Q1.Chương 42: Ngộ nhận
Sáng hôm sau, Phương Viên vẫn như thường lệ rời giường sớm, thu dọn đồ cá nhân rồi tới văn phòng hỗ trợ quét dọn. Vừa lau bàn xong, Đới Húc cũng tới, trong tay còn cầm mấy gói đồ ăn. Anh đưa cho Phương Viên một phần, ý bảo cô không cần vội, ăn sáng xong rồi nói, chính mình cũng lấy một phần, những phần còn lại để trên bàn làm việc.
"Mua nhiều vậy sao?" Phương Viên một bên mở túi ra thấy cái bánh bao nóng hổi, một bên quét mắt nhìn phần đồ ăn còn lại, thuận miệng hỏi.
Đới Húc ngượng ngùng cười cười, nói: "Tôi ăn hơi bị nhiều, chính mình phải ăn hai phần mới no, còn những phần còn lại sao? Hai cô cậu kia lát nữa tới cũng có phần, người khác nếu có ai chưa kịp ăn cũng có đồ ăn sáng."
Quả nhiên, một lát sau, Đường Hoằng Nghiệp tới, vừa vào văn phòng liền căng lỗ mũi ngửi ngửi, hỏi: "Đồ ăn của ai vậy? Thật thơm! Còn dư không? Cho tôi một phần với!"
"Còn, ở bên này." Đới Húc chỉ phía trên bàn.
Đường Hoằng Nghiệp đương nhiên không khách khí với anh, lập tức cao hứng đi lấy một phần, ngồi xuống mở ra ăn. Anh nhìn Phương Viên, tựa hồ nhớ không ra cô gái này là ai, suy nghĩ chốc lát, đột nhiên búng tay một cái, hỏi: "Em có phải là tiểu sư muội vốn đi theo Chung Hàn thực tập không?"
Phương Viên gật đầu, Đường Hoằng Nghiệp liền cười với cô, nói: "Vậy xem như em nhờ họa được phúc rồi, đi theo Đới Húc khẳng định thoải mái hơn Chung Hàn kia. Hơn nữa nếu em ở bên kia, mấy ngày nay phỏng chừng sẽ mệt tới mức như bị ai đó lột da, vừa bắt đầu thực tập đã gặp vụ án rắc rối như vậy, khẳng định là ăn không tiêu."
"Dạo này bận rộn vậy hả? Tiến độ thế nào rồi?" Đới Húc hỏi.
"Có thể thế nào? Hai ngày trước Chung Hàn mới cùng tôi và Tiểu Phàm bàn bạc lại một lần. Lúc trước chúng tôi đi nhầm đường, biến vụ án cá nhân thành án giết người liên hoàn nên mới rơi vào ngõ cục. Bây giờ các chi tiết đã sắp xếp rõ ràng, chuyện kết án chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi." Đường Hoằng Nghiệp tràn ngập lòng tin với Chung Hàn, cách nói chuyện có mười phần tự tin.
Nói chuyện phiếm thêm vài câu, Đường Hoằng Nghiệp đã ăn sáng xong, lập tức đi làm việc của mình. Sau khi Lâm Phi Ca và Mã Khải tới, Đới Húc cũng không vội, để bọn họ ăn xong mới dẫn ba người xuất phát tới trường vũ đạo mà Tiểu Du nói, tìm Phùng Tư Đồng, nhân vật mấu chốt trong mâu thuẫn giữa Bào Hồng Quang và Bốc Văn Tinh.
Trên đường đi, Đới Húc nói chuyện sẽ đi thành phố D công tác với Mã Khải và Lâm Phi Ca, hi vọng bọn họ có thể tham gia. Mã Khải lập tức tỏ vẻ bản thân không có vấn đề, mà Lâm Phi Ca lại có chút chần chờ, trước đó ba mẹ cô đã phản đối cô học ngành cảnh sát, phải đả thông tư tưởng rất lâu bọn họ mới không còn ý kiến, nhưng việc đi công tác khẳng định sẽ không tán thành.
"Không sao, tạm thời cứ quyết định ba người chúng ta đi, ba mẹ em có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường, làm con cái nên thông cảm cho họ, nhớ ngày trước tôi chọn ngành này, trong nhà cũng lời ra tiếng vào nhiều lần, các em là con gái khẳng định chịu áp lực lớn hơn."
Nghe Đới Húc nói vậy, Lâm Phi Ca thở dài nhẹ nhõm, trong lòng cũng không còn khó xử, chỉ là vẫn không quên lẩm bẩm oán giận mấy câu, cô đã lớn từng này, ba mẹ còn quản mọi chuyện, thật khiến cô cảm thấy phiền não. Mã Khải ngồi cạnh lập tức phụ họa, đương nhiên là vì cảm thấy đồng cảm.
Phương Viên lẳng lặng ngồi nghe tới xuất thần, trên phương diện này cô thật sự chưa từng trải qua, cho dù có, nhưng bản thân cô muốn làm cái gì, muốn thi vào trường nào, học ngành gì, ước mơ tương lai có công việc thế nào, ba mẹ cũng hoàn toàn không có ý can thiệp hay phản đối, khi trước cô cho rằng đó là ba mẹ tôn trọng và ủng hộ cô, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô mới đột nhiên phát hiện, kỳ thật không phải ủng hộ, chỉ đơn giản là không để trong lòng mà thôi.
Đới Húc vừa lái xe vừa nghe Lâm Phi Ca và Mã Khải cậu một câu tôi một câu oán trách ba mẹ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Phương Viên vẫn luôn ngồi im một chỗ. Chờ cuộc trò chuyện của hai người hạ màn, anh mới lên tiếng nửa thật nửa đùa: "Lát nữa gặp Phùng Tư Đồng, cô ta có lẽ sẽ không vui vẻ hợp tác với chúng ta, các em nên làm thế nào thì làm thế đó, đây coi như là khảo nghiệm các em có đủ linh động trong công việc không."
"Em khẳng định không có vấn đề!" Mã Khải vỗ ngực, tỏ vẻ tự tin.
Lâm Phi Ca liếc nhìn cậu ta: "Chỉ biết ỷ vào việc khoác lác không cần nộp thuế, chính cậu mới là vấn đề đấy!"
"Im đi, cậu mới có vấn đề, trong ba người chúng ta, tớ và Phương Viên đều thuộc mẫu người linh hoạt, chỉ có cậu, cậu chính là mãnh thú mỗi phát ngôn đều cần được quốc gia bảo vệ!" Bị Lâm Phi Ca chèn ép, Mã Khải liền mở miệng phản bác, còn thuận tiện kéo Phương Viên làm đồng minh.
Ban đầu Lâm Phi Ca không hiểu ý của cậu ta, qua một lúc mới đột nhiên bừng tỉnh, giơ tay đánh Mã Khải mấy cái, mắng: "Cậu mới là thú, cậu mới là thú đấy!"
"Cậu xem cậu xem, càng nói cậu càng phối hợp!" Mã Khải đương nhiên không sợ, vừa trốn vừa nói.
Lâm Phi Ca còn muốn đánh người, Phương Viên ở cạnh đã chọc nhẹ eo cô, cô lúc này mới hoàn hồn, ý thức bản thân đùa giỡn quá trớn, lập tức im lặng, hung hăng trừng mắt với cậu ta một cái.
Không khí ồn ào cãi cọ trong xe tức khắc trở nên an tĩnh.
Rất nhanh, bọn họ đã tới trường dạy múa cho thiếu nhi của Phùng Tư Đồng, cái gọi là trường nhảy múa thực chất chỉ là một phòng học ở tầng hai một khu tích hợp. Từ poster quảng cáo, học sinh chỗ này đa phần từ 3-6 tuổi.
Đới Húc dừng xe trước cửa. Có lẽ vì buổi sáng, lại không phải cuối tuần, nơi này có chút quạnh quẽ, ngay cả bảo vệ ở dưới cũng không thấy đâu, trên lầu mơ hồ truyền tới tiếng ca khúc nhi đồng, phỏng chừng có người đang luyện tập. Đới Húc đi vào, nhìn đại sảnh lầu một một vòng, một người cũng không có.
"Nơi này... Tôi lên trên tìm người có phải quá không tiện không?" Đợi nửa ngày cũng không thấy ai bước ra, Đới Húc có chút do dự quay đầu nhìn ba thực tập sinh.
"Không sao, công việc tay chân cứ giao cho em." Dứt lời, Mã Khải mới phát hiện việc Đới Húc nói không tiện ám chỉ cái gì, liền sửa miệng, "À... Em cũng không quá tiện."
