Chương 158: Một đêm ấm áp
“Dạ dày của em không được khỏe...” Giản Mạt bắt đầu chơi xấu, buông đũa xuống, “Cấp độ nấu ăn của anh, đến cả chó cũng không thèm ăn!”
“Em là chó sao?” Cố Bắc Thần nhíu mày hỏi.
Giản Mạt thở phì phì trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, “Đương nhiên không phải!”
“Cho nên... Em ăn đi!” Cố Bắc Thần lãnh đạm nói.
“...” Giản Mạt thật tình thấy chỉ số thông minh của chính mình hoàn toàn không có bằng cấp, vì sao cứ mỗi lần nói được dăm ba câu cô liền đem chính mình rơi vào hố như thế này?
Môi mỏng của Cố Bắc Thần nâng lên ý cười, như có như không, giống như đang cười trên nỗi đau của người khác, “Vừa nãy không phải em muốn anh làm cơm cho em sao...”
Giản Mạt nghiến răng nghiến lợi nói, “Đây là lần đầu tiên anh làm cơm, có phải bởi vì Thẩm Sơ biết trình độ làm cơm của anh có thể hại độc chết người hay không?” Cô tức giận hỏi.
Đáy mắt Cố Bắc Thần đột nhiên trầm xuống, “Có cần anh làm thêm mấy món nữa không?”
Giản Mạt không chú ý Cố Bắc Thần đang có cảm xúc không thích hợp, chỉ lo lắng nhìn mấy món ăn đen thui ở trên bàn... Cô chớp mắt, sau đó gắp một thịt mà qua nửa cuộc đời rồi cô vẫn chưa từng ăn, thừa dịp Cố Bắc Thần không chú ý, liền bỗng nhiên đưa vào trong miệng của hắn.
Cố Bắc Thần tức thì nhíu mày, miếng thịt kia mặn đến mức kích thích đầu lưỡi của hắn...
“Ăn ngon không?” Giản Mạt chớp mắt vô tội, bởi vì nhịn cười, cho nên thân thể của cô đều đang run rẩy.
Đôi mắt như ưng của Cố Bắc Thần tức thì tối sầm lại, “Em còn chưa thưởng thức món ăn này, có thể nếm thử!” Nói xong, hắn vươn đũa ra gắp, chuẩn bị đuổi theo Giản Mạt.
Đáng tiếc, Giản Mạt đã chạy ra xa...
“Mấy món này của anh đem so với mấy đứa học sinh tiểu học, bọn nó còn làm ngon hơn, anh ngay cả một học sinh tiểu học cũng không bằng ha ha...” Giản Mạt không nể nang mặt mũi của hắn, vui vẻ cười nói.
Cố Bắc Thần để đũa xuống liền nhanh chóng đuổi theo Giản Mạt, muốn bắt cô nếm thử mùi vị của miếng thịt... Hai người trưởng thành đuổi bắt nhau trong phòng khách rộng lớn, đôi khi còn kèm theo tiếng cười đắc ý của Giản Mạt.
Đáng tiếc, tiếng cười của cô không duy trì mấy giây, người đã bị Cố Bắc Thần bắt được, sau đó bởi vì quán tính, cô thuận thế đâm vào lồng ngực của hắn...
Giản Mạt hơi ngửa đầu, tươi cười vẫn còn trên mặt, khi tầm mắt cô nhìn vào đáy mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần, nụ cười dần dần tắt... Tuy nhiên qua giờ khắc chơi đùa này, dường như thoáng cái liền trở lại vẻ yên tĩnh.
Mắt Cố Bắc Thần nhìn sâu vào mắt Giản Mạt, đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt hắn thoải mái cười giống như một đứa nhỏ như vậy...
Có thứ gì quay về giữa tầm mắt hai người, dần dần vượt qua tầm mắt đối phương, thẳng tắp chọc vào tim... Một khắc kia, không có bất kỳ tác động bên ngoài nào, thiên lôi câu động địa hoả*, mọi sự việc đều thuận theo tự nhiên.
(*) Thiên lôi câu động địa hỏa:
- Nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất).
- Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là "thiên lôi", một bên là "địa hỏa", vậy thì nếu ở gần nhau thì...bén bén bén...cháy cháy cháy... Quần áo rơi lả tả đầy trên mặt đất của phòng khách, bên trên sofa, dưới tấm thảm bằng nhung chính là nơi có điều kiện tốt nhất để làm một chiến trường rực cháy lửa tình... Tiếng thở dốc thô dát, tiếng rên rỉ kiều mị, giao hòa với nhau tạo thành một khúc hòa âm vang lên suốt cả buổi tối! Giản Mạt cho rằng khi mình đến quán bar và nhìn thấy tên xã hội đen kia thì sẽ nảy sinh tâm lý chống cự đối với Cố Bắc Thần... Thế nhưng, khi nụ hôn của hắn rơi xuống như mưa, khoảng khắc khi hắn chiếm lấy cô, cô lại không cảm thấy bài xích! Giản Mạt không hiểu... Cứ cho rằng mình rất quan tâm cái đêm hai năm về trước... Thế nhưng sự thật là, cô căn bản không quá quan tâm như vậy. Hoặc là nói...năng lực của Cố Bắc Thần khi ở trên người cô đã đủ khiến cô quên đi cái đêm của hai năm về trước? “Ông xã, anh giỏi quá!” Khi hắn đâm vào chỗ sâu nhất, Giản Mạt cười quyến rũ, mở miệng khen ngợi hắn. Một người đàn ông khi bị nói là “Không được” thì đó chính là một vết nhơ trong cuộc đời, thế nhưng nếu được nói là “Quá giỏi” thì quả thực là thể hiện được sự vinh quang trong cuộc đời, chỉ biết làm càng nhiều hơn càng mạnh hơn... Khen xong, Giản Mạt liền hối hận... Cơm không ăn được, cuối cùng thể lực còn bị làm cho tiêu hao. Cũng may Cố Bắc Thần đã cố gắng khắc chế, nên không đem cô phá vỡ hoàn toàn... Cánh tay Giản Mạt chống ở trên bàn làm việc, lòng bàn tay nâng hai má, nghiêng đầu nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ... Lúc này, trong đầu cô toàn là hình ảnh của đêm hôm qua, những món ăn, cuối cùng là sự ôn tồn, đến sáng nay tỉnh dậy ở trên khuỷu tay của hắn. Nghĩ tới những thứ này, khóe miệng Giản Mạt vô thức mỉm cười, ngay cả trong mắt đều tràn đầy niềm vui. “Cứ cười dâm đãng như thế...” Mạc Tiểu Nhã cầm bản thiết kế đặt trước mặt Giản Mạt, “Vừa nhìn là biết tối hôm qua xảy ra một cuộc chiến tranh, mùi lửa tình bắn lan tràn!” Nói xong, cô còn ái muội liếc nhìn cổ Giản Mạt, phía sau có một vết hôn màu hồng như ẩn như hiện. Giản Mạt bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt có chút mơ màng nhìn Mạc Tiểu Nhã, “Hả?” Mạc Tiểu Nhã hất cằm, trong lòng Giản Mạt đột nhiên vang lên tiếng ‘Lộp bộp’, vội vàng lấy gương ra soi... Quả nhiên, trong cổ có một trái dâu tây mà Cố Bắc Thần để lại! ‘Đùng’ một cái, mặt Giản Mạt lập tức đỏ bừng giống như tôm chín. “Chậc chậc...” Mạc Tiểu Nhã dựa trên bàn làm việc nói, “Xem ra... Mối quan hệ phát triển không tệ nhỉ?” Cô cười nói, “Tuy nhiên... Tô Quân Ly là một người rất tốt, nếu như cô và anh ta qua lại với nhau cũng được xem là một đôi trai tài gái sắc!” “...” Giản Mạt nhíu mày, “Tôi và Tô Quân Ly chỉ là bạn bè!” Mạc Tiểu Nhã cười, “Ồ, bạn bè... Bạn trai cũng được xem là một người bạn!” Giản Mạt có chút đau đầu, không biết phải giải thích như thế nào... Bây giờ thực sự là càng tô càng đen, đơn giản, cô cũng không muốn giải thích. “Cô tìm tôi có việc gì?” Giản Mạt chuyển sang đề tài công việc. Mạc Tiểu Nhã nhìn bộ dạng tránh né vẫn đề của Giản Mạt, hé miệng cười đồng thời đem bản thiết kế đưa cho cô, “Vị khách này không hài lòng với cách bố trí của phòng đọc sách, nói cách bố trí quá phức tạp...” Giản Mạt nhận lấy bản thiết kế, nhìn một lúc sau đó nhíu mày, “Đúng là có chút phức tạp.” Mạc Tiểu Nhã gật gật đầu tán thành, “Lúc đó tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bản đồ họa này... Mạt Mạt, đây không phải là tác phong làm việc thường ngày của cô!” Giản Mạt cười lúng túng... Hôm qua bởi vì nghĩ đến chuyện năm mươi vạn kia, trong thời gian vẽ hình như cô đã thất thần, cuối cùng mới có sơ hở nghiêm trọng như thế. “Cũng may vị khách này rất dễ nói chuyện...” Mạc Tiểu Nhã nói, “Cô sửa lại bản vẽ đi, sau đó trực tiếp đưa cho Tôn Kha.” “Được...” Giản Mạt gật đầu trả lời. “Tôi có chuyện gấp nên đi trước đây.” Mạc Tiểu Nhã nói xong định xoay người, thế nhưng, phút cuối cùng vẫn thần bí hỏi một câu, “Thật không phải là Tô Quân Ly sao?” Còn thập phần ái muội quét mắt nhìn “Dâu tây” trong cổ Giản Mạt. Giản Mạt cúi vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Mạc Tiểu Nhã, “Không phải!” Mạc Tiểu Nhã cũng không biết nên tin hay không, sau cùng vẫn cười thần bí, xoay người đi làm công việc của mình. Giản Mạt bất đắc dĩ hít một hơi, vươn tay sờ vết hôn kia... Lập tức, trong lòng xuất hiện một tia ấm áp, nhưng vẫn có một tia bất đắc dĩ. “Cốp cốp cốp”, tiếng giày cao gót gõ theo từng nhịp trên mặt đất cắt ngang mạch suy nghĩ của Giản Mạt, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác màu be, cô ta đeo kính mát, cơ hồ che lấp gần một nửa gương mặt, đang đứng ở trước mặt cô. “Nghe nói... Nơi này có một nhà thiết kế tham dự hội thảo thiết kế của Đế Hoàng sao?” Lời nói kiêu ngạo tràn ra khỏi đôi môi đỏ mọng như lửa cháy, mang theo thái độ khinh bỉ. Giản Mạt nhìn Lạc Hiểu Đồng, lập tức nhíu mày. Tôn Kha nhanh chóng bước đến, “Xin chào, xin hỏi vị tiểu thư này cần giúp gì?” Lạc Hiểu Đồng tháo kính mát, trừng mắt liếc xéo Tôn Kha, sau đó nói với Giản Mạt: “Tôi đang tìm một nhà thiết kế, tôi muốn cô là người thiết kế cho tôi!” “Xin lỗi, không có thời gian!” Giản Mạt nói xong, đã cầm bản thiết kế vừa rồi Mạc Tiểu Nhã đã giao cho cô, sau đó đứng dậy, định đi đến phòng khách để sửa lại bản thiết kế. Lạc Hiểu Đồng bị Giản Mạt trực tiếp bơ đẹp, hình tượng lập tức bị phá vỡ, cho nên cô ta liền trở nên tức giận, “Giản Mạt, cô không có thời gian để thiết kế, nhưng vẫn có thời gian để lên giường với đàn ông sao?”
- Nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất).
- Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là "thiên lôi", một bên là "địa hỏa", vậy thì nếu ở gần nhau thì...bén bén bén...cháy cháy cháy... Quần áo rơi lả tả đầy trên mặt đất của phòng khách, bên trên sofa, dưới tấm thảm bằng nhung chính là nơi có điều kiện tốt nhất để làm một chiến trường rực cháy lửa tình... Tiếng thở dốc thô dát, tiếng rên rỉ kiều mị, giao hòa với nhau tạo thành một khúc hòa âm vang lên suốt cả buổi tối! Giản Mạt cho rằng khi mình đến quán bar và nhìn thấy tên xã hội đen kia thì sẽ nảy sinh tâm lý chống cự đối với Cố Bắc Thần... Thế nhưng, khi nụ hôn của hắn rơi xuống như mưa, khoảng khắc khi hắn chiếm lấy cô, cô lại không cảm thấy bài xích! Giản Mạt không hiểu... Cứ cho rằng mình rất quan tâm cái đêm hai năm về trước... Thế nhưng sự thật là, cô căn bản không quá quan tâm như vậy. Hoặc là nói...năng lực của Cố Bắc Thần khi ở trên người cô đã đủ khiến cô quên đi cái đêm của hai năm về trước? “Ông xã, anh giỏi quá!” Khi hắn đâm vào chỗ sâu nhất, Giản Mạt cười quyến rũ, mở miệng khen ngợi hắn. Một người đàn ông khi bị nói là “Không được” thì đó chính là một vết nhơ trong cuộc đời, thế nhưng nếu được nói là “Quá giỏi” thì quả thực là thể hiện được sự vinh quang trong cuộc đời, chỉ biết làm càng nhiều hơn càng mạnh hơn... Khen xong, Giản Mạt liền hối hận... Cơm không ăn được, cuối cùng thể lực còn bị làm cho tiêu hao. Cũng may Cố Bắc Thần đã cố gắng khắc chế, nên không đem cô phá vỡ hoàn toàn... Cánh tay Giản Mạt chống ở trên bàn làm việc, lòng bàn tay nâng hai má, nghiêng đầu nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ... Lúc này, trong đầu cô toàn là hình ảnh của đêm hôm qua, những món ăn, cuối cùng là sự ôn tồn, đến sáng nay tỉnh dậy ở trên khuỷu tay của hắn. Nghĩ tới những thứ này, khóe miệng Giản Mạt vô thức mỉm cười, ngay cả trong mắt đều tràn đầy niềm vui. “Cứ cười dâm đãng như thế...” Mạc Tiểu Nhã cầm bản thiết kế đặt trước mặt Giản Mạt, “Vừa nhìn là biết tối hôm qua xảy ra một cuộc chiến tranh, mùi lửa tình bắn lan tràn!” Nói xong, cô còn ái muội liếc nhìn cổ Giản Mạt, phía sau có một vết hôn màu hồng như ẩn như hiện. Giản Mạt bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt có chút mơ màng nhìn Mạc Tiểu Nhã, “Hả?” Mạc Tiểu Nhã hất cằm, trong lòng Giản Mạt đột nhiên vang lên tiếng ‘Lộp bộp’, vội vàng lấy gương ra soi... Quả nhiên, trong cổ có một trái dâu tây mà Cố Bắc Thần để lại! ‘Đùng’ một cái, mặt Giản Mạt lập tức đỏ bừng giống như tôm chín. “Chậc chậc...” Mạc Tiểu Nhã dựa trên bàn làm việc nói, “Xem ra... Mối quan hệ phát triển không tệ nhỉ?” Cô cười nói, “Tuy nhiên... Tô Quân Ly là một người rất tốt, nếu như cô và anh ta qua lại với nhau cũng được xem là một đôi trai tài gái sắc!” “...” Giản Mạt nhíu mày, “Tôi và Tô Quân Ly chỉ là bạn bè!” Mạc Tiểu Nhã cười, “Ồ, bạn bè... Bạn trai cũng được xem là một người bạn!” Giản Mạt có chút đau đầu, không biết phải giải thích như thế nào... Bây giờ thực sự là càng tô càng đen, đơn giản, cô cũng không muốn giải thích. “Cô tìm tôi có việc gì?” Giản Mạt chuyển sang đề tài công việc. Mạc Tiểu Nhã nhìn bộ dạng tránh né vẫn đề của Giản Mạt, hé miệng cười đồng thời đem bản thiết kế đưa cho cô, “Vị khách này không hài lòng với cách bố trí của phòng đọc sách, nói cách bố trí quá phức tạp...” Giản Mạt nhận lấy bản thiết kế, nhìn một lúc sau đó nhíu mày, “Đúng là có chút phức tạp.” Mạc Tiểu Nhã gật gật đầu tán thành, “Lúc đó tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bản đồ họa này... Mạt Mạt, đây không phải là tác phong làm việc thường ngày của cô!” Giản Mạt cười lúng túng... Hôm qua bởi vì nghĩ đến chuyện năm mươi vạn kia, trong thời gian vẽ hình như cô đã thất thần, cuối cùng mới có sơ hở nghiêm trọng như thế. “Cũng may vị khách này rất dễ nói chuyện...” Mạc Tiểu Nhã nói, “Cô sửa lại bản vẽ đi, sau đó trực tiếp đưa cho Tôn Kha.” “Được...” Giản Mạt gật đầu trả lời. “Tôi có chuyện gấp nên đi trước đây.” Mạc Tiểu Nhã nói xong định xoay người, thế nhưng, phút cuối cùng vẫn thần bí hỏi một câu, “Thật không phải là Tô Quân Ly sao?” Còn thập phần ái muội quét mắt nhìn “Dâu tây” trong cổ Giản Mạt. Giản Mạt cúi vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Mạc Tiểu Nhã, “Không phải!” Mạc Tiểu Nhã cũng không biết nên tin hay không, sau cùng vẫn cười thần bí, xoay người đi làm công việc của mình. Giản Mạt bất đắc dĩ hít một hơi, vươn tay sờ vết hôn kia... Lập tức, trong lòng xuất hiện một tia ấm áp, nhưng vẫn có một tia bất đắc dĩ. “Cốp cốp cốp”, tiếng giày cao gót gõ theo từng nhịp trên mặt đất cắt ngang mạch suy nghĩ của Giản Mạt, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác màu be, cô ta đeo kính mát, cơ hồ che lấp gần một nửa gương mặt, đang đứng ở trước mặt cô. “Nghe nói... Nơi này có một nhà thiết kế tham dự hội thảo thiết kế của Đế Hoàng sao?” Lời nói kiêu ngạo tràn ra khỏi đôi môi đỏ mọng như lửa cháy, mang theo thái độ khinh bỉ. Giản Mạt nhìn Lạc Hiểu Đồng, lập tức nhíu mày. Tôn Kha nhanh chóng bước đến, “Xin chào, xin hỏi vị tiểu thư này cần giúp gì?” Lạc Hiểu Đồng tháo kính mát, trừng mắt liếc xéo Tôn Kha, sau đó nói với Giản Mạt: “Tôi đang tìm một nhà thiết kế, tôi muốn cô là người thiết kế cho tôi!” “Xin lỗi, không có thời gian!” Giản Mạt nói xong, đã cầm bản thiết kế vừa rồi Mạc Tiểu Nhã đã giao cho cô, sau đó đứng dậy, định đi đến phòng khách để sửa lại bản thiết kế. Lạc Hiểu Đồng bị Giản Mạt trực tiếp bơ đẹp, hình tượng lập tức bị phá vỡ, cho nên cô ta liền trở nên tức giận, “Giản Mạt, cô không có thời gian để thiết kế, nhưng vẫn có thời gian để lên giường với đàn ông sao?”
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Mất đi tất cả mọi thứ
- Chương 2: Anh ấy là người chồng có nhiều tin đồn với phụ nữ
- Chương 3: Không ghen, chỉ muốn ăn hũ giấm chua
- Chương 4: Người yêu cũ trở thành mợ nhỏ
- Chương 5: Đáp ứng điều kiện của em? Em lấy gì để trả ơn anh đây?
- Chương 6: Đền ơn bằng thân thể? Đó là nghĩa vụ của vợ!
- Chương 7: Cố Bắc Thần chính là cái hố sâu chứa đầy mưu mô
- Chương 8: Ngại? Tôi muốn mua tác phẩm của cô!
- Chương 9: Quy tắc ngầm, không bằng cầm thú!
- Chương 10: Em rất thiếu tiền hay sao?
- Chương 11: Phải xem em có bao nhiêu thành ý?
- Chương 12: Vương tử u buồn dưới ánh mặt trời
- Chương 13: Kẻ thứ ba chen chân vào
- Chương 14: Đầu bị ngập nước
- Chương 15: Khiếp sợ!
- Chương 16: Có một loại đau khổ gọi là mối tình đầu
- Chương 17: Giày vò? Chỉ nghĩ đến trốn tránh!
- Chương 18: Thoát trước một lần rồi tính
- Chương 19: Thiết kế văn phòng luật của Sở Tử Tiêu
- Chương 20: Tránh cũng không khỏi, cứ như vậy ngoài ý muốn gặp gỡ!
- Chương 21: Chia tay, bởi vì đã yêu người khác rồi!
- Chương 22: Cho hắn ảo giác
- Chương 23: Buổi tối trừng phạt
- Chương 24: Dịu dàng của hắn chính là kiếm hai lưỡi
- Chương 25: Muốn để cô nhớ lâu một chút
- Chương 26: Cố Bắc Thần nhắc nhở
- Chương 27: Tức giận? Hắn rõ ràng là cố ý!
- Chương 28: Chỉ một mình cô ấy
- Chương 29: Bi thương tột đỉnh
- Chương 30: Tìm kiếm! Hắn có chút đau lòng!
- Chương 31: Ấm áp của Cố Bắc Thần
- Chương 32: Đồng ý nhưng hắn có điều kiện
- Chương 33: Làm trợ lý quả thật không hề dễ dàng
- Chương 34: Bị hạn chế ở khách sạn
- Chương 35: Dồn ép! Có phải em còn yêu anh?
- Chương 36: Tai nạn xe cộ
- Chương 37: Trở thành thói quen
- Chương 38: Khóc, cô nói cô nhớ hắn!
- Chương 39: Lời đồn đại chuyện không có thật
- Chương 40: Khí phách lên sân khấu, trốn không thể trốn được
- Chương 41: Hắn nói, nữ nhân là dùng để yêu!
- Chương 42: Ôn nhu dưới lửa giận
- Chương 43: Người vợ trong lời đồn của Cố Bắc Thần là ai?
- Chương 44: Xé rách tất cả phẫn nộ
- Chương 45: Chính thức giới thiệu, cô ấy là tiểu mợ
- Chương 46: Tình thương không thể tỉnh
- Chương 47: Cần hai trăm vạn
- Chương 48: Thần thiếu tiểu biệt xoay
- Chương 49: Lấy lòng chỉ vì tiền
- Chương 50: Nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm
- Chương 51: Hắn chính là tiểu bạch kiểm?
- Chương 52: Cô trắng đêm không về
- Chương 53: Từng bị tai nạn xe
- Chương 54: Xảy ra chiến tranh lạnh, ấu trĩ!
- Chương 55: Vi lượng biến hóa, hắn và cô!
- Chương 56: Giản Hành xuất hiện
- Chương 57: Nam nhân thường thích phụ nữ đê tiện
- Chương 58: Chỉ ăn một bữa cơm
- Chương 59: Dì cùng cháu trai đến sân bay
- Chương 60: Hôn nhau ở trong hầm rượu
- Chương 61: Trên sô pha hay trên mặt đất tốt hơn?
- Chương 62: Uy hiếp
- Chương 63: Thủ đoạn của Cố Bắc Thần rất ngoan độc
- Chương 64: Ham mê mùi của cô
- Chương 65: Vì cô mà làm rõ
- Chương 66: Nữ nhân đêm đó
- Chương 67: Tính toán cầu hôn
- Chương 68: Lần đầu tiên của cô
- Chương 69: Thất vọng, đêm đó không phải là cô
- Chương 70: Kỉ niệm ngày thành lập trường, sự cố phát sinh
- Chương 71: Tội cố ý giết người
- Chương 72: Mật báo, ông xã nhà cậu đến
- Chương 73: Động lòng rồi sao?
- Chương 74: Em và anh có duyên thật đấy!
- Chương 75: Vậy em mang thai sao?
- Chương 76: Cố Bắc Thần nói "Không biết"!
- Chương 77: Câu tam đáp tứ cùng thay đổi bất thường
- Chương 78: Năm người quỷ dị ăn khuya
- Chương 79: Không ngờ lại bị thương
- Chương 80: Đoạn video ở Lạc Đại bị lộ tẩy
- Chương 81: Sự lạnh lùng của hắn làm cho trái tim cô băng giá
- Chương 82: Ảnh chụp "tình tứ" khiến mắt Cố Bắc Thần đau nhói
- Chương 83: Nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu
- Chương 84: Giải quyết vấn đề ở trên giường
- Chương 85: Làm việc uy tín, chất lượng
- Chương 86: Ở lại khách sạn với em
- Chương 87: Đến bệnh viện
- Chương 88: Sẩy thai
- Chương 89: Cố Bắc Thần, anh thật lưu manh!
- Chương 90: Nghe nói cậu làm người phụ nữ nào đó lớn bụng
- Chương 91: Ngược đàn ông, anh giúp em!
- Chương 92: Cố Bắc Thần là chồng tôi
- Chương 93: Nhìn tư thế vận động
- Chương 94: Em nghĩ ai cũng ngu ngốc như em sao?
- Chương 95: Trong lòng em hữu dụng thích đến thế sao?
- Chương 96: Giản Mạt, cậu yêu hắn?
- Chương 97: Thừa nhận, cô đã yêu Cố Bắc Thần!
- Chương 98: Đắc ý, anh còn yêu em!
- Chương 99: Tri kỷ
- Chương 100: Hắn đối đãi đặc biệt với nữ nhân nào?
- Chương 101: Cô và Thẩm Sơ có chút giống nhau?
- Chương 102: Thì ra chọn cô làm vợ không phải là việc ngẫu nhiên
- Chương 103: Lần đầu khi ân ái cảm thấy không hòa hợp
- Chương 104: Sóng gió kim dương
- Chương 105: Kinh doanh gian dối, trả đũa gã đàn ông tồi tệ
- Chương 106: Chờ đợi hắn trở về
- Chương 107: Chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận
- Chương 108: Chỉ nhìn cô ấy
- Chương 109: Ông xã tức giận sẽ rất phiền phức
- Chương 110: Cảm động, hắn nhớ lời đã hứa với cô
- Chương 111: Người đàn ông này, sao cô có thể không say mê được chứ?
- Chương 112: Nhỏ nhặt
- Chương 113: Em muốn tôi làm như thế nào thì em mới có thể hài lòng?
- Chương 114: Biết được bí mật nhỏ của anh
- Chương 115: Cô bình tĩnh làm hắn tức giận
- Chương 116: Kiên cường che giấu
- Chương 117: Dọn nhà
- Chương 118: Say rượu nhảy Tango
- Chương 119: Em không muốn chuyển, có thể không chuyển!
- Chương 120: Đích thân hắn nấu trà gừng
- Chương 121: Gặp lại Giản Hành
- Chương 122: Kiếp trước tôi mắc nợ anh sao?
- Chương 123: Đau lòng
- Chương 124: Đừng đụng vào tôi
- Chương 125: Lễ vật ly hôn
- Chương 126: Không có kết quả xấu nhất, chỉ có tệ hơn!
- Chương 127: Thân tâm mệt mỏi
- Chương 128: Vì tiền mà đồng ý ký "Khế ước bán thân"
- Chương 129: Khả năng của phương tiện truyền thông
- Chương 130: Thiên Đường Dạ ái muội
- Chương 131: Kinh ngạc, cô chính là Cố phu nhân?!
- Chương 132: Chỉ nghĩ sẽ bảo vệ trái tim đến lúc cuối cùng
- Chương 133: Giả bộ là người lạ
- Chương 134: Bị làm lơ...
- Chương 135: Giận dỗi
- Chương 136: Sự tự tin của cô đang nở hoa trong trái tim hắn
- Chương 137: Kết quả, do cảm xúc hay việc ngoài dự liệu?
- Chương 138: Chỉ muốn hiểu!
- Chương 139: Bị đánh cũng muốn trả lại
- Chương 140: Kiêu ngạo rời khỏi?
- Chương 141: Gặp mặt tình địch, đấu trí!
- Chương 142: Rơi vào tình yêu, kẻ ngốc không biết lượng sức mình
- Chương 143: Đêm mưa đáng thương
- Chương 144: Làm chuyện thật có lỗi với...?
- Chương 145: Không chịu nổi scandal
- Chương 146: Động tâm với cô
- Chương 147: Ván cờ tình yêu này... Sao mà khó quá!
- Chương 148: Năn năm trước rời đi là bởi vì hắn?
- Chương 149: Muốn che giấu hay là cố ý tiết lộ?
- Chương 150: Thiên lôi câu động địa hỏa
- Chương 151: Chỉ là vì tiền, anh nghĩ là em coi trọng anh sao?
- Chương 152: Hai chân tướng
- Chương 153: Tâm cơ
- Chương 154: Lựa chọn, người quan trọng trong trái tim!
- Chương 155: Một giờ của tình yêu
- Chương 156: Bà xã anh đi mất rồi, anh đến tìm bà xã!
- Chương 157: Không theo tình tiết cốt truyện
- Chương 158: Một đêm ấm áp
- Chương 159: Không có cảm giác chiến thắng!
- Chương 160: Vui vẻ là bởi vì người bên cạnh là ai!
- Chương 161: Thăm dò, sự cố hai năm trước
- Chương 162: Làm kẻ trộm chung quy đều chột dạ
- Chương 163: Sao chép?!
- Chương 164: Không thừa nhận cũng không giải thích!
- Chương 165: Điện thoại của cô
- Chương 166: Tấm lòng cả hai đều hướng về nhau, cớ sao lại xa cách?
- Chương 167: "Vô tình gặp được" ở sân bay, Cố Bắc Thần nổi giận
- Chương 168: Nguyên tắc, nó phụ thuộc vào ai!?
- Chương 169: Khiếp sợ, ngoài cửa có "quỷ"
- Chương 170: Bao trọn, mua quần áo!
- Chương 171: Tòa soạn tạp chí đóng cửa?
- Chương 172: Bản thiết kế! Phải sửa thiết kế?
- Chương 173: Chỉ hứng thú với bà xã!
- Chương 174: Bữa sáng tình yêu cảm hóa trái tim
- Chương 175: Tin tưởng, không vì lý do gì cả!
- Chương 176: Em mở đường, anh ở phía sau hỗ trợ em!
- Chương 177: Có tài hoa dĩ nhiên tùy hứng!
- Chương 178: Thất vọng
- Chương 179: Quà tặng là một khúc nhạc được tấu bằng piano
- Chương 180: Đừng tốt với em như vậy!
- Chương 181: Có một loại yêu, gọi là lo được lo mất
- Chương 182: Lời chúc mừng sinh nhật thứ tư
- Chương 183: Quảng cáo câu lạc bộ thiết kế, là ai sợ hãi ai?
- Chương 184: Có một Giản Mạt ở trong tim của hắn
- Chương 185: Chuyện cũ, là cảm động hay là thất vọng?
- Chương 186: Giải quyết nỗi lo về sau
- Chương 187: Ngâm nước nóng, uyên ương cùng nghịch nước!?
- Chương 188: Vô tâm hạ xuống niềm kiêu hãnh
- Chương 189: Nghe nói em đã làm mất dây chuyền
- Chương 190: Buồn nôn cũng là Một loại tình thú
- Chương 191: Đó là vợ của Thần Thiếu, ai dám để ý đến?
- Chương 192: Chồng hôm nay lại dành mất trang nhất tin tức rồi sao?
- Chương 193: Hắn nhớ Giản Mạt...
- Chương 194: Xét nghiệm máu, đưa đến phụ khoa
- Chương 195: Tuyệt cảnh và hi vọng
- Chương 196: Thu mua JK, Thẩm Sơ xuất hiện!
- Chương 197: Kế trong kế, theo cô trở về cũng chính là một ván cờ
- Chương 198: Lễ tang không có ai, con sẽ sống kiên cường!
- Chương 199: Giờ khắc này, xin anh ôm em thật chặt!
- Chương 200: Giản Mạt, chúng ta ly hôn đi!