Q1.Chương 37: Chút cọ xát

"Mọi việc cẩn thận là đúng, có điều đừng quá tự hù dọa mình, càng đừng bị tin tức truyền thông ảnh hưởng, mấy chuyện đó nghe thì đáng sợ thật nhưng tần suất phát sinh rất thấp." Thấy Tiểu Du khẩn trương, Đới Húc liền an ủi, hi vọng hắn đừng quá đặt nặng vấn đề, "Trong trường lúc này còn ai bị rớt khỏi biên chế không? Hay chỉ có một mình Tiền Chính Hạo nằm trong số rất ít người bị loại?"

"Tiền Chính Họa không thảm như vậy, cũng không phải người duy nhất bị rớt khỏi biên chế, trường học chúng tôi còn đống thầy cô đang mắt chờ trông mong kìa." Tiểu Du thở dài, cảm thấy may mắn mà nói, "Không phải có câu hoặc là sinh vào giờ tốt, hoặc là sinh sớm sao? Tôi vào trường sớm hơn Tiền Chính Hạo hai năm, khi đó chỉ có vài người thuộc biên chế, cũng không có nhiều thầy cô như hiện tại, công việc tuy vất vả nhưng không gì là không làm được. Từ lúc bọn Tiền Chính Hạo tới, trường học liền thông báo tuyển dụng thêm người, kỳ thật căn bản không có nhiều biên chế như vậy, cho nên cả người đều chỉ có thể mắt chờ trông mong, chờ giáo viên già nào đó nghỉ hưu liền để lại chỗ trống, hoặc là cấp trên đặc biệt mở thêm mấy suất. Không riêng gì giáo viên, mấy tổ khác cũng như vậy, bên hành chính, hậu cần, bọn họ căn bản không cần tuyển thêm người mới. Chúng tôi dạy học bên này, một giáo viên vốn có thể dạy khoảng bốn năm lớp, nhưng hiện tại, một người chỉ được dạy hai lớp, cho nên ai cũng hi vọng được vào lớp trọng điểm đào tạo ra học sinh có thành tích, từ góc độ của chúng tôi, chỗ nào cũng có chỗ lợi, nhưng nhìn thì nhẹ nhàng, trên thực tế áp lực công việc rất lớn, đặc biệt là khi biên chế tuột dốc, ai cũng muốn nhanh chóng làm ra thành tích để được tuyển chính thức. Thời điểm Bào Hồng Quang tới, khi đó mọi thứ đều đã siêu bão hòa, không biết thầy ấy có lai lịch thế nào hay nhét thêm gì, thầy ấy cuối cùng được nhận vào biên chế trước cả người cũ."

"Thầy nói những bị được tuyển thêm vào đều là chuyện trước khi lão hiệu trưởng về hưu sao?" Đới Húc nghe xong, trầm tư một lúc mới mở miệng hỏi.

Tiểu Du vội gật đầu, khen: "Cảnh sát các anh đúng là không phải cơm trắng! Tốc độ phản ứng cũng quá nhanh rồi đấy! Đúng vậy, từ khi lão hiệu trưởng về hưu tới giờ, chúng tôi không tuyển thêm bất cứ giáo viên mới nào."

"Vậy hiện tại có bao nhiêu người đang chờ biên chế? Bọn họ có phải đều giống Tiền Chính Hạo, vốn dĩ sẽ được tuyển chính thức, kết quả lại vì nguyên nhân nói không rõ mà bị chuyển đi không?" Đới Húc hỏi.

"Đương nhiên là có, những người không được nhận biên chế có không ít trường hợp giống Tiền Chính Hạo, nhưng cụ thể là ai tôi không thể lập tức nói được, rất nhiều, bên giáo vụ và hậu cần đều như vậy."

"Vậy sao..." Đới Húc gật đầu, làm bộ suy tư, "Đúng rồi, còn một việc nữa tôi muốn trưng cầu ý kiến của thầy. Chúng tôi khẳng định sẽ không rước thêm phiền toái cho thầy, nhưng chúng tôi muốn vào ký túc xá giáo viên điều tra, thầy có cách nào giúp chúng tôi mà bản thân không bị khó xử không?"

"Việc này hả..." Tiểu Du cũng do dự. Trên một phương diện, đây là yêu cầu bình thường, hơn nữa Đới Húc còn chủ động trưng cầu ý kiến của hắn, hắn không thể lập tức phản đối, hơn nữa ở khía cạnh khác, rốt cuộc làm sao mới có thể đảm bảo chính mình đứng ngoài cuộc, không bị Tiền Chính Hạo nghi ngờ, việc này đối với hắn cũng là vấn đề quan trọng. Vì thế suy nghĩ tới lui, hắn bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vỗ đùi, nói, "A! Anh không nói thì tôi đúng là không nhớ tới chuyện này. Anh chị có thể tới điều tra, không cần lo lắng tôi có bị liên lụy hay không. Thời điểm Bào Hồng Quang vừa tới trường, phòng của thầy ấy hình như mới sơn sửa xong, còn có mùi, vì thế thầy ấy có ở ký túc xá trường học một khoảng thời gian. Nếu muốn tới, các anh cứ dùng cái lý do này, không phải rất tốt sao?"

"Không sai, cách này rất hay, chuyện này cũng may có thầy cung cấp manh mối, còn giúp chúng tôi bày mưu tính kế. Nếu vụ án được phá, công lao của thầy chắc chắn rất lớn!" Đới Húc không chút keo kiệt mà khen ngợi Tiểu Du.

Tiểu Du nghe tới xấu hổ, có điều lời khích lệ có ai mà không muốn nghe, vì thế tâm tình đặc biệt tốt. Hàn huyên thêm một lúc, hắn chủ động muốn gọi phục vụ mang thêm mấy đĩa trái cây đồ ăn vào nhưng bị Đới Húc ngăn cản.

"Không cần đâu, hôm nay thầy có thể dành thời gian tới phối hợp, chúng tôi cảm ơn còn không kịp, sao có thể để thầy tiêu tốn thêm chứ?" Thái độ của Đới Húc vô cùng kiên quyết.

"Đúng vậy, chúng tôi không thể bắt chẹt người dân từng đường kim mũi chỉ đúng không?" Mã Khải ngồi cạnh xen mồm vào.

Tiểu Du liền cung kính không bằng tuân mệnh, tùy ý trò chuyện với họ thêm vài câu. Lúc này, Phương Viên bỗng nhiên nhớ lại thời điểm ở trường, cái người thống kê đồ dự trữ của bên hành chính Trương Dương Sóc từng nhắc tới cái tên Tiểu Bộc, liền hỏi: "Cái người tên Trương Dương Sóc từng hỏi chuyện của Bào Hồng Quang có liên quan tới Tiểu Bốc hay không, Tiểu Bộc này là ai vậy? Đó là đồng nghiệp chỗ các thầy sao?"

Tiểu Du nghe vậy liền cười trả lời: "Trước kia là vậy, hiện tại thì không phải, cậu ấy tên Bốc Văn Tinh, trước đây là giáo viên thể dục của trường, thời gian làm việc không được lâu lắm. Cậu ấy vào trường còn trước Tiền Chính Hạo, nếu tôi nhớ không lầm, cậu ấy chưa nhận được biên chế. Cậu ấy và Bào Hồng Quang có chút cọ xát, việc này không chỉ Trương Dương Sóc biết, trong trường cơ hồ không ai không rõ, có điều chuyện đã lâu rồi, vả lại khi đó Bào Hồng Quang mới tới, tôi cảm thấy hai việc không liên quan, có lẽ là Trương Dương Sóc nghĩ nhiều rồi."

"Thầy nói là cọ xát, cụ thể thế nào?"

"Chỉ là chút hiểu lầm, Bốc Văn Tinh có một cô bạn gái nhỏ hơn mình hai tuổi, còn đi học, có lẽ vì quen nhau đã lâu, mỗi lần rảnh rỗi cô ấy đều chạy tới trường tìm Bốc Văn Tinh, khi Bốc Văn Tinh có tiết, cô ấy sẽ ngồi chờ trong văn phòng. Anh chị không phải cũng thấy sao, văn phòng chúng tôi không phân biệt khoa, cứ như vậy, thường xuyên qua lại, cô gái đó hay nói chuyện với Bào Hồng Quang, sau đó không biết Bào Hồng Quang rốt cuộc là không rõ sự tình hay căn bản không bận tâm, thầy ấy thế mà đi theo đuổi cô gái kia, cuối cùng bị Bốc Văn Tinh phát hiện. Con người Bộc Văn Tinh có hơi nóng giận, nghe nói sau khi biết chuyện, cậu ấy tới trước trường tát cô gái mấy cái trước mặt bao người rồi lại chạy về nói sẽ xử lý Bào Hồng Quang. Lần đó Bào Hồng Quang cũng bị dọa sợ, may là có bảo vệ cản kịp, còn gọi điện báo cảnh sát, hòa giải nửa ngày mới xong. Bào Hồng Quang khi đó cũng trốn mất mấy ngày không dám về trường. Bốc Văn Tinh thì bị lãnh đạo kêu đi nói chuyện, sau liền từ chức, cũng không biết là chủ động hay bị nhà trường ép buộc, dù sao cậu ấy cũng chỉ là người mới mà thôi."

"Như vậy mà là chút cọ xát sao?" Lâm Phi Ca cảm thấy Tiểu Du kể chuyện thật nhẹ nhàng bâng quơ.

Tiểu Du cười mỉa mai: "Không phải còn chưa đánh nhau à? Chẳng qua là ồn ào một hồi, đây không phải chút cọ xát thì là gì? Hơn nữa chuyện này theo tôi thấy lỗi lầm vẫn nằm ở cô gái, Bào Hồng Quang tuy làm vậy đúng là không có đạo nghĩa nhưng cô ta rõ ràng đã có bạn trai, cư nhiên còn cùng Bào Hồng Quang làm bậy, sau khi tát cô ta mấy cái, Bốc Văn Tinh chắc cũng trút được phân nửa tức giận."

Đới Húc nghe xong, không hề vội vàng mà hỏi một vấn đề kỳ quái: "Hai người kia, ý tôi nói là cô gái kia và Bào Hồng Quang, bọn họ rốt cuộc phát triển tới mức nào mà bị phát hiện?"

"Cái này ai mà biết được." Tiểu Du lắc đầu, "Chắc là không dừng ở nhắn tin gọi điện bình thường, nếu theo phương diện của đàn ông chúng tôi, có thể bị chọc giận thành như vậy, tám chín phần là bạn gái mình đã lén lút với người khác, còn thực chất là gì, tôi nghĩ anh hiểu ý tôi đúng không? Bốc Văn Tinh vốn dĩ là người nóng nảy, bình thường trong tiết đối với học sinh đều như bao thuốc nổ, vì vậy chuyện này xảy ra với cậu ấy, tôi nghĩ không thể dựa vào suy nghĩ của người bình thường mà đoán mò."

Đới Húc gật đầu tỏ vẻ lý giải, bọn họ tiếp tục hỏi thăm những chuyện khác xung quanh trường học, bao gồm hướng đi của Bốc Văn Tinh sau khi từ chức. Tiểu Du cũng không rõ ràng, chỉ là lúc trước có nhìn thấy bạn gái cũ của Bốc Văn Tinh dạy múa cho nhà thiếu nhi gần trường. Một lát sau, Tiểu Du bắt đầu thường xuyên nhìn đồng hồ, có ý muốn rời đi, nhưng thấy bọn người Đới Húc không có ý định này, cũng không biết phải mở miệng thế nào.

Đới Húc nhìn ra ý đồ của hắn, cũng nhìn đồng hồ, nói: "Ngày mai thầy còn phải đi dạy đúng không? Như vậy đi, thầy cứ về trước, theo lẽ thường tôi nên đưa thầy về nhà, có điều như vậy chỉ sợ tạo ảnh hưởng không tốt cho thầy, bị người khác phát hiện chúng ta gặp mặt cũng không nên, do vậy chúng tôi ở đây thêm một lúc, như vậy chắc chắn hơn."

"Anh đúng là người biết suy nghĩ! Về sau chúng ta chính là bạn bè, tuy rằng tôi chỉ là một giáo viên, không có năng lực gì, nhưng nếu có chuyện cần tôi, anh cứ lên tiếng!" Tiểu Du vui vẻ đáp, sau đó cũng không tiếp tục ở lại, mặc áo khoác vào rồi chào hỏi đơn giản, một mình rời đi.

loading...

Danh sách chương: