Chương 273: Chưa Đủ Loạn Sao?

______

Bệnh viện X.

Phòng bệnh vẫn được bảo vệ nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không thể bay vào.

Nam nhân đứng bên cạnh giường bệnh, nhìn nữ nhân dung mạo tuyệt mỹ đang nửa nằm nửa ngồi vô cùng biếng nhác trên giường, chậm rãi mở miệng:

"Ra tay với những người bên cạnh Khương Tình. Việc này sẽ thành công sao?"

Rất lâu sau vẫn thấy nữ nhân kia khinh thường không muốn trả lời hắn, nam nhân liền thở dài, ấn đầu lọc đã hút sạch vào gạt tàn, muốn rót một ly rượu.

"Tôi cho phép sao?" Thanh âm mang chút lười biếng lại tà mị, khiến người nghe áp lực đến nghẹt thở.

Nam nhân vội vàng rụt tay về, không dám động.

Nữ nhân trên giường cầm chặt ly rượu trong tay, nghĩ đến chuyện gì đó, bứt rứt trong lòng liền giơ tay, ném thẳng ly rượu về phía cửa ban công, thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh.

"Ta chỉ ra lệnh ra tay với Khương Thời, là ngươi để chuyện mẹ cô ấy lộ ra ngoài sao?"

Nam nhân hoảng hốt, vội vàng lắc đầu.

"Dung tổng! Tôi thề không biết gì về chuyện mẹ của Hạ tiểu thư. Những chuyện tôi nói ra chỉ là suy đoán, lại không nghĩ..."

Khương Ẩn sợ sệt liếc nhìn Dung Lạc, trong lòng run lên nhớ lại ngày hôm ấy.

Sau khi Hạ Nhi vì một câu nói của Khương Tình mà đờ đẫn cả người, cố gắng điều chỉnh hô hấp, cố gắng đè nén mọi cảm xúc, giống như túm lấy một chút sự sống vào giây phút tuyệt vọng cuối cùng.

Khương Tình lại vô cùng bình thản gỡ từng ngón tay đang bấu chặt áo sơ mi của mình ra, sau đó giữ chặt cổ tay cô, ngữ khí vừa lạnh lùng vừa hờ hững:

"Em nói không sai. Tôi — Không tin em."

Hạ Nhi đứng sững tại chỗ.

Bỗng dưng cô bật cười, cười khanh khách, cười đến chảy cả nước mắt, bả vai thanh mảnh run lên từng cơn.

Cô cười mãi cười mãi, nước mắt cô cứ chảy ra, theo hốc mắt rơi xuống không ngừng.

Khương Tình lại để mặc cô như vậy, chỉ đứng đó nhìn cô, không nhìn đi đâu hết.

Bỗng nhiên, Hạ Nhi ngẩng đầu lên.

Nhưng lúc này cô không nhìn Khương Tình, ngược lại hướng ánh mắt về phía hắn đang đứng gần đó.

Hạ Nhi buông tay ra, không còn khổ sở van nài lòng tin của Khương Tình nữa.

Ngay lúc ấy, đôi mắt hổ phách kia đã thay đổi.

Chỉ thấy ngay một giây sau cô đã với lấy chai rượu còn nguyên trên mặt bàn, đập rất mạnh xuống cạnh bàn gần đó.

Sau cú đập, chai rượu lập tức vỡ tan.

Cô lao về phía hắn với tốc độ kinh hồn, không chút do dự túm lấy cổ hắn, đâm mạnh một mảnh thủy tinh tới.

Hắn né tránh không kịp, những người có mặt tại buổi tiệc cũng không ngờ cô lại làm vậy, nhất thời đều chết sững.

Vương Minh Tuyết cũng há hốc mồm sợ hãi.

Ngay cả Dương Tuyết Hy cũng hoảng hốt mở to mắt nhìn Hạ Nhi.

Càng không nói đến Lam Yên hay Bối Lạc, cả An Tranh cũng một phen kinh hồn bạt vía.

Trong khoảnh khắc ngàn cân theo sợi tóc, cổ tay Hạ Nhi lại bị Khương Tình ghìm giữ lại.

Mảnh thủy tinh khi ấy chỉ cách khuôn mặt hắn vài phân nữa thôi.

Hắn làm sao ngờ được Hạ Nhi lại hung tàn bạo ngược đến như vậy.

Cả người hắn sững lại, tới khi hoàn hồn nhìn mảnh thủy tinh đã gần trong gang tấc, hắn hoảng hốt mà toát hết cả mồ hôi lạnh.

Thế nhưng Hạ Nhi lại không thèm quan tâm đến sự cản trở của Khương Tình, tiếp tục dùng tay còn lại hợp sức với tay đang cầm mảnh thuỷ tinh, một lần nữa dùng sức, đâm tiếp vào mặt hắn.

Khương Tình cũng dùng sức, giữ cô chặt hơn, sau đó kéo mạnh cô về phía sau.

Hạ Nhi cứ thế bị Khương Tình đẩy ra, tay bị tay Khương Tình kìm giữ, không còn chút sức nào, buông thõng xuống, mảnh vỡ rơi xuống nền đá cẩm thạch.

"Chưa đủ loạn sao?"

Giọng nói Khương Tình vô cùng lạnh lẽo.

Hạ Nhi cười lạnh, không nói gì.

Khương Tình buông tay cô ra, toàn bộ sức mạnh của cô cũng đã bị rút sạch, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

Hắn cũng lảo đảo, sợ đến mức một lát sau mới thở lại được, nghĩ tới cảnh suýt bị đâm vẫn cứ rùng mình kinh hãi.

Khương Tình bình thản cúi xuống nhặt lấy mảnh thủy tinh, quăng mạnh ra phía xa.

Lúc đó, khuôn mặt Hạ Nhi đã không còn một chút cảm xúc nào, kể cả giận dữ, kích động hay ấm ức, chỉ còn lại sự tĩnh mịch.

_____

Khương Ẩn nhớ tới chuyện tối qua liền đưa tay lên xoa khuôn mặt bên trái của hắn, cái cảm giác lạnh lẽo khi mảnh thuỷ tinh kia kề sát vẫn còn khiến trái tim hắn từng hồi run rẩy.

Chẳng mấy chốc, có người gõ cửa phòng bệnh.

Hoắc Thâm dẫn một người đi vào, rồi lại lặng lẽ đi ra.

Sau khi người đó đi vào phòng bệnh, nhìn thấy dưới đất là một đám lộn xộn, ngay lập tức nở một nụ cười rất nhẹ:

"Càng vào lúc này, Dung tổng càng phải kìm nén bản tính chứ. Cô đã nhẫn nhịn mấy ngày qua rất giỏi kia mà."

Dung Lạc đánh mắt nhìn người vừa tới, khuôn mặt sa sầm có vẻ dịu đi một chút.

Bàn tay trắng nõn tuyệt đẹp lại đưa ra, Vương Luân lập tức đem tới một ly rượu khác, còn tiện thể rót hai ly, một trong số đó đưa cho nữ nhân đối diện Dung Lạc, sau đó quay trở lại bên cạnh Dung Lạc:

"Có tiến triển gì không?" Dung Lạc hỏi.

"Khương Thời đang trong tình trạng nguy kịch." Nữ nhân nhấp một ngụm rượu: "Mục đích của cô đã hoàn thành rồi. Việc kết hôn giữa Hạ Nhi và Khương Tình sẽ bị huỷ bỏ sớm thôi."

Dung Lạc nhếch môi cười lạnh, khẽ lắc lắc ly rượu:

"Hàn Tịch! Tại sao lại giúp Lạc vậy?"

Hàn Tịch bật cười, xoay ly rượu một chút:

"Dung tổng thật đa nghi."

Dung Lạc bật cười tiếp lời:

"Không đa nghi không được. Dù sao, cô cũng yêu cô ấy. Tình địch với tình địch thì nói gì đến hai chữ 'tin tưởng'. Lạc nói có phải không?"

Hàn Tịch khẽ nheo mắt lại, nhìn Dung Lạc rất lâu rồi mới bất thình lình mở miệng:

"Không sai."

"Tôi nhắc nhở cô! Hàn Tịch."

Dung Lạc đột ngột lạnh giọng:

"Trong lòng cô đang âm mưu cái gì tôi biết rất rõ, nhưng tôi không quan tâm, tôi chẳng hứng thú với bất kỳ thứ gì. Thứ duy nhất tôi hứng thú là cô ấy — là Hạ Nhi. Vì thế, cô nên chết tâm đi. Cô ấy — Là của tôi."

Hàn Tịch ngẩng đầu lên, cười lạnh:

"Dung tổng có vẻ tự tin thái quá rồi."

Dung Lạc cười khẩy:

"Chỉ cần cô ấy hận Khương Tình, vứt bỏ đi thứ tình cảm dư thừa ấy. Hạ Nhi sẽ chọn tôi."

Dung Lạc đưa ly rượu lên môi, chậm rãi ưu nhã như một quý tộc cao quý không gì sánh nổi, thấp giọng cười một tiếng:

"Đến lúc đó. Cho dù là bất kì kẻ nào, cũng đừng mơ mang cô ấy rời khỏi tôi."

_______

Tình trạng của Khương Thời không mấy lạc quan, đã được đẩy vào phòng cấp cứu hai lần, trong đó có một lần thập tử nhất sinh, bác sỹ còn đưa thông báo nguy kịch.

Khương Tình tới bệnh viện, ở suốt một đêm trong phòng Hồi sức tích cực, khi bước ra ngoài, cả người đều trở nên mỏi mệt, rã rời.

Sự việc trong buổi tiệc các đại gia tộc nhanh chóng lan ra ngoài.

Có người nói, Khương chủ tịch đã chết, chỉ là Khương Gia chưa công bố mà thôi.

Hai nhà Khương gia và Hạ gia xem như đã lật mặt, đối chọi nhau gay gắt sau này chính là không thể tránh khỏi.

Cũng có người nói, Khương chủ tịch chưa chết, bây giờ đang dùng tiền để duy trì mạng sống.

Trên dưới Khương gia chìm vào một tình thế biến hóa không lường được.

Ai ai cũng đang suy đoán một khi Khương Thời ra đi, cục diện các đại gia tộc tại nước S sẽ ra sao?

Vương Minh Tuyết duy trì đại cục hay Khương Tình sẽ nhân cơ hội này ngồi lên thay thế Chủ tịch Khương.

Sau khi Khương Thời mất đi, liệu Khương gia có thể kìm hãm các đại thế gia được bao lâu?

Tất cả đều trở nên mơ hồ không thể nắm rõ.

Nhưng rất nhanh tình hình lại thay đổi.

Có người tung tin, Khương Thời đột nhiên có biến chuyển tốt, sức khỏe bắt đầu ổn định hơn.

Nghe được tin đó, Khương Ẩn ngay lập tức đích thân tới bệnh viện.

Trước đó hắn ta có nghe ngóng cũng chỉ là những tin tức bóng gió không rõ ràng.

Không có kết quả chính xác, hắn không yên tâm được.

Chuyện Khương Thời sắp không qua khỏi, từ buổi tiệc các thế gia mà bại lộ ra ngoài, Khương Ẩn không còn e dè, trực tiếp đến trước mặt những người trong Hội đồng quản trị, dùng tư cách Phó tổng và người nắm cổ phần trong Khương thị, đề nghị được biết về tình hình của Chủ tịch Khương.

Thế nhưng, lời đề nghị này ngay lập tức bị bác bỏ.

Trước mắt Hội đồng quản trị của Khương gia đã chia ra mấy phe.

Một phái ủng hộ Khương Tình, bao gồm cả Vương Minh Tuyết và Lam gia, cũng là một phe lớn mạnh nhất.

Một phe lại ủng hộ Khương Ẩn, cũng là phe cánh đã đưa Khương Ẩn trở lại Khương gia để giành quyền lực.

loading...

Danh sách chương: