Tất cả đều hiểu lầm
Nói tới chỗ này, sắc mặt Kang Soo-wang có chút phức tạp, "Cái lão Trung y đó rất nổi tiếng, am hiểu nhất trị liệu chính là mất ngủ, lúc ban đầu cũng thay cậu chủ xem qua bệnh, Kim tiểu thư lúc ấy tới hỏi thăm tình hình bệnh của cậu chủ, thuộc ha cũng đã điều ra rồi ngài nhìn một chút đi "
Kang Soo-wang mở ra trên điện thoại di động một đoạn giám sát màn hình. Kim Lisa đeo bọc sách, vẻ mặt nghiêm túc mà ngồi vào trước mặt lão Trung y.
"Tiểu cô nương, khó chịu chỗ nào?" Lão Trung y hỏi
"Bác sĩ, không phải là cháu không thoải mái, cháu tới là giúp người khác!" Lisa trả lời
"Ngươi tiểu nha đầu này, xem bệnh làm sao còn có thể thay thế người ta đi?" Lão Trung y chân mày nhíu chặt nói.
Cô vội vàng giải thích: "Bác sĩ, ngài hãy nghe cháu nói, chuyện là như vầy, bạn trai cháu có chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, anh ấy đi tìm rất nhiều thầy thuốc, cũng dùng qua rất nhiều biện pháp, đều vô ích, bác sĩ ngài nổi danh như vậy, anh ấy khẳng định đã sớm tìm ngài điều trị qua, giờ cháu tới nơi này, chỉ là muốn hiểu nhiều thêm một chút phương diện kiến thức về chứng mất ngủ, hiểu rõ cảm thụ của anh ấy mà thôi "
Lão thầy thuốc nghe được lời nói của cô, ngược lại có chút kinh ngạc, vẻ mặt nhìn cũng có mấy phần lộ vẻ xúc động, "Ngươi tiểu nha đầu này, ngược lại rất có lòng, người giống như cháu để tâm đến bệnh của thân nhân thật đúng là không nhiều! Được rồi, tôi liền nói cho cháu một chút!"
"Cảm ơn bác sĩ!" Nữ hài nhất thời lộ ra một nụ cười vô cùng vui vẻ, móc ra quyển sổ cùng bút, nghiêm túc cẩn thận mà ghi chép. Bác sĩ nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, liền cặn kẽ cùng với cô giảng giải không ít kiến thức.
Nữ hài vẻ mặt từ đầu tới cuối đều vô cùng chuyên tâm thành kính, thỉnh thoảng đưa ra hỏi một chút vấn đề, "Bà nội bạn trai cháu nói với cháu, mất ngủ thường xuyên sẽ còn ảnh hưởng tính tình thật sao?"
Lão Trung y gật đầu, "Là như vầy, nếu như nghiêm trọng, không chỉ có thể nguy hại cơ thể, lâu dài đối với tính cách tâm tính đều có ảnh hưởng rất lớn, đây là điều mà chính mình cũng không thể khống chế được, cháu là người nhà của cậu ấy, hẳn là nên khuyên giải, quan tâm nhiều hơn, đối với cậu ấy nhiều hơn một chút kiên nhẫn!"
"Dạ dạ, cháu nhất định sẽ, lúc trước cháu chung quy chọc anh ấy tức giận" nữ hài thần sắc nhìn có vài phần áy náy, "Trước kia vì đối phó với kì kiểm tra, cháu muốn tập trung học tập, liên tục một tuần lễ mỗi ngày chỉ ngủ ba, bốn tiếng, cái loại cảm giác thiếu hụt giấc ngủ này, thật rất khó chịu! Bác sĩ à, ngài lại theo cháu nói nhiều một chút đi, dạy cháu một chút những thứ có thể giúp anh ấy làm, để cho anh ấy dễ chịu hơn nhiều chút cũng tốt!"
Mười mấy phút theo dõi kết thúc, căn phòng khôi phục hoàn toàn tĩnh mịch. Lời quan tâm của cô gái phảng phất còn đang bên tai. Kang Soo-wang trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không nói ra cảm giác gì, "Cửu gia, chúng ta thật giống như hiểu lầm Kim tiểu thư rồi "
Tĩnh mịch thế này không biết kéo dài bao lâu, đột nhiên, một trận chói tai, âm thanh cái ghế va chạm mặt đất vang lên. Chờ Kang Soo-wang phản ứng lại, trước bàn đọc sách nam nhân đã biến mất không thấy gì nữa.
Lầu hai phòng ngủ
"Phanh —— " một tiếng, cửa phòng bị người dùng lực đẩy ra
Phòng mờ mờ, lạnh giá mà an tĩnh. Cô gái như cũ duy trì tư thế lúc anh rời đi, không nhúc nhích ôm lấy đầu gối co rúc ở nơi nào, nghe được tiếng mở cửa, thân thể nho nhỏ nhất thời kịch liệt run rẩy.Jeon Jungkook đứng tại chỗ, hai bên ngón tay nắm chặt lấy, bước chân giống như mọc rể. Ánh mắt của anh chậm rãi rơi vào mép giường bên trên một cái túi nylon màu đen, đồ trong túi tán lạc đầy đất. Anh chậm rãi hướng phía cái túi đó đi tới, cúi người xuống, từng cái nhặt lên đồ vật tán loạn trên mặt đất. Mấy tấm gói thuốc bắc, đơn ghi chép khám bệnh, một cái Laptop màu hồng (bút kí)Mở ra bên trên mặt giấy, là viết tay ghi chép rậm rạp chằng chịt.
Jeon Jungkook ngơ ngác nhìn vật nằm trên đất, nhìn lấy cái kia Laptop (bút kí), nhìn lấy nội dung mà nữ hài nhất bút nhất hoạ nghiêm túc ghi chép, trong lồng ngực giống như bị người nhào nặn nhét vào một cái bã vụn. Đem đồ vật trên mặt đất từng cái cẩn thận thu cất tốt, nam nhân đứng lên, cứng đờ hướng phía nữ hài đi tới. Giờ phút này nữ hài ôm lấy đầu gối, chôn thật sâu lấy đầu, tư thái phòng bị mà bài xích, giống như đem chính mình phong tỏa ở trong một cái thế giới nho nhỏ. Cái cần cổ cong cong, có thể thấy nhìn thấy rõ ràng vết tích tím bầm giật mình, cặp mắt nam nhân đau nhói.
Jeon Jungkook đưa tay ra, dường như muốn phải đụng bả vai của nữ hài. Nhưng mà, anh chẳng qua chỉ là hơi đến gần một chút, thân thể của cô bé liền nhất thời run càng thêm lợi hại. Nam nhân nhỏ bé môi căng thẳng, tay đưa ra cứng đờ lơ lửng giữa trời, một hồi lâu sau, đúng là vẫn còn chưa thu tay về, chậm rãi lui về sau một bước, ánh mắt không hề chớp mắt mà rơi vào trên người cô gái, trong đầu từng hình ảnh thoáng qua. Cô nói với anh, cô đã nghĩ thông suốt, cô hy vọng có thể thử với anh lui tới bình thường, cô nói, phải cố gắng lớn lên. Cô nguyện ý đi gặp bà nội, cô cố ý ăn mặc rất ngoan ngoãn, cô nghiêm túc cẩn thận chọn lễ vật, cô dụ được lão nhân gia cao hứng như vậy.
Cô biết anh bị chứng mất ngủ, đại khái lại từ bà nội nghe được một chút, liền cố ý đi bệnh viện tìm chuyên gia, tìm có lão thầy thuốc kinh nghiệm biết bệnh tình của hắn, ghi chép, mua thuốc.
Cô là thật muốn thử đi tìm hiểu anh, tiếp nhận anh. Nhưng cuối cùng, cô lại nhận được cái gì. Là anh không giải thích được giận dữ của mình, không có chút lý do nào mắng cô, không phân tốt xấu tổn thương cô. Cô sợ anh, chán ghét anh. Làm sao có thể không sợ? Làm sao có thể không căm ghét? Ngay cả chính anh đều chán ghét chính mình. Ánh mắt của nam nhân một mảnh đen nhánh, trên người lãnh ý càng ngày càng kinh người, toàn bộ không gian đều tràn đầy áp bức làm người ta hít thở không thông chèn ép. Co rúc ở trên giường cô liền phát giác xung quanh khí tức đáng sợ, toàn thân run rẩy chôn ở giữa gối đầu nhỏ, cặp mắt đen nhánh nhìn về phía hắn trong con ngươi kinh hoàng cùng luống cuống, vẻ mặt hốt hoảng mà lầm bầm, "Đối với anh có lỗi với.. Có lỗi với.. Em sai lầm rồi em biết sai lầm rồi em biết sai lầm rồi "
Nhìn thấy vẻ mặt cô kinh hoàng hoảng hốt, nghe cô nhận sai, trái tim Jeon Jungkook giống như bị một cái thiết trảo to lớn bóp thật chặt lại, máu me đầm đìa đau đớn. Nam nhân siết chặt hai quả đấm, lần nữa hướng phía cô đi tới, ở trong con mắt cô kinh hoàng đến cực hạn, cực kỳ cẩn thận và chầm chậm mà đem cô ôm vào trong ngực, âm thanh mất tiếng mà mở miệng, "Lisa em không có sai sai là anh, anh nên nhận lỗi với em.. cũng là anh hiểu lầm em, anh cho là em lừa gạt anh, nghĩ đến em là muốn đi tìm Lee Dae-hyun "
Cô rốt cuộc giống như tỉnh hồn lại, kịch liệt mà vội vàng lắc đầu, âm thanh đứt quảng bể tan tành không thành tiếng, "Em không có, em không có, em là đi tìm bác sĩ hỏi về vấn đề không ngủ được của anh".
Jeon Jungkook ôm lấy cô giơ lên hai cánh tay chợt nắm chặt, "Là anh sai, anh biết rồi, biết em là vì anh"
Tiếng nói của nam nhân rơi xuống trong nháy mắt, nhẫn nại của cô trong nháy mắt đã lâu, nước mắt giọt lớn giọt lớn mà lăn xuống, mang theo nhiệt độ nóng người, thấm ướt tại ngực anh.
"Em không có không có lừa anh" cô nghẹn ngào nói, khóc không thành tiếng, trong tiếng khóc ủy khuất cùng thương tâm làm cho lòng người như đao vặn.
"Có lỗi với.."
_____________Nghĩ đi nghĩ lại mik nên ra nhanh nếu ko thì ko bt khi nào mới xong chuyện này nữa.Chúc mấy bn buổi tối vui vẻ nhé!
Kang Soo-wang mở ra trên điện thoại di động một đoạn giám sát màn hình. Kim Lisa đeo bọc sách, vẻ mặt nghiêm túc mà ngồi vào trước mặt lão Trung y.
"Tiểu cô nương, khó chịu chỗ nào?" Lão Trung y hỏi
"Bác sĩ, không phải là cháu không thoải mái, cháu tới là giúp người khác!" Lisa trả lời
"Ngươi tiểu nha đầu này, xem bệnh làm sao còn có thể thay thế người ta đi?" Lão Trung y chân mày nhíu chặt nói.
Cô vội vàng giải thích: "Bác sĩ, ngài hãy nghe cháu nói, chuyện là như vầy, bạn trai cháu có chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, anh ấy đi tìm rất nhiều thầy thuốc, cũng dùng qua rất nhiều biện pháp, đều vô ích, bác sĩ ngài nổi danh như vậy, anh ấy khẳng định đã sớm tìm ngài điều trị qua, giờ cháu tới nơi này, chỉ là muốn hiểu nhiều thêm một chút phương diện kiến thức về chứng mất ngủ, hiểu rõ cảm thụ của anh ấy mà thôi "
Lão thầy thuốc nghe được lời nói của cô, ngược lại có chút kinh ngạc, vẻ mặt nhìn cũng có mấy phần lộ vẻ xúc động, "Ngươi tiểu nha đầu này, ngược lại rất có lòng, người giống như cháu để tâm đến bệnh của thân nhân thật đúng là không nhiều! Được rồi, tôi liền nói cho cháu một chút!"
"Cảm ơn bác sĩ!" Nữ hài nhất thời lộ ra một nụ cười vô cùng vui vẻ, móc ra quyển sổ cùng bút, nghiêm túc cẩn thận mà ghi chép. Bác sĩ nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, liền cặn kẽ cùng với cô giảng giải không ít kiến thức.
Nữ hài vẻ mặt từ đầu tới cuối đều vô cùng chuyên tâm thành kính, thỉnh thoảng đưa ra hỏi một chút vấn đề, "Bà nội bạn trai cháu nói với cháu, mất ngủ thường xuyên sẽ còn ảnh hưởng tính tình thật sao?"
Lão Trung y gật đầu, "Là như vầy, nếu như nghiêm trọng, không chỉ có thể nguy hại cơ thể, lâu dài đối với tính cách tâm tính đều có ảnh hưởng rất lớn, đây là điều mà chính mình cũng không thể khống chế được, cháu là người nhà của cậu ấy, hẳn là nên khuyên giải, quan tâm nhiều hơn, đối với cậu ấy nhiều hơn một chút kiên nhẫn!"
"Dạ dạ, cháu nhất định sẽ, lúc trước cháu chung quy chọc anh ấy tức giận" nữ hài thần sắc nhìn có vài phần áy náy, "Trước kia vì đối phó với kì kiểm tra, cháu muốn tập trung học tập, liên tục một tuần lễ mỗi ngày chỉ ngủ ba, bốn tiếng, cái loại cảm giác thiếu hụt giấc ngủ này, thật rất khó chịu! Bác sĩ à, ngài lại theo cháu nói nhiều một chút đi, dạy cháu một chút những thứ có thể giúp anh ấy làm, để cho anh ấy dễ chịu hơn nhiều chút cũng tốt!"
Mười mấy phút theo dõi kết thúc, căn phòng khôi phục hoàn toàn tĩnh mịch. Lời quan tâm của cô gái phảng phất còn đang bên tai. Kang Soo-wang trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không nói ra cảm giác gì, "Cửu gia, chúng ta thật giống như hiểu lầm Kim tiểu thư rồi "
Tĩnh mịch thế này không biết kéo dài bao lâu, đột nhiên, một trận chói tai, âm thanh cái ghế va chạm mặt đất vang lên. Chờ Kang Soo-wang phản ứng lại, trước bàn đọc sách nam nhân đã biến mất không thấy gì nữa.
Lầu hai phòng ngủ
"Phanh —— " một tiếng, cửa phòng bị người dùng lực đẩy ra
Phòng mờ mờ, lạnh giá mà an tĩnh. Cô gái như cũ duy trì tư thế lúc anh rời đi, không nhúc nhích ôm lấy đầu gối co rúc ở nơi nào, nghe được tiếng mở cửa, thân thể nho nhỏ nhất thời kịch liệt run rẩy.Jeon Jungkook đứng tại chỗ, hai bên ngón tay nắm chặt lấy, bước chân giống như mọc rể. Ánh mắt của anh chậm rãi rơi vào mép giường bên trên một cái túi nylon màu đen, đồ trong túi tán lạc đầy đất. Anh chậm rãi hướng phía cái túi đó đi tới, cúi người xuống, từng cái nhặt lên đồ vật tán loạn trên mặt đất. Mấy tấm gói thuốc bắc, đơn ghi chép khám bệnh, một cái Laptop màu hồng (bút kí)Mở ra bên trên mặt giấy, là viết tay ghi chép rậm rạp chằng chịt.
Jeon Jungkook ngơ ngác nhìn vật nằm trên đất, nhìn lấy cái kia Laptop (bút kí), nhìn lấy nội dung mà nữ hài nhất bút nhất hoạ nghiêm túc ghi chép, trong lồng ngực giống như bị người nhào nặn nhét vào một cái bã vụn. Đem đồ vật trên mặt đất từng cái cẩn thận thu cất tốt, nam nhân đứng lên, cứng đờ hướng phía nữ hài đi tới. Giờ phút này nữ hài ôm lấy đầu gối, chôn thật sâu lấy đầu, tư thái phòng bị mà bài xích, giống như đem chính mình phong tỏa ở trong một cái thế giới nho nhỏ. Cái cần cổ cong cong, có thể thấy nhìn thấy rõ ràng vết tích tím bầm giật mình, cặp mắt nam nhân đau nhói.
Jeon Jungkook đưa tay ra, dường như muốn phải đụng bả vai của nữ hài. Nhưng mà, anh chẳng qua chỉ là hơi đến gần một chút, thân thể của cô bé liền nhất thời run càng thêm lợi hại. Nam nhân nhỏ bé môi căng thẳng, tay đưa ra cứng đờ lơ lửng giữa trời, một hồi lâu sau, đúng là vẫn còn chưa thu tay về, chậm rãi lui về sau một bước, ánh mắt không hề chớp mắt mà rơi vào trên người cô gái, trong đầu từng hình ảnh thoáng qua. Cô nói với anh, cô đã nghĩ thông suốt, cô hy vọng có thể thử với anh lui tới bình thường, cô nói, phải cố gắng lớn lên. Cô nguyện ý đi gặp bà nội, cô cố ý ăn mặc rất ngoan ngoãn, cô nghiêm túc cẩn thận chọn lễ vật, cô dụ được lão nhân gia cao hứng như vậy.
Cô biết anh bị chứng mất ngủ, đại khái lại từ bà nội nghe được một chút, liền cố ý đi bệnh viện tìm chuyên gia, tìm có lão thầy thuốc kinh nghiệm biết bệnh tình của hắn, ghi chép, mua thuốc.
Cô là thật muốn thử đi tìm hiểu anh, tiếp nhận anh. Nhưng cuối cùng, cô lại nhận được cái gì. Là anh không giải thích được giận dữ của mình, không có chút lý do nào mắng cô, không phân tốt xấu tổn thương cô. Cô sợ anh, chán ghét anh. Làm sao có thể không sợ? Làm sao có thể không căm ghét? Ngay cả chính anh đều chán ghét chính mình. Ánh mắt của nam nhân một mảnh đen nhánh, trên người lãnh ý càng ngày càng kinh người, toàn bộ không gian đều tràn đầy áp bức làm người ta hít thở không thông chèn ép. Co rúc ở trên giường cô liền phát giác xung quanh khí tức đáng sợ, toàn thân run rẩy chôn ở giữa gối đầu nhỏ, cặp mắt đen nhánh nhìn về phía hắn trong con ngươi kinh hoàng cùng luống cuống, vẻ mặt hốt hoảng mà lầm bầm, "Đối với anh có lỗi với.. Có lỗi với.. Em sai lầm rồi em biết sai lầm rồi em biết sai lầm rồi "
Nhìn thấy vẻ mặt cô kinh hoàng hoảng hốt, nghe cô nhận sai, trái tim Jeon Jungkook giống như bị một cái thiết trảo to lớn bóp thật chặt lại, máu me đầm đìa đau đớn. Nam nhân siết chặt hai quả đấm, lần nữa hướng phía cô đi tới, ở trong con mắt cô kinh hoàng đến cực hạn, cực kỳ cẩn thận và chầm chậm mà đem cô ôm vào trong ngực, âm thanh mất tiếng mà mở miệng, "Lisa em không có sai sai là anh, anh nên nhận lỗi với em.. cũng là anh hiểu lầm em, anh cho là em lừa gạt anh, nghĩ đến em là muốn đi tìm Lee Dae-hyun "
Cô rốt cuộc giống như tỉnh hồn lại, kịch liệt mà vội vàng lắc đầu, âm thanh đứt quảng bể tan tành không thành tiếng, "Em không có, em không có, em là đi tìm bác sĩ hỏi về vấn đề không ngủ được của anh".
Jeon Jungkook ôm lấy cô giơ lên hai cánh tay chợt nắm chặt, "Là anh sai, anh biết rồi, biết em là vì anh"
Tiếng nói của nam nhân rơi xuống trong nháy mắt, nhẫn nại của cô trong nháy mắt đã lâu, nước mắt giọt lớn giọt lớn mà lăn xuống, mang theo nhiệt độ nóng người, thấm ướt tại ngực anh.
"Em không có không có lừa anh" cô nghẹn ngào nói, khóc không thành tiếng, trong tiếng khóc ủy khuất cùng thương tâm làm cho lòng người như đao vặn.
"Có lỗi với.."
_____________Nghĩ đi nghĩ lại mik nên ra nhanh nếu ko thì ko bt khi nào mới xong chuyện này nữa.Chúc mấy bn buổi tối vui vẻ nhé!
loading...
Danh sách chương:
- Còn muốn trốn sao?
- Vị hôn phu lúc trước
- Khẩu vị nặng nha
- Tối hôm qua đã làm gì rồi?
- Anh là cái đồ hôn quân
- Cô đói bụng rồi hả?
- Chắc chắn không thích ăn dưa bở sao?
- Lương tâm ngươi có đau hay không?
- Lại trêu ghẹo tôi liền trở mặt đó!
- Bị trường đuổi học
- Học cặn bã không có tư cách Trang Bức
- Gửi thư tình cho Jeon Jungkook
- "Chụt Chụt" yêu anh nhất rồi
- Nếu tôi thi hạng nhất thì sao?
- Lớp học hạng 1!
- Trò thật là đang nằm mơ
- Gặp lại sau cái rắm!
- Người ta là người đã có bạn trai rồi đó!
- Khen thưởng một nụ hôn
- Mềm mại, thoải mái
- Dáng dấp đẹp mắt là lỗi của tôi sao~
- Ý trên mặt chữ
- Không có đẹp trai bằng một phần mười ngàn của anh
- Chưa từng thấy hắn cười qua
- Thật muốn hôn sao?
- Lần đầu tiên gặp phụ huynh làm sao có thể tùy tiện
- Lấy vợ cưới Hiền
- Cảm giác an tâm
- Sẽ không ngây thơ như thế chứ ?
- Thế nào ngủ?
- Cái kia mảnh nhỏ ánh sao
- Xé rách ngụy trang?
- Sự yên tĩnh trước cơn bão táp
- Ngươi đã không có cơ hội
- Tất cả đều hiểu lầm
- Phát hiện bộ mặt thật của ma lem
- Vừa thấy đã yêu
- Không phải là muốn trả thù, mà là hẹn hò
- Tiêu chuẩn chọn bạn trai
- Không phải là cậu rõ ràng nhất sao
- Một tay vỗ không lên tiếng
- Được tiện nghi còn ra vẻ
- Tôi cũng không phải là thần tiên
- Bởi vì bạn trai tớ thích
- Đem nàng buông xuống
- Bạn trai tôi đẹp trai như vậy
- Đẹp trai cũng có thể bẻ cong lão tử
- Cùng nhau tẩy chay
- Cậu thích tớ sao?
- Bối cảnh không đơn giản
- Không tiếc bán đứng nhan sắc
- Bom hẹn giờ
- Bài post là cô phát?
- Chạm phải cấm kỵ
- Bị cho ăn no
- Vỗ mông ngựa được rồi
- Hồi ức thê thảm
- Ta đồng ý hợp tác với ngươi
- Khoái đao trảm loạn ma
- Tố cáo
- Lòng lang dạ sói
- Hiệu quả rõ rệt
- Đi tìm vùng
- Có phải ngốc hay không?
- Tuyệt đối sẽ không để cho cậu chịu khi dễ
- Hắn cướp vợ ta
- Ta là ai, đây là đâu
- Lão đại thưởng cho ngươi
- Trở về cho Đại Ma đầu ăn
- Sợ sao?
- Điện thoại đêm khuya
- Không phải là cho ta?
- Không cách nào phản bác
- Vô sự mà ân cần
- Ngươi quá yếu
- Dĩ nhiên lựa chọn tha thứ cho cô ấy!
- Thu hồi tổn thất
- Hỏi con trai ngoan mà ta sinh ra
- Xả ra cơn tức này
- Đổi trắng thay đen
- Dám làm không dám nhận?
- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
- Lật thuyền
- Luôn có một hai người ngu ngốc như thế
- Chính cung rộng rãi
- Rốt cuộc lại gặp mặt
- Ôm chặt bắp đùi vàng
- Vì sắc mới mê
- Cường đại đến mức có thể địch nổi hắn
- Tuyệt thế vô song
- Tớ đang chờ cậu
- Ngươi mới không phải đả thương là tỷ tỷ
- Bởi vì quá đẹp
- Cô ấy không phải là đồ Xấu xí
- Làm sao lại nói không tin đây!
- Tuồng kịch đặc sắc tuyệt luân
- Bộ mặt thật của Bạch Tuyết
- Mỹ nhân đẹp như vậy!
- Về nhà vuốt lông đại ma đầu
- Sắc đẹp thịnh yến
- Yêu nghiệt điên đảo chúng sinh
- Nữ nhân của Jeon Jungkook
- Cắn chết tên khốn này
- Vạn nhất ngươi cướp bạn trai ta
- Càng ngày càng có tiềm chất của hôn quân
- Nhân loại ngu xuẩn!
- Mỗi đêm bồi anh ngủ
- Em hoài nghi năng lực của anh sao?
- Hào môn sâu như biển
- Chứng cớ vạn kiếp bất phục
- Tự mình chẩn mạch
- Mở ra hậu cung ba ngàn người
- Người ngoài
- Cẩn thận mập không đi nổi đó
- Bạn gái của ta thi vào trường đại học
- Khẳng định là giả
- Bạn gái của anh có bao nhiêu xinh đẹp
- Vận mệnh kế tiếp
- Hợp tác vui vẻ
- Xác thật là một đại mỹ nhân
- Tin nóng mới nhất
- Tin tức cực kì nóng bỏng!!!
- Gậy ông đập lưng ông
- Chân tướng rõ ràng
- Boss nhà cô đang cùng tôi giận dỗi đấy
- Giới thiệu bạn gái cho cậu
- Quản nghiêm vậy sao?
- Anh ta là người của tôi
- Nhất định phải đi theo cậu ta
- Tôn nghiêm của đàn ông
- Ngay cả đàn ông cũng trêu đùa
- Anh làm loạn sao?
- Anh là trái tim nhỏ mà em thích nhất
- Chướng ngại thứ nhất
- Tái diễn kinh điển
- Bị cả thế giới vứt bỏ
- Giấu sâu như vậy
- Thiên thời địa lợi nhân hoà
- Thời điểm kiểm tra thành quả dạy học
- Nhìn đủ rồi chứ?
- Chưa từng có rầm rộ
- Một đôi bích nhân
- Hết tình hết nghĩa
- Thịnh Thế Chi Nhan
- Cưu chiếm thước sào
- Tranh đoạt học sinh
- Sân nhà cô
- Đó là đại bảo bối!
- Một nhà đoàn tụ
- Kinh động toàn bộ lễ mừng thọ
- Thụ sủng nhược kinh
- Chẳng lẽ là Jeon Jungkook nhờ
- Cô nhìn thôi cũng coi thường
- Tuyên bố một chuyện!
- Dẫn về nhà cho ba mẹ nhìn một chút
- Anh ấy chỉ là người bình thường
- Có người lừa bạn mình như vậy sao?
- Cái thế giới truyền thuyết này
- Tương lai sẽ có số đào hoa
- Tiểu tâm can sợ đến mức run rẩy
- Chơi đùa hỏng rồi
- Trừ phi cậu là con gái
- Bùa đòi mạng của Jeon Jungkook
- Đút ăn anh được chưa?
- Nhắm mắt lại, ngủ đi
- Cơ hội một lần duy nhất trở mình
- Không cho phép anh đi!
- Không có chút ôn nhu nào
- Nguy cơ trùng trùng
- Xem quẻ chính xác
- Ôm một cái
- JungKook phát bệnh
- Không thể trêu chọc
- Có từng nghĩ tới hậu quả
- Đường cùng
- Chỉ có một kết quả
- Nổi lên nghi ngờ
- Lưu lại một mạng
- Không cách nào tin tưởng được
- Nguy hiểm linh nghiệm
- Vận mệnh của Soo-wang
- Trở về
- Cứu mạng tất cả mọi người
- Điều tra kỹ
- Chứng cứ
- Đã không cần tra xét nữa!
- Tôi tin tưởng anh ta
- Chứng cứ, dĩ nhiên là có
- Cửu gia tỉnh rồi
- Còn có vấn đề sao?
- Mới rời khỏi mấy phút
- Chỉ còn lại nửa năm tuổi thọ
- làm sao có thể không quan tâm
- Ngư ông đắc lợi
- Nhất định chịu đựng được
- Kiểm tra bài tập
- Chẳng lẽ là minh tinh nào đó sao?
- Đem trái tim của tôi trộm đi
- Bệnh đi như kéo tơ!
- Là nghiệt duyên