"Em đi." Phương Viên biết chuyện bọn họ lo lắng chính là nơi này ngày thường ít có đàn ông tới, hơn nữa trên lầu có lẽ đều là giáo viên nữ, hai người xác thật đều không tiện. Nơi này chỉ có cô và Lâm Phi Ca thích hợp, Lâm Phi Ca không chủ động mở miệng, chính mình đương nhiên phải đi.
Lúc này Lâm Phi Ca vội ngăn cản cô, cười hì hì: "Để cậu chạy lên chạy xuống thật sự rất vất vả, vẫn là để tớ, hiệu suất của tớ tương đối cao, đi nhanh về nhanh."
Thật giống như chỉ đang thông báo với mình, Đới Húc đang định dặn dò thì Lâm Phi Ca đã nhanh như chớp mà phóng đi.
"Được đấy, người này vẫn cái tính hấp tấp đấy!" Đới Húc bất đắc dĩ buông tay, "Vốn định dặn cách em ấy phải nói chuyện với người ta, hiện tại chỉ có thể xem em ấy tự phát huy tới đâu thôi."
Qua ba phút, trên lầu truyền tới tiếng bước chân rất nhanh bọn họ thấy Lâm Phi Ca như đầu tàu gương mẫu đi trước, mặt không biểu cảm, nhìn qua tựa hồ vô cùng nghiêm túc, so với hình tượng hi hi ha ha ngày thường rất có chênh lệch, mà phía sau là một cô gái xinh đẹp, cao khoảng 165cm, dáng người thon thả, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, trên người mặc bộ đồ múa, tóc bối phía sau, nhìn rất có khí chất.
"Phùng Tư Đồng đúng không?" Đới Húc đi lên trước vài bước, chào hỏi cô gái phía sau Lâm Phi Ca.
Cô gái kia sửng sốt, có chút hồ nghi đánh giá người đàn ông cao to trước mặt, hỏi: "Anh là phụ huynh của học sinh? Tới đăng ký lớp cho con mình sao?"
"Đều không phải." Đới Húc đưa giấy tờ chứng minh thân phận cho Phùng Tư Đồng xem, "Muốn tìm cô hỏi thăm chút chuyện."
Phùng Tư Đồng nhíu mày nhìn Lâm Phi Ca đứng cạnh Phương Viên, lúc này mới phát hiện bọn họ cùng nhau tới: "Không phải cô nói mình là phụ huynh của học sinh, tối qua để quên quần áo hay sao?"
"Tôi không nói gì cả, là tự cô hiểu lầm mà thôi." Lâm Phi Ca liếc nhìn cô ta một cái, biểu tình có chút tức giận.
Hiện tại Phương Viên rốt cuộc cũng hiểu vì sao sắc mặt cô ấy lại khó coi như vậy, thì ra Lâm Phi Ca bị người ta hiểu lầm là phụ huynh, bề ngoài thành thục hơn tuổi vẫn luôn là chỗ đau của cô ấy.
"Vậy anh tìm tôi là muốn hỏi cái gì?" Xác thật là Phùng Tư Đồng ngộ nhận Lâm Phi Ca trước, nhưng Lâm Phi Ca không hề giải thích, ngược lại còn lừa cô tới đây, điều này khiến Phùng Tư Đồng không thoải mái, bất giác nhíu mày, bộ dáng không tình nguyện.
loading...
Danh sách chương:
- Quyển 1: Ác mộng - Chương 1: "Lễ gặp mặt"
- Q1.Chương 2: Thịt tươi
- Q1.Chương 3: Cơ hội khó có được
- Q1.Chương 4: Tìm xương
- Q1.Chương 5: Đá bóng
- Q1.Chương 6: Không quen thuộc
- Q1.Chương 7: Ai là kẻ xấu?
- Q1.Chương 8: Phát hiện thi cốt
- Q1.Chương 9: Phương thức tư duy
- Q1.Chương 10: Không biết người có lòng tốt
- Q1.Chương 11: Gương mặt biến dạng
- Q1.Chương 12: "Hại người"
- Q1.Chương 13: Trộm
- Q1.Chương 14: Giáo viên tiếng Anh
- Q1.Chương 15: Phong cách hip hop
- Q1.Chương 16: Liên lạc với người nhà
- Q1.Chương 17: Không phối hợp
- Q1.Chương 18: Bắt đầu thể hiện
- Q1.Chương 19: Chết rồi thì đút cho chó ăn
- Q1.Chương 20: Ủ rũ
- Q1.Chương 21: "Biệt thự cao cấp"
- Q1.Chương 22: Thanh niên ưu tú
- Q1.Chương 23: Tiêm phòng
- Q1.Chương 24: Quá phiền phức
- Q1.Chương 25: Xác định thân phận
- Q1.Chương 26: Quan hệ tốt
- Q1.Chương 27: Bằng giả
- Q1.Chương 28: Tiểu Bốc
- Q1.Chương 29: Xu lợi tị hại
- Q1.Chương 30: Bắt cá
- Q1.Chương 31: Kể khổ
- Q1.Chương 32: Không chịu trách nhiệm
- Q1.Chương 33: Tiền tài vạn năng
- Q1.Chương 34: Thần thần bí bí
- Q1.Chương 35: Báo mộng
- Q1.Chương 36: Hoàn cảnh gia đình khác xa
- Q1.Chương 37: Chút cọ xát
- Q1.Chương 38: Giấu tài
- Q1.Chương 39: Theo đuôi
- Q1.Chương 40: Giải vây
- Q1.Chương 41: Đi công tác
- Q1.Chương 42: Ngộ nhận
- Q1.Chương 43: Sách lược
- Q1.Chương 44: Căng da đầu
- Q1.Chương 45: Tìm hiểu
- Q1.Chương 46: Không nói thẳng
- Q1.Chương 47: Ở lại
- Q1.Chương 48: Tin đồn
- Q1.Chương 49: Bị chặn lại
- Q1.Chương 50: Đàn em
- Q1.Chương 51: Liệu cơm gắp mắm
- Q1.Chương 52: Không nói thật giả
- Q1.Chương 53: Chống đỡ
- Q1.Chương 54: Hỏi thăm đêm khuya
- Q1.Chương 55: Bụi về bụi , đất về đất
- Q1.Chương 56: Phùng trứng thối
- Q1.Chương 57: Giả mạo
- Q1.Chương 58: Chủ nghĩa duy vật
- Q1.Chương 59: Ngọn nguồn
- Q1.Chương 60: Tình yêu một thời
- Q1.Chương 61: Thuận nước đẩy thuyền
- Q1.Chương 62: Chủ nhiệm khoa
- Q1.Chương 63: Không lựa lời
- Q1.Chương 64: Giấu diếm
- Q1.Chương 65: Nghi điểm
- Q1.Chương 66 - 72
- Quyển 2: Kẻ mô phỏng _ Chương 1-5
- Q2.Chương 6 - 10
- Q2.Chương 11 - 15
- Q2.Chương 16 - 20
- Q2.Chương 21 - 25
- Q2.Chương 26 - 30
- Q2.Chương 31 - 35
- Q2.Chương 36 - 40
- Q2.Chương 41 - 45
- Q2.Chương 46 - 50
- Q2.Chương 51 - 55
- Q2.Chương 56 - 60
- Q2.Chương 61 - 65
- Q2.Chương 66 - 70
- Q2.Chương 71 - 75
- Q2.Chương 76 - 81
- Quyển 3: Nhà ma - Chương 1 - 5
- Q3.Chương 6 - 10
- Q3.Chương 11 - 15
- Q3.Chương 16 - 20
- Q3.Chương 21 - 25
- Q3.Chương 26 - 30
- Q3.Chương 31 - 35
- Q3.Chương 36 - 40
- Q3.Chương 41 - 45
- Q3.Chương 46 - 50
- Q3.Chương 51 - 55
- Q3.Chương 56 - 60
- Q3.Chương 61 - 65
- Q3.Chương 66 - 73
- Quyển 4: Người gỗ - Chương 1: Ngụy tạo tự sát trên đường ray
- Q4.Chương 2: Áo ba lỗ màu trắng
- Q4.Chương 3: Cái chết của học bá
- Q4.Chương 4: Ý thức cạnh tranh
- Q4.Chương 5: Giáo viên họ Đặng
- Q4.Chương 6: Đứa con ngoan
- Q4.Chương 7: Cọng cỏ
- Q4.Chương 8: Xung đột
- Q4.Chương 9: Khiêu khích
- Q4.Chương 10: Mầm tai họa
- Q4.Chương 11: Phân biệt đối xử
- Q4.Chương 12: Lời mời
- Q4.Chương 13: Vườn trường
- Q4.Chương 14: Đường hóa học
- Q4.Chương 15: Người gỗ
- Q4.Chương 16: Gặp dịp thì chơi
- Q4.Chương 17: Ân nhân
- Q4.Chương 18: Nhật ký
- Q4.Chương 19: Bắt nạt
- Q4.Chương 20: Tiểu bá vương
- Q4.Chương 21: Hai thái cực
- Q4.Chương 22: Vào trước là chủ
- Q4.Chương 23: Món quà phiền lòng
- Q4.Chương 24: Biết vậy chẳng làm
- Q4.Chương 25: Lên án
- Q4.Chương 26: Ăn cướp
- Q4.Chương 27: Ngồi xem hổ đấu
- Q4.Chương 28: Nhịp cầu
- Q4.Chương 29: Lợi thế và tiền cược
- Q4.Chương 30: Thuốc lợi tiểu
- Q4.Chương 31: Nguyền rủa
- Q4.Chương 32: Kẻ phản bội
- Q4.Chương 33: Lo chuyện bao đồng
- Q4.Chương 34: Xin lỗi
- Q4.Chương 35: Bù đắp
- Q4.Chương 36: Chiến thuật
- Q4.Chương 37: Sâu xa
- Q4.Chương 38: Hai nỗi lo
- Q4.Chương 39: Thay đổi
- Q4.Chương 40: Nhà nghèo
- Q4.Chương 41: Thăm hỏi gia đình
- Q4.Chương 42: Dao điêu khắc gỗ
- Q4.Chương 43: Không dạy dỗ được
- Q4.Chương 44: Tự hại mình
- Q4.Chương 45: Can thiệp của tâm lý
- Q4.Chương 46: Tuyển thủ hạt giống
- Q4.Chương 47: Thư bỏ nhà đi
- Q4.Chương 48: Gặp lại người gỗ
- Q4.Chương 49: Người khởi xướng
- Q4.Chương 50: Vết thương trên tay
- Q4.Chương 51: Ứng nghiệm
- Q4.Chương 52: Thứ tự tham khảo
- Q4.Chương 53: Hỗn chiến
- Q4.Chương 54: Càn quấy
- Q4.Chương 55: Có chuyện phía sau
- Q4.Chương 56: Cặp sách
- Q4.Chương 57: Người vớt cặp sách
- Q4.Chương 58: Tìm kiếm
- Q4.Chương 59: Vấp phải trắc trở
- Q4.Chương 60: Thêm phiền
- Q4.Chương 61: Gặp đại vận
- Q4.Chương 62: Thi thể nam dưới nước
- Q4.Chương 63: Yêu cầu
- Q4.Chương 64: Nhượng bộ
- Q4.Chương 65: Bị giết
- Q4.Chương 66: Xem mắt
- Q4.Chương 67: Một tin nhắn
- Q4.Chương 68: Không ngồi yên được
- Q4.Chương 69: Tự quyết định
- Q4.Chương 70: Chất chống đông
- Q4.Chương 71: Án mạng trong nhà
- Q4.Chương 72: Lời khai của ba mẹ
- Q4.Chương 73: Tinh thần không yên
- Q4.Chương 74: Đầu độc
- Q4.Chương 75: Liên hệ giữa ba người
- Q4.Chương 76: Manh mối
- Q4.Chương 77: Trò hề
- Q4.Chương 78: Chọc chỗ đau
- Q4.Chương 79: Nhược điểm
- Q4.Chương 80: Hung thủ
- Quyển 5: Căn phòng màu đỏ - Chương 1: Căn phòng màu đỏ
- Q5.Chương 2: Loạn đao
- Q5.Chương 3: Tinh thần không ổn định
- Q5.Chương 4: Viên chức nhỏ
- Q5.Chương 5: Thuốc an thần
- Q5.Chương 6: Mối quan hệ kỳ lạ giữa người với người
- Q5.Chương 7: Đào hoa
- Q5.Chương 8: Ông chủ
- Q5.Chương 9: Kẻ làm biếng
- Q5.Chương 10: Một cái hộp
- Q5.Chương 11: Đổi phương pháp
- Q5.Chương 12: Lôi kéo làm thân
- Q5.Chương 13: Thanh danh
- Q5.Chương 14: Người chửi rủa
- Q5.Chương 15: Phẩm vị
- Q5.Chương 16: Bạn học cũ
- Q5.Chương 17: Bạn trai