Chương 124

Dường như Trang Quý cơ hơi hoảng hốt, gắng gượng cười nói: “Bệ hạ đừng ôm con mãi thế kẻo mỏi tay. Để thần thiếp giúp người.”

Hắn gật đầu giao A Hàng cho nàng ấy, lại nhìn nàng ấy giao con cho cung nữ, sai bảo vài câu rồi để cho họ đem đứa bé ra ngoài.

Hắn ngồi xuống bên án kỷ. Trang Quý cơ đến gần, do dự mãi cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nói: “Thần thiếp không biết giữa bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đã xảy ra chuyện gì, nhưng thần thiếp cảm thấy trước nay bệ hạ và nương nương vẫn ân ái như vậy, chuyện lúc này có lẽ cũng chỉ là hiểu lầm…”

Hắn gõ tay lên bàn khiến nàng ấy nghẹn lại.

“Bệ hạ…”

“Trẫm biết quan hệ của Hoàng hậu với nàng tốt, nhưng những việc này không liên quan gì đến nàng, trẫm không muốn nghe nàng nhắc đến chuyện này nữa.” Hắn lạnh lùng nói: “Thường ngày nàng cũng năng đến ở cùng nàng ấy một chút, cũng xem như trung thành hết lòng.”

Nàng ấy ngập ngừng đáp lời: “Thần thiếp… đã hiểu…”

Hắn nhìn dáng vẻ của nàng ấy bèn thầm cười khổ.

Những việc này đâu chỉ không liên quan đến Trang Quý cơ, mà bất kì ai trong cung này cũng chỉ là một người ngoài cuộc. Chỉ có hai người bọn họ hãm vào, dây dưa khó lòng thoát thân.

Là ràng buộc, cũng là vận mệnh.

***

Sau ba tháng, Cố Vân Tiện lại nhìn thấy Hoàng đế.
Hắn ngồi một mình bên hồ Chước Trì, thậm chí đến Lữ Xuyên cũng không đưa theo. Chiều hôm đó nàng ăn điểm tâm hơi nhiều nên mang Liễu Thượng cung cùng ra ngoài đi dạo tiêu thực.

Bên bờ hồ cỏ mọc um tùm, ánh mắt hai người không hẹn mà tương giao, cả hai đều sững sờ.

Đến thời khắc này, Cố Vân Tiện mới hiểu được lời Trang Quý cơ “Dáng vẻ của bệ hạ làm người lo lắng” là ý gì.

Cả người hắn gầy sọp đi, môi mỏng dính, mũi khẳng khiu, đôi bắt luôn cười lười biếng cũng trở nên ủ dột, ngũ quan vốn anh khí bức người nay lại thêm vài phần sắc bén, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Cố Vân Tiện cảm thấy hắn như đã biến thành người khác trong chớp mắt, tâm sự nặng nề, hỉ nộ khó lường.

Nàng do dự không biết nên tiến đến vấn an hay xoay người rời đi, còn chưa kịp quyết định đã thấy hắn cất bước đi về phía mình.

Vẻ mặt hắn có vẻ kỳ quái, Cố Vân Tiện suy nghĩ rồi nhìn Liễu thượng cung ý bảo bà lùi về phía xa trông coi còn mình thì đứng tại chỗ chờ Hoàng đế bước sang.

Hắn đến bên người nàng, Cố Vân Tiện khẽ nhún người xem như hành lễ rồi gọi: “Bệ hạ.”

“Trầm vốn dĩ đã muốn tìm nàng, bây giờ gặp nhau ở đây lại đúng lúc.” Hoàng đế bình thản nói, dường như cuộc nói chuyện quyết tuyệt đêm hôm đó.

“Bệ hạ tìm thiếp có chuyện gì?” Cố Vân Tiện hỏi.

Mãi một lúc sau hắn vẫn chưa trả lời.

Nàng ngẩng đầu lại thấy hắn đang nhìn về hồ Chước Trì phía đối diện, nơi đó có một lầu các tinh xảo đứng lặng yên.

