Q1.Chương 39: Theo đuôi
Phương Viên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lâm Phi Ca về trước, còn lại Mã Khải thì dễ xử lý rồi. Dù sao Mã Khải cũng là nam sinh, tuy hơi mồm mép nhưng cậu là một nam sinh bình thường, những chi tiết nhỏ thường không để ý, lát nữa cô chỉ cần thuận miệng nói một cái tên chung cư, có lẽ cũng đủ ứng phó.
Lâm Phi Ca đương nhiên cao hứng, lớn tiếng khen ngợi Đới Húc, dọc đường còn náo nhiệt cười đùa. Về tới nhà, tạm biệt mọi người, Lâm Phi Ca liền chạy một mạch lên lầu. Giờ này đã qua giới nghiêm, nếu không nói dối ra ngoài phá án, ba mẹ tuyệt đối không đồng ý cho cô về trễ như vậy chứ đừng nói là ra ngoài hát hò với bạn bè.
"Ba mẹ Lâm Phi Ca quản cũng thật nhiều, con gái đã hơn hai mươi rồi, họ còn lo gì chứ? Hơn nữa với bề ngoài như vậy..." Đới Húc lái xe rời đi, Mã Khải ngồi sau liền thuận miệng trêu chọc.
Phương Viên ngồi cạnh liếc xéo cậu ta: "Lời này của cậu mình sẽ nói lại với Lâm Phi Ca!"
"Đừng đừng đừng! Phương Viên, nói đùa, chỉ là nói đùa chút thôi, cậu đừng tố cáo tớ! Con người Lâm Phi Ca không phải cậu không biết, chỉ cần điên lên thì cái gì cũng không quản, vừa rồi tớ chỉ thuận miệng nói thôi, cậu đừng có đi mật báo!" Mã Khải nghe vậy liền vội xin tha, nhanh chóng thay đổi đề tài, đồng thời muốn lấy lòng cô, "Phương Viên, cậu xem, ba mẹ cậu thật thoáng, cậu tan tầm xong còn chơi bời bên ngoài cũng không có lấy một cuộc gọi tới! Tớ cảm thấy đây mới là ba mẹ tốt, con cái lớn như vậy, bọn họ không thể luôn giám sát cạnh mình đúng không?"
Phương Viên biết Mã Khải lần này không hề có ý công kích, nhưng cậu ta lại vô tình chạm tới miệng vết thương của cô, vì thế chỉ đành miễn cưỡng cười cười: "Cái này thì khó nói, mỗi nhà một cách giáo dục riêng, không có gì đúng cũng không có gì sai cả."
"Nhìn Phương Viên của tớ đi, đúng là có tư tưởng mở! Nếu cậu gầy đi một chút, khẳng định sẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi!" Mã Khải cười hì hì tiếp lời, cũng không quên lấy chuyện dáng người ra trêu chọc Phương Viên.
Quả nhiên, người này đúng là hết thuốc chữa, mới nói tốt được hai ba câu đã về thói cũ.
Phương Viên liếc xéo Mã Khải, quyết định không thèm để ý tới cậu ta, vốn dĩ tâm tình hôm nay không tồi, không ngờ hiện tại lại vì cậu ta mà một bụng lửa giận.
Đới Húc từ kính chiếu hậu nhìn hai người ngồi sau, không hề mở miệng.
Chẳng bao lâu đã về tới nhà, Mã Khải chào Đới Húc và Phương Viên xong liền xuống xe rời đi.
"Giờ chỉ còn mình em, lên trước ngồi đi." Đới Húc từ trong gương nhìn Phương Viên, duỗi tay vỗ vỗ ghế phụ, ý bảo cô đổi chỗ.
Phương Viên vốn cảm thấy không cần phải đổi vị trí, dù sao nhà của Mã Khải cách Cục Công An không xa, nhưng nghe Đới Húc nói, cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời, dù sao người ta đã có lòng tốt đưa mình về, hiện tại còn ngồi sau ngược lại giống chính mình trở thành lãnh đạo được cấp dưới đưa về nhà, như vậy xác thật không biết phép tắc. Vì vậy, cô liền thuận theo mà từ sau chuyển lên ghế phụ phía trước.
"Nhà em ở đâu?" Thời điểm còn Mã Khải và Lâm Phi Ca trên xe, Đới Húc không hề hỏi địa chỉ của nhà Phương Viên, hiện tại chỉ còn mình cô, anh mới mở miệng.
Phương Viên cảm thấy vận khí của mình thật không tồi, Đới Húc không rõ về cô, nói dối với một mình anh đương nhiên dễ hơn làm trò với Lâm Phi Ca và Mã Khải, ít nhất cô không cần tiêu tốn miệng lưỡi giải thích, lấp liếm mọi chuyện, tiếp tục dùng lý do thuê nhà gần chỗ thực tập để qua loa có lệ.
Vì vậy, cô thuận miệng nói tên cái ngã tư gần Cục Công An, đi bộ khoảng mười phút là tới chung cư. Như thế, chỉ cần Đới Húc chở cô tới đó, sau khi anh rời đi, cô có thể dễ dàng về cục.
"Nhà em ở đó sao? Đúng là trùng hợp, cảm giác như để thuận tiện cho việc thực tập của em nên mới ở đó vậy." Nghe Phương Viên nói địa chỉ, Đới Húc có chút kinh ngạc.
Phương Viên không biết phải trả lời thế nào, chỉ cười nói: "Trùng hợp thôi."
Cũng may Đới Húc dường như cũng chỉ thuận miệng cảm thán một câu, nghe cô đáp, anh chỉ cười cười, không nói gì thêm, lái xe đưa cô tới chung cư đó.
"Dừng ven đường là được, tự em có thể về." Mắt thấy khu chung cư kia, Phương Viên liền nói với Đới Húc, cô hi vọng anh cho mình xuống xe ở đây, như vậy phỏng chừng không cần tới trước cửa chung cư, xe của Đới Húc đã rời đi, bản thân cũng có thể nhanh chóng thay đổi lộ tuyến trở về Cục Công An.
"Như vậy sao được? Giờ này khẳng định bảo vệ chung cư nhà em đã không còn nghiêm túc làm việc, ai nấy đều có thể tùy ý ra vào, tôi phải đưa em tới dưới lầu mới an tâm." Ai ngờ, Đới Húc lại không có cùng suy nghĩ với cô, hơn nữa nhìn thái độ vô cùng kiên quyết, làm như không chấp nhận việc bị từ chối.
Trong lòng Phương Viên như muốn phát điên, nhưng cô cũng không thể nói gì, chỉ có thể căng da đầu cảm ơn Đới Húc rồi đưa mắt nhìn xe chạy vào cổng lớn khu chung cư, còn phải tùy tay chỉ đường cho anh, để anh có thể dừng xe dưới lầu "nhà của Phương Viên".
Rất nhanh, Đới Húc đã cho dừng xe trước cửa, lại nói: "Chỗ này sao? Vậy em xuống đi, tôi chờ em vào nhà rồi đi."
Không được!
Trong lòng thầm kêu không tốt, ngoài mặt Phương Viên vẫn phải làm bộ cảm ơn, nhưng đồng thời tỏ vẻ băn khoăn, xua tay với Đới Húc: "Không cần đâu, không cần phiền anh như vậy, muộn thế này rồi, anh về đi, em lên lầu là về tới nhà, khẳng định không sao."
"Không được, đã tới nơi này, làm gì có đạo lý đầu voi đuôi chuột, em nói xem có phải không?" Đới Húc không cần suy nghĩ đã phủ định đề nghị của Phương Viên, gật đầu với cô, "Đi đi, tôi ở đây nhìn, không sao đâu."
Sự tình vốn không có gì lại đột nhiên trở nên phiền toái. Phương Viên lặng lẽ thở dài, gật đầu, xuống xe, đi tới kéo cửa. Cánh cửa nhìn không đáng tin cậy thế mà khóa thật chắc chắn.
"Sao vậy? Không mở cửa được hả?" Đới Húc hạ cửa sổ xe, mở miệng hỏi.
"Em quên mang chìa khóa dưới này, không sao đâu, em... Ấn chuông là được." Phương Viên trả lời. Thấy Đới Húc thật sự định chờ tới khi mình vào trong, cô đành phải mặt dày tùy tiện ấn chuông cho một nhà, chờ đối phương mở màn hình nhìn phía này, cô liền cúi đầu xin lỗi, "Ngại quá, tôi quên mang chìa khóa, có thể giúp tôi mở cửa được không?"
Người bên kia hiển nhiên không cao hứng, tuy lẩm bẩm vài câu nhưng vẫn mở khóa, cánh cửa phòng trộm cùm cụp mở ra. Phương Viên khẽ nói một câu cảm ơn rồi quay đầu vẫy tay với Đới Húc, sau đó lập tức chui vào bên trong.
Cửa phòng trộm nhanh chóng đóng lại, Phương Viên đứng ở mép cửa dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên ngoài. Khoảng năm phút sau, ngoài cửa truyền tới tiếng xe nổ máy, mãi tới khi chiếc xe kia đi xa, bên ngoài hoàn toàn an tĩnh, Phương Viên mới nhẹ nhàng mở cửa, duỗi đầu nhìn ra ngoài. Xung quanh trống không, chỉ có màn đêm đen tuyền, cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rời khỏi chung cư trở về Cục Công An.
Giờ này trên đường không còn mấy ai, hơn nữa nơi này không có mấy trung tâm náo nhiệt, Phương Viên vừa đi, trong lòng không khỏi lo lắng bồn chồn, bước chân bên dưới bất giác cũng nhanh lên. Cô dùng hết tốc độ chạy về cục, có lẽ vì thế mà không chú ý phía sau vẫn luôn có một chiếc xe chậm rãi theo đuôi, không gần cũng không xa, một mực duy trì khoảng cách nhìn được Phương Viên bên này, đồng thời cũng không có ý lại gần để cô không phát hiện.
Mãi tới khi nhìn thấy Phương Viên bước vào Cục Công An, lên lầu, chiếc xe kia mới chậm rãi chạy vào sân, dừng lại ở một chỗ trống gần cửa.
Phương Viên tới phòng trực ban trước. Người trực tối nay là một nữ cảnh sát của đội hình sự, cô có thể cùng đối phương dùng chung một phòng. Về cục, cô mang đồ của mình tới phòng trực ban, chào hỏi đối phương vài câu rồi cầm chậu rửa mặt đi lấy nước ấm, chuẩn bị đi ngủ. Ai ngờ vừa rời khỏi phòng trực, phía sau bỗng nhiên có tiếng người gọi tên cô. Giọng nói kia truyền tới bên tai khiến cô hãi hùng khiếp vía, ngơ ngẩn một lúc mới dám quay đầu, quả nhiên không phải ai khác, chính là Đới Húc đáng lẽ sớm đã lái xe về nhà.
Trên người Đới Húc vẫn là quần áo khi nãy, chìa khóa xe nắm chặt trong tay, lúc này đang đứng ở cửa cầu thang chằm chằm Phương Viên. Từ chỗ Phương Viên nhìn lại, biểu tình của anh tựa hồ không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ hơi nhíu mày, đánh giá trên dưới cô một phen mới mở miệng hỏi: "Em không phải về nhà rồi sao? Sao lại chạy tới đây?"
Phương Viên cứng họng nhìn chậu nước trong tay, việc này bản thân quả thật không thể giải thích, chẳng lẽ mới quen biết mấy ngày, cô đã bị Đới Húc bắt quả tang nói dối tới hai lần sao? Như vậy, chính mình tương lai sao có thể có uy tín và ấn tượng đẹp trước mặt Đới Húc?
(***) Giải thích chương này chút nha: Chung cư mà Phương Viên tới là khu tự quản, mỗi phòng đều có camera quan sát dưới cửa chính. Cửa chính là cửa tự động, từ phòng có thể ấn nút mở, nhưng điều này không có nghĩa qua được cửa chống trộm là vào được nhà người ta, bắt buộc phải có chìa khóa phòng!! Cho nên người trong chung cư mới mơ mơ màng màng mở cửa cho Phương Viên (cả khu chung cư đương nhiên không thể quen biết nhau hết), vì họ không sợ người lạ vào được nhà mình.
(***) Giải thích chương này chút nha: Chung cư mà Phương Viên tới là khu tự quản, mỗi phòng đều có camera quan sát dưới cửa chính. Cửa chính là cửa tự động, từ phòng có thể ấn nút mở, nhưng điều này không có nghĩa qua được cửa chống trộm là vào được nhà người ta, bắt buộc phải có chìa khóa phòng!! Cho nên người trong chung cư mới mơ mơ màng màng mở cửa cho Phương Viên (cả khu chung cư đương nhiên không thể quen biết nhau hết), vì họ không sợ người lạ vào được nhà mình.
loading...
Danh sách chương:
- Quyển 1: Ác mộng - Chương 1: "Lễ gặp mặt"
- Q1.Chương 2: Thịt tươi
- Q1.Chương 3: Cơ hội khó có được
- Q1.Chương 4: Tìm xương
- Q1.Chương 5: Đá bóng
- Q1.Chương 6: Không quen thuộc
- Q1.Chương 7: Ai là kẻ xấu?
- Q1.Chương 8: Phát hiện thi cốt
- Q1.Chương 9: Phương thức tư duy
- Q1.Chương 10: Không biết người có lòng tốt
- Q1.Chương 11: Gương mặt biến dạng
- Q1.Chương 12: "Hại người"
- Q1.Chương 13: Trộm
- Q1.Chương 14: Giáo viên tiếng Anh
- Q1.Chương 15: Phong cách hip hop
- Q1.Chương 16: Liên lạc với người nhà
- Q1.Chương 17: Không phối hợp
- Q1.Chương 18: Bắt đầu thể hiện
- Q1.Chương 19: Chết rồi thì đút cho chó ăn
- Q1.Chương 20: Ủ rũ
- Q1.Chương 21: "Biệt thự cao cấp"
- Q1.Chương 22: Thanh niên ưu tú
- Q1.Chương 23: Tiêm phòng
- Q1.Chương 24: Quá phiền phức
- Q1.Chương 25: Xác định thân phận
- Q1.Chương 26: Quan hệ tốt
- Q1.Chương 27: Bằng giả
- Q1.Chương 28: Tiểu Bốc
- Q1.Chương 29: Xu lợi tị hại
- Q1.Chương 30: Bắt cá
- Q1.Chương 31: Kể khổ
- Q1.Chương 32: Không chịu trách nhiệm
- Q1.Chương 33: Tiền tài vạn năng
- Q1.Chương 34: Thần thần bí bí
- Q1.Chương 35: Báo mộng
- Q1.Chương 36: Hoàn cảnh gia đình khác xa
- Q1.Chương 37: Chút cọ xát
- Q1.Chương 38: Giấu tài
- Q1.Chương 39: Theo đuôi
- Q1.Chương 40: Giải vây
- Q1.Chương 41: Đi công tác
- Q1.Chương 42: Ngộ nhận
- Q1.Chương 43: Sách lược
- Q1.Chương 44: Căng da đầu
- Q1.Chương 45: Tìm hiểu
- Q1.Chương 46: Không nói thẳng
- Q1.Chương 47: Ở lại
- Q1.Chương 48: Tin đồn
- Q1.Chương 49: Bị chặn lại
- Q1.Chương 50: Đàn em
- Q1.Chương 51: Liệu cơm gắp mắm
- Q1.Chương 52: Không nói thật giả
- Q1.Chương 53: Chống đỡ
- Q1.Chương 54: Hỏi thăm đêm khuya
- Q1.Chương 55: Bụi về bụi , đất về đất
- Q1.Chương 56: Phùng trứng thối
- Q1.Chương 57: Giả mạo
- Q1.Chương 58: Chủ nghĩa duy vật
- Q1.Chương 59: Ngọn nguồn
- Q1.Chương 60: Tình yêu một thời
- Q1.Chương 61: Thuận nước đẩy thuyền
- Q1.Chương 62: Chủ nhiệm khoa
- Q1.Chương 63: Không lựa lời
- Q1.Chương 64: Giấu diếm
- Q1.Chương 65: Nghi điểm
- Q1.Chương 66 - 72
- Quyển 2: Kẻ mô phỏng _ Chương 1-5
- Q2.Chương 6 - 10
- Q2.Chương 11 - 15
- Q2.Chương 16 - 20
- Q2.Chương 21 - 25
- Q2.Chương 26 - 30
- Q2.Chương 31 - 35
- Q2.Chương 36 - 40
- Q2.Chương 41 - 45
- Q2.Chương 46 - 50
- Q2.Chương 51 - 55
- Q2.Chương 56 - 60
- Q2.Chương 61 - 65
- Q2.Chương 66 - 70
- Q2.Chương 71 - 75
- Q2.Chương 76 - 81
- Quyển 3: Nhà ma - Chương 1 - 5
- Q3.Chương 6 - 10
- Q3.Chương 11 - 15
- Q3.Chương 16 - 20
- Q3.Chương 21 - 25
- Q3.Chương 26 - 30
- Q3.Chương 31 - 35
- Q3.Chương 36 - 40
- Q3.Chương 41 - 45
- Q3.Chương 46 - 50
- Q3.Chương 51 - 55
- Q3.Chương 56 - 60
- Q3.Chương 61 - 65
- Q3.Chương 66 - 73
- Quyển 4: Người gỗ - Chương 1: Ngụy tạo tự sát trên đường ray
- Q4.Chương 2: Áo ba lỗ màu trắng
- Q4.Chương 3: Cái chết của học bá
- Q4.Chương 4: Ý thức cạnh tranh
- Q4.Chương 5: Giáo viên họ Đặng
- Q4.Chương 6: Đứa con ngoan
- Q4.Chương 7: Cọng cỏ
- Q4.Chương 8: Xung đột
- Q4.Chương 9: Khiêu khích
- Q4.Chương 10: Mầm tai họa
- Q4.Chương 11: Phân biệt đối xử
- Q4.Chương 12: Lời mời
- Q4.Chương 13: Vườn trường
- Q4.Chương 14: Đường hóa học
- Q4.Chương 15: Người gỗ
- Q4.Chương 16: Gặp dịp thì chơi
- Q4.Chương 17: Ân nhân
- Q4.Chương 18: Nhật ký
- Q4.Chương 19: Bắt nạt
- Q4.Chương 20: Tiểu bá vương
- Q4.Chương 21: Hai thái cực
- Q4.Chương 22: Vào trước là chủ
- Q4.Chương 23: Món quà phiền lòng
- Q4.Chương 24: Biết vậy chẳng làm
- Q4.Chương 25: Lên án
- Q4.Chương 26: Ăn cướp
- Q4.Chương 27: Ngồi xem hổ đấu
- Q4.Chương 28: Nhịp cầu
- Q4.Chương 29: Lợi thế và tiền cược
- Q4.Chương 30: Thuốc lợi tiểu
- Q4.Chương 31: Nguyền rủa
- Q4.Chương 32: Kẻ phản bội
- Q4.Chương 33: Lo chuyện bao đồng
- Q4.Chương 34: Xin lỗi
- Q4.Chương 35: Bù đắp
- Q4.Chương 36: Chiến thuật
- Q4.Chương 37: Sâu xa
- Q4.Chương 38: Hai nỗi lo
- Q4.Chương 39: Thay đổi
- Q4.Chương 40: Nhà nghèo
- Q4.Chương 41: Thăm hỏi gia đình
- Q4.Chương 42: Dao điêu khắc gỗ
- Q4.Chương 43: Không dạy dỗ được
- Q4.Chương 44: Tự hại mình
- Q4.Chương 45: Can thiệp của tâm lý
- Q4.Chương 46: Tuyển thủ hạt giống
- Q4.Chương 47: Thư bỏ nhà đi
- Q4.Chương 48: Gặp lại người gỗ
- Q4.Chương 49: Người khởi xướng
- Q4.Chương 50: Vết thương trên tay
- Q4.Chương 51: Ứng nghiệm
- Q4.Chương 52: Thứ tự tham khảo
- Q4.Chương 53: Hỗn chiến
- Q4.Chương 54: Càn quấy
- Q4.Chương 55: Có chuyện phía sau
- Q4.Chương 56: Cặp sách
- Q4.Chương 57: Người vớt cặp sách
- Q4.Chương 58: Tìm kiếm
- Q4.Chương 59: Vấp phải trắc trở
- Q4.Chương 60: Thêm phiền
- Q4.Chương 61: Gặp đại vận
- Q4.Chương 62: Thi thể nam dưới nước
- Q4.Chương 63: Yêu cầu
- Q4.Chương 64: Nhượng bộ
- Q4.Chương 65: Bị giết
- Q4.Chương 66: Xem mắt
- Q4.Chương 67: Một tin nhắn
- Q4.Chương 68: Không ngồi yên được
- Q4.Chương 69: Tự quyết định
- Q4.Chương 70: Chất chống đông
- Q4.Chương 71: Án mạng trong nhà
- Q4.Chương 72: Lời khai của ba mẹ
- Q4.Chương 73: Tinh thần không yên
- Q4.Chương 74: Đầu độc
- Q4.Chương 75: Liên hệ giữa ba người
- Q4.Chương 76: Manh mối
- Q4.Chương 77: Trò hề
- Q4.Chương 78: Chọc chỗ đau
- Q4.Chương 79: Nhược điểm
- Q4.Chương 80: Hung thủ
- Quyển 5: Căn phòng màu đỏ - Chương 1: Căn phòng màu đỏ
- Q5.Chương 2: Loạn đao
- Q5.Chương 3: Tinh thần không ổn định
- Q5.Chương 4: Viên chức nhỏ
- Q5.Chương 5: Thuốc an thần
- Q5.Chương 6: Mối quan hệ kỳ lạ giữa người với người
- Q5.Chương 7: Đào hoa
- Q5.Chương 8: Ông chủ
- Q5.Chương 9: Kẻ làm biếng
- Q5.Chương 10: Một cái hộp
- Q5.Chương 11: Đổi phương pháp
- Q5.Chương 12: Lôi kéo làm thân
- Q5.Chương 13: Thanh danh
- Q5.Chương 14: Người chửi rủa
- Q5.Chương 15: Phẩm vị
- Q5.Chương 16: Bạn học cũ
- Q5.Chương 17: Bạn trai