Chương 151: Sự thật bất đắc dĩ
Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn còn ngồi ở trong đại sảnh đột nhiên nhìn thấy Thúy Hà quay trở lại, ánh mắt lạnh lùng nói: "Sao ngươi còn chưa đi?"
"Vương gia, ta..." Thúy Hà do dự nhìn Hàn Ngữ Phong ở phía sau.
"Là ta để nàng ở lại, nàng đang mang thai nếu ở lại vương phủ thì sẽ được chăm sóc tốt hơn." Hàn Ngữ Phong vừa bước vào cửa đã nhìn hắn nói.
"Ngươi biết khi nào?" Ánh mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi thâm trầm phức tạp.
"Vừa mới biết." Trong mắt Hàn Ngữ Phong chợt lóe ưu thương, hốc mắt đột nhiên nóng lên, vì sao nàng lại để ý chuyện này chứ?
"Ngươi muốn nàng ở lại vương phủ?" Tư Mã Tuấn Lỗi gắt gao nhìn chằm nàng, hắn làm vậy là quan tâm đến cảm nhận của nàng, chẳng lẽ nàng đối với chuyện này một chút cảm giác cũng không có?
"Phải." Đột nhiên trong lòng cảm thấy thật khổ sở nhưng nàng vẫn quật cường ngẩng cao đầu.
"Người đâu, mang Thúy Hà đến nơi nàng từng ở trước kia hầu hạ thật tốt." Tư Mã Tuấn Lỗi trong lòng nổi giận hướng về phía cửa hô to, nàng thật sự đối với hắn không có lòng sao? Không có thương tâm cũng như ghen tỵ sao? Vì sao lại không để ý đến?
"Dạ! Vương gia. Nô tỳ tuân lệnh." Ngoài cửa, tiểu nha hoàn trước kia hầu hạ Thúy Hà vui vẻ tiến vào.
"Cám ơn Vương gia. Cám ơn Vương phi." Thúy Hà cảm kích nói, sau đó cùng tiểu nha hoàn lui ra ngoài.
Ánh mắt lạnh lùng của Tư Mã Tuấn Lỗi đảo nhanh qua khuôn mặt không có chút biểu tình của nàng, sau đó đi qua trước mặt nàng để bước ra ngoài.
Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng chậm rãi quay về Lục Bình uyển.
"Vương phi, tất cả đồ đạc ta đều đã thu xếp xong, bây giờ chúng ta chuyển qua bên ấy." Xuân Vũ vừa ôm đồ đạc đã chuẩn bị tốt vừa nói.
"Bỏ đồ xuống đi Xuân Vũ, không cần chuyển, ta không đi Kỳ Lân cư." Hàn Ngữ Phong gọi Xuân Vũ lại, thản nhiên nói.
"Vương phi, người không vui, tất cả đều do Xuân Vũ lắm mồm." Bản thân Xuân Vũ có chút hối hận, tại sao lại nói cho nàng biết, nếu không nói thì nàng chắc chắn không biết chuyện của Thúy Hà.
"Chuyện không liên quan đến ngươi, ngươi không cần tự trách mình." Hàn Ngữ Phong nhìn Xuân Vũ nói. "Vương phi, Vương gia quả thật là rất quan tâm người, điều này tất cả mọi người đều nhìn thấy, chẳng lẽ người một chút cảm giác cũng không có sao? Chuyện của Thúy Hà phu nhân chỉ là chuyện ngoài ý muốn, mặc kệ thế nào thì người vẫn là Vương phi, là người mà Vương gia yêu nhất cho nên người không cần làm khó bản thân." Xuân Vũ nhìn nàng, trong mắt chứa đầy chua xót, nhẹ nhàng mở miệng an ủi, khuyên giải.
"Xuân Vũ, nữ nhân tại sao nhất định phải chịu đựng việc nam nhân có tam thê tứ thiếp?" Khóe môi Hàn Ngữ Phong nhếch lên chua sót, chẳng lẽ trên đời này không có tình yêu độc nhất vô nhị giống như cha mẹ nàng sao, đã yêu là chỉ yêu duy nhất một người.
Xuân Vũ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn nàng, Vương phi tại sao lại hỏi như vậy? Hiện tại nữ tử chỉ có thể dựa vào nam tử để sinh tồn cho nên mới phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tùy ý nam tử quyết định mọi việc, bao gồm cả tam thê tứ thiếp. Đây là quy luật từ xưa đến nay rồi, không ai có thể thay đổi được.
'Cân hỏi của ta rất kỳ quái phải không?' Hàn Ngữ Phong tự chế giễu mình, có phải nàng đã trở nên lòng tham không đáy, Tư Mã Tuấn Lỗi đã cho nàng danh phận và địa vị cao cao tại thượng rồi, chẳng lẽ nàng còn muốn hắn vứt bỏ cốt nhục của chính mình, mà cho dù hắn thật sự làm vậy thì nàng có thể cảm thấy yên tâm, thoải mái sao?
'Không phải đâu, Vương phi. Nam nhân có quyền thế không phải ai cũng đều tam thê tứ thiếp sao? Vương gia đối với Vương phi như vậy là đã tốt lắm rồi, bởi hắn rõ ràng đã vì người mà đuổi các nàng khác ra khỏi vương phủ, nhưng Xuân Vũ cảm thấy thật kỳ quái, Vương phi vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ sao?' Vẻ mặt của Xuân Vũ đầy nghi hoặc, không hiểu Vương phi còn muốn so đo cái gì.
Hàn Ngữ Phong đột nhiên sửng sốt, nàng cảm thấy không đủ sao? Chỉ sợ là Xuân Vũ đã nói thật khách sáo, không có nói nàng lòng dạ hẹp hòi, ghen tỵ. Chỉ là cho dù là tất cả nữ nhân đều bấm bụng chịu đựng việc này, nhưng trong lòng nàng liệu có thực sự chịu đựng được không?
'Xuân Vũ, nếu cho ngươi hai lựa chọn, một bên là làm thiếp cho người có quyền có thế, một bên là làm thê tử của một người bình thường, suốt đời yêu thương ngươi thì ngươi muốn gả cho người nào?' Nàng nghiêm túc hỏi Xuân Vũ, nếu là nàng, nàng nhất định muốn gả cho một người bình thường.
'Ta muồn gả cho người có quyền thế cho dù là làm tiểu thiếp cũng vui lòng.' Xuân Vũ cũng trả lời thật nghiêm túc.
'Tại sao?' Hàn Ngữ Phong giật mình ngẩng đầu lên, hiện tại cũng có người cam tâm tình nguyện làm tiểu thiếp sao, nàng vẫn luôn nghĩ những người đó cũng là do bất đắc dĩ hoặc thân bất do kỷ, vì dù sao tiểu thiếp không có địa vị gì, chẳng qua chỉ là cao hơn nha hoàn một chút.
'Ha ha ha...' Xuân Vũ cười khẽ một chút nói: 'Vừa nhìn Vương phi đã biết người chưa từng nếm qua khổ sở, người không thể biết được nổi khổ của người bình thường.
'Ta biết bọn họ tuy là sống kham khổ một chút, nhưng vợ chồng lại ân ân ái ái sống đến bạc đầu giai lão, như vậy không phải tốt hơn sao? Hàn Ngữ Phong nhớ tới cuộc sống của mẹ mình lúc trước, cuộc sống bình thường thản nhiên ấy làm cho nàng thực sự hâm mộ.
'Kham khổ? Vương phi, người làm sao biết? Cuộc sống trong gia đình của người bình thường là khó khăn đến cỡ nào, không nói người khác mà nói chính ta đây này, từ lúc ta còn nhỏ đã chưa từng nhìn thấy cha mẹ ân ân ái ái, mỗi ngày bọn họ đều mặt ủ mày ê, nghĩ cách phải làm thế nào để nuôi sống con mình? Phải làm sao kiếm đủ bạc để duy trì miếng cơm manh áo trong nhà, thứ mà ta nghe được nhiều nhất chính là tiếng thở dài của đương gia (người quản lý gia đình), cho đến khi ta bị bán vào vương phủ, ta nhìn thấy nước mắt trong mắt nương cùng ánh mắt có chút nén giận, không nỡ của cha, một người nam nhân mà phải bán con gái của mình để duy trì cuộc sống, thì xin Vương phi thử nói xem, bọn họ có ân ân ái ái hay không?' Trong mắt Xuân Vũ dày đặc ưu thương, nếu nương lúc trước cho dù là làm thiếp của người ta cũng không muốn cốt nhục chia lìa.
'Xuân Vũ. Ta xin lỗi, ta không cố ý.' Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng nói, nàng không nghĩ thân thế của Xuân Vũ lại như vậy, lại càng không ngờ thì ra moi việc đều không giống như trong tưởng tượng của nàng.
'Vương phi, nha hoàn trong phủ nhiều như vậy, xuất thân của mỗi một người đều chua xót như vậy, thật ra không có cha mẹ nào nhẫn tâm đem bán con gái của mình cho người ta để làm nô tỳ, thật sự là họ chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc nên mới làm như vậy, vì thế nếu có người đồng ý thu nhận chúng ta làm thiếp thì chúng ta rất mang ơn. Cho nên Vương phi, người đã hạnh phúc hơn chúng ta rất nhiều rồi, vì dù sao Vương gia cũng sủng người nhất, nếu người cảm thấy không vui thì hãy đưa nàng ta đến ở nơi khác.' Xuân Vũ khuyên giải an ủi nàng, trong vương phủ có rất nhiều người ao ước được như nàng, chỉ có mình nàng sống trong phúc mà lại không biết hưởng.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Vận mệnh của nô dịch
- Chương 2: Ai bảo ngươi họ Hàn
- Chương 3: Điên cuồng làm nhục
- Chương 4: Cuộc sống bi thảm
- Chương 5: Nô tỳ làm "ấm giường"
- Chương 6: Mỹ nhân mê hoặc
- Chương 7: Sự trừng phạt tàn bạo
- Chương 8: Lời cảnh cáo lãnh khốc
- Chương 9: Không rõ tội gì
- Chương 10: Tàn bạo làm nhục
- Chương 11: Châu nhi cô nương
- Chương 12: Roi dài hình móc câu
- Chương 13: Tuấn Dật tà mị
- Chương 14: Tư Mã Tuấn Dật (nhất)
- Chương 15: Tư Mã Tuấn Dật (nhị)
- Chương 16: Phản ứng thành thật
- Chương 17: Tiểu thiếp của Vương phủ (nhất)
- Chương 18: Tiểu thiếp của Vương phủ (nhị)
- Chương 19: Gặp nhau ở hoa viên
- Chương 20: Tờ ngân phiếu một trăm hai
- Chương 21: Châu nhi trúng độc
- Chương 22: Vu oan giá họa
- Chương 23: Bị roi quất thê thảm
- Chương 24: Bị nhốt vào địa lao
- Chương 25: Cứu khỏi địa lao
- Chương 26: Rời khỏi Vương phủ
- Chương 27: Cái chết của Mai nhi
- Chương 28: Thương lành lại hồi phủ
- Chương 29: Hợp Tình Uyển nhuộm máu
- Chương 30: Lại bị hãm hại
- Chương 31: Châu nhi cầu tình
- Chương 32: Chân tướng việc hạ độc (nhất)
- Chương 33: Chân tướng việc hạ độc (nhị)
- Chương 34: Cảnh nhi bị bệnh
- Chương 35: Sự tuyệt vọng dưới làn mưa rét buốt
- Chương 36: Trong thâm tâm thật sự muốn chết
- Chương 37: Đút thuốc
- Chương 38: Lời căn dặn của tỷ tỷ
- Chương 39: Cảnh nhi tỉnh
- Chương 40: Lại bị uy hiếp
- Chương 41: Cưỡng bức
- Chương 42: Tránh được một kiếp
- Chương 43: Không bằng loài cầm thú (nhất)
- Chương 44: Không bằng loài cầm thú (nhị)
- Chương 45: Không bằng loài cầm thú (tam)
- Chương 46: Cảnh nhi bị thương
- Chương 47: Cơ hội đào tẩu
- Chương 48: Đổi trắng thay đen
- Chương 49: Không buồn giải thích
- Chương 50: Lời nguyền rủa của Thính Vũ
- Chương 51: Một thoáng động lòng
- Chương 52: Niềm vui bất ngờ
- Chương 53: Cắn chết ngươi
- Chương 54: Chuẩn bị đào tẩu
- Chương 55: Cuộc đào tẩu ở Quan Âm miếu
- Chương 56: Tư Mã Tuấn Lỗi nổi trận lôi đình
- Chương 57: Băng rừng
- Chương 58: Phút giây kinh hoàng (nhất)
- Chương 59: Phút giây kinh hoàng (nhị)
- Chương 60: Trên đường đi gặp được người tốt
- Chương 61: Quyết định ở lại
- Chương 62: Lệnh truy nã
- Chương 63: Buông tay? Tuyệt đối không được
- Chương 64: Con người bí ẩn
- Chương 65: Vừa gặp đã yêu
- Chương 66: Quà chia tay
- Chương 67: Tiết lộ hành tung
- Chương 68: Đối đầu
- Chương 69: Nửa đường bị tập kích
- Chương 70: Nhảy vực
- Chương 71: Làm thiếp
- Chương 72: Cảm xúc bùng nổ
- Chương 73: Tâm ý của Châu nhi
- Chương 74: Tín vật đính ước
- Chương 75: Châu nhi tan nát cõi lòng
- Chương 76: Lấy lui làm tiến
- Chương 77: Gặp lại ngoài ý muốn
- Chương 78: Ta muốn nàng
- Chương 79: Ngọc bội? Vương phi?
- Chương 80: Đánh cuộc
- Chương 81: Cố ý nhục nhã
- Chương 82: Cầu hôn?
- Chương 83: Yêu, cho nên không thèm để ý
- Chương 84: Mệnh ở sớm tối (*)
- Chương 85: Tìm được đường sống trong chỗ chết
- Chương 86: Tử mâu? Phong Hồn
- Chương 87: Hàn băng độc
- Chương 88: Ta không lấy chồng
- Chương 89: Đồng thời mất tích
- Chương 90: Người ngoài ý muốn
- Chương 91: Khiếp sợ
- Chương 92: Hai chọn một
- Chương 93: Không thể tin được
- Chương 94: Cùng nhau dùng bữa
- Chương 95: Vô tình hay cố ý?
- Chương 96: Cùng đi
- Chương 97: Ghen ghét dữ dội
- Chương 98: Ngữ Phong bị thương
- Chương 99: Chuyện cũ
- Chương 100: Cảnh nhi trúng độc
- Chương 101: Vô dược khả giải (Không có thuốc giải)
- Chương 102: Cầu giải dược
- Chương 103: Cầu giải dược
- Chương 104: Khiếm tình
- Chương 105: Tâm nghi
- Chương 106: Hoài nghi
- Chương 107: Khiêu khích
- Chương 108: Từ hôn
- Chương 109: Tiến cung
- Chương 110: Trâm hồ điệp
- Chương 111: Trâm hồ điệp 2
- Chương 112: Đầu đường mất tích
- Chương 113: Bị bán vào Hồng lâu
- Chương 114: Hồng lâu kinh hồn
- Chương 115: Hồng lâu kinh hồn 2
- Chương 116: Hồng lâu kinh hồn 3
- Chương 117: Là hận hay yêu?
- Chương 118: Đại hôn
- Chương 119: Huyết nhiễm đêm động phòng hoa chúc
- Chương 120: Có miệng cũng khó giải thích
- Chương 121: Mê hương thảo 1(*)
- Chương 122: Mê hương thảo 2
- Chương 123: Thử lòng
- Chương 124: Cùng nhau đến chơi
- Chương 125: Cực phẩm xuân dược
- Chương 126: Bất đắc dĩ thành toàn
- Chương 127: Trước tiên động phòng
- Chương 128: Mệnh ở sớm tối
- Chương 129: Điều tra vương phủ
- Chương 130: Kinh hoàng
- Chương 131: Bộ mặt thật của Châu nhi
- Chương 132: Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng
- Chương 133: Bị ám sát tại thư phòng
- Chương 134: Trêu đùa
- Chương 135: Trừng phạt
- Chương 136: Có phải là yêu
- Chương 137: Không thể làm được
- Chương 138: Phản thương chính mình (Đả thương chính mình)
- Chương 139: Chịu đựng như nhau
- Chương 140: Nguyện ý nhẫn nại
- Chương 141: Toàn tâm bảo vệ
- Chương 142: Cố ý chọc giận
- Chương 143: Không thể không nhịn
- Chương 144: Ba ngày lấy mạng
- Chương 145: Không ai nợ ai
- Chương 146: Muốn bồi thường
- Chương 147: Trả nợ cho ngươi
- Chương 148: Chính văn 148
- Chương 149: Sự thật khó hiểu
- Chương 150: Thúy Hà hồi phủ
- Chương 151: Sự thật bất đắc dĩ
- Chương 152: Cảm thấy ê ẩm
- Chương 153: Thẳng thắn trò chuyện với nhau (Nhất)
- Chương 154: Thẳng thắng trò chuyện cùng nhau 2
- Chương 155: Thản nhiên ưu thương
- Chương 156: Chuyển đến Kỳ Lân cư
- Chương 157: Mười năm chuyện cũ
- Chương 158: Lời nói đùa hay là hứa hẹn
- Chương 159: Cự tuyệt
- Chương 160: Thèm ngủ
- Chương 161: Xấu hổ thổ lộ lòng mình
- Chương 162: Đào lâm diễn trò
- Chương 163: Vô cùng để ý
- Chương 164: Cho ai cơ hội?
- Chương 165: Hai người thổ lộ
- Chương 166: Đau lòng
- Chương 167: Khinh thường
- Chương 168: Vô cùng nhục nhã
- Chương 169: Thất lễ nghiêm trọng
- Chương 170: Muốn trốn tránh
- Chương 171: Ngữ Phong cầu tình
- Chương 172: Ép người quá đáng
- Chương 173: Nhẫn tâm nói yêu
- Chương 174: Bỏ trốn
- Chương 175: Không thể tha thứ
- Chương 176: Tuân chỉ tiến cung
- Chương 177: Đánh cược
- Chương 178: Đánh cược 2
- Chương 179: Đau lòng
- Chương 180: Đem nàng rời đi
- Chương 181: Tra tấn chính mình
- Chương 182: Thăm bệnh
- Chương 183: Tình ý thật khó phân biệt
- Chương 184: Đều tự hao tổn tinh thần
- Chương 185: Vì hắn suy nghĩ
- Chương 186: Bị buộc dừng lại
- Chương 187: Toàn Vũ trở về
- Chương 188: Yêu nhau sao lại thương tổn nhau?
- Chương 189: Cho thấy tâm ý
- Chương 190: Tâm không khỏi lo lắng
- Chương 191: Lưỡng toàn tề mĩ
- Chương 192: Yêu hay không yêu 1?
- Chương 193: Yêu hay không yêu 2?
- Chương 194: Yêu hay không yêu 3?
- Chương 195: Trở về vương phủ
- Chương 196: Hạ độc hiếp bức
- Chương 197: Đều có tính toán
- Chương 198: Mưu kế âm độc
- Chương 199: Bị buộc hồi phủ
- Chương 200: Tâm tình chuyển biến