Đó là lầu Thính Vũ.

Hắn nhẹ nhàng đáp lời: “Trẫm nhớ lại rồi. Những chuyện xảy ra đêm hôm đó, ta đã nhớ lại hết. Đến ta cũng thấy lạ sao mình lại có thể quên.”

Nàng cụp mắt.

Lầu Thính Vũ năm nàng mười ba tuổi ấy, hoa sen đêm nở, hương thầm say lòng, nàng ôm lấy hắn vẫn còn hơi men, không biết phải làm sao.

Khi đó hai người vẫn còn là hiếu thiếu, chưa từng trải qua những dây dưa sinh tử sau này.
“Đêm đó nàng nói với ta nếu thật sự quan tâm đến một người thì chắc chắn sẽ không hận hắn. Nhưng bây giờ ta lại nghĩ, khi đó nàng nói vậy chắc là không ngờ được sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy đúng không?” Hắn cười khổ, ánh mắt hằn nét đau đớn: “Còn mẫu hậu…”

Nghe hắn nhắc đến Thái hậu, nàng cũng giật mình.

“Nếu mẫu hậu trên trời có thiêng, bà biết ta từng dẫn sói vào nhà hại bà phải qua đời, nhất định cũng sẽ hận ta…” Mỗi câu mỗi chữ hắn đều nói rất gian nan, tay nắm chặt đến nổi gân.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn: “Người nhớ đến cả những chuyện đó rồi?”

Hắn nhắm nghiền mắt, không trả lời.

Đúng vậy. Không uổng công hắn mơ thấy ác mộng cả mấy tháng trời, rốt cuộc đã nhớ lại hết những điều nên nhớ. Đây vốn chính là kết quả hắn khăng khăng phải đạt được, nhưng đến khoảnh khắc những chân tướng đẫm máu tươi hiện rõ trước mặt, hắn chợt thấy hối hận.

Hắn chưa từng nghĩ tới đời trước Cảnh Phức Thù vậy mà lại hại chết mẫu hậu, hắn cũng vì việc này mà giận chó đánh mèo với Vân nương, phán nàng tội chết.

Mà bản thân ở đời trước đến khi hai người bọn họ đều đã rời xa nhân thế mới biết được ẩn tình từ miệng Tiết Trường Tùng, rồi lại lần theo manh mối để điều tra rõ. Nhưng khi đó, hết thảy đều đã muộn.

Đêm hôm nhớ lại chuyện này, hắn một mình cầm lồng đèn đi đến ngoài cung Trường Nhạc. Cửa cung đóng chặt, chẳng còn nghe được những tiếng cười nói từ đó truyền ra nữa.
Hắn đứng bất động ở đó hồi lâu lại chẳng đủ dũng khí mở cánh cửa kia ra.

Hiện giờ hắn còn mặt mũi nào đi gặp mẫu hậu?

Chẳng trách Vân nương không chịu tha thứ cho hắn, thì ra hắn đã từng phạm phải những sai lầm nghiêm trọng như thế. Dễ dàng tin người đàn bà kia, hại chết người nàng kính trọng nhất, lại còn ban chết cho nàng.

Trong lòng nàng sao có thể không oán hận?

Dường như chỉ trong một đêm hắn đã hiểu hết tất cả. Hắn cảm thấy trước đây mình đúng là quá hồ đồ, chỉ dồn hết tinh thần thực hiện khát vọng của mình, lại xem nhẹ những người phụ nữ vẻ ngoài đẹp đẽ dưới lớp xiêm y xa hoa.

Hắn quên mất các nàng không chỉ là giải ngữ hoa* dịu dàng săn sóc mà còn là thanh đao đoạt hồn không đánh mà thắng.

* Giải ngữ hoa: chỉ những người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa khéo hiểu lòng người.

Hắn tự tay dồn Vân nương vào hiểm cảnh khôn cùng, mặc kệ nàng giãy giụa tìm đường sống, lại còn hão huyền nàng có thể thật lòng đối tốt với mình.

Việc gì nàng phải làm vậy?

Nghe Hoàng đế nhắc đến Thái hậu, Cố Vân Tiện đau lòng khôn xiết.

Đây là việc nàng không thể đặt xuống nhất.

Đời trước Cảnh Phức Thù bày kế hại chết Thái hậu, đương nhiên ả ta tội ác tày trời, nhưng nói cho cùng vẫn do Hoàng đế cho ả cơ hội. Hơn nữa nàng tin rằng đời này nếu không phải không có cơ hội, Cảnh Phức Thù vẫn sẽ động thủ.

Thân là quân vương mà lại quá tin tưởng sủng thiếp, cuối cùng khiến mẹ ruột của mình mất đi, việc này ai cũng sẽ cho là một sai lầm không thể tha thứ.

“Bệ hạ nhớ lại những chuyện này nên muốn tìm thần thiếp tâm sự sao? Đáng tiếc, thần thiếp không muốn nhớ lại.” Nàng mở miệng đáp, dường như còn có phần chua ngoa: “Mấy năm gần đây thần thiếp đã bị ác mộng dây dưa đủ rồi, bây giờ chỉ muốn yên bình qua ngày.”

“Vân nương…”

“Thần thiếp cáo lui.” Nàng hành lễ, xoay người liền đi.

Cơ Tuân nhìn theo bóng lưng nàng, cả người đều thấy bất lực.

Hiện giờ, nàng với hắn chỉ còn là một giấc mộng không thể nắm lấy. Kiếp trước cộng với kiếp này, hắn vốn đã nợ nàng rất nhiều, hiện giờ lại thêm chuyện mẫu hậu, đến bản thân hắn đều thấy bản thân tội ác tày trời, căn bản không xứng hy vọng xa vời sẽ được nàng khoan thứ.
Nhưng sâu trong lòng hắn lại không muốn từ bỏ.

Biết được càng nhiều, hắn lại càng rõ ràng mình đã từng phụ bạc điều gì.

Đó là thiếu nữ thật lòng ái mộ hắn; là cô dâu không từ tất cả mà khoác lên áo cưới vì hắn; là người phụ nữ chịu mọi vắng vẻ quạnh hiu, đến cuối cùng lại ôm hận bỏ mình.

Cũng là người vợ luôn lặng yên đền bù mọi sai lầm hắn gây ra kia.

Hắn hoàn toàn không biết gì cả, thế là nàng đã gánh vác mọi trách nhiệm, điều tra chân tướng chuyện mẫu hậu băng hà. Mấy năm nay sau khi sống lại, nàng vẫn lấy chuyện trả thù cho mẫu hậu làm mục tiêu, không tiếc đánh đổi bất cứ thứ gì.

Có lẽ đời trước nàng đã phụ lòng mong đợi của mẫu hậu, nhưng đời này nàng không hề để những yêu thương của bà vô ích.

Còn hắn, chưa làm gì cả.

Nghĩ đoạn, hắn bỗng thấy hoảng loạn trong lòng.

Hắn chợt cảm thấy nếu cứ để nàng đi như vậy, có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.

Thời gian này hắn vốn đã tâm loạn như ma, giờ phút này suy nghĩ chợt thoáng qua đã không thể kiềm chế bản thân. Trong lúc chính hắn cũng chưa phản ứng lại, hắn đã chạy đuổi theo, túm chặt lấy tay nàng.

“Vân nương, nàng nghe ta nói…”

Nàng không ngờ hắn thế mà lại không cho mình đi, sau kinh ngạc là sự chán chường: “Người thả ta ra…”

Vừa nói, nàng vừa xoay người muốn thoát khỏi tay hắn.

Hai người đều đang kích động, nàng quên mất bụng mình còn to như cái trống, lúc xoay người mới phát hiện hai người đứng quá gần nhau. Hắn hoảng hốt sợ mình đụng vào bụng nàng vội buông tay rồi lùi về sau.

Hắn thả tay quá đột nhiên, nàng nhất thời không có điểm tựa để giữ thăng bằng, cả người chênh vênh rồi ngã về phía sau…

Hoàng đế ngơ ngẩn nhìn Cố Vân Tiện ngã ngửa, sắc mặt trắng bệch, thân váy loang màu máu đỏ…

***

Điện Tiêu Phòng loạn cào cào, cung nữ chạy ra chạy vào, trên trán đẫm mồ hôi. Bốn vị ngự y đều ở trong phòng sinh, chỉ huy bà đỡ và nữ y đỡ đẻ qua lớp rèm.

Hoàng đế đứng ngoài phòng sinh, cúi đầu nhìn đôi tay đang hơi run rẩy của mình.

Lữ Xuyên đứng một bên nhỏ giọng an ủi: “Bệ hạ đừng lo lắng, Hoàng hậu nương nương đã mang thai hơn chín tháng, giờ cũng chỉ sớm hơn ngày dự sinh một chút thôi, sẽ không có việc gì đâu.”
Hà Tiến cũng đứng một bên khuyên nhủ: “Đúng vậy bệ hạ, người xem, tứ Hoàng tử cũng sinh lúc mới tròn tám tháng, không phải cũng khoẻ mạnh…”

Lời còn chưa dứt, y đã cảm thấy không khí lạnh hẳn đi. Hà Tiến hoảng sợ, lúc này mới muộn màng nhớ lại. Tứ Hoàng tử đúng là khoẻ mạnh, nhưng Khương thị sinh hạ nó lại băng huyết mà chết.

Bây giờ, mình lại nói điều này ngay ngoài phòng sinh của Hoàng hậu…

Hai chân y mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất run rẩy nói: “Bệ hạ thứ tội… Thần không có ý này…”

Lữ Xuyên đá vai y, khiến y ngã nhoài ra đất.

“Đồ không có đầu óc, sao còn ở nơi này làm chướng mắt bệ hạ! Mau cút đi, tìm người lãnh ba mươi đại bản!” Lữ Xuyên cắn răng nói.

Hà Tiến run rẩy xoay người quỳ lên, khấu đầu: “Vâng…”

Từ đầu đến cuối Hoàng đế đều không nói lời nào, cứ mặc Lữ Xuyên xử lý học trò của mình.
Lữ Xuyên thấy thế mới nhịn không được thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi y còn lo Hoàng đế sẽ trực tiếp đánh nhốt Hà Tiến vào bạo thất trong cơn giận dữ. Còn may, còn may người vẫn còn vài phần lý trí.
Lữ Xuyên vì một câu nói của Hà Tiến mà sợ hãi vô cùng, nhưng lại không biết Hoàng đế không hề nghe thấy. Từ lúc bốn vị ngự y vội đến điện Tiêu Phòng rồi đóng cửa phòng sinh, Hoàng đế đã thấy bên tai toàn những tiếng ong ong ầm ĩ, ồn ào đến không chân thật.

Hắn không để ý Lữ Xuyên hay Hà Tiến nói gì, chỉ trân trân nhìn bàn tay mình.

Chính đôi tay này, lúc nắm lấy nàng rồi lại buông ra nên mới hại nàng té ngã.

Lúc đấy vì sao hắn lại làm vậy?

Rõ ràng mấy tháng nay hắn không có bên người, nàng vẫn chăm sóc bản thân rất khá, sắc mặt cũng hồng hào lên không ít.

Hắn biết nàng thực sự rất quan tâm đến đứa bé này nên mới không để mình có chút sai sót này. Để con có thể khoẻ mạnh ra đời, nàng đã nỗ lực hết sức.

Thế nhưng, chỉ vì gặp hắn một lần, nàng đã sinh non.

Có lẽ, hắn vốn không nên xuất hiện trước mặt nàng.
Tác giả có lời muốn nói:

Vân nương không sao, đứa bé cũng không sao ~~~ Chương sau Bánh bao nhỏ đã ra đời rồi, mọi người đoán xem là nam hay nữ nè ~~~

loading...

Danh sách chương: