Chương 313: Thành Toàn

Hạ Nhi đột ngột ngẩng đầu lên, ngay thời khắc Khương Tình nói ra câu nói đó, tay phải cũng đưa lên ra một tín hiệu.

Xung quanh biệt thự tiếng động dồn dập, những người áo mặc áo đem giẫm lên những vũng nước mưa lạnh ngắt xông vào, xuất hiện dày đặc quanh sân vườn khu biệt thự.

Bầu trời đêm như một dòng sông ngân dài đằng đẵng, sự tĩnh mịch của nó đã bị những bóng đen ấy xé rách.

Hạ Nhi nhìn đám người mang theo sát khí ngút trời, đoàn người càng lúc càng tới gần như những bóng ma, ai nấy đều mặc quần áo đen tuyền, chưa lại gần đã có thể cảm nhận được sát khí toát ra từ xung quanh đám người đó.

Trong đám đông khách mời bỗng rẽ ra một đường, nam nhân mặc lễ phục vô hạn quý khí chậm rãi bước ra, ánh mắt đen thẫm như bóng tối, giọng mang chút cười cợt cùng tàn bạo:

"Sau ba năm, cuộc hội ngộ của hai người mới khiến người ta cảm động làm sao."

Gió lạnh thấu xương cắt lên mặt Hạ Nhi, như bị dao cắt, cô lại không cảm thấy, chỉ nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mặt.

Khương Tình vẫn đứng yên không nhúc nhích, không trả lời, một thân băng hàn, sắc mặt cũng lạnh như băng, gương mặt không chút thay đổi, đáy mắt đen chìm.

Hạ Nhi nhíu mày, gió đêm thổi qua khiến mỗi lần cô hít vào phổi lại như bị sặc bởi sự rét buốt, rét buốt đến tận trong trái tim, tầng tầng lớp lớp tựa như thấm sương vậy.

Không ngờ rằng ngay buổi tiệc đại thế gia ba năm một lần, cô lại tiếp tục chứng kiến sự tranh đấu nội bộ của Khương gia.

Dã tâm của Khương Ẩn — một nam nhân không từ thủ đoạn, một tay che trời tại nước M, qua ba năm vẫn không hề thay đổi, còn bành trướng lớn mạnh đến mức có thể ngang nhiên ra tay ngay tại địa bàn của Khương gia sao?

Trước mặt cô là hơn một trăm người, ai nấy đều cao to vạm vỡ, không phải người của nước S, có lẽ là đám lính đánh thuê vượt biên trái phép từ nước ngoài, mặt mũi đằng đằng sát khí, kẻ cầm đầu còn mang một thân huyết lệ vô cùng tàn nhẫn.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến tất cả mọi người có mặt đều thảng thốt.

Xung quanh biệt thự bị bao vây chặt chẽ, cả đám khách mời không thể rời đi, bị dồn vào một góc.

Trong ánh mắt Khương Ẩn lúc này chỉ còn sự cuồng điên, như một dã thú hút máu, toàn thân toát ra một sự nguy hiểm.

Mọi thứ như đóng băng, giống như một khung cảnh mất đi toàn bộ âm thanh, rợn tóc gáy.

Kha Viễn nhìn tràng diện trước mặt, vẻ mặt ngay lập tức trở nên trầm trọng, vệ sĩ đi theo cũng trở nên cảnh giác.

Khương Ẩn chậm rãi rút ra một khẩu súng, xoay vài vòng rồi hướng về phía Khương Tình đang đứng, nghiến răng nói:

"Khương Tình! Hiện tại nếu cô bỏ mạng tại đây, Khương gia cũng không thuộc về tay tôi. Nhưng nếu cô cam chịu chắp tay nhường, tôi sẽ tha cho cô một con đường sống. Thế nào?"

Hạ Nhi mắt lạnh nhìn Khương Ẩn, lại liếc nhìn đám người đang đứng trước mặt mình.

Vẫn biết Khương Ẩn nắm trong tay một lực lượng khủng bố, giúp hắn ta hoàn thành những việc đen tối phía sau, nhưng bây giờ điều động lực lượng đó tới tận đây để tranh cướp ngang nhiên như vậy, xem ra ba năm qua Khương Tình đã dồn ép hắn đến bước đường chùng, chó cùng dứt giậu rồi.

Sát khí dần dần dâng lên trong ánh mắt Hạ Nhi, chất chứa cả sự tàn nhẫn.

Cô vẫn không thể quên được ngày này ba năm trước, nam nhân này ở trước mặt cô đã dồn ép cô vào con đường cùng như thế nào, nỗi uất hận đó vẫn theo cô dai dẳng không buông.

Đám người Khương Ẩn đem tới rất đông, quả thật là bỏ hết vốn liếng để đánh cược một lần. Khí thế bừng bừng, vô cùng dữ dội.

Khương Tình chậm rãi kéo Hạ Nhi ra sau mình, nhìn Khương Ẩn một lúc, mâu quang lạnh lùng, giọng trầm xuống, ôn nhuận sẵn giọng nói:

"So với trước kia, lực lượng sát thủ này đã hụt đi ít nhiều, có thể thấy sau khi thế lực bên nước M gần như sụp đổ, hai bố con anh cũng sống không dễ dàng gì."

Khương Ẩn nghe thấy, đôi mắt uất hận long lên như muốn ăn tươi nuốt sống Khương Tình.

Đám người sát thủ này chỉ phục vụ cho mình hắn, là lực lượng cuối cùng của hắn.

Bố con Khương Ẩn khoảng thời gian này quả thật sống không dễ dàng gì, từ lúc Khương Tình lên nắm quyền, những hành động mờ ám của bố con hắn đều lần lượt bị lôi ra ánh sáng, hắn trở thành đối tượng điều tra trọng điểm của cảnh sát, dính líu tới cả những sản nghiệp xuyên quốc gia.

Việc bố con hắn âm thầm nuôi đám lính đánh thuê cũng sắp bị bại lộ, nếu chuyện này cũng bị phanh phui, nó sẽ không khác gì một kíp nổ, có thể khiến bố con hắn tan xác bất kì lúc nào.

Những thế lực ngầm quen biết bố con hắn bên nước M cũng lần lượt tán tác chạy, ai nấy đều cố gắng tự bảo vệ bản thân trước, cũng không thiếu những kẻ bỏ đá xuống giếng bán đứng bố con hắn.

Lâm vào đường cùng, hắn bây giờ chỉ còn cách liều mạng.

Dù sao thế lực trong tay cũng dần bị thâu tóm. Nên nếu hắn liều mạng lần này, được thì ăn cả, còn không được, hắn cũng phải khiến cho người hắn căm hận tận xương tuỷ, nữ nhân trước mặt hắn đây — phải chịu đựng chút khổ sở.

Khương Ẩn nghiến chặt răng, sắc mặt trông rất khó coi.

Mặc cho ánh mắt của mọi người đổ hết về phía hắn, lát sau liền ngẩng đầu sang nhìn Hạ Nhi, cười nhạo:

"Hạ tiểu thư. Ba năm qua cô sống thoải mái nhỉ?"

Hạ Nhi nhướng mày, vẻ mặt bình thản, làm như không nghe thấy.

Khương Ẩn không nhìn Hạ Nhi nữa, chuyển qua nói với Khương Tình, giọng điệu mười phần khiêu khích:

"Để bảo vệ nữ nhân này, cái giá cô trả cũng quá lớn đi. Ngay cả việc nhượng lại toàn bộ những sản nghiệp trong tay cho Hàn gia, giúp huyết mạch duy nhất của Hàn gia quật khởi lại gia nghiệp đã bị Lam gia thâu tóm nhiều năm trước, chuyện lớn như vậy cô cũng bỏ được. Lam gia bây giờ ắc hẳn là rất căm hận cô."

Hạ Nhi ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bóng lưng nữ nhân đang chắn trước mặt mình.

"Xem ra tin tức của Khương thiếu đây thật sự rất tinh thông."

Khương Tình nói giọng không cao không thấp, đối mặt với sự nhạo báng của Khương Ẩn, cũng không phủ nhận, chỉ nhìn Khương Ẩn rất lãnh đạm.

Khương Ẩn cười lạnh, đôi mắt hắn đầy những tia máu, từng câu từng chữ như những tảng đá đè nặng, lạnh lẽo âm trầm:

"Cô và tôi ngầm đấu đến ngươi chết ta sống, bản thân cô có cực khổ lớn bằng trời thì cũng đều tự mình gánh, che chở cho nữ nhân này đến gió thổi cũng không lọt, cô ta thì lại ngược lại, hết lần này tới lần khác không nhận thức rõ được tình thế lại ở bên cạnh địch nhân đã góp tay hại ông nội của cô là Hàn Tịch đến ba năm. Bản thân cô cũng thật cao thượng, thoả hiệp với Hàn Tịch chỉ vì muốn cô ta bảo vệ nữ nhân của mình. Tôi thật sự không hiểu, một nữ nhân không tim không phổi như thế, cô lại yêu đến không cần cả mạng."

Hạ Nhi nắm được trọng điểm trong lời Khương Ẩn nói, ánh mắt hổ phách từ từ dịch chuyển sang cổng chính biệt thự.

Nơi đó vẫn có thể thấy bóng dáng của Hàn Tịch đang đứng nhìn cô.

Ba năm qua nữ nhân đó đi theo bảo vệ cô cũng là có mục đích, từ đầu tới cuối, Hàn Tịch chỉ xem cô là một mặt hàng để giao dịch, giúp bản thân quật khởi lại Hàn gia.

Hạ Nhi bật cười.

Ngữ khí của Khương Ẩn lại có phần hạ thấp xuống:

"Hạ tiểu thư, từng người ở bên cạnh cô đều có tâm cơ sâu đậm và ngoan độc. Ba năm qua cô rời đi cũng bị người tính kế đến triệt để rồi! Người ở bên cạnh cô, lợi dụng cô, lợi dụng đến không để lại một con đường sống, chỉ vì muốn đoạt lại lợi ích từ tay Khương Tình mà thôi. Ngay cả Khương Tình cũng tính kế cô, chờ đợi cô ba năm qua cũng chưa một lần tìm gặp cô, cho dù cô ta biết rõ cô đang ở nơi nào. Chỉ là lợi dụng việc cô rời đi để diễn một vở kịch với tôi, chiếm lại toàn bộ quyền lợi của Khương gia trong tay tôi. Từng người ở bên cạnh cô đều tính kế cô, tôi cũng muốn xem xem sau này cô còn có thể mềm lòng với những kẻ cô cho là tốt đẹp nữa hay không?"

Hạ Nhi chỉ cười nhạt, lại trầm mặc không nói.

Khương Ẩn sau khi phanh phui mọi chuyện, lại thấy Hạ Nhi vẫn im lặng, tức giận nhìn cô chằm chằm:

"Hạ tiểu thư, bị hết người này đến người khác tính toán, cô lại không có chút cảm giác nào sao?"

Hạ Nhi cười rộ lên, nụ cười có chút lạnh lẽo, cô giương mắt nhìn Khương Ẩn:

"Tôi phải nói gì? Những chuyện này tôi đã biết từ trước rồi. Nói ra thay đổi được gì sao?"

Khương Tình vốn dĩ đang giữ một thái độ bình thản ung dung, vì câu nói này của cô mà hơi run khẽ một chút, ngước mắt lên.

Khương Ẩn bị ánh mắt của Hạ Nhi nhìn đến lạnh cả người, trong thời gian ngắn không thể nói được một câu.

Hạ Nhi nói xong, thần sắc trong đôi mắt hổ phách càng trở nên ảm đạm, lạnh lùng quay mặt đi, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt cô tạo thành ánh sáng chớp tắt bất định, giọng nói của cô rất bình thường, bình thường đến mức không ai ý thức được sự mệt nhọc mà cô phải cam chịu suốt ba năm:

"Chuyện Hàn Tịch liên kết với Dung Lạc ngày đại tiệc thế gia ba năm trước tôi đã biết rồi. Tôi chấp nhận cho Hàn Tịch ở bên cạnh mình ba năm, cũng bởi vì biết rõ cô ta không chỉ giao dịch với các người, trong đó nhất định còn có Khương Tình. Khương Tình nắm được tâm tư của Hàn Tịch, biết vị quản gia đáng kính mà tôi từng rất xem trọng ấy coi mạng của tôi so với bản thân còn quan trọng hơn. Vì vậy người duy nhất Khương Tình có thể tin tưởng và an tâm, chỉ có thể là Hàn Tịch. Nếu hỏi tôi có cảm giác gì? Tôi phải nói sao ư? Tôi chính là muốn xem bọn họ diễn đến mức nào? Có thể giấu được tôi bao lâu. Và quan trọng nhất, những gì Khương Tình muốn. Tôi thành toàn cho cô ta."

Khương Ẩn nghẹn lời, nhìn cô tỏ vẻ không tin nổi.

Khương Tình vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ là bàn tay vô thức run rẩy, bán đứng tâm tình đang bất an.

Hạ Nhi cười lạnh nhìn Khương Ẩn, rồi lại nhìn Hàn Tịch đang tái trắng mặt đứng sững ở nơi đó, nhìn vẻ mặt này của Hàn Tịch, làm gì còn bộ dạng vô cảm không để ý bất kì điều gì, trong ánh mắt màu nâu nhạt kia là hoảng sợ, là bất an, là... lo lắng.

Hạ Nhi thu hồi tầm mắt, không nhìn bất kì ai nữa.

Hàn Tịch ở sau lưng cô tính toán đến thấu đáo, cứu mẹ cô, tính toán bố cục tại Khương gia, tính toán cô và Khương Tình. Lợi dụng sự tin tưởng của cô, vì Hàn gia mà không tiếc phản bội cô hết lần này đến lần khác. Tất cả những chuyện đó — cô vẫn luôn biết.

Vì thế khi nghe những lời nói của Khương Ẩn, cô vẫn hờ hững như không.

Cô biết rõ ba năm qua hành tung của cô đều được Hàn Tịch mật báo lại cho Khương Tình.

Chỉ là cô không ngờ rằng, Khương Tình đã dùng lợi ích của Lam gia đổi lấy sự an toàn cho cô trong vòng ba năm.

Đúng là một cuộc mua bán lớn.

Khương Ẩn trong kinh hoảng tỉnh lại, ngay lập tức quay sang Khương Tình, lạnh giọng:

"Khương Tình! Bây giờ cô không còn đường lui nữa rồi, mạng của cô còn giữ được hay không là tuỳ vào quyết định của cô."

Ánh mắt Khương Ẩn lạnh hẳn đi, tiếp tục nói rành mạch từng câu từng chữ:

"Nếu cô vẫn ngoan cố không trao ra quyền làm chủ Khương gia, đừng trách tôi không niệm tình cũ."

Khương Tình vẫn cúi đầu, trầm mặc.

Hạ Nhi nhìn thấy liền mím môi, ngay lập tức tiến lên trước một bước, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy hằn học của Khương Ẩn, nói:

"Khương Ẩn! Dùng phương phức này để leo lên chức vị gia chủ Khương gia thì tính là bản lĩnh gì kia chứ?"

Khương Tình trông thấy cô tiến lên, chậm rãi vươn tay kéo cô ra sau lưng mình, chỉ cười rất nhạt nhìn Khương Ẩn, dường như đã buông tha cho việc chống cự.

Sắc mặt Khương Ẩn lạnh đến cứng ngắc, khóe miệng hắn giật giật. Hắn nhìn Khương Tình chằm chằm, rất lâu sau mới nói:

"Bản lĩnh gì ư?"

Dứt lời, họng súng lại xoay vòng trên tay hắn, sau đó không chút báo trước dừng lại, bóp cò.

Một viên đạn bay tới đâm thủng xương bả vai của Khương Tình, chỉ nghe một tiếng.

Đoàng!!!

Đúng lúc này, đột nhiên bầu trời ầm một tiếng, cùng với tiếng súng khiến đám sát thủ đứng vây quanh giật nảy mình, chỉ một lát sau chớp lóe sấm giật, chiếu sáng qua từng khuôn mặt đã trở nên bàng hoàng kinh hãi.

"Không!!!"

Tiếng súng bị át đi đôi phần lại phảng phất như xé rách gương mặt của Hạ Nhi, gió lạnh tấp vào cắt qua da thịt, nước mắt cô giàn giụa rơi xuống mặt đất từ lúc nào, rơi trong lòng mỗi một người tại nơi này.

Máu nhuộm đỏ chiếc áo trắng trên người Khương Tình, một thân thanh nhã trở nên diễm lệ như một đoá hoa hải đường.

loading...

Danh sách chương: