Chương 239: Vương Minh Tuyết
Khi nhìn thấy cô, cánh cửa xe đang dừng trước cổng khách sạn SKY bật mở. La quản gia bước xuống xe, cung kính đứng bên cạnh xe chờ đợi. Xe của Khương gia, La quản gia là người của ông Khương. Vì thế, Hạ Nhi biết người trong xe chắc chắn không phải Khương Tình. Hạ Nhi chậm rãi bước tới, bên kia cửa xe cũng đã mở ra, Hạ Nhi nhìn thấy người xuống xe thì hơi sững sờ, là Vương Minh Tuyết. Bà mặc chiếc váy dài đoan trang lại khá thoải mái màu trắng, càng tôn lên vẻ trẻ trung. Không hổ danh là người phụ nữ trang nhã thanh lịch cao quý nhất trong các dòng tộc đại thế gia, trông bà trẻ hơn nhiều so với những người cùng tuổi. Nhất là bây giờ, màu trắng nổi bật ấy ở trên người bà càng rực sáng như ánh nắng, hoàn toàn không nhận ra bà đã là mẹ của một nữ nhân lớn như Khương Tình. Đợi Hạ Nhi tiến lên, Vương Minh Tuyết nhẹ nhàng mỉm cười: "Ta nhờ La quản gia gọi con ra đây. Không biết có làm ảnh hưởng gì tới công việc của con không?" Hạ Nhi hít sâu một hơi, nho nhã đáp: "Thật sự không có. Khương... phu nhân. Con cũng vừa rời khỏi JM. Người gọi con tới đây, là có việc muốn nói với con sao?" "Đã mấy ngày Khương Tình không trở về Khương gia, ta hỏi thăm mới biết được con bé đã mua một căn biệt thự và dọn ra ngoài sống. Ta còn biết con bé đang sống cùng con ở đó. Ta đến đây đúng là có chuyện cần nói với con." Hạ Nhi sững người, cô nhất thời không biết nên trả lời Vương Minh Tuyết thế nào, thế nên thẳng thừng không đáp lại nữa, chỉ gật nhẹ đầu coi như đồng ý. Vương Minh Tuyết bước vào trong nhà hàng, cô cũng đi theo sau bà, La quản gia và Kha Viễn không vào theo mà đợi ở trong xe. Hạ Nhi trước khi vào còn đánh mắt nhìn La quản gia, trong đôi mắt La quản gia dường như có phần khó xử, rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác không dám nhìn vào mắt cô. Hạ Nhi thở dài, đáy lòng dâng lên cảm giác bất an. Vương Minh Tuyết dám sử dụng La quản gia, chứng tỏ lần này đến đây bà vốn là được ông Khương cho phép. Hoàng hôn rực rỡ, bầu trời xanh ngắt, trong vườn có dòng suối mát lành. Khi có gió thổi qua, tán lá cây cũng xào xạc thổi. Có tiếng chuông gió lanh lảnh, là chiếc chuông đung đưa trên bệ cửa trang trí. Vương Minh Tuyết ngồi đối diện Hạ Nhi, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt, hồ sen giữa nhà hàng SKY có những bông sen đã tàn úa, những cánh hoa đó được thu lại gọn gàng xếp dưới chỗ râm mát. Nhà hàng mang đậm phong cách trang nhã, tạo cảm giác thoải mái lại yên bình, xung quanh có đủ loại hoa cỏ toả hương thơm ngát. Giống như bên ngoài cuộc sống thế tục lại có một nơi ẩn cư giữa miền rừng núi, một nơi tuyệt đẹp. Hạ Nhi có phần khẩn trương, đôi mắt hổ phách nhìn Vương Minh Tuyết rồi lại hạ tầm mắt xuống. Thời gian không lâu, các món ăn thanh đạm được phục vụ cẩn trọng đưa lên. Hạ Nhi trước nay vốn làm người thích nhất sự thoải mái, cô chưa từng dùng cơm với ai mà căng thẳng đến vậy. Cô bối rối chưa từng thấy, cố gắng giảm thiểu sự ngại ngùng, đặc biệt chuẩn bị giá gác đũa và một cây đũa dùng cho Vương Minh Tuyết, sau đó lấy bát múc cho bà một bát canh nấm. Trong lòng cô toàn là hoang mang lo lắng, chỉ vì bà là mẹ của nữ nhân mà cô yêu nhất. Vương Minh Tuyết nhận bát canh từ tay cô, nhẹ giọng nói: "Con cứ để ta. Dùng bữa đi." Hạ Nhi nghe vậy, nhất thời cũng không biết nên nói gì. Cứ như thế, trong lúc cô đang liên tục suy đoán thì Vương Minh Tuyết cũng đã dùng xong bữa. Thấy Hạ Nhi ăn xong, Vương Minh Tuyết cũng không ăn nữa, cầm giấy ăn tao nhã lau khóe miệng. Đến giây phút này Hạ Nhi mới phát hiện ra Vương Minh Tuyết ăn không nhiều, bà đang kiên nhẫn đợi cô ăn xong, chỉ đang sợ cô không tự nhiên nên vẫn cầm đũa. Quả thực là một con người có giáo dục đỉnh cao, gia giáo và phép tắc có thể nói là ngấm vào người không chút sai sót. Dùng bữa xong, phục vụ đến dọn bàn rồi châm trà. Trong lúc đợi trà sôi, cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng: "Khương phu nhân, bác có chuyện gì cứ nói thẳng ạ." Vương Minh Tuyết không quá bất ngờ về sự thẳng thắn của cô, cười nói: "Nếu đã vậy, ta cũng sẽ đi thẳng vào vấn đề." Dứt lời liền nhìn cô, ánh mắt ôn hòa: "Ta không hy vọng hai đứa sẽ kết hôn." Bàn tay đang cầm tách trà của Hạ Nhi chợt khựng lại, sau đó cô tiếp tục cầm lấy tách trà đặt tới trước mặt Vương Minh Tuyết, không nói gì. Vương Minh Tuyết thở dài: "Hạ Nhi. Con là người Hạ gia, lại mang trên người trọng trách người thừa kế của Trầm gia. Ân oán giữa các gia tộc con đều đã biết rõ, Khương gia trong tay Khương Tình phát triển được đến nước này cũng là bản lĩnh của nó, ta không sợ các gia tộc hợp sức lại đẩy ngã Khương gia. Ta tin Khương Tình, con bé tài giỏi và mưu lược, một Dung Lạc tài hoa đối với Khương Tình thật sự không làm nên sóng gió gì. Thế nhưng, ta không sợ một Dung Lạc có hậu thuẫn vững mạnh từ Cố gia, ta không sợ một Trầm Yên Nhiên thương trường tuyệt đỉnh. Chỉ duy nhất kiêng dè, sợ hãi con — Hạ Nhi. Con thông minh như vậy, nếu đã biết ta đến tìm con có vấn đề thì chắc đã nghĩ ra được nguyên nhân rồi." Vương Minh Tuyết nhấc tách trà, đảo nắp trà gạt đi những vụn lá trà thơm phức, giọng nhẹ bẫng: "Trên đời này, thứ trong sáng nhất là tình yêu mà thứ ích kỷ nhất vẫn là tình yêu. Nếu chuyện tình cảm thuận buồm xuôi gió thì không có vấn đề gì, một khi tình cảm thay đổi, con sẽ là kẻ địch nguy hiểm nhất của Khương Tình. Con bé là thiên tài tuyệt đỉnh trong thương trường, nhưng trong tình cảm nó lại quá mức hết lòng hết dạ vì con. Ngày con và Dung Lạc tổ chức lễ đính hôn, Khương Tình không màng sự can ngăn từ Lam gia, không màng hậu quả gây ra cho Khương gia, nó liều lĩnh một mình đến buổi lễ đó, dùng cả tính mạng để kéo con trở về. Nó đã xem con quan trọng hơn Khương gia, hơn cả người thân, và quan trọng hơn cả mạng của nó. Nếu một ngày con và Khương Tình tình cảm trắc trở, hoặc cho dù Hạ gia hay Trầm gia ép buộc con vào con đường trái ngược với Khương gia. Ta nghĩ Khương Tình sẽ không chút do dự thành toàn cho con." Dứt lời, Vương Minh Tuyết nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng: "Thứ vĩnh hằng không đổi trên đời là tình thân, còn thứ có nhiều biến số hơn tất cả là tình yêu. Con hiểu ý ta chứ?" Hạ Nhi ngước mắt lên, cô không nói gì mà gật nhẹ đầu.
Vương Minh Tuyết khẽ thở dài:
"Ta không có ý kiến về chuyện môn đăng hộ đối. Bản thân con là người thừa kế của hai gia tộc lớn, là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc. Khương Tình lại là trưởng nữ duy nhất của nhà họ Khương. Hai đứa tương xứng vô cùng. Lúc xưa, ta nghĩ liên hôn gia tộc dĩ nhiên là con đường ngắn nhất dẫn đến sự vững mạnh gắn kết của các đại thế gia. Nhưng Khương Tình đã vì con mà hủy hôn với Khanh Long. Khi đó ta đã biết việc liên hôn không thể thuận lợi được. Lại nghe nói con là Hạ đại tiểu thư, trong lòng ta dù không thoải mái lắm với việc cả hai đứa đều là nữ nhân. Nhưng Khương Tình đã quyết, nó muốn bên cạnh cô gái mà nó yêu, làm đám cưới cũng được. Chỉ cần sau này hai đứa có một đứa con, thì chuyện hai đứa là nữ nhân, ta không quản tới nữa. Thời điểm đó, ta thật lòng muốn chúc mừng hạnh phúc cho hai đứa."
Hạ Nhi cụp mắt xuống, tay cầm tách trà bay hơi nghi ngút, cảm giác nóng rực truyền tới đầu ngón tay nhưng cô lại không cảm thấy khó chịu như chính trái tim mình lúc này.
Vương Minh Tuyết hạ thấp giọng, tiếp tục nói:
"Thế nhưng, ta biết được chuyện liên quan đến Trầm gia. Lại trông thấy sự điên cuồng của Khương Tình dành cho con. Lòng ta không thoải mái, làm con cháu phải đấu tranh để bảo vệ lợi ích của trưởng bối, làm cha mẹ phải duy trì quyền lợi của con cái, hy sinh mọi thứ. Thế nên, ta là mẹ của Khương Tình, ta thà rằng chấp nhận Khương Tình lấy một cô gái hết sức bình thường, không có hậu thuẫn hay gia cảnh hiển hách, không đặt cả tính mạng vào tình cảm, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận một người cả thế lực phía sau đều mạnh mẽ và là người có thể khiến Khương Tình cam nguyện chịu chết về làm dâu nhà họ Khương."
Hạ Nhi bật cười, không nói gì.
Vương Minh Tuyết đặt tách trà xuống bàn, ngữ khí nhẹ nhàng:
"Khương Tình chưa từng hết lòng với bất kì ai, ngay cả với gia đình cũng đối xử rất hời hợt lãnh đạm, duy chỉ có con. Từ khi con xuất hiện, chuyện nào của con, con bé cũng để tâm. Khương Tình thương con, yêu con còn hơn cả bản thân mình. Vì con, vì ý nguyện của con mà lần nào nó cũng mạo hiểm bản thân không màng hậu quả. Khi ta biết nó lao lên cứu Dung Lạc, ta đã biết nó có thể bỏ qua tất cả mọi nguyên tắc, bỏ qua mọi ân oán thù hằn vì một ý niệm thoáng qua của con."
Vương Minh Tuyết buông tiếng thở dài:
"Việc này rất nguy hiểm. Hạ Nhi, nó có thể yêu một cô gái, nhưng không thể bất chấp tất cả yêu một cô gái như bị ma nhập như thế, con không những có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của nó mà còn kiểm soát mọi thứ của nó. Chỉ cần con muốn, con có thể đem đến hạnh phúc cho nó, cũng có thể hủy hoại nó."
_____
__________
Sau khi Vương Minh Tuyết rời đi, Hạ Nhi ngồi sững người rất lâu, lâu tới mức cô quên cả thời gian, không biết đang chờ đợi điều gì, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì.
Cho tới khi sắc trời tối hẳn, cô mới chậm rãi đứng dậy, bước ra ngoài cổng SKY.
Hạ Nhi xòe tay, gió thổi qua, những vụn lá cây bay đi mất.
Bấy giờ cô mới chú ý tới chuyện hoàng hôn đã buông xuống. Cả một khoảng ráng chiều phủ lên đường chân trời, tầng tầng lớp lớp cực kỳ đẹp mắt.
Cô vừa đứng dậy thì nghe thấy loáng thoáng có tiếng bánh xe lăn trên đường, từ xa tới gần.
Còn chưa kịp phản ứng lại, chiếc xe đen bóng đã trượt đến trước mặt cô.
Xe chưa đỗ hẳn vào vị trí chuẩn xác, người lái xe đã phanh gấp, ngay sau đó cánh cửa bật mở, đôi chân dài của Khương Tình từ trong xe bước xuống.
Hạ Nhi ngẩn người, cô nhìn Khương Tình một thân suit trắng muốt như sương gió đi về phía này.
Sau khi nhìn thấy cô, sự sốt sắng nơi đáy mắt nâu sẫm kia có phần dịu bớt.
Cô nhìn Khương Tình không động đậy, cho tới khi Khương Tình tiến tới, cô khẽ ngẩng đầu, cả khoảng ánh sáng trước mắt bị cơ thể cao gầy mảnh mai kia che kín kẽ.
Gió nổi lên, có mùi rượu cực nhạt từ trên quần áo của Khương Tình tỏa ra, có lẽ là mùi rượu ngấm vào người trong buổi tiếp khách.
Khương Tình cúi xuống, một tay kéo cô vào lòng.
Nữ nhân lúc nãy rõ ràng là sốt sắng vội vã như thế, vào giây phút này lại có chút kiềm chế.
Khương Tình hạ thấp giọng:
"Em làm gì ở đây vậy?"
"Đang đợi chị." Hạ Nhi trả lời tự nhiên, không hề suy nghĩ.
Cô vừa nói xong, ánh mắt Khương Tình lại trầm xuống một chút, sự lo lắng khó khăn lắm mới có thể đè nén lại mơ hồ nổi lên.
Khương Tình kiềm chế cảm xúc, hạ thấp giọng hơn nữa:
"Em biết tôi sẽ đến sao?"
Hạ Nhi thở dài, nhẹ nhàng vòng tay qua ôm chặt hông Khương Tình.
Mọi kiềm chế và dè dặt của Khương Tình cuối cùng cũng được hóa giải vào thời khắc này, hóa bị động thành chủ động, ôm chặt cô vào lòng, cánh tay vòng qua người cô dùng thêm sức, tay đặt trên lưng cô cũng dùng sức, bàn tay giữ đầu cô áp chặt vào cổ.
"Đừng quan tâm gì cả. Cứ ở bên tôi thôi. Đừng rời đi. Được không?"
Khương Tình lên tiếng, giọng nói còn trầm thấp hơn ban nãy, như đá tảng đè nặng lên trái tim cô, nghe kỹ ra, ngữ khí vẫn đang tiết chế, kiểm soát sự run rẩy trong giọng nói ôn nhuận như ngọc.
Cô cảm thấy Khương Tình chỉ hận không thể vo tròn cô vào trong cơ thể mình sau câu nói ấy.
Một nữ nhân xưa nay luôn vững vàng điềm đạm lại tràn đầy tự tin, giờ phút này đây, sự lo lắng, nỗi sợ hãi và bất lực đều bộc phát hết ra ngoài từ những tế bào, xương cốt, thậm chí là hơi thở cùng sức mạnh từ cái ôm này.
Như sóng trào biển dậy, bên tai cô vang lên nhịp tim gấp gáp mạnh mẽ.
Khuôn mặt cô nóng rẫy, từng giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Danh sách chương:
- Chương 199: Em - Là Của Tôi
- Chương 200: Em Thử Yêu Tôi Đi
- Chương 201: Bóng Tối
- Chương 202: Sâu Đậm Bén Rễ
- Chương 203: Tàn Nhẫn
- Chương 204: Các Người - Cút Hết
- Chương 205: Em Đừng Do Dự
- Chương 206: Cưỡng Bức [H+]
- Chương 207: Biến Động
- Chương 208: Tình Ý Sâu Nặng
- Chương 209: Muốn Bị 'Cưỡng Hiếp' [H++]
- Chương 210: Đập Thoả Thích
- Chương 211: Từ Bỏ Trầm Thị
- Chương 212: Ông Hạ Nhập Viện
- Chương 213: Sợ Hãi
- Chương 214: Chỉ Cần Cô Trở Về
- Chương 215: Đồng Ý Đính Hôn
- Chương 216: Chúng Ta Kết Hôn Đi
- Chương 217: Nhận Hoa
- Chương 218: Bình Yên
- Chương 219: Thương Hoa Tiếc Ngọc
- Chương 220: Tôi Sẽ Hận Cô
- Chương 221: Tình Một Đêm
- Chương 222: Chất Vấn
- Chương 223: Không Sao Cả
- Chương 224: Lễ Đính Hôn
- Chương 225: Buông Tha Cho Em
- Chương 226: Cầu Hôn
- Chương 227: Cứ Đợi Đi
- Chương 228: Ai Dám Cản
- Chương 229: Tai Nạn
- Chương 230: Tranh Cãi
- Chương 231: Hợp Tác
- Chương 232: Sống Chung
- Chương 233: Nghe Lời Tôi
- Chương 234: Nghi Thức
- Chương 235: Em Ngủ Cũng Không Thoát Đâu
- Chương 236: Đủ Rồi. [H+++]
- Chương 237: Vợ À! Quen Rồi Sẽ Ổn Thôi.
- Chương 238: Hương Vũ
- Chương 239: Vương Minh Tuyết
- Chương 240: Em Có Thích Tôi Không?
- Chương 241: Vĩnh Viễn Không Phụ Lòng
- Chương 242: Hạ Nhi! Mẹ Trở Lại Rồi.
- Chương 243: Em Đói.
- Chương 244: Nhà Có Khách
- Chương 245: Tôi Hiểu Rồi
- Chương 246: Tôi Tin Em
- Chương 247: Tình Địch
- Chương 248: Phải Nhớ Tôi
- Chương 249: Lam Yên
- Chương 250: Buông Bỏ
- Chương 251: Bối Lạc - Hương Vũ [H+++]
- Chương 252: Đồ Cầm Thú [H+++]
- Chương 253: Là Em Tự Mình Đưa Lên Đấy! [H+++]
- Chương 254: Không Thể Nhường! [H+++]
- Chương 255: Không Bằng Em
- Chương 256: Tới Chỗ Dung Lạc
- Chương 257: Thân Phận
- Chương 258: Tôi Là An Tranh
- Chương 259: Bối Lạc! Dè Dặt Chút.
- Chương 260: Dẫn Nữ Nhân Về Nhà [H+]
- Chương 261: Thiệt Thòi
- Chương 262: Hoắc Thâm
- Chương 263: Khương Ẩn
- Chương 264: Ngậm Chặt Miệng
- Chương 265: Cái Nào Quan Trọng Hơn?
- Chương 266: Gặp Mẹ Tôi!
- Chương 267: Giận [H+++]
- Chương 268: Không Tới Lượt Chị Can Dự Vào.
- Chương 269: Giao Tình Sống Chết
- Chương 270: Đừng!
- Chương 271: Quá Nguy Hiểm
- Chương 272: Tin
- Chương 273: Chưa Đủ Loạn Sao?
- Chương 274: Bi Thương
- Chương 275: Em Ổn Chứ?
- Chương 276: Thoát Khỏi Quan Hệ
- Chương 277: Nhớ Cô Quá Rồi
- Chương 278: Ai Tàn Nhẫn Hơn Ai [1]
- Chương 279: Ai Tàn Nhẫn Hơn Ai [2]
- Chương 280: Ai Tàn Nhẫn Hơn Ai [3]
- Chương 281: Có Phải Tôi Làm Gián Đoạn Cái Gì Không?
- Chương 282: Quyến Rũ
- Chương 283: Đừng Hối Hận
- Chương 284: Nổ Súng
- Chương 285: Danh Chính Ngôn Thuận
- Chương 286: Rời Bỏ 1
- Chương 287: Rời Bỏ 2
- Chương 288: Tranh Đấu
- Chương 289: Tương Xứng
- Chương 290: Trở Lại
- Chương 291: Dung Lạc Biết Nấu Ăn?
- Chương 292: Thăm Dò
- Chương 293: Gặp Lại
- Chương 294: Chặn Cửa
- Chương 295: Ép Buộc 1
- Chương 296: Ép Buộc 2
- Chương 297: Còn Đau Hay Còn Thương?
- Chương 298: Có Tiền Có Quyền
- Chương 299: Bồi Thường
- Chương 300: Mở Cửa Ra [H+++]
- Chương 301: Phiền Em Cho Tôi Xin Cốc Nước [H+++]
- Chương 302: Ôm Người Đẹp
- Chương 303: Bóp Chết
- Chương 304: Đại Tiệc
- Chương 305: Chưa Từng Thay Đổi
- Chương 306: Làm Loạn
- Chương 307: Đừng Có Mơ
- Chương 308: Chuốc Thuốc
- Chương 309: Dung Lạc - Khương Tình
- Chương 310: Không Nhượng Bộ
- Chương 311: Đốt
- Chương 312: Như Ý Em
- Chương 313: Thành Toàn
- Chương 314: Không Muốn
- Chương 315: Tôi Ở Đây
- Chương 316: Vết Thương
- Chương 317: Bao Che Khuyết Điểm
- Chương 318: Tắm Cùng
- Chương 319: Em Thích
- Chương 320: Mệt Không?
- Chương 321: Cả Đời
- Chương 322: Dung Lạc - Hạ Nhi
- Chương 323: Hoãn
- Chương 324: [H+]
- Chương 325: [H+++]
- Chương 326: [H+++]
- Chương 327: [H+++]
- Chương 328: [H+++]
- Chương 329: [H++++]
- Chương 330: [H++++]
- Chương 331: Du Tử Miên
- Chương 332: Lương Hạ
- Chương 333: Đau Thương
- Chương 334: Thay Đổi
- Chương 335: An Tranh
- Chương 336: Đụng Độ
- Chương 337: Du Tử Miên - Lương Hạ
- Chương 338: Xin Lỗi Em
- Chương 339: Mua Cửa Hàng
- Chương 340: Xuất Hiện
- Chương 341: Ẩn Ý
- Chương 342: Còn Một Dung Lạc
- Chương 343: Khương Ngọc - Lương Hạ
- Chương 344: Tối Tôi Xử Lý Em
- Chương 345: Tôi Đưa Em Đi
- Chương 346: Đừng Theo Tôi Nữa
- Chương 347: Bối Lạc
- Chương 348: Tìm Gặp
- Chương 349: Ép Rượu
- Chương 350: Mất Ngủ
- Chương 351: Khương Ngọc
- Chương 352: Cưng Chiều
- Chương 353: Dụ Dỗ
- Chương 354: [H+]
- Chương 355: [H++]
- Chương 356:[H+++]
- Chương 357: Lương Hạ - Khương Ngọc
- Chương 358: Em Vẫn Ở Đây
- Chương 359: Tuyệt Vọng
- Chương 360: Tôi Rất Mệt
- Chương 361: Đừng Đi
- Chương 362: Chấp Niệm
- Chương 363: Nhớ Tôi Không?
- Chương 364: Lên Phòng.
- Chương 365: Hương Vũ - Bối Lạc
- Chương 366: Rời Đi
- Chương 367: [H+]
- Chương 368: Gài Bẫy
- Chương 369: Dạy Dỗ
- Chương 370: Tử Tương
- Chương 371: Vì Nhớ Em
- Chương 372: [H Nhẹ]
- Chương 373: [H Nhẹ]
- Chương 374: Không Quản Tới
- Chương 375: Tâm Tư
- Chương 376: Đừng Bỏ Em
- Chương 377: Tổn Thương
- Chương 378: Hàn Tịch - An Tranh
- Chương 379: Khuyên Nhủ
- Chương 380: Tôi Thành Toàn Cho Em
- Chương 381: Hành Hạ
- Chương 382: Biệt Thự Trắng
- Chương 383: Giải Thích
- Chương 384: Kristy
- Chương 385: Quấy Rối
- Chương 386: Được Voi Đòi Tiên
- Chương 387: [H+]
- Chương 388: [H]
- Chương 389: [H+]
- Chương 390: Cấm Dục
- Chương 391: Tôi Chưa Cho Phép
- Chương 392: Điều Kiện
- Chương 393: Không Được Phép
- Chương 394: Dự Cảm
- Chương 395: Bắt Cóc
- Chương 396: Mục Đích