Q4.Chương 42: Dao điêu khắc gỗ
Được mẹ của Đoạn Phi Vũ cho phép, Đới Húc và Phương Viên vào nhà, quá trình hình như thuận lợi hơn họ tưởng tượng, dù sao khi Đới Húc gọi điện cho gia đình của Đoạn Phi Vũ, thái độ của ba Đoạn Phi Vũ có thể nói là không tốt cho lắm, mâu thuẫn cảm xúc vô cùng rõ ràng, cuối cùng còn thô bạo cúp máy, cho nên trước khi tới nhà gõ cửa, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần giải thích một phen.Vào cửa, mẹ của Đoạn Phi Vũ vẫn hơi luống cuống chân tay, không biết là vì nói chuyện với cảnh sát nên căng thẳng hay vì nhắc tới chuyện con trai mình. Ba người đứng trong phòng khách khoảng hai phút, chị ta mới nhớ mời Đới Húc và Phương Viên ngồi, còn mình lại chui vào bếp, không rõ là đang bận hay vội thương lượng với chồng mình.Nhà của Đoạn Phi Vũ không lớn lắm, diện tích khoảng sáu mươi mét vuông, vì một nhà năm người ba thế hệ, đồ đạc đương nhiên rất nhiều, cho nên không gian có vẻ chật hẹp. Phòng khách vuông vức, cửa đối diện hẳn là dẫn vào bếp, trước cửa bếp có treo một tấm mành nên không thể nhìn rõ bên trong. Bộ ghế trong phòng khách là loại sofa bed có thể ra gấp vào, ngoài ra thì chẳng còn gì khác, không có bàn trà, cũng chẳng có TV.Dưới bếp, ba mẹ Đoạn Phi Vũ hình như đang nói gì đó, tiếng không lớn lắm, hơn nữa còn có tiếng xào rau nên càng mơ hồ, chỉ nghe được có hai người đang nói chuyện, khi thì phụ nữ nói vài câu, khi thì đàn ông nói vài câu. Bà của Đoạn Phi Vũ khi nãy bị con dâu kéo sang một bên đi đóng cửa lại, sau đó tươi cười tới gần Đới Húc và Phương Viên."Hai đứa là bạn học của cháu bà hả?" Bà cụ là người hiền lành, lại coi Đới Húc và Phương Viên thành bạn của cháu mình, cho nên cách nói chuyện cứ như dỗ dành con trẻ.Phương Viên muốn bật cười. Bà của Đoạn Phi Vũ tuổi đã lớn, hai mắt không còn sáng, tròng mắt hơi xám xịt chắc là bị đục thủy tinh thể, thị lực không tốt lắm nên mới cho rằng bọn họ cùng trang lứa với Đoạn Phi Vũ. Trong này đương nhiên cũng có công lao hôm nay Đới Húc thay đổi hình tượng, nếu là dáng vẻ thường ngày, cho dù bà của Đoạn Phi Vũ vụng về đến đâu cũng không thể coi một người đàn ông to cao râu ria xuề xòa là học sinh cấp ba bằng tuổi cháu mình.Đới Húc cạo râu sạch sẽ trông trẻ hơn, nhưng dù sao anh cũng không phải baby boy, khí chất lại rất trưởng thành, nếu không nói anh là cảnh sát mà bảo anh là thầy giáo của Đoạn Phi Vũ, không chừng bà cụ cũng sẽ tin mà không hề nghi ngờ.Phương Viên bỗng nhận ra bản thân thế mà chú ý tới việc Đới Húc thay đổi hình tượng, điều này khiến cô bỗng khó xử, vội gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu"Bà ơi, bọn cháu không phải bạn của Đoạn Phi Vũ, bọn cháu có một số việc muốn hỏi thăm ba mẹ cậu ấy." Đới Húc đương nhiên sẽ không mặt dày đến mức giả làm học sinh cấp ba để lừa một bà cụ, cho nên anh phủ nhận suy đoán của bà, sau đó trả lời đáp án có hơi ba phải.Bà của Đoạn Phi Vũ nghe vậy lập tức tự lý giải theo phỏng đoán của mình: "À! Cô cậu là thầy cô của Phi Vũ đúng không? Tới thăm hỏi gia đình hả? Xem kìa, thầy cô bây giờ đúng là có trách nhiệm, nhà chúng tôi không cò chuẩn bị gì cả, nếu cô cậu đến sớm hôm một chút thì ăn trưa chung với chúng tôi được rồi!""Không cần phiền vậy đâu bà, bọn cháu đến chỉ để hỏi thăm, không ăn cơm." Phương Viên xấu hổ trước sự nhiệt tình của bà cụ, vội từ chối."Thế tôi dẫn cô cậu đi xem phòng của cháu trai tôi nhé? Cô cậu muốn xem không?" Bà của Đoạn Phi Vũ hỏi.Đây đúng là khi đang buồn ngủ có người đưa gối, đề nghị này của bà cụ quả thật nói trúng mong muốn của Đới Húc và Phương Viên, dù sao từ thái độ trong cuộc nói chuyện điện thoại với ba của Đoạn Phi Vũ mà xem, lát nữa gặp mặt ông ta chưa chắc đã quá phối hợp, cùng lắm thì không trực tiếp đuổi người đi mà thôi, muốn ông ta chủ động dẫn họ đi xem phòng ngủ của Đoạn Phi Vũ e rằng không có khả năng lắm. Nhưng bọn họ lại không quá vội tránh cho bà cụ sợ, vì thế Phương Viên lộ vẻ khó xử: "Bà ơi, như thế có ổn không? Trẻ con bây giờ ai cũng có bí mật, thường không muốn cho người lạ vào phòng của mình lắm."Bà của Đoạn Phi Vũ bĩu môi: "Cá tính gì chứ? Hồi nó bé không phải ngày nào tôi cũng tắm rửa cho nó à, toàn thân trên dưới còn bí mật gì đâu! Trẻ con bây giờ ai cũng có phòng riêng, chứ thời bà phải ở chung phòng với anh chị đây! Thế hệ bây giờ thì sướng quá rồi, người lớn đánh cũng không dám đánh, nói cũng không dám nói, lúc nhỏ còn là bảo bối đáng yêu, lớn rồi thành tiểu tổ tông luôn!" Vừa nói, bà cụ vừa đi tới phòng ngủ đối diện, mở cửa, sau đó vẫy tay với Đới Húc và Phương Viên, "Qua đây, cứ xem đi. Thầy cô tìm hiểu học sinh của mình có gì sai chứ? Có chuyện gì bà lão này chịu trách nhiệm!"Thấy bà của Đoạn Phi Vũ đã nói tới nước này, Đới Húc và Phương Viên không từ chối nữa, đi theo bà. Phòng của Đoạn Phi Vũ cũng không lớn, diện tích tương tự phòng ngủ của Kha Tiểu Văn ở nhà, nhưng điểm khác biệt chính là so với nhà của Kha Hữu Lợi thì phòng của Kha Tiểu Văn hẹp đến đáng thương, mà phòng ngủ của Đoạn Phi Vũ nếu đem so với cả nhà cậu bé thì đã rất tốt rồi.Trong phòng ngủ có một cái giường, một cái kệ sách nhỏ chất đầy sách vở, ở góc tường còn một cái bàn học. Bàn học khá đơn giản, nhìn có vẻ như bàn cũ bị trường học đào thải. Bàn này dành cho hai người, hình chữ nhật, bên dưới có hộc bàn vốn sơn màu đỏ thắm, nhưng vì lâu rồi nên nước sơn ở góc bàn đã phai đi. Trong hộc bàn chất rất nhiều sách, còn cả bài thi, bên trên thì sắp xếp gọn gàng, ngoài một ly nước tráng men dùng để làm ống đựng bút thì không còn gì khác, trong hộp đựng có bút bi, bút chì, thước thẳng, compa, còn có mấy thứ linh tinh như dao khắc gỗ, dùi, tua vít.Bút viết thì khác bình thường, nhưng dao và tua vít vì sao lại xuất hiện trong phòng một học sinh cấp ba, hơn nữa là trong ống đựng bút trên bàn của Đoạn Phi Vũ?Đặc biệt là mấy con dao khắc gỗ trong đã không còn mới, trên đầu dao thậm chí đã có ít đốm rỉ sắt.Đới Húc lặng lẽ quan sát mọi thứ rồi cúi đầu nhìn mặt bàn, trên mặt bàn có rất nhiều vết rạch khá nhẹ, anh duỗi tay sờ nơi gỗ bị lộ ra, tuy đã được ai đó dùng bút lông vẽ lên như sờ vào vẫn có thể cảm nhận sự thô ráp, bởi vậy có thể những dấu vết này tuy chưa chắc mới có gần đây nhưng ít ra không thể có sẵn trước khi cái bàn được đưa vào nhà họ Đoạn."Đoạn Phi Vũ có sở thích điêu khắc gỗ à?" Phương Viên hỏi bà của Đoạn Phi Vũ.Ban đầu bà cụ không nghe rõ, chờ Phương Viên hỏi lại liền bật cười xua tay: "Không có! Sao nó có thể có sở thích đó! Cô cậu chỉ mấy con dao điêu khắc trong ống đựng bút của nó đúng không? Cái đó là của ông nhà tôi, hồi còn trẻ ông nhà tôi là thợ mộc làm đồ dùng trong nhà cho người ta, sau này già rồi, ông nhà tôi không làm nữa, nhà lại không có ai đi theo nghề đó cho nên mấy con dao này vốn đều được cất trong hòm. Ba Phi Vũ hiếu thuận đón chúng tôi đến sống cùng, lúc thu dọn nhà cũ, chúng tôi đều định ném đi, cũng không biết thằng nhóc Phi Vũ bị gì mà cứ một hai đòi giữ lại, không ai nói được nó nên đành để nó chơi."Đới Húc gật đầu.Lúc này, có người tới phòng ngủ của Đoạn Phi Vũ: "Mẹ, sao mẹ lại dẫn người ta vào phòng của Phi Vũ? Nếu để Phi Vũ biết nó lại không vui đâu."Người nói chuyện là một đàn ông trung niên, chính là ba của Đoạn Phi Vũ từng nói chuyện điện thoại với Đới Húc, tuy ông ta đang nói với bà cụ nhưng lại không vui nhìn Đới Húc và Phương Viên, cứ như bọn họ là trộm cướp vào nhà."Không vui không vui, con cái cả ngày không vui đều do hai đứa đấy!" Bà của Đoạn Phi Vũ trách con trai mình, cau mày cãi lại, "Đúng rồi, mấy ngày nay thằng bé đi đâu mà không về? Con xem thầy cô người ta đã đến nhà rồi! Các con đó, làm cha làm mẹ mà cứ sợ con mình, nói không được, day không được, đánh cũng không được, còn phải dỗ, cũng không biết ai là cha mẹ ai là con nữa!"Ba của Đoạn Phi Vũ mất kiên nhẫn xua tay: "Được rồi, mẹ đừng nói nữa, con phải nói chuyện với người ta. Không phải mẹ định ngủ trưa sao? Mau về phòng đi, con hình như mới nghe ba gọi mẹ đấy."Bà của Đoạn Phi Vũ nghe thấy mới chịu về phòng. Bà cụ đi rồi, Đới Húc và Phương Viên cũng không định tiếp tục sắp vai thầy cô ăn vạ ở trong phòng Đoạn Phi Vũ, vì thế cũng ra ngoài quay lại phòng khách. Ba của Đoạn Phi Vũ duỗi tay về hướng sô pha ý mời họ ngồi, còn mình đi kéo cái ghế lùn qua ngồi đối diện hai người. Hết cách, trong phòng chỉ có một cái sô pha, ba người muốn nói chuyện cũng không thể ngồi sát nhau để nói."Sao cô cậu lại gạt mẹ tôi? Từ khi nào thì cô cậu biến thành giáo viên của con trai tôi, còn chạy tới nhà hỏi thăm thế hả?" Ba của Đoạn Phi Vũ không quá cao, dáng người hơi gầy, mặt hơi vàng vàng, cung mày hơi nhíu lại, có lẽ do thường ngày thích cau mày.Đối mặt với sự chỉ trích Đới Húc không phản bác, anh cười nói: "Chúng tôi không cố ý gạt bà, có thể do tự bà hiểu lầm thân phận của chúng tôi, chúng tôi không giải thích cũng vì thấy bà lớn tuổi, cảm thấy nếu không cho bà biết thì sẽ tốt hơn, anh thấy đúng không? Nếu anh cảm thấy chúng tôi làm thế không ổn, chúng tôi đương nhiên tôn trọng ý kiến của người nhà, bây giờ tôi có thể lập tức đi xin lỗi, trình thân phận và mục đích chúng tôi tới với bà."
loading...
Danh sách chương:
- Quyển 1: Ác mộng - Chương 1: "Lễ gặp mặt"
- Q1.Chương 2: Thịt tươi
- Q1.Chương 3: Cơ hội khó có được
- Q1.Chương 4: Tìm xương
- Q1.Chương 5: Đá bóng
- Q1.Chương 6: Không quen thuộc
- Q1.Chương 7: Ai là kẻ xấu?
- Q1.Chương 8: Phát hiện thi cốt
- Q1.Chương 9: Phương thức tư duy
- Q1.Chương 10: Không biết người có lòng tốt
- Q1.Chương 11: Gương mặt biến dạng
- Q1.Chương 12: "Hại người"
- Q1.Chương 13: Trộm
- Q1.Chương 14: Giáo viên tiếng Anh
- Q1.Chương 15: Phong cách hip hop
- Q1.Chương 16: Liên lạc với người nhà
- Q1.Chương 17: Không phối hợp
- Q1.Chương 18: Bắt đầu thể hiện
- Q1.Chương 19: Chết rồi thì đút cho chó ăn
- Q1.Chương 20: Ủ rũ
- Q1.Chương 21: "Biệt thự cao cấp"
- Q1.Chương 22: Thanh niên ưu tú
- Q1.Chương 23: Tiêm phòng
- Q1.Chương 24: Quá phiền phức
- Q1.Chương 25: Xác định thân phận
- Q1.Chương 26: Quan hệ tốt
- Q1.Chương 27: Bằng giả
- Q1.Chương 28: Tiểu Bốc
- Q1.Chương 29: Xu lợi tị hại
- Q1.Chương 30: Bắt cá
- Q1.Chương 31: Kể khổ
- Q1.Chương 32: Không chịu trách nhiệm
- Q1.Chương 33: Tiền tài vạn năng
- Q1.Chương 34: Thần thần bí bí
- Q1.Chương 35: Báo mộng
- Q1.Chương 36: Hoàn cảnh gia đình khác xa
- Q1.Chương 37: Chút cọ xát
- Q1.Chương 38: Giấu tài
- Q1.Chương 39: Theo đuôi
- Q1.Chương 40: Giải vây
- Q1.Chương 41: Đi công tác
- Q1.Chương 42: Ngộ nhận
- Q1.Chương 43: Sách lược
- Q1.Chương 44: Căng da đầu
- Q1.Chương 45: Tìm hiểu
- Q1.Chương 46: Không nói thẳng
- Q1.Chương 47: Ở lại
- Q1.Chương 48: Tin đồn
- Q1.Chương 49: Bị chặn lại
- Q1.Chương 50: Đàn em
- Q1.Chương 51: Liệu cơm gắp mắm
- Q1.Chương 52: Không nói thật giả
- Q1.Chương 53: Chống đỡ
- Q1.Chương 54: Hỏi thăm đêm khuya
- Q1.Chương 55: Bụi về bụi , đất về đất
- Q1.Chương 56: Phùng trứng thối
- Q1.Chương 57: Giả mạo
- Q1.Chương 58: Chủ nghĩa duy vật
- Q1.Chương 59: Ngọn nguồn
- Q1.Chương 60: Tình yêu một thời
- Q1.Chương 61: Thuận nước đẩy thuyền
- Q1.Chương 62: Chủ nhiệm khoa
- Q1.Chương 63: Không lựa lời
- Q1.Chương 64: Giấu diếm
- Q1.Chương 65: Nghi điểm
- Q1.Chương 66 - 72
- Quyển 2: Kẻ mô phỏng _ Chương 1-5
- Q2.Chương 6 - 10
- Q2.Chương 11 - 15
- Q2.Chương 16 - 20
- Q2.Chương 21 - 25
- Q2.Chương 26 - 30
- Q2.Chương 31 - 35
- Q2.Chương 36 - 40
- Q2.Chương 41 - 45
- Q2.Chương 46 - 50
- Q2.Chương 51 - 55
- Q2.Chương 56 - 60
- Q2.Chương 61 - 65
- Q2.Chương 66 - 70
- Q2.Chương 71 - 75
- Q2.Chương 76 - 81
- Quyển 3: Nhà ma - Chương 1 - 5
- Q3.Chương 6 - 10
- Q3.Chương 11 - 15
- Q3.Chương 16 - 20
- Q3.Chương 21 - 25
- Q3.Chương 26 - 30
- Q3.Chương 31 - 35
- Q3.Chương 36 - 40
- Q3.Chương 41 - 45
- Q3.Chương 46 - 50
- Q3.Chương 51 - 55
- Q3.Chương 56 - 60
- Q3.Chương 61 - 65
- Q3.Chương 66 - 73
- Quyển 4: Người gỗ - Chương 1: Ngụy tạo tự sát trên đường ray
- Q4.Chương 2: Áo ba lỗ màu trắng
- Q4.Chương 3: Cái chết của học bá
- Q4.Chương 4: Ý thức cạnh tranh
- Q4.Chương 5: Giáo viên họ Đặng
- Q4.Chương 6: Đứa con ngoan
- Q4.Chương 7: Cọng cỏ
- Q4.Chương 8: Xung đột
- Q4.Chương 9: Khiêu khích
- Q4.Chương 10: Mầm tai họa
- Q4.Chương 11: Phân biệt đối xử
- Q4.Chương 12: Lời mời
- Q4.Chương 13: Vườn trường
- Q4.Chương 14: Đường hóa học
- Q4.Chương 15: Người gỗ
- Q4.Chương 16: Gặp dịp thì chơi
- Q4.Chương 17: Ân nhân
- Q4.Chương 18: Nhật ký
- Q4.Chương 19: Bắt nạt
- Q4.Chương 20: Tiểu bá vương
- Q4.Chương 21: Hai thái cực
- Q4.Chương 22: Vào trước là chủ
- Q4.Chương 23: Món quà phiền lòng
- Q4.Chương 24: Biết vậy chẳng làm
- Q4.Chương 25: Lên án
- Q4.Chương 26: Ăn cướp
- Q4.Chương 27: Ngồi xem hổ đấu
- Q4.Chương 28: Nhịp cầu
- Q4.Chương 29: Lợi thế và tiền cược
- Q4.Chương 30: Thuốc lợi tiểu
- Q4.Chương 31: Nguyền rủa
- Q4.Chương 32: Kẻ phản bội
- Q4.Chương 33: Lo chuyện bao đồng
- Q4.Chương 34: Xin lỗi
- Q4.Chương 35: Bù đắp
- Q4.Chương 36: Chiến thuật
- Q4.Chương 37: Sâu xa
- Q4.Chương 38: Hai nỗi lo
- Q4.Chương 39: Thay đổi
- Q4.Chương 40: Nhà nghèo
- Q4.Chương 41: Thăm hỏi gia đình
- Q4.Chương 42: Dao điêu khắc gỗ
- Q4.Chương 43: Không dạy dỗ được
- Q4.Chương 44: Tự hại mình
- Q4.Chương 45: Can thiệp của tâm lý
- Q4.Chương 46: Tuyển thủ hạt giống
- Q4.Chương 47: Thư bỏ nhà đi
- Q4.Chương 48: Gặp lại người gỗ
- Q4.Chương 49: Người khởi xướng
- Q4.Chương 50: Vết thương trên tay
- Q4.Chương 51: Ứng nghiệm
- Q4.Chương 52: Thứ tự tham khảo
- Q4.Chương 53: Hỗn chiến
- Q4.Chương 54: Càn quấy
- Q4.Chương 55: Có chuyện phía sau
- Q4.Chương 56: Cặp sách
- Q4.Chương 57: Người vớt cặp sách
- Q4.Chương 58: Tìm kiếm
- Q4.Chương 59: Vấp phải trắc trở
- Q4.Chương 60: Thêm phiền
- Q4.Chương 61: Gặp đại vận
- Q4.Chương 62: Thi thể nam dưới nước
- Q4.Chương 63: Yêu cầu
- Q4.Chương 64: Nhượng bộ
- Q4.Chương 65: Bị giết
- Q4.Chương 66: Xem mắt
- Q4.Chương 67: Một tin nhắn
- Q4.Chương 68: Không ngồi yên được
- Q4.Chương 69: Tự quyết định
- Q4.Chương 70: Chất chống đông
- Q4.Chương 71: Án mạng trong nhà
- Q4.Chương 72: Lời khai của ba mẹ
- Q4.Chương 73: Tinh thần không yên
- Q4.Chương 74: Đầu độc
- Q4.Chương 75: Liên hệ giữa ba người
- Q4.Chương 76: Manh mối
- Q4.Chương 77: Trò hề
- Q4.Chương 78: Chọc chỗ đau
- Q4.Chương 79: Nhược điểm
- Q4.Chương 80: Hung thủ
- Quyển 5: Căn phòng màu đỏ - Chương 1: Căn phòng màu đỏ
- Q5.Chương 2: Loạn đao
- Q5.Chương 3: Tinh thần không ổn định
- Q5.Chương 4: Viên chức nhỏ
- Q5.Chương 5: Thuốc an thần
- Q5.Chương 6: Mối quan hệ kỳ lạ giữa người với người
- Q5.Chương 7: Đào hoa
- Q5.Chương 8: Ông chủ
- Q5.Chương 9: Kẻ làm biếng
- Q5.Chương 10: Một cái hộp
- Q5.Chương 11: Đổi phương pháp
- Q5.Chương 12: Lôi kéo làm thân
- Q5.Chương 13: Thanh danh
- Q5.Chương 14: Người chửi rủa
- Q5.Chương 15: Phẩm vị
- Q5.Chương 16: Bạn học cũ
- Q5.Chương 17: Bạn trai