau đớn, nước mắt ào ào tuôn rơi: "Tên chết tiệt không có lương tâm, sao anh còn có thể cười được chứ, anh cho rằng như vậy tôi sẽ không dám đánh anh sao? Tên chết tiệt, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, bây giờ tôi không so đo với anh, đợi anh trưởng thành rồi tôi lại trừng trị anh sau." Tôi khóc là vì tôi khó chịu, nhưng tôi không biết vì sao Thất Dạ lại khóc, có lẽ nước mắt sẽ truyền nhiễm nhỉ, cái tên kia khóc còn dữ dội hơn cả tôi nữa: "Thất nương nương, Dạ Quân của chúng ta cực kỳ thích người! Người ở bên ngoài ngay cả cơ hội đến gần cũng không có, người đừng tức giận nữa! Ngài ấy đã vì người mà mất mạng hai lần rồi, bây giờ chỉ còn lại một cái mạng này thôi, nghìn vạn lần không thể lại có sơ suất nữa, nhất định phải giữ lại mới được!" Không cần Thất Dạ nói, tôi cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, tôi nghĩ bản thân Quỷ Vương Dạ Quân cũng hiểu rõ, tôi bảo Thất Dạ đợi ở bên ngoài, anh ta lải nha lải nhải bên cạnh tôi không chịu yên, đứa nhóc ngủ được mới là lạ. Thật vất vả dỗ Dạ Quân nho nhỏ ngủ mất, tôi cũng không nỡ bỏ anh, từ khi quen anh đến bây giờ, có lẽ giờ khắc này là lúc tôi với anh hài hòa yên tĩnh nhất, không có ý nghĩ lung tung gì khác, chỉ có hai người tôi và anh. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thời gian tôi có thể ở lại Quỷ giới không nhiều lắm, vì thế sau khi giao Dạ Quân nhỏ cho Thất Dạ, bảo Thanh Minh đưa tôi về Nhân giới. Lần này Thanh Minh lại rất dứt khoát, cái gì cũng không hỏi, trực tiếp đưa tôi đi, có lẽ anh ta cũng biết dáng vẻ này của Quỷ Vương Dạ Quân cũng không thể quyết định được chuyện gì, mới chịu thả tôi trở về. Trở lại Nhân giới, tôi trực tiếp đi tìm Trần Dương! Bây giờ biết bên cạnh mình nguy hiểm tứ phía, có rất nhiều người dòm ngó thứ trong bụng tôi, tôi không muốn ở lại Quỷ giới, ngoài Quỷ Vương Dạ Quân ra thì còn có rắc rối nữa, một người sống sờ sờ như tôi mỗi ngày phải đi ao Thanh Trì một lần, ngâm mình trong ao mới có thể giữ được tính mạng, sợ bị âm khí ăn mòn mà chết. Tôi cũng không biết bơi lội, trước kia đều do Quỷ Vương Dạ Quân dẫn đi, bây giờ nếu đi một mình, cảm giác nếu không bị âm khí vào người mà chết, cùng sẽ đuối nước mà chết. Sau khi nhìn thấy Trần Dương, anh ta cũng không hỏi gì nhiều, chỉ nói cho tôi biết sư huynh của anh ta cũng họ Trần, tên một chữ Phong! Chủ tu hệ nước, còn Trần Dương thì tu luyện hệ kim trong ngũ hành. Nói như vậy lại giúp tôi có thêm không ít kiến thức, ngũ hành cũng là một hệ thống khá cơ bản trong đạo pháp, kim mộc thủy hỏa thổ, các bên hỗ trợ lẫn nhau, tương khắc tương sát, câu thông tám đỉnh, mỗi thứ một vẻ! Tuy Quỷ Vương Dạ Quân là thần, nhưng mạng thuộc hỏa, đúng lúc tương khắc với Trần Phong, cho nên anh mới có thể bị thương nặng. Trong bụng tôi có mang đứa nhỏ của Quỷ Vương Dạ Quân , Trần Dương dựa vào mệnh cách tính ra được thuộc tính của nó giống cha, cũng đều là hỏa, cho nên đối với Trần Phong mà nói, miếng thịt thần tiên này là thứ rất dễ tới tay, nếu anh ta không chết thì chắc chắn sẽ nghĩ cách tới đây cướp lấy, hơn nữa với thái độ làm người của Trần Phong, chỉ sợ đã theo dõi tôi từ lâu rồi. Lần này, Trần Dương đến thành phố này là vì tìm xem Trần Phong đang ở đâu, nói một cách khác thì chính là thanh lý môn hộ*, thứ hai anh ta không muốn tôi có chuyện, bỏ mạng trong tay Trần Phong, dù sao anh ta cũng cần thứ trong bụng tôi, hy vọng tôi có thể bình an sinh đứa nhỏ ra, mới có thể cầm thần khí đi cứu Nhược Hi. Biết có liên quan đến quan hệ ngũ hành tương khắc, tôi nghĩ Quỷ Vương Dạ Quân muốn đối phó với Trần Phong cũng không dễ dàng như vậy, không biết có phải cảm giác của mình có vấn đề không, tôi cứ cảm thấy gần đây Quỷ Vương Dạ Quân bị người ta hạ hàng đầu*, mọi chuyện đều không thuận lợi, giống như có thần xui xẻo đi theo bên cạnh vậy, làm gì cũng xui xẻo, bây giờ cũng chỉ còn dư lại một cái mạng, còn bị giày vò vớ vẩn nữa, phải ở lại Quỷ giới tĩnh dưỡng cho tốt, việc này cứ giao cho Trần Dương làm vậy, cũng không có gì không tốt. *Hàng đầu : Hàng đầu hoặc hàng đầu thuật là một loại vu thuật lưu hành ở Đông Nam Á. Nếu Trần Dương tính toán không sai, có lẽ mỗi một hành động của tôi bây giờ đều ở trong tầm mắt Trần Phong, tôi từng nghĩ muốn trốn, nhưng mà sau đó nghĩ lại, tôi cứ trốn tránh như vậy, cái tên kia cũng sẽ không xuất đầu lộ diện, nhưng có cái gọi là dẫn rắn ra khỏi hang, tôi chính là con mồi tốt nhất. Có lẽ Trần Dương cũng hiểu được lý lẽ này giống tôi, cho nên anh luôn canh giữ bên cạnh tôi, gần như là bảo vệ thiếp thân. Tôi hiểu anh ta đối xử tốt với tôi như vậy, sẵn lòng mang theo một thứ xui xẻo là tôi ở bên cạnh hoàn toàn là vì một lý do, tôi không muốn chết thì không nên đi tính toán những chuyện này, nói nhiều sẽ khiến anh ta cảm thấy tôi chiếm được lợi rồi còn ra vẻ thua thiệt, nếu không vì Nhược Hi, sao anh ta có thể lo lắng đến tôi được. Hiểu thời thế mới là người giỏi, bây giờ tôi không muốn gì cả, mọi người đều tự chọn thứ mình cần, tôi cũng không cần biết ơn anh ta, anh ta cũng sẽ không có bao nhiêu gánh nặng với tôi, cứ như vậy là được. Chúng tôi vẫn luôn ở trong khách sạn của thành phố này, lúc đầu tôi ở một mình, sau đó dọn tới phòng của Trần Dương, anh ta và Trương Hào ở phòng có hai giường tiêu chuẩn, tôi ở cùng anh ta càng có ích cho việc bảo vệ tôi hơn, Trương Hào dọn đến phòng ngủ của tôi. Nam nữ ở chung một phòng, tôi cũng cảm thấy không có vấn đề gì, cũng hiểu anh ta sắp xếp như vậy là đúng, dù sao tôi đi lại dưới mí mắt anh ta sẽ càng an toàn hơn. Trước kia chưa từng để ý đến cuộc sống của Trần Dương, bây giờ có cơ hội như vậy, tôi phát hiện cuộc sống của tên này thật sự là đủ đơn giản lỗ mãng luôn, ngoài ngồi thiền thì là ngủ, cũng không ăn gì, càng sẽ không trò chuyện với tôi, một mình tôi cũng rất nhàm chán, ngoài chơi điện thoại cũng không còn chuyện gì khác có thể làm, dù sao đứa con trong bụng tôi không phải người, sẽ không sợ phóng xạ gì đó, cho nên không cần quá lo lắng. Cuộc sống từng ngày trôi qua, thời tiết cũng dần trở nên ấm áp, áo khoác dày trên người cũng không cần mặc nữa, soi gương thấy bụng của tôi cũng càng lúc càng lớn, người bên ngoài liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra tôi là phụ nữ có thai. Quần áo mang theo cũng không thể mặc được nữa, tôi bèn kéo Trần Dương đi ra ngoài mua sắm với mình, mua một vài đồ dùng sinh hoạt cần thiết, dù sao anh ta có tiền, không sợ tiêu. Vốn tôi cho rằng ba người chúng tôi cùng nhau ra khỏi cửa, kết quả Trần Dương bảo Trương Hào đợi trong khách sạn, tôi không hiểu đây là có ý gì, đợi sau khi chúng tôi rời khỏi khách sạn, anh ta mới nói cho tôi biết, Trần Phong sẽ đến! Tôi vừa nghe đã cảm thấy khó chịu, biết rõ tên độc ác kia sẽ lên, còn để Trương Hạo lại một mình không nguy hiểm sao? Trần Dương cười nói không cần quá lo lắng, lần này Trần Phong đến đây chỉ là để nói chuyện thật giả, sẽ không thật sự ra tay, để tên trứng thối đó đợi nhiều hơn một chút, mài mòn sự hăng hái của anh ta. Giữa sư huynh đệ với nhau còn có tính toán thế này, tôi cảm thấy có lẽ trước đây hai người bọn họ cũng đấu đá nhau không ít, cách ở chung chính là oán hận lẫn nhau, hoàn toàn giống như là kẻ thù vậy. Thả lỏng trái tim, tôi đi đến khu chuyên bán quần áo của phụ nữ có thai, chọn một bộ váy nhìn trái phải trên gương, lúc này nhân viên bán hàng đi lên phía trước nói: "Chào chị, cái váy này xem ra rất hợp với chị, chị trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, làn da trắng nõn hồng hào, màu xanh nước này rất hợp với chị." Miệng của nhân viên bán hàng cực kỳ ngọt, tôi nhìn thấy màu sắc của váy thật sự rất đẹp, chỉ là tôi không thích cách cắt may này, cảm thấy mặc lên người lập tức giống như quả hồ lô vậy, sẽ không thoải mái. Trần Dương đứng ở bên cạnh, thấy tôi không nói lời nào, có lẽ là đi mua sắm với tôi phiền rồi, anh ta lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Thích thì mua." Tôi liếc mắt nhìn anh ta, biết lời này của anh ta không có ý gì khác, chỉ là bảo tôi đừng rườm rà nữa, khẩn trương lên, anh không muốn tốn thời gian mua sắm với tôi khắp nơi. Ngay vào lúc cô đang do dự, nhân viên bán hàng ở bên cạnh cười hì hì nói: "Chị nhà, chồng của chị thật là tri kỷ, tôi chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào dễ chịu vậy đâu!" Tôi nhếch mày, chồng, chị, ha! Cô thật muốn đi lên hỏi thử nhân viên bán hàng này bị mù mắt sao, con mắt nào nhìn thấy anh ta là chồng tôi, còn nữa, nhìn tôi rất lớn tuổi sao? Chỗ nào giống chị chứ! Không nói hai lời, tôi trực tiếp lấy quần áo chạy lấy người, sợ nếu cứ mua sắm như vậy, không biết sẽ bị nói thành cái gì nữa, tâm trạng tốt hiếm khi đi ra ngoài mua sắm đã bị cô gái này phá hủy rồi.
loading...
Danh sách chương:
- 319. Oan có đầu, nợ có chủ
- 320. Xoay ngược tình thế
- 321. Cảnh xuân đầy mặt
- 322
- 323. Chín người con chín cái mạng
- 324. Bướm mê
- 325. Khăng khăng không nói cho em
- 326. Gây chuyện không ngại lớn
- 327. Mạng không phải dùng để lãng phí
- 328. Mắt cô bị mù sao
- 329. Có nhân có quả
- 330. Nam nữ khác biệt
- 331. Tôi sắp sinh rồi
- 332. Sinh mệnh ra đời
- 333. Chết đi sống lại
- 334. Đến thêm lần nữa
- 335. Kẻ ngốc đánh cược
- 336. Âm hồn không tan
- 337. Giao dịch
- 338. Không phát điên lên nữa thì xong rồi
- 339. Bởi vì tôi là thần
- 340. Cuối cùng cũng quay về lúc ban đầu
- 341. Tôi muốn giấy ly hôn
- 342. Khổ nhục kế
- 343. Hủy dung
- 344. Không thể tiếp tục nữa
- 345. Mưa đỏ
- 346. Chuyện không nên nhớ
- 347. Đàn ông đưa đến cửa
- 348. Tờ giấy vụn
- 349. Thuyết phục
- 350. Lệ quỷ bỏ trốn
- 351. Anh đánh phụ nữ
- 352. Bắt cóc
- 353. Song tu
- 354. Mồi nhử
- 355. Tôi xấu mà anh còn cần
- 356. Tôi không phục
- 357. Tôi thắng các anh chết
- 358. Thỏ không ăn cỏ gần hang
- 359. Anh cũng không ngốc
- 360. Càng sống càng không có tiền đồ
- 361. Tôi rất lúng túng
- 362. Mang hồn cộng sinh
- 363. Chán ghét cần lý do à?
- 364. Trách tôi quá ngây thơ
- 365. Bảy phách huyền hồn
- 366. Đắm chìm hoàn mỹ
- 367. Nghĩ xong hãy làm
- 368. Luôn chú ý tới con
- 369. Muốn chết cũng không phải do cô quyết định
- 370. Thời buổi rối loạn
- 371. Tưởng kế tựu kế
- 372. Bí mật của Thanh Cơ
- 373. Chân trời góc bể
- 374. Đứa bé lông dài
- 375. Không nghe lời là đánh mông
- 376. Không phải là độc nhất vô nhị
- 377. Trói em ở bên người
- 378. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, tôi vẫn luôn cần cô
- 379. Lần này thật sự phải buông tay rồi
- 380. Tội ác đến từ trái tim
- 381. Anh ta thay tôi đưa ra quyết định
- 382. Đồ xấu xí
- 383. Thêm chút đầu óc
- 384. Hai thế giới
- 385. Buông tay
- 386. Cởi quần áo ra xem
- 387. Quẻ này không phải quẻ kia
- 388. Ba ngày khai đàn
- 389. Sát tinh
- 390.Vì sao rơi xuống
- 391. Ai thua phải gọi cha
- 392. Người chết là an toàn nhất
- 393. Đặt tên
- 394. Chồng già và vợ già
- 395. Chồng tha cho tôi đi mà
- 396. Không đánh thì không thành tài
- 397. Làm mẹ không dễ
- 398. Dính đầy máu tươi
- 399. Lời tâm tình cảm động nhất
- 400. Uổng công cứu tiểu nhân
- 401. Quỷ giới thất thủ
- 402. Kính nước
- 403. Anh quá đáng rồi
- 404. Đi đến bước đường cùng
- 405. Cỗ máy giết người
- 406. Trận chiến cuối cùng
- 407. Quấn lấy không tha
- 408. Không phải hắn chết thì là ta chết
- 409. Giác ngộ trước khi chết
- 410. Phá chuông
- 411. Tẩu hỏa nhập ma
- 412. Hắc hóa
- 413. Quá khứ của Tinh Hàn
- 414. Sự thật luôn tàn nhẫn
- 415. Chết là một loại giải thoát
- 406. Không hết hy vọng
- 417. Phụ nữ không nên giữ lại
- 418. Giấc mơ hư ảo
- 419. Khó mà đoán được
- 420. Nói thật quá khó
- 421. Muốn tôi tái giá
- 422. Dọa chết người không đền mạng
- 423. Cùng cảnh không cùng mệnh
- 424. Gặp chuyện trên phố
- 425. Làm người phải cảm ơn
- 426. Trở lại nhân giới
- 427. Người trộm ngọc của tôi
- 428. Thượng thượng đẳng
- 429. Thì ra là hắn
- 430. Nguyên thần tan hết
- 431. Trở về nhà
- 432. Con người đều ích kỷ
- 433. Thôn chó dữ
- 434. Khai trai
- 435. Thầy dạy không nghiêm
- 436. Phong ấn
- 437. Rồng ngâm trở về
- 438. Tuổi kết hôn
- 439. Vai vế thấp
- 440. Giết người diệt khẩu
- 441. Mượn xác
- 442. Chạy tội
- 443. Nguyên thần nguyên mẫu
- 444. Người gây sự
- 445. Có động thiên khác
- 446. Công và tư
- 447. Mai mối
- 448. Một khoảng thời gian qua lại
- 449. Chạm không được
- 450. Vạch trần
- 451. Diễn xuất
- 452. Thế hôn
- 453. Không giết cũng không tha
- 454. Thì ra anh có đam mê này
- 455. Có em đủ rồi
- 456. Bù vào chỗ trống
- 457. Tạo người
- 458. Bởi vì yêu thành hận
- 459. Bắt được anh tới tay
- 460. Linh tộc
- 461. Khó được khi hồ đồ
- 462. Diễn đủ phần
- 463. Dùng cả tính mạng để che giấu bí mật
- 464. Dùng cái chết để đổi lấy hòa bình
- 465. Cô gái mặc đồ đỏ
- 466. Vợ quỷ
- 467. Chuyện làm ăn này nhất định khó thực hiện
- 468. Quay về quá khứ
- 469. Nhìn đàn ông tranh cãi
- 470. Chó khôn không cản đường
- 471. Lấy lại kí ức
- 472. Để vi phu nói thầm
- 473. Người chế tạo
- 474. Phu nhân, chúng ta tâm sự nhé
- 475 + 476
- 477. Yên Vũ Hề
- 478. Bí mật chôn giấu
- 479 + 480
- 481. Vạch trần
- 482. Người thân trở thành kẻ thù
- 483. Náo loạn một trận
- 484. Hai người thượng đế
- 485. Nơi thu giữ linh thể
- 486. Tôi lại mang thai rồi
- 487. Mang thai lần hai
- 488. Bắt cóc
- 489 + 490
- 491. Nhận lỗi
- 492. Không như ý muốn
- 493. Việc này không vội được
- 494. Thời cơ chưa đến
- 495. Vi phu giống phụ nữ
- 496. Cơ thể thuần dương
- 497. Xem phong thủy
- 498. Mất hết mặt mũi
- 499. Hoa nở khắp nơi trên mặt đất
- 500. Cướp người
- 501. Đính hôn
- 502. Gài bẫy người
- 503. Mất trí nhớ
- 504. Thăm dò đến cùng
- 505. Buông bỏ lời nói tàn nhẫn
- 506. Kẻ xâm nhập
- 507. Chỉ nhìn mà không dùng
- 508. Ngủ đàng hoàng với ta một lần
- Chương 509. Đều là phụ nữ, ngại cái gì
- 510. Thuyết phục
- 511. Bị lừa dối
- 512. Số tuổi là bí mật
- 513. Làm trinh thám tạm thời
- 514. Là tôi đã nghĩ đơn giản
- 515. Hết thời hạn ba tháng
- 516. Huyết quả
- 517. Không có yêu hơn, chỉ có yêu nhất
- 518. Gặp lại bạn bè
- 519. Người đàn ông mặc đồ đen là ai
- 520. Xuất binh
- 512. Kết quả cuối cùng